Thấy là số của Miêu Vân Đông, Trưởng phòng Tiền vội vàng nghe điện. Hắn cung kính nói.
- Bí thư Miêu.
Miêu Vân Đông bên kia rất lạnh lùng nói.
- Tiền Tứ Hải, anh cần gì phải khách khí như vậy? Tôi chẳng qua chỉ là bí thư quận ủy mà thôi.
Trưởng phòng Tiền có nỗi khổ không nói thành lời nhưng lại không thể không giải thích, Miêu Vân Đông là ai thì hắn biết rõ. Hắn nói qua câu chuyện, cuối cùng còn nói.
- Bí thư Miêu, tôi tưởng rằng chỉ là một việc nhỏ, cho nên không ngờ lại làm kinh động tới ngài.
Miêu Vân Đông nói.
- Đái Quân là lợn, anh cũng là lợn à? Trước đó không làm rõ chi tiết của đối phương đã ra tay loạn.
Miêu Vân Đông tuy nói khó nghe nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn. Không đợi Tiền Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, Miêu Vân Đông nói tiếp.
- Tìm một lý do đuổi Đái Quân đi đã.
Miêu Vân Đông vừa nói vừa dập máy. Tiền Tứ Hải cầm máy không khỏi ngẩn ra. Giọng của Miêu Vân Đông có gì đó không đúng, một chữ không nhắc tới chủ tịch quận Vương Quốc Hoa, rõ ràng đây là có cái nhìn với mình. Tiền Tứ Hải có thể lên làm trưởng phòng công an quận Hồng Sam chủ yếu không phải là do Miêu Vân Đông mà là nhờ Dương Quốc Minh giúp. Mối quan hệ này Miêu Vân Đông cũng biết rõ, vì thế trong giọng lại ám chỉ có việc gì mình phải báo cáo với đối phương. Hơn nữa Miêu Vân Đông còn ám chỉ rất khó chịu việc Đái Quân nhúng tay vào địa bàn quận Hồng Sam. Chỉ chút việc nhỏ này không ngờ có thể làm Miêu Vân Đông nói nghiêm trọng như vậy, Tiền Tứ Hải đương nhiên cũng có chút buồn bực. Hơn nữa Miêu Vân Đông không nói nên đối phó Vương Quốc Hoa như thế nào, đây không phải nói rõ đang nghi ngờ sao?
Tiền Tứ Hải không còn tâm trạng ăn cơm. Hắn cầm máy gọi điện cho bí thư đảng ủy chính pháp Trần Binh. Sau khi Trần Binh nghe điện, Tiền Tứ Hải báo cáo đầu đuôi câu chuyện. Trần Binh là người của Dương Quốc Minh. Dương Quốc Minh và Miêu Vân Đông tuy là người thuộc hệ của chủ tịch tỉnh Miêu Hàm nhưng vẫn có khác nhau. Dương Quốc Minh cùng Miêu Vân Đông đều là người có tính đa nghi trời sinh, bình thường Miêu Vân Đông không coi Dương Quốc Minh là cấp trên, hai người cũng may không cùng làm việc ở một cấp độ nếu không nhất định có xung đột lớn.
Trần Binh nghe điện cũng có chút căm tức. Trước đó đề bạt Tiền Tứ Hải là theo ý của Dương Quốc Minh, Trần Binh nói ra trong hội nghị, sao Tiền Tứ Hải này lại thành người của Miêu Vân Đông chứ? Mọi người cùng phe cánh nhưng mày không thể nào thò tay vào trong bát của tao lấy đồ chứ? Trần Binh có chút không hài lòng, nhất là càng bất mãn việc Miêu Vân Đông nghi ngờ Tiền Tứ Hải có qua lại với Vương Quốc Hoa. Trần Binh cảm thấy Miêu Vân Đông là kẻ quá hẹp hòi, không the dùng người, còn nghi ngờ ánh mắt của Dương Quốc Minh. Bảo sao lúc trước Miêu Vân Đông bị đè lại một khóa mới lên làm bí thư quận ủy được.
Cũng vì thế Miêu Vân Đông bước đi khá chậm. Đợt Đại hội Đảng vừa rồi Miêu Vân Đông muốn lên cấp phó giám đốc sở nhưng không ngờ trên tỉnh có biến động quá lớn, chuyện Miêu Vân Đông lên chức cứ thế mãi không có kết luận gì. Theo ý của Miêu Hàm chính là làm cho bí thư quận ủy Hồng Sam thành thường vụ thị ủy. Chẳng qua do tân bí thư tỉnh ủy mới tới nên chuyện bị kéo dài.
Trần Binh thật ra rất coi thường Miêu Vân Đông. Nhưng mọi người có cùng lợi ích nên không thể làm gì khác hơn là hết lòng ủng hộ. Bây giờ Miêu Vân Đông ám chỉ Tiền Tứ Hải không đáng tin, như vậy không phải nghi ngờ vấn đề ánh mắt của Trần Binh sao, cũng có ý muốn thò tay vào hệ thống chính pháp. Điều này Trần Binh không thể chấp nhận.
Về phần Vương Quốc Hoa có truy cứu trách nhiệm của Tiền Tứ Hải hay không thì theo Trần Binh thấy là rất đơn giản. Một là do Vương Quốc Hoa chưa đứng vững thì sẽ không muốn làm ầm lên. Hai là Vương Quốc Hoa có ý ly gián, chẳng qua hai vấn đề này theo Trần Binh thấy đều không lớn. Nhất là về sau, thủ đoạn ly gián cấp thấp này thì với người như Vương Quốc Hoa có lẽ không thèm làm.
Trần Binh phân tích xong vấn đề liền không đặt mục tiêu vào việc này.
- Lão Tiền, không nên suy nghĩ nhiều làm gì. Có chuyện gì còn có tôi cơ mà, mà không phải còn có thị trưởng Dương sao?
Trần Binh an ủi một câu làm Tiền Tứ Hải yên tâm hơn.
Tiền Tứ Hải ăn hai bát rồi về phòng. Hắn xuống xe vừa vặn thấy Ngôn Bá Thân đạp xe tới phòng. Tiền Tứ Hải nhớ đến chuyện của công ty dược Huy Hoàng, lại nghĩ tới nguyên nhân mà Ngôn Bá Thân gặp đen đủi, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy không đành lòng cho hiện trạng bây giờ của Ngôn Bá Thân. Hai người có quan hệ nhiều năm, xuất ngũ cùng năm, cùng tiến vào công an quận trong một năm, quan hệ khá tốt. Ngôn Bá Thân đen đủi không phải chỉ là chọc vào em họ của Miêu Lập Hằng sao. Kết quả Miêu Lập Hằng gọi điện tới làm hắn gặp cục diện hiện nay.
- Trưởng phòng Tẩy đi làm.
Ngôn Bá Thân cười cười đi lên chào một tiếng, thấy vẻ mặt Tiền Tứ Hải không quá tốt, hắn ra vẻ quan tâm hỏi.
- Trưởng phòng Tẩy không có việc gì chứ?
Tiền Tứ Hải đúng là rất uất ức muốn tìm người thổ lộ, hắn thở dài nói.
- Lão Ngôn, đã lâu chúng ta không uống rượu, nói chuyện rồi nhỉ.
Ngôn Bá Thân nghe vậy liền cười nói:
- Vậy không phải quá dễ sao, dù sao tôi cũng không có việc gì, Trưởng phòng Tẩy nếu không bận thì hai chúng ta tìm chỗ uống vài chén.
Đội hình sự công an quận gần đây bị một loại vụ án cướp bóc làm bận rộn. Trước đây khi Ngôn Bá Thân còn phụ trách thì rất ít xảy ra chuyện này. Tân phó trưởng phòng thứ nhất mới được đề bạt xuất thân là bên quản lý nên có vẻ như người ngoài quản người trong nghề. Đương nhiên điều này Tiền Tứ Hải sẽ không nói với Ngôn Bá Thân.
- Cũng được, trưa tôi ăn có một ít, uống rượu cũng phải có anh em bạn bè mới có hứng.
Tiền Tứ Hải vừa nói như vậy, Ngôn Bá Thân lập tức lên xe đạp và nói.
- Ra cổng rẽ phải 500m là đến nhà hàng Phú Quý mới mở, tôi tới gọi đồ trước.
Sau khi bị chỉnh, Ngôn Bá Thân cũng không gây phiền phức gì cho Tiền Tứ Hải, thái độ này làm Tiền Tứ Hải hài lòng. Mỗi ngày Ngôn Bá Thânz đều đi làm, về nhà đúng giờ. Tiền Tứ Hải thấy thế cũng càng lúc càng khó chịu vì tên Miêu Lập Hằng kia, vì chuyện nhỏ mà làm hỏng tiền đồ của Tiền Tứ Hải.
- Lão Ngôn lên xe tôi.
....
Bên phía Vương Quốc Hoa mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Buổi chiều Đổng Diễm Phương đến ủy ban quận, Đặng Ngâm sớm có chuẩn bị dẫn người đến khu công nghệ cao, lần này thuận lợi hơn nhiều, các thủ tục liên quan lập tức được nhận, cùng lắm một tuần là xong hết. Trình Phi mất chức làm đám cán bộ ở ban quản lý khu công nghệ cao ngoan ngoãn hơn nhiều, thấy Đặng Ngâm cũng rất cung kính. Tâm trạng Đặng Ngâm khá vui vẻ, thầm so với trước đây, hắn cẩm thấy Vương Quốc Hoa này đúng là người rộng lượng.
Vương Quốc Hoa vừa đến văn phòng, Mã Ngọc Cao đã đi lên nói.
- Chủ tịch, chuyện buổi trưa tôi cũng đã biết, thủ đoạn của ngài rất cao, thoáng cái làm Trần Binh cùng Miêu Vân Đông xuất hiện ngăn cách.
Nguồn tin chủ yếu của Vương Quốc Hoa xuất phát từ Mã Ngọc Cao, người nhà đương nhiên không khó đoán ra ý đồ thật của Vương Quốc Hoa. Đừng nhìn Vương Quốc Hoa chiếm ưu thế trong chuyện khu công nghệ cao ở hội nghị ban bí thư. Bản chất của việc này là Vương Quốc Hoa nói nửa năm thu hút đầu tư 200 triệu làm Đặng Ngâm cùng Diêu Hiểu Hoa bị đả động, làm cho hai người này có lựa chọn chứ không còn lắc lư như trước nữa.
Chiến lược của Vương Quốc Hoa hiện nay là dùng lợi ích để làm ủy ban quận đoàn kết, bên quận ủy thì hắn chủ động không gây rối, hắn nhường lợi ích để mấy vị bên kia tranh đoạt. Mã Ngọc Cao nịnh bợ không hề quá, Vương Quốc Hoa cũng thưởng thức và hài lòng với năng lực của đối phương.
- Lão Mã, chuyện phân nhà ở thì anh bàn với Trịnh Quốc rồi làm.
Vương Quốc Hoa cười cười sai một câu, Mã Ngọc Cao sao không hiểu ý trong đó. Hắn gật đầu nói.
- Tôi biết rồi, nhất định sẽ làm theo.
Mã Ngọc Cao vừa đi, Đặng Ngâm gọi điện tới báo cáo chuyện ở khu công nghệ cao một chút. Vương Quốc Hoa rất hào sảng cười nói.
- Chủ tịch Đặng, việc này anh tự quyết định là được, có gì khó khăn cần tôi ủng hộ cứ nói. Chỉ cần kết quả có lợi cho kinh tế quận Hồng Sam chúng ta thì cứ làm, có vấn đề tôi chịu trách nhiệm.
Đặng Ngâm một lần nữa phải suy nghĩ về sự rộng lượng của Vương Quốc Hoa. Người đứng đầu nếu nắm quyền thật chặt thì người bên dưới làm việc sẽ rất khó chịu. Quyền lực thì bắt, khó khăn né tránh, có chuyện do cấp dưới gánh chịu, đây là tác phong thường thấy nhất ở người đứng đầu. Vương Quốc Hoa bây giờ lại làm ngược. Chẳng qua Đặng Ngâm tuy nghĩ vậy nhưng muốn hắn có lựa chọn ngay bây giờ thì đó là điều không thực tế.
Trước khi hết giờ làm, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Ngôn Bá Thân.
- Chủ tịch Vương, tôi có chút chuyện quan trọng cần báo cáo với ngài. Ngài xem lúc nào thì tiện?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói.
- Mai tôi lên thị xã gặp bí thư Lâm, trưa mai anh bố trí, chúng ta gặp rồi nói chuyện.
Ngôn Bá Thân thấy Vương Quốc Hoa trả lời dứt khoát như vậy cũng vui vẻ. Hắn cười cười chào rồi dập máy.
Vương Quốc Hoa vẫn chưa lên thị ủy gặp Lâm Tĩnh, nguyên nhân chủ yếu là do hắn thấy không thể tin Lâm Tĩnh. Chuyện ở thị xã Bắc Câu là bài học cho hắn, Lâm Tĩnh làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt, nhất là chuyện Lâm Tĩnh chỉ biết lợi ích trước mắt.
Sau đêm ở trên tỉnh với Mạnh Vũ Vi, Vương Quốc Hoa nhận được không ít tin tức về tình hình hiện tại của Lâm Tĩnh. Nhất là sau khi Lâm Tĩnh nhận chức đối mặt với việc áp bách của Dương Quốc Minh nên cất bước khó khăn. Vương Quốc Hoa biết chỗ dựa của Lâm Tĩnh, lẽ ra Lâm Tĩnh dù không làm gì thì làm một hai khóa lên cấp cũng không khó khăn gì. Vấn đề là Lâm Tĩnh rất có dã tâm. Theo cách nói của Mạnh Vũ Vi thì Lâm Tĩnh sau chuyện ở thị xã Bắc Câu đã có thay đổi, người cũng tàn nhẫn hơn trước kia không ít.
Kết luận này làm Vương Quốc Hoa vốn không coi trọng Lâm Tĩnh đột nhiên có suy nghĩ khác. Không nói vì vậy mà đứng chung chiến hào với Lâm Tĩnh, nhưng ít nhất vẫn có thể tìm kiếm sự hợp tác Đương nhiên cách nói này có chút không thích hợp. Lâm Tĩnh là bí thư thị ủy, hầu hết những lúc đều là Vương Quốc Hoa cần nhờ Lâm Tĩnh ủng hộ. Nhưng ngoài ra Lâm Tĩnh sao không cần sự ủng hộ của bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ chứ?
Sau khi có suy nghĩ này, Vương Quốc Hoa liền hạ quyết tâm đi gặp Lâm Tĩnh một chút. Trước khi gặp Lâm Tĩnh, Vương Quốc Hoa đương nhiên là liên lạc với Mạnh Vũ Vi. Hắn gọi tới làm Mạnh Vũ Vi rất vui vẻ. Cô nhỏ giọng nói.
- Chuyện này để em bố trí, anh lên ngay tối nay hay là sáng mai sẽ tới?
Vương Quốc Hoa đương nhiên có thể nghe ra giọng điệu chờ đợi của Mạnh Vũ Vi nên cười nói:
- Tối tới có tiện không?
Mạnh Vũ Vi cười nói:
- Em thuê một can nhà ở bên ngoài, không ai biết. TỐi anh tới một mình, em nói địa chỉ cho anh biết.
Nũng nịu hai câu Mạnh Vũ Vi dập máy vào gặp Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh đang ngồi phê văn bản xem ra không định về sớm. Mạnh Vũ Vi nghĩ tới chuyện buổi tối lại như con mèo cái khát tình, cô sao chấp nhận việc Lâm Tĩnh phá hủy chuyện tốt.
- Tĩnh tỷ, tin tức tốt.
Mạnh Vũ Vi vào nói một câu báo tin tối. Lâm Tĩnh phê xong một văn bản mới ngẩng đầu nói:
- Chị có thể có chuyện gì tốt chứ? Trong hội nghị chiều nay không thấy vẻ mặt của Dương Quốc Minh sao? Hắn muốn thừa dịp chị vừa tới nên để bố trí hết nhân sự, mơ tưởng hão huyền.
Lâm Tĩnh cười lạnh một tiếng. Trong hội nghị chiều nay Dương Quốc Minh đề nghị ban Tổ chức cán bộ phải nhanh một chút đưa ra phương án nhân sự nửa năm tới. Đối với việc này Lâm Tĩnh đương nhiên không thể đáp ứng. Lâm Tĩnh mới tới vài ngày nên rất quyết đoán tỏ thái độ để tạm đó. Chuyện này bị đè xuống nhưng mấy chuyện khác Lâm Tĩnh không tiện đè tiếp cho nên trong hội nghị ban chiều Lâm Tĩnh bị Dương Quốc Minh đoạt lấy thế chủ động, Lâm Tĩnh rất khó chịu.
- Vừa nãy Vương Quốc Hoa gọi điện tới, nói mai sẽ tới gặp chị.
Mạnh Vũ Vi cười giải thích, Lâm Tĩnh nghe xong sa sầm mặt lại nói.
- Không gặp, không gặp, tên láu cá này gặp được tác dụng gì? Trong mát hắn đâu có coi chị là bí thư thị ủy, nếu không sao không đến sớm một chút?
Lâm Tĩnh nói cũng chỉ là do tức mà thôi, thực tế cô rất hy vọng gặp Vương Quốc Hoa. Bởi vì gần đây có người đề nghị thị xã Hồng Sam trước đây là thị xã cấp huyện thuộc tỉnh có kinh tế phát triển rất nhanh, sau khi sát nhập vào thị xã Giang Đông có phải nên cân nhắc vấn đề bí thư quận ủy làm thường vụ thị ủy không? Chuyện này Lâm Tĩnh đương nhiên không hy vọng thấy. Trong thị ủy hiện nay người bên Dương Quốc Minh chiếm ưu thế lớn hơn, thêm Miêu Vân Đông nữa thì Lâm Tĩnh sao có thể khống chế tình hình vào tay, còn không biết bị áp chế tới mức nào nữa? Chuyện có lợi cho Dương Quốc Minh, Lâm Tĩnh tự nhiên muốn phá ngang. Nhưng Lâm Tĩnh không thể ảnh hưởng đến quyết định của tỉnh ủy, cô là bí thư thị ủy mới tới nên đề cập với Hứa Nam Hạ việc này là không thích hợp.
Vương Quốc Hoa nếu có thể nói giúp thì sẽ khác. Hứa Nam Hạ nhất định sẽ nghe vào. Nguyên nhân không có gì khác, Vương Quốc Hoa là chủ tịch quận, bây giờ nói ra là cùng cấp với Miêu Vân Đông. Nếu Miêu Vân Đông lên cấp, vậy ngày sau sống sẽ rất khó khăn. Quan cao một bậc đè chết người.
Mạnh Vũ Vi biết tâm tư của Lâm Tĩnh nên cười nói:
- Hay là em nói chuyện với hắn bảo hắn lên ngay ăn tối với chị.
Lâm Tĩnh thực ra cũng không có biện pháp gì với Vương Quốc Hoa. Tên Vương Quốc Hoa này có năng lực mạnh, có chỗ dựa lớn nhất ở trên tỉnh, Lâm Tĩnh muốn chỉnh hắn cũng phải suy nghĩ xem ai bị chỉnh trước. Nếu chỉnh Vương Quốc Hoa thì Hứa Nam Hạ có bỏ qua cho mình không?
- Được, em hỏi ý của hắn cũng được. Ừ, nhớ phải cẩn thận một chút.
Lâm Tĩnh gật đầu đồng ý việc này, Mạnh Vũ Vi xem như có lý do đầy đủ. Cô nhỏ giọng nói.
- Chị còn gì cần sai em không?
Lâm Tĩnh do dự một chút mới bồi thêm câu.
- Em ám chỉ chuyện thường vụ thị ủy một chút, sau đó xem hắn có phản ứng gì.
Mạnh Vũ Vi gật đầu lui ra, Lâm Tĩnh không vui gì mấy. Tên Vương Quốc Hoa này luôn là không chịu bị người quản chế. Đây là đánh giá của Lâm Tĩnh đối với Vương Quốc Hoa. Lâm Tĩnh cũng không thích cấp dưới như Vương Quốc Hoa, vì cảm thấy cấp dưới mà mình không thể khống chế thì sẽ là nguyên nhân gây phiền phức.
Vương Quốc Hoa ra ngoài quyết định dẫn theo cả Ngô Minh Chỉ. Đến thị xã tìm chỗ đỗ xe rồi hắn bảo hai người Ngô Minh Chỉ tìm khách sạn ở, mai gặp. Cao Thăng đã quen với loại chuyện này, Ngô Minh Chỉ mới đầu không quen nhưng cũng không dám có ý kiến. Vương Quốc Hoa vào một siêu thị gần đó, Ngô Minh Chỉ mới lấy lại tinh thần lên xe.
Đi dạo một lát, Vương Quốc Hoa ra ngoài bắt taxi đi tới địa chỉ mà Mạnh Vũ Vi cung cấp. Nơi này khá xa, vừa tới nơi Vương Quốc Hoa đã thấy Mạnh Vũ Vi xách mấy cái túi đứng ở trước cửa nhà.
Mạnh Vũ Vi vẫn đeo kính râm. Cô cười hì hì thoáng gật đầu, hai người còn ra vẻ không nhận ra một trước một sau lên lầu. Sau khi mở cửa Mạnh Vũ Vi còn nhìn quanh một chút sợ bị người nhìn thấy. Vương Quốc Hoa cũng rất nhanh chui vào nhà, Mạnh Vũ Vi lúc này mới vuốt ngực nói.
- Có tật giật mình, nói chính là em.
Vương Quốc Hoa cười cười không tiếp lời, Mạnh Vũ Vi u oán nhìn tới. Cô vào phòng bếp một lát mới đi ra.
- Lát nữa là có cơm ăn.
Vương Quốc Hoa lúc này đang ngồi trên ghế xem văn bản.
Mạnh Vũ Vi ngồi xuống cạnh hắn cầm lấy văn bản nhìn qua biết đây là văn bản chỉnh đốn tác phong làm việc gần đây tỉnh ủy gửi xuống các nơi. Thứ này hàng năm đều có, bên dưới vẫn làm theo những gì mình muốn. Vương Quốc Hoa ký tên bên trên “Đã duyệt, chuyển đồng chí Hiểu Hoa thẩm duyệt”
Mạnh Vũ Vi không nhịn được cười nói:
- Anh bây giờ đúng là biết cách phê văn bản rồi đó.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười khổ nói:
- Tất cả mọi người như vậy, thực ra loại văn bản này theo anh thấy không có ý nghĩa thực tế, không có chế độ giám sát thì chỉ vô ích.
- Này, bí thư Lâm bảo em nói với anh một chuyện, nghe nói tỉnh đưa ra ý kiến bí thư quận ủy Hồng Sam làm thường vụ thị ủy.
Mạnh Vũ Vi vừa nói vừa đưa tay vuốt mặt Vương Quốc Hoa, nhìn mặt hắn đang nghiêm nghị rồi dần thả lòng, cô không nhịn được dán mặt lên. Vương Quốc Hoa hơi ngả người về sau không nói gì. Mạnh Vũ Vi biết hắn đang cân nhắc lợi hại trong đó nên không quấy rầu hắn mà chỉ lặng lẽ chờ. Không lâu sau Vương Quốc Hoa ngồi thẳng lên nói.
- Chuyện này anh có thể đi tìm hiểu một chút. Nhưng Lâm Tĩnh có thể nắm giữ hội nghị ban bí thư không? Nếu không thì chức bí thư thị ủy của Lâm Tĩnh chỉ là trên danh nghĩa, là hổ giấy.
Mạnh Vũ Vi nhướng mày, đẩy đẩy vai hắn.
- Anh nói thì dễ, anh thì sao? Anh có thể nắm được hội nghị thường trực ủy ban không? Mới đến thì ai có thể sống tốt được?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:
- Anh có thể so với Lâm Tĩnh sao? Cô ta là bí thư, nắm quyền chủ động của bí thư. Lâm Tĩnh có ý gì thì anh biết rõ. Anh có thể nói rõ với em anh mặc kệ làm việc ở đâu đều không muốn cuốn vào phân tranh quyền lực.
Mạnh Vũ Vi phì một tiếng.
- Em còn không biết anh sao? Bề ngoài không tranh đoạt nhưng một khi cần thì anh ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Lâm Tĩnh lúc trước đã quá coi thường anh.
Vương Quốc Hoa hừ một tiếng không đáp lời, Mạnh Vũ Vi thấy hắn tức vội vàng tươi cười nói.
- Được rồi, em chỉ nói thế thôi mà, anh tức ư?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Anh tức gì chứ, anh chỉ suy nghĩ ở quan trường chín là như vậy.
Mạnh Vũ Vi vỗ gáy nói.
- Đúng rồi, anh cẩn thận với ở ả Thạch Vân Thanh kia, gần đây ả ta không ít lần lên thị xã gặp Lâm Tĩnh.
Mạnh Vũ Vi vừa nói vừa dán lên, cằm đặt lên vai hắn, một tay từ từ xoa ngực hắn.
Vương Quốc Hoa nghe xong bĩu môi, cũng không phản ứng quá mạnh với động tác của Mạnh Vũ Vi. Hắn im lặng một lúc rồi nói.
- Cái này coi là tin tức sao? Em nên tìm hiểu tin tức xem có gì mới không đi.
Mạnh Vũ Vi vừa nghe liền lộ ra vẻ mặt tức giận.
- Em coi bà đây là nhân viên tình báo sao?
Cô vừa nói vừa đẩy Vương Quốc Hoa xoay người định đi, Vương Quốc Hoa giơ tay tát mạnh vào mông Mạnh Vũ Vi. Mạnh Vũ Vi kêu thảm, cả người mềm nhũn lại.
Chỉ là cái tát mà làm Mạnh Vũ Vi mềm nhũn cả lại, cô không giả vờ đi nữa mà xoay người ôm cổ hắn, chủ động dán miệng lên.
…..
Hết giờ vừa về đến nhà Đặng Ngâm còn chưa ngồi ấm chỗ đã có người gõ cửa. Đặng Ngâm chẳng buồn nhúc nhích nằm trên ghế gọi cho vợ. Bà vợ đeo tạp dề từ bếp đi ra than vãn.
- Lười đến thế là cùng. Việc to việc nhỏ trong nhà đều do em, Du Bình ngã mà anh cũng không đỡ lên.
Chị ta ra mở cửa, là Diêu Hiểu Hoa. Diêu Hiểu Hoa còn cầm một chai rượu. Bà vợ vội vàng quay đầu lại nói:
- Quỷ lười, chủ tịch Diêu tới.
Đặng Ngâm vội vàng ngồi dậy nói.
- Lão Diêu đến à, em làm mấy món ngon để bọn anh uống mấy chén.