Mai Lộng Ảnh vẫn rất đẹp, dù môi cô không đánh son, ăn mặc cũng đơn giản chỉ là loại áo trắng bình thường, quần bò ngắn. Một người phụ nữ luôn tự hào về vẻ ngoài lại ở độ tuổi này thì dù không trang điểm vẫn rất đẹp.
Vương Quốc Hoa không dám quay đầu lại làm Mai Lộng Ảnh có chút tức giận. Thực ra cô vốn định không thèm để ý tới hắn. Nhưng nghĩ đến chai rượu mà hắn đòi nên cô lại thấy tức.
Mai Lộng Ảnh đi lên khẽ vỗ vai Vương Quốc Hoa nói:
- Này, tôi đang nói chuyện với anh.
- Tôi biết.
Tâm trạng phức tạp của hắn cũng từ từ bình thường lại, tất cả đã thay đổi, sao mình cứ phải ôm nó trong lòng? Vương Quốc Hoa lúc quay đầu lại đã rất bình thường, không có gì khác lạ.
- Mua quần áo?
Mai Lộng Ảnh có chút thất vọng vì biểu hiện rất bình tĩnh của hắn.
- Đi xem chút thôi, quần áo ở đây tôi không mua nổi.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói, có chuyện chính là như vậy, làm người thật sự phải có dũng khí đối mặt tất cả.
Mai Lộng Ảnh khinh thường nhìn hắn, từ cái miệng xinh xắn toát ra một câu:
- Giả vờ.
Vương Quốc Hoa cười cười nhún vai lững thững đi đến quầy tiếp theo. Mai Lộng Ảnh không ngờ hắn không nói một câu gì với mình mà đã đi. Cô tức tối hừ một tiếng vốn định đi nhưng nghĩ lại lại đi theo hắn.
- Anh mua một bộ đi, bạn tôi mở quầy này, tôi bảo cô ấy tính rẻ cho anh. Đàn ông ra ngoài cũng cần chú ý ăn mặc.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười khổ một tiếng, chỉ vào bảng giá nói.
- Cô biết lương một tháng của tôi là bao nhiêu không? Biết tôi phải mất bao tháng lương mới mua được bộ đồ này không?
Mai Lộng Ảnh tức giận nhìn Vương Quốc Hoa, sau đó khinh thường nói:
- Anh biết một bữa ăn của các anh ở câu lạc bộ là bao nhiêu không?
Mai Lộng Ảnh càng thêm khinh thường Vương Quốc Hoa. Cái khác không nói, ngôi sao ngồi tiếp ít nhất một người 10 ngàn, càng đừng nói đám ngôi sao đó đang quay quảng cáo phải về thì giá càng không rẻ.
Nhớ đến thái độ của Mai Lộng Ảnh đối với mình trước đây, Vương Quốc Hoa đột nhiên có suy nghĩ trêu cô. Vì thế hắn lạnh nhạt nói:
- Không biết vì tôi không phải thanh toán.
Mai Lộng Ảnh càng tức hơn. Sau hôm đó Mai Hiểu Thần không ít oán thán gì mà vừa mất chai rượu vừa mất mặt, còn nói sau này không cho cô đến câu lạc bộ quấy rối, còn nói với bố để đẩy cô ra nước ngoài học. Mai Lộng Ảnh không muốn ra nước ngoài, nước ngoài có gì tốt chứ?
- Lafite năm 82, anh cũng biết giá là bao nhiêu chứ?
Mai Lộng Ảnh thầm nói hắn rượu ngon hơn còn biết chẳng lẽ không biết giá tiền cai Lafite? Chai đó là do hắn mang đi, đừng nghĩ mình không thấy.
- Không biết, tôi chỉ uống.
Vương Quốc Hoa đúng là không biết giá chai Lafite lúc này, trước hắn nghe nói chai này không rẻ, bán được tầm 10 ngàn đô.
- Anh … anh không nói thật được câu nào. Anh đi đi.
Mai Lộng Ảnh thở hổn hển xua tay, Vương Quốc Hoa cười cười xoay người đi thẳng.
Mai Lộng Ảnh đứng tại chỗ nhìn theo hắn mà rất tức giận. Mình là thú dữ à? Không ngờ hắn thấy mình là muốn đi ngay, ai cho hắn đi? Mai Lộng Ảnh đột nhiên phát hiện các biện pháp với người đàn ông bình thường lại không linh nghiệm với hắn. Đám đàn ông khác đuổi đều không đi, đều là nhằm vào dung mạo và gia thế của cô, đều là kẻ dai như đỉa. Chẳng lẽ nói hắn coi thường vẻ ngoài của mình hay vì gì khác.
- Để xem hắn mua quần áo bao tiền.
Mai Lộng Ảnh lẩm bẩm một tiếng rồi đi theo. Cô cứ như cái đuôi của Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa biết cô ở phía sau nhưng không thèm để ý, tiếp tục đi quanh cuối cùng nhìn trúng một chiếc áo 300 đồng và bỏ tiền ra mua.
Ra khỏi siêu thị, Mai Lộng Ảnh cuối cùng không chịu được nữa nên đuổi theo nói:
- Này, anh tên gì? Làm gì?
Vương Quốc Hoa không quay đầu lại chỉ cười cười giơ tay lên:
- Không cần, tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp lại.
Mai Lộng Ảnh…
Trời rất tối, Vương Quốc Hoa lững thững đi trên đường nhưng trong đầu không thể bình tĩnh nổi giống như từng chuyện ùa về vậy.
Cuộc sống vẫn là quỹ đạo đó cũng không vì lần gặp mặt ngẫu nhiên này mà thay đổi gì cả. Cuộc sống ở trường của Vương Quốc Hoa vẫn khá bình tĩnh, cứ vài hôm là cùng đám bạn ở ký túc ra ngoài ăn uống, hát hò. Cuộc sống nhìn qua bình thường nhưng thực tế vẫn có chút biến hoá.
Trong 60 học viên dần chia làm mấy đoàn thể. Đoàn thể lấy phòng 205 làm trung tâm với năm người.
…
Cơn mưa thu đổ xuống làm trời hơi lạnh. Mặc áo khoác ngoài mới mua, Vương Quốc Hoa đang đi học thì ngoài cửa có một người vào gọi.
- Ai là Vương Quốc Hoa, bên ngoài có người tìm.
Vương Quốc Hoa hỏi ý giáo viên được cho phép nên đi ra ngoài. Hắn có chút bất ngờ.
- Sao cô lại tới đây?
Vương Quốc Hoa cười khổ nói.
Mai Lộng Ảnh mặc một bộ váy trắng rất đắc ý đi lên thân thiết khoác tay hắn.
- Hôm nay là cuối tuần, người ta đến thăm anh mà lại không vui sao?
Ông lão canh cổng thấy vậy liền cười cười rất hiền lành. Vương Quốc Hoa biết Mai Lộng Ảnh này đã lừa dối ông lão không ít vì thế ông lão mới đi vào gọi mình.
- Cảm ơn bác Tạ.
Vương Quốc Hoa gật đầu với ông lão. Ông lão hài lòng xua tay ra hiệu không có gì.
- Này, Vương Quốc Hoa, anh đúng là có năng lực. Không ngờ anh chỉ là cấp phó trưởng phòng mà có thể vào lớp học này. Lãnh đạo thị xã coi trọng anh đến vậy sao?
Mai Lộng Ảnh ra khỏi cửa liền cười nói. Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng tách tay cô ả ra.
- Cô có việc gì? Không có thì tôi còn phải vào học.
- Phì, anh nghĩ tôi không biết sao? Trường này có ai thật sự học? Trước đây bố tôi cũng vào đây học, bài đều do thư ký làm, đừng hòng lừa tôi.
Mai Lộng Ảnh ra vẻ tôi cũng biết, Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi có chút buồn cười. Mai Lộng Ảnh lúc này ngây thơ hơn trước năm sáu năm sau nhiều, ít đi vài phần lạnh lùng, chỉ có một điểm không thay đổi đó là thích kích thích, thích chơi.
- Vậy cô muốn làm gì?
Vương Quốc Hoa không định dây dưa.
- Ừ, tôi nghĩ xem. Đi dạo với tôi? Không hay, đi dạo không có gì để chơi cả. Chúng ta đến quán bar uống rượu, nhảy?
- Không đi.
Vương Quốc Hoa trả lời rất quyết đoán thậm chí xoay người định đi. Mai Lộng Ảnh túm hắn nói.
- Này anh là người như vậy ư? Không có chút rộng lượng nào cả, anh là đàn ông chẳng lẽ không nhường tôi sao?
Vương Quốc Hoa không thể không thừa nhận vẻ mặt đầy ngây thơ của Mai Lộng Ảnh làm người ta chỉ muốn ôm vào lòng. Nhưng Vương Quốc Hoa biết rõ sau vẻ ngây thơ là ngang ngược, ngang ngạnh, kiêu căng.
Vương Quốc Hoa rất chăm chú nhìn khuôn mặt không hề trang điểm của Mai Lộng Ảnh, bình tĩnh nói:
- Tôi không biết cô muốn làm gì nhưng tôi muốn nói với cô là tôi không thích chơi, hoặc là nói tôi không thích đi chơi với người khác.
Mai Lộng Ảnh nghe xong không khỏi nhíu mày nói:
- Quái lạ, sao anh biết tôi thích chơi?
- Đoán thôi, cô muốn làm gì thì đi làm đi, tôi về đi học.
Vương Quốc Hoa dứt lời xoay người rời đi thì trước mặt đột nhiên có một xe taxi dừng lại. Lưu Linh từ trên xe đi xuống.
Trên mặt Lưu Linh không có nụ cười, cô đầy cảnh giác nhìn Mai Lộng Ảnh. Hai người phụ nữ đối mắt nhìn nhau, Mai Lộng Ảnh có chút chột dạ tránh sang chỗ khác.
- Quốc Hoa, cô ấy là ai?
Lưu Linh có chút khẩn trương, từ trước đến giờ Vương Quốc Hoa vẫn giữ khoảng cách với cô làm Lưu Linh có suy nghĩ khác. Trên thực tế trước đó Lưu Linh không xác định mình có thật sự yêu hắn không nhưng khi cô thấy Mai Lộng Ảnh, trong lòng cô đã có câu trả lời.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi nở nụ cười nhìn Mai Lộng Ảnh:
- Đúng, quên hỏi tên cô là gì?
Mặt Mai Lộng Ảnh thoáng cái trở nên u oán, mắt đỏ lên đầy đáng thương. Cô đi lên kéo tay Vương Quốc Hoa nói:
- Quốc Hoa, anh nói gì thế? Người ta có…
Nếu như không phải biết bộ mặt thật của Mai Lộng Ảnh, Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ bị cô đả động. Hắn nhìn Lưu Linh là biết.
Ngay lúc trong mắt Mai Lộng Ảnh hiện ra một tia đắc ý, Vương Quốc Hoa lấy máy gọi rồi lớn tiếng nói:
- Mai Hiểu Thần, em gái anh bị người làm cho có thai, mau đến xử lý.