- Em mệt thì không cần đi theo chị đâu.
Lâm Tĩnh đưa tay sờ trán Mạnh Vũ Vi thấy không nóng cũng yên tâm.
- Không sao, bên cạnh ngài không có ai, em không yên tâm.
Mạnh Vũ Vi cười cười lấy tinh thần xuống theo, Lâm Tĩnh cũng không khuyên. Mới tới, xe là do bạn Lâm Tĩnh đưa tới cho mượn.
Sau Đại hội Đảng Phó thủ tướng Lâm tiếp tục đương chức, vì thế chuyện Lâm Tĩnh phục hồi trở lại là đương nhiên. Mặc kệ bên trên như thế nào, Lâm Tĩnh đi tới tỉnh Nam Thiên biết rõ tiền đồ của mình phải nhờ Hứa Nam Hạ giúp. Đừng nhìn có người là quan ở Bắc Kinh, Hứa Nam Hạ nếu muốn chèn ép cô là quá dễ dàng.
Sau khi nhận chức Hứa Nam Hạ vẫn không có động tác gì lớn. Đây không phải do ông mềm yếu chỉ là vẫn chờ cơ hội thích hợp. Nam Thiên rất đặc thù, chủ tịch tỉnh Miêu Hàm làm đã mười năm nhưng bí thư lại hay thay đổi. Nam Thiên là tỉnh mạnh về kinh tế, trung ương vẫn tránh xuất hiện bên mạnh bên yếu nên hay đổi bí thư.
Lâm Tĩnh không được đãi ngộ như Vương Quốc Hoa, gặp Hứa Nam Hạ ở khách sạn Nam Giang, Khu nghỉ dưỡng Việt Sơn không phải Lâm Tĩnh không đủ cấp bậc mà là Hứa Nam Hạ muốn né tránh.
Hứa Nam Hạ có thể từ một tỉnh có kinh tế rất bình thường nhanh chóng nhảy lên làm bí thư tỉnh ủy Nam Thiên cũng không chỉ có vấn đề năng lực, khách quan mà nói là có thực lực và có may mắn.
Trước mặt Hứa Nam Hạ, thái độ của Lâm Tĩnh rất tốt. Sau mấy câu khách khí, ngồi xuống nói chuyện vài câu, Lâm Tĩnh chuẩn bị đứng dậy đi. Trước khi đối phương rời đi, Hứa Nam Hạ nói một câu:
- Nhất định phải nhanh chóng nắm bắt công tác ở thị xã Giang Đông.
Giọng rất bình thường nhưng Lâm Tĩnh lại cảm thấy áp lực rất lớn. Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, Phó thủ tướng Lâm đã dặn sau khi đến Nam Thiên phải nghe lời Hứa Nam Hạ. Sau bài học ở thị xã Bắc Câu, Lâm Tĩnh không hy vọng xa vời được Hứa Nam Hạ tin tưởng. Trong nhiệm kỳ lần này Lâm Tĩnh biết chỉ cần mình làm ra thành tích sẽ không khó để tiến lên một bậc. Đương nhiên điều kiện là Hứa Nam Hạ có thể tán thành cô, nếu không chỉ có thể đổi lại địa phương.
Mạnh Vũ Vi chờ dưới lầu mà tâm trạng rất rối rắm. Cô không phải người phụ nữ vì tình cảm mà buông tha sự nghiệp. Vấn đề là lúc trước đi cô phải suy nghĩ mãi mới quyết định đi theo Lâm Tĩnh. Lúc ở trên Bắc Kinh, Vương Quốc Hoa vẫn như âm hồn bay trước mặt cô, hay xuất hiện trong giấc mơ của cô. Đáng chết hơn nữa là Mạnh Vũ Vi tưởng mình đã quên hắn không ngờ hắn lại nhảy ra.
…
Lúc này Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên vừa xuống máy bay, hành lý không nhiều chỉ mỗi người một chiếc vali. Tìm nơi dừng lại, Cao Thăng lấy máy ấn số, trên gương mặt lạnh lùng thoáng hiện nụ cười.
- Vương ca, tôi đã đến sân bay Nam Thiên.
Vương Nhất Nguyên ở bên không vui vẻ gì mấy, cô xoay người nhỏ giọng nói:
- Bắc Kinh không phải không có ai an bài cho anh, sao lại thích chạy tới đây?
Nụ cười trên mặt Cao Thăng đột nhiên biến mất, Vương Nhất Nguyên vội vàng cười nói:
- Được, rồi, không phải em đi theo anh đến đây ư?
Vương Quốc Hoa bên kia tưởng mình nghe lầm, hắn chần chờ một lúc mới nói:
- Cao Thăng. Thằng này, tôi đang ở khách sạn Ân Á – thị xã Giang Đông, cậu trực tiếp bắt xe lại đây, tôi trả tiền xe.
Lưu Linh từ phòng vệ sinh quấn khăn tắm dựa vào ngươi Vương Quốc Hoa. Thấy hắn rất vui vẻ, cô tò mò hỏi.
- Có chuyện tốt gì thế anh?
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Huynh đệ tới.
Vương Quốc Hoa bỏ máy xuống mà tay run run, mãi sau hắn mới khống chế được cơn kích động trong lòng. Lưu Linh nằm trên giường thấy thế liền hỏi:
- Không mấy khi thấy anh có tâm trạng này, có thể nói đến huynh đệ này của anh không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu, thực tế hắn không biết nhiều về Cao Thăng, nhưng hắn rất tin tưởng đối phương.
Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên đi tới khách sạn đã là đêm khuya. Vương Quốc Hoa đầu tiên là ôm lấy Cao Thăng, sau đó mới chào Vương Nhất Nguyên.
- Muộn rồi, chìa khóa phòng đây, nghỉ trước đi, có gì mai nói chuyện.
Vương Quốc Hoa đưa phòng đã đặt trước cho hai người rồi đi.
Đêm nay ngủ Mạnh Vũ Vi lại có giấc mơ xuân, sờ sờ quần lót thấy rất ẩm ướt, cô thở dài một tiếng đi tắm rửa.
….
Tạ Vũ Yên tươi cười đầy mặt bắt tay Vương Quốc Hoa, lúc bắt tay ả có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương. Tạ Vũ Yên không khỏi thầm nghĩ nếu đêm qua hắn ngủ với mình thì sao nhỉ?
Trưởng ban sai việc nên Tạ Vũ Yên đương nhiên không có lý do gì từ chối. Vương Quốc Hoa và Tạ Vũ Yên cùng cấp nhưng người ở Ban tổ chức cán bộ thị ủy luôn cao hơn nửa bậc, Tạ Vũ Yên lại là nữ vì thế Vương Quốc Hoa vẫn rất khách khí và lễ phép.
- Chủ tịch Vương, hay là lên xe tôi?
Tạ Vũ Yên nói ra lại có chút hối hận, mình hơi đường đột.
- Chắc không cần, sao lại làm phiền trưởng ban chứ?
Vương Quốc Hoa khách khí từ chối rồi lên xe trước. Chánh văn phòng Cát ngồi cùng xe với hắn không nhịn được cười nhìn Vương Quốc Hoa.
- Trưởng ban Tạ rất ít khi mời người lên xe.
Xe vừa đi được chưa bao xa, Cao Thăng lái chiếc Bmw của Lưu Linh đi theo. Hai người Lưu Linh, Vương Nhất Nguyên ngồi phía sau. Hai người phụ nữ có vẻ rất nhanh đã thành “bạn” và nhỏ giọng nói chuyện.
Thực tế nội dung hai người trao đổi không hài hòa. Vương Nhất Nguyên có mưu đồ nên nhắc Lưu Linh:
- Nghe nói hắn có không ít phụ nữ.
Đáng tiếc Lưu Linh nói rất đơn giản.
- Chị biết.
- Hắn có gì tốt chứ? Quá háo sắc.
Vương Nhất Nguyên bĩu môi. Lưu Linh cười cười chỉ Cao Thăng.
- Vậy còn hắn?
- Đầu gỗ.
Cao Thăng cười khổ một tiếng, giọng hai người phụ nữ tuy không lớn nhưng vẫn không thoát được tai hắn. Khi hai người có quan điểm khác nhau càng làm âm thanh rõ hơn, Cao Thăng càng buồn bực hơn.
….
Tạ Vũ Yên thực ra định ngồi trên xe trao đổi với Vương Quốc Hoa, dù sao cũng phải đi mất tầm nửa tiếng. Tạ Vũ Yên tự nhận có thể đối phó được tên thanh niên này. Đáng tiếc tác phong của đối phương vẫn kéo dài, hôm qua làm Dương Quốc Minh mất mặt, hôm nay lại không nhận lời của mình, Tạ Vũ Yên không khỏi có chút tức giận thầm nghĩ mày còn chữ “quyền” trước mặt, không muốn mất đó chứ? Tức là tức nhưng ả biết rõ cái gọi là ý đồ của tổ chức mà không được trúng tuyển trong hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân thì kẻ xui xẻo không chỉ có người được lựa chọn, còn có bí thư, chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân. Trùng hợp chính là Miêu Vân Đông không ngờ kiêm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Hồng Sam.
Xe đi được nửa tiếng tới địa phận quận Hồng Sam, ven đường có mấy xe đứng đó. Trước khi xuống xe, Tạ Vũ Yên cố ý đi chậm lại một chút chờ Vương Quốc Hoa xuống xe rồi mới từ từ đi tới. Tạ Vũ Yên muốn thông qua cách này để thể hiện tầm quan trọng của mình.
Đến nghênh đón đều là người bên ủy ban quận. Phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường trực Diêu Hiểu Hoa, thường vụ quận ủy, phó chủ tịch Đặng Ngâm; Phó chủ tịch quận Cao Lăng, Phó chủ tịch quận Giản Hòa Phương; còn có hai vị phó chủ tịch khác không tới. Một vị xin nghỉ chữa bệnh thời gian dài, một vị tạm thời có việc gấp không tới được. Bên quận ủy không ai tới, dù sao chủ tịch quận không phải người đứng đầu quận Hồng Sam.
Giới thiệu một phen, đoàn xe lại lên đường, đằng trước có xe cảnh sát mở đường. Trước khi lên xe Tạ Vũ Yên làm ra cử động khá lạ, cô ả cười cười lên xe Vương Quốc Hoa.
- Một mình ngồi cũng chán, tôi lên nói chuyện vài câu với chủ tịch Vương được không?
Vương Quốc Hoa không có lý do gì từ chối cả.
Nữ phó chủ tịch quận duy nhất - Giản Hòa Phương sau khi lên xe không khỏi thầm mắng một câu: “Con điếm.”