Mục lục
Phù Diêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cạnh trường không thiếu quán bán đồ cho sinh viên. Quan ăn lão Tam chính là quán bán đồ Tứ Xuyên, không phải vì Sở Sở và Lưu Linh thích ăn cay mà là vì tầng trên quán này có một phòng rất ưu nhã.

Cái gọi là ưu nhã thực ra chính là bày hai bàn trên tầng hai để các nhóm sinh viên tụ tập.

Mỹ nữ mời khách còn là hoa hậu giảng đường khiến đám gia súc như gà động tổ. Tên nào cũng đi tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị mặc đồ thật đẹp.

Thôi Tiểu Hải lấy cớ có việc ra ngoài thực ra trong lòng y có vấn đề nên không dám đối mặt. Bốn tên còn lại đều nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa.

Áo cộc, quần cộc dài, đây là tiêu chí mùa hè của Vương Quốc Hoa. Bỏ chậu rửa mặt xuống nhìn bốn tên gia súc, Vương Quốc Hoa không khỏi than thở sức ảnh hưởng của mỹ nữ quá mạnh.

- Tôi nếu tạm thời quyết định không đi thì sao?
Vương Quốc Hoa vừa mở miệng, bốn tên gia súc đã nhe răng trợn mắt lau tay. Bành Trí Dũng cười gian nói:
- Coi ông là công địch lớn nhất của dân chúng.

- Ông kích động sự phẫn hận của nhân dân.
Dương Xán nói.

- Đừng có rượu mời không uống chỉ thích rượu phạt.
Trương Tiểu Cường.

- Hạnh phúc của mọi người, ông dám làm mất sao?
Tạ Vân Biên.

- Đi.
Vương Quốc Hoa vừa nói, Tạ Vân Biên đã cẩn thận đi tới nói:
- Cứ như vậy mà đi ư? Không quá trang trọng chứ?

- Trang trọng đầu ông?
Vương Quốc Hoa nói một câu rồi dẫn đầu ra ngoài.

Năm người tới quán, mấy cô Sở Sở còn chưa tới nhưng vị trí đã được đặt. Đám gia súc ngồi uống trà đợi. Nghe Vương Quốc Hoa kể chuyện cứu mỹ nữ, mấy tên gia súc đều thở ngắn than dài vì đó không phải là mình.

- Đến đến.
Trương Tiểu Cường vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ kêu lên. Bốn tên gia súc lao xuống lầu thật nhanh chỉ để lại Vương Quốc Hoa ở tại chỗ nhìn xuống sáu cô nữ sinh do Sở Sở cầm đầu đi tới.

Không biết tại sao Lưu Linh cũng đột nhiên ngẩng lên vừa lúc gặp phải ánh mắt của Vương Quốc Hoa. ÁNh mắt đầy tính xâm lược như muốn xuyên qua mắt tiến vào tim, Lưu Linh không nhịn được run lên.

Sở Sở thấy Lưu Linh như vậy liền nhỏ giọng nói:
- Sao thế?

- Không có gì, không có gì.
Lưu Linh có chút xấu hổ đi tới. Sở Sở ngẩng đầu lên thấy một người rời khỏi cửa sổ. Cô lại nhìn quán ăn, tên kia quả nhiên không ra đón. Trong lòng Sở Sở dấy lên một cảm giác khó hiểu.

Vương Quốc Hoa cũng không cho rằng mình cần lấy lòng mỹ nữ. Sắp tốt nghiệp ai cũng có tương lai, trong cuộc sống có gặp hay không cũng không quan trọng. Ít nhất với kinh nghiệm 16 năm trong xã hội của Vương Quốc Hoa mà nói thì không có xuất hiện với bất cứ cô nữ sinh nào trong sáu cô bên dưới, dù là họp lớp Vương Quốc Hoa cũng không tham gia.

Cứu người đơn giản chỉ là thuận tay, xảy ra chuyện gì thì Vương Quốc Hoa không nghĩ đến. Về phần Lưu Linh thì Vương Quốc Hoa căn bản chỉ coi đó là một cô gái gợi cảm mà thôi. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng còn đâu hắn quyết định về quê làm việc nên tất cả xảy ra ở đây chỉ là kỷ niệm.

Sở Sở nhạy cảm ý thức được Lưu Linh vốn luôn đi trước lần này lại rơi cuối cùng như muốn trốn tránh gì đó.

Sở Sở một lần nữa xuất hiện trước mặt Vương Quốc Hoa, cô thay đổi bộ đồ khác. Chiếc áo màu trắng cộc tay rộng phối hợp váy ngắn đến đầu gối lộ da thịt sáng chói, mái tóc dài được buông xõa làm tôn lên vẻ mặt ngây thơ của cô. Trông cô không giống sinh viên mà như học sinh cấp ba.

Vương Quốc Hoa đứng ở đầu cầu thang chỉ nhìn thoáng qua Sở Sở mà thôi. Hắn nhìn một cái là nhận ra bộ đồ Sở Sở mặc nhìn như bình thường nhưng thực ra rất ó giá trị, hắn không nhìn lầm thì là thương hiệu nước ngoài. Phải biết đây là năm 1994, có thể mặc đồ nước ngoài thì hoàn cảnh gia đình như thế nào cũng có thể nghĩ được. Loại phụ nữ này không phải là người là con nhà nông dân có thể nghĩ tới.

- Vương Quốc Hoa, ra vẻ quá đó. Nhiều mỹ nữ như vậy tới mà không đến dưới nghênh đón một chút.
Sở Sở vừa mở miệng làm tất cả nữ sinh ngẩn ra. Căn cứ kinh nghiệm trước đây lời này phải xuất hiện ở trong miệng Lưu Linh, vậy mà Sở Sở lại chủ động nhằm người khác.

Mọi người đều trở nên khác thường nhìn Vương Quốc Hoa xem hắn ứng phó ra sao. Vương Quốc Hoa vẫn nở nụ cười lặng lẽ nhìn vẻ mặt khiêu khích của Sở Sở. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Con người tôi nhát gan không chịu được ánh mắt ghen ghét của các nam sinh nên đành phải trốn trên tầng nhìn lén các mỹ nữ.

- Miệng lưỡi trơn tru, tính bạn vượt qua kiểm tra.
Sở Sở trừng mắt nhìn hắn. Vương Quốc Hoa bình tĩnh xoay người sang chỗ khác.

Đều là thanh niên nên mọi người rất nhanh trở nên náo nhiệt. Không biết có phải cố ý hay không mà Sở Sở ngồi ngay cạnh Vương Quốc Hoa.

Sở Sở chọn đồ ăn, gọi cả bia. Đám gia súc da mặt cũng dày nên nói cười vui vẻ với các mỹ nữ.

Trong đầu Sở Sở hiện lên cảnh Lưu Linh trước khi đi ra đã thử tất cả các bộ đồ đẹp nhất. Trong ấn tượng của cô Lưu Linh gần như không mặc váy nhưng bây giờ lại mặc chiếc váy hải quân rồi yên tĩnh ngồi đó như thục nữ.

Vương Quốc Hoa có chút thất thần, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đề tài mấy bạn học này nói chuyện hắn xem ra không có gì để đáp lại. Hắn đã 40 tuổi nên không thích ứng được. Hắn chỉ hút thuốc nhìn ra bầu trời đang dần tối đen. Hắn đang cố nhớ lại những chuyện quan trọng trước đây.

Sở Sở vẫn chú ý Vương Quốc Hoa. Hắn ngồi rất yên tĩnh, khói từ điếu thuốc bay lên, ánh mắt thâm thúy nhìn ra ngoài như một bức tượng. Sở Sở đột nhiên cảm thấy trên người Vương Quốc Hoa có thứ gì đó không giống đám bạn học cùng trang lứa.

Sở Sở có hoàn cảnh gia đình tốt nên gặp không ít nam sinh xuất sắc, tên Vương Quốc Hoa xuất thân nông dân này có thành tích tốt không phải sẽ có tố chất cao. Sự chín chắn và trầm ổn kia sao lại xuất hiện trên người hắn? Sở Sở có thể cảm thấy trạng thái lúc này của Vương Quốc Hoa không phải giả vờ vì tất cả rất tự nhiên. Sở Sở còn cảm thấy hắn cố gắng giữ khoảng cách với mình, tại sao lại như vậy?

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Vương Quốc Hoa lấy lại tinh thần thì cảm thấy có ánh mắt vẫn tập trung vào mình. Hắn theo bản năng nhìn lên thì thấy Lưu Linh đang bối rối tránh né, cô còn không cẩn thận rơi đũa xuống đất.

Theo bia mở ra, không khí càng náo nhiệt hơn.

Cầm cốc đứng lên, Vương Quốc Hoa đưa tay ra hiệu mọi người im lặng.

- Các vị mỹ nữ, các vị gia súc, sắp tốt nghiệp rồi, tôi đề nghị chúng ta cạn cốc vì tình bạn bốn năm. Tôi tin rằng tình nghĩa này sẽ không phai nhạt theo năm tháng.

- Cạn.

Mọi người ngồi đến 9h mới tan tiệc. Đám gia súc không mấy khi có cơ hội biểu hiện trước mặt mỹ nữ, ngoài Vương Quốc Hoa ra thì bốn tên gia súc đều không đi ổn.

Sau khi tan ở cổng trường, đám gia súc rút trước, Vương Quốc Hoa một mình đưa mấy cô nữ sinh về. Đi đến dưới lầu, Lưu Linh cố ý đi sau cùng nhỏ giọng nói:
- Bạn khác bọn họ.

Khác? Vương Quốc Hoa ngẩn ra định hỏi thì Lưu Linh đã chạy nhanh theo mấy bạn học đằng trước.

…..

Ba ngày sau Lưu Đường lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Vương Quốc Hoa với vẻ nghiêm túc, chuyện hắn làm Đảng viên dự bị được thông qua. Lý Vân sau đó cũng xuất hiện nói việc phân phối của Vương Quốc Hoa không vấn đề gì.

Ngày 20/6 là ngày tốt nghiệp, sau khi chụp ảnh tập thể xong Vương Quốc Hoa định chuồn đi thì đằng sau có người gọi:
- Vương Quốc Hoa.

Là Lưu Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK