Vừa nói, Lan Như Tuyết chậm rãi cất bước, từ trong đám đông đi ra, trừ đi mọi người thuộc Đông Long Bát Tông đã xuất chiến, giờ đây chỉ còn bà có thực lực cường đại nhất.
Ngay lúc này, Diệp Âm Trúc chứng kiến thấy một gã Tinh linh tộc chiến sĩ chạy nhanh đến bên người An Nhã, thấp giọng thì thầm vài câu vào tai nàng, sắc mặt An Nhã nhất thời đại biến. Bộ dạng kinh hoàng của An Nhã như vậy, Diệp Âm Trúc lần đầu mới được chứng kiến. Không chỉ có An Nhã, ngay cả Tử đứng sát bên cạnh tựa hồ cũng vì nghe được lời bẩm báo của tên Tinh linh chiến sĩ kia mà sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, khí thế trầm trọng ngay cả Diệp Âm Trúc đứng xa cũng có thể cảm giác thấy được.
Trước mắt, cục diện đang nghiêng về phía bọn họ, tỉ số thắng bại đang là 4:2, rốt cục có chuyện gì làm cho bọn họ khẩn trương lo lắng như vậy?
Nghi hoặc của Diệp Âm Trúc vừa mới bắt đầu, An Nhã đã nhẹ nhàng phi thân đến trước mặt hắn.
Lan Như Tuyết cũng đang tiến tới phía Diệp Âm Trúc cũng ngừng lại cau mày nói: " Hình như ngươi đã xuất chiến rồi thì phải. " Bà vốn tưởng An Nhã lại tiếp tục muốn lần thứ hai xuất chiến đối địch với mình.
An Nhã trầm giọng nói: " Xin lỗi, ta nghĩ trận tỷ thí này hiện tại phải tạm thời đình chỉ lại đã. "
Lan Như Tuyết nhất thời sửng sốt, hỏi lại: " Tại sao vậy? "
An Nhã quay về phía Diệp Âm Trúc, nói: " Âm Trúc, ba mươi dặm ngoài dãy núi Bố Luân Nạp, có 30 vạn đại quân Mễ Lan đế quốc hạ trại, trong đó còn cả ma pháp sư quân đoàn gồm 1000 ma pháp sư. Mục tiêu của bọn họ là gì, không cần nói chắc ai cũng rõ rồi. "
" Tỷ nói cái gì? " Diệp Âm Trúc kinh hãi kêu lớn. Mễ Lan đế quốc phái 30 vạn đại quân tới đây? " An Nhã tỷ tỷ, tỷ có chắc mục tiêu của Mễ Lan đế quốc là chúng ta hay không? "
An Nhã kiên định gật đầu, nói: " Tộc nhân của ta ngay khi phát hiện đại quân đã lập tức cẩn thận vòng ra hậu phương của bọn họ trinh sát kĩ càng, đạo quân này hẳn là từ biên giới giữa Mễ Lan và Lôi Thần Chi Chuy yếu tắc thống nhất hợp quân mà tới. Nhìn lộ tuyến hành quân của bọn họ, chính là thẳng đến hướng Cầm Thành chúng ta. Lãnh đạo chính là huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái của Tử La Lan gia tộc. Đạo quân này toàn là quân binh đã trú đóng ở biên cương nhiều năm, đã từng kinh qua nhiều trận chiến cùng Thú nhân, toàn là tinh binh. Nếu ta đoán không nhầm, đạo quân này hẳn là vì thân nhân của ngươi mà đến. "
Hai từ thân nhân nàng nói ra ý nghĩa rất rõ ràng. Ngay lúc nàng nói tiếng cuối cùng, ánh mắt không do dự nhìn thẳng vào mặt Lan Như Tuyết.
" Không thể. Không có khả năng như vậy. Mễ Lan đế quốc bây giờ tình cảnh khó khăn, ngoài ra còn bị Lam Địch Á Tư đế quốc uy hiếp như vậy, bọn họ sao có thể còn thời gian đối phó với chúng ta, một tiểu quốc mới thành lập. " Lan Như Tuyết quả quyết phủ nhận giả thuyết của An Nhã.
An Nhã cười nhạt một tiếng, nói: " Chuyện này lát sau rõ ràng ngay thôi. 30 vạn đại quân, có cả 1000 ma pháp sư hỗ trợ. Lúc này đây, Mễ Lan đế quốc hẳn là phải san bằng Cầm Thành của ta mới cam tâm. Ta hỏi bà, ngoại trừ lý do là Đông Long đế quốc các người thành lập, còn có khả năng nào khiến cho Mễ Lan đế quốc huy động binh lực hùng hậu đến vậy trực chỉ Cầm Thành chúng ta? "
Sắc mặt Lan Như Tuyết trở nên rất khó coi, câu hỏi của An Nhã làm cho bà không có cách nào phản bác. Bà cũng quả thật không thể nghĩ ra lý do nào khiến cho Mễ Lan đế quốc xuất binh đến Cầm Thành.
Trải qua kinh hãi ngắn ngủi, Diệp Âm Trúc rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn biết, lúc này mình thân là Cầm Thành lãnh chúa, làm thủ lĩnh liên quân các tộc, lúc này nhất định không thể rối trí hoảng hốt được, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm ra phương pháp giải quyết mọi vấn đề. Hắn trầm giọng nói: " Bà nội, bây giờ không phải lúc tranh cãi xem ai đúng ai sai trong chuyện này. An Nhã tỷ nói đúng, chúng ta không thể tiếp tục nội loạn, nếu Mễ Lan đế quốc quả thật xuất quân mục đích là Cầm Thành, vậy Cầm Thanh đang đứng trước thời khắc sinh tử tồn vong, chúng ta nhất định phải đồng lòng liên kết mới có thể ngăn cản đại quân lần này. Cháu cũng không rõ tại sao Mễ Lan đế quốc lúc này lại xuất binh với Cầm Thành nhưng chúng ta cũng phải dự trù cho tình huống xấu nhất. "
Lan Như Tuyết nhìn cháu nội mình chăm chăm, bà đột nhiên phát hiện, Diệp Âm Trúc di truyền tính cách cương trực của Diệp Ly nhưng lại hơn Diệp Ly ở trí tuệ. Mặc dù hiện giờ Đông Long đế quốc cùng Cầm Thành đang bất hòa căng thẳng nhưng bà đối với biểu hiện xuất sắc của cháu mình càng ngày càng thấy hài lòng.
" Được, chúng ta trước hết thương thảo tình hình một chút. "
Rất nhanh sau đó, tin tức Mễ Lan đại quân đến truyền khắp các tầng lớp lãnh đạo đôi bên. Đối mặt với địch quân cường đại trước mắt, bất luận là Đông Long đế quốc hay Cầm Thành cường giả, bất đắc dĩ phải tiến hành thỏa hiệp. 10 trận chién phân thắng bại tạm thời đình chỉ, song phương đều phái ra các lãnh tụ, họp bàn đối sách sắp tới. Diệp Âm Trúc cũng hạ lệnh, Cầm Thành quân đội toàn bộ từ trong dãy núi quay lại phòng thủ Cầm Thành, biểu thị thành ý hợp tác, cũng đồng thời phái trinh sát Tinh linh tộc tới thám sát tình hình đại quân Mễ Lan đế quốc.
Phủ lãnh chúa Cầm Thành.
Đông Long đế quốc lãnh đạo cùng đại diện của Cầm Thành tứ đại dị tộc ngồi ở hai bên, Diệp Âm Trúc ngồi ở chủ tọa bên phía Cầm Thành, đã thay quần áo nhưng cũng không cột tóc, ngồi đối diện với Thái Thượng trưởng lão Vị Minh.
Nhân sự bên phía Đông Long đế quốc, kể cả 3 vị Thái thượng trưởng lão cùng với tông chủ của Đông Long Bát Tông. Dưới sự yêu cầu của Diệp Âm Trúc, Diệp Ly cùng Tần Thương phân biệt là đại biểu của Cầm Tông cùng Trúc Tông tham gia lần hội ý này. Đương nhiên ngồi ở vị trí thủ tọa lần này, chính là Hải Dương, người mang huyết mạch của Đông Long hoàng tộc đế quốc.
Chuyện đột nhiên phát sinh như vậy, Diệp Âm Trúc nhất thời trong lòng vô cùng phiền não, nhưng mà Đông Long đế quốc bảo vệ Hải Dương cực kì nghiêm ngặt, lúc nào cũng có trưởng lão hộ tống. Cho nên tới giờ Diệp Âm Trúc chưa kịp nói chuyện với Hải Dương một câu nào.
So với bên kia, nhân số tham gia họp của Cầm Thành không nhiều lắm. Ngoại trừ Diệp Âm Trúc còn đại biểu Tinh linh tộc An Nhã, đại biểu Bỉ Mông tộc Tử, đại biểu Ải nhân tộc tộc trưởng Lỗ Đặc Tư, đệ nhất trưởng lão Ải nhân tộc Lỗ Tây Nặc, Sơn Lĩnh Cự Nhân Minh, Địa tinh bộ lạc cũng chỉ có một người tới là Cổ Lỗ trưởng lão, Địa tinh bộ lạc cũng không am hiểu chiến tranh nên ngồi vị trí cuối cùng. Lúc này Cổ Lỗ trưởng lão trong lòng lo lắng như lửa đốt nhưng không có biện pháp gì.
An Nhã ngồi thứ hai ngay phía dưới Diệp Âm Trúc, sau đó là Tử. Khí độ ưu nhã cao quý của nàng lúc này biến thành hết sức lạnh lùng, nhạt giọng nói: " Các vị, tộc nhân của ta đã trinh sát rõ ràng, Mễ Lan đế quốc lần này phát binh, mục đích chính là Cầm Thành. Đông Long đế quốc các người mang đến tai ương cho nơi này, các người không phải có bản lĩnh lắm hay sao? Được! Bây giờ ai đó thử đề xuất biện pháp đối phó với một quân đoàn tinh nhuệ cửu kinh chiến trận như vậy xem nào. "
Ngồi phía dưới Vị Minh trưởng lão là Mai Thanh trưởng lão thở dài một tiếng, nói: " An Nhã tiểu thư, xin nàng bình tĩnh một chút. Chúng ta cũng hoàn toàn không muốn phát sinh chuyện như thế này. Nhưng hiện giờ chưa có gì chứng minh đội quân Mễ Lan đế quốc này là vì Đông Long đế quốc mà tới. Xin nàng đừng quả quyết như vậy. "
An Nhã cười nhạt nói: " Bình tĩnh, ngươi nói thử làm sao ta bình tĩnh được? Các người có biết chúng ta vì xây dựng Cầm Thành nỗ lực bao nhiêu không? Ngay khi chúng ta vừa có một chút thành tích, các người tới đây. Bởi vì Âm Trúc xuất thân từ Đông Long Bát Tông, các người muốn chiếm nhà của bọn ta? Bây giờ còn mang lại cường địch cho chúng ta. Hiện giờ còn không chịu thừa nhận Mễ Lan đế quốc đại quân là vì các người mà tới. Tốt lắm, vị trưởng lão này có dám đánh cuộc với ta không, nếu các người thua, từ nay về sau, toàn bộ phải chịu mệnh lệnh của chúng ta. "
" Cái này … " Mai Thanh trầm mặc, hắn trong lòng đương nhiên cũng hiểu rõ, Mễ Lan lần này phát động đại quân, khả năng rất lớn là nhằm vào Đông Long đế quốc vừa lập quốc.
Cũng khó trách An Nhã phẫn nộ như vậy, Tinh linh tộc vì bị tỷ tỷ của nàng hại lâm vào đại nạn, vất vả khắp nơi mới có thể ổn định tại Cầm Thành, một lần nữa có thể trùng hưng, mọi mặt đang phát triển rất tốt. Tinh linh tộc lại có cơ hội một lần nữa quật khởi, nhưng hiện giờ trước hoàn cảnh như vậy, tất cả công sức có thể đổ sông đổ biển. Nàng từ mấy ngày nay trong lòng chỉ có nỗ lực và tâm huyết, tương lai của Tinh linh tộc làm cho vị tân nhiệm Nữ vương này trong lòng lo lắng tràn ngập.
" Các vị, bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này. Đầu tiên chúng ta phải tìm cách đối phó với đạo quân này đã. " Diệp Âm Trúc cất tiếng, hắn đứng giữa song phương xung đột rất khó khăn, nhưng lúc này hắn không thể không ra mặt. Về phía Đông Long đế quốc, hắn bất quá chỉ là một gã hậu sinh tiểu bối, nhưng về phía Cầm Thành, hắn lại chính là đại diện toàn bộ lãnh đạo của Cầm Thành, Cầm Đế
Câu nói của Diệp Âm Trúc làm cho tất cả mọi người ánh mắt tập trung trên người hắn. Cúc Tông tông chủ Vị Linh Phong hừ một tiếng: " Ngươi mặc dù là Tông chủ hai tông Cầm Trúc nhưng tại đây còn có 3 vị Thái Thượng trưởng lão, ngươi có tư cách gì ở đây lên tiếng chỉ trỏ, nếu không nể mặt Lan trưởng lão thì … hừ hừ … "
" Ngươi tốt nhất cút về đảo Hoàng Long đi. " Tử ngồi phía dưới Diệp Âm Trúc hừ lạnh một tiếng.
" Ngươi … " Vị Linh Phong đập bàn đứng phắt dậy, nếu không phải biết rõ bản thân không phải đối thủ của Tử, hắn nhất định sẽ động thủ ngay.
" Đủ rồi, để cho Âm Trúc nói tiếp đi. Các ngươi cứ hỗn loạn như vậy, Đông Long đế quốc sẽ bị diệt từ trong trứng nước rồi. " Bất ngờ nhất tiếng nói cất lên từ người ở chủ tọa bên phía Đông Long, Hải Dương.
Mấy ngày nay, từ khi Hải Dương bị cao thủ Cúc Tông cùng Mai Tông đưa đi, tông chủ Mai Tông là Mai Như Kiếm lập tức xuất trình tín bài của Tây Đa Phu cho nàng, đồng thời cũng đem thân thế của Hải Dương kể lại cho nàng nghe rành mạch. Có thể nói mấy ngày nay, Hải Dương đầu óc mông lung hỗn loạn, ngập tràn kiến thức về Đông Long Bát Tông cùng với chuyện xưa về Đông Long đế quốc. Mặc dù nàng được chọn làm Nữ hoàng của Đông Long đế quốc nhưng chính thức nắm quyền lại vẫn là 3 vị Thái Thượng trưởng lão. Nhưng tràng diện trước mắt, tân nhiệm Nữ hoàng lên tiếng, phía Đông Long đế quốc không có 1 ai dám lên tiếng cãi lại.
Diệp Âm Trúc và Hải Dương bốn mắt nhìn nhau, hắn từ trong ánh mắt của nàng thấy được vẻ bất đắc dĩ cùng những hoài niệm cũ, tâm tình nàng hiện giờ đang rất mông lung hỗn loạn. Nhưng bất luận thế nào, trong ánh mắt Hải Dương luôn thể hiện sự ôn nhu phục tùng với Diệp Âm Trúc, nhìn vào mắt nàng xong tâm tình Diệp Âm Trúc tốt hơn rất nhiều. Hắn hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén tâm tình, nói: " Mễ Lan đại quân sắp tới Cầm Thành, nếu như bọn họ có thiện ý, cơ bản không cần phái nhiều quân đến thế, lại càng không cần phải có ma pháp sư hỗ trợ. Cho nên tình huống bây giờ mười phần chắc đến chín là bọn họ muốn san bằng Cầm Thành. Bây giờ, đầu tiên cho phép ta phán đoán tình thế song phương địch ta một chút. "
Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa chậm rãi tiến ra đại sảnh, ánh mắt mọi người thủy chung đều tập trung trên người hắn. Mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng chỉ nói mấy câu đã chỉ ra đúng chỗ trọng yếu của vấn đề, làm cho các tông chủ Đông Long cùng các trưởng lão bớt đi mấy phần khinh thị.
Diệp Âm Trúc trầm giọng nói: " Địch quân tấn công, đối với chúng ta mà nói, đơn giản có 3 lựa chọn: đánh, hàng hoặc rút lui. Ở đây ta nghĩ, chẳng ai nguyện ý đầu hàng. Vậy nên khả năng đầu hàng chúng ta cũng không cần suy nghĩ tới làm gì. Bây giờ cũng chỉ còn 2 tình huống có thể xảy ra. Căn cứ tin tức tình báo từ Tinh linh tộc tìm hiểu, chúng ta phải đối địch với quân đoàn biên giới của Mễ Lan đế quốc, tinh binh mãnh tướng tổng số quân lên đến 30 vạn, hơn nữa đạo quân này do một trong hai Đại nguyên soái của Mễ Lan chỉ huy, Mã Nhĩ Đế Ni người này danh xưng là Mễ Lan chi thuẫn, đồng lãnh đạo còn có em ruột của hắn là Phó hội trưởng Ma pháp sư công hội của Mễ Lan đế quốc là Mã Đặc Lạp ma đạo sư. Tổng số chiến binh của Cầm Thành ta hiện giờ là xấp xỉ 2 vạn người. Nếu đơn đả độc đấu thì lực lượng nhất định là vượt trội so với đối phương nhưng số lượng đối phương vượt hơn quân ta 15 lần thì quả thực rất khó mà chống lại được. "
" Chuyện này chưa chắc, chiến sĩ các tông của Đông Long đế quốc chiến đấu lực cực kì cường hãn, ít nhất cũng có thể 1 chống 10, mặc dù số lượng ma pháp sư của chúng ta rất thưa thớt nhưng cũng chưa chắc là không có khả năng chống cự lại. " Vị Minh Thái thượng trưởng lão lên tiếng. Lúc này cố nén lửa giận trong lòng xuống, mặc dù thất bại làm hắn cực kì mất mặt nhưng hắn hoàn toàn hiểu giờ đây phải lấy đại cục làm trọng.
Diệp Âm Trúc nhìn Vị Minh Trưởng lão: " Được, cho dù chúng ta có lực hoàn thủ một trận, ta xin hỏi Trưởng lão, đánh xong một trận này, chúng ta thu được cái gì? Mất đi cái gì? Bao nhiêu người còn có thể sống sót được? "
Ba câu hỏi liên tiếp đặt ra, Vị Minh không sao trả lời được. Đối mặt địch quân đông hơn mười mấy lần, cho dù có thu được thắng lợi cũng là thảm thắng. Huống chi lúc nãy hắn tính toán chênh lệch đôi bên cũng đã tính thêm cả số lượng quân đội Cầm Thành vào đó.
Diệp Âm Trúc nhìn Vị Minh Thái thượng trưởng lão nói không ra tiếng, tiếp tục nói: " Đối phương có đến 30 vạn đại quân. Có lẽ mặt đối mắt Đông Long Bát Tông chiến sĩ chúng ta có thể lấy 1 chọi mười. Nhưng xin hỏi các vị, ở đây có ai đã từng thống soái đại quân chiến đấu? Thực lực thân thể cường ngạnh không có nghĩa là đánh sao cũng thắng, huống chi đối phương còn có Long kỵ binh, chiến đấu lực không hề thua kém chúng ta. Mọi người đừng quên, Mễ Lan là đệ nhất cường quốc của Long Khi Nỗ Tư đại lục, dưới sự chỉ huy của Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái, 1000 ma pháp sư kia phối hợp. Ta có thể cam đoan chắc chắn với các vị, chúng ta căn bản không có lấy một phần trăm cơ hội chiến thắng. Ngay cả quân đội hùng hậu của Thú nhân tộc kia cũng còn bị quân đoàn biên giới này áp chế chặt chẽ tại Lôi Thần Chi Chuy yếu tắc. Một Cầm Thành nhỏ xíu của chúng ta, giờ đây không có lực lượng gì phòng ngự, dựa vào cái gì để chống lại 30 vạn đại quân của Mễ Lan đế quốc này? Chiến đấu không phải trò chơi đếm số, không phải chỉ cần dựa vào thực lực thân thể bản thân cường ngạnh để kiếm phần thắng về mình. "
Vị Minh nói: " Ý ngươi muốn nói là chúng ta không phải đối thủ của Mễ Lan đế quốc hay sao? Đúng, ta thừa nhận lời ngươi nói. Dưới tình huống quân đoàn đối chiến, chúng ta không có cơ hội. Nhưng cũng xin Cầm Thành lãnh chúa đừng quên, ở đây là dãy núi Bố Luân Nạp. Địa hình bình nguyên tác chiến, chúng ta quả thực yếu ớt nhưng ở địa hình núi non phức tạp, thân thể chiến đấu năng lực sẽ hoàn toàn triển hiện. Chiến sĩ của chúng ta dựa vào đồi núi chiến đấu nhất định có thể đánh bại địch quân. "
Diệp Âm Trúc nói: " Vị Minh trưởng lão, ta xin hỏi ngài, 1000 ma pháp sư đồng thời phát động ma pháp sẽ sinh ra hiệu quả thế nào. Nếu ta là Mã Nhĩ Đế Ni, căn bản sẽ không cần trực diện dây dưa, chỉ cần cho đại quân bảo hộ ma pháp sư quân đoàn, rồi từ từ ép vào Bố Luân Nạp. Dùng ma pháp sự tiến hành oanh tạc diện rộng. Du kích chiến của ngươi làm cách nào đối phó? "
" Cái này … " Vị Minh về mặt lý luận quân sự nhận thức hiển nhiên không thể nào như Áo Lợi Duy Lạp hay Diệp Âm Trúc trải qua đào tạo hệ thống rõ ràng.
Diệp Âm Trúc thấy hắn không trả lời được, không để ý tới hắn nữa, nói với mọi người: " Đông Long đế quốc cùng quân đội Cầm Thành liên hợp, nhiều nhất cũng chỉ gây cho Mễ Lan đại quân uy hiếp nhất thời. Nhưng chỉ cần chính thức phát động chiến tranh, cho dù chúng ta tận dụng hết thảy lợi thế dây dưa với đối phương, nhưng khi chiến tranh kết thúc, bất luận thắng bại ra sao, ta nghĩ ở đây chắc chẳng còn ai sống được. Đông Long Bát Tông ẩn nhẫn ngàn năm, chẳng lẽ vì trận chiến liều mạng này mà hủy đi tất cả hay sao? "
Vị Minh bị Diệp Âm Trúc chặn họng mấy lần, lửa giận trong lòng lại bùng phát: " Vậy ý ngươi định thế nào? Đánh thì dánh không lại, xem ra ý ngươi muốn chúng ta rời khỏi Cầm Thành, chạy thật xa phải không. "
Diệp Âm Trúc lãnh đạm nhìn Vị Minh Trưởng lão, nói: " Đây là biện pháp cuối cùng. Bây giờ phải làm thế nào ta cũng chưa có quyết định chính xác. Nhưng ta có thể dám chắc, Mễ Lan đại quân khi đến cách Cầm Thành 10 dặm, sẽ hạ trại mà chưa tiến hành công kích ngay. Bọn họ nhất định phái sứ giả đến đàm phán trước. Chờ chúng ta tỏ thái độ với Mễ Lan đế quốc rồi sẽ xử lý. Tới lúc này, Trưởng lão, chúng ta phải đồng tâm hợp lực chuẩn bị cho tình huống xấu. Khi đã tới bước đường cùng, chỉ có 1 biện pháp, các người triệt thoái khỏi Cầm Thành, ta lưu lại cầm chân Mễ Lan đại quân, với chiến đấu lực của Cầm Thành chiến sĩ cùng Đông Long Bát Tông chiến sĩ, dựa vào dãy núi Bố Luân Nạp địa hình phức tạp mà đào tẩu xem ra không có vấn đề gì lớn cả. "
Nói tới câu cuối cùng, vẻ mặt hắn rất bình thản. Quyết định này của Diệp Âm Trúc, chủ yếu là vì Cầm Thành chiến hữu cùng Đông Long Bát Tông, song phương đều là người thân cận, một bên là chiến hữu, một bên là tộc nhân. Hắn tuyệt đối không muốn những người này chịu bất kì thương tổn nào. Về phần bản thân, hắn tuyệt đối không thể đi, bởi vì hắn là Cầm Thành lãnh chúa. Đồng thời hắn phải lưu lại để cho người khác có thời gian rời đi.
" Không được. Không thể như thế được. " Hải Dương không hề do dự lên tiếng bác bỏ điều Diệp Âm Trúc nói. Đã rất lâu rồi hắn chưa nghe thấy Hải Dương dùng ngữ khí phẫn nộ kiên quyết như vậy nói chuyện cùng mình, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ vẻ đau khổ. " Không có biện pháp khác được. Ta nói như vậy là đủ rồi. Mọi người ai nấy tự đi chuẩn bị thu xếp sẵn sàng đi. Nếu không có cơ hội hòa hoãn, lập tức rút lui may ra còn kịp. " Vừa nói dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài, hắn hiểu được giờ đây không khí rất trầm mặc, nội tâm phảng phất như bị một tảng đá lớn đè lên, lúc này chỉ hy vọng mọi người bình tĩnh một chút.
" Chờ một lát, Âm Trúc. " Thanh âm hùng hậu vang lên bên tai Diệp Âm Trúc, Tử từ chỗ ngồi của mình chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc. " Bất kể ngươi quyết định thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi. "
" Tử." Diệp Âm Trúc nhìn chằm chặp huynh đệ thân thiết nhất của mình. " Ngươi còn có mục tiêu của mình, Tử, không nên như vậy. "
Tử cười nhạt, nói: " Ta không manh động. Nếu không có ngươi, ta hoàn toàn không được như bây giờ. Mộng bá vương của Tử Tinh nhất tộc đương nhiên trọng yếu nhưng nếu huynh đệ khế ước của ta mà chết, ta còn tư cách gì để thực hiện giấc mộng. Chẳng lẽ Tử Tinh nhất tộc chúng ta ngay đến cả đồng đội của mình cũng không bảo vệ được hay sao? Bỉ Mông tộc xưa nay không ai sợ chết. Ta cùng tộc nhân của ta ai ai cũng thế. Huống chi ta và ngươi cùng lưu lại, có thể trì hoãn thêm nhiều thời gian nữa đúng không? "
DIệp Âm Trúc yên lặng không nói, hắn hiểu rõ tính tình Tử, cho dù mình khuyên bảo thế nào, quyết định của Tử cũng sẽ không hề thay đổi.
An Nhã thở dài một tiếng, cũng từ chỗ ngồi của mình đứng lên: " Xin lỗi, Âm Trúc. Tinh linh tộc những năm gần đây chịu quá nhiều đả kích rồi. Ta không thể để tộc nhân của ta khi vừa phục hưng lại chịu thêm đau khổ nữa. Đến thời khắc quyết định, ta sẽ ra lệnh cho bọn họ rút lui, xin ngươi tha thứ. "
Diệp Âm Trúc cười nói: " Vậy mới đúng. Tinh linh tộc là bằng hữu của Cầm Thành, không phải thuộc hạ của Cầm Thành. An Nhã tỷ, ta hiểu tỷ, không cần phải xin lỗi ta cái gì. "
Vẻ mặt An Nhã thoáng nụ cười, nhìn khuôn mặt Tử bên cạnh có chút vẻ âm trầm, nói: " Tộc nhân của ta đương nhiên sẽ rút lui, nhưng đừng quên ta là tỷ tỷ của ngươi. Cho dù ta bảo vệ tộc nhân không lẽ lại quên đệ đệ của mình? Tỷ phu, để cho ta ở lại sóng vai chiến đấu cùng hai người đi. "
Tử nhìn An Nhã, trong mắt hắn tựa hồ như có thêm điều gì, gật đầu một cái.
" Còn có ta. Cũng giống như Tinh linh tộc, Ải nhân tộc cũng không thừa nhận nổi thêm tổn thất nào nữa, cho nên Ải nhân tộc cũng phải vào thời khắc quyết định rời khỏi Cầm Thành. Nhưng chỉ cần các người xem ta là bằng hữu, ta sẽ ở lại cùng mọi người chiến đấu. Có thể cùng Tử Tinh huyết mạch đứng chung chiến tuyến, là vinh hạnh rất lớn của Lôi Thần hậu duệ. " Lần này đến Minh đứng dậy, gương mặt vẫn giữ vẻ tươi cười bình thản. Sơn Lĩnh cự nhân, hay còn gọi là Độc nhãn cự nhân nhưng bọn họ tự gọi bản thân là Lôi Thần hậu duệ.
" Bộ lạc chúng ta lưu lại toàn bộ Địa tinh khai phá giả. Thời khắc quyết định.: Cổ Lỗ trưởng lão đứng dậy đi ra phía ngoài. Bên phía Cầm Thành, quyết định của Diệp Âm Trúc xem như tối hậu. Lưu lại Địa tinh khai phá giả trợ giúp Cầm Thành chiến đấu đã là nỗ lực tột cùng của hắn.
Lỗ Tây Nặc trưởng lão thở dài, nói: " Bây giờ quyết định chuyện này có sớm quá không, Cầm Đế đại nhân. Đừng quên chúng ta còn có Tịch Diệt Chi Pháo, Cầm Thành bản thân cũng có ưu thế của nó. Chưa tới thời khắc quyết định, chuyện thắng bại cũng khó nói trước được lắm. Trừ phi không có khả năng thắng lợi, nếu không Ải nhân tộc kiên quyết không rời Cầm Thành. Đồng thời, Ải Nhân chiến sĩ cũng sẽ trở thành một bộ phận lực lượng của Cầm Thành, tham gia thủ hộ. "
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc: " Cầm Đế đại nhân, tộc nhân của chúng ta sinh hoạt ở nơi này thật rất thích thú. Ta thật lòng hy vọng niềm vui này có thể kéo dài mãi được. " Nói xong, hắn cũng đi theo Cổ Lỗ trưởng lão ra ngoài. Lỗ Đặc Tư cùng Lỗ Tây Nặc cũng nối tiếp đi theo, hướng về Diệp Âm Trúc, ánh mắt đầy quả quyết.
Diệp Âm Trúc đôi mắt đã thoáng ướt, chính mình cũng không hề cô đơn, bên người mình còn có đồng đội, có bằng hữu, bọn họ đều ủng hộ mình, ủng hộ Cầm Thành, mình có lý do bắt bọn họ phải rời bỏ chính ngôi nhà chung đây? Ngay thời khắc này, hắn đã nảy ra một ý tưởng táo bạo gần như là điên rồ. Trong lòng hắn đã ngầm thề độc, bất luận chuyện gì xảy ra hắn cũng phải bảo hộ Cầm Thành, bảo hộ ngôi nhà chung của các tộc.
" Âm Trúc, muội cũng sẽ không đi. " Hải Dương từ vị trí thủ tọa của phe Đông Long đế quốc đứng dậy, ánh mắt kiều diễm chẳng hề có vẻ bi thương ngược lại mang theo một vẻ vui mừng bình thản. Nàng từ chỗ ngồi của mình đi tới bên người Diệp Âm Trúc, nhẹ nhàng nắm bàn tay chỉ có 4 ngón của hắn, ôn nhu nói: " Còn nhớ lời muội nói không, muội từng nói, Hải Dương thuộc về Diệp Âm Trúc, trước kia vậy, bây giờ vậy, sau này cũng như vậy. Diệp Âm Trúc ở đâu, Hải Dương theo đó. Diệp Âm Trúc ở Cầm Thành, Hải Dương ở Cầm Thành, Diệp Âm Trúc lên trời, Hải Dương cũng theo lên, Diệp Âm Trúc xuống đất, Hải Dương cũng theo xuống, huynh có lý do gì để từ chối muội đây? "
" Nữ hoàng bệ hạ, không thể nào. " Vị Minh Thái thượng trưởng lão hốt hoảng đứng phắt dậy. Thanh âm Hải Dương mặc dù không lớn nhưng mọi người ở đây không ai không phải là cao thủ, câu nói của nàng từng chữ từng chữ rõ ràng truyền vào tai của các vị Tông chủ cùng Thái thượng trưởng lão. Mặc dù đám người Đông Long này đã biết tình cảm của Hải Dương với Diệp Âm Trúc, lại không nghĩ rằng quan hệ của 2 người mật thiết đến thế, trong lòng đã lờ mờ có dự cảm không hay. Hải Dương kế thừa huyết mạch chính thống của Đông Long hoàng thất. Nàng có thể nói chính là tín niệm chiến đấu của mỗi chiến sĩ thuộc Đông Long đế quốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hải Dương xoay người lại, lạnh lùng nhìn Vị Minh một cái, nói: " Thái thượng trưởng lão, ta không muốn bản thân trở thành một con rối bị các người giật dây. Nếu gọi ta là Nữ hoàng mà bị hạn chế tự do, vậy Nữ hoàng có ý nghĩa gì? Huống chi trong lòng ta từ trước tới giờ chưa hề muốn làm Nữ hoàng. Ta có nhân sinh mục tiêu của chính mình. Tốt nhất các người đừng cố ép buộc ta làm gì, nếu các ngươi làm quá, Nữ hoàng của các ngươi ắt hẳn chỉ còn là thi thể. "
Lời nàng nói như chém đinh chặt sắt, không hề chừa lại chút đường lui nào. Ngay cả Diệp Âm Trúc lần đầu cũng thấy Hải Dương xưa nay chỉ ôn nhu tỏ ra quyết liệt cương cường như thế. Giờ khắc này, trong lòng hắn tựa hồ phát sinh ảo giác, ánh mắt nhìn Hải Dương phảng phất có phong thái của Nữ hoàng chí tôn.
" Nữ hoàng bệ hạ, không phải như vậy. Chúng thần sao dám coi bệ hạ là con rối được? Chỉ là bây giờ đế quốc vừa lập, đợi khi chúng ta hoàn thành đại lễ khai quốc, bệ hạ tự nhiên sẽ là người thống trị tối cao của toàn thể đế quốc. Toàn bộ con dân của Đông Long đế quốc cũng đều phải nghe lệnh của bệ hạ. Vì bảo vệ bệ hạ, chúng thần nguyện ý hy sinh tất cả. "
Hải Dương cười nhạt, trả lời: " Trưởng lão bất tất phải nhiều lời vậy. Ta đã quyết rồi. Diệp Âm Trúc ở đâu thì ta theo đó. Đừng cố tìm cách khống chế hay đánh ngất ta. Nếu thực sự như vậy, ngay sau khi ta tỉnh lại, việc đầu tiên ta làm sẽ là tự sát ngay trước mặt các người. " Trong khi nói chuyện, tay nàng nắm chặt tay Diệp Âm Trúc, tăng thêm vài phần trọng lượng cho câu nói, chẳng những hướng về tầng lớp quý tộc của Đông Long đế quốc mà còn hướng về Diệp Âm Trúc. Nàng tuyệt đối sẽ không rời xa hắn.
Tử nở nụ cười. Tử Tinh Bỉ Mông xưa nay lạnh lùng cao ngạo đã nở nụ cười. Hắn nhìn Âm Trúc thích thú nói: " Xem ra ta có một em dâu rất tuyệt. "
Diệp Âm Trúc cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay Hải Dương, dắt nàng ra khỏi phủ lãnh chúa. Đối với hắn mà nói, bây giờ trọng yếu nhất là muốn biết được ý đồ thực sự của đại quân Mễ Lan. Chỉ cần chiến tranh chưa chính thức nổ ra, Cầm Thành còn có hy vọng.
Ngay lúc Diệp Âm Trúc vừa bước ra ngoài đại sảnh phủ lãnh chúa, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng rồng ngâm trầm trầm. Mọi người chú ý ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy từ phương xa có một Thủy lam cự long đang hướng về Cầm Thành bay tới, bên cạnh Thủy lam cự long nọ có một thân ảnh màu trắng, chỉ là khoảng cách quá xa không sao phân biệt rõ ràng đó là thứ gì.
Tử hừ một tiếng: " Loại giun dế này cũng dám tới đây trinh sát hay sao? " Ngay lúc hắn định phóng thích uy áp thần thú thì bị Diệp Âm Trúc ngăn lại.
" Khoan đã, hình như là Áo Lợi Duy Lạp đại ca. Hắn cũng tới đây cơ à. " Thủy hệ cự long của Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Âm Trúc tự nhiên nhận ra. Nhưng trong đầu hắn đinh ninh rằng giờ này Áo Lợi Duy Lạp nhất định phải đang ở Mễ Lan thành mới đúng. Thất quốc thất long bài vị chiến mới chấm dứt chưa được nửa tháng. Chẳng lẽ ngay lúc hắn về Mễ Lan thành đã ngay lập tức dùng cự long phi hành hỏa tốc đến nơi này?
Ngay lúc Diệp Âm Trúc còn đang phân vân tự hỏi thì cự long màu lam đã từ từ hạ xuống. Lúc này mọi người ai nấy đều nhìn rõ thân ảnh màu trắng bay bên cạnh cự long chính là Thú 1 sừng. Ngồi ngay ngắn trên lưng Thú 1 sừng, vuốt cánh cho ngay thẳng lại chính là công chúa của Mễ Lan đế quốc, Hương Loan.
Rất nhanh, Thú 1 sừng cùng Thủy hệ cự long đã tiếp đất. Còn Hương Loan cùng Áo Lợi Duy Lạp thì đã thấy bóng dáng của Diệp Âm Trúc từ trên không.
" Diệp Âm Trúc. " Hương Loan cưỡi Thú 1 sừng, vừa đáp đất đã cắn răng kêu lớn, lập tức thúc nó vọt thẳng về phía này.
" Đứng lại. " Tử quát khẽ một tiếng, một áp lực khổng lồ vô hình từ người hắn phóng thích ra. Hương Loan là người, ảnh hưởng không phải quá lớn, nhưng Thú 1 sừng mà nàng đang cưỡi không cách nào chịu nổi áp lực từ phía Tử Tinh Bỉ Mông. Mặc dù nó cũng là cửu cấp thượng vị ma thú nhưng trước áp lực khổng lồ này cũng phải lập tức đình chỉ bước tiến.
Áo Lợi Duy Lạp lúc này cũng từ trên lưng Thủy long nhảy xuống đất, đi tới bên cạnh Thú 1 sừng: " Công chúa điện hạ, xin ngài đừng xúc động quá, có chuyện gì từ từ nói. "
Nhìn dáng vẻ Áo Lợi Duy Lạp cùng Hương Loan, Diệp Âm Trúc phát hiện thần sắc 2 người đều rất mệt mỏi. Nhất là Hương Loan, nàng xưa nay vẫn rất chú ý đến vẻ ngoài xinh đẹp của mình, lúc này chẳng những toàn thân lem luốc bụi đường, mặt cũng không hề trang điểm, ngay cả quần áo trên người đang mặc cũng là quần áo cũ từ Pháp Lam trở về. Quần áo rách nhiều chỗ, mái tóc dài cột sơ sài tung tóe sau lưng, mặc dù vẫn còn dáng vẻ cao quý của một công chúa nhưng lại có thêm vài phần thương cảm. Đôi mắt kiều diễm giờ tựa như muốn phun lửa, nhìn trừng trừng Diệp Âm Trúc như chỉ chực ăn tươi nuốt sống hắn.
Áo Lợi Duy Lạp thì bình tĩnh hơn, hắn chỉ chăm chú nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt pha lẫn nghi hoặc cùng đau lòng.
Diệp Âm Trúc tự nhiên hiểu rõ bọn họ vì sao trở nên như vậy, thở dài một hơi, chậm rãi tiến tới: " Thất quốc thất long bài vị chiến chấm dứt chưa lâu, các ngươi sao lại không ở Mễ Lan thành nghỉ ngơi, tới đây làm gì? " Lúc này hắn cũng không biết phải giải thích thế nào về quyết định của mình, chỉ có thể hỏi thăm vu vơ như vậy.
" Nghỉ ngơi? " Hương Loan cười nhạt một tiếng. " Chuyện lớn tày trời như vậy, ta còn có thể nghỉ ngơi hay sao? Diệp Âm Trúc, ngươi thử nói xem Mễ Lan đế quốc chúng ta có điểm nào phụ bạc ngươi mà ngươi công nhiên dám tạo phản, lại còn tham gia thành lập cái gì Đông Long đế quốc nữa. "
Diệp Âm Trúc không có cách gì trả lời, quả thật, Mễ Lan đế quốc đối xử với hắn phi thường trọng thị. Tây Nhĩ Duy Áo đại đế cũng vô cùng thưởng thức tài năng của hắn nhưng có những chuyện liên quan trong đó một vài lời ngắn ngủi không thể nói hết được. " Hương Loan, xin lỗi. Ta chỉ có thể nói vậy. Đông Long đế quốc không phải do ta thành lập, nhưng ta quả thật là thành viên của Đông Long Bát Tông. Chuyện này trước giờ là ta giấu giếm ngươi. Ta hoàn toàn không muốn đối nghịch cùng Mễ Lan đế quốc. Trong lòng ta xưa nay, học viện vẫn được coi là ngôi nhà thứ hai. Nhưng con người trên đời có những chuyện bất đắc dĩ, thân bất do kỷ. Ta cũng không dám cầu xin ngươi tha thứ, cũng không giải thích điều gì với ngươi cả. Các ngươi tốt nhất quay về đi. Bất luận về sau thế nào, trong lòng ta 2 người vẫn là bằng hữu. Nếu như ngươi nghĩ tình bằng hữu của 2 ta, sau khi trở về làm ơn giúp ta chiếu cố 300 Tử Thần chiến sĩ. "
Nguyên bản theo kế hoạch của Diệp Âm Trúc, theo sự phát triển lớn mạnh của Cầm Thành, hắn sẽ từ từ nghĩ biện pháp đưa 300 Tử Thần này trở lại Cầm Thành. Nhưng xét tình hình hiện giờ thì e là quá muộn rồi. Hương Loan cùng Áo Lợi Duy Lạp đường xa tới đây cùng với thái độ chỉ trích của Hương Loan đối với hắn đã xác định rõ ràng mục tiêu lần này của Mễ Lan đại quân.
Hương Loan mi mắt đỏ lên: " Bằng hữu? Ngươi thật sự xem ta là bằng hữu sao? Sợ rằng trong lòng ngươi, chỉ có Hải Dương mới là bằng hữu của ngươi, ta thì không phải. Diệp Âm Trúc, ngươi có biết lần này ngươi gây ra chuyện nghiêm trọng thế nào hay không? Ngay lúc ta nhận tin này, ta không dám tin đây là sự thật. Thất quốc thất long bài vị chiến, ngươi dẫn dắt Mễ Lan chiến sĩ lập đại công, qua bao nhiêu gian lao vất vả cuối cùng mới giành được quán quân. Công lao như vậy, trở về Mễ Lan đế quốc, chẳng những ngươi trở thành anh hùng dân tộc mà tương lai tiền đồ của ngươi e là sau này chẳng ai sánh kịp. Cho dù ngươi có quan hệ với Thú nhân tộc, bản thân có triệu hồi Tử Tinh Bỉ Mông, công lao của ngươi hoàn toàn có thể triệt tiêu các lời xì xầm đàm tiếu bất lợi kia. Đừng nói là phụ hoàng, ngay cả ta cũng có thể giải quyết chuyện này cho ngươi được. Nhưng mà lần này ngươi gây ra chuyện phiền toái quá ghê gớm. Ta khẩn khoản xin ngươi thức tỉnh, đầu hàng Mễ Lan đế quốc đi, chỉ cần rời khỏi hàng ngũ Đông Long đế quốc, ngươi vẫn sẽ giữ địa vị lãnh chúa Cầm Thành, toàn bộ bổng lộc cũng như tước vị của ngươi tại Mễ Lan đế quốc cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì hết. "
Diệp Âm Trúc lẳng lặng nhìn Hương Loan, hắn cảm nhận trong giọng nói Hương Loan, phẫn nộ cùng gấp gáp nhưng cũng tràn ngập tình cảm quan tâm, nhưng hắn làm sao có thể đầu hàng? Cho dù về phía Đông Long hắn chỉ là một phần tử, trong thời điểm nguy nan này làm sao hắn có thể bỏ rơi toàn bộ chiến sĩ Đông Long để cầu an, giữ lấy tính mạng cùng địa vị được?
Hải Dương hiểu rất rõ tâm tình bây giờ của Diệp Âm Trúc, nàng vẫn như trước, chỉ yên lặng nắm tay hắn thật chặt nhưng cũng không cần nói, dùng chính hành động của mình biểu thị tâm ý với Diệp Âm Trúc. Chàng ở đâu, thiếp theo đó. Chàng quyết định cái gì, thiếp cũng nhất quyết nghe theo.
Ánh mắt Hương Loan tha thiết nhìn đăm đăm Diệp Âm Trúc. Nàng vốn dĩ hiểu rất rõ tính cách con người Diệp Âm Trúc, đương nhiên biết đề nghị của mình hoàn toàn không có bao nhiêu cơ hội thành công. Nhưng bất luận thế nào, nàng cũng phải thử một lần, cho dù chỉ có nửa phần cơ hội cũng phải thử.