Quả nhiên Âm Trúc vừa cất tiếng nhận lỗi, Ny Na nãi nãi nhẹ cau đôi mày liễu:
- Âm Trúc, ngươi nói ta nghe coi mấy ngày vừa rồi ngươi đi đâu mà giờ mới thấy mặt?
Diệp Âm Trúc đã nghĩ cách giải thích cẩn thận từ trước liền đáp:
- Ny Na nãi nãi, con vừa đến thăm Cầm thành, lãnh địa của con, con rất muốn xem nó ra sao! Con vừa về với tới chưa kịp nghỉ ngơi đã tới vấn an nãi nãi ngay à!
Ny Na chủ nhiệm hừ lạnh một tiếng, kéo tai Diệp Âm Trúc:
- Tiểu tử ngươi biết quan tâm đến ta từ lúc nào thế? Ngươi chạy rông tới Cầm thành hả? Ngay cả nha đầu Hải Dương cũng bị ngươi lôi kéo! Ngươi có biết lão gia gia Hải Dương là Tây Đa Phu loạn lên vì nha đầu đó không? Lão chạy tới truy xét ta đủ điều. Ta đoán ngay là ngươi đầu trò mà!
- Ách,... nãi nãi, nãi nãi không thể dùng từ « lôi kéo »! Chúng con chỉ chạy tới xem Cầm thành rồi về thôi. Có mấy người đi cùng chúng con kìa, nãi nãi.
Diệp Âm Trúc vừa đáp vừa thăm dò.
Ny Na chủ nhiệm nghe Diệp Âm Trúc trực tiếp kêu mấy tiếng « nãi nãi » mà không gọi đủ cả tên bà thì lửa giận sớm tiêu tan, thậm chí dung diện còn bừng đỏ:
- Tiểu tử thúi lẻo mép này, chuyên gia mang phiền toái đến cho ta. Lần này ngươi về rồi, lần sau đi đâu, ngươi phải nói trước cho ta trước nghe không?
- Nhất định rồi, nãi nãi.
Diệp Âm Trúc cười khổ đáp.
Ny Na lúc này trong mắt chợt có tia oán giận:
- Tây Nhĩ Duy Áo thật quá hồ đồ, lại ban cho ngươi Khoa Nhi Á thành cằn cỗi hoang vắng xa xôi. Thật bực chết người! Không biết hắn nghĩ cái gì trong đầu nữa. Đợi hắn vác mặt đến tìm ta, ta sẽ nói hắn ban cho ngươi một lãnh địa khác!
- Đừng mà, nãi nãi!
Diệp Âm Trúc cố thay đổi chủ ý của Ny Na chủ nhiệm:
- Cầm thành quả là một nơi thích hợp cho con, thanh bình yên tĩnh u nhã. Hơn nữa, Duy Áo thúc thúc còn miễn thuế cho Cầm thành nữa!
Ny Na chủ nhiệm nghe xong, nghiêm mặt hỏi Âm Trúc:
- Ngươi sao kêu loạn lên vậy. Ngươi gọi ta là nãi nãi, sao gọi hắn là thúc thúc! Bối phận rối loạn hết cả!
Diệp Âm Trúc nhăn nhó giải thích:
- Vậy người chỉ con gọi sao giờ? Sao người cứ so với Tây Nhĩ Duy Áo nhiều vậy? Con học cùng với Hương Loan học tỷ, đâu thể gọi phụ thân Hương Loan là gia gia chứ?
Ny Na chủ nhiệm thoáng nét cười:
- Thôi được, tùy ngươi. Nhưng không được thay đổi cách gọi ta là được! À, nhắc tới Hương Loan, ngươi cũng phải lưu tâm một chút! Ngươi đem Hải Dương ra ngoài mà không thèm đoái hoài tới nó, thế nào nó cũng kiếm ngươi trả đũa!
Diệp Âm Trúc cười khổ:
- Không phải con bỏ bẵng Hương Loan! Nàng thân là đế quốc công chúa, đâu thể tùy tiện rời kinh thành được đây? Con không muốn bị Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc phái người truy sát đâu!
Những chuyện xảy ra ở Cầm thành cùng những việc đã qua ở Cực Bắc hoang nguyên làm sao có thể lộ ra với Hương Loan được đây. Bản thân Diệp Âm Trúc tin tưởng Hương Loan, nhưng lần này liên quan tới an nguy của nhiều người, dù sao thân phận công chúa đế quốc của Hương Loan là quá nhạy cảm.
Ny Na chủ nhiệm chỉ sang một bên:
- Âm Trúc, ngươi ngồi đi! Sao bộ dạng ngươi tựa như vừa chạy đường trường vậy? Mồ hôi đầy đầu kìa! Rất nóng sao?
Không có cách nào à! Diệp Âm Trúc hiện vẫn đang mặc một bộ y phục mùa thu, hợp với tiết trời nơi Cầm thành, vừa rồi lại bị Ny Na nãi nãi hạch hỏi mãi nên đâu có tránh được việc toát mồ hôi chứ.
- A!
Âm Trúc chậm rãi ngồi xuống rồi nói:
- Nãi nãi, con hôm nay tìm người cũng có chuyện. Thần âm hệ chúng ta còn chưa ngừng nhận đơn báo danh sao?
Nghe tới việc báo danh nhập học của Thần âm hệ, khuôn mặt của Ny Na chủ nhiệm chợt trở nên sáng bừng, nói:
- Còn chưa có dừng! Từ khi con về, Thần âm hệ như tái sanh. Công lao đều của con hết. Con biết lần này có bao nhiêu đơn xin học Thần âm hệ chúng ta không?
Diệp Âm Trúc mờ mịt lắc đầu. Ny Na chủ nhiệm cười lên hăng hắc:
- Chừng hơn một ngàn hai, gấp mười lần năm ngoái. Số lượng đơn xin học của Thần Âm hệ chúng ta đứng đầu học viện. Đều là công của con hết! Cũng may con về kịp thời, ngày mai là hạn cuối nhận đơn. Sau đó sẽ tiến hành kháo thí tân sinh, năm ngoái là Hải Dương, năm nay sẽ do con đảm trách. Con hãy đích thân kiểm tra tuyển chọn những tân sinh thích hợp với Thần âm hệ chúng ta! Cũng bởi ngươi mà số báo danh có đến một phần ba là nam sinh. Thật khó tin! Cuối cùng Thần âm hệ cũng đã tới ngày phong quang!
Diệp Âm Trúc hồi đáp:
- Việc khảo nghiệm tân sinh không có vấn đề gì với con. Nhưng nãi nãi có thể mở một cửa hậu cho con được không?
- Cửa hậu?
Ny Na chủ nhiệm sửng sốt, tạm thời chưa minh bạch ý tứ của Diệp Âm Trúc.
- Dạ, chuyện là thế này! Con có mấy bằng hữu muốn theo học tại Thần âm hệ chúng ta! Con không rõ nãi nãi có thể mở một đường cho bọn họ được chăng?
Ny Na nãi nãi nhíu mày:
- Vậy tố chất mấy người đó thế nào? Quan hệ thế nào với ngươi? Mà ngươi có bạn bè bên ngoài từ khi nào vậy?
Diệp Âm Trúc liền giải thích:
- Chuyện là lần này con ra ngoài có tìm được một số nữ bằng hữu thiên phú hoàn hảo không có vấn đề gì. Mặc dù thực lực hiện tại các nàng mới là xích cấp sơ giai hoặc trung giai, nhưng tiềm lực quả thật rất lớn. Con tuyệt đối tin rằng chỉ sau một năm tất cả sẽ đạt tới hoàng giai nhị cấp. Con không tự tin các nàng có thể nhập học chỉ bởi vấn đề học phí mà thôi. Do vậy con tìm tới nãi nãi hỏi xem nãi nãi liệu có mở cho các nàng một con đường được không? Nãi nãi xem có thể trừ trước vào tiền lương của con được không? Ngoài ra các nàng cũng chưa có nhạc khí! Mà tàng bảo khố của Thần âm hệ chúng ta lại rất nhiều, nãi nãi thử xem có thể cho các nàng tùy ý chọn lựa được không. Tất nhiên con sẽ không lấy không của người, sau này con nhất định hoàn trả đầy đủ cho nãi nãi.
Ny Na chủ nhiệm lập tức có chút tò mò. Nàng quá rõ Diệp Âm Trúc đích thực cầm nghệ thâm sâu nay lại cư nhiên đề cử bằng hữu, vậy người được đề cử đó không rõ thiên tư cao đến đâu! Tốt lắm, bản thân nàng là đương kim công chúa đế quốc, cuộc sống hoàng gia từ tấm bé đã khiến nàng từ lâu không đặt nặng chuyện kim tiền.
- Cửa sau à... Thần Âm hệ chúng ta trước nay chưa có lệ này!
Ny Na chủ nhiệm bắt đầu cố tình làm khó dễ Diệp Âm Trúc.
- Chỉ là các nàng không có nhạc khí thích hợp nên không có cách nào tu luyện được mà thôi. Nãi nãi, thỉnh nãi nãi thành toàn cho họ!
Diệp Âm Trúc chỉ có thể nài nỉ Ny Na. Không phải hắn hoàn toàn không có biện pháp, từ học phí cho tới nhạc khí, mà do thời gian quá gấp không thể trở tay kịp.
Ny Na chủ nhiệm đi tới một bên, ngồi xuống, thản nhiên nhấp một ngụm trà, rồi nói:
- Việc này đâu có gì! Ngay cả nếu ta không là chủ nhiệm cũng vẫn có khả năng làm được!
- Đa tạ nãi nãi.
Diệp Âm Trúc mừng rỡ.
- Ngươi đừng cao hứng vội, ta còn có điều kiện!
Tính cách Ny Na rất cường liệt, không có giống bề ngoài. Nếu không nàng làm sao đủ sức giúp hoàng đệ Tây Nhĩ Duy Áo dương quang quốc gia cùng hoàng tộc chứ?
- Ta giúp ngươi thì tự nhiên ngươi cũng phải đáp ứng ta một việc!
- Người còn có việc gì cần con nữa đây?
Ny Na chủ nhiệm gật gật đầu rồi nói:
- Ngươi đang học năm thứ hai. Ta nghĩ ngươi nhanh chóng rời đi thôi. Có điều trước khi ngươi tốt nghiệp, ngươi dẫn lão Tần Thương đến đây gặp ta! Vậy là được rồi!
- Cái này...
Diệp Âm Trúc do dự, hắn biết Ny Na chủ nhiệm cùng Tần Thương gia gia nhất định có một đoạn nhân duyên nơi này. Nhưng bảo hắn đáp ứng điều kiện của Ny Na thì tựa hồ có chút không ổn.
- « Cái này » là thế nào? Đồng ý hay không đồng ý!
Sắc diện Ny Na chủ nhiệm có nét giận dữ:
- Ngươi luôn miệng kêu ta một tiếng nãi nãi, hai tiếng nãi nãi. Không lẽ ngươi không muốn giúp nãi nãi ta gặp gia gia hỗn đản của ngươi sao?
- Sao ngươi mãi không trả lời ta? Ta cũng chỉ hy vọng gặp lại hắn mà thôi!
Nói đến đây, đôi mắt tuyệt đẹp của Ny Na đã bắt đầu đỏ lên. Nàng tựa hồ như già đi vài tuổi, đôi bàn tay nhỏ nhắn thậm chí còn run rẩy.
- Được, con xin đáp ứng điều kiện này của người!
Thử hỏi Diệp Âm Trúc làm sao có thể nhẫn tâm trả lời khác trong hoàn cảnh này.
Ny Na liền có chút kích động:
- Tốt lắm, tốt lắm,... À, mấy bằng hữu của ngươi, sau khảo nghiệm tân sinh dẫn tới gặp ta! Ta để các nàng tùy ý chọn lựa nhạc cụ thích hợp. À, ta cấp cho ngươi một điểm nữa, mặc kệ các nàng có kết quả ra sao khi khảo nghiệm, ta đều nhận các nàng vào Thần Âm hệ hết!
Diệp Âm Trúc vừa nhận được lời ứng đáp của Ny Na chủ nhiệm liền cúi người rồi rời đi, để Ny Na ở lại một mình. Chủ yếu do hắn cảm thấy mồ hôi toát quá nhiều, thân thể vẫn còn dấp dính không thoải mái, cũng không tiện ở lâu với Ny Na chủ nhiệm.
Ny Na nhìn theo bóng Diệp Âm Trúc khuất dần, vẻ thương tâm trong mắt từ từ tan đi, mỉm cười:
- Tiểu tử ngốc vẫn có điểm yếu mềm! Tần Thương! Cái lão hỗn đản nhà ngươi! Chỉ cần thấy ngươi, hừ hừ...
Chính lúc này, đôi mắt Ny Na mới thật sự ửng hồng.
Vốn Diệp Âm Trúc định đi gặp sư phụ Phất Cách Sâm ngay sau khi bái phỏng Ny Na, nhưng nay toàn thân đẫm mồ hôi vô cùng bất tiện nên hắn quyết định quay lại ký túc xá, trút bỏ toàn bộ y phục, đi tắm. Thời tiết này thì chỉ cần Nguyệt thần thủ hộ cũng đủ nóng rồi.
Từ chỗ Ny Na chủ nhiệm tới ký túc xá chỉ vài bước chân, nhưng Diệp Âm Trúc khi đẩy cửa vào phòng lại không thấy bóng dáng Tô Lạp đâu. Diệp Âm Trúc đưa mắt quan sát phòng ốc. Thật không thể phủ nhận Tô Lạp có tài năng thiên bẩm trong dọn dẹp nhà cửa. Mới một thoáng mà mọi thứ đều sạch sẽ tinh tươm, Diệp Âm Trúc chậm dãi hít sâu một luồng thanh khí cảm giác trong lòng thư thái dễ chịu hơn rất nhiều.
Diệp Âm Trúc bỏ Nguyệt thần thủ hộ ra, chỉ mặc nội y đi ngay tới phòng tắm. Vừa chạm tay vào cửa phòng đã nghe tiếng nghịch nước bên trong, Diệp Âm Trúc không khỏi mỉm cười. Thật là lòng vả cũng như lòng sung, Tô Lạp còn tìm vào tắm trước cả mình! Trời nóng thật khó chịu, ai cũng muốn dầm mình trong nước!
Phòng tắm ở ký túc xá thuộc Thần Âm hệ đều không có khóa. Diệp Âm Trúc từng bước tiến đến, giơ tay đẩy cửa. Một luồng khí nóng ẩm liên phả vào mặt hắn. Có điều hắn lúc này đang trợn mắt há mồm vì quang cảnh trước mắt!
Làn hơi nước mờ ảo càng tôn lên vẻ ngọc ngà, thấp thoáng một dáng vóc yểu điệu. Cặp chân dài nuột nà đồng điệu với suối tóc mây đổ dài trên làn da thịt trắng muốt, bộ ngực ngạo nhân ẩn hiện mê người. Tất cả đều toát lên vẻ quyến rũ dụ hoặc thâu hồn đoạt phách.
Diệp Âm Trúc máu mũi dồn lên, mắt đứng tròng. Trời, đây mà là thân thể Tô Lạp sao? Tựa hồ không có giống với hắn thường ngày?
- Kẻ nào đó?
Giọng Tô Lạp băng lãnh vang lên nhưng thủy chung chưa xoay người lại, kéo vội một chiếc khăn rộng bên cạnh, quây chặt lấy thân thể.
- Chỉ là bên ngoài quá nóng, ta ta muốn dầm mình một chút. Tô Lạp, ngươi… ngươi…
Tô Lạp hếch mặt lên, thân thể vẫn còn đẫm nước trong chiếc khăn rộng, giọng có chút trẻ con đùa cợt:
- Ngươi nhìn đủ chưa? Có muốn cùng ta tẩy uế không nào?
- A!… Ta chỉ cần rửa mặt là được!
Diệp Âm Trúc cố nén luồng nhiệt khí bất thường đang trào lên mãnh liệt trong lòng, vừa nói vừa phóng nhanh khỏi phòng, tim hắn loạn nhịp, oang oang liên hồi như muốn phá tung lồng ngực.
Ba! Diệp Âm Trúc vỗ mạnh vào trán, nhăn nhó! Ta làm sao vậy? Từ khi nào lại sinh ra cảm giác thích nam nhân đây? Tô Lạp đích thị là nam nhân! Vừa rồi ngó thân thể hắn sao ta tựa hồ cảm giác xúc động mãnh liệt hơn hồi thấy thân thể Hải Dương, thậm chí bản năng nam nhân của ta còn bột phát muốn nhanh hơn nữa a!
Tấm lưng trần ẩn hiện thấp thoáng của Tô Lạp cứ liên hồi ám ảnh tâm trí Diệp Âm Trúc, không có buông tha hắn. Diệp Âm Trúc vã nước lên mặt và đầu óc tưởng như vẫn mông lung mộng mị vì hình ảnh kia, vô ý thức cầm một chiếc khăn mềm mại lên, áp vào mặt. Tức thì hắn cảm nhận một luồng hương khí thanh tân dịu dàng, phảng phất phảng phất, linh hồn hắn cũng phảng phất phảng phất mơ hồ theo...
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Âm Trúc vẫn cứ ngây ngốc cầm chiếc khăn đầy hương quyến rũ đó, mãi mới nhận biết Tô Lạp đã đẩy cửa phòng bước ra từ khi nào. Tóc vẫn còn ướt, khuôn mặt vẫn hiện ánh hồng, không rõ có phải vẫn còn tức giận hắn không? Nhưng Âm Trúc cảm giác có chút không đúng, lại hồi tưởng lại hình bóng vừa qua:
- Tô Lạp, ngươi...
Tô Lạp trừng mắt liếc hắn:
- Âm Trúc, ta thật không có nghĩ ngươi có tật thích xem người khác tắm à!
- Không có, không có! Ta chỉ muốn dùng khăn lau mặt nên mới tiến vào... Tô Lạp, ngươi không có giận ta chứ?
Tô Lạp bước tới bên Diệp Âm Trúc, mùi hương thanh nhã quyến rũ tức thời nồng đậm hơn hẳn chiếc khăn hắn đang cầm trên tay, lại tựa như phả tràn khuôn mặt hắn.
- Tức giận? Ta có gì để phải tức giận đây?
Tô Lạp lúc này nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Âm Trúc, lại chuyển xuống chiếc khăn hắn đang cầm trên tay, tinh nghịch ranh mãnh hỏi tiếp:
- Thế nào? Lần tới có muốn tắm cùng ta không?
- Ách... cũng tốt! Ái ui...
Diệp Âm Trúc vừa rồi trả lời gần như vô thức, tự hắn cũng không rõ tại sao, có điều Tô Lạp tức thì dụng lực cốc một phát lên đầu Diệp Âm Trúc.
- Cũng tốt cái đầu ngươi! Ta còn phát giác ngươi nhìn trộm ta tắm, ta sẽ cho ngươi biết ta tức giận thế nào!
Tô Lạp hừ lên giận dữ, co chân tặng ngay Diệp Âm Trúc một cước, đoạn rời xa hắn.
- Tô Lạp, ngươi đừng có vậy! Ta lần tới, a a, ta không có vậy nữa!
Diệp Âm Trúc lập tức phát thoại, giang tay cản Tô Lạp hiện đang như vẻ sắp rời đi.
- Đi tắm đi, người người toàn mùi hôi!
Tô Lạp không lộ ra điều gì, trả lời.
- Ơ, ta đi, ta đi ngay bây giờ!
Diệp Âm Trúc nét mặt xấu hổ, chạy vội vào nhà tắm. Dõi theo bóng Diệp Âm Trúc khuất hẳn, Tô Lạp toàn thân mềm nhũn, lảo đão ngã xuống, dung diện đỏ rực như mây chiều:
- Diệp Âm Trúc ngươi ngốc nghếch... ngươi... đại ngốc nghếch! Cái gì ngươi cũng thấy mà cái gì ngươi cũng không có nhìn ra... Ngươi! Ta thật muốn...
Hắn đích thật muốn hăm he ta quả muốn thiến ngươi! Nhưng lời vừa chuẩn bị phát ra liền minh bạch bản thân không hề muốn làm vậy với Diệp Âm Trúc!!! Tô Lạp lặng lẽ cúi đầu cảm nhận tâm trạng đang xúc động mãnh liệt của chính hắn. Chợt ánh mắt hắn chạm vào phần y phục quây chặt phần thân trước của mình, tợ hồ như có tiếng nổ vang vọng trong đầu, ánh hồng rực rỡ như mây chiều trên khuôn mặt lui dần, tái nhợt đi, ánh mắt hiện lên những tia đau khổ, nhếch miệng cười:
- Không biết cũng tốt! Biết hay không biết, cái nào lại càng làm ngày sau đau khổ hơn đây? Âm Trúc...! Âm Trúc nhà ngươi sao ám ảnh trái tim ta? Mà ta cái gì... hết thảy cái gì ta cũng không thể buông bỏ được. Âm Trúc, xin lỗi ngươi! Có lẽ kiếp này chúng ta không có duyên với nhau rồi!
- Cái gì mà không có duyên? Tô Lạp, ngươi giúp ta giặt mấy bộ y phục này nhé, cám ơn!
Diệp Âm Trúc từ phòng trong đột nhiên ló ra, dọa Tô Lạp muốn nhảy dựng lên khiến hắn vội vàng thu liễm tâm sự, ứng thanh đáp lời Âm Trúc. Cũng may cho Tô Lạp, Diệp Âm Trúc giờ tâm trạng cũng còn rối bời nên không phát giác vẻ mặt biến đổi bất thường của hắn.
Tắm xong, Diệp Âm Trúc không dám lưu lại, nhanh chân đến thỉnh an sư phụ Phất Cách Sâm của hắn. Dù không kích động như Ny Na chủ nhiệm, ông cũng cao hứng hỏi han cùng chỉ bảo tận tình hắn thêm về Tinh thần ma pháp một đoạn thời gian rồi tha cho hắn về ký túc xá. Hiện Tô Lạp dung diện trầm mặc, còn Âm Trúc đinh ninh Tô Lạp vẫn còn giận dữ nên không dám hỏi tới, thành ra không khí trong phòng có chút gượng gạo không thoải mái.
Màn đêm vừa buông
- Âm Trúc, có chuyện không ổn!
Một thanh âm đột ngột truyền đến khi Diệp Âm Trúc sau bữa tối chuẩn bị tu luyện. Mã Lương vọt nhanh vào phòng.
- Mã Lương ngươi làm sao vậy? Ngươi vội vã như vậy là có chuyện gì?
Diệp Âm Trúc nghi hoặc nhìn Mã Lương, người nổi tiếng trầm ổn mà hiện tại tâm tình đầy vẻ bất ổn, nhất quyết phải có đại sự nghiêm trọng.
- Âm Trúc, đại sự không tốt!
Mã Lương vừa thở hổn hển vừa nói.
- Rốt cục là có chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng xem sao!
Mã Lương cười khổ đáp:
- Hương Loan, Mễ Lan đệ nhất mỹ nữ, hôm nay tuyên bố đã có bạn trai! Lại còn nhấn mạnh là quan hệ phi thường thân mật à!
- A! Hương Loan học tỷ có bạn trai?
Diệp Âm Trúc trước cả kinh thốt lên, sau nghe trong lòng sinh chút mất mát, âm thanh đượm vẻ cảm thán:
- Hương Loan nàng có bạn trai chẳng lẽ là không đúng với nội qui sao?
Mã Lương gật đầu xác nhận:
- Đúng rồi, trái với nội qui học viện!
Diệp Âm Trúc kinh ngạc kêu lên:
- Thật không hay. Hương Loan chẳng phải là người trong mộng của gần hết các nam sinh học viện sao? Sao nàng lại tuyên bố như vậy? Tự mình muốn tìm phiền toái sao?
Sao phải nhất định tuyên bố có bạn trai?
Mã Lương có chút bi ai, rồi nhìn Diệp Âm Trúc, vỗ vỗ vai hắn:
- Lão Đại, ngươi thế là tốt rồi. Ngươi hiểu đến thế ta cũng an tâm! Thôi, ta đi đây!
- Ngươi nói cái gì?
Diệp Âm Trúc có chút kích động:
- Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Hồng Loan học tỷ có bạn trai thì sao, liên can gì đến ta? Ta không có tự mình đi kiếm phiền toái đâu!
Mã Lương kì quái nhìn Diệp Âm Trúc:
- Hà, ta phát hiện ngươi có lúc rất thông minh, có lúc lại thật sự ngây thơ khờ khạo quá đi! Ngươi chẳng lẽ không có nghe ra nam nhân đích thị xui xẻo kia chính là Cầm đế, là ngươi sao?
- Ngươi nói cái gì?
Trong nháy mắt, thanh âm Diệp Âm Trúc cao hẳn lên, trợn mắt nhìn Mã Lương, há hốc mồm nhưng tựu chung không phát ra được thêm một câu nào.
Cực bắc hoang nguyên
Sự khẩn trương tựa hồ phảng phất ngưng đọng trong không gian, quanh ba gã thú nhân sừng sững trên một quả đồi nhỏ. Gã đứng giữa thân cao chừng hơn ba thước, hoàng mao phủ trùm toàn thân, uy mãnh và lạnh lùng. Ánh chết chóc trong cặp băng nhãn khốc liệt đến mức đủ sức mọi sinh thể trước hắn đều phải dấy lên cơn khiếp hãi. Hơn nữa, một đoản binh chiến chùy đang chớp lóe rợn người trên tả thủ hắn. Phía bên trái là một Lam sắc mao thú nhân, cũng lừng lững cao lớn không kém. Dù không có khí thế cường liệt như gã hoàng mao thú nhân nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ điên cuồng bạo phát, trán hiện rõ văn tự minh định thân phận của hắn. Gã cuối cùng đứng bên phải thân thể lừng lững trên bảy thước, vượt trội là một kim mao thú nhân. Gã này cao lớn đến mức có thể sánh ngang với Hoàng Kim Bỉ Mông. Những sợi lông mao kim sắc cứng như cương châm khiến gã càng thêm phần đáng sợ. Chỉ có điều đôi mắt màu vàng của kim mao thú nhân này lại trầm lãnh hơn hẳn hai gã còn lại, tựa như đang tính toán điều gì.
Vốn dĩ tam đại thú nhân cao lớn này đang đứng ngay trung tâm của một đại quân thú nhân số lượng vô kể, gồm tới mười bốn chủng loại như: sư nhân, hổ nhân, hùng nhân, báo nhân, lang nhân, viên nhân... Điều kì quái là đại quân thú nhân khủng khiếp thế mà tịch không thấy bóng vương bài thú nhân tộc thiện chiến cự thú Hoàng Kim Bỉ Mông.
- Một ải nhân cũng không có?
Kim sắc thú nhân đứng giữa gầm lên khiến tên lang nhân chiến sỹ đang bẩm báo khiếp hãi không kềm được cơn kinh sợ ngã quị xuống:
- Bẩm Cổ Đế đại nhân, chúng ta đã sục sạo khắp mọi ngóc ngách nơi này. Không thấy một tung tích nào của ải nhân, chỉ thấy một chút vết tích lưu lại, nhưng đến một khối kim chúc cũng không có.
Lang nhân run rẩy tòan thân, nhưng hắn trong lòng rất rõ đó là cách tốt nhất, nếu không hồi báo rõ ràng e rằng còn thê thảm hơn.
Tam đại thú nhân sừng sững kia chính là Cực Bắc hoang nguyên tam đại thống trị cường giả tam đại thủ lĩnh thú nhân: Kim sắc thú nhân đứng chính giữa là Lôi Thần bộ lạc thủ lĩnh sư vương Cổ Đế, bên trái là Chiến Thần bộ lạc thủ lĩnh hổ vương Kiền Khoa Nhĩ, còn lại bên phải là hùng vương Á Đa Ni.
- Mông Thác!
Hùng vương Á Đa Ni xoay người lại kêu lên.
- Tù trưởng đại nhân!
Mông Thác hô lên một tiếng, từng bước từng bước một tiến lên trước mặt Á Đa Ni. Quả không hổ là thuộc hạ đắc lực của Hùng vương, thân là bộ lạc đệ nhất thống lĩnh đại quân, ngay trước uy áp bạo liệt của tam đại thống trị thủ lĩnh mà vẫn giữ được vẻ ổn định bên ngoài.
- Ngươi dám chắc chính là nơi này?
Á Đa Ni cất tiếng hỏi.
Mông Thác nhẹ gật đầu xác nhận:
- Thủ lĩnh, thuộc hạ không nhớ nhầm, dám chắc là vùng này, ở ngay chính chỗ kia Tử Tinh Bỉ Mông xuất hiện, bị một gã nhân loại triệu hồi ra.
Ánh mắt Á Đa Ni thoáng một tia quang mang:
- Thời gian một tháng ngắn ngủi, lại không lưu lại bất kì dấu vết nào! Tựa hồ vượt quá khả năng của Ải Nhân. Mông Thác! Ngươi phái một đám Lang kỵ binh mật phục giám sát cho ta toàn bộ khu vực nghi vấn. Tra xem là hành động của lũ Ải Nhân hay cái thứ gì mà bây giờ lại hoàn toàn tiêu thất!
Cổ Đế hướng tới Á Đa Ni lạnh lùng nói:
- Xuất động đại quân gần mười lăm vạn không thu được kết quả gì! Á Đa Ni, hoàn toàn là trách nhiệm của ngươi!
Á Đa Ni không vừa, tỏ rõ vẻ bất mãn lạnh nhạt đáp trả:
- Vậy ngươi muốn ta làm thế nào? Đừng quên Tử tinh xuất thân từ Lôi Thần bộ lạc của ngươi! Nếu ngươi xử lý tốt đã không lưu lại hậu họa để hôm nay chuốc lấy đại phiền toái! Nếu tin Tử tinh xuất thế truyền ra, e rằng rung chuyển toàn bộ Bắc Cực hoang nguyên. Huống chi vụ này còn dính líu đến đồ đằng của Lôi Thần bộ lạc các ngươi! Ngươi nghĩ xem, đây là lúc nào? Ngừng việc truy cứu trách nhiệm lại! Chúng ta cần đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải này!
Cổ Đế mới nghe liền bật dậy, ánh mắt sắc lạnh, nhưng đến cuối thì khôi phục dần vẻ bình tĩnh trầm ổn:
- Ta mất hơn tám mươi Hoàng Kim Bỉ Mông vào mùa thu năm ngoái! Xem ra chính là do tên Tử Tinh Bỉ Mông kia, ngoài hắn ta không nghĩ được ai có khả năng đó! Vô thanh vô tức mất đi lượng lớn Hoàng Kim Bỉ Mông như thế! Rõ ràng đây là tổn thất lớn nhất của ta từ trước đến nay! Nay ngươi nói chúng ta phải hợp tác... tốt lắm, chúng ta chân tâm hợp tác! Ngươi đem hai quân đoàn đã chứng kiến sự xuất hiện của Tử tinh đem thủ tiêu triệt để! Kẻ đã chết sẽ không mở được miệng tiết lộ nội vụ!
- Không được, không được!
Không đợi Á Đa Ni lên tiếng, Mông Thác lập tức phản đối! Hai quân đoàn đó chính là hai quân đoàn tinh nhuệ dưới trướng của hắn, hùng nhân và lang nhân binh đoàn, đâu thể chỉ vì một câu của Cổ Đế lại bị thủ tiêu toàn bộ chứ!
Lãnh quang trong mắt Cổ Đế tức khắc lóe lên:
- Nơi này từ lúc nào cho ngươi tùy tiện lên tiếng?
Lôi Thần Chùy trong tay hắn xuất ra toan oanh kích. Ngay lúc đó, hoàng sắc loáng lên, Á Đa Ni hữu thủ đã đè chặt tay Cổ Đế, rõ ràng kích thước thân thể khổng lồ không hề hạn chế tốc độ Á Đa Ni.
- Sư vương đừng quên nơi này là địa bàn bộ lạc ta, không phải nơi ngươi tự tác chủ.
Cổ Đế ngẩng lên bắt gặp đôi hoàng sắc nhãn không khoan nhượng của Á Đa Ni đang chằm chằm nhìn hắn. So về thực lực, Cổ Đế có lẽ phải nhường Á Đa Ni một bước, hắn cảm thụ hùng chưởng nơi tả thủ hắn cứng rắn như kim thiết. Cổ Đế vẫn không chịu lép, hữu thủ vung lên, rung động từ Lôi Thần Chùy bạo truyền đánh văng cánh tay của Á Đa Ni.
- Vậy theo ngươi thì làm gì bây giờ?
Lần này, Cổ Đế mang đến bốn quân đoàn, Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ cũng bốn, còn Á Đa Ni lại năm, hơn thế đây lại là địa bàn của hắn. Sau khi Mông Thác cấp báo Tử Tinh xuất thế, Á Đa Ni liền thông báo cho Cổ Đế cùng Kiều Khoa Nhĩ, tam đại thủ lĩnh lập tức hội diện thương nghị quyết định xuất binh toàn quân hủy diệt Tử tinh và Ải Nhân. Cũng bởi thân phận đặc biệt của Tử tinh, đại quân lần này hoàn toàn vắng bóng Hoàng Kim Bỉ Mông nhằm tránh chúng quay đầu qui thuận Tử Tinh Bỉ Mông khi giáp mặt. Tin tức về Tử tinh đã bị tam đại thủ lĩnh liên thủ phong tỏa, còn toàn bộ Hoàng Kim Bỉ Mông được hạ lệnh tập trung cùng một địa điểm. Hoàng Kim Bỉ Mông đích thị là lực lượng nòng cốt của tam đại bộ lạc, mà Tử Tinh Bỉ Mông trong tâm khảm đám Hoàng Kim Bỉ Mông lại là Thú hoàng trong truyền thuyết. Tam đại thủ lĩnh hoàn toàn khác, không trực tiếp qui thuận Tử Tinh Bỉ Mông, trừ phi thực lực Tử tinh đủ lớn mạnh khiến chúng không còn cách nào khác. Thời gian một tháng vừa rồi, Á Đa Ni đã cho người giám sát địa bàn của đám Ải Nhân. Hơn nữa, tam đại bộ lạc đều điều đại quân tinh nhuệ do chính tam đại thú vương đích thân thống lĩnh hòng nhất cử đại thành. Không ngờ tới nơi chỉ thấy sào huyệt Ải Nhân một vùng hoang vắng, tịnh không bóng dáng địch nhân.
Á Đa Nhi buông tiếng thở dài:
- Chuyện này cũng lạ. Để tránh bị đám Ải Nhân phác giác, ta đã để lang kỵ binh trinh sát mật phục khá xa giám thị đối phương, quả không thấy đám Ải Nhân rời đi. Giờ xử lý chuyện trước mắt, hai quân đoàn đó ta đã ra lệnh phong tỏa hoàn toàn. Ta có thể cam đoan tin Tử Tinh Bỉ Mông xuất thế không thể lọt ra từ quân của ta. Mục đính cốt yếu của chúng ta bây giờ là làm thế nào tìm ra Tử tinh cùng đám Ải Nhân ghê tởm.
Nghe Á Đa Ni giải thích, sắc mặt Cổ Đế có khá hơn chút ít:
- Hổ vương, ý tứ của ngươi thế nào?
Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ hừ lên một tiếng tức giận:
- Ta không rành mấy trò mưu kế. Ta chỉ muốn lập tức ngầm đập chết tên Tử Tinh Bỉ Mông. Xem xét qua cũng thấy tên này còn non, còn lâu mới trưởng thành, hiện chừng mới đạt ngũ cấp. Tử tinh này thật ra danh tiếng che lấp thực lực. Chỉ cần tìm ra hắn tự nhiên dễ dàng thủ tiêu. Các ngươi khi tìm ra hắn mà cần ta, lão hổ ta sẽ không khoang tay ngồi yên. Tam đại bộ lạc chúng ta tồn tại bao nhiêu lâu như vậy, không thể để lung lay chỉ vì sự xuất hiện của một Tử Tinh Bỉ Mông được!
Á Đa Ni cười hăng hắc:
- Quả là lão Hổ vương! Mọi sự xem như quyết định. Chiến dịch mùa thu này coi như hủy bỏ, chúng ta đồng phái ra toàn bộ lang kị binh tra xét lại toàn bộ cực bắc hoang nguyên một lần nữa. Nếu vẫn không được, chúng ta có thể liên thủ tiến vào trung tâm băng quyển. Bằng giá nào cũng phải trừ đi di họa Tử tinh, sau mới tính đến tên Sơn Lĩnh cự nhân.
Cổ Đế gật đầu:
- Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy. Ta lo lắng nhất hiện giờ là tên Tử tinh như vậy mà lại thực hiện bổn mạng đồng đẳng khế ước với một tên nhân loại. Chỉ sợ bây giờ hắn đã rời xa cực bắc hoang nguyên, ẩn trong thế giới lòai người, đó mới là phiền toái lớn.
Sắc mặt Á Đa Ni liền trầm xuống:
- Thật sự phiền toái! Nhân loại, nhân loại hả? Chúng đã tồn tại lâu đến không ngờ nổi!
Cổ Đế ứng thanh:
- Ta sẽ phái thủ hạ thâm nhập thăm dò trong thế giới loài người. Nhưng ngươi cũng có lý, trước hết chúng ta tìm trong cực bắc hoang nguyên, sau mới tính tiếp.
Niên học mới tại Mễ Lan ma vũ học viện sắp bắt đầu lại là lúc mỹ nhân Hương Loan truyền ra một tin tức kinh người khiến học viện khắp nơi xôn xao bàn tán. Hương Loan, đệ nhất mỹ nhân thần âm hệ, cũng là đệ nhất mỹ nhân Mễ Lan học viện, cơ hồ từ lâu là đối tượng chinh phục của gần trọn nam sinh, là người trong mộng cao vời của đám trai trẻ. Giờ đang nhiên nàng tuyên bố có bạn trai khiến không chỉ đám đệ tử rúng động mà đến các giáo sư cũng bàng hoàng kinh ngạc.
- Người yêu của Hương Loan! Ta muốn quyết đấu với ngươi!
Một gã thanh niên anh tuấn thuộc năm thứ ba cầm trọng kiếm mạnh mẽ cất giọng ngay trước phòng ký túc xá của Diệp Âm Trúc và Tô Lạp ngang nhiên khiêu chiến.
Cổn!
Ánh mắt Âm trúc xạ xạ quang mang sắt bén, phát ra một bạo âm chấn động đối thủ khiến hắn lảo đảo suýt ngã nhào. Từ khi được Mã Lương thông báo, đây đã là người khiêu chiến thứ hai mươi mốt, số người xúm đông xúm đỏ vây xem náo nhiệt lên tới hơn ba trăm. Dù Diệp Âm Trúc tính tình có nhu hòa đến đâu đi nữa cũng không thể nhịn nổi khi nhiều người khiêu khích như thế. Lúc này, trong lòng hắn lửa giận đã bốc cao cực điểm.
- Ngươi... Nguồn: http://truyenfull.vn
Tên thanh niên anh tuấn kia vất vả trụ vững thân hình lại khiếp đảm khi thoáng đối nhãn Diệp Âm Trúc.
Âm Trúc kích động nói:
- Ngươi còn cần câu trả lời của ta nữa không?
- Ngươi không dám tiếp nhận khiêu chiến của ta?
Tên kia dù khí thế đại giảm nhưng chưa cam lòng từ bỏ ý định.
Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi còn chưa xứng đáng khiêu chiến với ta!
Lời này khiến tên nam sinh năm thứ ba sắc mặt thoạt hồng thoạt trắng, gầm lên một tiếng giận dữ, huy trọng kiếm vọt tới. Diệp Âm Trúc cuối cùng cũng không kềm chế được cơn giận dữ, tay trái đặt sau lưng, hai chân khẽ nhích động, thân thể phảng phất ưu nhã tựa hồ đang quan chiến. Đám đệ tử học viện vây quanh chỉ kịp thấy mắt hoa lên, tỉnh lại đã thấy trọng kiếm đã rơi vào tay trái Âm Trúc, còn tay phải của hắn bóp chặt yết hầu của gã kia khiến hắn hoàn toàn mất khả năng chống đối.
Ánh mắt lạnh lùng chầm chậm quét một vòng nhìn đám đệ tử vây quanh, Diệp Âm Trúc trầm giọng:
- Thấy rõ cả chứ? Các ngươi tự xem lại mình rồi hãy khiêu chiến ta!
Tay trái hắn từ từ cử trọng kiếm lên cùng cả cánh tay tạo thành một đường thẳng băng vuông góc với thân mình, đoạn một đạo hoàng sắc đấu khí bạo phát... một cảnh tượng kì dị diễn ra. Thanh trọng kiếm như thể làm từ băng tuyết đang dần dần tan rã dưới ánh mặt trời, không nhanh không chậm, một giọt rồi thành một dòng thiết thủy rơi xuống mặt đất, những âm thanh phát ra vang dội trong bầu không khí đang đột nhiên lặng ngắt. Chừng hai mươi lần hít thở, thanh trọng kiếm trên tay Diệp Âm Trúc hoàn toàn biến mất, tựa như chưa từng tồn tại, lưu lại trên mặt đất một vùng thiết thủy đang dần đặc lại.
Thuận tay lẳng tên nam sinh khiêu chiếu giờ đang hô hấp càng lúc càng khổ sở hơn trong hữu thủ, Diệp Âm Trúc nhạt giọng:
- Nếu không làm được như ta vừa rồi, đừng kiếm ta khiêu khích! Người khác cũng giải tán, đừng chọc ta vận dụng thần âm hệ ma pháp đả thương các ngươi.
Thực lực luôn giải quyết vấn đề theo cách trực tiếp đơn giản nhất. Chứng kiến sự mạnh mẽ của Diệp Âm Trúc, đám đệ tử xung quanh cuối cùng cũng rút lui, trong đó nhiều kẻ định cùng hắn khiêu chiến giờ đều nhụt chí, không ít kẻ sắc diện còn như tro tàn. Dùng đấu khí đốt chảy tan một thanh trọng kiếm... cấp bậc đấu khí này... bọn họ không có làm được. Hơn nữa, Diệp Âm Trúc còn là thần âm sư danh tiếng lững lẫy, đang như mặt trời chính ngọ.
Diệp Âm Trúc quay lại phòng, vẻ giận dữ tiêu thất, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.