Mục lục
Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm Trúc mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ làm việc thì đệ đương nhiên là yên tâm, chỉ là số cự long này chúng ta xử lý ra sao? Nếu giết số tù binh cự long này thì đối với danh tiếng Cầm Thành chúng ta rất bất lợi, hơn nữa cũng biến chúng ta thành tử địch quan trọng của long tộc. Nhưng nếu không giết, giam giữ long tộc lại tiêu tốn chi phí rất nhiều, đối với chúng ta đều không có chỗ tốt, thẳng thắn mà nói, hôm nay Ly Sát đã khẩn cầu đệ, hy vọng đệ có thể thả ộc nhân của nàng, nhưng đệ không có đáp ứng, bắt được số cự long này là chiến lợi phẩm của cả Cầm Thành chúng ta. Nếu không có cách nào, thì cũng đành phải ……

Diệp Âm Trúc tay phải vung lên, làm ra thế chém đầu, tuy hai mắt hắn đã mất đi ánh sáng, nhưng tại giờ khắc này trên người hắn lại tản mát ra sát khí kinh người, ngay cả bốn đống lửa chung quanh chủ tịch thai đều bị yếu bớt, hắn còn không có đi vào Thái Huyền Cầm Tâm cảnh giới, vẫn là Tử Vi Cầm Tâm nhưng khi đã tu luyện tới đỉnh, hắn sẽ không tự dưng giết chóc, nhưng cũng tuyệt sẽ không từ tâm mà nương tay. Cảm nhận được sát khí trên người Âm Trúc, An Nhã cũng bị dọa nhảy dựng lên:

- Không được Âm Trúc, nếu làm như vậy sợ rằng Ly Sát thật sự muốn cùng ngươi liều mạng. Chẳng lẻ, ngươi không thấy còn có một cách hay hơn để giải quyết sao? Đối với Cầm Thành chúng ta mà nói, đó mới là kết quả tốt nhất. Toàn thân Cự long tất nhiên là bảo bối, nhưng cự long chết đi vô luận như thế nào cũng không thể so sánh với cự long còn sống, bản thân bọn họ chính là kiệt tác của tạo hoá.

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút:

- Tỷ tỷ, tỷ không phải muốn nói cho đệ biết là sẽ hàng phục số cự long này đấy chứ. Việc này rất khó khăn, Long tộc cao ngạo như vậy, hơn nữa chúng ta đã giết quá nhiêu tộc nhân của bọn họ nhiều, sợ rằng bọn họ rất khó hướng chúng ta mà thần phục. Nếu bọn họ làm như vậy, sau này trong Thất đại long thành sẽ không có chỗ cho bọn họ nữa đâu.

An Nhã bật cười, nói:

- Âm Trúc, ngươi rất thông minh cơ mà nhưng sao lại trở nên hồ đồ như vậy. Ngươi nghĩ lại xem, toàn bộ cự long trưởng thành trong long tộc tổng cộng có bao nhiêu, lần này bị tổn thất cùng với bị chúng ta bắt làm tù binh có bao nhiêu? Bây giờ số lượng cự long bị chúng ta bắt làm tù binh thì đại bộ phận đều là thượng vị long tộc, mặc dù số lượng so sánh với trưởng thành cự long của Thất đại long thành còn ít hơn một chút. Nhưng ta cũng không cần lo lắng nhiều, long vương các tộc dưới tình huống này thì tổng thể thực lực cũng không còn được bao nhiêu.

Nghe An Nhã nói xong, một loại cảm giác đặc biệt hiện ra trong lòng Diệp Âm Trúc:

- Tỷ tỷ, chẳng lẻ thật sự tỷ có biện pháp để cho đám thằn lằn to xác này thần phục Cầm Thành chúng ta sao?

An Nhã hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi còn biết là đám thằn lằn to xác ấy nhìn bề ngoài thì rất cao quý. Không sai, long tộc là một cái chủng tộc cao ngạo, nhưng đồng thời long tộc cũng là một chủng tộc tự tư. Trên ngàn năm tánh mạng làm bọn hắn cơ hồ có thể xưng là bất tử, nhưng cũng đồng dạng làm bọn hắn có một tính đặc thù, chính là sợ chết. Đối diện với tử vong cùng với ngàn năm tánh mạng, long tộc bất luận là thượng vị cự long hay cự long bình thường, cũng không có một ngoại lệ là đều cảm thấy sự sợ hãi. Âm Trúc, bây giờ ngươi đã hiểu được chưa?

Sợ chết? Long tộc nguyên lai là sợ chết sao? Đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc nghe nói diều này, bất quá ngoại trừ hắn và Cầm Thành cùng Long tộc đánh nhau chí tử như vậy, thì trước kia có người nào dám làm như vậy đâu?

An Nhã tiếp tục nói:

- Cái này mới chánh thức là đem đại lễ kết hôn cho ngươi. Ngươi có nói gì với Ly Sát hay không mà nha đầu kia cả ngày hôm nay đều ở tại nơi giam giữ tù binh. Theo người của chúng ta trông coi đám cự long báo lại cho ta biết thì ít nhất gần hai mươi đầu cự long của Ngân long tộc bị bắt làm tù binh đều tỏ vẻ muốn gặp Cầm Thành chúng ta để thần phục. Ngay cả Ngân long tộc xa hoa đều đã như vậy, ngươi cho rằng các long tộc khác còn có thể phản kháng sao? Vì mạng sống, cho dù là long tộc xa hoa cũng phải vứt bỏ đi tính tự tôn của mình, nếu không thì đầu bọn họ phải rơi xuống đất.

Đột nhiên nhận được tin này nhất thời khiến cho Diệp Âm Trúc rất là hưng phấn, hơn mười đầu Ngân long thần phục thì có ý nghĩa gì? Có nghĩa là Cầm Thành có hơn mười di động siêu cấp ma tinh pháo. Có lẽ phạm vi Ngân long ma pháp công kích không xa bằng Toàn Phương Vị Ma Tinh pháo, nhưng lại hơn ở chổ là không cạn kiệt cùng với sử dụng ma pháp linh hoạt. Làm ma pháp long, thì Ngân long trong Long tộc có giá trị là cao nhất. Đối với điểm này Diệp Âm Trúc không nghi ngờ, hắn vạn lần không nghĩ đến mình cũng sở hữu hơn mười Ngân long.

- Thật tốt quá, thật là tốt nếu tù binh các long tộc khác cũng thần phục chúng ta, An Nhã tỷ tỷ, sợ rằng trên cả đại lục chỉ có chúng ta sẽ có một đoàn Long kỵ sĩ chính thức

An Nhã gật đầu, mỉm cười nói:

- Đúng như thế, buổi chiều hôm nay ta đã cùng Vị Minh trưởng lão thương lượng qua, từ trong các quân đoàn sẽ chọn lựa các chiến sĩ, nhất là những Đông Long chiến sĩ cùng với ma pháp sư đã chinh chiến ở Phật La, thông qua thi tuyển để tuyển ra cho Long kỵ sĩ quân đoàn thứ nhất của chúng ta. Lúc này đây, Cầm Thành chúng ta lại thêm một quân đoàn có thực lực mạnh mẻ, chỉ cần huấn luyện xong thì trong tương lai thực lực của tuyệt sẽ không thua Tử Thần Long Lang kỵ binh.

Nụ cười trên mặt Diệp Âm Trúc càng ngày càng rạng rỡ, hướng Tô Lạp nói:

- Tiểu Ngân Tệ của nàng cũng đã trưởng thành rồi, Long kỵ sĩ quân đoàn này đối với chúng ta mà nói cực kỳ trọng yếu, sẽ do nàng thống suất được không?

Năng lực lãnh đạo củaTô Lạp thì Diệp Âm Trúc đã từng biết, lúc trước nàng chỉ huy cường giả của Lam Địch Á Tư từng chống lại Diệp Âm Trúc khi đó cũng chỉ huy Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn gây ra nhiều tổn thất to lớn, nếu không do Tô Lạp hạ thủ lưu tình, thì Thất Quốc Thất Long bài vị chiến thắng bại chưa chắc được như vậy. Bất luận là thực lực hay tài chỉ huy thì Tô Lạp đều là một lựa chọn chính xác.

Khóe miệng toát ra một tia mỉm cười, Tô Lạp nhẹ giọng nói:

- Thiếp nghe chàng, bất quá thiếp sẽ không đi huấn luyện bọn họ. Hai mắt của chàng không thấy được nên thiếp cùng Hải Dương tỷ tỷ sẽ chiếu cố, huống chi mỗi ngày thiếp còn muốn nấu cơm cho chàng ăn nữa mà.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Đó không phải vấn đề gì lớn. Hải Dương các nàng đã tạo thành mười hai nhạc phường thực lực càng ngày càng lớn mạnh. Sau này, long kỵ sĩ quân đoàn của nàng cũng giống họ, tạo thành cho Cầm Thành của ta lực chiến đấu cực mạnh.

An Nhã mỉm cười nói:

- Hôm nay là ngày vui của các ngươi, thôi chúng ta không nói chuyện này nữa. Nào, Âm Trúc, Tô Lạp, Hải Dương, ta kính các ngươi một chén, chúc các ngươi trọn đời bên nhau cho đến đầu bạc răng long.

Từ An Nhã bắt đầu, người kính tửu nối liền không dứt. Diệp Âm Trúc mặc dù trước kia cũng từng uống qua rượu, nhưng không như hôm nay, kiểu chúc này là lần đầu tiên gặp phải. Hôm nay có thể nói là một trong những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của hắn, rốt cục nghênh cưới hai người yêu, rồi Vị Minh Thái thượng trưởng lão cùng An Nhã trợ giúp hắn hoàn thành các dân tộc dung hợp trong Cầm Thành, bất luận đối với Cầm Thành hay là đối với bản thân hắn, đều là một sự kiện quan trọng. Từ hôm nay trở đi hắn cùng Cầm Thành đồng thời chính thức phát triển đi lên.

Trước sự chúc mừng này, Diệp Âm Trúc cơ hồ không từ chối, bất luận là ai kính tửu, hắn cũng đều cạn chén, rồi dùng đấu khí bài xuất tửu khí, nhất thời hình thành cảnh ngàn chén không say. (noland: Chậc chậc lại 1 tên Đoàn Công tử tái thế nữa dzồi, sao mà mình hum mộ quá chừng). Bất quá, tràng khánh điển này nhân số rất nhiều, tinh lực con người cuối cùng có hạn, sáng sớm đại lượng tinh thần đã bị tiêu hao rất nhiều mặc dù cũng trải qua "Bồi nguyên tĩnh tâm khúc" cũng điều dưỡng khôi phục không ít, nhưng không có đạt tới trạng thái đỉnh như trước nên lúc này lại thông qua đấu khí mà bài xuất tửu khí càng về sau lại không thuận lợi nữa. Cảm giác mê muội không ngừng tăng mạnh, rượu cũng mang đến cảm giác hưng phấn riêng nhưng lại khiến cho Diệp Âm Trúc không còn tỉnh táo nữa, không riêng gì hắn ngay cả Tô Lạp và Hải Dương cũng bị chúc rất nhiều rượu, hai nữ này cũng muốn giúp đỡ Diệp Âm Trúc một ít, nhưng về sau vợ chồng ba người cũng đều trở nên chuếnh choáng mơ hồ luôn.

- Âm Trúc, chúc mừng ngươi.

Một thanh âm nhu hòa vang lên. Diệp Âm Trúc miễn cưỡng ngưng tụ Thiên Nhân hợp nhất năng lực để cảm thụ, nhưng hắn phát hiện, men rượu đối với cảm giác ảnh hưởng phi thường lớn, cũng không cách nào tập trung tinh thần tiến vào cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất, chỉ mơ hồ hỏi:

- Ngươi là ……

Thanh âm nhu hòa lại vang lên:

- Không nhớ rõ thì thôi, cạn, chúng ta uống cạn.

- Ha.

Diệp Âm Trúc cũng không có suy nghĩ nhiều, liền cạn ly, trước mặt hắn bây giờ chính là đệ nhất mỹ nữ của Mễ Lan ma vũ học viện, Hương Loan công chúa.

Khi đêm hội lửa này kết thúc không biết có bao nhiêu người uống rượu say nằm luôn trên đất ngủ, nếu mở mắt dậy mà hội còn chưa chấm dứt, thì đứng lên tiếp tục hát, mỗi người đều đắm chìm trong niềm hạnh phúc cùng vui sướng. Diệp Âm Trúc cũng không biết là ai đem mình trở về phòng, khi uống rượu mà đấu khí không còn khả năng bài xuất, mất đi Thiên nhân hợp nhất cảm ứng, hắn cùng người bình thường giống nhau, mơ mơ hồ hồ ngã trên giường.

Kết hôn, mình rốt cục cũng kết hôn. Hải Dương và Tô Lạp đâu? Các nàng ở nơi nào?

Trong lòng vừa mới mọc lên ý niệm này, thì Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm giác được bên người có một thân thể mềm mại đã nằm cạnh mình, bị men rượu bốc lên Diệp Âm Trúc trong lòng nhất thời xuất hiện nồng đậm yêu thương, bất luận bên người là Hải Dương hay Tô Lạp, cũng đều là người hắn yêu. Làn da hồng hào, thân thể mềm mại, bờ ngực mịn màng run rẩy, cả người Diệp Âm Trúc đều bị rượu xâm nhập, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại và mới mẻ nhưng lại có một cảm giác quen thuộc. Cuối cùng một tia linh trí cũng bị nét quen thuộc này bao phủ, khi thân thể mềm mại nọ run rẩy thì hắn toàn thân đã nóng rực gọi tên người yêu thương, mở cửa mà vào ……

Tất cả quần áo như mọc cánh mà bay tung ra, trong quá trình ân ái này, tình dục chi hỏa của Diệp Âm Trúc đề thăng tới cực điểm, đưa hắn từng bước từng bước tiến vào bến bờ của đê mê khoái lạc. Thân thể hắn vốn cường tráng, dưới tình huống dư thủ dư cầu, nhất thời làm cả phòng trong tràn ngập một mảnh xuân ý nồng đậm.

Thật lâu sau khi Diệp Âm Trúc trong lần đầu tiên phún xuất, ngay sau đó lại khôi phục cương ngạnh thì có một thanh âm kèm theo vài phần đau đớn,

- Ta, ta không được. Đổi người.

(1): Tam xoa: cái đinh ba, cái xiên có ba mũi nhọn do Thần Biển và Thần Britania cầm làm biểu tượng cho quyền lực ở trên biển.

Thân thể mềm mại ướt đẫm những giọt mồ hôi được một thân thể mới cũng mịn màng ướt át thay thế vào, người mới cũng không có gì tỉnh táo,trong miệng nhẹ giọng kêu tên Diệp Âm Trúc. Ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không biết đêm nay điên cuồng tới lúc nào, khi hắn ôm thân thể ấm áp mềm mại chìm vào giấc ngủ say thì bên ngoài yên tĩnh như trước. Toàn thân ba trăm sáu mươi vạn lỗ chân lông đều mở ra, thư sảng tới cực điểm cho nên hắn ngủ cũng rất ngon. Không biết qua thời gian bao lâu, tiếng đập cửa đem Diệp Âm Trúc từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, cảm giác ngủ này thật sự là thoải mái, chỉ là men rượu mang đến chút đau đầu, có chút khổ sở khi ngưng tụ khôi phục tinh thần lực, trong đầu cảm giác rõ ràng lại dần khôi phục.

- Là ai?

Diệp Âm Trúc ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực cất tiếng hỏi.

- Âm Trúc, đã là giữa trưa rồi, chàng và Hải Dương tỷ tỷ dậy ăn một chút gì đi.

Thanh âm Tô Lạp từ ngoài cửa truyền đến.

Hải Dương trong ngực Diệp Âm Trúc thoáng bỗng nhúc nhích nhưng lại ngủ sâu như trước. Tô Lạp bên ngoài sao? Nàng đã dậy đi nấu ăn lúc nào vậy? Diệp Âm Trúc sờ tìm được áo khoác ngoài rồi dựa vào trí nhớ đi tới mở cửa. Hương thơm của thức ăn bay vào mũi khiến cho tinh thần Diệp Âm Trúc nhất thời sáng khoái, cảm động nói:

- Tô Lạp, sao nàng không ngủ thêm một chút, tối qua khổ cực như vậy ……

Tô Lạp trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:

- Tối hôm qua khổ cực là chàng mới đúng. Buổi sáng hôm nay thiếp tỉnh dậy thì mơ hồ nghe được chàng bên này có động tĩnh. Đây là lần đầu tiên của Hải Dương tỷ tỷ mà chàng cũng không biết thương hoa tiếc ngọc một chút.

Nghe nàng nói xong, Diệp Âm Trúc không nhịn được bèn hỏi:

- Tối hôm qua không phải nàng ngủ lại đây sao?

Tô Lạp đáp:

- Chàng không phải uống rượu nhiều quá nên hồ đồ hay sao. Thiếp và Hải Dương tỷ tỷ sao có thể cùng nhau đồng thời ngủ chung với chàng. Tối hôm qua chúng ta đều uống say, chính An Nhã tỷ tỷ đem thiếp về phòng, thiếp biết chàng và Hải Dương tỷ tỷ còn chưa có gì cho nên cả tối hôm qua đều dành cho hai người. Ai biết chàng uống nhiều rượu như vậy mà tối cũng không ngủ yên.

Diệp Âm Trúc lần đầu tiên cảm giác được mất đi thị giác là khổ sở như vậy, hơn nữa trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác quái dị. Tô Lạp nói nàng tối qua không có cùng mình ngủ chung. Nhưng mình nhưng lại nhớ mang máng ngày hôm qua tựa hồ cũng không phải là cùng một người phụ nữ phát sinh quan hệ. Chuyện gì đã xảy ra? Diệp Âm Trúc cẩn thận tự hỏi nhưng phát hiện nguyên nhân do say rượu nên trí nhớ thập phần mơ hồ, chỉ có cảm giác thư sảng khắc thật sâu ở trong đầu. Ảo giác, nhất định là do uống rượu nhiều nên sinh ra ảo giác. Xem ra sau này mình không thể uống rượu quá nhiều, hắn cũng không suy nghĩ nhiều nên cùng Tô Lạp đi vào phòng. Hải Dương ngủ rất say cũng không có dấu hiệu gì tỉnh lại, Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đều không đánh thức nàng, ăn xong cơm trưa thì đóng cửa phòng lại cho nàng ngủ.

Buổi tiệc tối hôm qua thật sự cuồng nhiệt, hôm nay mọi người tỉnh dậy thì phần lớn đều đã là giữa trưa, hơn nữa có không ít người tối hôm qua ngủ ngay tại sân rộng ở trung tâm Cầm Thành, nhưng bọn họ trên người đều có một cái chăn do đó cũng không bị cảm lạnh. Cầm Thành yên tĩnh một lần nữa lại náo nhiệt lên, sau bữa cơm trưa mỗi người đều khôi phục lại vẻ bình thường. Diệp Âm Trúc và Tô Lạp cùng nhau tu luyện trong chốc lát, đến tối mới đi ra khỏi phòng, thực lực Diệp Âm Trúc lúc này cũng khôi phục tới đỉnh.

- Âm Trúc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Hai người mới vừa đi ra khỏi phòng không lâu thì nghe tiếng Hải Dương gọi. Thông qua Thiên nhân hợp nhất, Diệp Âm Trúc phát hiện Hải Dương khi đi cước bộ có chút bất tiện, khoảng cách giữa hai bước chân rất nhỏ, không dám đi nhanh, nhớ tới lời Tô Lạp nói, trong lòng không nhịn được âm thầm xấu hổ, liền dang hai tay ôm Hải Dương mà nói:

- Hải Dương, xin lỗi tối hôm qua ta uống nhiều quá.

Hải Dương cười, khuôn mặt mặt đỏ ửng lên thấp giọng nói:

- Dù sao thiếp cũng vừa mới tỉnh lại, mới biết được có chút khó khăn. Tối nay chàng tới phòng Tô Lạp muội muội nha. Xem ra lúc trước thiếp nói câu kia cũng không có sai lắm.

Diệp Âm Trúc trong lòng rung động, Hải Dương vì quan hệ của mình và Tô Lạp nên cố gắng làm cho mọi việc được chu toàn. Hắn liền ôm Hải Dương rồi truyền một cổ đấu khí ấm áp vào trong cơ thể nàng, theo huyết mạch vận chuyển khiến cho đau đớn của Hải Dương giảm bớt đi vài phần.

Hải Dương hỏi:

- Âm Trúc chàng có thấy Ny Na nãi nãi và Hương Loan tỷ tỷ không, vừa rồi thiếp đi tìm họ nhưng không có nhìn thấy đâu cả.

Diệp Âm Trúc mờ mịt lắc đầu, Tô Lạp đứng cạnh nói:

- Thiếp nghe nói họ đã đi rồi.

Hải Dương oán giận nói:

- Thật là, Hương Loan tỷ sao không lưu hai ngày để cho ta nói chuyện.

Diệp Âm Trúc an ủi nói:

- Bây giờ mặc dù là tạm thời ngưng chiến nhưng quan hệ giữa Mễ Lan cùng Lam Địch Á Tư như trước vẫn khẩn trương, nàng cũng đừng trách Hương Loan tỷ, nàng là Mễ Lan đế quốc công chúa, trách nhiệm của bản thân nhiều lắm. Đúng rồi, không biết Tần gia gia có đi cùng không?

Tô Lạp nói:

- Hình như không, phía trước chiến sự tạm thời đình chỉ, Cầm Thành chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải uy hiếp của Pháp Lam cho nên Tần gia gia quyết định ở lại để quản Cầm Tông.

Khi vợ chồng bọn họ ba người đang nói chuyện thì Ny Na và Hương Loan đã rời đi Cầm Thành một đoạn rất xa. Hai đại công chúa cùng cưỡi trên thú một sừng của Hương Loan, trên lưng nó Hương Loan tựa ở trong ngực Ny Na khóc tỉ tê.

- Nha đầu ngốc, ngươi sao lại khổ như vậy? Ngươi hẳn là biết ngươi và nó không có kết quả cơ mà.

Ny Na than nhẹ một tiếng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại màu hồng phấn của Hương Loan.

Hương Loan ngước mặt lên, lau lệ trên mặt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu:

- Nãi nãi, con không hối hận.

Nàng đã biết thân phận chính thức của Ny Na.

Ny Na lắc lắc đầu nói:

- Ngươi và ta lúc trước thật sự rất giống nhau, chỉ là ta dù sao cũng lớn tuổi rồi, còn ngươi sau này sao có thể lập gia đình?

Hương Loan trong mắt lóe ra tia quật cường:

- Nãi nãi, con thật sự không hối hận. Hương Loan không lấy chồng, con muốn học nãi nãi như lúc trước vì phát triển của đế quốc mà ra sức.

Trong mắt Ny Na hiện lên một tia bi thương:

- Nha đầu ngốc, ngươi thật sự là một nha đầu ngốc. Quên đi, tất cả mọi việc đều đã xảy ra rồi. Ngươi đem thứ quý giá nhất của mình cho nó, nhưng nó căn bản lại không biết gì cả. Nó là một đứa nhỏ tốt, nhưng ta nhìn ra được trong lòng nó không thể dung nạp thêm ngươi. Huống chi nó bây giờ lại là người đứng đầu của Cầm Thành, mà ngươi cũng là công chúa duy nhất của Mễ Lan, các ngươi không có khả năng thành đôi.

Hương Loan cầm chặt tay Ny Na:

- Nãi nãi, hứa với con là bí mật này vĩnh viễn cũng không nói cho bất luận ai cả nhé.

Rồi nàng quay đầu lại ánh mắt nhìn về phương Bắc, nơi mà cái đêm điên cuồng tối qua sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ của nàng. "Âm Trúc lúc trước khi tham gia Thất quốc Thất long bài vị chiến chuyện ta đáp ứng chàng đã làm được, từ bây giờ trở đi chúng ta sẽ không chút quan hệ ". Cố nén thương đau trong nội tâm, Hương Loan quay đầu lại để nước mắt phiêu sái rơi lại, thúc dục thú một sừng chợt gia tốc. Cảm thụ hạ thể không ngừng truyền đến đau đớn thì đối với nàng mà nói thì cũng chính xác. Làm người thứ nhất trong trận điên cuồng mưa móc đó, nàng nhận lấy đau đớn nhiều hơn so với Hải Dương.

Hội lửa mừng công kết thúc cũng không khiến cho công việc trong Cầm Thành chậm lại, sự khác biệt chính là từ chiều ngày thứ hai thì công tượng làm việc càng thêm cố gắng, chiến sĩ huấn luyện cũng trở nên hăng hái, cả Cầm Thành đều mong chờ cảnh tượng tốt đẹp về sau. Đánh lui Long tộc, Cầm Đế đại hôn khiến cho Cầm Thành dung hợp các tộc càng thêm hoàn mỹ, làm nên một cộng đồng chung sức kiến tạo lại Cầm Thành.

Sau khi đại hôn đã qua hơn mười ngày thì dưới sự cố gắng của Ly Sát và Cầm Thành uy bức thì đúng như lời An Nhã nói, ngoại trừ một ít cự long cố chấp thì tuyệt đại đa số đều lựa chọn thần phục. Đương nhiên là Cầm Thành sẽ không nhanh chóng tín nhiệm số cự long này, bởi vậy từ Cầm Thành đã chọn lựa ra tinh nhuệ chiến sĩ rồi cùng long tộc thiêm đính khế ước, không như Long kỵ tướng bình thường là khế ước ngang hàng mà là khế ước chủ tớ. Cầm Thành chiến sĩ là chủ, Cự long là tớ, khi cự long vi phạm khế ước phản bội chủ nhân thì cự long lập tức sẽ gặp tử vong. Có khế ước này thì Long tộc mới được tính là thần phục Cầm Thành hoàn toàn.

Diệp Âm Trúc cùng An Nhã và Vị Minh trưởng lão đã cẩn thận thương lượng qua, biết được hơn hai trăm cự long này nếu thống nhất ở cùng một chỗ cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Điểm này có thể thấy được từ Thất long thành khi liên hợp tập kích Cầm Thành. Tuy Long tộc trong lúc đó cũng không có phối hợp gì cả, nhưng dù sau này do kỵ sĩ đái lĩnh huấn luyện cũng rất khó để cho bọn họ có thể phát sinh phối hợp chiến đấu. Bởi nếu để cho cự long ở cùng một chỗ sinh ra ức chế lẫn nhau, không bằng đem chúng chia vào các quân đoàn tùy theo thuộc tính khác nhau mà hình thành các loại lực chiến đấu bất đồng.

Cho nên thần phục cự long này thì dựa theo sở trường của các long thành bọn họ, tổng cộng chia làm bảy bộ phận: bốn hệ hạ vị cự long gia nhập vào Cầm Thành tứ đại chủ chiến bộ binh quân đoàn. Tăng thêm gần trăm đầu cự long chiến đấu xen lẫn vào làm tứ đại bộ binh quân đoàn thực lực nhất thời tăng lên nhiều bọn họ sẽ không cần lo lắng không có ma pháp sư phụ trợ. Mà hạ vị cự long Long kỵ sĩ này không ai không từng đi theo diệp Âm Trúc công kích Phật La quốc. Về phần hơn trăm thượng vị cự long chia làm ba bộ phận rồi thành lập ba quân đoàn. Long tộc cùng với Bỉ mông cự thú quân đoàn và Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn đều không thể phối hợp lẫn nhau vì cừu oán giữa chúng quá sâu. Trong thâm tâm Diệp Âm Trúc quyết định để cho thượng vị cự long này cùng ma pháp sư cực mạnh Cầm Thành tạo thành Long ma pháp sư quân đoàn.

Thân thể pháp sư rất yếu ớt, nhưng có cự long bảo vệ mà còn là ma pháp long, ma pháp của bọn họ có thể phát huy tác dụng lớn, đồng thời bản thân cũng được an toàn. Tinh linh ma pháp sư cũng không ngoại lệ, nguyên nhân chủ yếu là tinh linh pháp sư lớn lên trong không gian là rừng rậm nếu theo cự long cùng bay thì thực lực bọn họ cũng sẽ được phát huy. Mười hai nhạc phường Cầm Đế dùng tới mười một đầu Ngân long làm tọa kỵ, Hải Dương đã có một đôi Tuyết Long Báo nên không cần. Số Ngân long còn lại và và Hắc long sẽ dùng cho ma pháp sư, chủ yếu là từ trong bốn tông ma pháp của Đông Long Bát Tông đảm nhiệm, trong đó chọn lựa ra pháp sư cực mạnh thì cho tọa kỵ cường đại. Về phần Kim Chúc long, thì ma pháp sư thì có chút không thích hợp với bọn họ. Bọn họ cần phải có cường lực chiến sĩ phối hợp, phong cách mạnh mẽ là thích hợp nhất. Diệp Âm Trúc từ bốn tông vũ kỹ của Đông Long Bát Tông tuyển ra chiến sĩ cực mạnh trở thành kỵ sĩ của bọn họ. Chi Long ma pháp sư và Kim Chúc long kỵ sĩ thống nhất thành một quân đoàn chiến đấu, được Diệp Âm Trúc đặt tên là Cầm Thành cự long kỵ sĩ đoàn, cũng lập hai vị đoàn trường, chính là hai vị thê tử của hắn, Tô Lạp chủ quản Kim Chúc long kỵ sĩ, Hải Dương chủ quản ma pháp sư. Bởi vì Cự Long kỵ sĩ đoàn tất cả đều do cửu giai thượng vị cự long tạo thành, hơn nữa Cầm Đế mười hai nhạc phường cũng cường đại, nhất thời trở thành tương đương với Bỉ mông cự thú quân đoàn, Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn tạo thành tam đại quân đoàn của Cầm Thành. Tam đại quân đoàn này được đời sau xưng là tam xoa kích trong tay Cầm Đế.

Khu trung tâm Cầm Thành bị Long tộc hủy diệt, nơi ở của Diệp Âm Trúc và phòng hội nghị cao cấp của Cầm Thành cũng dời vào trong núi. Lúc này, trong phòng hội nghị các vị thượng tầng chủ chốt của Cầm Thành đều có mặt tại đây.

Diệp Âm Trúc, Vị Minh, An Nhã, tam đoàn trưởng của tam đại kỵ sĩ đoàn, Áo Lợi Duy Lạp, cùng với tứ đại bộ binh quân đoàn quân đoàn trường, cùng với viễn trình binh đoàn đoàn trường Bội Cổ lần đầu tiên tham gia hội nghị.

Vị Minh khuyên nhủ:

- Cầm Đế đại nhân, ngài mới kết hôn không lâu, sau tân hôn yến tốt nhất là ngài nên nghỉ ngơi một thời gian. Mấy năm nay, ngài đã vì Cầm Thành mà quá khổ cực rồi.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:

- Ý ta đã quyết, không bình định Thú nhân tộc, chúng ta sẽ không có cách nào dồn toàn bộ tinh lực vào kiến thiết Cầm Thành, cũng không cách nào cùng Pháp Lam đối kháng chính diện. Giải quyết được Thú nhân tộc tình thế của cả đại lục sẽ phát sinh thay đổi. Phát sinh này bất luận là đối với chúng ta hay là đối với Mễ Lan đế quốc mà nói đều trọng yếu như nhau, chúng ta nếu có thể giải quyết uy hiếp của thú nhân thì Cực Bắc Hoang Nguyên sẽ là nơi hỗ trợ lớn của Cầm Thành chúng ta. Sau này sẽ không cần cố kỵ ai, không có thú nhân uy hiếp, phương bắc quân đoàn tinh nhuệ nhất của Mễ Lan đế quốc cũng có thể được điều ra tiền tuyến, Mễ Lan chi thuẫn Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái và Mễ Lan chi mâu Tây Đa Phu Nguyên soái song kiếm hợp bích, đến lúc đó, Lam Địch Á Tư sẽ không có cơ hội nào cả. Khi đó, bất luận phát sinh chuyện gì, chúng ta đều có thời gian phản ứng.

Áo Lợi Duy Lạp đứng bên cạnh nói:

- Từ góc độ chiến thuật chiến lược mà nhìn, Âm Trúc. ta vạn phần ủng hộ quyết định của ngươi, nhưng theo như lời trưởng lão, ngươi mới kết hôn. Bây giờ mà đi ra chiến trường, đối với ngươi mà nói thì thật sự là không công bình. Ngươi cũng là người, cũng phải nghỉ ngơi, vì Cầm Thành, ngươi đã cố gắng rất nhiều rồi.

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

- Đại ca, huynh nghĩ rằng ta nguyện ý tiến lên tuyến sao? Ta cũng không muốn, nhưng mà không được, bây giờ phải cố gắng, vì chính là để được hưởng thụ trong tương lai. Khi chúng ta cố gắng làm cho đại lục có một ngày không còn chiến tranh thì lúc đó huynh muốn ta ra mặt cũng khó khăn đó.

Ngữ điệu của hắn có chút bông đùa nhất thời khiến cho hội nghị cao tầng lần này trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Mọi người thấy khuyên bảo không có hiệu quả, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, ý kiến của Diệp Âm Trúc tại Cầm Thành mặc dù không thể nói là chí cao vô thượng, nhưng làm đệ nhất cao thủ đầu tiên của Cầm Thành, một đời Cầm Đế, trừ phi là gặp tình huống đặc thù, nếu không tuyệt không ai đi ngược lại ý kiến của hắn.

An Nhã nói:

- Được rồi, Âm Trúc ngươi chuẩn bị đem quân đoàn nào của Cầm Thành chúng ta lên phương bắc?

Diệp Âm Trúc hiển nhiên sớm chuẩn bị chọn người đi Cực Bắc Hoang Nguyên trong lần này:

- Tứ đại thần thú đệ đều mang đi, còn có Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn, Bỉ mông cự thú quân đoàn. Giác ưng kỵ sĩ đoàn đệ mang đi hai ngàn, Thú nhân tộc cũng có lực lượng không quân, nên phải đề phòng. Đồng thời, Mai Lan Trúc Cúc tứ đại quân đoàn đệ toàn bộ mang đi, còn có kỵ sĩ đoàn. Tổng cộng bảy vạn người, về phần Đức Lỗ Y lần này không mang theo, dựa theo kế hoạch để cho Đức Lỗ Y và tân Đức Lỗ Y chiến sĩ cùng một chỗ phối hợp tu luyện, thuận tiện lưu lại phòng thủ Cầm Thành.

Tô Lạp nhịn không được nói:

- Thiếp và Hải Dương tỷ tỷ cùng cự long kỵ sĩ đoàn đâu?

Diệp Âm Trúc nói:

- Các nàng cũng lưu lại phòng thủ Cầm Thành. Có cự long kỵ sĩ đoàn phụ trợ chúng ta với Toàn Phương Vị Ma Tinh pháo, thì bầu trời Cầm Thành cho dù đối mặt với Pháp Lam cũng có thể cầm cự. Ta mang đi nhiều quân đoàn như vậy, số lưu lại cũng đủ phòng ngự, bởi vì pháo đài Lôi Thần Chi Chùy có tính đặc thù nên các quân đoàn ma pháp sư cũng đều lưu lại, còn có các quân đoàn cương phối như cự long và kỵ sĩ đều đồng thời lưu thủ Cầm Thành.

Hải Dương nói:

- Âm Trúc, cự long kỵ sĩ đoàn lưu lại thủ hộ, thiếp không có ý kiến. Nhưng chàng phải dẫn thiếp và Tô Lạp cùng đi đi, bọn thiếp sẽ không gây cho chàng phiền toái đâu.

Diệp Âm Trúc nhíu mày, hắn làm sao không muốn đem Hải Dương và Tô Lạp cùng đi, nhưng là thống soái cao nhất, hắn không thể bởi vì tình cảm cá nhân mà để cho người ta đàm tiếu. Hải Dương nói xong khiến cho những người khác cũng hưởng ứng, Vị Minh nói:

- Cầm Đế đại nhân, ngài nên đem hai vị phu nhân cùng đi. Mười hai nhạc phường có thể khiến cho thần âm ma pháp của ngài phát huy đến trình độ lớn nhất, ngài bây giờ mất đi thị lực, có hai vị phu nhân bên người chiếu cố, chúng ta cũng có thể yên tâm một ít.

Mọi người đều gật đầu tán đồng, dưới sự thống nhất của mọi người, Diệp Âm Trúc đành phải đáp ứng yêu cầu của Hải Dương và Tô Lạp, đương nhiên mười hai nhạc phường cưỡi Ngân long cũng rời khỏi Cầm Thành.

Không mang cự long tới chiến trường, là do Diệp Âm Trúc trải qua một thời gian suy nghĩ, lần này Cầm Thành điều khiển đại quân đi tới Cực Bắc Hoang Nguyên, không hy vọng thấy cục diện đem hết thực lực cùng đối phương đối chọi. Ở Cực Bắc Hoang Nguyên, thú nhân tam đại pháo đài đã kinh qua hơn nhiều năm, không phải nói công phá là có thể công phá. Huống chi, thú nhân có số lượng đông đảo, cơ hồ mỗi một thú nhân bình thường cũng có thể làm chiến sĩ. Muốn chinh phục Cực Bắc Hoang Nguyên toàn bộ, tuyệt không phải một năm hai năm là có thể hoàn thành.

Tứ đại thần thú mới là vương bài hành động lần này, Diệp Âm Trúc chủ yếu chính là muốn mượn hiệu ứng đồ đằng của bọn họ, mà cự long thủy chung đều là thiên địch của Thú nhân tộc, nếu trong quân của Cầm Thành xuất hiện cự long, tất nhiên sẽ khiến cho ảnh hưởng của tứ đại thần thú giảm đi, đối với Tử sau này thống trị Thú nhân tộc cũng thập phần bất lợi. Cho nên Diệp Âm Trúc mới hạ lệnh tất cả mọi người để cự long lưu lại. Ngay cả kỵ sĩ đoàn cũng chỉ là đem trọng trang giáp kỵ sĩ bình thường đi tới Thú nhân tộc. Nghe Diệp Âm Trúc an bài xong, Áo Lợi Duy Lạp nhịn không được nói:

- Âm Trúc, mang đi nhiều cường chiến quân đoàn như vậy, sẽ ảnh hưởng lớn tới khả năng phòng ngự của Cầm Thành, một khi Pháp Lam thật sự hướng Cầm Thành tuyên chiến, chúng ta lui lại không kịp.

Diệp Âm Trúc nói:

- Vấn đề này ta cũng cẩn thận suy nghĩ rồi, ta và An Nhã tỷ tỷ đã thương lượng, bên trong Cầm Thành ma tinh pháo số lượng cần gia tăng, sau trận chiến với Long tộc đã có được nhiều cao cấp tinh hạch, hơn nữa chúng ta cũng đem từ Phật La Quốc trở về. Có thể duy trì càng nhiều ma tinh pháo phát uy, lần này ma tinh pháo chủ yếu tập trung tại trên tường thành phía Mễ Lan đế quốc, đồng thời chiếu cố phòng ngự không trung và mặt đất. Hơn nữa với Địa tinh tê liệt giả có viễn trình công kích cường lực và vũ khí phá ma tiễn, cùng với cung thủ viễn trình quân đoàn và chiến sĩ các tộc, lực phòng ngự cũng khả quan. Dù sao, khi Pháp Lam đến công kích thì chúng ta chủ yếu chính là kiên thủ. Bộ binh quân đoàn phát huy thực lực có thể chậm lại, cho nên ta đem ma pháp sư lưu lại, đồng thời Pháp Lam nếu thật sự đến công kích, ta sẽ thông qua truyền tống ma pháp trận trước tiên đem các chiến sĩ xó thực lực cực mạnh truyền tống trở về, với ma pháp lực hiện giờ ta chắc trong một canh giờ có thể đem quân đoàn chủ chiến như Bỉ mông cự thú quân đoàn, Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn, mười hai nhạc phường và nhóm chiến đấu trọng yếu mang về Cầm Thành. Đương nhiên, cái này cũng chỉ là phỏng chừng.

Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Âm Trúc, ngươi không nên xem nhẹ Mai Lan Trúc Cúc tứ đại bộ binh chiến quân đoàn chúng ta, căn cứ theo phỏng đoán của ta bây giờ tứ đại quân đoàn cơ hồ mỗi người đều có thể sử dụng đấu khí, cái này chính là một chi hoàn toàn do chiến sĩ chính thức tạo thành quân đoàn. Cũng có thể nói là ngoại trừ Pháp Lam thì không có một quân đoàn nào mà tất cả mọi người đều có thể sử dụng đấu khí, hơn nữa bọn họ am hiểu Đông Long vũ kỹ, tại chiến trường đủ để chống lại các binh chủng trên mặt đất.

Diệp Âm Trúc nói:

- Không có biện pháp nào nữa, truyền tống ma pháp trận một lần nhiều nhất chỉ có thể truyền tống một trăm người, tứ đại quân đoàn cùng kỵ sĩ đoàn gần bảy vạn người, trong một thời gian ngắn không có khả năng toàn bộ đi về. Nhưng vì bình định phương bắc, chúng ta phải mạo hiểm. Pháp Lam lúc nào sẽ đến chúng ta không ai biết được, nhưng chúng ta không thể chờ đợi được.

Ngay lúc này thì một thanh âm tràn ngập hưng phấn từ bên ngoài phòng hội nghị vang lên:

- Ai nói không thể đại lượng truyện tống?

Nghe thanh âm ồn ào như vậy Vị Minh Thái thượng trưởng lão không nhịn được nhíu nhíu mày, dù sao nơi này chính là hội nghị cấp cao của Cầm Thành:

- Người phương nào lớn tiếng la lối đó?

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Trưởng lão đừng tức giận, là Cổ Lỗ trưởng lão của Địa tinh bộ lạc tới, xem ra vị trường giả duệ trí này lại mang cho chúng ta một chút kinh ngạc đây.

Quả nhiên, Cổ Lỗ trưởng lão từ bên ngoài ầm ầm chạy tiến đến, là Địa tinh bộ lạc đệ nhất nhân, chiến sĩ bảo vệ bên ngoài tự nhiên sẽ không ngăn trở lão. Bình thường thì vị Cổ Lỗ trưởng lão này và Ải nhân tộc Lỗ Đặc Tư tộc trường giống nhau, rất ít tham gia hội nghị Cầm Thành, chức trách chủ yếu của bọn họ đều là kiến thiết Cầm Thành, lúc này Cổ Lỗ đột nhiên xuất hiện, làm mọi người kinh ngạc không ít.

Cổ Lỗ vừa vào phòng hội nghị liền cười ha hả:

- Quả nhiên, là Cầm Đế đại nhân hiểu rõ ta nhất. Cầm Đế đại nhân, ta tới đây để báo tin tức tốt, đồng thời cũng là xin của ngài một ít bảo bối.

Diệp Âm Trúc sửng sốt, nói:

- Trưởng lão, chuyện gì làm cho ngài cao hứng như vậy, xem ra Địa tinh thực nghiệm thất hẳn là lại có tân phẩm xuất hiện rồi à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK