" Có đây, thưa nguyên soái đại nhân." Giọng của thư ký có chút run rẩy.
" Nói đi, ta chịu đựng được." Âm thanh của Khố Tư Lạc đã hoàn toàn lạc đi, nhiều ngày chiến đấu mệt mỏi cộng với áp lực khiến cho tinh thần của vị chỉ huy già này không ngừng suy kiệt.
" Qua năm ngày đại chiến, quân ta cơ hồ trong một trăm hai mươi giờ không ngừng phát động tấn công Tư Phúc Nhĩ thành, mặc dù mang đến cho địch nhân tổn thất không nhỏ, nhưng chúng ta càng tổn thất thảm hơn. Tổng cộng có mười bốn quân đoàn bị tiêu diệt, ma pháp sư quân đoàn toàn bộ bị diệt, Huyết Sắc vệ đội còn không tới bảy trăm người. ngoại trừ ngài ra thì mười tên Long kỵ tướng thì có bốn chết, ba bi trọng thương, chỉ có ba vị còn đầy đủ lực chiến đấu."
Mỗi một lời phát ra đánh mạnh vào tâm trí mọi người, giọng của thư ký sau mỗi câu làm cho tay của Khố Tư Lặc thêm run rẩy.
" Cho ta chi tiết số thương vong."
" Dạ, kể cả ma pháp sư luôn thì lần này quân ta tham chiến tổng cộng là bốn mươi lăm vạn đại quân, tử vong hơn mười bảy vạn tám ngàn người, trọng thương một vạn bốn ngàn người, bị thương nhẹ chín vạn sáu ngàn người, tọa kỵ làm thức ăn hơn mười vạn, ma pháp sư quân đoàn toàn bộ bị tiêu diệt, huyết ma pháp sư chỉ còn khoảng một nửa, chiến đấu lực so với ban đầu không tới một nửa, khí giới công thành tổn thất không đếm xuể." Người thư ký nói ra những câu này phải cắn răng mới nói ra được, năm ngày trôi qua, chỉ trong năm ngày chiến đấu mà xuất hiện tổn thất lớn như vậy thì có thể thấy đây là một trận chiến kinh tâm động phách.
Trong tình huống phá địch để cứu lấy bản thân thì người Phật La không còn đường lui, họ dồn mọi sức để tấn công nhưng cho tới bây giờ cũng như trước, không thể tấn công chiếm được thành.
Tổng tham mưu của Phật La đại quân, Áo Đặc Gia có chút kích động nói:" Nguyên soái đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao? Cứ tiếp tục như vậy thì không được, quân ta không có chi viện lương thực nên không đủ lương thực, mặc dù binh lính có thể giết tọa kỵ để ăn, nhưng không đủ để phát huy toàn bộ khả năng đánh trận. quân ta ngoại trừ những người chết ra thì số người bị thương cũng đông mà chúng ta lại không có thuốc men, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không tới hai ngày nữa số người không thể chiến đấu nữa sẽ giảm xuống rất nhanh. Nguyên soái đại nhân, xin ngài hãy mau quyết định."
Khố Tư Lặc xuất mạnh bội kiếm ra chỉ về phía trước " Lương thảo ở trong Tư Phúc Nhĩ Đặc thành. Thuốc men ở trong Tư Phúc Nhĩ Đặc thành cũng có, tới lúc này quân ta thương vong thảm trọng như thế, nếu cứ như trước không thể công phá tòa thành này thì cuộc chiến này chúng ta thất bại hoàn toàn, tại Đông tuyến của Mễ Lan sẽ không có sự uy hiếp nào, ta nghĩ mỗi vị tướng quân đang ngồi đây đều biết được hậu quả một khi Mễ Lan chống cự được với cuộc tấn công của Lam Địch Á Tư. Đối với Lam Địch Á Tư thì người Phật La chúng ta chỉ là công cụ của bọn họ, còn lâu mới bằng Ba Bàng minh hữu của bọn họ, đến lúc đó sẽ không có ai tới cứu chúng ta, vì tương lai của Phật La, chúng ta không thể lui về phía sau được.
Máu của các chiến sĩ đã nhuộm đất cả rồi để cho chúng ta phát động lần tấn công mãnh liệt cuối cùng này, không thành công thì cũng thành nhân."
Thanh âm của Khố Tư Lặc một lần nữa lại trở nên kích động, nhưng trải qua năm ngày chiến đấu thì các tướng lãnh dưới quyền hắn không còn ai có thể bảo trì được đấu chí sung mãn như hắn nữa, Phật la đại quân còn không tới hai mươi vạn là có thể chiến đấu được, hai mươi vạn đại quân Phật La rốt cuộc cũng phát động cuộc tấn công cuối cùng này.
Bản lĩnh của An Thiết Lạc Đế rất vững vàng, ông ta tuy rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng thoải mái.
Ngay cả ông ta cũng không tin nổi là chỉ huy một đội quân yếu như vậy mà vẫn còn cầm cự tới lúc này.
Suốt năm ngày qua, ông ta cứ chứng kiến từng Mễ Lan chiến sĩ bên mình cứ lần lượt ngã xuống, nhưng địch nhân trước mặt lại bị tổn thất nhiều hơn. Đại quân Phật La tổn thất rất lớn thì quân đoàn phương Đông của Mễ Lan sao có thể tổn thất ít hơn được? Bây giờ quân phòng thủ trên thành thì một nữa là số người do Kim Sắc lấy ra từ đội quân cung cấp hậu cần.
Mễ Lan phương đông quân đoàn bị tử thương hơn tám vạn, những người còn lại hầu như đều mang thương tích. Mười vạn người cung cấp hậu cần trước sau đều được vào luân phiên trên chiến trường.
Ưu thế lớn nhất của Tư Phúc Nhĩ Đặc thành chính là phương diện hậu cần, bọn họ có dự trữ rất nhiều.
Bất luận là lương thảo hay thuốc men, đừng nói là năm ngày cho dù là năm tháng cũng vẫn cầm cự được.
Những người chết thì cũng ra đi vĩnh viễn, nhưng An Thiết Lạc Đế biết rằng những người trải qua trận đánh này mà bị thương nếu cầm vũ khí đứng dậy để tiếp tục chiến đấu thì bọn họ sẽ có kinh nghiệm như những người lính dạn dày trong chiến đấu. Phương Đông quân đoàn sau này sẽ không phải là một đội quân yếu nữa.
" An Thiết Lạc Đế huynh đệ, nhóm chiến sĩ đầu tiên trong đội hậu cần bổ cấp của ta vừa mới lên đây, trải qua nữa ngày nghỉ ngơi thì trạng thái chiến đấu của bọn họ đều hồi phục, nhìn thấy khả năng phòng thủ thành công nên sĩ khí của các chiến sĩ đều rất cao." Giọng của Kim Sắc có chút hưng phấn vang lên bên tai An Thiết Lạc Đế, trải qua trận chiến sanh tử này thì mỗi người trong bọn họ đều nảy sinh cảm giác thân thiết.
An Thiết Lạc Đế mỉm cười gật đầu nói:" Nếu vậy thì quá tốt rồi, Kim đại ca, người xem Phật La có có thể kiên trì được bao lâu nữa?"
Kim Sắc lạnh lùng cười nói:" Mặc dù ta không biết nhiều về quân sự, nhưng từ số lượng kỵ binh thì cũng có thể nhìn ra là bổ cấp hậu cần của bọn họ đã không còn nữa, ta tin rằng bọn họ nhiều lắm thì cũng kiên trì được ba ngày nữa mà thôi, thật không biết Diệp Âm Trúc làm như thế nào mà có thể chặt đứt hoàn toàn đường dây bổ cấp hậu cần của bọn họ."
An Thiết Lạc Đế cả kinh nói:" Cái gì? Kim đại ca, người nói là đường dây bổ cấp hậu cần của đại quân Phật La đều bị Diệp nguyên soái chặt đứt hay sao?"
Kim Sắc than nhẹ một tiếng " Mặc dù ta không biết người của Cầm thành đến bao nhiêu, nhưng ngươi cũng thấy được, phàm là quân của Cầm thành thì trăm người thì cả trăm đều là tinh nhuệ, tình huống cụ thể thì sau này ngươi đi hỏi Diệp nguyên soái, ta cũng không muốn nhiều lời. Nhìn xem, Phật La nhân còn muốn tấn công nữa, xem ra bọn họ còn chưa từ bỏ ý định."
Đúng theo như lời Kim Sắc nói, Phật La đại quân lại mở tiếp một cuộc tấn công, lần này do đại thống soái Khố Tư Lặc chỉ huy đợt tấn công đại quy mô này.
Khí giới công thành của quân Phật La bị phá hủy nhiều vô số kể, đa số đều nằm trước Tư Phúc Nhĩ Đặc thành, đại quân của Phật La tiến lên, đầu tiên chia ra hai quân đoàn chuyên dọn dẹp các chướng ngại phía trước, theo sau bọn họ là huyết pháp sư đang thi triển huyết ma pháp, trải qua năm ngày giao chiến thì trạng thái ma pháp của các huyết pháp sư này cũng giảm đi đáng kể, huyết vụ do bọn họ phóng thích cũng không còn dày đặc như lúc đầu.
Khố Tư Lặc và ba gã Long kỵ tướng còn sống sót đang bay trên không trung, trong tay cầm long thương, điều khiển cự long lơ lửng trên không trung không ngừng phát ra tiếng gào thét, mỗi con cự long phóng một phong hệ ma pháp lên đầu tường thành.
Mễ Lan chiến sĩ đã quen với cách tiến công của Phật La nhân, khi nhìn thấy đối phương một lần nữa tấn công thành thì liền lập tức hành động, cung tiễn thủ, trường mâu thủ, đầu thạch xa, tất cả các vũ khí phòng ngự đều đưa vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, có hậu cần bổ cấp và chế độ luân phiên nghỉ ngơi, nên lúc này trạng thái của binh lính Mễ Lan đứng trên đầu thành so với Phật La nhân không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Hai trăm tiếng rống phẫn nộ cùng vang lên, hai trăm vị Lợi Trảo Đức Lỗ Y đã đem rít gào ma pháp ảnh hưởng đến các Mễ Lan chiến sĩ đứng trên đầu tường thành.
Phi tiễn, đầu thạch nhiều vô số, Tư Phúc Nhĩ Đặc thành có ưu thế lớn nhất chính là bỏ cấp hậu cần vô cùng sung túc, mặc dù đã trôi qua năm ngày nhưng bên trong Tư Phúc Nhĩ Đặc thành cũng còn phi tiễn và đầu thạch đầy đủ, tất cả đều do mười vạn chiến sĩ hậu cần của Kim Sắc mang lại từ trung tâm bổ cấp của Phật La nhân do Âm Trúc vận chuyển đến phía đông Phong thành, ngoại trừ đại bộ phận vũ khí và đa số tinh lương đều đưa đến Cầm thành thì còn lại do Kim Sắc cho vận chuyển đến nơi này.
Bởi vậy bên trong tòa Tư Phúc Nhĩ Đặc thành này vũ khí bổ sung rất hoàn hảo, hơn nữa lương thảo sung túc nên khiến cho sĩ khí của quân lính luôn bảo trì ở mức cao từ đầu đến cuối.
Cuộc chiến luôn luôn là trường kỳ, cứ một ngày trôi qua thì sĩ khí của Phật La đại quân sẽ giảm xuống vài phần, mà khả năng tin tưởng bảo vệ thành công của Mễ Lan chiến sĩ lại tăng thêm vài phần, năm ngày trôi qua thì sĩ khí của hai bên đã thay đổi rất nhiều.
Mễ Lan chiến sĩ trong lúc này có ai nhớ được họ từng là tân binh? Đại quân Phật La tinh nhuệ ra sao? Trong mắt bọn họ không thấy kinh khủng như vậy, ít nhất là năm ngày trôi qua thì họ vẫn chua có khả năng phá được thành.
Trong đầu cuộc chiến, phía dưới thành có hai thân ảnh cao lớn được hai mươi Đông Long chiến sĩ đang bảo vệ, ngồi cách tường thành không tới hai mươi thước đang ở trong trạng thái tu luyện, chính là Minh và Tử.
Trong ngày đại chiến đầu tiên, Minh dựa vào sự cường hãn của Bạch cấp đã hủy diệt đa số địch nhân nên năng lượng tiêu hao cũng nhiều.
Mà tình huống của Tử cũng không sai biệt nhiều so với Minh, khi hắn thi triển Toàn phong trảm đã dùng hết khí lực của mình, nên trong năm ngày đại chiến vừa qua bọn họ không có tham gia mà lẳng lặng ngồi ở đây.
Minh tuy hư nhược nhiều nhưng so với Tử còn tốt hơn một chút, năm ngày qua thì năng lượng trong cơ thể hắn đã khôi phục lại mức bình thường, chậm rãi mở hai mắt, dang hai tay ra, vươn vai làm toàn thân xương cốt phát ra một tràng âm thanh bạo hưởng.
Hét hò bên ngoài hắn nghe rất rõ, đạt tới Bạch cảnh thì bất luận mọi giác quan đều nhạy hơn so với bình thường, Minh không chút do dự nhìn sơ qua Tử đang trong trạng thái tu luyện rồi chậm rãi bước ra khỏi thành, hướng tường thành đi lên.
Trên không, Khố Tư Lặc lạnh lùng nhìn tình hình bên dưới, sức chiến đấu của Mễ Lan nhân so với lúc đầu đã tăng nhiều, mặc dù đại quân của Phật La giống như thủy triều phát động các đợt tấn công, nhưng bất luận như thế nào thì trên đầu thành này tống ra không phải là cao cấp ma pháp mà chỉ là phi tiễn cùng đá tảng làm cho Phật La nhân thương vong thật nhiều, từng thi thể xuất hiện, một sinh mạng rời đi đều là con dân của Phật La, nhìn thấy cảnh tượng như vậy làm cho ruột gan của Khố Tư Lặc đau như cắt, nhưng không còn biện pháp nào khác sao? Nếu không giành được chiến thắng trong trận chiến này thì đối với Phật La nhân sẽ có đả kích lớn hơn nữa.
" Chuẩn bị, chúng ta sẽ cho Mễ Lan nhân thưởng thức hương vị của cấm chú, ta không tin ma pháp sư của Mễ Lan có thể ngăn cản được."
Cấm chú không phải là lần đầu tiên xuất hiện trong chiến trường này, Minh từng làm ra lôi điện, Tử làm Toàn phong kích quang trảm, cùng với Hư vô âm nhận của Diệp Âm Trúc, đều là cấp cấm chú.
Mà trong đại quân của Phật La thì có thể chánh thức thi triển cấm chú thì chỉ có vị tử tinh long kỵ tướng này, nguyên soái Phật La Khố Tư Lặc. Đương nhiên phát động cấm chú không phải do ông ta mà từ vị trưởng lão Phong long thành đang cưỡi.
Qua nhiều ngày chiến đấu thì thể lực của Phong long tiêu hao rất nhiều, cho nên chỉ một cự long tọa kỵ của Khố Tư Lặc không đủ khả năng phát động một cái cấm chú, dù sao Phong long cũng không phải là thượng vị Long tộc, cho dù là cấp trưởng lão cũng không thể so sánh với Ly Sát, là ngân long tộc có thể dễ dàng phát động một cái cấm chú. Nhưng ở nơi này còn có ba Phong long khác nhập lại, nên có thể đem sự khó khăn đó thực hiện được.
Long ngữ trầm trầm vang lên trên không trung, ở một vị trí mà ma pháp sư và cung tiễn thủ của Tư Phúc Nhĩ Đặc thành không thể nào tấn công tới.
Bốn cự long cùng ngâm xướng lên, làm cho Phong nguyên tố trong không khí nổi lên, sự ngưng tụ của Phong nguyên tố không giống với thuộc tính ma pháp nguyên tố khác, chúng bắt đầu tụ tập lại, mà ma pháp sư ngâm xướng lại cảm thấy rất tốt, các cự long ở trong hạch tâm của Phong nguyên tố, bọn họ mượn lực lượng của Phong nguyên tố, dùng năng lượng của bản thân để dẫn dắt để có thể phát ra ma pháp cường đại.
Gió trên không trung ngày càng mãnh liệt hơn, cái mà Khố Tư Lặc muốn thi triển chính là cấm chú bá đạo nhất của Phong hệ ma pháp, dùng bốn Phong long cùng phát lực, thì lúc này chúng nó mới có thể hoàn thành ma pháp kinh khủng này, khi hoàn thành sẽ xuất hiện chín cái long quyển phong rất lớn lên đầu Tư Phúc Nhĩ Đặc thành, đủ để tiêu diệt hoàn toàn công sự phòng ngự,gây cho Mễ Lan nhân tai nạn hủy diệt.
Đây cũng không phải là lần đầu Khố Tư Lặc phát động cấm chú, cũng do hắn phát động cấm chú mới khiến cho ma pháp sư của quân đoàn phương Đông tổn thất thảm trọng, sau trận chiến đầu tiên, vốn bên trong thành còn hơn hai trăm ma pháp sư nhưng do không có những người cường đại như Diệp Âm Trúc, Tử và Minh trợ giúp, nên mỗi lần Khố Tư Lặc phát động cấm chú thì các ma pháp sư cũng chỉ có khả năng liên thủ phát động ma pháp phòng ngự để chống đỡ, mặc dù bọn họ đã thành công vài lần ngăn cản uy lực của cấm chú, nhưng với lực lượng kinh khủng của cấm chú thì ma pháp lực tiêu hao gần hết, làm cho ma pháp sư kiệt lực mà chết đi.
Nhưng bọn họ cũng lấy lực lượng của chính mình làm cho uy lực giảm xuống thấp nhất, nếu để cho một cái cấm chú tác động trực tiếp lên Tư Phúc Nhĩ Đặc thành thì sẽ gây ra thương vong hàng ngàn thậm chí hàng vạn người, nhưng quan trọng nhất là cấm chú có thể làm hư tường thành thì lúc đó phương Đông quân đoàn không có lực lượng để chống lại Phật La đại quân.
Lần thi triển cấm chú trước của Khố Tư Lặc là hai ngày trước, sau hai ngày nghỉ ngơi, hắn và tọa kỵ đồng bọn đã phục hồi năng lực tới một trình độ nhất định, mặt khác trong lúc này còn có ba Phong long khác hỗ trợ, làm cho ma pháp lực tăng lên đến cực hạn, làm cho cấm chú này đạt tới uy lực cuối cùng của nó.
Trên không, các cơn lốc không ngừng tạo thành làm cho các tướng lĩnh đứng trên đầu thành cũng cảm giác được, sắc mặt của An Thiết Lạc Đế đại biến, ông ta đương nhiên biết được trạng thái của ma pháp sư thuộc quyền của mình như thế nào. Trong trận chiến đã bị tổn thất nghiêm trọng, tới lúc này cũng chỉ còn lại tám mươi ma pháp sư mà thôi, tất cả đều lâm vào trạng thái mệt mỏi, khi cấm chú phủ xuống thì bọn họ có thể dựa vào cái gì để ngăn cản đây? Lại phát động ma pháp phòng ngự, bất luận là có thể chống lại được cấm chú lần này hay không thì tám mươi ma pháp sư này còn thừa này sẽ không có may mắn để thoát ra.
" Có lẽ hơi xa một chút?" trong khi nội tâm của An Thiết Lạc Đế đang đấu tranh dữ dội, tự hỏi là có nên ra lệnh không cho ma pháp sư phát động đợt phòng ngự cuối cùng thì âm thanh này vang lên bên tai ông ta.
An Thiết Lạc Đế nghiêng người nhìn lại thì kinh hãi phát hiện ra một thân hình khổng lồ cao ba thước không biết từ lúc nào đã tiến lên trên đầu thành, mặc dù đã trôi qua năm ngày nhưng năm ngày trước Sơn lĩnh cự nhân, Minh, bằng vào sức mạnh phi thường đã dùng song chưởng đánh mạnh một kích vào địch nhân, cảnh tượng đó đã khắc sâu vào tâm trí của Mễ Lan binh sĩ, khi thấy hắn xuất hiện trên đầu thành thì nổi lên một trận hoan hô.
Trong mắt bọn họ thì Minh giống như một vị thần.
An Thiết Lạc Đế chú ý tới các cơn lốc đang mạnh dần lên ở trên không trung, Minh vừa mới khôi phục lại thể lực đương nhiên cũng thấy được, thực lực của một thần thú nên hắn có thể nhìn thấy được mọi người trong phạm vi của cấm chú, theo như lời hắn nói là xa so với lực công kích của lôi điện
Vì muốn khống chế toàn cục và tránh mọi hành động công kích của Mễ Lan nhân nên lúc này Khố Tư Lặc cùng các thuộc hạ của mình đang ở độ cao một ngàn thước, lôi điện từ con mắt của Minh mặc dù có uy lực mạnh mẽ nhưng một ngàn thước thì lại không có khả năng đánh tới.
" Minh tiên sinh, ngài đã hồi phục rồi sao? " An Thiết Lạc Đế mặc dù biết Minh là thuộc hạ của Diệp Âm Trúc nhưng cũng không chậm trễ bước tới bên cạnh hắn, cung kính hỏi.
Minh cười nhẹ rối nói:" Thân thể ta không có vấn đề gì cả, nguyên soái có phải lo lắng những thứ sâu bọ trên trời phải không? Yên tâm đi, giao nó cho ta."
Nói xong quang mang trong mắt hắn trở nên sáng rực, hai con mắt từ từ nhập lại một chỗ, khôi phục lại hình một mắt của hắn, sau đó nhẹ nhàng lấy ra từ trong con mắt đó ra một đồ vật,cầm trên tay.
Đó là một thanh Tiêm đầu chùy, nhìn qua cũng không có gì khác lạ, mặt trên có bao phủ một tầng lôi điện, năng lượng ba động dường như bị một cổ lực lượng nào đó áp chế
Đối với bàn tay to lớn của Minh thì một thanh Tiêm đầu chùy trên tay của hắn giống như một món đồ chơi, nhẹ nhàng giơ lên, ngẩng đầu lên nhìn xa xa trên không trung đang hình thành một Phong hệ cấm chú, Minh lạnh lùng cười nói:" Đã lâu không cho ngươi phóng điện rồi, giờ cho ngươi tặng lễ vật cho cái thứ sâu bọ kia thôi."
" Hống." Minh hét lớn, binh lính Mễ Lan ở xung quanh nhất thời bị một phen chấn động dữ dội, ngay lúc đó bọn họ cũng thấy trên thân thể Minh cũng biến thành màu lam tím, lôi điện khổng lồ nhanh chóng hội tụ lên cánh tay phải của hắn
Ngẩng đầu lên nhìn, một con mắt đã biến thành màu lam nhưng không giống màu lam bình thường mà nó là do vô số lôi điện tạo thành.
" Phong -- bạo -- chi -- chùy" hét lớn lên bốn chữ này, mỗi lời vừa thốt ra thì Tiêm đầu chùy chỏ trên tay phải của Minh lôi điện tăng thêm vài phần, khi từ cuối cùng phát ra thì hắn phóng Chùy ra, nó mang theo vô số luồng lôi điện hóa thành một đạo hư ảnh phóng lên không trung.
Với một thần thú như Minh mà sao có thể lấy một vũ khí tầm thường để sử dụng, nó chính là một thần khí cực mạnh tên là Lôi Thần Chi Chùy, mặc dù Lôi Thần Chi Chùy phải có hai cái hợp lại nhưng Lôi thần pháo đài mới chỉ dùng có một cái để phòng ngự đã cường hãn đến như vậy thì đủ biết thần khí này bá đạo tới mức nào.
Thanh Lôi Thần Chi Chùy trong tay Minh cũng giống như thanh trong Lôi thần bộ lạc, uy lực cũng tương đương nhau, chỉ là trong Lôi thần pháo đài dựa vào một ma pháp trận đặc thù, lấy Lôi Thần Chi Chùy làm hạch tâm nên có thể tạo thành một nơi cấm mọi ma pháp, Minh mặc dù không có ma pháp trận để hỗ trợ nhưng hắn có thể sử dụng cái Lôi Thần Chi Chùy này chính là do có con mắt cung cấp năng lượng.
Nên biết rằng Sơn lĩnh cự nhân được xưng là Lôi thần chúa tể, trong con mắt độc nhất của hắn tự có lôi nguyên tố nên đối với Lôi Thần Chi Chùy chính là nơi cung cấp lôi nguyên tố tốt nhất.
Cho nên khi Minh phát động năng lực tấn công đặc thù của Lôi Thần Chi Chùy là Phong bạo chi chùy thì không thể so sánh với uy lực của một Phong bạo chi chùy do Lôi thần bộ lạc nhờ vào ma pháp trận để dẫn động lôi điện tạo ra. Nguồn: http://truyenfull.vn
Khố Tư Lặc cảm giác xung quanh Phong lực ngày càng tăng mạnh, trong lòng hắn có vài phần đắc ý, hắn sai vì việc phán đoán ma pháp sư của Mễ Lan không có chút uy hiếp nào, với sự công kích toàn lực của cấm chú thì Mễ Lan nhân cơ hồ không có thể ngăn cản nổi.
Chỉ cấn có thể công vào trong cửa thành, mở cửa ra thì có thể kết thúc trận chiến này.
Phật La đại quân tuy tổn thất thảm trọng, nhưng chỉ cần chiếm được ưu thế thì còn có cơ hội tái sinh.
Ngay lúc này đột nhiên cảm giác có chút quái dị, cả không trung dường như vặn vẹo một chút, một khí tức đặc thù đang từ phía dưới vọt lên, khi hắn cúi đầu nhìn xuống trên đầu Tư Phúc Nhĩ Đặc thành thì thấy có một dãy lôi điện chói lòa.
Khố Tư Lặc tự nhiên sẽ không biết Sơn lĩnh cự nhân dẫn phát năng lượng lôi điện nhưng dựa vào thực lực với nhãn lực của Tử tinh kỵ long tướng thì Khố Tư Lặc cũng biết đó là một lực lượng cường đại như thế nào rồi
" Bất hảo, mau ngừng chú ngữ." vừa kinh hãi xong hắn liền truyền tin cho ma thú của mình, đáng tiếc là cấm chú sau khi phát động thì làm sao có thể dễ dàng ngừng lại được? Nhất là long ngữ ma pháp lại càng khó hơn.
Bốn phong hệ cự long ngâm xướng chú ngữ không có cơ hội dừng lại, sau một khắc, một đoàn vô cùng mênh mông lôi điện lực trong nháy mắt bay lên.
Minh sau khi hiện ra độc mục, thị lực hắn thì ngay cả tinh linh tộc cũng không thể so sánh được, hắn tự nhiên sẽ nhìn ra được ai là hạch tâm của cấm chú, bởi vậy vị phong hệ trưởng lão đáng thương kia tự nhiên cũng trở thành mục tiêu của Phong. bạo chi chùy
Oanh -, tiếng nổ vang lên tuy không mãnh liệt, nhưng cơ hồ chỉ là một sát na, uy phong lẫm lẫm phong hệ cự long trưởng lão, đường đường là cửu cấp cự long, đã biến thành màu đen rồi biến mất.
Long ngữ ma pháp chấm dứt đột ngột, chấn động mãnh liệt cùng lôi điện lực, dưới tay Lôi thần bộ lạc đồ đằng-Sơn lĩnh cự nhân toàn lực phát uy đã bộc phát ra lực lượng cơ hồ đã đến gần bằng siêu thần khí. Không có gì để nói nhiều chỉ đơn giản một chùy làm cho một cửu cấp cự long thân thể đã tiêu diệt hoàn toàn
Khố Tư Lặc phản ứng không chậm, đột nhiên cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, hắn lập tức từ chính mình tọa kỵ long trên lưng nhảy dựng lên, nhưng động tác của hắn thoáng chậm nửa nhịp. một cổ mãnh liệt năng lượng xung động trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, ngay sau đó đại não liền mê muội, tất cả mọi việc đều không biết.
Tử cấp cường giả có thực lực dù sao cũng mạnh, đại bộ phận uy lực của phong bạo chi chùy đều bị cửu cấp phong long trưởng lão nhận lấy, Khố Tư Lặc chỉ bị trúng dư ba mà thôi. nhưng dư ba này đủ làm cho hắn ngất đi. Nhất kiện thần khí thì uy lực sao có thể so sánh được.
Đồng thời còn có ba đầu phong hệ tám cấp cự long, bị dư ba lôi điện mãnh liệt trước tiên làm cho long kỵ tướng trên thân thể chúng nó cơ hồ giống với tình trạng của Khố Tư Lặc, bọn họ đồng thời lâm vào hôn mê.
Hiệu quả mê muội lôi thần chi chùy so với năng lực trì hoãn của Thụ yêu Đức Lỗ Y - trịch mâu cường hãn hơn nhiều. Đừng nói công kích trực diện, cho dù là dư ba cũng có thể làm nhiều như vậy người cường đại đồng thời thụ hại. có thể thấy được nó cực kỳ cường hãn.
Ba đầu cự long mang theo long kỵ tướng và Khố Tư Lặc đồng thời hướng mặt đất rơi xuống. mà tiêm đầu Lôi thần chi chùy lại phảng phất bị một cỗ đặc thù tuyến khiên dẫn, một lần nữa về tới tay Minh.
Nhưng bọn Khố Tư Lặc cũng cón có chút may mắn. Năng lực kháng ma pháp của long tộc dù sao so với loài người mạnh hơn nhiều. Mà chúng nó chỉ nhận dư ba của Phong bạo chi chùy thôi,bởi vậy chỉ làm ba đầu cự long khi rơi được một nửa thì đã tỉnh táo lại, cảm thụ trọng lực mãnh liệt, ba đầu phong long nhất thời kinh hãi thất sắc,lập tức làm phong thuộc tính năng lượng chính mình tăng lên đến cực hạn. hai cánh mở ra hết cỡ nên mới có thể triệt tiêu được lực rơi xuống.
Nhưng thể trọng long tộc thật sự quá lớn,hơn nữa thân mình lại chở long kỵ tướng,do đó muốn làm chậm lại một trọng lượng lớn vậy thật không dễ dàng. Nhất là Khố Tư Lặc khi rơi xuống thì thân thể lại không may rớt lên đầu một phong hệ cự long.
Thanh âm xương bị gẫy vang lên từ phía cánh của ba đầu phong hệ cự long. Khi ba đầu phong hệ cự long cố nén đau nhức mang theo tổng cộng bốn vị long kỵ tướng rơi trên mặt đất thì long dực của chúng nó cũng vì xương gãy mà hư hao luôn. Như vậy thương thế đối với long tộc mà nói cũng là rất nặng. Cùng với số Long kỵ tướng bị thương lúc trước thì Phật la nhân rốt cục mất đi chính mình tất cả long kỵ tướng cường hãn.
Khi Khố Tư Lặc tỉnh, hắn đột nhiên phát hiện, nguyên lai còn sống như vậy đã rất tốt rồi.Mặc dù hắn không có rơi xuống mặt đất, nhờ cự long đưa xuống, nhưng thân thể cũng đã bị chấn động cùng với hậu quả lôi thần chi chuy làm hắn vốn đã cực kỳ mệt mỏi giờ đây thân thể sinh ra thương tổn nặng nề.
Trận chiến ở Tư Phúc Nhĩ Đặc thành vẫn thảm thiết như trước, nhưng giờ phút này. không biết tại sao. vị Phật La nguyên soái trong lòng cũng rốt cuộc cũng không dậy nổi một tia chiến ý.
Hắn biết. trận chiến này, Phật La đã không còn cơ hội, khi cấm chú bị cắt đứt đã làm Phật La nhân mất đi thời cơ cuối cùng tiến vào Mễ Lan.
Hậu cần bổ cấp cho tới bây giờ đều không có tin tức. đừng nói là vật tư, ngay cả một chút tin tức đều không có truyền đến. Đến ngay cả năm vạn đại quân chính mình phái đi tiếp ứng cũng bặt vô âm tín, năm mươi vạn đại quân do chính mình chỉ huy đến, nhưng năm mươi vạn đại quân bây giờ còn lại bao nhiêu? Đường sống còn lại bao nhiêu?
Đối mặt Mễ Lan phương Đông quân đoàn, với một đội quân yếu nhược như vậy, thế mà mình lại không thể làm được gì ….
Thất bại, thất bại, chính là thất bại. Ngay cả Khố Tư Lặc chính mình đều có chút không rõ. Tại sao lần chiến đấu này lại biến thành tình trạng như vậy.
Lúc trước. hắn tại kinh đô Phật La - Luân Tát tiếp nhận mệnh lệnh,. trở thành toàn quân đại Nguyên soái, chiến ý cao ngất trời. Huyết sắc vệ đội, huyết ma pháp sư, trọng trang kỵ binh, ma pháp sư cả nước tập trung chiến đấu. Hơn nữa năm mươi vạn đại quân tạo thành cương thiết hồng lưu, tất cả quốc lực dồn vào tạo thành đội quân hùng mạnh nhưng lại chưa mang đến cho Phật La nửa phần tốt đẹp.
Tâm tư của Khố Tư Lặc đã chết, mờ mịt nhìn Phật La chiến sĩ phía trước không ngừng phát động trùng phong. Hắn thậm chí không có cảm giác phẫn nộ.
Minh rời đi phòng tu luyện. bên trong phòng chỉ còn lại có Tử, hắn tiêu hao mặc dù cũng không biết so với Minh nhiều ít bao nhiêu, nhưng dù sao thực lực của hắn so với Minh yếu hơn một bậc. Bạch cảnh và tử cấp, cuối cùng không phải cùng như nhau, bởi vậy, thời gian hắn nghỉ ngơi cũng tự nhiên phải càng nhiều hơn Minh
Trong lúc này thì, đột nhiên trên người Tử bộc phát ra một đoàn quang thải chói mắt, hắn mở hai mắt ra, trong mắt lộ vẻ giật mình. Trên toàn thân không ngừng xuất hiện từng đạo màu tím ma văn, không phải do hắn phát động, toàn bộ thân thể đã biến thành tử tinh trong suốt, một tầng tầng tử tinh ma vụ không ngừng từ trong cơ thể chảy ra, năng lượng ba động khổng lồ mỗi một lần luật động đều khiến cho Tử cảm giác rõ ràng được lực lượng trở về.
Đây là chuyện gì xảy ra? Vốn Tử đang ở khoảng cách so với trạng thái đỉnh điểm còn rất dài, một đoạn thời gian nữa, nhưng lúc này hắn lại rõ ràng cảm giác được huyết mạch chính mình cùng linh hồn truyền đến năng lượng,cơ hồ tại trong nháy mắt khiến cho năng lượng chính mình mất đi hoàn toàn khôi phục. Hắn rất khó hiểu được này đến tột cùng đã xảy ra cái gì,nhưng trong cơ thể năng lượng so với trước lại không ngừng tăng lên.
Tử tinh huyết mạch giác tỉnh, mỗi một lần đều mang đến sự tăng mạnh lực lượng, nương theo khổng lồ lực lượng xuất hiện, trên cơ thể Tử,kinh mạch đều không ngừng bành trướng lên, một dãy tử quang chói mắt không ngừng từ trong cơ thể hắn bộc phát ra,vốn đã đạt tới đỉnh cửu cấp, với khổng lồ năng lượng ủng hộ này, rốt cục hướng đến mục tiêu cuối cùng của chính mình mạnh mẽ đánh sâu vào.
Đột nhiên, Tử hiểu được, hắn hiểu được tại sao có lực lượng khổng lồ như thế truyền đến. Hắn nghĩ tới huynh đệ của chính mình.
Đúng vậy, là Âm Trúc, nhất định là Âm Trúc. chỉ có hắn lực lượng chợt tăng lên mới có thể thông qua đồng đẳng bổn mạng khế ước cho ta mang đến như thế thật lớn ích lợi.
Âm Trúc, ngươi thực sự làm cái gì? Như thế nào có thể mang đến cho ta năng lượng khổng lồ như thế!
Lúc trước cùng ngươi thiêm đính khế ước là lúc ta vẫn tưởng chính mình tăng các cấp lên đồng thời dùng năng lượng trợ giúp cho ngươi, nhưng, ngươi cho ta nhiều hơn so với ta cho ngươi.
Đúng vậy, Tử đoán đúng, lực lượng hắn lúc này phát ra đúng là do Diệp Âm Trúc cấp cho khổng lồ năng lượng. Cũng không chỉ là cho hắn mà còn có Thiểm và Lôi ngủ trên cơ thể Diệp Âm Trúc.
Cái kén lớn màu đỏ sậm nhiễm xuân ý và ấm áp rốt cục đình chỉ quang mang lóe ra, tất cả đều tại yên tĩnh dung hợp làm một., cái kén đã biến thành một tầng thực thể, nhìn qua giống như một màn che bình thường mềm mại. kèm theo có tiếng hít thở đều đều từ bên trong truyền đến, kén màu đỏ sậm nhẹ nhàng lay động, phảng phất như là trái tim đập bình thường.
Trên chiến trường vang lên tiếng kèn hiệu, Phật La rốt cục cũng lui binh. Phật La đại quân tiến công như thủy triều,thì lúc này bọn họ rút lui cũng giống nhau ở chỗ là rất nhanh,chỉ lưu lại thi thể trải rộng cả chiến trường.
Khố Tư Lặc không có sự lựa chọn, khi hắn lên tiếng tuyên bố bằng giọng trầm thấp mà lạc đi, "bạt doanh lui lại", cả hành động quân sự lần này của Phật La coi như là hoàn toàn chấm dứt. Đại lượng hao tổn khiến cho phật la nhân muốn tiến công lại đã trở nên cực kỳ khó khăn.
Khố Tư Lặc lựa chọn không thể nghi ngờ là chính xác nhất, nếu trong lúc này không lui lại, khi tọa kỵ để ăn tiêu hao hầu như không còn thì cho dù phật la nhân còn muốn lui lại cũng không có thể lực để lui lại.
Bỏ lại hơn hai mươi vạn cỗ thi thể, Phật La nhân rời đi, lưu lại chỉ có nồng nặc mùi huyết tinh và số lớn thi thể.
An thiết lạc đế tự nhiên sẽ không truy kích, khi thám tử hồi báo, tuyên bố Phật La nhân chánh thức lui bước thì Tư Phúc Nhĩ Đặc thành nhất thời biến thành một mảnh sung sướng to lớn. Thắng lợi rồi, Mễ Lan thắng lợi rồi, phương Đông quân đoàn thắng lợi rồi, Phật La nhân rốt cục cũng lui binh, đối với Mễ Lan mà nói chiến trường uy hiếp lớn nhất đã trôi qua. Loại mừng rỡ cơ hồ khó có thể dụng ngôn ngữ để hình dung. Các chiến sĩ tuy thân thể vô cùng mỏi mệt, nhưng tại giờ khắc này, tinh thần bọn họ đã đạt tới đỉnh điểm hưng phấn
Mễ Lan vạn tuế, phương Đông quân đoàn vạn tuế, Diệp nguyên soái vạn tuế. vô số tiếng gọi ầm ĩ không ngừng ở trong thành vang vọng.
Tràng công phòng đại chiến này, tràng chiến dịch thảm thiết này, cũng không chỉ là giữa Mễ Lan cùng Phật La hai quốc gia quan hệ đơn giản như vậy. Nó cũng đồng thời đảo ngược cục diện chiến tranh, khiến cho khả năng thắng lợi biến thành cân bằng. Mễ Lan đế quốc, ở vạn phần bất lợi phía dưới, rốt cục cũng đoạt lại một chút quyền chủ động.
An thiết lạc đế lập tức hạ mệnh lệnh, phái ra lượng lớn thám mã đi theo Phật La đại quân, tùy thời chú ý động hướng bọn họ, để ngừa Phật La nhân đánh một đòn hồi mã thương. Đồng thời, lực lượng bên trong cơ hồ toàn bộ phái ra, đem thi thể ngoài thành đi chôn, may mà bây giờ là mùa đông. nếu không, nhiều thi thể một khi thối rữa rất có thể sẽ mang đến ôn dịch cho Tư Phúc Nhĩ Đặc thành..