- Tử, có một tin không hay khiến chúng ta phải lưu ý. Truyền tống ma pháp trận lần trước chúng ta để lại ở pháo đài Lôi thần chuỳ đã bị phá huỷ. Nói cách khác chúng ta không thể thông qua truyền tống trận mà vào trong pháo đài. Thiểm, Lôi sau khi phá kén thành bướm, năng lực nhập thổ của bọn chúng cũng biến mất. Cho nên lần này chúng ta chỉ có thể từ mặt trước tiến vào.
Tử suy nghĩ 1 chút rồi chậm rãi trả lời:
- Để ta vào trước, sau đó truyền tống ngươi vào.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, lắc đầu dứt khoát:
- Không, hai huynh đệ chúng ta phải cùng nhau hành động. Nếu có bị phát hiện thì ai có thể cản được chúng ta cơ chứ?
Truyền tống ma pháp trận lần đầu tiên bị mất hiệu lực, không cần hỏi cũng biết là có liên quan đến cấm ma lĩnh vực của pháo đài Lôi thần chuỳ. Bây giờ đang là thời chiến, yếu tố phòng ngự chắc chắn phải được đặt lên hàng đầu. Nhưng cho dù như vậy, Diệp Âm Trúc và Tử cũng không để sức phòng ngự của pháo đài trong mắt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Âm Trúc mới tu luyện một chút mặt trời đã ở ngay trên đỉnh đầu, tuy bây giờ quá trình tu luyện của hắn đã đạt đến bình cảnh, nhưng việc tu luyện hàng ngày cũng không thể thiếu. Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn từng nói qua với hắn, tu luyện chính là một quá trình không ngừng đột phá, muốn đột phá bình cảnh thì phải tích luỹ không ngừng, đến khi lượng đạt đến một mức nhất định sẽ biến đổi về chất, Nếu không tích luỹ thì sao mà đột phá được? Cho nên Diệp Âm Trúc chưa một ngày ngừng nghỉ việc tu luyện.
Đúng như Diệp Âm Trúc đã dự đoán, khi màn đêm buông xuống, Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái phái người đến mời Diệp Âm Trúc và toàn bộ tướng lĩnh cao cấp của Cầm Thành tham gia yến tiệc. Với lòng nhiệt tình của Phương Bắc quân đoàn, Diệp Âm Trúc dĩ nhiên cũng không từ chối. Toàn bộ thủ lĩnh các quân đoàn của Cầm Thành đều xuất hiện đông đủ.
Thánh Quang thành là một pháo đài quân sự. Ở đây không hề có bất cứ một cung điện hay một kiến trúc hoa lệ nào, tất cả các kiến trúc đều có liên quan đến công sự phòng ngự. Làm cho bọn Diệp Âm Trúc có cảm giác như đang đi đến một phòng ăn lớn. Phòng cao năm thước, toàn bộ kết cấu đều được làm từ đá hoa cương. Diệp Âm Trúc tin rằng, chỉ cần dẹp tất cả các bàn ăn thay vào đó là sa bàn, nơi này lập tức biến thành một bộ chỉ huy tiền phương.
Huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni và hơn trăm vị tướng lĩnh cao cấp của Phương Bắc quân đoàn đều dùng lễ nghi cao nhất để đón tiếp người của Cầm Thành. Yến tiệc có hai mươi bàn, tuyệt nhiên không hề có trân tu mỹ vị, toàn bộ thức ăn đều rất đơn giản nhưng lại thực tế. Ăn thịt phải ăn cả tảng, uống rượu phải uống bát lớn, đó mới là tác phong của quân nhân. Nhìn thấy vô số thức ăn trên bàn, người của Cầm Thành đối với Mễ Lan Phương Bắc quân đoàn nhất thời gia tăng hảo cảm, trong đó thể hiện rõ nhất chính là siêu cấp đại vương nổi tiếng cả Cầm Thành Cách Lạp Tây Tư. Khi ở Cầm Thành, Diệp Âm Trúc luôn hạn chế khẩu phần ăn của Cách Lạp Tây Tư, tuy mỗi ngày số lượng thức ăn vào bụng hắn vẫn rất kinh khủng, nhưng so với hồi ở Phật La quốc thì ít hơn nhiều. Dĩ nhiên, Diệp Âm Trúc mỗi ngày đều đạn tấu Bồi Nguyên Tĩnh tâm khúc cho tứ đại thần thú nghe. Khiến cho Cách Lạp Tây Tư không vì đói mà giảm đi trí lực. Bởi thế, khi Cách Lạp Tây Tư thấy nhiều thức ăn chất đống trên bàn, lập tức nhìn Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái cất tiếng hỏi:
- Ê lão già, cơm có đủ ăn không đó?
Đám tướng lãnh dưới quyền Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái thiếu chút nữa vì lời nói của Cách Lạp Tây Tư mà bạo động, nhưng liền bị Mã Nhĩ Đế Ni phất tay cản lại. Tuy Cách Lạp Tây Tư đang ở hình thái nhân loại, nhưng Mã Nhĩ Đế Ni là ai? Ông dễ dàng nhận ra được gã đại hán đầu bóng lưỡng trước mặt mình chính là toạ kỵ của Diệp Âm Trúc khi đi đến Thánh Quang thành, cũng là một trong tứ đại thần thú của Cầm Thành. Ông không muốn thấy người của mình chọc vào tổ kiến lửa.Mã Nhĩ Đế Ni mỉm cười, đáp:
- Đương nhiên là đủ. Các huynh đệ Cầm Thành cứ xem nơi đây như là nhà của mình. Phương Bắc quân đoàn chúng ta dám cam đoan ăn uống không phải là chuyện gì quá lớn.
Cách Lạp Tây Tư nhếch miệng cười:
- Vậy là ta yên tâm rồi. Lão già, ông khá lắm.
Nghe Cách Lạp Tây Tư đối đáp, đám tướng lĩnh Cầm Thành đứng cạnh không nhịn được, trợn trắng mắt hết lên, trong lòng thầm nghĩ, nếu ai mà cho ngươi ăn no, ngươi đều cho họ là người tốt hết cả sao. Mã Nhĩ Đế Ni đối với những lời nói của Cách Lạp Tây Tư cũng không để ý mấy. Hướng về Diệp Âm Trúc nghiêng mình mời:
- Các huynh đệ Cầm Thành từ xa tới đây, xin mời an toạ. Thánh Quang thành tuy không có đặc sản nhưng rượu thịt thì không lo. Mọi người cứ dùng thoải mái.
Diệp Âm Trúc và Mã Nhĩ Đế Ni chia nhau hai vị trí chủ, còn bất luận là người của Phương Bắc quân đoàn hay là Cầm Thành, đều xuất thân từ võ tướng nên không hề khách khí, lập tức triển khai đội hình chuẩn bị chiến dịch càn quét mà đối tượng là đống thức ăn đầy bàn. Thức ăn trên bàn mặc dù đơn giản, nhưng tay nghề trù sư của Phương Bắc quân đoàn quả thật không tệ chút nào, nhất là món thịt nướng rất tuyệt. Nhất thời tướng lĩnh của Cầm Thành cảm thấy vô cùng ngon miệng, ăn như hùm như hổ. Dĩ nhiên, Diệp Âm Trúc vẫn là ngoại lệ. Nghe mùi, đưa đũa gắp nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy hương vị ngon lành của thức ăn. Cũng may là Diệp Âm Trúc đối với mỹ thực cũng không có quá nhiều cầu kỳ, đồng thời, hắn còn muốn che dấu, không muốn để những người khác, nhất là Tô Lạp phát hiện.
Rượu được ba tuần. Tướng lĩnh của hai bên càng lúc uống càng nhiều, mới đầu còn câu nệ nhưng dần dần trở nên thoải mái, cụng ly chan chát. Lúc trước khi huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni suất lĩnh ba mươi vạn đại quân của Phương Bắc quân đoàn tấn công Cầm Thành thì Diệp Âm Trúc với Lục đạo chi quyết đã khiến bọn họ phải lui binh. Tạo cho Phương Bắc quân đoàn có ấn tượng vô cùng sâu sắc, đồng thời là mối nhục lớn nhất từ khi bọn họ thành lập đến nay. Trong giờ phút này, mặc dù song phương đã kết thành liên minh, không còn động can qua với nhau nữa. Nhưng đám tướng lĩnh của Phương Bắc quân đoàn vẫn mơ hồ có cảm giác ganh ghét khó chịu. Vì vậy, vài tên Kim tinh Long kỵ tướng bắt đầu ngứa tay ngứa chân, nâng cốc mời rượu tướng lĩnh Cầm Thành. Thua trên chiến trường thì ta gỡ trên bàn rượu. Trong lòng bất kỳ một nam nhân nào, nhất là quân nhân đều tâm niệm một câu "Nam vô tửu như kỳ vô phong", đều xem bàn nhậu cũng là một chiến trường.
Số tướng lĩnh cao cấp của Cầm Thành cũng không nhiều, chỉ có vài thủ lĩnh của các quân đoàn mà thôi, có đứng lên hết thì cũng chỉ hơn mười người, so với hơn trăm tướng lĩnh của Phương Bắc quân đoàn thì đúng là mười đấu một. Sau vài vòng chúc tụng, người của Cầm Thành cũng dần dần hiểu được ý đồ của đám tướng lĩnh Phương Bắc quân đoàn, tưởng chúng ta sợ hay sao? Được, muốn chơi thì chơi. Cảm nhận được hào khí đang lan toả khắp yến tiệc, Diệp Âm Trúc không nhịn được nhíu mày, hướng về Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái mà nói:
- Nguyên soái đại nhân, không nên để cho mọi người uống quá nhiều, ngày mai chúng ta còn phải xuất chiến đối đầu với Thú nhân tộc.
Mã Nhĩ Đế Ni mỉm cười đáp:
- Không lo, các ngươi mới đến Thánh Quang thành, nên nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay khó khăn lắm mọi người mới ở cùng một chổ, cứ để cho mọi người vui vẻ đi.
Xưa nay, Mã Nhĩ Đế Ni luôn quản quân cực kỳ nghiêm cẩn, những lời như thế này bình thường không bao giờ nói ra khỏi miệng. Nhưng hôm nay thì khác với mọi khi, mặc dù đám tướng lĩnh dưới quyền có chút tự tung tự tác, nhưng Mã Nhĩ Đế Ni với thất bại khi đó cũng có chút cay đắng, cơ hội tốt như vậy tuyệt không thể bỏ qua.
Nhưng có chuyện bất ngờ lập tức xảy ra khiến Mã Nhĩ Đế Ni hoảng sợ kinh hồn. Trong khi yến tiệc mới bắt đầu, sau khi được Mã Nhĩ Đế Ni cam đoan về thức ăn, Cách Lạp Tây Tư một mình chiếm một bàn gần cửa ra vào, không ngừng hối thúc người hầu dọn đồ ăn. Do hắn ngồi gần cửa, thức ăn đưa tới là trực tiếp cho vào bụng hết. Mà những người khác lại lo đấu rượu, chẳng ai chú ý đến hắn làm gì. Thời gian trôi đi, Cách Lạp Tây Tư cũng đã lưng lửng bụng. Nhìn trong đại sảnh đang náo nhiệt, hắn lập tức hứng chí quay vào. Vừa lúc đó đám người Phương Bắc quân đoàn lại đang cầm chén hướng về bên Cầm Thành mà mời rượu.
Nói về uống rượu, Diệp Ly không hề e ngại bất kỳ ai, thân là Trúc tông tông chủ, quân đoàn trưởng của Ngạo Trúc quân đoàn, lão gia trở thành mục tiêu để mọi người kính tửu. Nâng lên là cạn chén, tuyệt không do dự. Đến lúc này, đã uống 33 chén, tuy Diệp Ly thực lực cường hãn nhưng cũng đã hít thở có phần nặng nhọc, trên mặt đỏ ửng như có vầng thái dương mới xuất hiện.Bất quá, ông cũng biết một mình một phương, không thể nào lui bước được nữa, nên cố gắng cầm cự. Vừa uống rượu, Diệp Ly vừa trầm tư suy nghĩ, đoán chắc là bọn người kia đã có chuẩn bị sẵn, đã ăn cơm no trong khi mình chỉ ăn được chút thịt nướng.
- Lão gia, để ta thay cho một lúc. Ta mới ăn no, nên khát lắm.
Trong khi Diệp Ly đang cố gắng chống đỡ thì Cách Lạp Tây Tư đã đi tới chắn trước mặt Diệp Ly, quờ tay sang bên cạnh nắm lấy một vò rượu. Đang chuẩn bị mời rượu Diệp Ly là một vị Kim tinh Long kỵ tướng, đột nhiên thấy thân thể cao lớn của Cách Lạp Tây Tư xen vào hoảng sợ nhảy dựng. Cách Lạp Tây Tư cười hắc hắc, nói:
- Nào, nào, nào Mễ Lan huynh đệ. Ta và các ngươi cùng uống. Bỏ chén đi, uống như vậy thì khi nào mới đã khát a! Chúng ta uống trực tiếp bằng vò đi. Ta uống trước. Mời!!
Vừa nói, Cách Lạp Tây Tư vừa ngửa cổ, đông đông đông đông…., một vò rượu mạnh lập tức chui tọt vào bụng. Phải biết rằng, một vò như vậy là hai mươi cân rượu ngon, nồng độ cực cao. Vị Kim tinh Long kỵ tướng kia cũng không chịu kém, cũng cầm lấy một vò rượu nốc cạn. Rượu đã uống hết, nhưng khi trở về chổ, vị nhân huynh này lại đi giống như cua bò, nghiêng trái ngả phải, nhìn là thấy không còn sức "Chiến đấu" tiếp nữa. Cách Lạp Tây Tư cứ mặc kệ, một tay quơ lên là hai vò rượu, như cá voi hút nước, trực tiếp uống sạch. Dĩ nhiên hắn không hề quên chào hỏi những tướng lĩnh của Phương Bắc quân đoàn.
- Uống a, nào nào, đừng khách sáo. Mọi người cùng uống đi.
Chúng tướng của Phương Bắc quân đoàn trong lòng nhất thời buồn bực, nơi này là đất của bọn ta, ai thèm khách sáo với ngươi. Mọi việc cứ tiếp tục, buổi yến tiệc này trở thành nơi biểu diễn khả năng uống rượu của Cách Lạp Tây Tư, hắn vác bộ mặt "một người làm quan, trăm họ phải cúi đầu" khiến cho toàn bộ tướng lĩnh cao cấp của Phương Bắc quân đoàn khổ không nói thành lời.
Cách Lạp Tây Tư cũng chẳng nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ biết là mình được ăn no uống say mà thôi. Trong lúc đó, ngoại trừ huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni còn lại toàn bộ đám người của Phương Bắc quân đoàn cơ hồ không đứng vững nổi. Mã Nhĩ Đế Ni không nhịn được quay sang Diệp Âm Trúc đang thư thái uống rượu mà hỏi:
- Bụng người này chắc không có đáy thì phải?
Diệp Âm Trúc mỉm cười, đáp:
- Nguyên soái đại nhân, nếu ngài nhìn cảnh hắn ở Phật La quốc ăn hết lượng lương thực đủ cho mấy ngàn người dùng thì sẽ không thấy bất ngờ lắm. Ta cũng nghĩ rằng bụng hắn như cái động không hề có đáy. Ta đang sợ là không nuổi nổi hắn nữa đây. Nếu lần này không phải ngài cung cấp lương thực, ta cũng không dám dẫn hắn theo.
Mã Nhĩ Đế Ni hỏi dò:
- Đã như vậy, chi bằng chiến tranh chấm dứt để vị huynh đệ này ở lại Phương Bắc quân đoàn của chúng ta đi. Phương Bắc quân đoàn luôn luôn được bổ cấp nhiều nhất, chắc là đảm bảo cho hắn ăn no.
Tính toán chuyện ăn uống làm gì, đây là chiến tranh cự thú a, trên chiến trường tuyệt đối là hung thần, nếu Phương Bắc quân đoàn có thêm sự trợ giúp này, khi đối mặt với đại quân Lam Địch Á Tư trong khoảnh khắc là có thể công phá được phòng ngự của đối phương ngay.
Diệp Âm Trúc đáp:
- Ta không có ý kiến. Nhưng ngài phải hỏi ý kiến của hắn mới được. Cách Lạp Tây Tư là đồng bạn với ta chứ không phải là thuộc hạ.
Mã Nhĩ Đế Ni trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ, xem ra cũng có cơ hội thành công. Lập tức bất chấp thân phận Nguyên soái của mình, đứng dậy đi thẳng về phía Cách Lạp Tây Tư. Quả thật Cách Lạp Tây Tư uống rất khoẻ, nhưng cho dù là thân thể cường hãn lúc này cũng có chút cảm giác bồng bềnh. Giương mắt lờ đờ nhìn thấy một người đang đi về phía mình:
- Uống rượu nào, ngươi nói đi, thích uống kiểu gì đây.
Mã Nhĩ Đế Ni vội vàng nói:
- Ta tìm ngươi không phải để uống rượu. Huynh đệ, chúng ta thương lượng với nhau nhé. Chỉ cần ngươi đồng ý ở lại Phương Bắc quân đoàn của chúng ta, sau này ngươi khỏi phải lo chuyện ăn cơm uống rượu nữa. Thế nào?
Cách Lạp Tây Tư sửng sốt một chút, vừa nghe nói không còn lo lắng việc ăn uống, cả người vụt bừng tĩnh. Đầu cũng thôi gật gù, mở lớn hai mắt nhìn Mã Nhĩ Đế Ni hỏi:
- Thật ư? Có chắc không?
Mã Nhĩ Đế Ni sắc mặt nghiêm chỉnh, đáp:
-Đương nhiên, ta thân là thống soái của Mễ Lan Phương Bắc quân đoàn chẳng lẻ lại đi lừa ngươi sao?
Cách Lạp Tây Tư liếc về phía Diệp Âm Trúc, thấy Âm Trúc đang nhàn nhã uống rượu, thỉnh thoảng lại đối đáp với người bên cạnh vài câu, không hề chú ý mọi chuyện đang xảy ra bên này. Cách Lạp Tây Tư suy nghĩ một lát rồi nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi. Nhưng nếu chỉ cần một ngày ngươi không cung cấp đủ lương thực cho ta, ta lập tức bỏ đi ngay.
Mã Nhĩ Đế Ni cắn răng hỏi:
- À, ngươi không cần phải hỏi Âm Trúc….
Cách Lạp Tây Tư mau miệng đáp:
- Toàn là nói chuyện thừa. Ta chỉ cần nói với Cầm Đế đại nhân một tiếng là được, hắn có phải là người nuôi ta cả đời đâu. Luôn bảo ta ăn đến mức nghèo cả Cầm Thành. Lão già à, ta quả không nhìn lầm người, ngươi thật sự là người tốt.
Vừa nói Cách Lạp Tây Tư vừa nở một nụ cười rạng rỡ. Mã Nhĩ Đế Ni cũng vui vẻ cười theo. Chỉ tiếc là vì quá cao hứng nên ông cũng không nhận thấy trên môi Diệp Âm Trúc cũng nở một nụ cười bí hiểm.
Cuộc vui rồi cũng đến hồi kết thúc trong sự hân hoan của chủ lẫn khách. Diệp Âm Trúc cùng Tử ra khỏi phòng ăn, để cho Hải Dương và Tô Lạp về phòng nghỉ ngơi trước, nói với các nàng là mình và Tử ra ngoài thị sát quân tình một lát. Hai người không chút nghi ngờ, lập tức vui vẻ về phòng.
Trăng khuya sương lạnh, gió phương Bắc không ngừng rít gào. Mặc dù có tường thành ngăn cản, nhưng bên trong Thánh Quang thành nhiệt độ vẫn thấp. Trên đầu thành, hai bóng người cao lớn đang đứng lẳng lặng nhìn về phương Bắc. Ánh trăng trắng ngà bao phủ lấy người bọn họ càng làm tăng thêm vẻ cô tịch. Thanh niên bên trái cao đến một thước chín, vóc người mảnh khảnh, bả vai cũng không lớn lắm, toàn thân rất cân đối. Một kiện ma pháp bào màu trắng sữa khoác trên mình chứng tỏ hắn là một ma pháp sư. Mái tóc đen dài phủ xuống bờ vai, ánh trăng trắng ngà rọi xuống trên khuôn mặt anh tuấn càng tôn thêm vẻ hoàn mỹ. Nam tử bên cạnh hắn lại càng cao lớn hơn, chắc phải tầm trên hai thước, vững chãi như một khối đá hoa cương, mặc y phục màu tím. Cùng với mái tóc và đôi mắt sáng ngời đang chăm chú nhìn về phía Bắc khiến hắn có thêm phần lạnh lẽo. Hai tay nắm chặt có phần khẽ run lên chứng tỏ tâm tình hắn cũng không bình tĩnh cho lắm.
- Trăng đêm nay sáng quá, không được tốt lắm.
Tử nhàn nhạt mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng.
Diệp Âm Trúc khẽ mỉm cười:
- Điều này thì có gì ảnh hưởng dến chúng ta?
Một câu nói đơn giản nhưng lại thể hiện sự tự tin vô cùng to lớn. Một cỗ hào khí bùng lên trong lòng Tử:
- Phải, chuyện này sao có thể ảnh hưởng đến chúng ta. Đi thôi!
Trên tường thành, toàn là binh linh của Cầm Thành, sau khi đại quân Cầm Thành tiến vào, Mã Nhĩ Đế Ni giao một phần phòng vệ cho chiến sĩ của Cầm Thành đảm trách. Lúc này, sau lưng Diệp Âm Trúc và Tử chính là binh lính của tứ đại quân đoàn của Cầm Thành. Bọn họ đương nhiên biết được hai bóng người cao lớn kia chính là Cầm Đế và Từ Đế, biểu tượng của Cầm Thành. Trong mắt mỗi binh mỗi sĩ đều ánh lên vẻ sùng kính. Từ chổ sâu thẳm trong đáy lòng của bọn họ, Cầm Đế chính là ánh sáng dẫn đường chỉ lối cho họ bước đi. Diệp Âm Trúc quay lại nhìn binh lính Cầm Thành đang phụ trách thủ thành, cười một cách ôn hoà để lộ hàm răng trắng muốt:
- Giữ bí mật.
Vừa nói vừa tung mình nhảy xuống, hai người đồng thời triển khai thân hình, hạ xuống dưới chân thành. Thánh Quang thành là trọng trấn cùng với Pháo đài Lôi thần chuỳ giành giật nhau từng tấc đất của biên giới phía Bắc Mễ Lan đế quốc. Thành tường cao chừng trăm thước, nhưng khi hai người nhảy xuống, đám chiến sĩ Cầm Thành không một ai nghĩ là quá cao, với thực lực của bọn họ thì đó là chuyện bình thường. Thân ảnh màu trắng phất phới bay trong ánh trăng trông rất rõ ràng, nhưng Diệp Âm Trúc cũng chẳng thèm che giấu. Hai đạo thân ảnh một trắng một tím bay vọt ra, giữa không trung, quang mang màu tím đồng thời xuất hiện quanh bọn họ như một cái đuôi sao chổi diễm lệ quét ngang bầu trời mà thân thể của bọn họ chính là hạch nhân bay phía trước. Chỉ vài lần nháy mắt, đã biến mất hút vào trời đêm. Tốc độ cực nhanh kéo theo một cảm giác vô cùng thoải mái, Diệp Âm Trúc và Tử đều không dùng đấu khí hộ thể, mặc kệ cho gió Bắc gào thét quanh người. Cảm giác lạnh lẽo này càng làm cho tinh thần bọn họ thêm thanh tĩnh.
Từ Thánh Quang thành đến pháo đài Lôi Thần chuỳ khoảng chừng một trăm dặm, có thể nói là thành thị của nhân loại gần pháo đài của Thú nhân nhất. Xa xa, dưới ánh trăng sáng ngời, Diệp Âm Trúc và Tử đã nhìn thấy tường thành cao lớn của nó. Pháo đài Lôi Thần chuỳ không hổ là đệ nhất trọng trấn của Thú nhân tộc. Bây giờ đang là thời chiến nên có thể nhìn thấy mơ hồ một lượng lớn binh sĩ Thú nhân tộc đang tuần tra trên đầu thành. Trong ánh trăng, có rất nhiều vật thể không rõ ràng đang phi hành không ngừng trên bầu trơi pháo đài. Diệp Âm Trúc giảm dần tốc độ, tuy hắn không thể nhìn bằng mắt nhưng thiên nhân hợp nhất đã tạo cho hắn một cảm giác rõ ràng thậm chí còn hơn cả dùng mắt quan sát:
- Pháo đài phòng ngự quả nhiên nghiêm cẩn, Tử à, xem ra chúng ta cũng nên cẩn thận một chút.
Ngữ khí của hắn rất nhẹ nhàng, đối với đám thủ vệ này thì không xem vào đâu. Nhưng hắn và Tử lần này không thể trực tiếp lao vào tránh đánh rắn động cỏ, nên mới có chuyện cẩn thận ở đây.
Tử gật đầu, hỏi:
- Đi như thế nào đây?
Diệp Âm Trúc mỉm cười đáp:
- Xem ta đây.
Vừa nói hắn vừa đưa hai tay lên, tám ngón tay trước ngực tạo thành một tư thế đặc thù, một chùm hắc vụ nồng đậm từ trên người phóng thích ra trong khoảnh khắc bao phủ chính mình và Tử vào trong. Thần nguyên ma pháp bào của hắn vốn màu trắng không thể để người khác có thể chú ý được. Ít nhất là từ trên pháo đài nhìn xuống, hắc vụ bao phủ xung quanh Diệp Âm Trúc và Tử không cách nào có thể phân biệt được. Hai người lại tiếp tục triển khai thân hình, hắc vụ không chỉ che dấu họ mà còn ẩn tàng cả khí tức. Cả hai tiến dần đến dưới thành băng qua con sông hộ thành rộng chừng vài trăm thước, vẫn không bị binh lính Thú nhân tộc phát hiện. Đứng dưới tường thành, Diệp Âm Trúc ra hiệu cho Tử, bọn họ không cần nói thành lời cũng có thể hiểu ý nhau một cách chuẩn xác. Tử gật đầu, dưới làn hắc vụ bao phủ lặng lẽ tiến cách xa khỏi Diệp Âm Trúc chừng trăm thước. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, tay phải giơ lên cao, quang mang màu tím bắt đầu ngưng kết trong lòng bàn tay. Bởi vì hắc vụ bao phủ quá dày đặc nên cũng không hề có chút ánh sáng nào lộ ra. Quang mang màu tím nọ cứ ngưng tụ càng lúc càng đậm, thậm chí có chút ngã sang đen. Trong mắt Tử lãnh quang chợt loé, lòng bàn tay khẽ rung lên, một đạo quang mang màu tím sẫm bay lên trời, nương theo ánh trăng bắn thẳng lên giữa không trung.
Ban đêm thường là lúc thị giác kém nhất, binh sĩ Thú nhân cũng không ngoại lệ, đám lính thủ thành cũng không chú ý đến quang mang màu tím sẫm này. Nhưng một tiếng thét thê lương thảm thiết vang lên khiến cho đám binh sĩ Thú nhân giật mình khẩn trương đứng dậy. Một thân thể khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, máu tươi cùng lông vũ bay tung toé, nặng nề ngã đánh uỵch trên tường thành. Có thể phụ trách phòng thủ pháo đài, dĩ nhiên phải là tinh nhuệ của Lôi thần bộ lạc. Binh sĩ Thú nhân nhanh chóng phản ứng, chung quanh lập tức kéo lại. Bọn họ giật mình phát hiện, trên đầu thành một đầu sư thứu thân dài quá năm thước, trên bụng không biết bị cái gì xuyên thủng một lỗ to tướng. Hơn nữa lại rơi đánh ầm như thế ắt hẳn khó sống nỗi.
Lập tức trên thành náo loạn, không ai chú ý đến một làn hắc vụ lặng lẽ mọc lên, bám vào thành tường trườn lên dần, sau vài lần mượn lực đã dễ dàng bay qua tường thành. Lợi dụng binh lính Thú nhân tập trung lại một chỗ mà nhanh chóng lẻn vào thành. Bất luận là cảm giác thiên nhân hợp nhất của Diệp Âm Trúc hay bản năng cảm ứng trời sinh của Tử, đều giúp bọn họ có thể nắm vững một cách chính xác lổ hổng của Thú nhân thủ vệ. Cho nên hai người tiến vào Pháo đài Lôi Thần chuỳ cũng không hề bị kẻ nào phát hiện. Đương nhiên, Thú nhân cũng không thể nào truy ra sự tử nạn của sư thứu có liên quan đến bọn họ được.
Lần thứ hai đi vào pháo đài này, cái cảm giác ma lực dần biến mất quen thuộc lại một lần nữa tràn về bên trong Diệp Âm Trúc. Tinh thần lực cũng không thể liên lạc với ma pháp lực, không thể sử dụng ma pháp được nữa.
- Cấm ma lĩnh vực, giỏi cho cái tên Cấm ma lĩnh vực.
Diệp Âm Trúc nhíu mày, mất đi ma pháp đồng nghĩa với việc năng lực của hắn giảm đi rất nhiều.
Vẻ mặt Tử đột nhiên có chút quái dị:
- Âm Trúc, Cấm ma lĩnh vực hình như không có tác dụng với ta.
- Sao? Diệp Âm Trúc sửng sốt -Tại sao như vậy? Chẳng lẻ vì ngươi là Thú nhân hay sao?
Thực lực của Tử mặc dù chủ yếu là đấu khí nhưng khi hắn trưởng thành, hắn cũng có ma pháp Tinh thạch đặc thù. Hắn cùng ở chung với Diệp Âm Trúc nhiều năm, dưới ảnh hưởng của Diệp Âm Trúc, pháp lực của hắn tuyệt đối cũng không thua kém. Chỉ là do đặc thù của giống nòi nên pháp lực và đấu khí của Tử Tinh Bỉ Mông cũng không phân biệt rõ ràng. Khi chiến đấu, đấu khí được ma pháp phụ gia sẽ tăng tính hiệu quả và tính đặc thù, đó cũng chính là nguyên nhân để Tử Tinh Bỉ Mông có thực lực kinh khủng như vậy.Tử lắc đầu, đáp:
- Ta cũng không biết, nhưng ta có thể dám chắc Cấm ma lĩnh vực đối với Thú nhân chúng ta đều có ảnh hưởng như nhau. Lần trước đến đây, ta và ngươi đều có cảm giác giống nhau, đấu khí và ma pháp đều biến mất.
Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, giật mình nói:
- Ta hiểu được rồi. Cấm ma lĩnh vực trong Pháo đài Lôi thần chuỳ không phải là tuyệt đối mà cũng có hạn chế. Lôi thần chuỳ của Cổ Đế dù sao cũng chỉ là một phần của siêu thần khí Lôi thần chuỳ. Dùng Lôi thần chuỳ làm vật dẫn chính cho ma pháp trận chỉ có thể hạn chế thực lực của ma pháp sư ở một mức nhất định. Nếu ta đoán không sai là từ Bạch cảnh trở xuống. Mễ Lan đế quốc dĩ nhiên không có Bạch cảnh ma pháp sư tham chiến, cho nên đến bây giờ cũng không có ai biết được bí mật này, sợ rằng ngay cả Cổ Đế cũng không biết giới hạn của Cấm ma lĩnh vực là mức nào. Nhưng ngươi thì khác, ngươi đã trưởng thành, chính thức bước vào Bạch cảnh cho nên Cấm ma lĩnh vực với ngươi là vô hiệu.
Tử gật đầu đồng ý:
- Chắc là như vậy. Âm Trúc chúng ta đi.
Hai người dưới sự yểm trợ của hắc vụ tránh khỏi vài đám lính Thú nhân đi tuần, rất nhanh tiến sâu vào trong pháo đài.
Cổ Đế đang ở trong phòng ngủ xa hoa của mình nhắm mắt tu luyện, hắn đã đạt đến Tử cấp cửu giai cũng không phải là ngày một, ngày hai, nhưng đã là bình cảnh của Tử cấp, thuỷ chung vẫn không có cách nào đột phá. Cổ Đế là một người rất chăm chỉ, được xem là Sư vương cường đại nhất từ trước đến nay của Sư nhân tộc. Cho nên hắn vẫn luôn cố gắng không ngừng. Khi còn trẻ hắn có nghe người ta nói qua, khi gặp bình cảnh càng phải cố gắng, chỉ có dồn nén lực lượng mới có thể phá tan trở ngại cuối cùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Suốt hai mươi năm kể tử ngày đạt đến Tử cấp cửu giai, Cổ Đế chưa bao giờ ngừng tu luyện. Thậm chí hắn còn thông qua sức mạnh của Lôi thần chuỳ mà kích thích thân thể của mình, cố gắng phá tan cánh cửa cuối cùng. Nhưng mà năng lượng của Lôi thần chuỳ quá bá đạo, đâm vào mình chỉ đem lại kết quả là thân thể bị thương rất nặng.
- Bẩm cáo Tù trưởng đại nhân, có quân tình khẩn cấp.
Bên ngoài phòng ngủ một thanh âm hối hả vang lên khiến Cổ Đế đang trong trạng thái tu luyện bừng tỉnh. Cổ Đế ghét nhất là bị quấy rầy khi đang tu luyện nên lớn tiếng quát:
- Chuyện gì?
Nếu không phải là quân tình thật sự khẩn cấp, tên lính thông báo đã có thể chết bởi sự phẫn nộ trong lòng vị Sư vương này.
- Tù trưởng đại nhân, vừa rồi một đầu sư thứu đang tuần tra trên đầu thành bị một sức mạnh không rõ xuyên thủng bụng mà chết. Chúng thuộc hạ đã lùng sục trên dưới thành nhưng không tìm thấy gì cả.
Cổ Đế trong lòng cả kinh, phải biết rằng Sư thứu bay ở độ cao ít nhất phải trên ngàn thước, nhưng lại là đang ở trên bầu trời pháo đài. Hắn biết, Mễ Lan đế quốc không hề có viễn trình vũ khí có thể công kích xa đến vậy. Cũng không có khả năng là ma pháp, dưới ảnh hưởng của Cấm ma lĩnh vực, ma pháp sư không thể ra tay được. Huống chi đây là pháo đài Lôi thần chuỳ, chẳng lẻ binh lính tuần tra không phát hiện được địch nhân đến gần ư?
- Mau đến đây, báo cáo rõ mọi chuyện.
- Vâng, thưa tù trưởng đại nhân.
Tên lính truyền tin rất nhanh đã có mặt trước cửa phòng ngủ, đem mọi chuyện phát sinh trên đầu thành thuật lại cho Cổ Đế.
Nghe xong chuyện, trong mắt Cổ Đế toát lên quang mang suy tư, đột nhiên hắn vụt kinh hoảng quát lên:
- Không ổn, có gian tế lẻn vào pháo đài. Mau, truyền lệnh của ta, giới nghiêm pháo đài, tuần tra lục soát, phải bắt cho được gian tế về đây.
Hắn vốn là người có tâm tư kỹ càng, nghĩ đến chuyện sư thứu đột nhiên rơi xuống khiến cho binh linh tuần thành chú ý, công tác phòng thủ sẽ xuất hiện lỗ hổng, gian tế có thể đột nhập vào. Đúng, nhất định là như vậy. Nhưng rốt cuộc là ai lớn mật dám lẻn vào pháo đài? Một bóng ma lởn vởn trong lòng, Cổ Đế mơ hồ cảm thấy sự bất an ngày càng lớn, lập tức khoác thêm áo, rời khỏi phòng ngủ.
Diệp Âm Trúc và Tử hoàn toàn không biết Cổ Đế phản ứng mau chóng đến vậy. Lúc này, bọn họ đã đến trước căn nhà đá đã ở lần trước khi ghé qua pháo đài Lôi thần chuỳ.
- Âm Trúc, ngươi hộ pháp cho ta.
Tử chỉ nói ngắn gọn với Diệp Âm Trúc, lập tức khoanh chân ngồi xuống đất. Diệp Âm Trúc nghiêng người đứng trước cửa phòng, lặng yên chờ đợi. Ngồi xếp chéo chân, hai tay Tử đặt trên đầu gối của mình. Trong miệng phát ra một laọi thanh âm kỳ dị, loại thanh âm này ngay cả Diệp Âm Trúc cũng là lần đầu tiên nghe được. Thông qua cảm giác thiên nhân hợp nhất, hắn phát hiện, đây là một loại âm thanh ba động đặc thù. Đổi lại là người khác dám chắc là không biết Tử đang làm gì, nhưng Diệp Âm Trúc vốn tinh thông âm luật, lập tức hiểu được, đây là một loại thanh âm cao tần dao động đặc biệt, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng dao động của sóng âm cực kỳ mãnh liệt, truyền ra bốn phương tám hướng. Không cần hỏi cũng biết đây là một phương thức kêu gọi riêng của Bỉ Mông nhất tộc.
Thời gian cứ từng khắc trôi qua, Tử vẫn tiếp tục phát ra những thanh âm như vậy, thân thể hắn lúc này đã hoàn toàn chuyển thành một khối tinh thể màu tím, chỉ có trên trán là xuất hiện một đạo quang mang màu trắng sữa, nương theo chuyển động của sóng âm mà phân tán ra. Ngay này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng chân ồn ào khiến cho Diệp Âm Trúc trong lòng sinh cảnh giác, trong tay quang mang chợt loé, Nặc Khắc Hi Kiếm đã xuất hiện, trực tiếp tiến ra sân trong. Trước khi Tử hoàn tất, hắn tuyệt không để ai quấy rầy cả. Tiếng chân càng lúc càng rõ, hướng về phía bọn họ. Trong nháy mắt tiếng đập cửa vang lên rầm rầm.
- Có ai không, mở cửa mau để lục soát.
Thanh âm thô hào của thú nhân từ bên ngoài truyền đến. Diệp Âm Trúc cũng không hề lên tiếng, chỉ yên lặng chờ đợi.
- Thôi, đừng gõ nữa, không có ai đâu. Chúng ta qua nơi khác lục soát.
- Không được, mệnh lệnh của Tù trưởng đại nhân là tra xét kỹ càng, không bỏ qua nơi nào. Chúng ta vào xem.
Vừa nói dứt, tiếng gõ cửa đã biến thành oanh kích dữ dội, chắc là dùng cái gì để phá cửa đá. Thân hình Diệp Âm Trúc chợt loé, người nhẹ nhàng hạ xuống một góc tối âm u, kiên trì chờ đợi. Cửa đá cũng không quá chắc chắn, sau vài lần oanh kích đã ngã ầm xuống khiến bụi đất bay tung toé. Hơn mười tên báo nhân thân hình cao lớn từ ngoài vọt vào, tiến hành lục soát.
Chính vào lúc này, Diệp Âm Trúc mới hành động, thân thể hắn như bóng ma phiêu nhiên đáp xuống sau lưng báo nhân, Nặc Khắc Hi Kiếm trong tay vung lên như tia chớp. Động tác của Diệp Âm Trúc rất đơn giản, một kiếm xuyên não, dùng đấu khí chẹn ngang cổ họng báo nhân làm bọn hắn không thốt lên được một tiếng. Chỉ vài lần chớp mắt, người đám báo nhân đã loạng choạng ngã sấp xuống. Diệp Âm Trúc hành động cực nhanh, dưới sự khống chế của đấu khí tinh diệu thậm chí không có tên báo nhân nào ngã xuống đất mà gây ra tiếng động. Một đội báo nhân có mười lăm tên, chính là một tiểu đội. Diệp Âm Trúc biết rõ nếu không xử lý nhanh, thì một đội khác có thể sẽ tiến đến. Sau khi do dự chốc lát, Diệp Âm Trúc thu hồi Nặc Khắc Hi Kiếm chậm rãi nhắm hai mắt lại. Một tia linh hồn ba động từ mi tâm xuất ra, quang ảnh màu trắng sữa lóng lánh giữa mi tâm, hai mắt của Diệp Âm Trúc trống rỗng càng thêm phần quỷ dị. Điểm khác nhau lớn nhất giữa Tinh thần hệ ma pháp và các ma pháp khác là không cần điều động ma pháp lực, mà là trực tiếp sử dụng tinh thần lực khống chế ma pháp lực của ma pháp sư để công kích. Mà Cấm ma lĩnh vực của Pháo đài Lôi thần chuỳ dĩ nhiên là làm mất đi ma pháp lực của Diệp Âm Trúc, nhưng không cách nào ảnh hưởng đến tinh thần cũng như linh hồn lạc ấn của hắn. Cho nên, tuy ma pháp giảm đến mức thấp nhất nhưng một vài vong linh ma pháp đơn giản thì vẫn xuất ra được. Dĩ nhiên, vì thực lực của hắn quá cường đại chứ ma pháp sư bình thường có đến đây e rằng một chút tinh thần lực cũng không còn.
Một màn kỳ dị xuất hiện, thân thể của báo nhân đang nằm ngổn ngang trên đất đột nhiên rung động mãnh liệt, trên mỗi đầu báo nhân xuất hiện một điểm quang mang màu trắng. Dần dần thân thể của báo nhân chậm rãi đứng lên, máu tươi sau gáy bọn họ không ngừng tuôn ra nhưng dường như chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ. Thân hình Diệp Âm Trúc khẽ nhúc nhích, hai tay khẽ phất qua miệng vết thương sau gáy, dùng đấu khí phong bế miệng vết thương, khiến máu ngừng chảy. Báo nhân từ từ mở mắt, đôi mắt bọn họ đã chuyển thành màu xám, nhìn gần trông có vẻ quỷ dị. Diệp Âm Trúc lạnh lùng ra lệnh:
- Đứng ở cửa.
Báo nhân như một khôi lỗi, bước đi cứng nhắc tiến đến vị trí cánh cửa nay đã sụp đổ. Lúc này từ ngoài nhìn vào chỉ thấy toàn là báo nhân đang đứng. Đúng như dự đoán của Diệp Âm Trúc, lính tuần không ngừng đi qua đi lại nhưng khi bọn hắn thấy báo nhân tựa hồ như đang tìm kiếm, lập tức bỏ sang mục tiêu khác. Hoàn toàn không hề biết, đám báo nhân đã biến thành khôi lỗi của Diệp Âm Trúc.