Mục lục
Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân ảnh nhỏ nhắn mảnh mai, ánh mắt vô hồn băng lãnh nhưng tất cả những điều đó sớm đã hết sức quen thuộc với Diệp Âm Trúc và bốn thí sinh. Vũ nhạc thai chủ của văn vũ đại bỉ cũng là mục tiêu hắn đến đây lần này - Tô Lạp

Quang Minh thánh nữ làm Ma Nhạc Thai Chủ, Hắc Ám thánh nữ làm Vũ Nhạc thai chủ, cũng là vì món nợ với Lam Địch Á Tư mà đến.

Khắc Lôi Tư Ba vừa phiêu nhiên hạ xuống dưới đài đã khom người hành lễ với Tô Lạp, đối với vị công chúa mà ngay cả đến Mã Tây Mạc đại đế cũng không để vào mắt, lão tất nhiên không dám chậm trễ.

Tô Lạp bình tĩnh đứng ở trung tâm bình thai ánh mắt vẫn như thế - vô hồn trống rỗng, nhưng chỉ có chính nàng mới biết được, nàng đã phải đấu tranh tư tưởng biết bao nhiêu mới không đến chỗ các thí sinh Vũ Bỉ quyết tái đang đứng để tìm bóng dáng người trong mộng - Diệp Âm Trúc.

Khắc Lôi Tư Ba cất cao giọng nói:

- Giống như Ma Pháp Đại Bỉ quyết tái, quy tắc do Vũ Nhạc thai chủ thân tự quyết định. Có lẽ, mội người sẽ thắc mắc Vũ Nhạc thai chủ sao trẻ tuổi như vậy, ta có thể nói cho mọi người biết, Vũ Nhạc thai chủ cùng với Ma Nhạc thai chủ cùng đến từ một nơi, địa vị cũng ngang nhau.

Lời vừa được nói ra, toàn trường lại một phen náo động, dân chúng Lam Địch Á Tư có thể nói là hân hoan ủng hộ bởi lẽ, Pháp Lam là vùng đất thần thánh, Lam Địch Á Tư lần này có thể mời được chính đệ tử của thất tháp tháp chủ làm ma vũ lưỡng nhạc thai chủ tại Văn Vũ Đại Bỉ, vinh diệu ra sao điều này chắc không cần phải nói.

Tô Lạp thoáng chút mất kiên nhẫn nhìn Khắc Lôi Tư Ba một cái.

- Ngươi có thể đi xuống.

Khắc Lôi Tư Ba bị ánh mắt lạnh như băng của Tô Lạp làm cho đáy lòng phát lạnh, nhanh chóng khom người hành lễ rồi lui về phía sau.

Tô Lạp chậm rãi tiến lên vài bước, đi đến mép bình thai, đến gần nhìn kỹ vào năm khảo sinh, nàng lập tức phát hiện ra Diệp Âm Trúc, khoảng cách gần như vậy, thân ảnh quen thuộc như vậy làm sao nàng quên được. Nhưng khiến cho nàng trong lòng đau xót là lúc này Diệp Âm Trúc không có nhìn nàng, chỉ bình thản nhìn về phía trước, trong mắt lộ vẻ lạnh nhạt khó tả.

- Ta không phải Mã Lệ Na không thuộc Quang Minh cùng với nàng ta, ta đến từ Hắc Ám. Nếu có cảnh lấy lòng ta như lấy lòng Mã Lệ Na trong trận đấu ma pháp thì kết cục chỉ có một, ta mặc kệ các ngươi có thân phận gì, đến với trường đấu này, các ngươi sẽ phải tuân theo quy tắc nơi đây.

Phượng Hoàng huyết mạch cùng với thân phận Lam Địch Á Tư công chúa, khí tức cao quý và uy nghiêm theo từng lời nói từ trên thân thể Tô Lạp toát ra.

- Vũ Bỉ quyết tái! Qui tắc như sau: Hỗn chiến, người còn đứng vững cuối cùng là quán quân. Trong quyết tái, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, ngoài trừ không cho phép rời khỏi chỗ này, không có gì ước thúc. Bắt đầu.

Tiến nhập Vũ Bỉ quyết tái gồm 5 người, kể cả Diệp Âm Trúc cũng đều không nghĩ đến Tô Lạp lấy cái không có quy tắc làm quy tắc như vậy. Cơ bản là không giống như cách Quang Minh thánh nữ Mã Lệ Na xác định thực lực của quyết tái tuyển thủ.

Phản ứng nhanh nhất không phải là Diệp Âm Trúc hay các thí sinh xếp đầu mà là thí sinh xếp cuối: ngũ hào.

Bằng vào lam cấp thực lực, tại nơi cường giả như hoa nở trong rừng này, lọt vào nhóm 5 người, nhất định phải có bản lĩnh hơn ngưòi, nếu không đã không đứng nơi đây. Hắn nhanh nhẹn hành động đầu tiên thừa dịp 4 người còn lại chưa kịp phản ứng, tay trái vô thanh vô tức nhắm vào cả 4 người xuất chưởng.

Cùng lúc đó, một thanh âm chấn động dữ dội vang lên, bài danh tam hào đứng bên cạnh cơ hồ bị trúng chiêu, ba người như ba mũi tên bắn thẳng ra ngoài theo ba hướng khác nhau.

Thấy ngũ hào đánh lén, trong lòng Diệp Âm Trúc bừng lên một tia lửa giận, tâm tình cũng không còn chìm đắm trong thân ảnh Tô Lạp nữa.

Ngũ hào thấy Diệp Âm Trúc hướng đến mình chuẩn bị động thủ thì liền bay ngược ra sau, mở miệng phát ra một tràng tiếu âm cao vút.

Lúc này trên trường đấu, cùng với tiếng hô hoán, trong thời gian chớp mắt, tại nơi tam hào với thực lực tử cấp rơi xuống hết thảy đều phát sinh những chuyển biến kinh người.

Đầu tiên là một đạo hoả hồng sắc như điện xạ vào, trong tích tắc lao vào trường đấu mang theo liệt diễm cuồn cuộn trên thân hình cường mãnh hạ xuống ngồi ngay ngắn bên cạnh nhất hào - Hoả Vân Hùng Sư.

Ngay sau đó, ba tiếng long ngâm như đồng thời vang lên cùng lúc. Dưới ánh mặt trời, thân hình cao lớn tạo ra trên mặt đất những mảng hắc sắc bao phủ, tam đại cự long với ba màu sắc khác nhau từ các hướng bay đến. Một Hắc Long, một Lam sắc Thuỷ Long và một cự long hùng tráng toàn thân được bao phủ bởi một tầng kim chúc lộng lẫy - Kim Chúc Long.

Kẻ vừa ra tay đánh lén Diệp Âm Trúc - ngũ hào, sở hữu toạ kỵ Hắc Long, Kim Chúc Long bay đến bên trên nhị hào còn lại Thuỷ Long là của đệ tam hào. Tam đại cự long vừa bay đến, sự cuồng nhiệt của dân chúng chung quanh trường đấu đã dâng lên đến đỉnh điểm.

Nhìn qua, Diệp Âm Trúc có vẻ đơn bạc không hề gọi ra ma thú, chỉ một thân một mình cô độc trong khi xung quanh hắn, tứ hào còn lại đều đã gọi về toạ kỵ ít nhất là bát giai ma thú.

Giữa không trung, Kim Chúc Long phát ra một tiếng long ngâm lanh lảnh như khánh ngọc, nhắm vào Thuỷ long của đệ tam hào phun ra một đạo kim chúc. Đồng thời phía dưới, Hoả Vân Sư cũng đã khai triển song dực bay thẳng lên trời, phát ra một cỗ liệt hoả như muốn đốt cháy hết không khí xung quanh, nhanh như sao xẹt cùng một mục tiêu với kim chúc long hướng tới.

Nhờ sự xuất hiện của Hoả Vân Sư, thân phận của đệ nhất hào đã bộc lộ rõ, Diệp Âm Trúc đã từng gặp qua Hồng Sư thân vương Ba Nhĩ Đức, vậy bất luận Kim Chúc Long kỵ sĩ là ai, một điểm có thể khẳng định là ở cùng vương quốc với đệ nhất hào. Cùng một quốc gia, đương nhiên lưỡng đại cường giả này sẽ thống nhất đối phó với địch nhân trước, trước mắt Thuỷ Long toạ kỵ của đệ tam hào là mục tiêu.

- Hèn hạ.

Thuỷ Long kỵ sĩ yêu kiều quát lên, không ngờ là thanh âm của nữ tử, tử sắc đấu khí của nàng đột nhiên bộc phát dữ dội truyền xuống dưới, hợp thành một thể thống nhất với Thuỷ Long đang cưỡi, linh xảo lượn sang một bên, tránh một chiêu công kích của Kim Chúc Long. Tuy chỉ là bát cấp ma thú, nhưng được sự hỗ trợ của kỵ sĩ trên lưng, trên không trung sự linh hoạt của nó có thể nói hoàn toàn không thua kém Hoả Vân Sư và Kim Chúc Long.

Bên kia, đệ nhất, nhị hào liên thủ công kích tam hào thì phía bên này Diệp Âm Trúc cũng không dừng công kích của mình.

Thấy Diệp Âm Trúc không có toạ kỵ, ngũ hào nhất thời đại hỷ, tuy hắn không có kỳ vọng xa vời mình có thể là người chiến thắng cuối cùng, nhưng nếu bài danh cao một chút cũng sẽ dễ dàng được phụ thân tưởng thưởng hơn, tối thiểu so với Ma Pháp Đại Bỉ vừa rồi, phải biểu hiện năng lực cường thượng hơn huynh trưởng mới được. Cho nên, sau khi cưỡi trên được Hắc Long, sẽ lập tức nhắm vào Diệp Âm Trúc tấn công.

Cự đại Hắc Long triển khai song dực, quầng sương mù quanh người như đám mây đen xuất ra bao trùm lấy Diệp Âm Trúc, tầng mây hắc ám ma pháp hủ thực, không những có tính ăn mòn rất mạnh mà còn khiến tốc độ đối phương giảm mạnh, một khi bị bao phủ rất khó để thoát thân.

Song song đó, sau khi Hắc Long hạ xuống đón lấy ngũ hào, cơ thể còn dưới đất đã nhắm hướng né tránh của Diệp Âm Trúc lao tới, cự đại song dực triển khai, cơ hồ phong kín tất cả đường thoát của Diệp Âm Trúc.

Ngũ hào cưỡi Hắc Long, tay xuất một thanh cự đại long thương dài tám thước, trợ uy cho Hắc Long, lam cấp đấu khí không ngừng thiêu đốt, tựa biển lặng trước cơn bão lớn.

Chiến thuật của ngũ hào quả thật rất xuất sắc, đối thủ thực lực không mạnh lắm, hắn nghĩ như vậy, cho nên trước tiên dùng đám mây hủ thực làm chậm tốc độ đối thủ lại, sau đó bằng vào tốc độ trùng kích của cự long, tự mình xuất long thương tung một chiêu trí mạng vào đối thủ, hành động liên hoàn tạo thành thế tất sát. Chỉ cần hạ gục đối thủ này, sau đó sẽ toạ sơn quan hổ đấu, cho dù rốt cuộc thất bại thì cũng có danh dự thắng được một người.

Ý tưởng hoàn hảo, lại cùng Hắc Long phối hợp, xem như đối phương đã không còn cơ hội. Đáng tiếc, đầu tiên, hắn đã phán đoán sai thực lực của đối thủ.

Bước lên phía trước, tử diễm bạo phát, cước bộ Diệp Âm Trúc như lưu thuỷ hành vân, hoàn tất các động tác tưởng như tầm thường, đơn giản.

Trên mặt đất đấu trường bỗng kịch liệt rung động mạnh, âm vang gầm hống như cả đại địa cùng nổi cơn thịnh nộ.

Tử diễm bạo phát cũng không phải xuất hiện trên người của Diệp Âm Trúc, mà cách hắn năm mươi thước, một luồng tử sắc hoả diểm rực rỡ đường kính 1 thước bay thẳng lên trời, mà lúc này tại vị trí của Hắc Long bổng nhiên …

Hống –

Hắc Long trong miệng phát ra một tiếng rên rĩ thật thê lương, cự đại long thân đang lượn về phía trước hốt nhiên thay đổi, ngả nghiêng bay lên không trung, cuối cùng khống chế không nổi thân mình không ngừng chao đảo, từ miệng vết thương kinh khủng nơi bụng, từng mảng lớn long huyết nhầy nhụa phun ra. Hắc Long với lực phòng ngự cường hãn của long lân cũng đã không cách nào bảo vệ được thân thể của mình.

Đột nhiên bay lên một ngọn tử diễm khiến người xem vô cùng chấn động, đây lại là một cự đại Hắc Long trưởng thành, thân là cửu cấp thượng vị ma thú, công kích và phòng ngự vô cùng kinh khủng, tại đây còn chưa kịp thể hiện thực lực của mình đã bị thương nặng. Vậy thì tột cùng hoả diễm đó là cái gì?...

Chính Diệp Âm Trúc đã cấp cho đáp án. Lúc Hắc Long chao đảo trong không trung, hắn đã tự thân bay lên. Đúng vậy, chính là bay lên.

Cũng không phải bằng năng lượng hỗ trợ của Xích tinh Hồng Linh mà chàng tự mình bay lên. Phía dưới song cước liệt diễm phun ra, trong nháy mắt bay lên với tốc độ mà ngay cả cự long cũng không bằng. Vì vậy, tử sắc quang mang làm chấn kinh toàn trường là gì, mỗi một người đã có đáp án.

Tử cấp lục giai, chỉ có vượt qua tử cấp lục giai mới có thể trong thời gian ngắn ngủi có được năng lực phi hành. Cho dù là sử dụng ma pháp hay song dực cũng không có tốc độ phi hành kinh khủng thế này.

Trong nháy mắt, tử diễm nâng Diệp Âm Trúc đến trước mặt ngũ hào, trong khi đó Hắc Long đã mất dần năng lực phi hành, lảo đảo bay từ không trung hạ xuống.

Đại thủ Diệp Âm Trúc nắm lấy yết hầu hắn, tử quang lấp lánh, nhất thời đưa hắn vào thế hạ phong.

Người khác có lẽ không biết thân phận của Diệp Âm Trúc nhưng thượng khách trên đài Mã Tây Mạc, Khắc Lôi Tư Ba bọn họ thì rất rõ ràng. Hắn chính là người mới đây đã đánh bại Quang Minh thánh nữ nhất hào thí sinh.

Bất chấp thân phận, Mã Tây Mạc hô lớn:

- Hạ thủ lưu tình!

Đây là một trong những nhi tử xuất sắc nhất, do đó lão không hy vọng nó dưới tác dụng của vong linh ma pháp trở thành vong linh trong tay vong linh pháp sư.

Đương nhiên, không phải vì thanh âm của Mã Tây Mạc, Diệp Âm Trúc không giết ngũ hào bởi về huyết thống, dù sao hắn cũng là ca ca của Tô Lạp.

Tiện tay vung lên ngũ hào như tên hết đà, cơ thể nặng hơn trăm cân cứ vậy bay thẳng ra ngoài đấu trường. Đến lúc đó, Hắc Long đang bị thương nặng mới rơi ầm xuống đất, phát ra những chấn động mãnh liệt.

Tử diễm chớp động, Diệp Âm Trúc đi đến trước mặt Hắc Long, bàn tay đặt trên long đầu giờ đã không còn lực hoàn thủ, tử diễm bao quanh, phủ lấy phần cứng rắn nhất trên đầu rồng hốt nhiên loé lên, cự đại Hắc Long trong khoảnh khắc đã mất sinh mạng khí tức.

Một khoả hắc sắc long tinh hạch rơi vào tay Diệp Âm Trúc, quang mang lấp loáng, long tinh hạch và thi thể Hắc Long trong nhất thời đã biến mất.

Dân chúng quanh đài trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đó. Bỗng chốc nhận ra, đồ long cũng có thể đơn giản như vậy.

Nhất cước đạp xuất, kết cục đã định. Diệp Âm Trúc tuy không có chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư hỗ trợ nhưng có thể dùng đấu khí chuyển dịch như chớp dường như không phải tự thân di chuyển nữa mà mặt đất tự đông hoán chuyển vị trí vậy.( minhman: ^_^ đây là công phu Xúc Địa Thành Thốn nổi tiếng của Tàu)

Tuy xem thường đối thủ mà thất bại, bị một vết thương chí mạng nhưng phải hiểu một điều rằng, Diệp Âm Trúc đã tu luyện đến tầng thứ bảy của Tử Trúc đấu khí thì cho dù là phòng ngự cường hãn của cự long cũng vô pháp chống đỡ.

Kết cục vừa xong thì trường đấu bên kia cũng dừng lại. Ba người cùng lúc nhìn Diệp Âm Trúc với cặp mắt quái dị, mắt thấy được tử sắc tím đậm giống như vũ thần hàng lâm. Cả ba người, kể cả nữ thuỷ long kỵ sĩ, múa tít trường mâu trong tay, đồng thời xuất hiện ý nghĩ đem đối thủ trước mặt làm địch nhân chung.

Đúng lúc đó, một tiếng gầm phẫn nộ vang lên giữa không trung.

- Cả tộc nhân của ta mà ngươi cũng có gan dám giết!

Một đạo hắc sắc thân ảnh từ chỗ ngồi thượng khách vụt lên. Phiêu phù tại không trung, từng đạo quang mang tử sắc loang loáng không ngừng, thân hình nhoáng lên đã biến thành nhất đại hắc sắc cự long. Uy áp mãnh liệt khiến cho Hoả Vân Sư cùng hai cự long đang bay lượn giữa không trung đều khiếp phục hạ xuống đất.

Trên cơ thể xanh đen của cự long, ở ngoài rìa mỗi mảnh long lân đều có một tia màu tím nhàn nhạt phủ đều khắp thân hình dài hơn cả trăm thước.

Diệp Âm Trúc trong lòng chợt động, liền nhẹ nhàng bay xuống, hướng về không trung, trầm giọng hỏi:

- Hắc Long vương?

- Hắc Long vương là huynh trưởng của ta, ta là Hắc Long nhất tộc nhị trưởng lão. Trước mắt, ngươi phải tự mình trả giá cho những chuyện này.

Miệng mũi đại Hắc Long không ngừng phát ra những tiếng gầm phẫn nộ nói.

Lúc này cả bầu trời vì sự xuất hiện của lão mà bổng trở nên u ám.

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười.

- Trong giới chỉ của ta cũng không ngại khi có thêm một đầu Hắc Long nữa đâu, long tộc tuy xấu xí, nhưng thân thể bán cũng được nhiều tiền lắm.

- Ngươi phải trả giá cho những hành động của mình.

Vừa nói, Hắc Long nhị trưởng lão đã bắt đầu lầm rầm ngâm xướng những tràng chú ngữ.

- Chờ một chút, Tạp Tát Nặc.

Mã Tây Mạc đứng lên từ vị trí ngồi của mình.

Tạp Tát Nặc tạm thời đình chỉ long ngữ ma pháp.

- Mã Tây Mạc, đừng ngăn ta, ta không thể cho phép có người sát hại tộc nhân của mình.

Mã Tây Mạc nhíu mày.

- Nhưng đây là Văn Vũ đại bỉ, giao đấu khó tránh khỏi sẽ có thương vong ngoài ý muốn, đợi sau khi Văn Vũ đại bỉ chấm dứt, ta sẽ đòi công đạo lại cho ngươi.

Không dễ để gặp một thiên tài tuyệt thế như Diệp Âm Trúc, lão không muốn vì cơn phẫn nộ của một cự long cấp bậc tương đương hắc long vương mà tương lai Lam Địch Á Tư bị huỷ tiền đồ.

Lỗ mũi Tạp Tát Nặc phun ra hai đạo khí lưu, chầm chậm cúi đầu, trong mắt lão, Diệp Âm Trúc cũng chẳng là gì, xử lý sau cũng được. Đồng thời lúc này ánh mắt Mã Tây Mạc cũng chuyển sang Diệp Âm Trúc.

- Tứ hào, trong Vũ bỉ khó tránh khỏi thương vong, giết chết Hắc Long cũng có thể giải thích, nhưng là, xin ngươi tôn trọng Hắc Long nhất tộc, giao ra thi thể với long tinh. Để nó có thể tiến nhập Long tộc mộ địa, trở về trong vòng tay của Long thần.

Đương nhiên Diệp Âm Trúc hiểu được, Mã Tây Mạc muốn cho hắn một cơ hội rút lui. Nhưng rồi câu trả lời chỉ đơn giản hai tiếng:

- Không giao.

- Ngươi… …!

Mã Tây Mạc nộ hỏa trào dâng, nhưng lão dù sao cũng một đời kiêu hùng, mạnh mẽ chế ngự lửa giận, nhìn về không trung, nói với Tạp Tác Nặc:

- Tạp Tác Nặc, mọi chuyện sau Văn Vũ đại bỉ tính sau đi.

Không hiểu tại sao, Tạp Tát Nặc một thân có thực lực tương đương hắc Long vương nhưng lại theo lời của Mã Tây đại đế, thân thể to lớn một lần nữa hoá thành nhân hình, trở lại chỗ ngồi của thượng khách trên đài.

Tô lạp thanh âm lạnh lẽo như băng truyền vào sân đấu.

- Quyết đấu tiếp tục.

Biểu hiện trên khuôn mặt vẫn như trước nhưng không khỏi kinh ngạc trong lòng, thực lực Âm Trúc cường hoành như vậy không biết từ bao giờ lại có thể giết được Hắc Long. Nhớ đến chính mình sau chuyện đó, thực lực tăng mạnh không ít, người không khỏi nóng lên, may là nàng đang dùng nguỵ trang thuật nên bề ngoài không ai có thể nhận ra.

Hồng sư thân vương Ba Nhĩ Đức và Kim Chúc long liếc nhau, phát hiện ánh mắt của mỗi người đều có sự kinh ngạc, tứ hào không có toạ kỵ mà thực lực đã cường đại như vậy.Bon họ chưa bao giờ nghe nói qua tại đại lục còn có một cao thủ tử cấp lục giai tuổi còn trẻ như vậy. Tuy đã đạt đến tử cấp, lại cưỡi toạ kỵ là cửu cấp ma thú nhưng đối mặt với Diệp Âm Trúc lúc này lại có cảm giác mơ hồ.

Bên này, hai cường giả đến từ Ba Bàng vương quốc đang ngần ngừ thì bên kia, Thuỷ long kỵ sĩ cũng nghi hoặc trong lòng. Trong khi đó, Diệp Âm Trúc hút thanh long thương dài tám thước của ngũ hào vào trong tay, mũi thương chỉ xéo về trước, lạnh nhạt nói:

- Các ngươi lên một lượt đi.

Trong chớp mắt, khí thế Diệp Âm Trúc đã đạt đến đỉnh phong, thiên nhân hợp nhất, dường như dù thiên quân vạn mã đến không không thể lay chuyển được hắn.

Khắc Lôi Na cùng với huynh đệ Khắc Lôi Tư Ba tại chỗ ngồi của thượng khách nhìn xuống dưới, ngơ ngác.

- Hắn, thật sự quá mạnh.

Từ miệng của thân phụ, nàng đã sớm biết tứ hào như thế nào, nhưng hắn…

Mã Lệ Na tại đài khách quí cũng từ khí tức của Diệp Âm Trúc mà nhận ra được thân phận thật sự của hắn vì dù sao, nàng cũng là một cường đại ma pháp sư. Bất giác trong lòng thầm nghĩ, không những ma pháp cường đại, nguyên lai vũ kỹ cũng cường hãn như vậy, có thể đào tạo một người so với Pháp Lam đệ tử còn nhỉnh hơn, tột cùng là ai đây? Trong lòng bỗng cảm thán nhớ đến khúc nhạc buồn của hắn, thật hay nhưng cũng bi thương quá!!

So ra, tâm tình của Tô Lạp lại nổi lên cảm giác khác mọi người, thấy Diệp Âm Trúc cường đại như vậy, trong lòng nàng chỉ có một cảm xúc, đó là kiêu hãnh, vì nam nhân của mình mà kiêu hãnh. Bất tri bất giác, ánh mắt lạnh lùng của nàng đã dần dần chuyển sang nóng rực.

Tuy đối mặt với tam hào tử cấp cao thủ, bọn họ lại đều có ma thú cường đại làm toạ kỵ, nhưng đều bị khí thế của Diệp Âm Trúc nhiếp chấn hết thảy.

Bất luận là Hồng Sư thân vương Ba Nhĩ Đức hay nhị hào, tam hào,bọn họ thực lực không kém, nhưng có ai sở hữu năng lực phong phú với kinh nghiệm thực chiến phong phú của Diệp Âm Trúc đây? Liệu có ai có thể trảiqua cảm giác đối diện vạn quân như hắn.

Bất luận Diệp Âm Trúc tại chiến dịch có thành công hay không, ít nhất tại nơi này, hắn đã chính thức trưởng thành, trở thành một nam nhân chân chính. Tại thiết huyết ma luyện, thắng lợi cùng kinh nghiệm đều làm cho tâm chí hắn vững như bàn thạch, khí thế toả ra bốn hướng tạo ra một uy áp cường đại tuyệt không phải ba người trước mắt có thể so sánh.

Sát khí sung mãn lẫm liệt toát ra, Diệp Âm Trúc giơ cao ngọn thương hướng về ba người xa xa.

Ba Nhĩ Đức cảm thấy kỳ quái, hắn kỳ quái là, tạo sao chính mình luôn kiêu hãnh, lại nghe được tứ hào trước mắt nói lấy một đánh ba nhưng cũng không dậy nổi cảm giác kiêu ngạo, cũng không nghĩ đến chuyện cự tuyệt.

Tam đại cường hãn toạ kỵ bay lên không trung, từ ba hướng khác nhau nhắm vào Diệp Âm Trúc bắt đầu công kích.

Chẳng biết có hay không vì chuyện kết cục vô cùng bi thảm của ngũ hào mà cả ba người đều khống chế toạ kỵ bay rất cao, Hoả Vân Sư phóng thích Lưu Tinh Hoả Vũ. Không hổ là Hoả hệ cửu cấp ma thú, làn mưa lửa bay nhanh như sao xẹt hướng về Diệp Âm Trúc xạ thẳng xuống.

Công kích của Kim Chúc long thì đơn giản, ngoại trừ lực xuyên thấu cực mạnh của Kim chúc ma pháp thi triển còn lại không có gì.Thuỷ long mặc dù đồng thời phát ra khí tức tấn công, nhưng Thủy long kỵ sĩ lại suy nghĩ khác, nàng không giống như hai người công kích Diệp Âm Trúc trực tiếp mà lại tấn công vào khu vực xung quanh người, phong toả tất cả thông lộ né tránh.

Ba tên này mới đây còn là địch nhân, nay quay lại phối hợp cũng ăn ý thập phần, xuất ra một đòn mạnh nhất.

Đồng thời tử sắc quang mang trên ba người cũng phát ra, nhìn thanh long thương chỉ xéo của Diệp Âm Trúc, bọn họ cũng biết hắn cường đại, nhưng cường đại đến mức nào thì cũng chỉ có một người, bằng vào ưu thế của ma thú, dùng ma pháp không ngừng công kích nhằm tiêu hao sức mạnh địch nhân sau đó hợp lực tung đòn cuối cùng. Chiến thuật tuy đơn giản nhưng cũng rất hữu hiệu.

Đối mặt với công kích của ba người bay đến bên người, Diệp Âm Trúc vẫn giữ nguyên tư thế, long thương chỉ xéo lên trời, ánh mắt thâm trầm ngưng tụ nhìn vào ba người. Nhưng khi công kích của tam đại ma thú sắp phủ xuống trên người hắn thì bỗng nhiên tử ảnh chập chùng, nương theo một âm thanh kinh hồn phát ra, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu thật lớn còn thân ảnh Diệp Âm Trúc lại mất tăm không thấy.

Thuấn di? Lẽ nào có được không gian ma pháp thuấn di?

Không, đương nhiên không phải thuấn di. Bằng vào tinh thần lực vô cùng cường hãn, Diệp Âm Trúc ở trong ma pháp công kích của ba con ma thú vẫn có thể tìm được một cái khe hỡ, liền thừa dịp lúc ma pháp bắn tới người, khe hở trong nháy mắt xuất hiện, hắn đã thoát ly được công kích phạm vi của đối phương.

Bên bờ hố sâu, Diệp Âm Trúc đứng ngạo nghễ trên mặt đất, cổ tay phải run lên, trong tay cây long thương dài tám thước, sức nặng vượt qua hai trăm cân giống như một cọng cỏ nâng lên khỏi mặt đất. Nương theo một tiếng nổ chói tai, nhờ vào phản lực, thân thể Diệp Âm Trúc đã bay thẳng lên trên, trên mặt đất lưu lại một cái rãnh sâu hoắm.

Ba người trên không trung lập tức phân tác, màu tím đậm phóng thích trên người Diệp Âm Trúc là thứ bọn họ kiêng kỵ nhất, mà ngay lúc thân thể Diệp Âm Trúc phi lên tới trăm mét, đã đạt tới điểm cao nhất và bắt đầu rơi xuống, cái ngọn lửa thâm màu tím huyễn lệ chói mắt ấy lại xuất hiện. Thân thể chợt sáng lên, phía sau lưng lửa tím phun ra, thẳng hướng Hồng Sư thân vương Ba Nhĩ Đức bay tới.

Hoả vân sư mặc dù có thể bay, nhưng bay lượn hiển nhiên không phải là thứ nó am hiểu nhất. Tốc độ so với cự long chậm hơn không ít. Mắt thấy Diệp Âm Trúc đang dùng đấu khi bay tới, Ba Nhĩ Đức trong lòng không khỏi trầm xuống, né tránh đã là việc không có khả năng rồi.

- Hồng Vân, cho ta sức mạnh.

Ba Nhĩ Đức hét lên một tiếng, dưới chân hắn Vân Hỏa sư nhất thời nổi lên ngọn lửa mãnh liệt, đưa thân thể của cả hai hoàn toàn bao phủ vào bên trong. Trong nháy mắt, đấu khi màu tím nhạt phát ra trên người Ba Nhĩ Đức cũng đã biến thành hình ngọn lửa. Mặc dù nhan sắt hời hợt hơn nhiều, nhưng khí thế cũng là đại thịnh.

Kim chúc long kỵ sĩ cùng thủy long kỵ sĩ đều biết, nếu Ba Nhĩ Đức cứ như vậy mà bại vong trên tay của Diệp Âm Trúc, vậy kế tiếp sẽ chính là bọn họ, cho nên, khi nhìn thấy Diệp Âm Trúc đánh về phía Ba Nhĩ Đức, hai đầu cự long đều dùng nhanh nhất tốc độ mở rộng hai cánh, hướng phía Ba Nhĩ Đức đánh tới.

Phi hành dùng đấu khí có tốc độ tuyệt đối kinh khủng, ngọn lửa màu tím đậm trên người Diệp Âm Trúc sáng lên, đến trước mặt Hồng Sư Thân vương Ba Nhĩ Đức cũng chỉ tốn thời gian hai lần hít thở mà thôi.

Khi khoảng cách hắn chỉ còn cách Vân Hỏa sư không được tới mười mét, trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh.

Ba Nhĩ Đức cũng không cảm giác được cái gì đặc thù, nhưng dưới chân hắn thân thể khổng lồ của Hoả Vân sư lại kịch liệt run rẩy một chút. Uy áp của thượng vị giả làm cho thân thể của Vân Hỏa sư chợt cứng ngắt, ngọn lựa vốn đang truyền cho Ba Nhĩ Đức nhời thời bị yếu đi, ngọn lửa nhạt trên người Ba Nhĩ Đức nhất thời cũng yếu xuống.

Điều này cũng biến hóa trong một thuấn tức thệ. Mười mét chỉ trong nháy mắt, sau một khắc, long thương trong tay Diệp Âm Trúc đã tới trước mặt Ba Nhĩ Đức.

Ba Nhĩ Đức ngưng tụ toàn bộ lực lượng, nâng lên trường thương, hắn biết, chỉ cần chính hắn có thể đứng vững dù trong chốc lát, hai tên thí sinh còn lại là có thể bay tới trợ giúp hắn, chỉ cần hình thành thế vây quanh…đối phương dù sao cũng chỉ có một người.

Đáng tiếc, hắn có thể được như ý nguyện sao? Khi hai cây long thương va chạm vào nhau, Ba Nhĩ Đức liền biết rằng hắn sai rồi, hơn nữa cực kỳ nghiêm trọng.

Đấu khí màu tím nhạt đối mặt với ngọn lửa màu tím đậm, tựa như trẻ con mới sinh đối mặt với một người trưởng thành tráng kiện, chả có gì phải lo lắng. Màu tím đấu khí vẫn làm cho Ba Nhĩ Đức kiêu ngạo đã bể tan tành, long thương trong tay đã đứt thành hai đoạn trong một tiếng vỡ giòn tay. Long thương trong tay Diệp Âm Trúc lại nặng nề đâm vào vai hắn.

Đối với tên đối thủ có thể trở thành địch nhân này, Diệp Âm Trúc cũng không có hạ thủ lưu tình, lửa tím phun ra, toàn thân cốt cách Ba Nhĩ Đức từng tấc từng tấc bể nát, thê thảm hét lên một tiếng, linh hồn ly thể.

Dưới cự lực đó, thân thể của Vân Hỏa sư cũng từ không trung bị đập xuống, dĩ nhiên cũng cứ như thế bị khảm vào mặt đất.

Khi Diệp Âm Trúc hoàn thành hết thảy rồi xoay người, kim chúc long kỵ sĩ cùng thủy long kỵ sĩ mới vừa kịp thấy. Nhìn ngọn lửa màu tím đang bốc lên trên người Diệp Âm Trúc, trong mắt hai người đã toát ra vẻ hãi.

Kẻ này vẫn còn là người sao? Ba Nhĩ Đức với thực lực tương đương Tử Tinh long kỵ tướng dĩ nhiên cũng bị hắn một kích hủy diệt.

Thậm chí Vân Hỏa sư cũng không thể phát ra lần công kích thứ hai.

Bọn họ đương nhiên không biết, Diệp Âm Trúc sở dĩ có thể thắng được dễ dàng là đã có một nửa công lao của Tử, Đồng Đẳng Bổn Mạng khế ước không chỉ có để cho hai người năng lượng tương thông, trải qua không ngừng liên lạc và phối hợp, năng lực của hai người cũng đã có nhất định tác dụng tương thông. Diệp Âm Trúc tự nhiên trên người của hắn có được hơi thở đặc hữu của Tử Tinh Bỉ Mông, mượn nhờ một tiếng hừ lạnh ấy, uy áp cường đại trong nháy mắt áp chế Vân Hỏa sư, nếu một đối một, Ba Nhĩ Đức với đấu khí thua kém xa Diệp Âm Trúc, như thế nào lại là đối thủ của hắn đây?

Quang mang nhàn nhạt lóe ra, trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia năng lượng ba động mạnh mẽ, đối mặt hai người phi long kỵ sĩ đang bay tới, lửa tím trên người hắn lại nổi lên, long thương trên tay chỉa ra trước, trong tử quang mãnh liệt, thân thể của hắn dĩ nhiên cũng phân ra thành hai Diệp Âm Trúc, đồng thời công kích hai người trước mặt.

Phân quang trúc ảnh, một trong tam đại áo nghĩa của Ngạo Trúc kiếm pháp, chẳng qua bây giờ Diệp Âm Trúc sử dụng không phải là kiếm, mà là long thương.

Hai người Diệp Âm Trúc phân biệt công kích hai đối thủ, phía sau lưng còn mang theo một chuỗi tàn ẳnh, vào ấy, tốc độ của hắn đã đạt tới mức mà mắt thường khó có thể phân biệt được.

Hai tên long kỵ sĩ chỉ có thể kịp thời mà giơ lên long thương, may là tọa kỵ của bọn họ cũng không có gặp được Tử Tin Bỉ Mông uy áp từ Diệp Âm Trúc, thổ tức cường đại được phun ra, ngăn phía Diệp Âm Trúc.

Khi long tức chạm phải phân thân của Diệp Âm Trúc, kết quả rất đơn giản, phân thân tiến tới, long tức diệt. Hai gã long kỵ sĩ toàn lực ngăn cản nhưng lại đổi lấy chỉ là sự chiếu cố của Tử thần.

Hai dạo phân thân chợt hợp nhất, kim chúc long kỵ sĩ hai tay đang che lấy cổ họng của hắn, mà đoạn long thương bị gãy của hắn đã sớm rơi xuống. Kim chúc long dưới chân hoàn toàn bị vây ở trạng thái mờ mịt, uy áp của Tử Tinh Bỉ Mông lại quang lâm.

Hợp hai thành một thân ảnh lơ lửng tại trước mặt thủy long kỵ sĩ, mũi của tám mét long đã điểm tại vị trí chưa tới một tấc trước cổ họng của nàng.

Hơi thở lạnh như băng cứ kích thích cảm quan của nữ kỵ sĩ, mặc dù nàng có mặc nội giáp bên trong, nhưng nàng không có hoài nghi chút nào cây trường mâu trước mắt có thể dễ dàng xuyên thấu hết thảy phòng ngự của nàng. Cổ họng đã bao phủ một tầng da gà, trong cơ thể khí huyết đảo lộn, nhưng nàng cũng không dám động dù chỉ một chút, e sợ cho cổ tay Diệp Âm Trúc rung lên, đem mũi của cây long thương kia đưa vào trong cổ họng của chính nàng.

Diệp Âm Trúc lãnh đạm mà nhìn nữ kỵ sĩ trước mắt, lạnh nhạt nói:

- Hảo nam không cùng nữ đấu, ta không giết phụ nữ, lưu ngươi một mạng, đi đi!

Long thương hư ảo nhoáng lên một cái, sau một khắc nữ kỵ sĩ chỉ cảm thấy từ phần eo của nàng truyền đến một luồng lực mạnh, cả người đã bị luồng sức mạnh không thể chống đỡ này bám vào, xa xa được tống ra ngoài.

Long thương rời khỏi tay, ném thẳng xuống mặt đắt, tựa như trên bầu trời vừa phát ra một tia chớp màu tím. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vừa mới từ trong hố chui ra, Vân Hỏa sư ngay cả cơ hội ngẩng đầu cũng không có, thân thể của nó đã bị cái tia chớp màu tím kia đóng cứng vào mặt đất.

Bàn tay được tử diễm bọc lấy, sờ vào đỉnh đầu của thủy long, cảnh xuất hiện trước đó với hắc long lại xuất hiện, ngay cả ma thú cấp chín đều không thể ngăn cản được tay của Diệp Âm Trúc, con thủy long tám cấp này làm sao lại có thể đây? Một viên long tinh màu lam xuất hiện trong lòng bàn tay của Diệp Âm Trúc, thoáng chốc, long tinh và chủ nhân của nó đã biến mất trong Tu Di thần giới của Diệp Âm Trúc.

Kim chúc long dù sao cũng là thượng vị long tộc, thừa dịp Diệp Âm Trúc phải đối phó với nữ kỵ sĩ cùng thủy long, nó đã từ trong uy áp thoát ra, đối mặt với hơi thở kinh khủng của Diệp Âm Trúc, nó ngay cả một chút phản kháng tâm lý đều không thể sinh ra, long thân vùng vẫy, cố gắng toàn lực vỗ cặp cánh lớn của nó, chạy trốn là tín niệm duy nhất có thể làm nó cao hứng.

Diệp Âm Trúc sẽ không làm nó chạy thoát, sỡ dĩ tại Văn Vũ đại bỉ này hạ độc thủ Đồ Long, cũng không phải hắn đã hận Long Tộc tới mức này, mà bởi vì Diệp Âm Trúc lúc nào cũng nhớ kỹ, toàn phương vị ma đạo pháo của Cầm Thành còn cần sự cầm cự của đại lượng ma tinh, ma tinh có phẩm cấp càng cao, toàn phương vị ma đạo pháo uy lực càng kinh khủng. Cầm Thành là căn bản, phòng ngự là trọng yếu nhất.

Tử diễm phun ra, Diệp Âm Trúc chớp mắt đã tới trước mặt kim chúc long đang cố gắng bỏ trốn, trên tay hắn có nhiều hơn một thanh kiếm, một thanh kiếm màu trắng sữa. Thân thể của kim chúc long dù sao cũng rất cứng rắn, mặc dù đấu khí đã đạt tới Tử Trúc thất giai, nhưng Diệp Âm Trúc cũng không có bản lãnh dùng tay không cắt vỡ đầu kim chúc long.

Khi kim chúc long cảm nhận được hơi thở ở trên thanh kiếm này, thân thể rồng rắn chắc của nó cũng đột nhiên trở nên bủn rủn. Nếu đem so sánh với Tử Tinh Bỉ Mông, hơi thở do thanh kiếm chả bắt mắt này phóng thích ra càng làm nó cảm thấy kinh khủng.

Mọi người ở dưới đài xem thấy được một màn quỷ dị, vốn đang đào tẩu kim chúc long khi bị Diệp Âm Trúc ngăn cản, dĩ nhiên cũng đưa đầu lên cho Diệp Âm Trúc phá vỡ lấy ra long tinh, một điểm phản kháng cũng không có làm. Kết cục của nó cuối cùng cũng giống với hắc long và thuỷ long.

Lúc Diệp Âm Trúc làm ra điều này, Mã Tây Mạc đại đế cũng không có lại ngăn cản, dù sao không phải quốc gia của chính hắn, chết thì cứ chết, cái loại nhân tài không thể cho quốc gia sử dụng, chết đi lại là việc tốt.

Tử diễm thu lại, rơi xuống mặt đất, Diệp Âm Trúc cũng lại tiếp tục đưa tay xử lý luôn Vân Hỏa sư, lúc này, trên sân thi đấu cũng chỉ còn lại một mình hắn. Năm thí sinh quyết tái lúc trước bây giờ đã chỉ còn Diệp Âm Trúc hắn.

Bình tĩnh đứng tại sân thi đấu, nhìn ánh mắt của nàng ở xa xa trên đài.

- Trận chung kết kết thúc, xin tuyên bố đi.

Tô Lạp lạnh nhạt nói:

- Chỉ còn một mình ngươi, còn có cái gì để tuyên bố hả? trận chung kết Vũ Bỉ đến đó chấm dứt.

Âm thanh vừa dứt, nàng không thèm liếc Diệp Âm Trúc dù chỉ một cái, bay lên trời, xoay vài cái đã trở lại khu khách quý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK