Mục lục
Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng đàn bắt đầu phát sinh biến hóa, trở nên ngắn và mạnh mẽ hơn nhiều, âm thanh trong suốt không ngừng vang lên, giai điệu cũng càng ngày càng mạnh, như cùng với " Mai Phục " hình thành liên minh tựa như binh khí giao phong trên chiến trường, tạo nên cảm giác cho người nghe thấy được âm thanh đao thương giao kích, tưởng tượng được cảnh đao quang kiếm ảnh. Càng lúc càng tăng mạnh theo nhịp điệu của tiếng đàn.

Âm thanh của tiếng đàn cũng biểu hiện cục bộ tiểu chiến trường như toàn diện đại chiến. Khúc cao trào nhất của " Thập Diện Mai Phục " bắt đầu. Âm thanh giao chiến kịch liệt vang lên trong thánh địa của Long tộc. Lực phòng ngự của Cốt Long cường hãn phi thường, mặc dù hỗn chiến loạn xạ cũng không mang đến thương tổn gì trí mạng.

Nhưng chiến địa hỗn loạn cũng giống như một trận ôn dịch, càng kéo dài thì càng kinh khủng, khí thế khủng hoảng cùng điên cuồng đã tràn ngập Long vực. Cao trào rốt cục đã bắt đầu. Những âm sắc mạnh mẽ mà ngắn gọn liên tục vang lên, đưa khúc nhạc lên tầm cao mới. " Giáp Tảo " " Cổn Tấu " " Tảo Luân " 3 đại kĩ xảo của Cầm tông theo nhau lần lượt thi triển ra.

Tiết tấu của tiếng đàn đã phát sinh ra biến hóa chưa từng có trước đó, mỗi lần cầm khúc tiến lên một tầng mới lại phát ra khí thế kinh thiên động địa, phảng phất như cục diện của đại chiến thay đổi. Trong tiết tấu tiếng đàn còn thêm vài phần thê lương, càng thêm kích thích sâu thẳm linh hồn của đám Cốt Long, phá vỡ một đạo phòng tuyến cuối cùng của nội tâm chúng. Đám Cốt Long điên cuồng, Long tộc thánh địa cũng sôi trào theo, không khí trở nên ngưng đọng, nhưng hoàn toàn chỉ bởi vì lúc này không gian đã tràn ngập khí thế tử vong và cuồng sát.

Diệp Âm Trúc dưới tác dụng của Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp dĩ nhiên cũng đạt tới Kiếm Đảm Cầm Tâm lục giai, lần đầu tiên phát huy ra hiệu quả của khúc " Thập Diện Mai Phục ", mặc dù không thể đạt đến uy lực cường thịnh nhất của cầm khúc, nhưng cũng là một khúc hủy diệt Cốt Long trong Long tộc thánh vực này.

-Không!

Một tiếng gầm phẫn nộ vang vọng ở trung tâm Long vực, một luồng quang mang màu trắng quét ra tứ phía, dường như muốn đem lũ Cốt Long đang điên cuồng đánh nhau tách ra. Quang mang này mặc dù vô cùng cường đại nhưng dường như lại không đủ tác dụng đến toàn bộ lũ Cốt Long. Cao trào mạnh mẽ nhất của khúc " Thập Diện Mai Phục ", " Đại Chiến " đã hoàn toàn triển khai. Tâm tính của lũ Cốt Long lúc này đã hoàn toàn trở nên điên cuồng, không cách nào tái khống chế được nữa.

Tiếng đàn lại phát sinh biến hóa. " Thôi tịnh huyền " "Diêu Chỉ " " Trường Cổn " " Trường luân " hàng loạt chủng loạt thủ pháp của Cầm tông đều xuất hiện trên đàn của Diệp Âm Trúc. Tám ngón như thoi dệt trên dây đàn, tạo thành một màn ánh sáng nhàn nhạt, tiếng đàn hóa thành tiếng ngân cao vút, giống như thân đang lâm vào cảnh " Trăm vạn hùng binh, thiết kỵ tung hoành ", vào hoàn cảnh xung sát máu lửa như vậy, điên cuồng chiến ý lại một lần nữa dâng cao. " Thập Diện Mai Phục " rốt cuộc cũng đạt tới cao trào nhất. Một nụ cười lạnh lẽo như băng nở ra trên môi Diệp Âm Trúc. Hắn hoàn toàn cũng không nghĩ tới khúc " Thập Diện Mai Phục " này lại có thể phát sinh hiệu quả to lớn như thế. Đã có Cốt Long bị hủy diệt trên chiến địa, dưới tác dụng của lực va chạm mạnh mẽ, đám Cốt Long bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sứt mẻ. Nhưng lúc này tinh thần lực của Diệp Âm Trúc hầu như đã tới bờ vực suy vong. Hắn lúc này mới phát hiện nguyên lai một khúc " Thập Diện Mai Phục " này đối với tinh thần lực tiêu hao ghê gớm như thế. Cho dù mình đã có Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp đề thăng tinh thần lực bản thân lên tam giai nữa.

Đạt tới cảnh giới Kiếm Đảm Cầm Tâm lục giai cũng là giới hạn cuối cùng rồi, nụ cười lạnh lẽo trên môi dần biến thành thỏa mãn. Phẫn nộ cùng hận thù trong lòng cũng theo khúc đàn từ từ biến mất, lấy chính sinh mạng bản thân, đổi lấy sự hủy diệt của tất cả Cốt Long thuộc Long vực thánh địa, không còn nghi ngờ gì nữa, là rất đáng giá.

Lúc này, đám Cốt Long đã chính thức hóa điên. " Thập DIện Mai Phục " cũng không cần phải diễn tấu thêm lần nữa. Tám ngón của Diệp Âm Trúc cảm thấy đau nhức chưa từng có trước đó, cảm giác hôn mê do tinh thần lực tiêu hao quá độ bắt đầu xuất hiện trong đầu, hai tay chuyển động cũng từ từ chậm hẳn lại. Đúng là với thực lực của Âm Trúc, chưa thể nào diễn tấu cầm khúc này đến tận cùng. Đột nhiên, một đạo quang mang màu trắng từ trung tâm của Long vực lại bốc lên, quang mang này cũng không hề ngăn cản đám Cốt Long xung quanh mà phóng thẳng lên trời, mang theo vô số ánh sáng lấp lóe, tiến nhập không trung.

Nhất thời khung cảnh Long vực vốn tối tăm u ám chợt sáng bừng lên. Mục tiêu mà đạo quang mang đó hướng tới dĩ nhiên là mặt trăng tròn màu tím khổng lồ ở giữa bầu trời kia. Năng lượng va chạm kịch liệt, dưới tác dụng của đạo năng lượng màu trắng kia, mặt trăng tím cũng xuất hiện biến hóa. Ánh sáng màu tím kia cũng từ từ thu bớt lại.

Mặt trăng hình tròn màu tím kia từ từ thu bớt ánh sáng lại. Cốt Long chiến đấu lực cũng suy giảm theo. Tốc độ co rút của mặt trăng màu tím tuy càng lúc càng nhanh nhưng cột sáng từ trung tâm Long vực phóng lên cờ hồ cũng yếu đi không ít. Cảm giác như để làm mặt trăng tím kia co lại đối với nó cũng tiêu hao không ít lực lượng. Thanh âm già nua nọ pha chút thất thần từ không trung vang lên

-Không thể nào. Không thể nào. Thánh địa của Long tộc không thể nào suy vong như vậy đươc.

-Ta quyết không cho phép.

Những lời nói này là thanh âm cuối cùng mà Diệp Âm Trúc nghe được.

Hắn mặc dù cố gắng kiên cường hết sức, chỉ muốn nhìn kết cục của đám Cốt Long, nhưng tiêu hao quá độ làm cho hắn không cách nào chịu nổi. Tinh thần lực trong nháy mắt tiêu biến, Cửu Trúc Thần Châm từ trên đầu cũng rơi ra, ngay cả Phi Bộc Liên Châu Cầm đang ôm trong ngực cũng không còn giữ chặt được nữa, toàn thân cơ hồ phảng phất như rơi vào vực sâu không đáy.

Không biết ngất đi qua bao lâu, lúc Diệp Âm Trúc tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy đau đầu kịch liệt, không chỉ có vậy, khắp hai bàn tay của hắn truyền đến một cảm giác tê dại nhức nhối.

"Ta vẫn còn chưa chết sao?"

Ngay khi tỉnh lại đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Tinh thần lực cũng như đấu khí trong cơ thể cơ hồ cạn kiệt, cơ thể cũng suy nhược cực độ, nhưng tiếng tim đập yếu ớt đã nói cho hắn biết rằng bản thân mình vẫn còn sống. Một cỗ sinh mệnh khí tức từ cổ tay thông qua uyển mạch truyền vào cơ thể, làm cho cơ thể hắn trở nên dễ chịu vài phần, xoa dịu cảm giác đau nhức từ trên đầu, xua đi sự lạnh lẽo trong tâm trí, không để cho hắn ngất đi lần nữa. Chính ở nơi này, Diệp Âm Trúc chỉ có thể thấy được bầu trời. Hồi ức về sự việc xảy ra lúc trước, không ngừng quanh quẩn lởn vởn trong đầu óc hắn.

Còn đang ở trong Long vực, bản thân mình vẫn còn chưa chết. Giữa không trung, mặt trăng màu tím nọ vẫn còn tồn tại, bất quá giờ đây nó đã trở thành trăng khuyết. Ánh sáng tím nhu hòa tản mác ra bốn phía. Mình vẫn còn sống? Đám Cốt Long kia thì không biết thế nào? Lại còn thanh âm già nua kia nữa, rốt cục đó là ai? Hay là Cốt Long như thế nào?

Mình hiện giờ đang ở dưới vực sâu, không chịu cấm chế của Long vực nên dĩ nhiên vẫn còn sống. Sinh tồn lúc nào cũng tốt, miễn cưỡng lấy ra mấy thứ thủy quả Tinh Tàn cho hắn từ không gian giới chỉ, cố gắng đút vào miệng, cảm thụ thứ chất lỏng ngọt ngào chảy xuống dạ dày, dường như cũng thấm ướt toàn thân, thể lực bản thân cũng có vẻ khôi phục lại một chút.

-Loài người, ngươi tỉnh rồi à?

Thanh âm già nua mà Diệp Âm Trúc nghe được trước lúc hôn mê lại một lần nữa vang lên. So với trước kia dường như nhu hòa hơn rất nhiều.

-Ta biết, ngươi rất muốn ta chết, đáng tiếc ta vẫn còn sống, đáng tiếc hơn nữa, đám Cốt Long này cũng hoàn toàn chưa chết.

Diệp Âm Trúc lạnh lùng không đáp.

-Loài người, ngươi dùng phương gì vậy, tiếng đàn kỳ lạ đó rốt cục là sao? Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao ngươi thực lực không đủ nhưng Ngân long vương lại sai ngươi tới đây.

Diệp Âm Trúc hừ lạnh một tiếng, cũng không lên tiếng trả lời. Thanh âm già nua lại nói tiếp:

-Loài người, chờ sau khi ngươi hồi phục thể lực, đến chỗ ta đi.

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt đáp lời:

-Bảo ta đi chịu chết à? Ta sao ngu ngốc đi được. Trước khi ta chết dù sao cũng sẽ tấu lại khúc " Thập Diện Mai Phục " lại lần nữa, cố kiếm chút tiện nghi coi sao

-Không, ngươi hiểu lầm rồi. Ta nói ngươi đến tìm ta là bởi vì ngươi đã đạt được thừa nhận của ta, hay nói cách khác chính là thừa nhận của Long vực rồi.

-Cái gì?

Diệp Âm Trúc trong lòng chấn động, khóe miệng nhếch ra một tia cười khinh thị

-Đạt được thừa nhận rồi sao?

-Bởi khúc nhạc của ta, đám Cốt Long của Long vực này đã hủy hoại đi không ít, còn nói đã đạt được thừa nhận của ngươi. Ngươi không nói đùa đó chứ, hay vẫn còn tưởng ta là kẻ ngu? Cho dù là muốn dụ ta đến đó để giết, ta cũng nghĩ ngươi nên tìm một lý do khác thông minh hơn.

Một tiếng thở dài trầm trầm làm cả Long vực cũng rung động theo

-Là Long tộc cao quý, ta nhất định không nói dối.

-Mặc dù người không đạt được chứng nhận thông qua cách bình thường, nhưng dù sao đây cũng là sự thật. Ta cũng không cần phải lừa ngươi làm gì. Nếu không gặp ta, ngươi cứ kiên trì ở tại chỗ đó, rốt cục cũng chết. Hơn nữa ngươi cũng không cần phải tấu lại khúc nhạc đó nữa. Mục đích của ngươi cũng đã đạt được rồi. Thật không nghĩ tới Long vực lại bị một tên loài người nhỏ bé như thế đẩy đến bờ vực diệt vong.

-Hàng bao nhiêu năm trôi qua rồi, chẳng lẽ cái này là kiếp nạn của Long tộc chúng ta bắt đầu hay sao?

Nghe lời nói xong, Diệp Âm Trúc không nhịn được trong lòng có chút nghi hoặc, lúc này thể lực hắn cũng đã khôi phục lại một ít, cố gắng ngồi dậy nhìn về hướng Long vực. Thoáng nhìn qua thì Long vực cảnh tượng cũng tựa như lúc hắn mới đặt chân đến, phía trong bình nguyên rộng lớn xếp la liệt các bộ xương của Long tộc. Mặc dù có không ít đã bị nghiền nát hay đổ vỡ tan tành, nhưng tuyệt đại đa số xương cốt vẫn được bảo trì ở trạng thái nguyên vẹn.

-Còn nói sẽ không gạt ta cái gì. Hiệu quả của cầm khúc " Thập Diện Mai Phục " chẳng phải đã hết rồi.

-Đám Cốt Long này không phải vẫn còn lành lặn sao?

-Không, ngươi lầm rồi, mặc dù cầm khúc của ngươi đã chấm dứt. Nhưng các linh hồn của Long tộc cũng đã chịu kích thích đến tột cùng rồi, hễ chúng tỉnh lại thì quá trình giết chóc sẽ lại tiếp tục. Đến khi nào bị hủy diệt toàn bộ mới thôi.

Diệp Âm Trúc tự cười thầm " không nghĩ tới cầm khúc của ta lại có hiệu quả ghê gớm như vậy ".

-Ngươi tới nơi này. Mục đích là muốn đạt được thừa nhận, trở thành ngoại tịch Long tộc hay cũng chính là một phần tử của Long tộc, vậy mục đích của ngươi cũng không phải là phá hoại nơi này.

-Nếu ta cho ngươi thừa nhận từ Long vực. Cũng hy vọng ngươi có thể giải quyết nguy cơ trước mắt. Như vậy coi như là trao đổi công bằng, đối với Long tộc hay đối với ngươi mà nói đều là có lợi cả.

Nghe lời nói xong, Diệp Âm Trúc trong lòng chấn động.

Đúng là rất rõ ràng, tên lão Long giấu mình trong Long vực này phải xuống nước cầu xin mình. Vậy lời hắn nói quả thật cũng có vài phần đáng tin.

-Ngươi thật sự xác định ta có khả năng giúp đám Cốt Long này bình tĩnh trở lại?

-Ta cũng không thể xác định, nhưng đây là cơ hội duy nhất. Ta không thể nhìn thấy thánh địa Long tộc tan tành như vậy. Mau đến chỗ ta đi, thời gian không còn nhiều nữa đâu.

Diệp Âm Trúc thản nhiên nói:

-Ngươi dựa vào cái gì để làm cho ta tin ngươi?

Thanh âm già nua nọ dường như có chút phẫn nộ nói:

-Bằng vào tên ta, Nặc Khắc Hi.

Diệp Âm Trúc hừ một tiếng

-Trong mắt ta, Long tộc đều như nhau cả. Nặc Khắc Hi? Chưa hề nghe qua.

Trải qua bờ vực sống chết lần này, tâm địa hắn trở nên thành thục hơn rất nhiều, muốn lấy được tín nhiệm của hắn, nhất là Long tộc, lại càng không dễ dàng.

-Ngươi..

Nặc Khắc Hi có vẻ rất phẫn nộ nhưng cố gắng áp chế lửa giận xuống

-Được rồi, để ta nói cho ngươi biết.

-Bởi vì ta dùng sức thay đổi quy tắc của Long vực, linh hồn lực tiêu hao quá độ, đã như đèn khô cạn dầu. Chẳng bao lâu nữa cũng sẽ tan biến.

-Ở trong Long vực này, cứ mỗi nửa tháng, Long Nguyệt lại từ khuyết chuyển thành tròn. Khi đó, sẽ thức tỉnh các linh hồn Long tộc đang yên nghỉ, đưa chúng trở lại thân thể.

-Lúc này, trăng tròn chuyển thành khuyết là do ta. Muốn đình chỉ chuyện tương tàn của thành viên Long tộc, ta đã dùng năng lượng linh hồn lực chuyển hóa trăng tròn thành trăng khuyết. Tiêu hao một lượng khổng lồ linh hồn lực.

-Nếu để cho đám Long tộc ở đây đánh nhau sống chết mà toàn bộ diệt vong thì thánh địa Long tộc này cũng sẽ tan tành theo bọn chúng.

-Để cứu vãn nguy cơ này. Ta chỉ có thể tin tưởng ngươi có thể một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh lại cho bọn chúng. Ta cũng thỉnh cầu ngươi ra tay trợ giúp Long tộc.

-Dù sao, sau khi đạt được thừa nhận từ Long tộc, bản thân ngươi đã là một phần tử của Long tộc a!

Nghe Nặc Khắc Hi nói xong, Diệp Âm Trúc chợt hiểu ra nguyên nhân. Khó trách hắn phải xuống giọng nhờ vả mình như vậy. Thẳng thắn mà nói, hắn cũng không còn đủ năng lực để thi triển " Thập Diện Mai Phục " thêm một lần nữa. Lần trước năng lượng cơ thể tiêu hao quá độ, đã suýt nữa tiến đến bờ vực tử vong, nếu không nhờ Bích Ti cùng Tâm Linh Thủ Hộ cung cấp sinh mạng khí tức thì chỉ sợ giờ này hắn đã khô kiệt như ngọn đèn cạn dầu mà vong mạng. Muốn khôi phục lại trạng thái như trước kia, không biết là còn phải mất bao lâu thời gian.

Cho dù là khôi phục được, bởi vì sử dụng Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp, Cầm ma pháp của hắn cũng sẽ từ Kiếm Đảm Cầm Tâm tam giai rớt xuống Kiếm Đảm Cầm Tâm nhị giai. Quan trọng hơn là trong nội tâm của hắn giờ đây cảm giác phẫn nộ và giết chóc cũng đã theo khúc " Thập Diện Mai Phục " tiêu biến mất hết, cho dù là có thần khí như Phi Bộc Liên Châu Cầm, hắn cũng vô pháp diễn tấu lại được.

Không tin Nặc Khắc Hi, chính mình chỉ có ở chỗ này chờ chết. Tin tưởng hắn, ít nhất cũng có 1 cơ hội, nghĩ đến đây, Diệp Âm Trúc đã quyết định chủ ý. Thanh âm cũng hòa hoãn đi vài phần.

Cho dù chỉ có một tia sinh cơ, cũng không ai ngu dại không tận dụng lấy!

-Được rồi, ta sẽ đi đến chỗ ngươi. Nhưng ở trong Long vực này, ma pháp nguyên tố chuyển động thật sự quá mạnh mẽ, hơn nữa lại quá cuồng bạo, ta căn bản là vô phương di chuyển.

Nặc Khắc Hi phảng phất như thở phào nhẹ nhõm, nói:

-Chuyện này đơn giản, lực lượng của ta dù không còn mạnh mẽ nhưng cũng đủ khả năng để khống chế ma pháp nguyên tố này. Ngươi mau mau khôi phục thể lực đi.

Nghe lời hắn nói xong, Diệp Âm Trúc không khỏi giật mình trong lòng, linh hồn sắp sửa tan nát còn có khả năng khống chế ma pháp nguyên tố cuồng bạo như thế. Nặc Khắc Hi này thực lực quả thật kinh khủng không biết so với Ngân long vương Hoắc Hoa Đức cao thấp thế nào.

Lúc này tinh thần lực của hắn cũng đã khôi phục một chút, lại vừa ăn xong thủy quả, khoanh chân dưỡng thần một lát, tu luyện Trúc đấu khí.

Long vực lại một lần nữa chìm trong im lặng, chỉ nghe có tiếng hô hấp của Diệp Âm Trúc

Lần này tiêu hao lực lượng thật sự quá lớn, cho dù đã cùng với Tử kí kết bình đẳng bổn mạng khế ước, thân thể của Diệp Âm Trúc đã được cải tạo ít nhiều, cũng phải mất thời gian khoảng gần 1 ngày mới có thể khôi phục thể lực của chính mình vài phần. Vết thương trên chân cũng nhờ vào Tử Trúc Thần Châm trị liệu đơn giản là xong. Cũng may là không thương tổn gì đến xương cốt.

-Nặc Khắc Hi. Ngươi có đó không?

Diệp Âm Trúc đứng lên, nói vọng về phía trung tâm Long vực.

-Ta ở đây, thể lực của ngươi đã khôi phục chưa?

Thanh âm của Nặc Khắc Hi có chút điểm hưng phấn.

-Khôi phục được khoảng 5 thành rồi. Ta bây giờ đi tới chỗ ngươi đây.

Nếu đã quyết định mạo hiểm một lần, Diệp Âm Trúc cũng không do dự nhiều nữa. Lập tức, hắn nén đau, kéo lê chân phải trên mặt đất. Từng bước, từng bước tập tễnh hướng về phía trung tâm của Long vực bước đi.

Quả nhiên ma pháp nguyên tố trong Long vực cũng không mang đến cho hắn bất cứ phiền toái nào. Chính lúc vừa tiến nhập bình nguyên, ma pháp nguyên tố xung quanh như bị một lực lượng vô hình khống chế tách ra hai bên, tạo ra một thông đạo. Diệp Âm Trúc cứ thế đi theo thông đạo, không gặp bất cứ trở ngại gì.

Sờ lên Sinh Mệnh Thủ Hộ trên tay phải. Kể từ lúc hôn mê tới giờ đã qua thời gian dài hơn một ngày, tuyệt đối phòng ngự của Sinh Mệnh Thủ Hộ lại có thể sử dụng thêm một lần nữa, mặc dù lúc này, tuyệt đối phòng ngự nọ vị tất đã có thể cứu tính mạng mình, nhưng cẩn thận bao giờ cũng là không thừa.

Từng bước từng bước đi về hướng Long vực. Lúc đi ngang qua đám Cốt Long nằm la liệt, Diệp Âm Trúc càng thêm khắc sâu ghi nhớ sự cường đại của bọn chúng.

Nhìn qua đám thân thể to lớn như vậy, với trạng thái hiện giờ của hắn, cho dù chỉ là một đầu Cốt Long nhỏ bé nhất công kích cũng dễ dàng nghiền nát hắn.

Long vực mặc dù phía xa có một tấm kính lớn phản chiếu lại mới có vẻ rộng lớn khôn cùng nhưng thực tế diện tích của bình nguyên cũng đã không hề nhỏ. Dưới sự chỉ dẫn của Nặc Khắc Hi, Diệp Âm Trúc đi cũng không nhanh, thời gian cũng mất hơn nửa ngày vẫn chưa tới được trung tâm của Long vực.

-Loài người, ngươi có thể đi nhanh một chút được không, thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi. Khống chế ma pháp nguyên tố như vậy làm cho linh hồn ta càng tiêu hao nhanh hơn.

Thanh âm của Nặc Khắc Hi đã pha lẫn chút gấp gáp.

Tới lúc này, Diệp Âm Trúc hiểu rõ, chính mình đối với Nặc Khắc Hi mà nói, tuyệt đối còn có giá trị lợi dụng, ít nhất trước khi giải quyết xong nguy cơ của Long vực, hắn sẽ không làm gì bất lợi cho mình. Phần chân đau đã hồi phục chút ít. Hắn vận dụng tốc độ nhanh hơn một chút, lại gia tốc bằng đấu khí phóng về trung tâm Long vực.

Không cần phải quá chú ý tìm kiếm. Trên đường hắn đi qua những đống Cốt Long càng ngày càng lớn hơn so với bên ngoài, rốt cục cũng tới trung tâm Long vực. Tại vị trí đó có một gốc cây cổ thụ cực kì to lớn, nhìn thoáng qua mà nói, hình dáng của nó giống hệt những cây cối ở ngoài khu rừng hắc ám kia, chỉ là vĩ đại hơn rất nhiều. Cây này với loại gỗ chú tạo nên Khô Mộc Long Ngâm Cầm đồng dạng nhưng khí tức của nó lại cường đại hơn đến không biết bao nhiêu lần.

Dưới tàng cây, một Cốt Long nằm dài, nó có thể bị Diệp Âm Trúc nhìn thấy từ xa chủ yếu là vì trong mắt nó có ngọn lửa linh hồn đang cháy. Ngọn lửa linh hồn này đặc biệt không giống với bất kì Cốt Long nào, ngọn lửa của hắn màu trắng. Trong 7 chủng loại Cốt Long, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong,lửa linh hồn màu sắc lần lượt là Lam, Đỏ, Vàng, Xanh. Kim chúc long thì ngọn lửa có màu hoàng kim, Ngân long là màu lục lạp, còn Hắc long có màu tím sẫm. Không có một linh hồn Long tộc nào có ngọn lửa màu trắng đặc biệt như vậy.

-Ngươi chính là Nặc Khắc Hi?

Diệp Âm Trúc đến cách người Cốt Long chừng 30 thước thì dừng lại.

-Đúng vậy, ta chính là Nặc Khắc Hi, tinh thần lạc ấn còn tồn tại của Thần Thánh Cự Long duy nhất Nặc Khắc Hi.

Nặc Khắc Hi chậm rãi đứng lên, thân thể của hắn cũng không phải đặc biệt to lớn, dài chừng 30 thước, cao khoảng hơn 10 thước, thân hình so với Ngân long vương Hoắc Hoa Đức còn nhỏ hơn nhiều. Nhưng không chỉ ngọn lửa linh hồn của hắn khác với Long tộc thông thường mà ngay cả xương cốt cũng có điểm khác. Những Cốt Long kia, bất luận lúc sinh tiền thuộc về Long thành nào, xương cốt đều đồng dạng có màu trắng. Nhưng mà xương cốt của Nặc Khắc Hi mặc dù cũng màu trắng nhưng lại thấy có một vầng hào quang lóng lánh bao bọc xung quanh. Nhìn thoáng qua trong suốt như thủy tinh, trong đó lại còn có những điểm sáng lấp lánh nhàn nhạt.

-Ngươi là Thần Thánh Cự Long?

Diệp Âm Trúc kinh hãi hỏi lại, đồng tử nhất thời co rút. Thần Thánh Cự Long, đó là truyền thuyết tồn tại của Long tộc, mạnh hơn cả cửu cấp ma thú, thập cấp ma thú tồn tại trên cả tử cấp cửu giai.

Nặc Khắc Hi thản nhiên nói:

-Không sai, ta chính là tinh thần lạc ấn của Thần Thánh Cự Long duy nhất của Long tộc. Nhưng mà sao? Từ khi ta tử vong trong chiến đấu, đến đây, mặc dù ta còn giữ lại trí nhớ của chính mình cùng với linh hồn lạc ấn nhưng mà lực lượng của ta so với khi còn sống chỉ còn có 5 phần. Nếu không như vậy, Long Nguyệt trong Long vực này làm sao có thể kìm giữ ta được.

Diệp Âm Trúc không hề lên tiếng nhưng ở trong sâu thẳm nội tâm cũng không giữ được bình tĩnh. Mặc dù Nặc Khắc Hi trên người cũng không tản mác ra khí thế cường đại nhưng cầm tâm nhạy cảm của hắn rõ ràng cảm giác được Nặc Khắc Hi so với Ngân long vương Hoắc Hoa Đức còn mạnh hơn nhiều. Chỉ cần 5 phần lực lượng của thập cấp ma thú Thần Thánh Cự Long, dĩ nhiên cũng cường đại hơn nhiều so với tử cấp cửu giai Ngân long vương. Vậy thực lực chân chính của Thần Thánh Cự Long có thể đạt tới mức độ nào?

Nặc Khắc Hi thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn lại thân thể chính mình, Diệp Âm Trúc lúc này mới phát hiện, xương cốt trên người hắn mặc dù không giống với những Cốt Long khác, cũng có nhiều chỗ tổn hại, rõ ràng nhất là xương ức, trên đó có một vết đứt thật lớn, cơ hồ muốn chia lồng ngực của hắn ra làm hai nửa. Đây xem ra chính là vết thương trí mạng của hắn.

-Loài người! Ta còn chưa biết tên của ngươi.

Diệp Âm Trúc đã tới trước mặt, Nặc Khắc Hi tự nhiên cũng không cần nôn nóng nữa.

-Ta tên là Diệp Âm Trúc.

Nặc Khắc Hi gật đầu nói:

-Ngươi đã đên được đây, vậy ta có thể cấp chứng nhận của Long vực cho ngươi được rồi. Nhưng mà ngươi phải giúp ta giải quyết nguy cơ của Long vực thì mới có thể rời khỏi đây được, ngươi có đồng ý không?

Diệp Âm Trúc nở nụ cười, không chỉ cười trên mặt, trong lòng hắn cũng cười. Bởi vì hắn vừa nhớ lại trước kia tại thư viện hoàng gia của Mễ Lan đế quốc đọc qua một quyển sách, thấy được một câu thành ngữ là: Gõ ống tre. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Gõ ống tre là như thế nào? Chính là lúc đối phương có việc gì cần cầu khẩn đến mình, mình tạo áp lực càng nhiều về phía đối phương, lợi dụng điểm đó để thu về càng nhiều lợi ích càng tốt. Đó chính là gõ ống tre.

Đối với Diệp Âm Trúc mà nói, bình thường hành vi như vậy hắn rất khinh thường, nhưng chỉ là trước kia mà thôi. Lúc này hắn đang đối mặt với ai? Long tộc đệ nhất cường giả Thần Thánh Cự Long Nặc Khắc Hi. Ngân long thành gây cho hắn bao nhiêu thống khổ, làm cho tâm tính của hắn xảy ra biến hóa ghê gớm, cho nên lúc này 3 chữ gõ ống tre xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn. Chính là Thần Thánh Cự Long a! Cho dù chỉ còn là Cốt Long nhưng chắc rằng trên người hắn cũng còn không thiếu điểm tốt.

-Ngươi cười cái gì, Diệp Âm Trúc.

Nặc Khắc Hi tựa hồ có chút bất mãn nhìn con người nhỏ bé này đang đứng trước mặt hắn.

Diệp Âm Trúc nói:

-Ta cười bởi vì cho dù ta nguyện y giúp ngươi nhưng ngươi thử xem hiện giờ ta có đủ năng lực giúp ngươi hay không? Vì sử dụng cầm khúc " Thập Diện Mai Phục " ta đã liều mạng kích thích tinh thần lực của mình, làm cho thân thể chịu đả kích nghiêm trọng, căn bản không còn khả năng hóa giải nữa.

Huống chi muốn hóa giải hiệu ứng của " Thập Diện Mai Phục " tinh thần lực so với việc sử dụng " Thập Diện Mai Phục " còn cần nhiều hơn. Căn bản là ta không có cách nào làm được.

Nặc Khắc Hi nói:

-Chuyện này đơn giản, nếu ngươi đã được thừa nhận từ Long vục, tất nhiên sẽ trở thành ngoại tịch Ngân long, cũng có thể có được đại bộ phận năng lực của Ngân long. Ta có thể cung cấp cho ngươi năng lực này, chẳng những có thể khôi phục tinh thần lực của ngươi hoàn toàn như cũ, hơn nữa lại có thêm không ít tăng trưởng.

-Cho dù không đủ vẫn còn có ta, bằng vào sự trợ giúp từ linh hồn lực của ta, ta hoàn toàn có thể giúp ngươi hoàn thành cầm khúc.

Diệp Âm Trúc thản nhiên nói:

-Đáng tiếc, cầm khúc cũng không phải là dễ dàng diễn tấu như vậy, mỗi cầm khúc khác nhau cần loại cổ cầm khác nhau mới có thể phát huy tác dụng. Muốn phát huy hiệu quả của khúc " Thập Diện Mai Phục ", phải sử dụng Khô Mộc Long Ngâm Cầm.

Nặc Khắc Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Âm Trúc, mặc dù hắn đã từng sống rất lâu nhưng vào thời đại hắn sống, thế giới hoàn toàn chưa xuất hiện chức nghiệp Thần Âm sư này, cho nên căn bản hắn không thể biết Diệp Âm Trúc nói là thật hay giả.

-Khô Mộc Long Ngâm Cầm? Ở đây ta không có đàn..

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:

-Ta có.

Nặc Khắc Hi thở phào nhẹ nhõm nói:

-Vậy thì được rồi.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:

-Không được, không được, mặc dù Khô Mộc Long Ngâm Cầm đối với Long tộc các ngươi phát sinh hiệu quả tốt nhất nhưng mà nó đã bị tổn hại, thậm chí tổn hại không cách nào phục hồi lại được. Trừ phi phải sửa lại Khô Mộc Long Ngâm, nếu không cho dù ta có ý giúp ngươi cũng không cách nào thực hiện được.

-Sửa lại Khô Mộc Long Ngâm Cầm?

Lời nói của Nặc Khắc Hi có vẻ có chút bất ổn.

-Mặc dù ta là Thần thánh cự long, nhưng trước giờ ta chưa từng sửa cầm.

Diệp Âm Trúc lại mìm cười, nụ cười của hắn mang theo vài phần giảo hoạt. Đối mặt với Thần thánh cự long có thể mỉm cười được tuyệt đối không có nhiều người lắm

-Ta sẽ sửa.

-Ngươi … ngươi có thể một lời nói cho hết chuyện được không.

Nặc Khắc Hi giận dữ nói.

Diệp Âm Trúc nhún vai ra chiều bất đắc dĩ:

-Không phải ta không muốn một lời nói hết. Là ngươi ngắt lời ta thôi.

-Vậy ngươi nói đi, cuối cùng phải làm sao mới có thể giúp ta hóa giải nguy cơ lần này của Long vực.

Nói xong những lời này, Nặc Khắc Hi im lặng, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc nói:

-Trước tiên, ta phải khôi phục lại thực lực, càng mạnh càng tốt. Linh hồn lực của ngươi mặc dù cường đại nhưng cũng không giúp gì ta được. Trong khi tấu cầm khúc, ta phải mang tâm hồn của chính mình hòa nhập vào tiết tấu của khúc nhạc, dung hợp tinh thần lực bản thân với tâm tình của cầm khúc, mới có thể phát sinh hiệu quả tốt nhất. Nhưng điều quan trọng nhất là Khô Mộc Long Ngâm Cầm. Đúc lại Khô Mộc Long Ngâm Cầm cũng không quá khó khăn. Ngươi có thể nói cho ta biết, trong Long vực có loại cây này, tên gọi là gì?

Nặc Khắc Hi nói:

-Đây gọi là Long Hồn mộc, thực vật này hấp thu linh hồn của Long tộc mà sinh trưởng, thân cực kì cứng rắn, hơn nữa còn phát ra khi tức đặc thù của Long tộc.

Diệp Âm Trúc nói:

-Vậy là được rồi. Khô Mộc Long Ngâm Cầm của ta trước kia chính là dùng loại Long Hồn mộc này chế tạo mà thành. Có nguyên liệu chế biến rồi hết thảy đều đơn giản. Ta phát hiện Long Hồn mộc ở nơi này có nhiều loại khác nhau, ta chỉ có thể nói, loại Long Hồn mộc nào phẩm chất càng ưu việt thì chế tạo Khô Mộc Long Ngâm Cầm hiệu quả càng cao. Nhưng mà cổ cầm tuyệt không thể thiếu dây đàn, trước kia dây đàn của Khô Mộc Long Ngâm Cầm là loại gân rồng hảo hạng nhất. Loại nguyên liệu này, nơi đây hẳn là các ngươi hoàn toàn không thiếu, đúng không.

Nói đến đây, hắn không khỏi nhớ đến lời Ngân long vương Hoắc Hoa Đức nói với mình trước khi khởi hành. Nếu có thể đạt được thừa nhận từ Long vực là cũng có thể lấy được đồ vật cho bản thân mình. Món đồ này hẳn là gân rồng. Nhưng bây giờ chính mình cần không chỉ có gân rồng, Khô Mộc Long Ngâm Cầm của mình lúc trước mặc dù phẩm chất rất tốt nhưng so với loại Long Hồn mộc trước mắt này thì xem ra thua kém khá nhiều. Nếu đã muốn gõ ống tre thì phải gõ cật lực.

Ngọn lửa trong mắt Nặc Khắc Hi tỏa ánh sáng kịch liệt chói mắt, nói:

-Ngươi còn muốn gân rồng à? Ngươi có biết là dùng đến thân thể của Long tộc chính là vũ nhục lớn nhất đối với Long tộc hay không?

Diệp Âm Trúc thản nhiên nói:

-Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không có biện pháp gì khác. Cái này cũng không phải là vũ nhục Long tộc mà là vì cứu vãn Long tộc thánh địa của các ngươi thôi. Ngươi cứ từ từ suy nghĩ lại đi.

Do dự một chút, Nặc Khắc Hi không thể không đồng ý:

-Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.

Diệp Âm Trúc nói:

-Ngươi đừng đáp ứng nhanh quá. Chúng ta trước tiên hãy nói về nguyên liệu ngươi sẽ cung cấp cho ta. Long Hồn mộc cùng gân rồng, chất liệu càng tốt thì hiệu quả của Khô Mộc Long Ngâm Cầm sẽ càng cao. Nếu vì lý do nguyên liệu không tốt mà Khô Mộc Long Ngâm Cầm không phát huy hết năng lực, ngươi cũng không thể trách ta được.

Nặc Khắc Hi rùng mình, lắc lắc đầu, nghiến răng nói:

-Nếu ta đã nhận lời với ngươi, nguyên vật liệu cho ngươi tự nhiên đều là hảo hạng.

Ngọn lửa linh hồn của hắn sáng lên, rung động kịch liệt, không khí chung quanh tựa hồ lạnh buốt đi. Hắn chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Diệp Âm Trúc, nếu Long vực vì chuyện này mà dẫn đến hủy diệt, vậy hắn chính là tội nhân Long tộc. Mà cũng vì vậy mà căn nguyên của Long tộc dao động.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

-Vậy được rồi, bây giờ ngươi có thể cấp cho ta chứng nhận của Long vực trước đi vậy.

Nặc Khắc Hi gật đầu, ánh sáng tím lóe lên, khối lân phiến mà Diệp Âm Trúc mang theo đến đây một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.

Đây là lúc sau khi ta trở thành thần thánh cự long thì gửi lại mảnh long lân này, mỗi tòa Long thành đều giữ một miếng để làm vật chứng cho ngoại tịch Long tộc, nếu không có nó, ngay từ lúc đầu tiên ngươi bước vào thánh địa Long tộc này thì đã bị nguyên tố ma pháp nơi đây giết chết rồi.

Vừa nói xong, một đạo quang mang màu trắng từ long trảo của Nặc Khắc Hi bắn ra, bao phủ khối long lân màu tím nọ bên trong. Đạo quang mang trắng đó phảng phất mang năng lượng hết sức đặc thù, dưới tác dụng của nó, khối lân phiến màu tím kia từ từ thu nhỏ lại, cũng không phải là thu nhỏ lại hoàn toàn mà là bị ép phải co lại.

Diệp Âm Trúc nhíu mày nói:

-Khảo nghiệm này của Long tộc thật sự quá gian nan, ta thật sự nghĩ không ra loài người có thể thông qua được. Cho dù là Pháp Lam thất tháp cường giả, Tử cấp cửu giai cũng vô phương làm được.

Nặc Khắc Hi nói:

-Pháp Lam thất tháp ta không biết là gì. Bất quá thông qua thừa nhận của Long vực tuy gian nan thật nhưng cũng không quá khó khăn. Nhân loại chỉ cần thực lực ở Tử cấp 3 giai trở lên là có khả năng thành công rồi. Kì thật, chuyện khó khăn nhất trong việc trở thành ngoại tịch Long tộc chính là sở hữu khối lân phiến này, chỉ có trải qua khảo nghiệm của Long vương thất đại Long thành mới có cơ hội sở hữu khối lân phiến này và được đưa đến nơi đây, hơn nữa thất đại Long thành cũng có kí kết hiệp ước, cũng chỉ có Ngân long được ưu tiên trước hết trong việc trở thành ngoại tịch Long tộc.

-Thông qua khảo nghiệm không quá khó khăn? Tử cấp 3 giai làm sao có thể? Ở đây bao gồm mấy ngàn Cốt Long, cho dù bọn chúng chỉ còn phân nửa thực lực của cự long lúc còn sống, cũng có thể xem như tương đương với thực lực của toàn thể Long tộc đang tồn tại trên Đại lục này rồi.

Nghe Diệp Âm Trúc nói tới đây, Nặc Khắc Hi ngược lại chỉ cười nhẹ:

-Chỉ có thể nói ngươi quá xui xẻo mà thôi, trước đây ta có nói, các linh hồn yên nghỉ tại Long vực này, cứ mỗi tháng 2 lần thì thức tỉnh lại. Bình thường mà xét, chỉ cần chống đỡ được áp lực của ma pháp nguyên tố tại đây, dưới sự cản trở của bọn chúng đi được tới trước mặt ta là đã có thể đạt được thừa nhận từ Long tộc rồi. Khảo nghiệm dành cho ngoại tịch Long tộc chính là khảo nghiệm thực lực cùng sức chịu đựng, có thể tới được Long vực được xem như cơ bản là thông qua khảo nghiệm rồi. Chỉ có ngươi thực lực yếu ớt như vậy mới bị ma pháp nguyên tố nơi này cản trở. Sở dĩ ngoại tịch long tộc phải đến tận đây mới được xác nhận thân phận, chủ yếu là để cho ta cử hành nghi thức. Chính thức lấy được danh hiệu ngoại tịch Long tộc. Đáng tiếc, ngươi có lẽ là ngoại tịch Long tộc cuối cùng được chứng nhận. Trừ phi Long tộc lại xuất hiện thêm một vị thần thánh cự long nữa.

Vừa nói chuyện, khối lân phiến nọ dưới áp lực từ quang mang màu trắng phóng ra từ Long trảo của Nặc Khắc Hi đã trở nên trong suốt, biến thành một điểm sáng trắng nho nhỏ, Nặc Khắc Hi khẽ giơ Long trảo, Diệp Âm Trúc chưa kịp phản ứng, thì điểm sáng nọ đã bay thẳng đến mi tâm của hắn rồi chui tọt vào.

Cảm giác thư thái nhất thời xuất hiện tại mi tâm Diệp Âm Trúc rồi nhanh chóng lan rộng khắp toàn thân, vạn vật chung quanh cơ hồ trở nên trong suốt. Tinh thần lực của Diệp Âm Trúc vốn đang cạn kiệt phảng phất như đất hạn lâu ngày được tưới cam lộ, không ngừng hấp thu luồng khí lưu thanh khiết mát lạnh kia.

Chỉ trong nháy mắt chốc lát là công phu của Diệp Âm Trúc tại tinh thần chi hải đã dậy sóng. Đó dĩ nhiên là tinh thần lực tinh thuần nhất, không hề có chút gì tạp chất. Hắn phát hiện thế giới trước mắt dường như thay đổi chóng mặt, ma pháp nguyên tố lưu động vốn chỉ có thể cảm giác được nay xuất hiện rõ ràng trong mắt. Màu đỏ cuồng bạo chính là hỏa nguyên tố, trầm tĩnh mà nhu hòa là thủy nguyên tố, bay lượn tự nhiên thanh thoát chính là phong nguyên tố. Các loại ma pháp nguyên tố khác nhau, đang không ngừng lưu chuyển trong không khí xung quanh người hắn.

Nặc Khắc Hi cũng giải phong ấn cho ma pháp nguyên tố xung quanh, nhưng cảm giác hít thở không thông do ma pháp nguyên tố lưu động cũng không có tái hiện. Không khí vẫn hài hòa, còn ma pháp nguyên tố khổng lồ nọ cũng không hề mang đến áp lực nào cho Diệp Âm Trúc.

Khí lưu mát lạnh như băng lại không ngừng tăng trưởng. Diệp Âm Trúc vội vã khoanh chân xếp bằng trên mặt đất, tập trung tinh thần hấp thu loại tinh thần lực thuần chất này.

Cảm giác với môi trường xung quanh lại trở nên càng thêm nhạy cảm. Nhất là ma pháp nguyên tố lưu động xung quanh, cho dù là biến hóa nhỏ nhất, hắn cũng có thể cảm giác rõ ràng được.

Kể từ giờ trở đi, ngươi đã kế thừa phần lớn năng lực của Ngân long tộc. Chính thức trở thành ngoại tịch Ngân long. Ngoại trừ không cách nào sử dụng chú ngữ của Long tộc cùng thân thể của Long tộc ra, ngươi có thể sử dụng bất kì năng lực nào khác, kể cả tinh thần lực cường đại cùng với Ngân long ma pháp.

Nghe hắn nói như vậy, Diệp Âm Trúc trong lòng mừng rỡ, có thể sở hữu đại bộ phận năng lực của Ngân long, kể cả ma pháp có ý nghĩa thế nào? Ý nghĩa là chính mình có thể thao túng tinh thần lực, trở thành một gã ma pháp sư toàn hệ. Cho dù chỉ có tác dụng phụ trợ cho Cầm ma pháp của bản thân thì cũng là quá tốt a!

Hấp thu càng nhiều tinh thần lực thuần khiết kia, Diệp Âm Trúc cũng dần dần phát hiện huyền bí của Ngân long ma pháp.

Đối với đại bộ phận ma pháp sư mà nói, đều là chính mình chuyên tu một hệ ma pháp, cùng với tinh thần lực kết hợp, thông qua chú ngữ phóng thích ma pháp. Chỉ có tinh thần lực ma pháp sư là ngoại lệ, bởi vì đối với tinh thần hệ ma pháp sư, chỉ cần chuyên tu tinh thần lực mà không cần hao phí tu luyện ma pháp lực. Tinh thần lực cũng chính là ma pháp lực của bọn họ. Lúc này thông qua kiến thức của Ngân long về ma pháp lực, Diệp Âm Trúc hiểu được, sở dĩ Ngân long có thể trở thành ma pháp long, khống chế toàn bộ ma pháp nguyên tố ngoại trừ Ám nguyên tố, cũng không phải là do bọn họ chính mình chuyên tu một loại ma pháp lực, mà là do tinh thần lực đặc thù của Ngân long tộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK