Hít một hơi thật sâu, vất vả ngưng tụ trúc đấu khí vào trong đan điền, Diệp Âm Trúc mở hai mắt ra.
Người bước vào là Hải Dương. Lúc này, bên ngoài sắc trời đã chập choạng tối. Vì chỉ có hai người bọn họ, Hải Dương không đeo tấm mạng làm bằng da hải báo, lộ ra một dung nhan kiều diễm lộng lẫy. Lúc này, nàng đang cầm trong tay một cái chén lớn, bộ dáng cực kỳ chuyên chú, cẩn thận.
-Hải Dương, ngươi tiều tụy đi nhiều
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng có chút tái nhợt, Diệp Âm Trúc cũng thấy ấm áp trong lòng. Ngày qua ngày, đều là nàng chiếu cố mình. Bất luận thân thể hay tinh thần mệt mỏi, cô cháu gái Nguyên soái chưa từng trải sự đời này thủy chung không một câu oán hận, trước sau vẫn thủ hộ bên cạnh mình. Tình nghĩa như vậy, Diệp Âm Trúc lẽ nào lại không hiểu?
-Âm Trúc, ngươi đỡ hơn chưa? Nơi này không có gì đặc biệt cả, Tử sai Cách Lạp Tây Tư ra ngoài băng hải bắt về mấy con cá, ta làm canh chua cá cho ngươi ăn, không biết ăn có ngon không nữa.
Nói xong những lời này, Hải Dương không nhịn được, khuôn mặt đỏ lựng lên. Nàng còn chưa nói, đây là lần đầu tiên nàng nấu cơm.
Lời Diệp Âm Trúc bật thốt lên:
-Nhất định ăn sẽ rất ngon.
Hải Dương mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên người Diệp Âm Trúc
-Ngươi còn chưa ăn, làm sao biết ngon hay dở thế nào?
Diệp Âm Trúc ngồi dậy, nói:
-Chỉ cần là ngươi nấu, nhất định là ngon.
Khuôn mặt Hải Dương càng đỏ hơn vài phần, nhưng cảm giác vui mừng này đã xóa đi tất cả những mệt mỏi trong mấy ngày qua.
-Vậy ngươi nhanh ăn đi. Ăn nhiều vào, thân thể mới có thể khôi phục nhanh hơn.
Diệp Âm Trúc gật đầu, hai tay muốn đưa ra để nhận bát canh, Hải Dương vội hỏi:
-Ngươi thân thể còn yếu, ta đút ngươi nha.
Bốn chữ cuối cùng, nàng cơ hồ chỉ nhấp môi, may là bây giờ sắc trời đã tương đối tối, nếu không Diệp Âm Trúc nhất định có thể phát hiện nàng càng lúc càng ngượng ngùng.
-Cái này, sao có thể như thế được.
Diệp Âm Trúc có chút xấu hổ, trống ngực đập liên hồi với tốc độ càng lúc càng tăng.
Hải Dương khe khẽ lắc đầu. Nàng không nói gì nữa, trên tay quang mang chợt lóe, từ không gian giới chỉ của nàng xuất hiện một cái thìa bạc tinh xảo. Nữ tử ra ngoài, đồ dùng mang theo dường như đầy đủ tất cả mọi thứ. Hơn nữa lại có phương tiện như không gian giới chỉ càng thuận lợi hơn. Cái chén và cái muỗng trong tay nàng đều là mang theo từ trước đến giờ, cuối cùng cũng đã có chỗ diệu dụng.
Cẩn thận múc một muỗng canh cá, khe khẽ hé miệng thổi, lại dùng môi của mình dò xét độ nóng, rồi Hải Dương mới đưa chén canh cá đến gần miệng Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc cũng hé miệng, đem canh cá nuốt xuống, thực chất là chẳng cảm giác được mùi vị gì cả. Không phải canh cá không ngon, mà bởi vì ánh mắt hắn lúc này hoàn toàn chú ý đến khuôn mặt Hải Dương.
-Hải Dương, ngươi thật đẹp.
Hải Dương có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, nàng không nghĩ tới Diệp Âm Trúc sẽ nói ra những lời ngọt ngào như vậy vào lúc này. Nhẹ giọng nàng nói:
-Ngươi bây giờ mới phát hiện ra sao? Cho dù đẹp, cái đẹp của ta cũng chỉ thuộc về một mình ngươi mà thôi.
Diệp Âm Trúc nói ra những lời ngọt ngào đó, kỳ thật cũng không phải bởi dung mạo Hải Dương xinh đẹp. Mà bởi vì khi nàng chính tay đút canh cá cho mình bộ dạng chuyên chú động lòng người. Lông mi cao vút khe khẽ rung động, mặc dù dung nhan ngư ngọc không tỳ vết, nhưng chân chính xúc động trái tim Diệp Âm Trúc lại là sự ôn nhu của nàng. Ngoại trừ hắn, ai biết Hải Dương bề ngoài lạnh như băng, mà bên trong ôn nhu ấm áp thế này?
Một ngụm rồi lại một ngụm, hắn uống bát canh cá của Hải Dương, mặc dù mùi vị so với những bát canh cá trước kia hắn đã uống qua thua xa, nhưng hải ngư tươi ngon cùng tình ý sâu đậm của Hải Dương làm Diệp Âm Trúc cảm giác được đây rõ ràng là bát canh cá ngon nhất mà mình được ăn từ khi sinh ra đến giờ.
Uống cạn một bát canh cá lớn, Diệp Âm Trúc cảm giác trong bụng mình có một chất lỏng ấm ấm, đem đến cảm giác thoải mái không nói nên lời, tinh thần nhất thời khôi phục vài phần
-Ăn rất ngon, Hải Dương, cám ơn ngươi.
Hải Dương mỉm cười lắc đầu
-Không cần cảm ơn, đỡ hơn chưa?
Diệp Âm Trúc nói:
-Ngươi cũng ăn chút gì đi mới được. Ngươi đã ăn gì chưa?
Hải Dương sửng sờ, nàng chợt nhớ ra mình vì chuyên chú đút Diệp Âm Trúc ăn canh cá, chính mình còn chưa ăn xong. Nàng không muốn dối Diệp Âm Trúc, khe khẽ lắc đầu.
Diệp Âm Trúc nhíu mày
-Ngươi sao lại làm như vậy? Phải ăn cái gì đi! Ngươi không phải nói chiếu cố ta sao? Nếu ngươi ngã bệnh làm sao có thể chiếu cố ta đây? Nhanh đi ăn một chút gì đi.
Hải Dương gật đầu, do dự một chút mới thấp giọng nói:
-Âm Trúc, ta đi ăn một chút, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không?
Diệp Âm Trúc hỏi:
-Chuyện gì?
Hải Dương chần chờ một hồi, mới dùng hết can đảm cất tiếng:
-Chúng ta mang đến không nhiều trướng bồng lắm. Trước kia đều là đang ở trong sơn động. Tại băng quyển trướng bồng không đủ. Khi trước vì chiếu cố ngươi, ta đều nghỉ tại trướng bồng này. Ta, buổi tối ta không có chỗ ở, ngươi có thể để ta ở đây với ngươi không? Ta chỉ minh tưởng một bên thôi.
Thu hết dũng khí nói xong mấy lời này, Hải Dương ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, Diệp Âm Trúc trong lòng nhất thời rung động
-Đương nhiên có thể. Đây là vinh hạnh của ta.
Hải Dương thật sự rất sợ Diệp Âm Trúc cự tuyệt mình. Nghe hắn đáp ứng, lúc này mới thở phào một hơi, có chút hưng phấn nói:
-Ta sẽ nhanh quay lại.
Vừa nói xong, nàng đã chạy ra ngoài.
Diệp Âm Trúc nhìn theo bóng nàng rời đi, hô với theo:
-Ăn nhiều vào nha.
Thời gian Hải Dương ăn cơm so với Diệp Âm Trúc tưởng tượng ngăn hơn nhiều lắm. Khi nàng trở lại trướng bồng, không biết bởi vì Diệp Âm Trúc hay là bởi vì ăn no, sắc mặt nhìn hồi phục rất nhiều. Ít nhất vẻ tái nhợt đã thay bằng sắc đỏ nhàn nhạt,, dung nhan xinh đẹp như tô phấn nhìn qua vừa đáng yêu vừa nhu mì.
Diệp Âm Trúc dịch người qua, nhường cho Hải Dương một khoảng trống. Trướng bồng của hai người cũng không lớn, sau khi Hải Dương ngồi xuống, hai người cơ hồ nghe rõ hơi thở của nhau.
-Sao quay lại nhanh thế, ngươi ăn no chưa?
Diệp Âm Trúc hỏi.
Hải Dương nhu thuận gật đầu
-Ăn no rồi.
Ánh mắt nhu hòa nhẹ nhàng nhìn Diệp Âm Trúc, hơi thở có phần vội vã.
-Nơi này thật sự rất an tĩnh. Nếu không phải bởi vì môi trường chung quanh quá lạnh, cũng có thể sống ở đây. Đáng tiếc sinh mệnh khí tức quá ít, thiếu đi màu xanh biếc của thực vật, kết cục làm mọi người không thoải mái.
Không biết tại sao nhìn dung nhan Hải Dương xinh đẹp, Diệp Âm Trúc nhớ tới mẫu thân, cũng tự nhiên nhớ tới Bích Không Hải. Nơi đó tràn ngập sinh cơ của cây trúc, có nhiều tiểu động vật đáng yêu, còn có trúc ốc và thân nhân của mình, không biết ba ba đã về đến nhà chưa, mụ mụ và hai vị gia gia có khỏe không?
Nhìn quang mang trong mắt Diệp Âm Trúc, Hải Dương nhẹ giọng hỏi:
-Ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?
Diệp Âm Trúc ý tứ trả lời:
-Nhớ nhà. Ta đang nhớ Bích Không Hải, nơi ta sinh ra và lớn lên.
-Bích Không Hải? Cái tên rất đẹp, ta nghĩ, nhất định là một nơi rất đẹp.
Hải Dương trong mắt toát ra một tia mong chờ.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Đúng vậy! Nơi đó rất đẹp, chỉ là không náo nhiệt. Bích Không Hải thật ra là một mảnh rừng trúc, màu xanh vô tận như hải dương.
Hải Dương cười khúc khích, nói:
-Có cơ hội ta cũng muốn xem tận mắt thế nào là biến thành bích lục vô tận đây?
Diệp Âm Trúc sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của nàng. Trên mặt nhất thời tươi cười hơn vài phần. Trong đầu hồi tưởng lại lúc đầu mẫu thân nói qua. Nếu có một ngày, mình có thích nữ hài tử nào, thì mang về cho mẹ xem. Có gì đó bất thường tràn ngập trong lòng, ánh mắt hắn cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
-Âm Trúc, thật hâm mộ ngươi. Ta nghĩ ngươi nhất định có một gia đình hòa thuận.
Hải Dương trong mắt đột nhiên vài phần bi thương, nhìn đáng yêu kinh người.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
-Ba ba, mụ mụ và hai vị gia gia, từ trước khi ta ra đời đến nay bọn họ đều sống ở Bích Không Hải. Bởi vì từ nhỏ ta theo Tần gia gia luyện cầm, ta và ba ba mụ mụ bọn họ rất ít ở cùng một chỗ. Chỉ là tới rồi đi, Bích Không Hải một năm chúng ta mới gặp nhau một lần. Nhưng ta biết, bọn họ rất thương ta. Lúc trước ít ở cùng ta, chỉ là vì sợ chậm trễ ta luyện cầm mà thôi."
Hải Dương có chút cúi đầu
-Ta không có cha mẹ, từ khi ta biết nghĩ đã không có cha mẹ. Nghe ông nội nói, bọn họ sinh hạ ta không lâu, bởi vì hắc long cùng ngân long đánh nhau mà chết, ta cũng là khi đó bị hắc long tộc hủ thực ma chú xâm nhập, mà mất đi dung nhan vốn có. Nếu không có ngươi trợ giúp, chỉ sợ ta bây giờ vẫn còn là cô gái xấu xí nhất thần âm hệ.
-Không, ngươi không phải. Cho dù không có ta trợ giúp, ngươi cũng tuyệt sẽ không là cô gái xấu xí nhất.
Diệp Âm Trúc khẩn thiết nói:
-Hải Dương, phán định một người đẹp xấu không chỉ là bề ngoài. Bề ngoài chỉ là đại biểu bởi dung nhan, còn chữ mỹ này hàm nghĩa chân chính rất rộng. Ít nhất ta cho rằng, dung nhan so sánh với nội tâm, nội tâm càng quan trọng hơn. Ví như Tô Lạp, Tô Lạp tướng mạo không anh tuấn, tài năng cũng không xuất chúng. Nhưng ta trước sau vẫn cho rằng, hắn có một trái tim rất đẹp. Ở cùng một chỗ với hắn, luôn có cảm giác rất thoải mái.
Hải Dương trong mắt hiện lên một tia cảm động
-Tô Lạp sao? Âm Trúc. Sợ rằng đại đa số người có cảm giác về hắn không giống với ngươi.
Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nói:
-Tại sao?
Hải Dương nói:
-Ít nhất chính ta cũng thấy Tô Lạp với mọi người là một người lạnh lùng. Chỉ có khi ở bên cạnh ngươi, khí tức của hắn mới có biến hóa, còn bất luận hắn đối mặt kẻ nào, cho dù là đối mặt Hương Loan học tả xinh đẹp, thần sắc của hắn cũng không xuất hiện một chút biến hóa. Phải biết rằng, Hương Loan học tả là đệ nhất mỹ nữ của Mễ Lan ma võ học viện chúng ta a! Cơ hồ chỉ cần là nam nhân sẽ vì vẻ xinh đẹp của nàng mà động tâm. Cho dù là ngươi cũng không ngoại lệ a. Ta còn nhớ kỹ, lần đầu tiên ngươi thấy nàng, ánh mắt rõ ràng có biến hóa, bất quá ánh mắt ngươi chỉ có thưởng thức và cảm thán, cũng không có ý gì khác. Nhưng Tô Lạp lại không thế, khi hắn nhìn Hương Loan, trong sâu thẳm ánh mắt vẫn băng lãnh như xưa, thậm chí, thậm chí có vài phần chết chóc.
Nghe Hải Dương nói, Diệp Âm Trúc trầm mặc, trong đầu nhớ lại những khi mình và Tô Lạp ở một chỗ. Quả thật, trong kí ức, Tô Lạp ngoại trừ những khi ở bên cạnh mình khí tức rất nhu hòa, còn đối với những người khác, thần sắc hắn rất lạnh nhạt, tựa hồ không gì có thể khiến hắn quan tâm. Nhớ lại khi trước đại chiến chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư biểu hiện vào thời khắc tối hậu của Tô Lạp khiến cảm giác của Diệp Âm Trúc với người bạn chí thân quen thuộc này nhất thời trở nên thần bí thêm vài phần.
Mỉm cười, Hải Dương nói:
-Có vẻ thần bí đây? Nhưng thật ra cũng bình thường, Tô Lạp dù sao cũng là thích khách.
Diệp Âm Trúc khe khẽ gật đầu
-Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Tô Lạp cũng có. Ta cũng không muốn biết chuyện thần bí của hắn. Ta chỉ cần biết hắn là người như thế nào là đủ rồi.
-Âm Trúc, ngươi có mệt không? Vừa tỉnh lại không lâu, đừng nói nhiều qua. Ngươi ngủ đi.
Hải Dương ân cần.
Nghe được những lời êm ái này, Diệp Âm Trúc vô ý nhìn vào đùi Hải Dương lấp ló dưới quần, nhớ tới khi mình tỉnh lại đã cảm nhận được sự đàn hồi của nó, trong đầu nhất thời nhớ lại thân thể hoàn mĩ mềm mại khi Hải Dương trị bệnh.
Hải Dương bị hắn nhìn mặt đỏ lên, thầm nghĩ, ánh mắt Âm Trúc sao lại sỗ sàng như thế. Hít một hơi sâu, nàng biết, đây là cơ hội tốt nhất cho mình tiếp cận Âm Trúc, nếu đã sớm có quyết định, thì phải nhanh chóng ra tay mới được. Hương Loan từng nói qua, nam tử xuất sắc như Diệp Âm Trúc, sau này phụ nữ thích hắn nhất định không ít. Mà hắn tâm địa đơn thuần, một khi bị người khác đắc thủ trước, sợ rằng mình một chút cơ hội cũng không có.
Nghĩ tới đây, Hải Dương cắn răng, nhẹ giọng:
-Nơi này không có gối đầu, hay là ngươi gối đầu lên đùi ta ngủ đi, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút
Nói ra những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã cúi thấp đến độ muốn ẩn vào trong bộ ngực sữa, tiếng nói lí nhí không thể nghe nổi.
-Ách ……
Diệp Âm Trúc trong lòng nhất thời nóng như lửa đốt, chuyện nam nữ mặc dù hắn đã không như trước cái gì cũng mờ mịt không hiểu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là chút vỏ bên ngoài, với hảo cảm của Hải Dương thì rõ ràng đã biết không cần nghi ngờ, nhưng mình sao có thể xâm phạm một nữ tử chứ.
-Không, không cần đâu. Hải Dương, ta không mệt lắm, hay ta dạy ngươi một khúc đàn nhé. Mấy ngày nay ngươi chiếu cố ta, thân thể mệt mỏi không ít, học khúc đàn này, đối với sự khôi phục của ngươi và mọi người đều có tác dụng không nhỏ. Ta cũng sẽ phục hồi như cũ nhanh hơn.
Thấy ánh mắt Diệp Âm Trúc không dám nhìn mình, trong lòng Hải Dương có chút thất vọng. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhi, nói ra câu nói vừa rồi đã là dùng hết dũng khí, lúc này Diệp Âm Trúc tránh đi, mặc dù có chút thất vọng, nhưng phần đa là cảm thấy như trút được gánh nặng. Nàng dù sao cũng là một cô gái tâm hồn thuần khiết, vẻ ngượng ngùng vẫn còn chiếm vị trí chủ đạo.
-Khúc gì đây? Ta gặp bao giờ chưa?
Hải Dương có chút tò mò hỏi. Nàng từ nhỏ học cổ tranh, ông nội nàng Tây Đa Phu cũng chưa bao giờ bắt buộc nàng làm cái gì, mọi thứ đều do nàng. Mặt tạo nghệ trong âm nhạc của nàng còn xa mới bằng Diệp Âm Trúc đã khắc sâu bao nhạc lý, nhạc khúc, tuy nhiên đại đa số cổ khúc nàng đều đã nghe qua, chỉ là cần Diệp Âm Trúc dạy nàng ý cảnh và tâm tình của khúc nhạc.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, lắc đầu, nói:
-Thủ khúc này ngươi có thể sẽ không biết đâu, tên là "Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc". Uy lực của nhạc khúc nếu được phát huy, có thể khiến tâm hồn người khác trở nên bình thản, tiềm lực thân thể được kích thích nhẹ nhàng có thể dễ dàng phát huy, thay đổi hết thảy tình trạng thân thể. Cho dù không có bị thương mà nghe xong, với thân thể cũng có lợi lớn. Tác dụng bồi nguyên dùng để phụ trợ người khác tu luyện là tốt nhất.
Hải Dương có chút kinh ngạc nói:
-Có nhạc khúc như vậy sao, ta muốn học.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, trong tay quang mang chợt lóe, Đại Thánh Di Âm cầm đã xuất hiện trên tay, hắn điều chỉnh tư thế ngồi một chút, lại khe khẽ dạo đàn, nói:
-Tinh thần lực của ta khôi phục cũng chưa nhiều lắm. Ta trước hết đạn tấu một lần toàn bộ nhạc khúc cho ngươi nghe. Sau đó sẽ phân đoạn dạy ngươi khúc đàn, cuối cùng ta sẽ cùng ngươi tìm cảm giác địch thực của nhạc khúc.
Hải Dương gật đầu, ánh mắt đầy nghiêm túc chờ đợi. Với cầm khúc của Diệp Âm Trúc, trong lòng nàng bội phục. Ít nhất trong những thần âm sư nàng từng thấy qua, kể cả Ny Na, không có ai âm nhạc tạo nghệ có thể vượt qua Diệp Âm Trúc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Diệp Âm Trúc mỉm cười, hai tay nhẹ nhàng khảy đàn
-Ta không biết cổ tranh các ngươi có giống như cầm hay không. Ít nhất với cổ cầm chúng ta mà nói, mỗi cây cổ cầm đều không giống nhau, đều có lịch sử sâu xa bất đồng. Cho nên, khi diễn tấu các nhạc khúc khác nhau, dùng cổ cầm khác nhau sẽ sinh ra hiệu quả không giống nhau. Mỗi một cầm khúc, đều có một cây cổ cầm thích hợp nhất với nó. Nếu sau này có cơ hội, ngươi có thể tại phương diện này nghiên cứu cổ tranh, có lẽ sẽ diễn tấu hiệu quả hơn.
Khe khẽ dạo đàn, Diệp Âm Trúc mặc dù thân thể hư nhược, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn vào cây đàn, Hải Dương có thể cảm giác rõ ràng khí tức của hắn cùng cổ cầm hoàn toàn dung hợp làm một thể, vừa ưu nhã, vừa trầm tĩnh.
Diệp Âm Trúc khẽ thở dài:
-Phong dương chi đồng, không tang chi tài, phượng minh thu nguyệt, hạc vũ dao thai. Với các cổ cầm, nói về có đủ cửu đức, chỉ có Đại Thánh Di Âm cầm, cho nên nó cũng là dùng để diễn tấu trị liệu cầm khúc hiệu quả tốt nhất.
Hải Dương có chút suy nghĩ nói:
-Ta trước kia cũng xem qua một ít điển tịch về cổ cầm. Cầm có cửu đức, là chín loại âm sắc, phân biệt là kỳ, cổ, thấu, nhuận, tĩnh, viên, quân, thanh, phương. Gồm đủ cửu đức, nói như vậy, Đại Thánh Di Âm cầm này hẳn là tốt nhất ở phương diện cân bằng giữa cửu đức.
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia tán dương, khẽ vuốt cằm đồng thời bắt đầu diễn tấu. Ngón cái, ngón trỏ tay trái án đào, là dáng minh cưu hoán vũ (chim hót gọi mưa). Ngón giữa, ngón áp út tay phải chụm lại, là thế u cốc lưu tuyền (suối chảy trong khe), bắt đầu đàn. Tiếng đàn hàm súc phiêu đãng cất lên, chỉ pháp bất động thanh sắc khống chế khi nhanh khi chậm, giai điệu mềm mại trầm thấp, đem cửu đức của cầm diễn đạt đến lâm li bất tận.
Đại Thánh Di Âm cầm, trong tay Diệp Âm Trúc đạn tấu, khí tức thanh khiết hoàn mỹ bộc lộ, cây đàn chết như sống lại trong âm vận trầm bổng, làm Hải Dương nhất thời chìm trong ý cảnh hoàn mỹ. Giai điệu nhu hòa mượt mà hoán tỉnh sinh cơ nguyên thủy nhất trong cơ thể nàng, tánh mạng lực từ gót chân theo các nguyên tố trong không khí đang ba động theo điệu nhạc mà thấm vào.
Một tia khí tức ấm áp xuất hiện trong cơ thể, thong thả vận chuyển, sự mệt mỏi cả ngày tựa hồ lặng lẽ biến mất, Hải Dương hồn nhiên không hề biết thân thể mình đang trở nên thư thái. Cũng là thần âm sư nên sau khi lắng nghe cầm khúc tuyệt vời này, tinh thần lực nàng đã tăng lên rất nhiều, đối với những lý giải về cầm khúc của Diệp Âm Trúc trước kia càng thêm khắc sâu vào trái tim nàng.
Khi dư âm cuối cùng vang lên, hai mắt đang khép hờ của Diệp Âm Trúc lại một lần nữa mở ra, hai tay từ từ giơ lên, nhẹ buông một phím đàn, một chút dư âm dừng lại hẳn. Trán hắn lấm tấm mồ hôi. Dù sao hắn cũng vừa mới tỉnh lại, tinh thần và thể lực đều còn lâu mới khôi phục. Nhưng hắn phát hiện ra, mặc dù ra mồ hôi, nhưng tự mình một chút cảm giác uể oải cũng không có. Trong cơ thể, trúc đấu khí tựa hồ do tác dụng của bồi nguyên tĩnh tâm khúc khôi phục lại một ít, ngay cả tinh thần lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
-Cầm khúc nhu hòa hay quá, là nhạc khúc thoải mái nhất mà ta từng nghe qua.
Hải Dương dù sao cũng là thanh cấp ma đạo sĩ, khi cầm khúc chấm dứt, nàng rất nhanh khôi phục lại, lúc này trong đầu mới xuất hiện cảm giác toàn thân thư sướng. Nàng suýt nữa kêu lên. Nàng phát hiện mỗi một bộ phận trên thân thể mình đều thoải mái, trong lòng thậm chí sinh cơ bừng bừng trỗi dậy, sảng khoái đến độ nói không nên lời.
-Âm Trúc, nhanh dạy ta đi.
Hải Dương có chút vội vã không đợi được đã dùng cổ tranh đàn.
Cổ cầm và cổ tranh, căn bản có rất nhiều khúc nhạc khác nhau nhưng có cùng công hiệu. Mặc dù Diệp Âm Trúc học cầm, nhưng hắn chỉ cần đem cách dùng âm luật của bồi nguyên tĩnh tâm khúc nói cho Hải Dương, là hoàn toàn có thể dạy nàng đạn tấu.
Hải Dương cũng không làm cho Diệp Âm Trúc thất vọng. Là Mễ Lan ma võ học viện thần âm sư có thiên phú tốt nhất trước khi Diệp Âm Trúc xuất hiện, một khúc đàn không ngắn như "Bồi nguyên tĩnh tâm khúc", nàng cũng chỉ cần thời gian không tới hai giờ là học xong. Đương nhiên, chỉ là học xong âm vận mà thôi.
Một mình đạn tấu lại một lần, Hải Dương hai tay để lên đàn, khẽ thở dài:
-Xem ra, cổ tranh vẫn không bằng cổ cầm, mặc dù khúc nhạc nghe cũng không sai, nhưng ta lại thủy chung tìm không được cảm giác lúc nãy, tựa hồ đây chỉ là một nhạc khúc bình thường mà thôi.
Diệp Âm Trúc mỉm cười. Nói:
-Đừng gấp, từ từ thôi. Thật ra, mỗi một loại nhạc khí đều ngang hàng cả, cũng không có phân ra cao thấp, đều có lai lịch sâu xa của chúng. Cổ tranh không thể so với cổ cầm bất quá là ở tính trầm ổn, còn ở khả năng chiếm lấy lòng người cổ tranh mạnh hơn. Nếu ngươi đối với âm nhạc lý giải giống như ta, vậy, khi chúng ta cùng diễn tấu một nhạc khúc có tính công kích thì cổ tranh của ngươi uy lực hơn hẳn cổ cầm của ta.
Hải Dương cười khổ nói:
-Ta đối với nhạc khúc lý giải mà muốn đuổi kịp ngươi, sợ rằng đời này không có khả năng.
Diệp Âm Trúc nghiêm mặt nói:
-Không nên coi thường bản thân, nỗ lực càng nhiều, thu lại càng lớn, không cố gắng, ngươi làm sao biết mình không được. Muốn thực sự lý giải được thâm ý của nhạc khúc, đầu tiên chính mình phải tự tin. Không ngừng cố gắng trải nghiệm, dùng toàn bộ trái tim mình mà cảm nhận, bất luận là ai cũng có cơ hội. Ngươi hiểu không?
Nhìn thần sắc Diệp Âm Trúc đột nhiên trở nên trịnh trọng, Hải Dương thu lại vẻ mặt tươi cười, ngồi thẳng người dậy, nói:
-Ta biết rồi, cám ơn ngươi, Âm Trúc.
Tương lai không xa, Hải Dương sở dĩ có thể trở thành nhất đại cổ tranh đại gia, thần âm sư cường đại, đứng đầu mười hai nhạc phường của Cầm đế, có quan hệ sâu sắc với việc đêm nay Diệp Âm Trúc điểm tỉnh nàng.
"Bây giờ ngươi đạn tấu theo ta, không nên chú trọng vào chuyện đúng âm luật hay không, hãy để bản thân mình cảm nhận khúc nhạc, đem tâm tình của mình đắm chìm trong đó. Cho dù không thể cùng nhạc khúc tâm tình tương hợp, cũng phải toàn tâm ghi nhớ, ta sẽ dẫn ngươi tiến vào lĩnh vực kỳ diệu, dụng tâm cảm thụ, ngươi sẽ có thu hoạch." Lúc này Diệp Âm Trúc và Hải Dương, nhìn qua như là một đôi thầy trò. Nói đến âm nhạc, Diệp Âm Trúc nhất thời trở nên chuyên chú. Nếu Hương Loan ở đây, nhất định sẽ cười ngất. Trong tình trạng cô nam quả nữ sống chung một nhà như vầy, hai người bọn họ không phải nói chuyện yêu đương, mà là giảng dạy âm nhạc, thật sự có chút buồn cười.
Cầm khúc lại vang lên, lúc này, cầm cùng cổ tranh hòa tiếng, vì tăng cường hiệu quả nhạc khúc, Hải Dương phát ra tinh thần lực của mình, thanh quang nhàn nhạt xung quanh thân thể nàng và Diệp Âm Trúc chậm rãi tỏa ra.
Diệp Âm Trúc không có nhiều tinh thần lực thừa để dùng vào cầm khúc, nhưng ngay từ khi bắt đầu hợp tấu, hắn tự nhiên sẽ chiếm vị trí chủ đạo. Hải Dương chỉ là ma đạo sĩ, tinh thần lực căn bản không cách nào phát triển nhạc khúc, càng không có khả năng thể hiện tâm tình của nhạc khúc. Đây là sự chênh lệch về cảnh giới của hai người.
Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc nhu hòa, theo Diệp Âm Trúc dẫn đường dần dần thể hiện hiệu quả, Hải Dương theo lời hắn, buông thả hết thảy cảm thụ ngoại giới, toàn thân đầu nhập vào nhạc khúc, nàng cũng không biết lúc này nàng đã thả tinh thần lực ra, dĩ nhiên đã bị tiếng đàn của Diệp Âm Trúc thao túng nên mới thả ra uy lực.
Cầm tranh hòa minh, bình thường loại âm nhạc này thật sự không có khả năng xảy ra nhưng Diệp Âm Trúc lại xảo diệu thuận lợi tiến hành. Cổ tranh đúng là kim qua chi âm, mặc dù không cương ngạnh bằng tỳ bà nhưng so với cổ cầm thì trong trẻo hơn nhiều. Tuy nhiên lúc này, dưới tác dụng của đại thánh di âm cầm, tranh âm cũng trở nên cực kỳ nhu hòa, tất cả đều là giai điệu rung động lòng người của Bồi Nguyên tĩnh tâm khúc.
Sau khi hợp tấu bắt đầu thì đều không ngừng lại, mỗi khi tấu xong một lần, Diệp Âm Trúc sẽ tự mình dẫn đạo để Hải Dương tiến hành đàn lại một lần nữa. Cứ mỗi một lần chấm dứt, hợp tấu của bọn họ cũng trở nên càng thêm dung hợp thêm vài phần, cường độ tinh thần lực thả ra cũng tăng lên rất nhiều. Bởi vì tinh thần lực và đấu khí của Diệp Âm Trúc nhờ có Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc đã chậm rãi khôi phục.
Lựa chọn nhạc khúc này dạy cho Hải Dương ở đây, Diệp Âm Trúc tự nhiên là có mục đích, mọi người đều bị thương không nhẹ, nhờ có tác dụng của Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc mới có thể trợ giúp khôi phục nguyên khí sớm để rời khỏi nơi này. Có Hải Dương trợ giúp hợp tấu, thông qua việc tinh thần lực tăng mạnh với nhạc khúc, hiệu quả cũng trở nên rất tốt.
Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc kỳ thật chính là một loại ma pháp khôi phục có ưu thế không giống với các hệ ma pháp khôi phục khác. Các hệ hệ ma pháp khôi phục khác mặc dù cũng phần lớn là kích phát tiềm lực cơ thể để tự thân khôi phục thương thế, nhưng chủ yếu là trực tiếp kích thích chỗ bị thương khôi phục. Còn Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc thì không, nó thông qua kích thích trực tiếp tính mạng lực và tinh thần lạc ấn của cơ thể, kích phát tiềm lực bổn nguyên nhất của cơ thể để tiến hành khôi phục. Ma pháp khôi phục bình thường đại đa số đều có tác dụng phụ nhất định, có thể ảnh hưởng tới bổn nguyên cơ thể, còn Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc này lại trái ngược, hiệu quả trị liệu không bằng ma pháp trực tiếp bình thường nhưng lợi ích của nó đối với bổn nguyên thì không ma pháp nào so sánh được.
Hợp tấu liên tục cả ngày cho tới khi màn đêm lại phủ xuống Diệp Âm Trúc mới khống chế cầm khúc chậm rãi kết thúc. Hai mắt Hải Dương không biết đã nhắm lại từ lúc nào, nàng cũng giống như Diệp Âm Trúc, khi hai tay đã đặt lên dây đàn thì đều không khỏi tâm linh hoàn toàn đắm chìm vào trong âm nhạc.
Diệp Âm Trúc không đánh thức nàng dậy, lúc này, dưới tác dụng của hợp tấu giữa hắn và Hải Dương, một ma đạo sĩ và một ma đạo sư, cùng hợp tấu Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc, thực lực hắn đã khôi phục tới trên năm thành, ngay cả tánh mạng lực vì trợ giúp Tử sống lại mà tiêu hao tựa hồ cũng đã được phục hồi nhất định.
Nhìn Hải Dương thật kỹ, trên mặt Diệp Âm Trúc toát ra một tia vui mừng, thiên phú của Hải Dương so với tưởng tượng của hắn còn muốn tốt hơn, hắn biết, thông qua hợp tấu không ngừng ngày hôm nay, Hải Dương cũng không chỉ đơn giản nắm giữ được Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc này. Nàng chẳng những thành công tự mình dung nhập tâm tình vào trong đó, mà chủ yếu chính là nàng đã hiểu được về nhạc khúc rất nhiều so với trước kia. Khả năng cảm thụ âm nhạc của nàng cũng tiến bộ nhanh chóng tương hợp với thực lực ma đạo sĩ.
Cầm tranh hợp tấu đã khiến cho Diệp Âm Trúc và bạn bè hắn cũng được lợi ích lớn lao, ngay cả chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đang ngủ dưới lớp băng cũng khôi phục đáng kể. Thiểm, Lôi đang ẩn nấp nghỉ ngơi trong song chưởng Diệp Âm Trúc tựa hồ một lần nữa tăng cường thêm sức sống, không ngừng thân thiết truyền tin cho Diệp Âm Trúc. Còn hai tiểu Tuyết Long báo núp trên người Hải Dương và hai tiểu ma thú Mã Lương, Thường Hạo mới thu được cũng được ích lợi lớn từ Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc. Xúc tiến ma thú phát triển chỉ có nhạc khúc của Diệp Âm Trúc mới có thể làm được, mà Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc này là tốt nhất.
Lặng lẽ đi ra khỏi trướng bồng, Diệp Âm Trúc cứ để Hải Dương có thêm thời gian nghỉ ngơi trong trướng bồng sau thời gian dài chơi nhạc, còn hắn muốn đi ra ngoài hoạt động một chút.
Băng quyển ban đêm rất tĩnh lặng, bầu trời đêm quang đãng vô song, mặc dù là ban đêm nhưng sao sáng lóng lánh khiến bầu trời cũng không phải thuần túy màu đen mà phóng thích ánh sáng màu lam trong sáng ra rất xa.
Dùng sức vươn thân thể, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, hai tay tám ngón chậm rãi nắm lại, Diệp Âm Trúc nhất thời cảm giác được một cổ năng lượng rõ ràng chảy suốt toàn thân. Cứu Tử sống lại hiển nhiên đã tiêu hao của hắn và của bích ti một lượng tinh thần lực rất lớn, nhưng đồng thời cũng làm hắn nhận được của Tử càng nhiều sức mạnh. Lúc này, trong cơ thể hắn cũng chảy một bộ phận huyết mạch của Tử Tinh Bỉ Mông, cho dù không cần đấu khí, thân thể hắn so với trước kia cũng trở nên càng thêm rắn chắc.
"Âm Trúc, các ngươi hợp tấu nghe hay thật." Tô Lạp từ trong bóng tối đi tới, trong ánh mắt có vài phần mừng rỡ nhưng cũng có vài phần cô đơn.
Diệp Âm Trúc vội vàng đi tới, "Tô Lạp, thân thể ngươi thế nào rồi? Khôi phục chút nào chưa?"
Tô Lạp gật đầu, nói: "Nhờ có hợp tấu của các ngươi. Khi đó ta bị thương rất nặng. Khi nghe các ngươi hợp tấu, thân thể ta khôi phục rất nhanh, bây giờ đã khá tốt rồi. Ngươi tỉnh lại khi nào vậy? Hải Dương đâu?"
Diệp Âm Trúc nói: "Tỉnh lại một ngày rồi, Hải Dương sau khi hợp tấu đã lĩnh hội được bản chất của nhạc khúc, ta không quấy rầy nàng nữa, lần này hợp tấu hẳn là có trợ giúp nhất định đối với nàng. Tô Lạp, trướng bồng của ngươi chỉ một người à?"
Tô Lạp gật đầu, nói: "Là trướng bồng cá nhân mà, Thường Hạo nhường cho ta, hắn và Mã Lương ở cùng một chỗ."
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói: "Không bằng chúng ta ở cùng đi, Hải Dương dù sao cũng là nữ, khi ta hôn mê còn được chứ bây giờ cùng nàng ở chung một chỗ có chút không tiện."
Tô Lạp sửng sốt, từ đáy mắt thoảng qua sắc vui mừng "Hảo."
Khi ở cùng một chỗ với Hải Dương, Diệp Âm Trúc luôn có chút khẩn trương, trong lòng thầm nghĩ, chính ở cùng một chỗ với Tô Lạp vẫn là thoải mái nhất a!
Khi hai người đang nói chuyện, vài đạo nhân ảnh từ nhiều phương hướng đi tới, đúng là Tử và Thường Hạo, Mã Lương. Hợp tấu kết thúc, bọn họ cũng đều từ trong trạng thái tu luyện tỉnh táo lại.
Tử nhìn thần thái Diệp Âm Trúc đã khôi phục hơn phân nửa, mỉm cười nói: "Âm Trúc, cầm khúc của ngươi tựa hồ lại tiến bộ nữa rồi."
Diệp Âm Trúc nói: "Đây là nhờ công của hợp tấu. Tinh thần lực của Hải Dương có tác dụng rất lớn, nếu không phải nàng, ta cũng không có biện pháp khôi phục nhanh như vậy. Các ngươi thế nào? Thân thể cũng khỏe rồi chứ?"
Thường Hạo có chút hưng phấn, "Âm Trúc, thần âm sư các ngươi thật sự là thần kỳ, ta không chỉ tự mình được lợi ích rất nhiều mà ngay cả ma thú ta mới thu được cũng phát triển rất nhanh, ta có thể cảm giác được rõ ràng."
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói: "Vậy là tốt rồi. Tinh thần lực của ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, còn phải một hai ngày nữa, các ngươi trước hết cứ nghỉ ngơi đi. Chờ khi ta khôi phục, chúng ta sẽ trở về."
Ánh mắt chuyển hướng sang Mã Lương đang có chút cô đơn, Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói: "Mã Lương, đừng vì mất đi ngân long lục khí mà buồn. Ma pháp vật phẩm gì cũng đều là vật ngoài thân, chỉ có tăng cường thực lực bản thân mới là tốt nhất. Tinh thần lực sẽ không biến mất, không phải vậy sao?"
Mã Lương than nhẹ một tiếng, nói: "Đó dù sao cũng là chí bảo của họa tông chúng ta. Lần này đi Mễ Lan ma vũ học viện học tập, ông nội vì cho ta phòng thân mới truyền cho ta, bây giờ mất đi, thật không biết trở về nói như thế nào."
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói: "Vậy thật không đơn giản, nhưng liệu đem ma pháp vật phẩm giống nhau trở về là được chứ gì."
Mã Lương sửng sốt nói: "Làm sao có thể được? Ngân long ngũ khí của ta đã gần như là thần khí ma pháp vật phẩm, dùng để triệu hồi ngân long công kích đủ để so sánh với thần khí đó."
Diệp Âm Trúc nói: "Nếu ta cho ngươi một thi thể cự long, ngươi có thể một lần nữa luyện ra long tộc ngũ khí chứ?"
Mã Lương lại càng hoảng sợ, "Âm Trúc, ngươi đã từng giết rồng sao?"
Âm Trúc cười nhẹ, nói: "Không phải ta, là Tử. Trong không gian giới chỉ của ta có một cái xác của hắc long. Ngoại trừ máu ra thì đều rất đầy đủ."
Tử tiếp lời nói: "Lần trước ta đã lấy ra phần lớn máu của hắc long, bất quá vẫn còn thừa một ít, nếu ngươi muốn cũng có thể cho ngươi."
"Cái này ……" đột nhiên xuất hiện niềm vui thật lớn khiến Mã Lương có chút thất thần, hắc long cũng không hề kém so với ngân long a! Thân thể của rồng chính là nguyên liệu tốt nhất đối với ma pháp sư triệu hoán hệ để luyện ma pháp đạo cụ, không có ngân long lục khí, tự mình luyện ra hắc long lục khí mới cũng không tốt sao? Hơn nữa Âm Trúc nói đó là cơ thể đầy đủ của hắc long! Có lẽ thông qua đề luyện còn được nhiều hơn cả lục khí.
Diệp Âm Trúc nói: "Cứ như vậy đi, sau này chúng ta sẽ đi Cầm thành, ở đó chờ khai học, chung quanh Cầm thành đều là núi cao, có rất nhiều nơi an tĩnh, khi đó ngươi hoàn toàn có thể tìm một chỗ để hoàn thành việc đề luyện."
Đôi mắt Mã Lương sáng rực lên, trong đó thậm chí còn thêm vài phần ngân ngấn nước, ngay cả thần long huyết khế trên tay hắn cũng càng thêm lóe sáng.