Mục lục
Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Âm Trúc nói:

-Bây giờ ta mới hiểu được tại sao bỉ mông cự thú lại nghe lệnh của ngươi, lại còn xưng hô ngươi là Tử Đế. Học kỳ này chấm dứt, ta sẽ không trở về Bích Không Hải. Bốn tháng thời gian chúng ta ở cực bắc hoang nguyên hẳn là sẽ có nhiều thu hoạch.

Tử nói:

-Trong thời hạn bốn tháng, nếu vẫn không cách nào tìm được tung tích bọn họ, ta coi như là cũng hết hi vọng.Đến lúc đó còn nghĩ đến việc tìm nữa hay sao. Được rồi, Âm Trúc, ngươi có phát hiện được rằng tiếng đàn của ngươi tựa hồ đối với ma thú có một loại công hiệu rất đặc thù không? Điểm này ít nhất đã được nghiệm chứng trên người bỉ mông chúng ta. Ta và các bỉ mông huynh đệ này đều rất mong muốn có thể được nghe ngươi đạn cầm đó.

Diệp Âm Trúc trấm tư nói:

-Ta cũng phát hiện thấy điểm này. Không biết có phải bởi vì ma thú tâm tính tương đối đan thuần hay không, nên dễ dàng bị tiếng đàn ảnh hưởng tâm tình, mặc dù bọn họ tịnh không hiểu âm luật, nhưng tâm tình cảm giác so với loài người lại còn linh mẫn hơn.

Tử lắc đầu, nói:

-Không, không phải đơn giản như vậy. Nếu nói về cầm khúc tạo nghệ, ngươi mặc dù không tồi nhưng so ra vẫn kém vị Tần Thương sư phụ của ngươi. Mặc dù ta cũng đã nghe hắn tấu một vài lần nhưng một chút phản ứng cũng không có. Vậy mà ngươi đạn tấu cầm khúc, dù chỉ là bản luyện tập sơ đẳng nhất cũng khiến ta gia tăng thực lực, có tác dụng trợ giúp nhất định. Có lẽ chính là bởi vì ngươi tu luyện Xích Tử cầm tâm chẳng. Ta đã nghe Tần gia gia của ngươi nói qua, ngươi là thiên tài vạn trung vô nhất để học cầm. Trời sinh đối với âm luật có lĩnh ngộ lực rất mạnh. Âm Trúc. Sức lực một người chung quy là có hạn, cho dù là ta là Tử Tinh Bỉ Mông cũng không có khả năng một mình đối kháng toàn bộ thú nhân. Nếu ngươi đúng là hậu nhân của Đông Long đế quốc, vậy thì ngươi có địa vị xuất sắc, tương lai nhất định không thể kém được. Mặc dù ngươi bây giờ tuổi vẫn chưa lớn, nhưng cũng hẳn là cũng đã bắt đầu tự mình chuẩn bị lực lượng. Tiếng đàn của ngươi nếu có năng lực tăng trưởng thực lực ma thú, vậy tại sao không tận dụng một chút? Bất cứ ma thú nào cũng hy vọng có thể lợi dụng điểm này để tiến hóa. Nếu may mắn, nói không chừng ngươi hoàn toàn có thể tổ chức một đại quân ma thú.

Nghe Tử nói xong, Diệp Âm Trúc trong lòng có chút mờ mịt. Hắn dù sao thời gian tiến vào xã hội vẫn còn thiếu, mặc dù có thể hiểu được lời của Tử về việc tự mình tăng trưởng thực lực nhưng dục vọng lại không mãnh liệt.

Tử tự nhiên nhìn ra được vẻ mơ hồ của Diệp Âm Trúc, trầm giọng nói:

-Âm Trúc, có một điều ngươi phải biết rõ. Nếu ngươi đúng là hậu nhân của Đông Long đế quốc, vậy, địch nhân của ngươi chính là mọi quốc gia trên Long Khi Nỗ Tư đại lục. Cha mẹ và sư phụ ngươi sở dĩ không chịu nói lai lịch cho ngươi, sợ rằng cũng vì nguyên nhân này, tất cả cũng vì an toàn của ngươi. Đại lục đã tĩnh lặng rất nhiều năm, trải qua trăm ngàn năm chuyển hóa, cho dù là hậu nhân của Đông Long đế quốc trước kia cũng đã dung nhập vào trong các nước khác nhau rồi. Cho dù chính thức vẫn còn một ít di dân nhưng thực lực cũng còn xa mới có thể so sánh với các quốc gia nhân loại. Cho dù ta trở thành vua của thú nhân, toàn lực ủng hộ ngươi cũng không thể so sánh với lực lượng đã có từ ngàn năm của Pháp Lam thất tháp. Ngươi có hiểu được ý tứ của ta chứ?

Diệp Âm Trúc gật đầu

-Tử, lần trước, sau trận đánh tại Khoa Ni Á thành, Mễ Lan đế quốc hoàng đế Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc đã ban thưởng cho ta tòa thành nhỏ đó, còn có cả núi non cực bắc hoang nguyên chung quanh Bố Luân Nạp nữa. Nếu tương lai ngươi gặp chuyện gì cứ đến đó. Đáng tiếc nơi đó quá nhỏ, nếu không nói không chừng có thể như ngươi nói, tự thành lập lực lượng của mình.

Nghe Diệp Âm Trúc nói xong, Tử trong mắt sáng ngời:

-Không, Âm Trúc ngươi sai rồi. Ta cho rằng cái địa phương kia phi thường tốt. Vậy để ta cường hành phá vỡ không gian tới bên người, thu phục tộc nhân của ta ở đó. Đồng thời cũng quan sát sơ qua một chút địa hình nơi đó. Bố Luân Nạp là một vùng đất núi non rất cao, trong đó có rất nhiều ngọn cao hơn bốn ngàn thước tạo thành vòng tròn, trở thành thiên nhiên bình chướng của Mễ Lan đế quốc đối với hoang nguyên thú của cực bắc. Mặc dù Khoa Ni Á thành của ngươi rất nhỏ, nhưng diện tích núi non mặt đất ở Bố Luân Nạp lại rất lớn. Sợ rằng diện tích đất của một vị đại quý tộc ở Mễ Lan đế quốc cũng không thể cùng ngươi so sánh. Chỉ bất quá bởi vì Bố Luân Nạp núi non quá hiểm trở ở cực bắc hoang nguyên. Do khí lạnh từ phương bắc truyền đến làm cho khí hậu trở nên cực lạnh, khắc nghiệt mới không được người coi trọng. Nhưng ngươi nghĩ không chính xác, bởi vì nó ở chỗ hẻo lánh, hoàn cảnh ác liệt lại không có người ở mới không dễ dàng bị người chú ý. Hơn nữa nó nằm ngay kề cực bắc hoang nguyên. Nếu tương lai có một ngày, ta nhất thống Thú nhân tộc, vậy, chúng ta có thể kết minh cùng một chỗ rất tốt. Ta cho rằng bây giờ mà nói, cơ hồ không có chỗ nào có thể so sánh với Khoa Ni Á thành về mức độ thích hợp đối với chúng ta.

Diệp Âm Trúc chần chờ một chút, nói:

-Nhưng tòa thành đó cũng quá nhỏ. Dân cư chỉ có khoảng hai vạn, chỉ có thể săn bắn để kiếm sống. Ta vẫn còn nhớ rất rõ lần trước bị thú nhân tiến công, nếu không phải vận khí tốt, sợ rằng chỉ một vị hoàng kim bỉ mông cũng có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của Khoa Ni Á thành, khiến cả tòa thành bị hủy diệt.

Tử nói:

-Thành nhỏ cũng không vấn đề gì, chẳng lẽ không thể cải tạo sao?

Nghe Tử nói, đôi mắt Âm Trúc cũng từ từ sáng lên

-Vấn đề này ta cũng đã tự hỏi, vị trí của Khoa Ni Á thành, nói về núi non nam phương, ba mặt toàn núi, chỉ có một thông lộ rất hẹp xuyên qua trong núi, nối thẳng Mễ Lan đế quốc với Phổ Lợi Á bình nguyên. Hiện quy mô Khoa Ni Á thành thật sự quá nhỏ. Nếu nương nhờ địa thế, coi núi non hai bên Khoa Ni Á thành là tấm bình phong, vậy là có thể tạo dựng bên trong núi non Bố Luân Nạp thành một thành thị thật lớn nằm trong thung lũng. Chỉ là diện tích bên trong núi non Bố Luân Nạp thật sự rất lớn, muốn ở trong đó tạo dựng thực lực của mình, đầu tiên sẽ phải hoàn thành việc phòng ngự khắp núi non xung quanh. Việc này cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được, hơn nữa còn phải cần đến các loại tài nguyên cũng như phải tính toán thiên văn, địa lý. Cho nên lúc đầu mặc dù ta từng nghĩ tới Cầm thành tương lai nhưng rồi đành phải gác lại.

Tử trầm ngâm một chút, nói:

-Như vậy đi, tìm kiếm thần thú là việc còn mờ mịt, tỷ lệ thành công không lớn. Lần này khi đi tìm thần thú trở về, chúng ta sẽ để ra một ít thời gian, ta với ngươi tới Khoa Ni Á thành xem xét, suy nghĩ một chút sẽ kiến thiết cho tương lai như thế nào. Chúng ta phải đi rất xa, cũng không cần nhất thời sốt ruột. Ngươi cũng có thể thuận tiện bố trí tại Khoa Ni Á thành một cái truyền tống pháp trận, tương lai cũng tùy thời có thể trở lại địa phương của mình.

-Hảo, cứ như vậy đi.

Diệp Âm Trúc gật đầu, lúc này tâm tình hắn có chút ngưng trọng. Đối với tương lai của chính mình, hắn vẫn chưa có kế hoạch gì khả quan, nhưng một điều có thể xác định được chính là phải có thực lực của chính mình, không có thực lực, bất luận kẻ nào cũng có thể khi dễ. Việc đầu tiên cần làm là giải quyết vấn đề đó. Về phần lai lịch của Đông Long Bát Tông, đến khi gặp lại cha mẹ và ông nội phải hỏi cho rõ ràng mới được.

Tử nói:

-Được rồi, vì ngươi phải thiết lập thực lực của chính. Vậy nhân tài là không thể thiếu được. Lần này chúng ta đi tìm thần thú, ngươi có thể đưa thêm mấy bằng hữu hoàn toàn có thể tín nhiệm cùng đi. Tại sâu trong cực bắc hoang nguyên, còn có những ma thú rất cường sinh sống. Mặc dù cũng không có long tộc, nhưng trong đó cũng không ít bát, cửu cấp tồn tại. Đến lúc đó ta sẽ dẫn Địch Tư và Mạt Kim Tư đi trước. Chúng ta đều có thể huyễn hóa thành hình người, cũng không sợ bọn họ nhìn ra, ngươi có thể nói chúng ta là bằng hữu của ngươi. Đến lúc đó, chúng ta có thể trợ giúp ngươi và bằng hữu thu thập ma thú, vừa củng cố tình hữu nghị, đồng thời cũng tăng cường thực lực cho các ngươi.

Nghe Tử nói vậy, Diệp Âm Trúc nghĩ ngay tới Tô Lạp. Mặc dù Tô Lạp đã có tiểu ngân long Ngân Tệ rồi. Nhưng hắn vẫn muốn mang Tô Lạp đi. Trong lòng hắn, Tô Lạp là bằng hữu hoàn toàn có thể tín nhiệm, hơn nữa còn không có gia thế phức tạp gì. Về phần những người khác có thể hoàn toàn tín nhiệm, sợ rằng cũng chỉ có Mã Lương của Họa Tông và Thường Hạo của Kỳ Tông mà thôi. Bọn họ cùng mình giống nhau, đều xuất thân từ Đông Long Bát Tông, tự nhiên không có vấn đề gì. Còn các đồng học khác, mặc dù cũng có chút quan hệ không tồi, nhưng bọn hắn phần lớn đều là quý tộc Mễ Lan đế quốc, tương lai dám chắc là muốn tách ra. Hơn nữa, ai có thể nói cho cùng bọn họ sẽ không tiết lộ bí mật của mình và Tử đây?

Nghĩ tới đây, Diệp Âm Trúc lại nghĩ tới Hải Dương, bất quá, hắn bỏ qua rất nhanh. Mặc dù sâu trong nội tâm, hắn biết Hải Dương cũng tuyệt đối có thể tín nhiệm, nhưng nàng dù sao cũng là cháu gái của Tây Đa Phu!

-Tử, ta về trước. Sau khi tốt nghiệp, ta sẽ dẫn người trực tiếp đến đây tới tìm ngươi.

Tử nói:

-Ngươi đi đi. Ta cũng thừa thời gian này tiếp tục tu luyện, hy vọng có thể sớm đột phá bát cấp ma thú.

Tử tinh cầu lại phát động, trên mặt đất truyền tống pháp trận hiện lên, mang theo không gian khí tức đặc thù mang Diệp Âm Trúc đi.

Trở lại túc xá, bên ngoài đã hiện ra một tia ánh sáng, buổi sáng đến thật nhanh. Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng trở về phòng ngủ. Tự mình khoanh chân ngồi xuống giường, vẫn còn một đoạn thời gian mới tới ban ngày, có thể khôi phục một ít tinh thần lực cho tốt. Khoảng cách truyền tống xa như vậy tiêu hao quả thật kinh khủng. Cũng may Tử bên kia đã khôi phục một ít, nếu không chính mình cuối cùng sẽ bị truyền làm khổ mất.

Hết thảy hình như cũng giống như trước, khi ánh bình minh tới, Tô Lạp lại rời khỏi giường của mình đi chuẩn bị điểm tâm. Vẫn còn cách giờ đi học khoảng nửa giờ liền đánh thức Diệp Âm Trúc đang minh tưởng dậy.

Vừa ăn điểm tâm, Diệp Âm Trúc vừa quan sát Tô Lạp, hắn phát hiện Tô Lạp tựa hồ trầm mặc rất nhiều, mặc dù mặt ngoài nhìn không ra tâm tình hắn có biến hóa gì, nhưng ánh mắt hắn lại che dấu bên trong nội tâm.

-Tô Lạp. có chuyện ta muốn cùng ngươi thương lượng một chút.

Tô Lạp ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Âm Trúc

-Chuyện gì?

Diệp Âm Trúc nói:

-Không lâu sau sẽ là thi cuối kỳ, sau đó sẽ được nghỉ. Ngươi có tính toán gì chưa?

Tô Lạp lắc đầu, nói:

- Ta chưa có tính toán gì, hẳn là sẽ không rời Mễ Lan thành. Ta đã không có gia đình, cứ đi loạn khắp nơi chỉ tổ lãng phí lộ phí, không bằng cứ ở lại chỗ này. Môi trường của học viện lại rất tốt, hơn nữa cũng rất thích hợp để tu luyện. Còn ngươi? Có tính toán gì không? Về nhà à?

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:

- Năm nay sợ rằng ta không thể về nhà được. Ta đã đáp ứng một bằng hữu sẽ cùng hắn xuất ngoại lịch lãm, tìm kiếm một số thứ.

Tô Lạp sắc mặt hơi đổi:

- Là Hải Dương sao?

-A?

Lần này đến phiên Diệp Âm Trúc kinh ngạc:

- Sao ngươi lại nghĩ là nàng nhỉ? Đương nhiên là không phải rồi.

Tô Lạp cười nhạt:

- Ngươi không cần phải giấu. Ngày hôm qua, sau khi ngươi và nàng nói chuyện riêng với nhau, lúc trở về bộ dáng rất thất thần, sợ rằng Hải Dương và ngươi đã nói gì đó rồi.

Mặt Diệp Âm Trúc ửng đỏ:

- Chúng ta là hảo huynh đệ, ta cũng không cần phải giấu diếm ngươi. Dung mạo của Hải Dương đã khôi phục rồi. Nàng nói với ta, nàng sau này chỉ đem dung nhan của nàng cho mình ta xem, còn nói sẽ chờ ta.

Sắc mặt Tô Lạp tựa hồ trở nên càng thêm khó coi, miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, nói:

- Vậy cần phải chúc mừng ngươi rồi. Hải Dương là cháu gái của Tây Đa Phu Nguyên soái, bản thân lại là thần âm sư xuất sắc của Thần Âm hệ. Nàng đã khôi phục dung mạo, sợ rằng sẽ không kém so với Hương Loan học tả. Mọi mặt đều rất hợp với ngươi đó!

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

- Tô Lạp, ngươi nói như vậy ta nghe có chút không được tự nhiên. Ta còn chưa tới mười bảy tuổi a! Bây giờ lo lắng việc này đúng là quá sớm. Nhưng thật ra, ta cũng không biết bây giờ nên làm gì mới tốt nữa. Thôi, việc này nói sau đi. Có lẽ, Hải Dương học tả chỉ cảm kích ta đã khôi phục lại dung mạo cho nàng nên nhất thời xúc động mà thôi. Bất quá, lần này ta phải đi quả thật không quan hệ gì đến Hải Dương cả.

Sắc mặt Tô Lạp thoáng hoãn hòa vài phần, nói:

- Mặc dù ta và Hải Dương tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ta vẫn nhìn ra được nàng không phải loại nữ hài tử dễ dàng xúc động. Mặc dù bề ngoài lạnh như băng nhưng tính cách phi thường cứng cỏi. Thế nào? Chẳng lẽ ngươi không thích nàng sao? Hay là ngươi nghĩ nàng sẽ không hợp với ngươi?

Diệp Âm Trúc đáp:

- Chúng ta không nói về vấn đề này nữa đươc không? Kỳ thật, ta cũng không biết có cảm giác gì đối với Hải Dương nữa. Có lẽ chờ đến khi tuổi ta lớn hơn một chút mới có thể hiểu được việc này. Đợi đến khi kết thúc năm học này, ta sẽ lập tức xuất phát. Tô Lạp, ngươi nếu không định rời học viện, vậy thì đi cùng ta nhé.

Tô Lạp như vừa đột nhiên hiểu được cái gì đó, trong mắt quang mang chợt lóe:

- Ngươi nói bằng hữu, có phải nói tới người đã thiết lập khế ước gì đó với ngươi hay không?

Diệp Âm Trúc gật đầu, mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Ngươi cũng đã gặp hắn rồi. Chúng ta lần này định tới sâu trong cực bắc hoang nguyên để lịch lãm. Ngươi cũng cùng đi nhé, mọi người sẽ cùng chiếu cố cho nhau, lịch lãm nhiều hơn cũng làm thực lực chúng ta tăng lên.

Tô Lạp kinh ngạc nói:

- Các ngươi muốn đi sâu vào trong cực bắc hoang nguyên sao? Nghe nói nơi đó ngay cả thú nhân cũng không dám dễ dàng đi đến. Vùng băng tuyết đó có không ít cường đại ma thú, là một trong những cầm địa trên đại lục, các ngươi không sợ nguy hiểm à?

Diệp Âm Trúc cười nói:

- Cho nên ta mới muốn tìm thêm mấy vị bằng hữu cùng đi. A! Ngươi là một người, ngoài ra còn có Mã Lương và Thường Hạo nữa, như thế chắc là đủ rồi. Yên tâm đi, cho dù có nguy hiểm thế nào đi chăng nữa ta vẫn có thể đảm bảo sự an toàn của mọi người. Tử mặc dù tương đương với thất cấp ma thú nhưng là Tử Tinh bỉ mông, uy thế của hắn khiến cho cả cửu cấp ma thú cũng phải run sợ. Huống chi còn có hai hoàng kim bỉ mông cửu cấp, một tổ đội như vậy, trừ phi gặp phải thập cấp cường giả trong truyền thuyết, nếu không ma thú bình thường căn bản không cách nào đem đến cho chúng ta phiền toái gì. Hơn nữa chúng ta còn có truyền tống thủy tinh, chỉ cần bản thân đạt đến trạng thái sung sức thì lúc nào cũng có thể thiết lập truyền tống trận trở về.

Tô Lạp nghe nói thế cười rất tươi, sắc mặt trở nên hòa hoãn rất nhiều:

- Được rồi, ta sẽ đi cùng ngươi, bất quá ngươi không gọi Hải Dương đi cung sao?

Diệp Âm Trúc do dự một chút mới nói:

- Quên việc đó đi, dù sao nơi đó cũng tương đối nguy hiểm, mà Hải Dương chỉ là một thần âm sư bình thường.

Kỳ thật điều hắn cố kỵ chính là thân phận của Hải Dương. Diệp Âm Trúc đã biết được sự tình liên quan đến Đông long đế quốc, tâm sự của hắn so với trước đây nặng nề hơn rất nhiều, hắn không còn là một thiếu niên đan thuần vô ưu vô lo như trước đây nữa.

Ăn điểm tâm xong, hai người phân biệt hai hướng đi tới học hệ của mình. Đối với sự biến hóa tâm tình hôm nay của Tô Lạp, Âm Trúc cảm thấy rất kỳ quái, tại sao cứ nhắc tới Hải Dương là sắc mặt hắn lại trở nên khó coi như vậy nhỉ? Vừa đi, Âm Trúc vừa hồi tưởng lại thần thái trước đây của Tô Lạp, trong lòng tràn đầy sự nghi hoặc.

Đột nhiên, hắn đứng khựng lại, sắc mặt khẽ biến:

"Chẳng lẽ là Tô Lạp thích Hải Dương học tả sao? Do sợ ta đoạt mất người yêu nên thần thái của hắn mới trở nên cô đơn như vậy. Đúng rồi, nhất định là như vậy rồi. Tô Lạp, ngươi thật là khờ, nếu ngươi đã thích Hải Dương học tả thì tại sao không nói ra. Không được, tối nay mình nhất định phải tìm hắn nói chuyện cho rõ ràng".

Trong đầu Diệp Âm Trúc, ngoại trừ nguyên nhân này ra, hắn không thể nghĩ nổi một vấn đề nào khác có thể giải thích cho thái độ kỳ quái của Tô Lạp

Cứ nghĩ mãi về vấn đề này, Diệp Âm Trúc đã đi tới phòng học của thần âm hệ lúc nào không hay. Vừa bước qua cửa, hắn kinh ngạc phát hiện bên trong phòng học trống rỗng, không có lấy nổi một người. Sợ mình vào nhầm phòng, hắn vỗ vỗ lấy trán, tự nhủ: " Thật sự là hồ đồ, mọi người không phải đang luyện tập diễn tấu sao, như thế nào mà lại không có trong phòng học đây? ". Vừa nghĩ, hắn vừa rời khỏi đỉnh lâu.

Đỉnh lâu thân âm hệ có rất nhiều phòng học chuyên dùng để huấn luyện đệ tử, các phòng học này lớn nhỏ bất đồng, phòng lớn dùng vào việc luyện hợp tấu, còn phòng nhỏ thì dành cho đệ tử luyện độc tấu. Với tài lực siêu việt thuộc loại nhất đẳng trên đại lục của thần âm hệ, cho dù mỗi đệ tử thần âm hệ muốn độc tấu một mình cũng có đủ số phòng. Phải biết rằng mỗi phòng này đều được thiết lập một ma pháp trận cách âm, phải có loại ma tinh thạch đặc thù mới có thể cầm cự lâu dài. Như vậy số tiền đầu tư vào phải là một con số khổng lồ. Trong khi các đệ tử của các học hệ khác còn phải khổ cực luyện tập ngoài trời thì các đệ tử của thần âm hệ ung dung ngồi trong phòng luyện độc tấu, " mưa không đến mặt, nắng không đến đầu".

Vào khoảng thời gian này, hầu hết các đệ tử của thần âm hệ đều đang ngồi trong lớp học lý luận. Diệp Âm Trúc thấy cửa của phòng diễn tấu lớn nhất không có khóa, bên trong có mấy nữ tử ngồi nói chuyện. Những người này toàn là người quen của Diệp Âm Trúc cả, đó chính là những bạn học cùng khóa với hắn: Tuyết Linh, Lam Hi, Hải Dương và Hương Loan.

Nhìn thấy Hải Dương, Diệp Âm Trúc không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng đã tới, hắn không thể lập tức xoay người đi. Chỉ là có chút không biết thế nào đối mặt Hải Dương mà thôi. Tận lực làm cho biểu hiện chính mình tự nhiên một chút, đi vào

-Các ngươi đều ở đây à.Đang thương lượng chuyện gì vậy?

Vừa nhìn thấy Diệp Âm Trúc, gương mặt của Hải Dương bỗng dưng ửng đỏ, cho dù trên mặt nàng có khăn che nhưng những người khác đều có thể nhận ra, chỉ mỉm cười không nói. Hương Loan đương nhiên cũng biết đêm qua hai người bọn họ đã phát sinh sự tình bí ẩn gì, che miệng cười thầm.

Vẫn là Tuyết Linh trả lời câu hỏi của Diệp Âm Trúc, gương mặt nàng lúc nào cũng mang theo vẻ tươi cười rạng rỡ:

- Chúng ta còn có thể thương lượng về cái gì, đương nhiên là vấn đề hợp tấu lần trước ngươi nói. Kỳ thật chúng ta vẫn chưa thể dung nhập tâm tình vào nhạc khúc trong lần tu luyện trước. Hải Dương học tả đề nghị mọi người tự về tu luyện " thiện nữ u hồn " khúc, đến nay người nào cũng đã thành công, chỉ là không biết tại sao khi hợp tấu vẫn xuất hiện nan đề. Âm tiết không cách nào phối hợp được ăn ý, khiến hiệu quả không gia tăng mà còn suy giảm, hình như mọi người sinh ra chế ước với nhau hay sao ấy. Chúng ta nghĩ mãi mà không thể giải thích nổi vấn đề đau đầu này, vừa hay ngươi đến, mau nghĩ biện pháp đi.

Nghe Tuyết Linh nói, sự xấu hổ trong lòng Diệp Âm Trúc tiêu tan đi rất nhiều. Hăn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Thẳng thắn mà nói, ta cũng không có biện pháp nào thích hợp để giải quyết vấn đề này. Chi bằng chúng ta hãy thử hợp tấu lại một lần nữa xem sao, sau đó chúng ta có thể rút ra kết luận.

Lam Hi gật gật đầu, nói:

-Hảo!

Đương nhiên Hải Dương và Hương Loan cũng không phản đối.

Phòng diễn tấu này so với một lễ đường nhỏ giống nhau, đủ để dung nạp trăm người. Tứ nữ phân biệt ngồi xuống các vị trí khác nhau trên mặt đất, nhạc khí của Lam Hi vẫn là trương ngọc cầm, của Hải Dương là cổ tranh, của Hương Loan là một long đầu tỳ bà có vẻ lâu đời, của Tuyết Linh là ngọc tiêu.

Trong nhạc khúc hợp tấu, đều có một người hoặc một loại nhạc khí làm chủ đạo, hợp tấu dĩ nhiên cũng phải phân biệt ngôi thứ. Với sự tín nhiệm của mọi người, đương nhiên vị trí trọng yếu này thuộc về Diệp Âm Trúc rồi.

Quang mang chợt lóe, Hải Nguyệt Thanh Huy cầm lặng lẽ xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc. Ánh mắt của tứ nữ đồng thời tập trung vào người hắn. Các nàng đều phát hiện khi gặp các nàng, Âm Trúc còn có chút xấu hổ, ngượng ngùng nhưng khi hai tay hắn vừa tiếp xúc với cổ cầm, khí chất trên người hắn đột nhiên biến hóa, ánh mắt trở nên chuyên chú, sự cao quý ưu nhã vô hình bộc lộ, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cầm huyền, mỗi một động tác đều rất nhu hòa cùng mỹ cảm, phảng phất cổ cầm là một bộ phận trên người hắn, động tác của hắn như đang âu yếm tình nhân của mình. Trong tâm sanh của tứ nữ không khỏi sinh ra cảm xúc, không hổ là luyện cầm mười sáu năm a! Cảm tình đối với nhạc khí của hắn so với các nàng quả thực là cao hơn rất nhiều, các nàng không thể so sánh được với hắn.

- Mọi người chuẩn bị đi!

Thanh âm của Diệp Âm Trúc vang lên khiến tứ nữ tỉnh táo trở lại. Các nàng không hổ là những đệ tử tinh anh của thần âm hệ, tâm tình có thể lập tức chuyên chú vào nhạc khí của mình, chờ đợi Diệp Âm Trúc bắt đầu lĩnh tấu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Diệp Âm Trúc suy nghĩ ột chút rồi nói:

- Trong các loại nhạc khí, cổ cầm và tiêu là dễ phối hợp với nhau nhất. Như vậy đi, đệ nhất và đệ nhị tiểu tiết của " thiện nữ u hồn khúc" do Tuyết Linh độc tấu, sau đó Lam Hi hãy bắt đầu từ đệ tam tiểu tiết. Từ đệ ngũ tiểu tiết trở đi, Hương Loan học tả và Hải Dương học tả hãy bắt đầu gia nhập.

Tứ nữ đồng thời gật đầu. Hương Loan có chút nghi hoặc hỏi:

- Phương pháp này ta cũng đã nghĩ qua, nhưng hiệu quả không được tốt như ý muốn! Chủ đạo vẫn là cầm tiêu hợp tấu nhưng khi thanh âm tỳ bà của ta và cổ tranh của Hải Dương gia nhập thì xuất hiện tình huống loạn âm.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, đáp:

- Không việc gì, thử lại một lần nữa đi, ta sẽ phụ trách việc điều khiển.

Dưới sự điều hành của Diệp Âm Trúc, Tuyết Linh thụ khởi trường tiêu trên môi, bắt đầu diễn tấu.

Tiêu, đồng nổi danh cùng sáo trúc, một loại nhạc khí chuyên dùng xuy tấu. Với trúc và ngọc là hai nguyên liệu bất đồng,mặt trước của ngọc tiêu có năm lỗ, mặt sau là một lỗ có tác dụng điều âm, khiến khi thổi âm sắc đạt đến độ hoàn mỹ mà âm lượng đại tăng. Thân tiêu dài một thước tám, âm phát thuần hậu, âm sắc ưu mỹ, bình thường có thể dùng cả vào hợp tấu hay độc tấu. Tuy tiêu là một loại nhạc khí đơn giản, dễ sử dụng nhưng muốn đạt đến trình độ tâm tiêu hợp nhất cũng không phải dễ dàng.

Thanh âm đạm nhã của tiêu âm vang lên trong căn phòng. " Thiện nữ u hồn " khúc từ ngọc tiêu phát ra khác hẳn với cầm tấu, sự tươi cười trên gương mặt Tuyết Linh cũng đã biến mất, kể từ lúc tiêu âm vang lên, tâm tình nàng đã hoàn toàn dung nhập vào trong đó, tinh thần hoàn toàn chuyên chú vào ngọc tiêu. Bởi đây chỉ là luyện tập diễn tấu nên nàng cũng không xuất nhiều tinh thần lực, tinh thần ba động cực kì nhỏ.

Mượt mà, nhu nhã, điềm tĩnh, tiêu âm mang theo vài phần sầu muộn và bi thương, thanh âm cứ da diết quanh quẩn trong căn phòng. Hai tiểu tiết rất nhanh chấm dứt, âm thanh trầm thấp của ngọc vận cầm vang lên, Lam Hi đã bắt đầu gia nhập nhạc khúc.

Sự du nhiên của tiêu âm cùng sự đê trầm của cổ cầm hỗ trợ lẫn nhau, nhất thời khiến cho " thiện nữ u hồn " khúc càng trở nên động thính, tâm tình người nghe hoàn toàn chìm đắm trong nhạc khúc.

Nghe các nàng diễn tấu, Diệp Âm Trúc không khỏi âm thầm tán thưởng. Trong khoảng thời gian mình đi đến ngân long thành, sự tiến bộ của nhị nữ so với hắn tưởng tượng còn cao hơn rất nhiều, đã nắm được tinh túy của " thiện nữ u hồn " khúc.

Trong lúc Diệp Âm Trúc đang tươi cười cảm thụ thì tiếng đàn tỳ bà và cổ tranh đồng thời gia nhập vào bản hợp tấu. Thanh âm cao vút vang lên nhất thời khiến cho tiếng tiêu và tiếng đàn bị kiềm hãm. Tuyết Linh vội điều chỉnh ngọc tiêu trầm thấp một chút, dù sao tiêu là loại nhạc khí có thể phối hợp được với mọi loại nhạc khí khác. Nhưng Lam Hi bị ảnh hưởng phi thường lớn, âm thanh phát ra từ cổ cầm của nàng nhất thời trở nên rời rạc, ngay cả việc dung hợp với tiếng tiêu cũng không thể, khiến nàng không khỏi nhíu mày.

Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp thanh u vang lên tựa như tiếng cổ cầm phát ra, khiến địa tâm tứ nữ chấn động. Trong nháy mắt, sự hỗn loạn của việc hợp tấu bốn loại nhạc khí hoàn toàn thay đổi, tiếng đàn của Lam Hi trở nên du viễn, phối hợp cùng cổ tranh, tỳ bà và ngọc tiêu một cách hài hòa. Cơ hồ có thể thấy được bốn đạo quang mang gồm tam chanh nhất lục đồng thời tỏa ra quanh người tứ nữ. Lúc này, " thiện nữ u hồn " khúc cũng đã đạt đến đoạn cao trào, hiệu quả của nhạc khúc cũng hoàn toàn phát huy ra.

Tinh thần của tứ nữ càng thêm dung hợp vào trong nhạc khúc, lần đầu tiên khi hợp tấu các nàng có loại cảm giác này. Tâm tình của các nàng hoàn toàn được kích phát dưới tác dụng của " thiện nữ u hồn khúc ", khúc ý u thâm, khí tức thương cảm khiến cho tứ nữ không nhịn được lặng lẽ rơi lệ. Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, vốn bốn màu tam chanh nhất lục phân biệt tỏa ra từ bốn nàng nay dung hợp thành một thể hợp nhất, hình thành thành một vòng tròn thật lớn bao quanh thân thể các nàng bên trong, tỏa ra nhan sắc nhàn nhạt. Đó chính là do hai màu lục chanh hòa hợp làm một.

Diệp Âm Trúc nở nụ cười, hắn biết mình đã thành công. Lúc nãy hắn cũng không có đạn tấu " thiện nữ u hồn " khúc mà hai tay chỉ nhẹ nhàng ba động cầm huyền của Hải Nguyệt Thanh Huy Cầm, dùng cổ cầm phát ra một tiếng thanh động thính trầm ngâm, khiến tứ nữ hợp tấu dung hợp làm một. Theo sự biến hóa của " thiện nữ u hồn khúc ", quang mang màu xanh nhạt cũng dần dần biến đổi tương ứng.

Dư điệu của nhạc khúc quanh quẩn trong căn phòng diễn tấu, một khúc diễn tấu của tứ nữ đã hoàn toàn kết thúc. Ngay cả các nàng cũng không dám tin tưởng rằng khúc " thiện nữ u hồn " hoàn mỹ vừa rồi là do các nàng diễn tấu, cái loại cảm giác tuyệt vời này mỗi nàng đều cảm nhận được một cách rõ ràng, bình thường đạn tấu mười bài nhạc khúc thì hiệu quả tinh thần lực tăng lên cũng không nhiều như một khúc diễn tấu này.

Tứ nữ tám mắt nhìn nhau, các nàng đều không rõ tại sao lại có sự biến hóa như vậy. Đến khi nhạc khúc chấm dứt, tâm tình rời khỏi nhạc khí, các nàng mới chú ý thấy vòng tròn màu xanh bao quanh thân thể mình.

Phải biết rằng trong tứ nữ, chỉ có Hương Loan là đạt đến lục cấp sơ giai chuẩn, là học sinh năm thứ năm của thần âm hệ. Tam nữ còn lại thực lực cũng chỉ đạt đến chanh cấp mà thôi, trong đó Hải Dương thực lực mạnh nhất, gần đạt đến chanh cấp cao giai. Thanh cấp sơ giai cùng lục cấp sơ giai chênh lệch nhau chừng ba giai, bình thường mỗi nàng đều không thể vượt qua được. Nhưng lúc này đây, Hương Loan là lục cấp sơ giai cùng ba thần âm sư chanh cấp hợp tấu, khiến uy lực nhạc khúc đạt đến thanh cấp, khiến các nàng tuyệt đối không cách nào tưởng tượng đến. Nhìn bộ dáng Diệp Âm Trúc, rõ ràng là không xuất ra hết thực lực, chỉ phụ trợ các nàng để nhạc khúc hợp tấu phát huy uy lực cao nhất mà thôi. Bây giờ các nàng mới hiểu được, Diệp Âm Trúc trước kia đã nói qua, hợp tấu cũng không phải đơn giản là mỗi người cùng đồng thời tấu lên nhạc khúc. Như vậy mới là hợp tấu a! Là sự hợp tấu chính thức của thần âm sư.

Hương Loan cố ý làm ra bộ dáng hung hăng nhìn Diệp Âm Trúc:

- Tại sao lại như vậy? Tại sao chúng ta cố gắng thử qua vô số lần đều không thể thành công, chỉ khi ngươi gia nhập phát ra vài tiếng đàn lại có thể dung hợp hoàn mỹ như thế? Ngươi có định nói cho chúng ta biết không đây?

Mặc dù nàng làm ra vẻ bộ dáng hung hăng nhưng nàng thực sự quá đẹp, cho dù bộ dáng có là hung ác cũng khiến người khác động lòng.

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

- Không phải là ta có bí mật gì không nói cho các ngươi. Đơn giản mà nói, trợ giúp các ngươi đạt tới hiệu quả hợp tấu, sợ ràng chỉ có ta làm được. Khi các ngươi hợp tấu, đã xuất hiện một chút xung đột tiết điểm, ta thông qua tiếng đàn của mình đem xung đột của các ngươi nhu hóa, làm cho bốn loại nhạc khí dung hợp với nhau, quá trình xung đột biến mất, đương nhiên sẽ thành công thôi.

Kỳ thật hắn không nói rằng, muốn hóa giải tiết điểm của hợp tấu, yêu cầu đầu tiên đối với người hóa giải là phải đạt đến cảnh giới bản thân cùng âm nhạc hoàn toàn dung hợp. Bình thường mà nói, một thần âm sư không đạt đến Tử cấp không có khả năng làm được như vậy. Nhưng do tu luyện xích tử cầm tâm từ nhỏ nên Diệp Âm Trúc là một ngoại lệ. Yêu cầu khác đó là bản thân đối với mỗi loại nhạc khí đều phải tinh thông, hơn nữa thực lực cũng phải cao hơn những người tham gia hợp tấu. Trong đó còn có một nguyên nhân đặc thù khác, ngay cả chính Diệp Âm Trúc cũng không thể diễn tả bằng lời. Nhưng dù sao hắn cũng đã thành công. Từ thành công này, hắn đã hiểu thêm được một ít vấn đề.

Đầu tiên, hợp tấu hôm nay chỉ có bốn người, thực lực của các nàng so với mình còn chênh lệch rất lớn. Kiếm đảm cầm tâm ngũ giai, tương đương với Thanh cấp nhị giai, hắn so với người mạnh nhất trong số bốn nàng là Hương Loan còn cao hơn bốn giai. Huống chi tam nữ còn lại mới chỉ đạt đến chanh cấp. cho nên việc phụ trợ các nàng không phải là vấn đề gì quá khó khăn. Nhưng nếu số lượng người hợp tấu tăng lên, hơn nữa trình độ mỗi thần âm sư tham gia hợp tấu đều như các nàng thì việc phụ trợ để cho nhạc khúc phát huy hết uy lực sẽ không dễ dàng như vậy. Nhân số càng nhiều, thực lực chỉnh thể hợp tấu càng mạnh, nhưng áp lực đối với Diệp Âm Trúc cũng tăng lên.

Nghĩ tới đây, Diệp Âm Trúc không khỏi nhớ tới Khô mộc long ngâm cầm ở trong người mình. Nếu chính mình có thể sử dụng được siêu cấp thần khí này, có lẽ mọi việc đều có thể dễ dàng giải quyết rồi. Mà bản thân mình còn có Phi bộc liên châu cầm, tin rằng khi hợp tấu sử dụng thần khí này hiệu quả phụ trợ tăng không biết gấp bao nhiêu lần đây.

Nghe Diệp Âm Trúc nói, Tuyết Linh không nhịn được nói:

- Nói như vậy,.nếu không có ngươi ở bên, chúng ta không cách nào hợp tấu sao?

Diệp Âm Trúc gãi gãi đầu, đáp:

- Tạm thời là như thế, bất quá cũng không phải vĩnh viễn là thế này. Nếu một ngày thực lực các ngươi đạt đến mức chính mình cùng tâm tình của nhạc khúc dung hợp làm một, hoặc có thể nói là cùng âm nhạc dung hợp thì ta không cần phụ trợ các ngươi nữa, thậm chí các ngươi còn có thể phụ trợ người khác.

Tuyết Linh cười khổ nói:

- Điều này sợ rằng phải đợi lâu lắm. Lần trước Ny Na hệ chủ đã nói qua, chúng ta muốn đạt đến mức ấy thực lực không đạt tới tử cấp không làm được. Tử cấp, trời ạ! Căn bản là ta không có hy vọng xa vời thực tế như thế. Bất quá bây giờ chúng ta đều là năm thứ nhất, thời gian ngươi ở cùng với chúng ta còn dài, nếu sau này học viện còn có loại thi đấu gì, thần âm hệ nhất định sẽ làm cho mọi người phải kinh hãi.

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, đáp:

- Không phải là ta muốn phá hủy giấc mộng của ngươi, tại đấu trường, thần âm sư muốn phát huy uy lực quả thực rất khó. Chẳng lẽ đối thủ đứng yên nhìn chúng ta hợp tấu sao? Kỳ thực ta nghĩ rằng thần âm sư chánh thức phát huy tác dụng là trong hỗn chiến. Có cường đại chiến sĩ cùng ma pháp sư bảo vệ, thần âm sư chúng ta mới có thể có thời gian hợp tấu, khiến cho uy lực của nhạc khúc phát huy tối đa. Nếu nói ma pháp sư yếu ớt nhất là ai, sợ rằng chính là thần âm hệ chúng ta.

Nghe Diệp Âm Trúc nói, Hương Loan và Hải Dương không khỏi gật đầu tán thành. Hương Loan cười nói:

- Thật ra tất cả đều là nhờ ngươi đấy. Nếu lần trước không phải tại Khoa ni á thành ngươi đại phát thần uy, dùng cầm khúc thối lui quân địch, sợ rằng không ai nghĩ đến tác dụng của thần âm sư trên chiến trường lại lớn như vây. Ngươi nghĩ rằng chúng ta đều là quái vật như ngươi sao? Thật sự để cho thần âm sư trên chiến trường phát huy toàn bộ uy lực, không biết phải mất bao nhiêu năm nữa đây.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Chỉ cần cố gắng luyện tập, một ngày nào đó thần âm sư sẽ khiến cho tất cả các quốc gia phải kinh hãi. Không phải sao? Muốn phát huy nhạc khúc đạt hiệu quả tốt nhất, các ngươi mỗi người đều phải tự mình tăng cường thực lực, có thể đem tâm tình của mình dung nhập vào càng nhiều cầm khúc, đối với các ngươi sẽ càng có nhiều lợi ích. Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục luyện tập đi, ta cũng phải đi đạn tấu một lát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK