Long Sư Nặc Vân dừng lại, mặc cho đám Tăng Ác bao vây mình. Ngẩng đầu thoáng nhìn Diệp Âm Trúc trên không trung, nàng chậm rãi nhắm mắt lại. Chỉ thoáng chốc, ngọn lửa màu băng lam cháy rần rật chợt bay lên từ thân thể nàng, thiêu mười Song đầu Tăng Ác thành tro bụi. Ngọn lửa biến hóa hết sức thần tốc, chỉ chớp mắt từ màu băng lam biến thành nhũ trắng. Một tiếng rít gào điên cuồng cũng từ đó phát ra.Tóc dài phất phơ, Nặc Vân hiện ra bản thể với thân hình Long Sư khổng lồ, ngửa mặt lên trời gầm vang cuồng nộ. Ngọn lửa màu nhũ trắng bao quanh thân mình biến thành một sinh thể vô cùng gớm ghiếc với đôi cánh bật rộng trên lưng, bay thẳng tới nghênh đón đại quân Thiên quỷ. Những Song đầu Tăng Ác cố gắng ngăn cản nàng đều chỉ có một kết cục, tan rụi đi trong ngọn lửa màu nhũ trắng.
Tưng tưng tưng tưng tưng - tiếng đàn trầm trầm vang lên, một vầng hào quang tròn màu nhũ trắng bao trùm lên người Diệp Âm Trúc, khiến sắc thái của hắn càng thêm kỳ bí. Trong ánh hào quang nhàn nhạt, thân thể của Thiểm và Lôi đã lặng lẽ dung nhập vào trong cơ thể Diệp Âm Trúc. Kim ngân ma văn song dực (hai cánh vàng bạc có hoa văn) huyễn lệ mở ra sau lưng Diệp Âm Trúc. Thậm chí chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy vô số nguyên tố hóa thành những điểm sáng hội tụ về thân thể hắn.Bảy âm thanh vang lên từ bảy sợi dây đàn, tổng cộng có sáu quang hoàn (vòng ánh sáng) đồng thời tung bay ra (7 dây mà chỉ có 6 vòng à? Có lẽ tính cả quang hoàn bao quanh Diệp Âm Trúc là 7 nhỉ). Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng vẫn chuẩn xác bao phủ lấy người của Tử, ba vị bạch kim Bỉ Mông vương, Long Sư Nặc Vân và Sơn Lĩnh Cự Nhân Minh. Sáu đạo quang hoàn lóe lên, khí tức trên người sáu đại thần thú rõ ràng xuất hiện ba động kịch liệt. Ngay sau đó, sáu đạo quang mang chói mắt màu nhũ trắng giống nhau cùng phóng thẳng lên trời, sáu tiếng rống rung trời động đất. Trong nháy mắt, khí thế của bọn họ được tiếng đàn của Diệp Âm Trúc kích thích đã tăng lên tới trạng thái đỉnh cao.
Tử là người đầu tiên phát động. Lúc này, gần như toàn bộ Song đầu Tăng Ác ở phía này đều tập trung lại bên người hắn, đều bị ném tung ra xa.Hai tay đang nắm Tử Tinh cự kiếm chợt biến đổi, sau một khắc, Tử Tinh Áo Nghĩa chợt triển hiện.Một dòng chảy màu tím rất lớn hỗn hợp với quang mang màu nhũ trắng bộc phát trong nháy mắt mà không hề có dấu hiệu báo trước. Thân thể vốn đang bị vây khốn của hắn biến thành tiết tấu tử vong. Dưới tác dụng của tiếng đàn, sát khí tràn ngập bỗng khuếch tán. Song đầu Tăng Ác thậm chí còn không có cơ hội hóa thành pho tượng tử tinh (anh em nhớ lại tác dụng của Tử Tinh Áo Nghĩa ở những chương trước nhé), hóa thành bụi biến mất trong dòng suối khổng lồ đó. Bọn chúng làm sao có khả năng ngăn cản Tử Tinh Áo Nghĩa toàn phong kích quang trảm. Thực lực của Tử đã đạt tới trình độ Thứ Thần Cấp tứ giai, hơn nữa sức mạnh thiên phú của Tử Tinh Bỉ Mông lúc này chính là một tồn tại tung hoành vô địch.
Toàn phong kích quang trảm bộc phát trong nháy mắt, chí ít có hơn một ngàn thân thể Song đầu Tăng Ác biến mất. Số lượng bị Toàn phong kích quang trảm đánh văng đi còn nhiều gấp mấy lần.
Đại quân Thiên quỷ giữa không trung phản ứng rất nhanh, mấy vạn đạo trọng kích ba (sóng trọng kích, sóng gây sốc, sóng chấn động) đồng thời đánh vào dòng suối đó. Nhưng đáng tiếc, Toàn phong kích quang trảm của Tử có thể miễn trừ tất cả các loại công kích ngoại trừ tinh thần công kích. Loại sóng trọng kích này căn bản không cách nào xâm nhập được vào dòng suối màu tím khổng lồ đó, thậm chí còn bị năng lượng cuồng bạo của nó thổi bay, bắn ngược vào bọn Song đầu Tăng Ác, gây cho chúng tổn thất không nhỏ.
Hai tay Diệp Âm Trúc như ảo ảnh múa trên thân đàn. Tinh thần lực của hắn trở thành cầu nối giữa bản thân và sáu đại thần thú. Kết hợp chặt chẽ với thân thể bọn chúng, cầm khúc càng làm tăng hiệu quả của sát khí và tăng phúc tới mức hoàn mỹ. Đây là một khúc ""Kim qua thiết mã", có khả năng kích thích sức chiến đấu cực lớn.Tiếng đàn chỉ vang lên trong tai sáu đại thần thú, chiến ý của họ đã được tăng cường lên rất nhanh. Đám nam, nữ vu của Thâm Uyên Vị Diện sao có thể so sánh với hiệu quả tăng phúc của cầm khúc do Diệp Âm Trúc thi triển. Hắn đã lĩnh ngộ được bản chất của cầm khúc, tâm và thần đều nhập trong cầm khúc khi diễn tấu. Dưới tác dụng phụ trợ của hắn, thực lực của đám thần thú đều được gia tăng trên tất cả các phương diện, bất kể là công kích, phòng ngự, tốc độ hay kỹ năng của bản thân đều đạt tới hiệu quả bộc phát trong nháy mắt.
Đại quân Thiên quỷ lúc này đã triển khai công kích toàn diện, vô số đạo trọng kích ba đều bắn tới hướng đám thần thú.
Tử dựa vào Toàn phong kích quang trảm khiến cho công kích của Thiên quỷ không hề có chút hiệu quả, mà những thần thú còn lại đều có những pháp tắc bất đồng. Long Sư Nặc Vân nổi lên ngọn lửa màu nhũ trắng dường như có hiệu quả thiêu đốt hết thảy mọi thứ. Bất kể là năng lượng hay vật thể, khi gặp ngọn lửa màu nhũ trắng đó đều không hề có chút tác dụng gì.Một ngọn lửa mênh mông màu nhũ trắng trông như dải lụa bay về phía đại quân Thiên quỷ. Bất cứ kẻ nào chỉ hơi chạm vào lập tức hóa thành tro bụi. Trong nháy mắt, đã có hơn một ngàn Thiên quỷ bị hủy diệt trong ngọn lửa màu nhũ trắng đó.
Nhưng phòng ngự nào cũng đều có cực hạn. Mặc dù tốc độ của Nặc Vân là cực kỳ nhanh, chỉ có khoảng 1% trọng kích ba tấn công trúng về phía nàng, nhưng chỉ 1% này cũng khiến thân thể nàng bị chậm lại một chút.
Trong những đại thần thú ở đây, không thể nghi ngờ Nặc Vân là yếu nhất, vẫn như trước chỉ là Thứ thần cấp nhất giai. May là nàng có cầm khúc của Diệp Âm Trúc hỗ trợ, được tiếng đàn không ngừng tăng cường, ngọn lửa màu nhũ trắng lại bùng lên, mạnh mẽ đứng vững trước trọng kích ba của Thiên quỷ. Theo tinh thần ba động của Diệp Âm Trúc truyền đến, ngọn lửa nhanh chóng phun lên, bay nhanh về phía pháo đài.Lực phòng ngự của Nặc Vân không kinh khủng như đám Bạch kim Bỉ Mông vương nên Diệp Âm Trúc để nàng rút lui đầu tiên, phòng ngừa nàng gặp nguy hiểm.
Đúng lúc đó, trong đám Thiên quỷ ở phía Nặc Vân đang công kích, một Âm Long cực kỳ khổng lồ đã động. Một luồng thổ tức màu băng lam từ miệng hắn phun ra, mau chóng bắn về Nặc Vân. Đang gảy đàn, Diệp Âm Trúc bỗng biến sắc mặt. Hắn đương nhiên biết thổ tức màu băng lam này là gì. Đó chính là thủ đoạn năng lượng công kích duy nhất của Âm Long, cũng giống Thái Âm chi hỏa của đám nữ vu. Mặc dù công kích của Âm Long không có đặc tính tụ tập năng lượng để bộc phát trọng phạm vi nhỏ như Thái Âm băng hoàn của nữ vu, nhưng Thái Âm chi hỏa của Âm Long vẫn cực kỳ khủng bố.Nặc Vân không thể nào né tránh được công kích trên diện rộng của Âm Long, ngọn lửa màu nhũ trắng trên người giảm xuống trong nháy mắt, thân hình đang bay nhanh cũng chợt chậm lại 1/3. Lửa Thái Âm chẳng những có tác dụng công kích mạnh mẽ mà còn có tác dụng làm giảm tốc độ. Cũng may là ngọn lửa của bản thân Nặc Vân cũng có đặc tính tương tự như lửa Thái Âm, lại được Thần Âm quang hoàn của Diệp Âm Trúc phụ trợ, nên tốc độ của nàng cũng không bị giảm sút quá nhiều.Nhưng ngay sau đó, một đạo công kích nữa lại phóng tới người nàng. Quang hoàn màu băng lam xuất hiện dưới chân Nặc Vân rồi bùng nổ trong nháy mắt. Lúc này, tốc độ của Nặc Vân đã giảm còn một nửa, miệng phát ra một tiếng rống đau đớn, hiển nhiên là đã bị thương.
Diệp Âm Trúc thấy rất rõ kẻ đang ngồi ngay ngắn trên đầu Âm Long chính là sinh vật của Thâm Uyên mà hắn biết - Tam yêu vương Vi Nha của Hắc Yêu quốc. Không ổn. Diệp Âm Trúc bỗng chột dạ. Hắn đã từng giao thủ với Vi Nha, biết rõ thực lực của một trong những người đứng đầu nữ vu này không dưới Nặc Vân. Thậm chí còn mạnh hơn một chút. Nếu chiến đấu tại Băng Sâm thì có lẽ Nặc Vân còn có thể chống nổi, nhưng đây là Thâm Uyên Vị Diện, có thể nói là sân nhà của Vi Nha. Một khi nàng bị Thái Âm băng hoàn kìm giữ, Nặc Vân sẽ rất khó thoát thân. Số lượng gần mười vạn Thiên quỷ kia không phải chuyện đùa, chỉ một lượt công kích đồng loạt là có thể tạo thành thương tổn rất lớn đối với Nặc Vân.
Diệp Âm Trúc mặc dù đã nghĩ địch nhân có thể chặn được đám thần thú, nưhng không ngờ rằng đại quân Thâm Uyên lại kiên quyết phái ra cường giả cấp bậc Vi Nha để xuất chiến. Diệp Âm Trúc biết rõ, nếu để Vi Nha tùy ý công kích thì Nặc Vân tuyệt đối không thể sống sót trở về. Thân là thống soái, cần phải kiểm soát toàn cục, Diệp Âm Trúc đành đánh đàn bằng một tay. Nhưng điều thần kỳ là một tay đánh đàn vẫn không hề ảnh hưởng tới hiệu quả của cầm khúc. Cùng lúc đó, một đạo quang hoa màu lam tím lóe lên trong tay hắn, không chút do dự quăng ra ngoài. Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một tiếng sét đánh vang trời, vọng khắp cả chiến trường. Bầu trời như chợt sáng lên thêm, phảng phất có một tia sét từ trên trời giáng xuống. Gần như trong nháy mắt, đạo quang hoa màu lam tím đó đã lướt qua thân thể Nặc Vân, nhắm thẳng tới Vi Nha. Lôi đình nhất kích, kỹ năng bổ sung của Lôi Thần Chùy, đã đạt tới tác dụng hủy diệt của thiên lôi lực.
Với thực lực của Diệp Âm Trúc, sử dụng nó dung hợp cùng một chỗ với siêu thần khí thì công kích này chỉ có thể dùng kinh khủng để tưởng tượng. Lôi lực do Lôi Thần Chùy sinh ra tác dụng khiên dẫn (lực kéo, sức kéo) kỳ dị, chuyển hướng toàn bộ trọng kích ba của Thiên quỷ lên trời, để cho Nặc Vân có thể tranh thủ thời gian.
Vi Nha đang chuẩn bị phát động công kích lần thứ hai thì đột nhiên cảm nhận được toàn thân căng thẳng, một cảm giác kỳ dị truyền khắp tòan thân trong nháy mắt. Vừa cảm thấy không ổn liền dừng ngay công kích đối với Nặc Vân, thân hình bay vội về phía sau.
Cùng lúc đó, Âm Long phía dưới ả cũng phun ra một búng Thái Âm băng hỏa khổng lồ, đánh thẳng vào luồng quang hoa màu lam tím.
Oanh -
Tiếng sấm nổ rung động toàn trường, Thái Âm băng hỏa không hề có chút tác dụng gì trước lôi lực tràn đầy tính hủy diệt. Thân thể khổng lồ của Âm Long bị Lôi đình nhất kích đánh tan tành trong nháy mắt. Vụ nổ làm hàng đám Thiên quỷ ở gần Âm Long bị rơi xuống. Thân thể chúng bị tác dụng của Lôi đình nhất kích khiến cho mất đi năng lực hành động. Nặc Vân dù sao cũng là cường giả cấp bậc thần thú, có chút thời gian giải lao ngắn ngủi này cũng đủ để nàng thoát khỏi ảnh hưởng của Thái Âm băng hoàn. Thân thể lóe lên trong vài lần đã về tới pháo đài Long Khi Nỗ Tư.
Cường giả của hai bên giao thủ, khi Nặc Vân đang gặp nạn thì Tử Tinh quân đoàn ở phía dưới rốt cuộc cũng hoàn thành ma pháp của họ. Cuồng phong cuồn cuộn khiến cho đám Song đầu Tăng ác đang định tấn công lên không thể tới gần. Vô số cơn lốc xóay xuất hiện trên chiến trường che phủ cả bầu trời. Mặt đất đang bị đóng băng liền cuồn cuộn nổi lên vô số bột tuyết. Toàn bộ thi thể của sinh vật Thâm Uyên bị đóng băng thành từng khối lớn, bị lốc xóay hút lên va chạm vào nhau kịch liệt, đều biến thành bụi trong cơn bão tuyết. Hoàn toàn bị băng và gió phá hủy tan nát, những thi thể này không còn khả năng bị hấp thụ, không còn chút nguy hiểm nào. Đám ma thú cấp cao của Tử tinh quân đoàn đến từ Băng Sâm. Chúng sống ở đó đã hàng nghìn năm, ma pháp băng và phong đã sớm trở thành đặc tính thiên phú của chúng. Khi Diệp Âm Trúc và Tử huấn luyện đặc biệt tại Cực Bắc Hoang Nguyên đã cẩn thận thảo luận về tác dụng của Tử tinh quân đoàn trong cuộc thánh chiến. Việc đầu tiên Diệp Âm Trúc nghĩ đến chính là ngăn cản địch nhân thôn phệ (cắn nuốt) thi thể. Ma pháp băng phong hai hệ của đám ma thú Tử tinh quân đoàn đã đóng vai trò như vậy.
Đóng băng chiến trường, gió cuốn mây bay. Đầu tiên là đóng băng thi thể của địch nhân, sau đó dùng lốc xóay nghiền nát. Đây chính là phương pháp để ngăn cản sinh vật của Thâm Uyên tiến hóa thông qua việc thôn phệ. Diệp Âm Trúc cũng muốn nhờ nó làm suy yếu thực lực chỉnh thể của đại quân Thâm Uyên. Đương nhiên, làm như vậy cũng khiến cho đám ma thú của Tử tinh quân đoàn tiêu hao ma lực rất lớn, cho nên trước đó Diệp Âm Trúc đã bàn với Tử, sau khi hoàn thành rửa sạch chiến trường sẽ lập tức cho Tử tinh quân đoàn quay lại Long Khi Nỗ Tư Đại Lục để bổ cấp (bổ trợ, cung cấp) cho chúng phục hồi ma pháp lực. Tiến hành bổ cấp ở đây thì tốc độ khôi phục thực sự là quá chậm.
Vừa hoàn thành ma pháp xong, Tử tinh quân đoàn lập tức theo kế hoạch bay nhanh lui về phía sau. Đám thần thú yểm hộ cho chúng cũng đã cơ bản hoàn thành. Chỉ có Thiển và Lôi bởi vì rút lui tương đối sớm nên hai hướng đó có Song đầu Tăng ác đuổi tới.
Tử tinh quân đoàn đương nhiên không hề e ngại Song đầu Tăng ác. Có điều, nếu họ bị Song đầu Tăng ác cuốn lấy, để cho đại quân Thiên quỷ phát huy ưu thế công kích tập trung, vậy sẽ khó tránh khỏi tổn thất. Là quân bài chủ của Thú nhân tộc, Diệp Âm Trúc đương nhiên không hy vọng thấy Tử tinh quân đoàn có chút thương tổn nào. Cho nên, sau khi hắn xuất ra Lôi Thần Chùy, lập tức dùng Khô Mộc Long Ngâm cầm chuyển hướng đàn theo hai hướng đó. Từng đạo âm nhận (lưỡi cắt bằng âm thanh) hình bán nguyệt khuyếch trương trên không trung, hóa thành từng đạo âm phù tử vong, bay về hai hướng.
Tam yêu vương Vi Nha thấy Âm Long bị hoàn toàn tan nát trước mặt mình, thân thể không khỏi cứng lại, kinh hoàng biến sắc. Đây là loại sức mạnh gì? Nếu chính mình cứng đầu đối diện với nó, kết quả liệu có giống như đối với Âm Long không? Khi Diệp Âm Trúc vừa mới bay lên từ pháo đài thì Vi Nha đã nhìn thấy. Mặc dù khoảng cách xa nên trông không rõ ràng, nhưng không biết tại sao, ngoại trừ cảm giác nguy hiểm thì Vi Nha lại cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhất là khi hắn đánh đàn. Loại cảm giác phóng thích tinh thần lực này lại càng quen thuộc dị thường. Mặc dù Thần Âm Quang Hoàn chỉ để cho đám thần thú nghe được tiếng đàn, nhưng cảm giác nhạy cảm của Vi Nha lại khiến ả cảm thấy hứng thú đối với Diệp Âm Trúc. Đương nhiên, đó là hứng thú muốn giết hắn.
Bản thân là sinh vật cao đẳng của Thâm Uyên, trí tuệ của Vi Nha rất cao. Ả rõ ràng cảm giác được những quái vật cường đại của đối phương là do người này chỉ huy phát động công kích. Vốn Vi Nha định hủy diệt xong Nặc Vân sẽ công kích thẳng tới Diệp Âm Trúc, nhằm đạt được công lớn. Nhưng sau khi Lôi Thần Chuỳ hủy diệt Âm Long của ả trong nháy mắt thì ý nghĩ này lập tức tan biến.
Từng tiếng nổ liên tiếp vang lên sau lưng đám ma thú Tử tinh quân đoàn. Âm nhận cao tần mang đến sức nổ rất mạnh, mặc dù không thể mang đến sức tấn công đầy tính hủy diệt đối với Song đầu Tăng ác như Toàn phong kích quang trảm của Tử, nhưng cũng ngăn cản được đám Song đầu Tăng ác đang truy kích này. Trong nháy mắt sau khi Diệp Âm Trúc gia nhập cuộc chiến, hắn đã nắm giữ toàn bộ tình thế chiến trường. Đầu tiên là dùng tiếng đàn tăng cường cho tám đại thần thú, sau đó là dùng Lôi Thần Chùy hóa giải nguy cơ của Nặc Vân. Tiếp đến là dùng âm nhận cao tần ngăn cản địch quân truy kích. Trong nháy mắt hắn thi triển thực lực đó đã nắm toàn bộ cục diện trong tay.
Toàn phong kích quang trảm càn quét rốt cuộc cũng biến mất trên người Tử. Cũng không hề có một Song đầu Tăng ác nào còn sống. Tử tinh cự kiếm vẫn sáng lóng lánh như trước, Tử thoáng nhìn đại quân Thiên quỷ trên không trung, thân hình lóe lên, hóa thành một cái bóng bay về phía pháo đài. Nhưng ngay lúc đó, Tử đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh toát, không khí xung quanh dường như giảm bớt, tốc độ mà hắn vẫn tự hào cũng chậm lại trong nháy mắt. Ngay sau đó, cảm giác lạnh như băng lại chuyển thành cực kỳ nóng. Với lực phòng ngự của hắn mà vẫn cảm thấy cực kỳ thống khổ, thân thể dường như ngưng lại, tốc độ cũng tiếp tục giảm một cách không ngờ.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Tử ngẩng đầu nhìn lên không trung, vừa lúc thấy một Âm Long khổng lồ. Trên lưng Âm Long có một nữ tử tuyệt sắc đang ngồi nhìn Tử. Trong mắt ả không hề có cừu hận mà ngược lại tràn ngập tò mò, dường như rất có hứng thú đối với Tử. Thấy nữ nhân này, hào quang trong mắt Tử chợt trở nên sắc bén. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng thực lực của nữ nhân này hoàn toàn có thể chống lại mình. Tầm mắt của Tử rất nhanh bị một chùm thổ tức màu băng lam của Âm Long che khuất. Phạm vi bao trùm của thổ tức là rất lớn, đơn giản là không có không gian để né tránh, huống chi tốc độ của Tử vừa mới bị Thái Âm băng hoàn làm giảm mạnh. Tử tinh cự kiếm hóa thành từng bóng tím liên tiếp, tạo thành một lá chắn trên đầu, quyết đoán đánh vào thổ tức của Âm Long. Nhưng tốc độ của Tử cũng không thể tránh khỏi chậm lại, mà đám Thiên quỷ trên không trung cũng đã phá ra công kích tập thể.
Nếu ánh mắt của Diệp Âm Trúc hướng tới đây, nhất định sẽ phát hiện rằng đồng bọn mà hắn tin tưởng nhất là Tử đang lâm vào một nguy cơ rất lớn. Bởi vì xuất hiện ở hướng của Tử chính là Đại yêu vương Tế Nha mà thực lực và địa vị đều gần đạt tới Thâm Uyên Ma Vương trong đám Thâm Uyên ma chủ và ở Hắc Yêu quốc. Vô số trùng kích ba bắn tới, Tử vừa mới ngăn cản công kích của Âm Long, giờ chỉ có thể dùng Tử tinh cự kiếm của mình mạnh mẽ ngăn trở công kích của địch nhân. Gần mười vạn Thiên quỷ tập trung công kích, mặc dù không phải toàn bộ trùng kích ba đều bắn vào người Tử nhưng cũng có đại bộ phận bám vào hào quang của Tử tinh cự kiếm. Tử kêu lên một tiếng đau đớn, miệng phun ra một ngụm tử khí. Bị đông đảo địch nhân liên hợp công kích, hắn đã bị thương. Tử không hề dừng lại chút nào, sau khi công kích của Thái Âm băng hoàn qua đi, tốc độ khôi phục của hắn nhanh hơn so với Nặc Vân rất nhiều. Công kích của Âm Long lại không có tác dụng làm chậm đối với hắn, thân thể lóe lên, không lùi mà tiến tới, gần như dịch chuyển tức thời giữa không trung, trực tiếp lao vào giữa đại quân Thiên quỷ.
Tử tinh cự kiếm vung lên, hàng đám Thiên quỷ ngã xuống. Tử chẳng những không lựa chọn bỏ chạy mà ngược lại còn dựa vào tốc độ hơn người, cố tình lao vào nơi có nhiều Thiên quỷ nhất. Mục đích của hắn rất đơn giản, chính là không để cho Thiên quỷ và sinh vật Thâm Uyên nữ tính kia có cơ hội đồng thời công kích mình. Với lực phòng ngự của Tử Tinh Bỉ Mông, số lượng ít trùng kích ba, kể cả kết hợp với Thái Âm băng hoàn của Tế Nha, cũng không thể tạo thành thương tổn trí mạng đối với Tử trong thời gian ngắn.
May là phe liên quân của Long Khi Nỗ Tư còn có của để dành. Lần này xuất hiện tám gã Thâm Uyên ma chủ cũng không phải đều là cường giả có thực lực thứ thần cấp. Ngoại trừ Nặc Vân và Tử thì có một vị thần thú là Minh cũng gặp phải công kích của Thâm Uyên ma chủ thứ thần cấp, nhưng hắn ứng phó dễ dàng hơn rất nhiều so với Tử. Thâm Uyên ma chủ xuất hiện ở phía của Minh là Nhị yêu vương Tĩnh Nha có thực lực ở giữa Vi Nha và Tế Nha. Công kích của Tĩnh Nha cũng là Thái Âm băng hoàn. Đáng tiếc, đối thủ của ả và các thần thú khác lại khác nhau rất lớn. Có lẽ Minh không có công kích cực kỳ khủng bố như của Tử, không tung hoành vô địch trên chiến trường như Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư, nhưng sức phòng ngự của hắn, sau khi được ngọn lửa linh hồn của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tôi luyện, thậm chí còn mạnh hơn so với Cách Lạp Tây Tư nửa phần.
Thạch hóa, kháng ma, kim chúc lớp da, ba đại năng lực kháng tính (đặc tính chống chịu, kháng cự) đồng thời xuất hiện trên mình Sơn Lĩnh cự nhân. Mặc dù Thái Âm băng hoàn của Tĩnh Nha là công kích của thứ thần cấp nhị giai nhưng vẫn không hề có ảnh hưởng gì đối với Minh. Tốc độ của Minh vốn không nhanh, nên có chậm thêm một chút cũng không có là gì. Thân thể khổng lồ của Minh mặc dù bị Thiên quỷ trên trời và Song đầu Tăng ác dưới đất đồng thời công kích, nhưng chẳng khác nào gãi ngứa cho hắn.
Nếu so sánh về công kích thì Minh có lẽ không bằng Tĩnh Nha, nhưng nếu so về phòng ngự thì sợ rằng trên toàn chiến trường cả hai phe đều không ai có khả năng mạnh hơn hắn. Thậm chí cả sức phòng ngự của đỉnh cao thứ thần cấp như Tiểu Long Nữ và Thâm Uyên Ma vương cũng kém so với vị Sơn Lĩnh Cự Nhân này. Động tác của Minh rất đơn giản, quyền đấm cước đá, thân thể khổng lồ mang đến sức mạnh mà Song đầu Tăng ác hoàn toàn không có chút khả năng ngăn trở.
Song đầu Tăng ác trên mặt đất thậm chí không được coi là chướng ngại vật đối với hắn. Bất kể hắn đi như thế nào, cứ bị thân thể của hắn chạm vào là Song đầu Tăng ác bị đánh bay đi, gân cốt gãy lìa. Mặc dù lực sát thương của Minh không mạnh nhưng phòng ngự của hắn thực sự quá biến thái. Đây đơn giản là một tòa thành lũy di động. Tấn công tay chân của Song đầu Tăng ác không hề để lại chút dấu vết nào trên người hắn. Trùng kích ba của Thiên quỷ bắn vào người hắn thậm chí còn bị bắn ngược lại một phần. Tắm mình trong trùng kích ba không ngừng của Thiên quỷ, Minh dường như đang thỏai mái tắm táp, thậm chí còn không thèm nháy mắt. Nếu không phải lũ sinh vật Thâm Uyên này không nghe hiểu được hắn nói, có lẽ hắn đã nói với chúng rằng đấm bóp mạnh lên, xoa bóp quả thật là thỏai mái quá.
Đương nhiên, Minh cũng không phải là hoàn toàn không có năng lực công kích. Khi Thái Âm băng hoàn đầu tiên hạ xuống người hắn, hắn đã tìm được mục tiêu công kích của mình. Bất chấp công kích của Thiên quỷ và Song đầu Tăng ác, Minh lập tức tập trung vào Tĩnh Nha đang cưỡi Âm Long trên không trung. Lam tử sắc quang mang chợt lóe lên trong mắt hắn, một tia chớp tương tự như Lôi đình nhất kích của Lôi Thần Chùy bắn ra.
Tĩnh Nha phản ứng rất nhanh, một đạo Thái Âm băng hoàn va chạm với tia chớp trong không trung, nổ ầm một tiếng. Thân thể của Minh bất động nhưng Tĩnh Nha thì gần như tê liệt. Nói về năng lượng, công kích của hai bên không chênh lệch lắm, nhưng Tĩnh Nha là nữ vu, cường độ của thân thể thua kém hơn nhiều so với Minh. Hung quang lóe lên trong mắt Tĩnh Nha. Minh không giống như Tử, có thể hấp dẫn ánh mắt của Tế Nha, mà trong mắt Tĩnh Nha, hắn chỉ giống như một quái vật. Tĩnh Nha nhẹ nhàng bay lên khỏi lưng Âm Long, Âm Long khổng lồ lập tức nhận lệnh đánh thẳng tới Minh. Nói về thể tích thì thân hình của Âm Long này không cao hơn Minh có chiều cao hơn 50 thước là bao nhiêu. Móng vuốt sắc bén hạ xuống, chộp thẳng vào hai vai Minh, cố gắng sử dụng năng lực đối kháng tay chân chống lại Minh. Đồng thời, từng ngụm Thái Âm băng hỏa không ngừng bắn lên người Minh, làm chậm lại tốc độ của hắn.
Bắt ta? Con mắt độc nhất của Minh hiện lên quang mang nhàn nhạt. Hắn vĩnh viễn điềm đạm như vậy, nếu không tránh được thì cứ để mặc cho móng vuốt sắc bén của Âm Long chộp lên vai mình. Âm Long thấy bắt được Minh, liền theo lệnh của Tĩnh Nha, cố gắng vẫy cánh nhấc bổng thân thể của Minh lên khỏi mặt đất, định bay lên giữa không trung thì thả ra. Nhưng sau khi Âm Long vẫy cánh hơn mười mấy lần thì kinh ngạc phát hiện rằng Minh vẫn đứng nguyên ở đó, không hề di động nửa phần.
Nhếch miệng cười, Minh đồng thời giơ hai tay lên chộp lấy căn bộ (cổ chân, cổ tay) của Âm Long
- Bản thân là Sơn Lĩnh Cự Nhân, hai chữ "sơn lĩnh" chẳng lẽ chỉ để nói suông sao? Sức nặng của ta không thể nhìn đơn giản như vậy đâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vừa nói, song chưởng của Minh vừa dùng sức, một màn kinh khủng xuất hiện. Thân hình của Âm Long không chênh lệch lắm so với Minh đã bị hắn ném thẳng lên không trung, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất. Thể trọng của Minh chính là bí mật lớn nhất của hắn. Trong đám thần thú thì cũng chỉ có Tử và Cách Lạp Tây Tư biết một chút mà thôi. Cách Lạp Tây Tư đã từng bí mật trao đổi với Minh, nếu cho hắn thời gian toàn lực tấn công, Cách Lạp Tây Tư có thể dựa vào một sừng của mình miễn cưỡng phá vỡ được phòng ngự của Minh, nhưng Minh thì không thể phá vỡ được của hắn. Vậy nên trong tứ đại thần thú, Chiến Tranh Cự Thú mới được xếp trên Sơn Lĩnh Cự Nhân. Nhưng bản thân Cách Lạp Tây Tư cũng thừa nhận, nếu muốn đánh chết Minh thì sức mạnh của hắn có lẽ là không đủ khả năng. Có lẽ nếu thêm Tử mới có thể hoàn toàn hủy diệt Minh.
Việc này mấu chốt phụ thuộc vào thân thể của Minh. Đồ ăn của Minh là gì? Chính là các loại nham thạch và khoáng vật. Nếu xét về thể tích thì hắn còn hơn một chút so với Cách Lạp Tây Tư thân cao trăm thước. Nhưng Cách Lạp Tây Tư đã từng thử, thể trọng của Minh nặng hơn gấp ba lần so với hắn, tuyệt đối là một ngọn núi. Sức nặng hơn ngàn đốn (ngàn tấn?) này cũng là nguyên nhân trọng yếu giải thích cho sức phòng ngự kinh khủng của Minh. Nếu xét tổng thể sức mạnh và phòng ngự thì Cách Lạp Tây Tư tự xét thấy mình còn thua Minh một chút. Vậy thì Âm Long không có linh hồn trước mặt lại càng không có gì để nói.
Ầm - thân thể của Âm Long nặng nề rơi xuống đất vỡ nát, một đám lớn Song đầu Tăng ác xui xẻo bị đè trúng, trông có vẻ không còn khả năng sống sót. Con mắt duy nhất của Minh không ngừng bắn ra từng tia sét. Hắn cũng không tăng tốc để đuổi theo Tĩnh Nha đang thay đổi vị trí không ngừng mà quét từng tia chớp giữa không trung. Mỗi lần bắn ra đều mang theo ít nhất một trăm thi thể của Thiên quỷ. Minh nghĩ rất đơn giản, dù sao bọn chúng cũng không có biện pháp bắt mình, vậy cứ đánh cho tiêu hao thật nhiều năng lượng đi rồi trở về cũng được. Sơn Lĩnh Cự Nhân cứ tồn tại như thế khiến Tĩnh Nha thực sự bất lực đối với hắn. Bất kể ma pháp nào đánh vào hắn đều như gãi ngứa, căn bản không hề có chút tác dụng nào. Thái Âm băng hoàn bắn vào hắn thậm chí còn biến thân thể bằng đá của hắn càng thêm cứng rắn. Nếu không phải hắn thua sút về thủ đoạn công kích và tốc độ thì Tĩnh Nha thực sự không thể nghĩ ra nối biện pháp nào để đối phó với hắn.
Ba đại Bạch kim Bỉ Mông vương cũng đều đang khổ chiến. Sức mạnh và tốc độ của bọn họ đều thấp hơn một chút so với Tử, không có Tinh thạch ma pháp của Tử nhưng lại có móng vuốt sắc bén dài trăm tấc, giết chóc đám Song đầu Tăng ác không hề mất chút công sức nào. Thiên quỷ muốn phát động công kích phải xâm nhập vào phạm vi trăm thước, nhưng đây cũng chính là phạm vi công kích của bạch kim Bỉ Mông vương. Khi Thiên quỷ lọt vào trong đó, chỉ trong nháy mắt đã bị bạch kim Bỉ Mông vương đánh ngã hàng đàn. Năng lượng khổng lồ của bọn họ vẫn không ngừng phóng thích, sinh ra sát thương lực khủng bố. Công kích ba đại Bạch kim Bỉ Mông vương không phải là nữ vu mà là nam vu. Nam vu phối hợp với hiệu quả làm chậm lại của Thái Âm Băng Hỏa của Âm Long, không ngừng bắn ra các ma pháp về phía đám bạch kim Bỉ Mông vương. Từ xa nhìn lại, bộ lông trắng toát của bạch kim Bỉ Mông vương đều đã bị ma pháp bám vào biến thành màu đỏ sậm. Nhưng thuộc tính bản thân của họ quả thật quá mạnh mẽ, sức mạnh lại càng khủng bố vô cùng, mặc dù bị ảnh hưởng nhất định bởi ma pháp nhưng nam vu này không phải là cấp bậc thứ thần cấp nên không thể kìm chế được bọn họ.
Mệnh lệnh từ xa truyền tới, Bạch kim Bỉ Mông vương và Sơn Lĩnh Cự Nhân đều bắt đầu thong thả rút lui. Lúc này, đám ma thú cao cấp Tử tinh quân đoàn đã về tới trong pháo đài, hoàn thành nhiệm vụ của họ.
Diệp Âm Trúc lúc này đã chú ý tới vấn đề ở hướng của Tử. Bởi vì mất đi tung tích của Long sư Nặc Vân, Vi Nha bị Lôi Thần Chùy của Diệp Âm Trúc uy hiếp nên cũng không dám tới gần pháo đài, liền bay về phía Tế Nha. Cảm giác của sinh vật Thâm Uyên này cực kỳ nhạy cảm, các ả đều đã phát hiện rằng trong tám đại thần thú thì khó đối phó nhất và cũng là địa vị cao nhất, chính là Tử. Còn một Ảnh ma và Nguyệt ma sau khi mất đi mục tiêu công kích là Thiểm và Lôi do bị âm nhận của Diệp Âm Trúc ngăn cản, vì không cùng quốc gia với Ma chủ nên cũng không gia nhập chiến đấu.
Vì Tử nhảy vào giết chóc trong đám Thiên quỷ nên đã tránh cho hắn không ít công kích. Nhưng thực lực của Tế Nha lại cực kỳ cường hãn, dựa vào thuấn gian di động (dịch chuyển tức thời), ả thường có thể xuất hiên bên người Tử, phóng ra Thái Âm băng hoàn hoặc Trầm thụy ma pháp (ma pháp mê ngủ). Là Thái âm băng hoàn còn may vì chỉ làm giảm tốc độ của Tử một chút, hiệu quả ăn mòn đối với thân thể hắn cực kỳ có hạn. Nhưng trầm thụy ma pháp lại khiến Tử cực kỳ chật vật. Ma pháp này mặc dù chỉ có thể làm hắn đình trệ lại trong giây lát, nhưng trong giây lát không thể nào di động này, hắn liền bị số lượng lớn Thiên quỷ công kích. Tử khí không ngừng phun ra từ trên người Tử. Hai mắt Tử đã hoàn toàn biến thành màu tím đen, khí tức phẫn nộ của Tử tinh cự kiếm đã hai ngày không ngừng thu hoạch linh hồn của Thiên quỷ đều thể hiện tâm tình phẫn nộ của hắn.
Thấy hai đại yêu vương Tế Nha, Vi Nha vây công Tử, đồng tử của Diệp Âm Trúc chợt co rút lại. Muốn giết Tử sao? Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Âm Trúc lập tức thông qua tiếng đàn kết nối với linh hồn của Tử. Dưới tác dụng của Sinh Mệnh Thủy Tuyền, khế ước của hai người đã biến mất, nhưng linh hồn ăn ý đã nhiều năm tương liên, có thể khiến họ kết nối ngay tại chiến trường trong khoảng thời gian nhất định, thi triển hiệu quả triệu hóan tương tự như Đồng Đẳng Bổn Mạng Khế Ước lúc trước. Hoặc nói cách khác là phụ trợ thuấn gian chuyển di (dịch chuyển tức thời)
Đúng lúc Diệp Âm Trúc chuẩn bị gia nhập cuộc chiến để hỗ trợ iải quyết nguy cơ của Tử, đột nhiên, một đạo quang mang kim sắc chợt bắn ra từ bên trong pháo đài, phóng thẳng tới hướng của Tử. Cảm nhận được năng lượng xẹt qua dưới chân, Diệp Âm Trúc hơi sửng sốt. Phải biết rằng hắn là thống soái của liên quân, đã sớm ra nghiêm lệnh, không có mệnh lệnh của hắn, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện xuất kích, kể cả khi đối phương đang lâm nguy cũng phải theo điều khiển của hắn mới được.
Là ai không để ý mệnh lệnh của mình mà chủ động phóng ra vậy?
Diệp Âm Trúc biết được đáp án rất nhanh.
Quang mang kim sắc tựa như một ngôi sao băng lọt vào trong chiến đoàn. Tử chỉ thấy áp lực giảm bớt, bên cạnh đã có thêm một người. Một vòng ánh sáng kim sắc bao phủ lấy người Tử trong nháy mắt. Tử chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, những vết thương trên thân thể cũng giảm bớt rất nhiều. HIệu quả thương tổn do Thái Âm băng hoàn và các ma pháp đã biết mất hoàn toàn.
Cũng là một khuôn mặt tuyệt sắc, mắt đen, tóc đen, kim quang mãnh liệt, sau một khắc, nàng giơ hai tay lên, hai đạo kim quang đồng thời bắn về phía hai đại yêu vương. Quang mang chợt lóe, Vi Nha và Tế Nha đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lùi lại lập tức. Mặc dù đang rất kinh hãi nhưng Tế Nha vẫn mạnh mẽ kéo Âm Long chắn trước mặt mình và Vi Nha. Một màn kinh khủng diễn ra, sinh vật mạnh mẽ như Âm Long không ngờ tan biến thành bột phấn trong đám kim quang đó. Đúng vậy, chính là tan biến, giống như tuyết gặp lửa, lặng lẽ biến mất, thậm chí không hề phát ra âm thanh nào. Không ngừng hòa tan thân thể hắn còn có phần lớn tử năng (năng lượng tử vong) xung quanh. Khí tức sinh mạng tràn ngập khiến Tử cảm thấy rất thỏai mái. Sinh mạng năng lượng khổng lồ đó làm dịu thân thể, rất nhanh khôi phục lại các vết thương của hắn.