- Như Tô Lạp đã nói. Diệp Âm Trúc chính là công thần của đế quốc, cũng chính thức là anh hùng. Cho dù là Nguyệt Huy đại sư ở đây, cũng vị tất đã có thể làm được hết thảy như Diệp Âm Trúc ngày hôm nay, Chuyện này, ta sẽ thay mặt ngươi giải thích cho Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái.
Từ chỗ hai gã kỵ binh tách ra, Tư Thiết Lạp đi tới đầu thành. Ánh mắt hắn dồng dạng tập trung ở trên người Âm Trúc. Chỉ bất quá, trong mắt tràn ngập là loại ánh mắt tín ngưỡng. Áo Lợi Duy Tạp huých Áo Tạp Phúc một chút, Khom người nói:
- Việc này hết thảy xin nghe theo an bài của điện hạ.
Áo Tạp Phúc có chút không muốn gật đầu, đồng thời hướng đến Tư Thiết Lạp hành lễ. Tư Thiết Lạp nói:
- Được rồi, tốt lắm, hai vị tướng quân. Trước hết hãy quét dọn chiến trường đi, tìm thú nhân còn sót lại, đồng thời kiểm tra xem chúng ta thu được bao nhiêu chiến lợi phẩm, ưng chuẩn long của chúng ta còn có khả năng sống sót hay không.
- Vâng, thưa điện hạ.
Một ngày sau, tại doanh trại của bộ lạc Lôi Thần. " Cái gì? " Cổ Đế long mày dựng lên, đem lại cảm giác như một khối địa mặc tinh thạch, ánh mắt phảng phất như có thể thôn phệ mọi thứ, " Ngươi lập lại một lần nữa xem? "
Một gã hổ nhân bộ long bị thiêu hủy phân nửa bộ lông, một cánh tay đã bị đoạn mất, quỳ phục trên mặt đất. Run rẩy nói: " Tù trưởng đại nhân, chúng ta … chúng ta đã bị tổn thất hoàn toàn quân đoàn. "
- Không, cái này không có khả năng. Cổ Đế hơi thở đã có chút rối loạn, gầm lên một tiếng.
- Chẳng lẽ bỉ mông quân đoàn lại có thể bị tiêu diệt sao? Địch Tư cùng với Mạt Kim Tư đều là cường giả đệ nhất trong bỉ mông nhất tộc. Bọn họ thống lĩnh bốn vạn quân, làm thế nào mà ngay cả một tòa thành nhỏ chỉ cao có mười thước mà cũng không hạ được. Nói, tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
Nếu trước mặt không phải tộc nhân của hắn, sợ rằng bây giờ đã bị hắn xé thành từng mảnh nhỏ.
- Chúng ta gặp mai phục. Còn chưa đến thành Khoa Ni Á, đã bị địch nhân tập kích. Thương vong thảm trọng, được Địch Tư cùng với Mạt Kim Tư hai vị đại nhân suất lĩnh, chúng ta vất vả lắm mới tới được Khoa Ni Á thành, nhưng lại gặp đối thủ là long kỵ binh cùng với ma pháp sư. Tù trưởng đại nhân, đây thực sự là một âm mưu, thực sự là một âm mưu a …!
Vừa nói xong, tên hổ nhân ngẩng đầu lên, hướng đến bên người Cổ Đế toàn than bao phủ đấu khí màu lam nhìn. Ánh mắt Cổ Đế lạnh như băng, chậm rãi chuyển hướng đến bên người Ai Mạc Sâm, khiến bối tâm hắn phát lạnh.
- Ai Mạc Sâm tiên sinh, ta cần một sự giải thích. Quân đoàn bốn vạn người, đều là vu dân tối trung thành của bộ lạc Lôi thần, là quân đoàn tối trung thành dưới tay ta, bây giờ quay về chỉ không đầy một trăm người.
Sát khí mãnh liệt giống như sóng thần tràn ra, xâm nhập vào than thể của Ai Mạc Sâm.
- Cổ Đế tù trưởng, việc này quả thực không có khả năng. Kế sách của chúng ta kín như bưng, địch nhân như thế nào có thể phát hiện ra đây? – Ai Mạc Sâm có chút kinh hoảng, mặc dù hắn đối với bản than rất tự tin, nhưng đã không còn giữ được sự tự tin đó từ khi bức thành đồng vách sắt của Lôi Thần bị phá tan.
Cổ Đế lạnh giọng nói: " Kết quả đã bày ra trước mắt, vậy ngươi nói cho ta biết đây là chuyện gì đã xảy ra? " Ai Mạc Sâm khẩu khí trầm xuống, chuyển hướng tới tên hổ nhân còn sống sót nói: " Nói mau, đến tột cùng thì các ngươi gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ là long kỵ binh? Nhưng kỵ binh đều bị chúng ta giữ chân ở Thánh Tâm thành kia mà. "
Hổ nhân lắc đầu, trong mắt đã toát ra thần sắc khủng hoảng.
- Không, hủy diệt chúng ta không phải là long kỵ binh, mà là ma pháp sư, ma pháp sư vô cùng đáng sợ. Khi chúng ta vừa mới bắt đầu tiến quân, Khoa Ni Á thành đột nhiên truyền ra ma pháp ba động, chính là tử cấp đại ma đạo sư. Đó là một khúc đàn đặc thù. Tuần long của Mễ Lan sau khi nghe xong, đều hóa điên, hướng đến chúng ta vọt tới, sau đó …
Mang theo sợ hãi cực độ, hổ nhân đem tình cảnh ở Khoa Ni Á thành kể lại một lượt. Nghe hắn nói xong, Ai Mạc Sâm hãm vào trầm tư. Cả nửa ngày sau mới nói:
- Thật là bất khả tư nghị ( không thể ngờ được). Chỉ là một khúc nhạc đã khiến cho cả một mấy vạn đại quân bị tiêu diệt hoàn toàn, chẳng lẽ là thần âm sư, một chi của tinh thần hệ sao? Nhưng mà, theo ta biết, thần âm sư lợi hại nhất của Mễ Lan đế quốc, cũng chỉ là thanh cấp thực lực mà thôi. Cho dù là tử cấp. Ta cũng không có nghe nói thần âm sư có thể khiến tuần long tự bạo a! Cổ Đế tù trưởng, chuyện này thật kỳ quái. Ngài hãy cho ta trở về điều tra một chút.
Ai Mạc Sâm vừa dứt lời trước mặt hắn đã xuất hiện một cái bóng to lớn. Không đợi hắn phản ứng, bàn tay to lớn của Cổ Đế đã bóp chặt yết hầu của hắn, trực tiếp nâng bổng người hắn lên khỏi mặt đất. Âm thanh lạnh lẽo như băng nương theo hô hấp nặng nề của Cổ Đế vang lên bên tai hắn.
- Ta không biết cái gì kỳ quái, ta bây giờ chỉ biết bốn quân đoàn chủ lực, them nữa là tám mươi sáu bỉ mông cự thú, đến bây giờ cũng không có một bỉ mông cự thú nào quay về. Ngươi có biết không? Lần này, ta phái ra Kiếp Lược quân đoàn, là đã một phần ba thực lưc của bộ lạc Lôi Thần chúng ra. Trước sự công kích của Mã Nhĩ Đế Ni, chúng ta đã tổn thất không ít, Kiếp Lược quân đoàn đã biến thành như vậy. Ai Mạc Sâm tiên sinh, cho dù ngươi có nói gì thì cũng không giải được mối hận cao như núi này.
- Cổ Đế … tù … trưởng, chúng ta … tuyệt đối là … thiệt tình … cùng ngài hợp tác …, cái này … xin ngài … cấp … cho ta một chút … thời gian … chúng ta sẽ … đưa cho … các ngươi … đệ nhất lễ vật … lập tức sẽ … tới … đồ vật này … đủ để … đại biểu … cho thành ý … của chúng ta.
Hô hấp cực kỳ khó khăn, Ai Mạc Sâm sắc mặt đã biến than màu tím, chỉ cần bàn tay to lớn của Cổ Đế kia bẻ một cái, tánh mạng của hắn lập tức bị tước mất.
Nghe được hai chữ lễ vật, sắc mặt Cổ Đế dần dần hòa hoãn xuống. Buông Ai Mạc Sâm sang một bên. " Hy vọng ngươi không nói dối. Nếu dám gạt ta, hậu quả gì ngươi cũng biết rồi đấy. Ta cho ngươi thập thiên thời gian ( chả bít thập thiên là bao lâu nữa, nếu là mười năm thì hơi dài nhỉ ^ ^), phải tra ra chân tướng lần này cho ta. "
- Ta nhất định tra ra chân tướng.
Ai Mạc Sâm cơ hồ nhìn lại cũng không sám, vội vã rời khỏi trướng. Sắc mặt Cổ Đế đã khó coi, giờ lại càng khó coi hơn. Nếu không phải vì hợp tác với thế lực đứng sau lưng Ai Mạc Sâm, tổn thất lần này tuyệt đối là đả kích trí mạng đối với hắn.
- Truyền lệnh của ta, đối với Thánh Tâm thành, hết thảy hành động quân sự toàn bộ đình chỉ, tất cả các quân đoàn triệt thoái, quay về bộ lạc Lôi Thần.
Diệp Âm Trúc từ trong giấc ngủ say mông lung tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy đầu mình đau dữ dội. Trong đầu sinh ra các huyễn tượng, các loại tâm tình phức tạp không ngừng xâm nhập vào tư tưởng của hắn,không nhịn được thống khổ rên rỉ lên một tiếng.
- A, Âm Trúc, ngươi tỉnh lại rồi. – Âm Thanh kinh hãi của Tô Lạp truyền đến. Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo đang đặt trên trán của mình, thoải mái nói không lên lời. Trong vô thức đã nắmchặt bàn tay đó không buông.Tô Lạp trên mặt bay lên một đoàn đỏ ửng, hưng cũng không có giãy dụa. Diệp Âm Trúc có chút khó khăn, mở hai mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là ánh mắt ân cần của Tô Lạp.
- Tô Lạp, thanh âm của ngươi vừa rồi thật dễ nghe a! Tô Lạp trong lòng cả kinh. lúc này mới ý thức được, trong lúc vội vàng đã vô ý lộ ra nữ thanh. Bèn nói tránh sang truyện khác: " Âm Trúc, ngươi đã tốt hơn chưa? Còn có chỗ nào cảm thấy khó chịu nữa không? "
- Đầu ta đau quá, bất quá, có ngươi ở đây thì cảm thấy thoải mái hơn. – Theo ý thức hoàn toàn thức tỉnh, các tâm tình tạp giao đã bị hắn dung tinh thần lực từ từ xua tan. Tâm linh thủ hộ trạc đã giúp hắn ổn định lại tâm thần, thống khổ đã bị trục xuất dần.
Tô Lạp trên mặt phát lạnh nói: " Âm Trúc, lần này nguoi cũng quá lớn mật đó. Ta nghe tinh thần ma pháp sư nói, cái tinh thần ma pháp kia cực kỳ nguy hiểm, lần này nếu không phải ngươi có tâm linh thủ hộ trợ giúp, sợ là sẽ biến thành kẻ ngây dại đó.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói: " Nhưng mà, lúc ấy ta không có biện pháp khác a! Ta cũng không biết tinh thần dung hợp ma pháp lại đáng sợ như vậy. Ta vốn nghĩ, nếu tinh thần lực của mọi người giống nhau, thu về cũng sẽ không có vấn đề gì. Sau này mới biết được, tinh thần dung hợp lại mang theo cả đủ loại tâm tình khác nhau nữa, tâm tình này đánh sâu vào tâm của ta, khiến ta khó mà dung nạp. Tô Lạp, chiến sự thế nào rồi, thú nhân đâu? "
Tô Lạp sửng sốt, nói: " Ngươi không biết đã xảy ra chuyện gì? "
Diệp Âm Trúc thản nhiên nói: " Đúng vậy, sau khi ta mượn tinh thần lực của mọi người xong, đạn tấu ra một khúc " Long tường thao ", dựa theo kế hoạch mà nói, tuần long ở trong cầm khúc của ta hẳn là sẽ sinh ra hiệu quả cuồng bạo. Chỉ cần chúng lao vào thú nhân, dám chắc sẽ gây ra thương tổn rất lớn. Nhưng, chính là khi ta dụng Khô mộc long ngâm cầm đạn tấu khúc " Long tường thao ", ý thức của ta hoàn toàn đắm chìm vào trong cầm khúc, toàn thân phát lãnh, sau dó thì không còn biết gì nữa, chẳng lẽ cầm khúc của ta đã thất bại? "
Tô Lạp than nhẹ một tiếng. Nói: " Không, ngươi đã thành công, bất quá, thành công này tựa hồ còn có chút quá lớn. Hơn nữa, lần này tổn thất cũng thật là lớn quá. Kể cả hơn năm trăm ưng chuẩn long, tổng cộng một ngàn sáu mươi tuần long chết tại chiến trường này. Nhưng mà hiệu quả cũng thật lớn, địch nhân toàn bộ bị tiêu diệt. Chỉ là ta không rõ, tại thời khắc cuối cùng, một hoàng kim bỉ mông đã xông lên đầu thành công kích ngươi, nhưng ngươi chẳng những không có bị thương, mà hoàng kim bỉ mông kia tự nhiên bị đánh rơi xuống đầu thành. Còn mơ hồ nhìn thấy một cỗ tử quang xông lên tận trời. Chuyện gì đã xảy ra? "
Vừa phát ra nghi vấn, Tô Lạp tự nhiên nghĩ đến việc mình hỏi thật không có đạo lý, cười cười tự giễu mình: " Ta như thế nào lại hỏi ngươi, khi đó ngươi đang trong trậng thái hôn mê, như thế nào biết được chứ. Âm Trúc, thật không nhìn ra, ngươi hằng ngày tâm tính chân thật thiện lương, vừa ra đến chiến trường, tự nhiên so với Áo Lợi Duy còn muốn điên cuồng hơn. "
- Điên cuồng? Ta sao? Áo Lợi Duy đại ca có nói qua, chiến tranh giống như một trò chơi. Mà chỉ huy chính là người nắm trong tay trò chơi, vì đạt tới mục đích cuối cùng là thắng lợi, phương pháp gì cũng đều có thể sử dụng, cho dù là hy sinh binh lực cũng phải giành lấy thắng lợi cuối cùng. Ta chính là dựa theo binh pháp của hắn mà bày trận a! Chẳng lẽ ta sai rồi sao?
Diệp Âm Trúc cũng không chính thức nhìn thấy cảnh máu tanh. Cho nên lúc này,
hắn cũng không cách nào tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc ấy, hang vạn thú nhân đại quân trong lúc long bạo mà trở thành vong linh
Tô Lạp mỉm cười, nói: " Không, ngươi đương nhiên đúng. Ngươi đã cứu Khoa Ni Á thành, thậm chí cứu cả Phổ Lợi Á, ngươi là anh hùng. Ta khó có thể tưởng tượng được dưới tình huống hoàn toàn bất lợi như vậy, chỉ có một mình ngươi đã có thể thay đổi cục diện. Sợ rằng, cũng chỉ có Pháp Lam mới có thể làm được. Có lúc, ta hoài nghi ngươi có phải từ Pháp Lam đi ra không. "
- Tô Lạp. – Thanh âm cao vút như tiếng phượng kêu từ ngoài cửa vang lên, cửa mở, Hương Loan từ bên ngoài tiến vào. Hôm nay nàng mặc một chiếc quần dài màu hồng, làm da thịt nàng như ánh lên sắc hồng đầy dụ hoặc. Khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Mỗi một lần chứng kiến nhan sắc của nàng, Diệp Âm Trúc tự hiên lại ngẩn người ra.
-
- Hương Loan công chúa. Tô Lạp cúi mình làm lễ, nhưng vẻ mặt hắn rất lãnh đạm. Diệp Âm Trúc cố sức ngồi dậy, đối với lễ quân thần, hắn không quá mẫn cảm, song hắn hiểu được, khi có nữ hài đến thăm mà nằm thì thật bất hảo.
- A, Âm Trúc, ngươi tỉnh rồi. – Vừa nhìn thấy Diệp Âm Trúc đã thanh tỉnh, Hương Loan nhất thời quên mất Tô Lạp, không hề e ngại ngồi xuống bên cạnh Diệp Âm Trúc, nhìn hắn từ trên xuống dưới, giống như sợ hắn bị mất mất một phần thân thể.
Diệp Âm Trúc bị nàng nhìn lên xuống, trên mặt hiện lên một trận đỏ bừng. " Hương Loan học tả, ta không có việc gì. "
Hương Loan thở phào nhẹ nhõm, nói: " Hoàn hảo, ngươi không có việc gì, ngươi là đại anh hùng của ta đó, nếu không phải Tô Lạp nói, để nữ tử chăm sóc cho ngươi có phần không tiện, ta cùng Hải Dương đã lưu lại rồi. "
Hương khí nhàn nhạt từ trên trên người nàng truyền đến, hơn nữa thân thể nàng tựa hồ lại dán người hắn, Diệp Âm Trúc không khỏi đỏ bừng đến tận mang tai.
Hương Loan bật cười hi hi, nói: " Không cần phải câu nệ có được hay không? Chúng ta khi ở trên sơn địa, sự tình nào cũng đã trải qua, lúc ấy cũng không có thấy ngươi giống như bây giờ. "
Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ, nói: " Khi đó sự tình khẩn cấp, ta … "
Hương Loan cười nói: " Ta là biết ngươi lúc đó hoàn toàn chú tâm vào việc đánh trận, bất quá, ta cũng không nhìn thấu ngươi, lúc ngươi sát thú nhân, cũng không có thấy ngươi nương tay. Âm Trúc, ta phát hiện ra, ngươi ngày càng phù hợp với hình tượng anh hùng trong long ta. Không bằng, ngươi theo đuổi ta đi. Chỉ cần ngươi tiếp tục cố gắng, không chừng có khả năng thành công đó. "
- Khái khái. – Tô Lạp ho hai tiếng, " Hương Loan học tả, ngươi tựa hồ không phải đến tìm ta mà đến để làm cho Diệp Âm Trúc theo đuổi ngươi sao. "
Hương Loan ánh mắt đầy thâm ý liếc Tô Lạp một cái, " Ta là tới thong tri cho ngươi, lập tức tới Thánh Tâm thành. Chiến trường bên này đã quét dọn xong,viện quân cũng đã tới. Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái lo cho ta cùng với Tư Thiết Lạp, muốn đưa tất cả các đệ tử cùng tới Thánh Tâm thành. Sau đó từ nơi ấy quay về Mễ Lan thành. "
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói: " Chiến tranh đã kết thúc rồi sao? "
Hương Loan gật đầu nói: " Đúng vậy. Cũng không biết có phải bị người tập kích không, bây giờ thú nhân đã triệt để lui lại, toàn lực tử thủ Lôi Thần Bộ lạc. Mã Nhĩ Đế Ni tướng quân có nói, tổn thất của Thú nhân lần này vô cùng lớn, trong thời gian ngắn không thể nào phục hồi ngay được. Biên cương của chúng ta sẽ có một đoạn thời gian dài được yên ổn. "
To Lạp than nhẹ một tiếng, " Không có chiến tranh cũng là chuyện tốt. "
Hương Loan đứng lên, thân thiết nói: " Tốt lắm, ta đi trước, các ngươi hay chuẩn bị một chút. Hải Dương nếu biết Âm Trúc tỉnh lại, nhất định rất cao hứng. A, được rồi. Âm Trúc, ngươi phải cẩn thận một chút. Tận cùng với các đệ tử khác ở cùng một chỗ. Bây giờ long kỵ binh rất có thành kiến với ngươi. Dù sao, tọa kỵ đã chết có thể so với tinh mạng của bọn họ. "
Hương Laon đi ròi, Diệp Âm Trúc chăm chú nhìn Tô Lạp hỏi: " Giết chóc nhiều có đúng hay không? "
Tô Lạp lắc đầu, nói: " Vậy phải xem là giết chóc cái dạng gì. Nếu là tự bảo vệ chính mình hay bằng hữu, quốc gia, thì không có gì sai. Âm Trúc, đừng suy nghĩ nhiều quá. Ngươi cũng không phải là lạm sát kẻ vô tội.Nếu không giết thú nhân,nhân dân của Mễ Lan đế quốc sẽ bị giết rất là nhiều. Ngươi chỉ lấy chém giết đối chếm giết thôi. "
Diệp Âm Trúc cười nói: " Ta cũng nghĩ như vậy. Tử có nói qua, vì bảo vệ chính mình, phải cấp cho địch nhân sự đả kích lớn nhất. Giết chết đối phương là biện pháp giải quết tốt nhất. Cũng sẽ không còn phiền toái nữa. "
Tô Lạp vừa định chỉnh lại lại lời của hắn một chút, Diệp Âm Trúc đột nhiên nói: " Tô Lạp, bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây thôi. Ngươi có phaỉ là nên giải thích cho ta một chút về nó không? "
Vừa nói xong, hắn giơ cao tay lên. lộ ra không gian giới chỉ ngân quang lập lòe trên ngón tay. Tô Lạp Trầm mặc, Diệp Âm Trúc cũng không hối thúc. Ánh mắt thâm sâu nhìn Tô Lạp, hắn đang đợi sự giải thích của Tô Lạp.
- Âm Trúc, ngươi là ngươi tốt, lần đầu tiên gặp mặt ngươi, ta đã biết ngươi là người tốt. không sai, ta chính là tên tiểu khất cái kia. Ngươi cho ta tiền, vậy mà ta lại còn lấy trộm giới chỉ của ngươi. Ta có phải hèn hạ lắm không? – Tô Lạp tự giễu mình, cười khổ nói.
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng lắc đầu nói: " Không. Ngươi tuyệt đối không phải là người hèn hạ. Nếu không, chúng ta đã không thể trở thành bằng hữu. "
Ánh mắt Tô Lạp nhìn qua có chút say mê, " Ta rất thích tiền. Ít nhất, ta nhận thức được, trước khi biết ngươi, ta nghĩ, nếu có tiền thì có được hết thảy. Có tiền, ta có thể trả học phí của Mễ Lan học viện, được ăn thật nhiều đồ ăn ngon. Có thể tìm vũ khí, trang bị cho mình. Nếu như có nhiều tiền, ta có thể làm rất nhiều sự việc muốn làm. Khi đó ta không có tiền, giả bộ một tên khất cái bất quá chỉ để làm trộm. Thích khách các đời trước phần lớn đều là đạo tặc, vì vậy công phu thâu đạo của ta không tồi. Ta luôn luôn cho rằng, trên đời này làm gì có cái gọi là người tốt, cho nên, cho dù ngươi cho ta tiền, ta vẫn lấy trộm của ngươi. Đây là giải thích của ta. "
Vừa nói xong, Tô Lạp thở dài, từ trong ống tay áo lấy ra ngân long nghịch lân đặt trước mặt Diệp Âm Trúc, " Đây là đồ vật mà ngươi cho ta. Ta cùng Ngân Tệ sẽ giải trừ khế ước, sau này ngươi có thể đem nó cho người khác. Tỷ như Hương Loan > Nàng cũng rất thích Ngân Tệ đó. Lấy thân phận công chúa, ta tin tưởng nàng sẽ biết đối xử tốt với Ngân Tệ. Đáng tiếc, vĩnh hằng thế thân khôi lỗi ta không mang ra được. Sau này ta sẽ nghĩ biện pháp hoàn trả lại cho ngươi một kiện bảo vật. "
Tô Lạp vẻ mặt rất lãnh đạm, lãnh đạm không có một tia cảm tình nào, cứ như vậy lẳng lặng làm xong hết thảy mọi việc, sau đó cúi đầu. Thân thể hắn mặc dù rất bình lặng, nhưng trong giờ phút này, trong thâm tâm của hắn lại đang run rẩy.
Ánh mắt Diệp Âm Trúc cũng rất bình tĩnh, nhưng không hề lãnh đạm, nhìn Tô Lạp làm xong hết thảy.
- Ngươi nói xong hết chưa?
Tô Lạp gật đầu.
Diệp Âm Trúc nói: " Không còn gì để giải thích nữa sao? "
Tô Lạp ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: " Ngươi còn muốn nghe giải thích gì nữa? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao? Ta đã nói cho ngươi rồi, lúc đầu là vì ta bất đắc dĩ mới đi trộm của ngươi. Không, không phải, mà chính là vì lòng tham lam của ta mà trộm của ngươi. Chỉ có vậy mà thôi. "
Lắc đầu, Diệp Âm Trúc nói: " Không, đây không phải là cái mà ta muốn nghe. Tô Lạp, ngươi cho rằng, ngươi đem hai món đồ này trả lại cho ta, thì quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc sao? "
Tô Lạp ngẩng đầu lên, kích động từ trong mắt lóe ra, " Vậy ngươi muốn thế nào? "
Diệp Âm Trúc nở nụ cười: " Ta chẳng muốn thế nào cả. Chỉ là, ngươi phải đáp ứng ta, cả đời nấu ăn cho ta, giúp ta thu thập phòng cả đời. Thù lao ta đã chi trả rồi, cho dù bây giờ ngươi phản đối, sợ rằng cũng không kịp rồi. "
- Ngươi … - Tô Lạp sửng sốt, có chút không dám tin,nói: " Ngươi không trách ta đã lừa ngươi lâu như vậy sao? Ta đã lấy trộm đồ vật trọng yếu của ngươi như vậy? "
Diệp Âm Trúc thở dài, lấy ngân long nghịch lân nhét vào ngực Tô Lạp, " Con người không thể chỉ luon sống trong quá khứ, không phải sao? Bất luận trước kia ngươi có làm gì, ta chỉ biết ngươi là thật tâm đối đãi với ta. Chúng ta là bạn tốt, là hảo huynh đệ, cái này là đủ rồi. Mỗi người đều có quá khứ của chính mình, ta không hy vọng bởi vì quá khứ của ngươi mà làm ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.Di, Tô Lạp, ngực ngươi như thế nào mà mềm quá vậy. Nội y của ngươi hình như hơi bất thường a! "
Tô Lạp lúc này mới giật mình phản ứng lại, thoắt một cái đã thoát ra khỏi " ma chưởng " của Âm Trúc. Sắc mặt đỏ bừng nói: " Ngươi từ trong ngực ta sờ loạn cái gì. " Lúc này trong mắt hắn lộ vẻ kinh hãi, nhưng trong tâm lại không hề run rẩy, chỉ là vừa nãy thân thể lại bị Âm Trúc vô tình vuốt ve sinh ra vài phần phản ứng.
- Tốt lắm, sự tình trước kia thì cũng đều đã trôi qua, sau này, chúng ta ai cũng không nên nhắc tới nó nữa được không? Chúng ta lại giống như trước kia. – Diệp Âm Trúc đan thuần cũng không nghĩ được từ nay về sau, trên người Tô Lạp càng lúc càng chứng kiến được nhiều vật.
Tô Lạp hai tay giữ trước ngực, " Bất hảo, cho dù ngươi không trách ta, ta cũng không có tha thứ cho chính mình. "
- A? – Diệp Âm Trúc sửng sốt. " Vậy ngươi muốn thế nào? "
Tô Lạp cười quái dị. nói: " Nếu ngươi đã cho ta nhiều đồ vật như vậy. Nếu không ngại thì cho ta them một kiện nữa đi. Ta lấy cái mai giới chỉ này. Đồ vật bên trong ngươi lấy ra ngoài đi, giới chỉ cho ta. " Vừa nói xong, hắn chỉ chỉ vào không giang giới chỉ trên tay Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói: " Không phải ta không muốn, nhưng mà đây là Tần gia gia đưa cho ta. Ta … "
Tô Lạp quật cường nói: " Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải cho ta. Ta không cần công năng của cái không gian giới chỉ, cũng không cần những thứ bên trong đó, ta chỉ cần cái mai giới chỉ này thôi. "
Diệp Âm Trúc do dự một chút, nhìn hai mắt của Tô Lạp rất kiên quyết, hắn bất đắc dĩ nói: " Được rồi, không có biện pháp nào với ngươi cả. Hoàn hảo, ngươi là cái phiếu ăn dài hạn của ta, đổi lại là người khác, ta sẽ không cho đi đâu. Ta sẽ khai mở tinh thần lạc ấn, sau này ngươi có thể trực tiếp sử dụng nó. "
Vừa nói xong, Âm Trúc vận chuyển một chút tinh thần lực vừa mới hồi phục của mình. Các ma pháp vật phẩm được chuyển từ ngân giới chỉ sang mai giới chỉ, sau đó mới đưa tới trước mặt Tô Lạp.
- Giúp ta đeo vào ngón vô danh đi. – Tô Lạp chìa bàn tay phải ra. Diệp Âm Trúc không chút nghi ngại, đeo không gian giới chỉ vào ngón tay Tô Lạp. Hắn đang chuẩn bị thu tay lại, đột nhiên cổ tay Tô Lạp lộn một cái, lòng bàn tay áp vào tay hắn.
Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy lòng bàn tay có cảm giác nặng một chút, giống như là vật gì vậy. Thu tay xoay lại, Diệp Âm Trúc phát hiện, Tô Lạp cấp cho mình một đồng ngân tệ, nhìn qua có chút đặc biệt. Trên một đồng ngân tệ vốn có khắc họa một ma pháp lục mang tinh thong dụng trên đại lục. Nhưng đồng mai ngân tệ này nhìn qua có chút cũ kỹ, đồ án ở mặt trên đã trở nên rất mơ hồ, thậm chí đồng mai ngân tệ này còn có chút cũ gỉ, không còn sang bong lộng lẫy nữa.
- Tô Lạp, ngươi cho ta tiền để làm gì? – Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi.
Tô Lạp đang nhìn ngân giới chỉ trong tay, giờ phút này, trong ánh mắt hắn tràn ngập sự thỏa mãn. " Âm Trúc, cảm ơn ngươi. Cho dù là chúng ta trao đổi lễ vật với nhau, nhưng ngươi đã cho ta nhiều đồ vật lắm rồi, ta cũng tặng lại cho ngươi mọt món đồ. "
- Tặng cho ta? – Diệp Âm Trúc hỏi.
-
- - Đúng, tặng cho ngươi. Về phần cái mai ngân tệ này, ta sẽ kể chuyện xưa cho ngươi nghe, ngươi có muốn nghe không? "
-
- Diệp Âm Trúc gật đầu, nói: " Có liên quan tới ngươi hả? ".
-
- Tô Lạp không trả lời, tới bên Âm Trúc ngồi xuống, " Có một gia đình nghèo sống trong một căn lều rách nát, sinh ra một cô gái. Có một ngày, cô gái nhặt được một ít tiền trên đường về nhà. Khi cô đi qua một con hẻm nhỏ, từ trong vách tường bỗng có một tên ngạt đồ ( chả biết là tên riêng hay là một từ chỉ người, thôi mình cứ để nguyên chắc nghĩa là lưu manh, trộm cướp) nhảy xổ ra. Tên ngạt đồ cầm trong tay một cây đao, hắn dí đao vào ngực cô gái, hung ác ra lệnh cho cô mang toàn bộ tiền giao ra.
Người con gái choáng váng, không nhúc nhích nổi một chút. Ngạt đồ liền động thân. từ trên người cô gái giựt lấy một túi tiền. Ngạt đồ xoay người, mang túi tiền đi. Lúc này, người con gái kia mới có phản ứng, ngay lập tức tiến lên, giựt lại túi tiền. Ngạt đồ chĩa đao về phía cô gái, uy hiếp nàng buông tay. Nhưng cô gái giữ chặt túi tiền rất gắt gao, sống chết cũng không buông tay.
Người con gái mặt quyết bảo vệ túi, một mặt liều mạng hô cứu, tiếng kêu cứu đã làm kinh động đến cư dân quanh hẻm nhỏ. Mọi người nghe tiếng vội chạy đến, hợp lực vây ngạt đồ lại. Mọi người áp giải tên ngạt đồ cùng đưa cô gái tới thành vệ, mọt gã thành vệ đã tiếp đón bọn họ. Thực ra thì, tên ngạt đồ cướp bóc cũng chưa làm tổn hại đến tính mệnh gì cả, nhưng người con gái kia đã run run, trên mặt mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Thành vệ liền an ủi nàng: " Ngươi không cần sợ hãi. "
Cô gái trả lời: " Ta đau quá, ngón tay ta bị hắn làm đau quá. " Nói đoạn giơ lên tay phải, mọi người lúc này mới phát hiện, ngón trỏ tay phải của cô do bị lôi kéo mạnh đã tím bầm, mềm oặt ra. Ngay cả ngón tay bị đoạn mất cũng quyết không buông tay, có thấy số lượng cùng phân lượng của cái túi tiền kia. Mọi người mở túi tiền ra xem, nhất thời, những người ở đây sợ đến ngây người, số tiền chẳng phải nhiều cũng chẳng ít. Tất cả chỉ có một đồng ngân tệ. Rất nhiều người cho rằng, chỉ vì một đồng ngân tệ mà một người bị đoạn mất một ngón tay, một người trở thành tội phạm, quả thực là không đáng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Thành vệ chìm trong mê võng, nghĩ: là sức mạnh gì, mà khiến cho một người con gái, mặc cho ngón tay đau nhức như bị đoạn mất, vẵn khư khư giữ chặt một đồng ngân tệ kia đây?
Người con gái trải qua trị liệu đơn giản, nàng đi một mình tới một gian hang hoa quả, vô cùng chăm chú nhìn ngắm hàng dãy hoa quả. Rồi nàng dung một ngân tệ kia, mua một trái lê tử, một trái bình quả, một trái quất tử, một trái hương tiêu, một ít cam, một quả thảo môi … phàm là hoa quả, nàng mua mỗi thứ một trái. Biết sự tình lúc trước của nàng, mọi người cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ hy sinh một ngón tay dài mới bảo trụ được một ngân tệ, lại chỉ để nếm một chút thủy quả thôi sao?
Cô gái mang theo một túi thủy quả duy nhất, trực tiếp ra khỏi thành, đi tới một khu mộ, nàng một mình cô đơn, đứng ở trong đó. Nơi đó có một ngôi mộ mới. Cô gái trược ngôi mộ mới lặng yên một lúc lâu, trên mặt tựa hồ có chút vui mừng. Sau đó, nàng đưa túi dựa vào mộ bia, thì thào tự nói: " Con a, mụ mụ xin lỗi con. Mụ không có bản lãnh, không có biện pháp chữa bệnh cho con, làm cho con mới tám tuổi đã rời xa trần thế. Còn nhớ không? Con trước lúc ra đi. Mụ đã hỏi con tâm nguyện lớn nhất là gì, con nói: " Nhi tới giờ chưa từng được ăn một trái thủy quả thật ngon, nếu có thể được nếm một trái thủy quả thì thật tuyệt. Mụ rất yêu quý con, nhưng ngay cả tâm nguyện cuối cùng của con cũng không thể đáp ứng, bởi vì chữa bệnh cho con mà trong nhà ngay cả một trái thủy quả cũng không có nổi. Nhưng mà, nhi tử à, ngày hôm qua địa táng cho con cũng đã xong rồi. Hơn nữa hôm nay còn có một ít ngân tệ, nhi tử, mụ cuối cùng cũng đã mua được thủy quả cho ngươi rồi đây, ngươi xem, có quất tử, có lê, có bình quả, còn có hương tiêu … đều rất ngon. Đây đều là mụ mụ mua cho con, con ăn đi. Nhi tử, ngươi nếm thử đi … "
Nói tới đây, Tô Lạp đã lệ rơi đầy mặt. Diệp Âm Trúc nhìn đồng ngân tệ đã bị tổn hại trong tay, hắn đột nhiên cảm giác được, đồng mai ngân tẹ kia vô cùng trân quý. Tô Lạp tiếp tục nói: " Người con gái kia, chính là mẫu thân của ta, nam hài chết khi mới chỉ tám tuổi kia chính là đẹ đệ của ta. Ngày đó, ta thủy chung đi theo bên người mụ mụ. Ta hận, ta hận chính mình tại sao không có lực lượng bảo vệ mụ mụ mình, không có tiền để chữa bệnh cho đệ đệ của ta. Từ ngày đó, ta trở nên say mê tiền. Ta thề, nhất định cho mụ mụ một cuộc sống thật tốt, ngày đó, cũng là ngày đàu tiên mà ta đi trộm. Đồng ngân tệ ngươi cầm trên tay này, chính là đồng ngân tệ mà mụ mụ ta tổn hao vô số tâm huyết mới có được để mua thủy quả cho đệ đệ ta. Nếu mụ mụ biết ta đi ăn trộm, dám chắc người sẽ vô cùng tức giận. Nhưng mà ta tuyệt đối không để người liều mạng giữ ngân tệ như thế một lần nữa. Sau khi bắt đầu ăn trộm một năm, ta đã thu lại đồng ngân tệ kia về lại bên mình, thời khắc cầm nó đã nhắc nhở ta, đây là tình yêu thương của mụ mụ. "
- Vậy sau này ngươi đi đâu? Mụ mụ của ngươi đâu? – Diệp Âm Trúc hỏi.
Trong mắt Tô Lạp là một mảnh buồn bã,: " Ta đã rất cố gắng. Cố gắng để mạnh hơn, mỗi ngày đều liều mạng tu luyện. Ra ngoài trộm tiền trở về, đều sử dụng biện pháp giấu diếm để mụ mụ không hoài nghi. Nhưng mụ mụ thực sự quá cực khổ, khi ta mười ba tuổi, người đã tích khổ thành bệnh mà qua đời. Mặc dù ta điên cuồng trộm tiền chữa bệnh cho người, nhưng, người đã mất. Trước khi chết, mụ mụ đã nói cho ta biết cha ta là ai. Chính là hắn, nếu không vì hắn thì mụ mụ của ta cũng không trở thành như vậy. Ta tại mộ của mụ mụ thề, một ngày nào đó, ta sẽ lấy lại những gì thuộc về mình, vì mụ mụ cùng đệ đệ mà báo thù. "
Ôm bả vai Tô Lạp, Diệp ÂM Trúc nghẹn ngào nói: " Tô Lạp, đừng khóc. Bất luận là lúc nào, ta cũng ở bên ngươi, việc của ngươi cũng là việc của ta. Đồng ngân tệ này, thật sự quá trân quý, ta … "
Tô Lạp ngẩng ngay đầu lên, lệ nhãn kiên định nói: " Không nên nói với ta ngươi không thể nhận. Khi đó ta cũng đã quyết định, nếu có một ngày, có người nào đối đãi với ta như mụ mụ với ta, ta sẽ tặng đồng ngân tệ này cho hắn. Mà ngươi chính là người kia. "
Diệp Âm Trúc nhìn lại đồng ngân tệ kia, giờ phút này, trong long hắn, đồng ngân tệ này phân lượng đã thăng hoa lên vô hạn. Không chỉ là một đồng ngân tệ, mà còn là Tô Lạp đối với hắn vô cùng tín nhiệm cùng với cảm tình, dù là thần khí cũng không thể trân quý bằng.
- Hảo, ta nhận nó. Ta nhất định hảo hảo giữ gìn nó. – Diệp Âm Trúc không có thu lấy đồng ngân tệ kia vào không gian giới chỉ, mà cất dấu vào trong lồng ngực.
Tô Lạp lau nước mắt, " Đây cũng đều là quá khứ, đã nhiều năm rồi, nhưng mỗi lần nhớ lại. ta đều không nhịn được mà chảy nước mắt. Âm Trúc, ta có yếu đuối quá không? "
Diệp Âm Trúc cũng lau nước mắt nơi khóe mắt, nói: " Như thế nào là yếu đuối? Ta không phải cũng khóc cùng ngươi sao? Tô Lạp, cha ngươi cuối cùng là ai? Hắn cùng mẫu thân ngươi khi đó … "
Tô Lạp sắc mặt hơi đổi, nói: " Hắn là một đại quý tộc. Lúc đầu, mẫu thân chỉ là một thị nữ của hắn mà thôi, khi mẫu thân chuẩn bị rời phủ để tìm một cuộc sống mới, mẫu thân trong một đêm đã bị hắn … Mẫu thân mang theo bi thương cùng phẫn uất rời nơi đó đi. Nhưng mấy tháng sau lại phát hiện có ta cùng đệ đệ. Không nên hỏi hắn là ai, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu. Việc này ta nhất định sẽ tự mình giải quyết. "
"Âm trúc,Tô lạp, chuẩn bị khởi hành thôi, các ngươi đã thu thập xong đồ đạc chưa? "
Thanh âm của Hương Loan Từ bên ngoài truyền đến. Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp liếc nhau, lúc này mới thu liễm tâm tình. Tô Lạp lấy cây Khô mộc long ngâm cầm từ một bên đưa cho Diệp Âm Trúc, nói: " Cây cầm của ngươi tuy không bị tổn hại gì, nhưng dây cằm thì lại bị đoạn mất. "
Ngày đó tại lần đạn tấu cuối cùng, Diệp Âm Trúc bởi vì tinh thần đã gần mất khống chế, rốt cục không thể nắm chắc cằm khúc trong tay, đạo âm ba quá mạnh đã làm dây cầm bị đứt.Phải biết rằng, đây là bảy căn long cân a ( có ai bít cái này là gì không, sửa hộ cái, theo ý mình thì là gân rồng)! Muốn một lần nữa lên dây quả thực không dễ dàng như vậy.
Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ, thu cây Khô mộc long ngâm lại, nói: " Chỉ có thể sau này nghĩ biện pháp. Chúng tar a ngoài đi. "
Tô Lạp che giấu tâm tình cực tốt, khi ra khỏi phòng, trên mặt hắn, bi thương đã hoàn toàn tiêu thất.
Từ Thánh tâm thành đã phái tới viện binh là một vạn trọng giáp kỵ binh cùng ba vạn bộ binh, có thể nói là lực lượng quả rất cường đại. Mất đi hơn năm trăm long kỵ binh nhiệm vụ chỉ có một, đó là bảo vệ hai vị vưởng tử điện hạ. Diệp Âm Trúc vừa xuất hiện, cả đội ngũ nhất thời im lặng xuống, mọi người đều nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút không giống nhau. Long kỵ binh ánh mắt có sự sợ hãi, cũng có phẫn nộ. Mà Mễ Lan học viện đệ tử nhìn hắn phần lớn là kính nể. Dù sao, nhưng quý tộc đệ tử này đối với việc tuần long bỏ mạng trê chiến trường cũng không thực sự trọng yếu. Ít nhất Diệp Âm Trúc cũng đã giúp bọn họ bảo vệ tính mạng.
- Ngẫu tượng, nhanh lên xe ngựa đi. – Tư Thiết Lạp bắt chuyện với Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói: " Vương tử điện hạ, ngươi không cần phải gọi ta như thế chứ. "
Tư Thiết Lạp cười hắc hắc nói: " Ta cũng không muốn, nhưng mà ta không nhịn được a! Ngẫu tượng, ngươi thật sự qúa lợi hại. Trước tiên lên xe rồi hãy nói.
Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp tiến lên xe ngựa, lúc này nhân số trên xe ngựa ít hơn rất nhiều, nguyên nhân là vì thân phận của Hương Loan cùng với Tư Thiết Lạp. Trong xe ngựa lúc này chỉ có Hương Loan, Hải Dương cùng Tư Thiết Lạp ba người. Hơn nữa Diệp Âm Trúc cụng Tô Lạp tiến vào cũng còn rộng chỗ vô cùng, trong không gian xe ngựa hào hoa có thừa.
- Ngẫu tượng, lần này chiến thắng địch nhân, ngươi có công lao cực kỳ lớn. Chúng ta lần này chỉ tổn thất một ngàn tuần long cùng năm trăm ưng chuẩn long kỵ binh. Mà đối phương cho dù dưới tình huống bỉ nhân không bị trọng thương, cũng đã mất đến bốn vạn quân chủ lực. Ta thấy, lần này trở về, ngươi không cần phải đi học nữa, trực tiếp trở thành cung đình pháp sư đi.
Hương Loan gõ một cái lên đầu Tư Thiết Lạp, " Nói cái gì. Âm Trúc còn nhỏ, tự nhiên còn phải đi học. Bất quá, ta rất chờ mong làn này phụ hoàng sẽ phong thưởng hắn như thế nào đây? "
Tư Thiết Lạp xoa xoa đầu mình, một bên nhỏ giọng tự nhủ: " Ngươi nói hay a, phong thưởng còn có thể như thế nào khác chứ? "