Âm thanh của Diệp Âm Trúc dựa vào đấu khí cường đại nên truyền đi rất xa. Các tử thần chiến sĩ tay cầm trường thương, tay trái rút trọng kiếm, hung hãn theo sát sự điều khiển của Diệp Hồng Nhạn, đạp lên thi thể quân địch, quay đầu lại ngay giữa đội hình quân địch lao đi.
Nếu Tử thần long lang kỵ binh bất chấp tất cả để xung phong về phía trước, chắc chắn bọn họ có thể xuyên thủng đội hình ba vạn kỵ binh Phật La này. Nhưng làm như vậy sẽ đem lại tổn thất tới mức nào thì chẳng ai có thể nói được.
Thấy Tử thần long lang kỵ binh chỉ vừa tấn công đã cuồng bạo hủy diệt mấy ngàn địch quân, nhưng làm thống lĩnh, Diệp Âm Trúc hiểu rất rõ rằng việc lựa chọn thủ đoạn công kích này không thích hợp đánh lâu đối với Tử thần long lang kỵ binh. Trước đó ở trong thành đã có những tổn thất, bây giờ hắn không hy vọng sẽ lại tiếp tục thấy quân số của Cầm thành giảm thêm nữa. Vì vậy mới hạ lệnh lùi lại.
Hai mắt Diệp Hồng Nhạn đỏ bừng, hung hăng nhìn Huyết sắc vệ đội ở phía sau kỵ binh đối phương. Mặc dù trong lòng không muốn nhưng chấp hành mệnh lệnh là điều trọng yếu nhất đối với mỗi tử thần chiến sĩ ngay từ khi mới nhập ngũ.
300 Tử thần long lang kỵ binh quay lại nhưng vũ khí trong tay họ vẫn tiếp tục hủy diệt tính mạng địch quân như cũ.
Đức Lạp Ngõa Lai ngồi trên lưng Kim tinh bạo long, trợn mắt há hốc mồm nhìn tình hình phát sinh trước mặt, thì thào tự hỏi:
- Sao có thể như vậy được? Kỵ binh của nhân loại có thể đạt tới sức mạnh như vậy sao?
Lúc này, hắn rốt cục đã có chút hiểu được tại sao Khố Tư Lặc lại thua Mễ Lan phương đông quân đoàn và mấy ngàn chiến sĩ Cầm thành đến nỗi phải rút chạy.
Địch nhân mặc dù chỉ có mấy ngàn nhưng tạo dựng được đội quân có chiến đấu lực như vậy quả thực là quá kinh khủng.
Nhưng những điều kinh khủng mà người Phật La phải đối mặt vẫn chưa chấm dứt. Vừa thấy Tử thần long lang kỵ binh lui quân, đã thấy sau lưng 300 chiến sĩ là thân thể khổng lồ của Tử và Minh tới trước mặt địch quân.
Minh và Tử cơ hồ cùng phát ra một tiếng rống giận, không có công kích cường hãn nhưng trong nháy mắt, từ trên người bọn họ bộc phát ra một cỗ uy thể không gì sánh nổi. Đó chính là uy thế của thần thú.
Một cảnh tượng khiến mọi người phải kinh sợ xuất hiện. Khi Tử và Minh đồng thời rống giận, gần như toàn bộ quân đoàn kỵ binh Phật La đều ngã sập xuống như thủy triều. Tất cả tọa kỵ đều run rẩy, kể cả tuần long đã được tuyển chọn kỹ lưỡng của Huyết sắc vệ đội, lúc này cũng đang bò rạp trên mặt đất, thậm chí trong đầu cũng không hề xuất hiện một ý tưởng phản kháng nào.
Đây là uy áp của ma thú không cùng cấp bậc, áp lực của thần thú đối với ma thù bình thường quả thực quá kinh khủng. Thậm chí đại bộ phận tọa kỵ của trọng kỵ binh cũng sợ hãi vãi phân, đừng nói gì đến chiến đấu. Không bị dọa chết đã là may lắm rồi.
- Tử.
Diệp Âm Trúc khẻ quát một tiếng, hai chân điểm nhẹ lên đầu vai Tử, nhảy lên trời.
Tử và Diệp Âm Trúc tâm ý tương thông, thân thể không lồ xoay nhanh tại chỗ một cái, mượn lực ly tâm để cộng hưởng lực, một quyền đánh thẳng vào dưới hai chân Diệp Âm Trúc.
Trong phút chốc, Diệp Âm Trúc nhất thời như một viên đạn pháp bắn ra. Phương hướng phi hành của hắn chính là chỗ của Phật La quốc vương, Đức Lạp Ngõa Lai.
Đức Lạp Ngõa Lai và Kim tinh bạo long vương của hắn sau khi bị Tử và Minh cùng rống giận thì đều đang xụi lơ trên mặt đất, trong mắt tràn ngập kinh hãi. Tuy vậy, Kim tinh bạo long vương hiển nhiên vẫn là kẻ mạnh nhất trong tộc nên mặc dù sợ hãi nhưng vẫn chưa tới mức không còn tự điều khiển được nữa.
- Bảo vệ bệ hạ.
Đạt Lý Áo liếc thấy Diệp Âm Trúc từ xa bay tới liền vội vàng thét lớn. Tốc độ phi hành của Diệp Âm Trúc thực sự quá nhanh, nếu để cho hắn tới trước mặt Đực Lạp Ngõa Lai thì điều gì sẽ xảy ra?
Có thể bảo vệ bên người Đức Lạp Ngõa Lai đương nhiên là những kẻ tinh nhuệ nhất trong những kẻ tinh nhuệ của Phật La. Nhất thời, mấy trăm chiến sĩ Phật La đều dũng mãnh phóng thích đấu khí mãnh liệt, hướng về phía Diệp Âm Trúc đang bay tới, giơ vũ khí lên, cố gắng bắt lấy Diệp Âm Trúc.
Ánh mắt Diệp Âm Trúc rất lạnh lùng, đó là một loại bình tĩnh còn hơn cả những kẻ khát máu.
Ngay trong khi đang bay, Khô Mộc Long Ngâm cầm đã lặng lẽ xuất hiện trước ngực hắn. Tay trái ôm đàn, bốn chỉ trên tay phải đồng thời đặt lên trên bảy dây đàn.
Mắt thấy các võ sĩ cường giả của Phật La từ bốn phương tám hướng đồng thời vây tới, mà thân hình hắn cũng đang bắt đầu rơi dần xuống, tay phải Diệp Âm Trúc liền động, gảy lên bảy sợi dây đàn. Và đúng lúc đó, hắn liền nhắm đôi mắt lại.
Một màn quỷ dị xuất hiện, một tầng khí lưu màu xám mang theo quang mang màu tím đậm chợt từ mi tâm Diệp Âm Trúc bộc phát ra khi hắn thả lỏng bốn chỉ trên dây đàn. Trong phút chốc, một vòng tròn màu tím đậm tựa như quang nhận bình thường tách ra bốn phía. Trong suốt quá trình đó, không hề có một tiếng động nào phát ra.
Những kẻ tiến đánh về phía Diệp Âm Trúc đều có đấu khí ít nhất trên lục cấp, chính là một chi lực lượng bí mật cực mạnh trong tay Đức Lạp Ngõa Lai. Mặc dù không có tử cấp đại chiến sư nhưng trình độ trên lam cấp thì có hơn mười tên.
Trước đây, Diệp Âm Trúc gặp phải 10 tên Kim tinh long kỵ tướng chính là được lựa chọn, bồi dưỡng từ đội Cấm vệ quân đặc biệt này của Đức Lạp Ngõa Lai.
Mấy trăm cường giả đồng thời đánh về phía một mình Diệp Âm Trúc, chỉ khí lưu trên không trung do đấu khí sinh ra cũng đã khiến thân hình Diệp Âm Trúc phải dừng lại. Nhưng tấn công nhanh nhất chính là một gã lam cấp cường giả chỉ cách Diệp Âm Trúc có mười thước, mang theo một vòng xám nhạt ngăn chặn âm nhận màu tím đậm bộc phát.
Đức Lạp Ngõa Lai lúc này mới định thần, nhưng khi hắn thấy tình cảnh phát sinh trước mắt thì trợn trừng đôi mắt, sao có thể như vậy được?
Mấy trăm đạo đấu khí và chủ nhân của chúng cùng dừng lại giữa không trung, còn nam tử mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài đen ở trung tâm mà bọn họ vây quanh lại đang từ từ hạ xuống.
Khi Diệp Âm Trúc mở mắt trở lại, sâu trong mắt hắn xuất hiện nét mỏi mệt, thực sự mỏi mệt. Thu Khô Mộc Long Ngâm cầm vào trong Tu Di thần giới, hắn từ trên trời hạ xuống như thiên thần hạ phàm, nhưng chờ đợi dưới chân hắn chính là ngàn vạn kỵ binh Phật La.
Ngay khi Diệp Âm Trúc chỉ còn cách mặt đất khoảng 10 thước, mấy trăm cường giả lúc trước còn đang dừng lại rốt cuộc cũng động, chỉ có điều hành động của bọn họ không phải là do tự mình điều khiển mà do lực hấp dẫn từ trái đất.
Mấy trăm đoàn đấu khí đồng thời vỡ nát giữa không trung tựa như pháo hoa cực kỳ huyền ảo, nhưng pháo hoa này và tính mạng của chủ nhân chúng chỉ có thể lóe sáng trong chốc lát như vậy mà thôi.
Mấy trăm thân ảnh cùng rơi từ trên trời xuống vào trong đội hình quân Phật La, phát ra một trận nổ dày đặc, khiến cho kỵ binh Phật La vốn đã bị khủng hoảng lại càng thêm toán loạn.
- Tử.
Tiếng gọi của Diệp Âm Trúc có chút mệt mỏi, tử quang hư ảo từ trên người hắn phát ra, ngưng tụ lại thành một thân hình Tử Tinh Bỉ Mông khổng lồ thay thế thân hình Diệp Âm Trúc rơi vào giữa đội hình địch quân.
Lúc này vị trí Tử rơi vào cũng chính là nơi kỵ binh Phật La dày đặc nhất trên toàn chiến trường.
Tử xuất hiện liền đỡ lấy Diệp Âm Trúc đang từ trên trời rơi xuống. Hắn cầm lấy hai chân Diệp Âm Trúc, cố gắng ném lên không trung:
- Minh, tiếp lấy.
Thân ảnh màu trắng của Diệp Âm Trúc được Tử trợ giúp phóng lên, đạt tới độ cao mấy trăm thước, bay xa ra khỏi đội hình địch quân. Còn Sơn Lĩnh cự nhân Minh thì đã sớm chờ ở bên ngoài rồi.
Phảng phất như thoát khỏi lực hấp dẫn khiến cho Diệp Âm Trúc cảm thấy thân mình nhẹ nhàng hẳn. Vừa rồi hắn phát động Hư Vô âm nhận, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng cực kỳ hoàn mỹ. Cái bẫy của địch quân đã đem cơn giận của hắn lên tới cực hạn mới được như vậy.
Không, đương nhiên là không. Chỉ giết có một ít binh lính làm sao có thể lưu lại cho người Phật La ký ức thật sâu sắc được?
Tùy tiện đánh sâu vào trong trận địa của đối phương, đương nhiên Diệp Âm Trúc có mục đích cuối cùng, đó mới chính thức là cơn giận dữ của Cầm Đế.
Thân thể tung bay về phía sau, nhưng cánh tay mang theo Tu Di thần giới của Diệp Âm Trúc lại nhoáng lên, một đoàn kim quang chói mắt chợt xuất hiện, khiến cho binh lính Phật La ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lên phải kinh hồn.
Trong đám kim quang chính là một chiếc nỗ xa (xe nỏ), cao khoảng hai thước, phía trên có một cơ tọa, tỏa ra quang mang màu vàng nhạt. Phía trước nỗ xa lộ ra ba mũi tên lớn.
Không có cánh cung nhưng phía dưới nỗ xa có cấu tạo phi thường phức tạp. Mà toàn bộ cấu tạo này đều được bao bọc trong một khối bảo thạch màu vàng nhạt rất lớn. Lúc này nó đang bay ngược lại với hướng bay của Diệp Âm Trúc trên không trung, phảng phất như sắp sửa hòa quyện vào nhau nhưng lại cứ lơ lửng trước mặt hắn cách khoảng một thước.
Màn sương màu vàng nhạt mênh mông từ bên trong DIệt Thần Nỗ phát ra. Đây được xưng là thần khí có sức công kích cực mạnh. Chân phải Diệp Âm Trúc tiến lên, dẫm lên trên mặt Diệt Thần Nỗ, đồng thời thân thể cũng gắn vào Diệt Thần Nỗ.
Trong phút chốc, quang mang mênh mông bỗng tăng vọt, xuất hiện một quang cầu màu vàng nhạt rất lớn. Tiếp theo là một tiếng kim loại ma sát nhau trầm thấp, bảo thạch màu vàng phảng phất như hòa tan một nửa, lộ ra thân hình Diệp Âm Trúc ở phía trên. Kim quang lóe lên, hắn đã dung nhập vào trong Diệt Thần Nỗ.
Diệt Thần Nỗ hình thành khải giáp màu vàng bao trùm trên người Diệp Âm Trúc. Hắn lơ lửng giữa không trung như một chiến thần hạ phàm, sau lưng là đôi cánh màu đỏ vàng rất lớn giang rộng sang hai bên, ổn định thân hình hắn. Song chưởng của Diệp Âm Trúc đồng thời mở ra hai bên. Có lẽ bởi vì lâu lắm rồi hắn không triển hiện uy lực của mình, một đạo quang mang màu vàng nhạt mãnh liệt phóng lên cao, âm thanh vang lên dày đặc.
Hai chân hợp lại, hình thành một bàn đạp cực kì vững chắc. Cánh nỏ cực lớn dài gần ba thước từ sau lưng nhô ra, giáp trước ngực từ từ tách ra, tiếng kim loại va chạm kêu lách cách, dung hợp với cánh nỏ khổng lồ, bàn đạp phía dưới cũng là điểm tựa của cánh nỏ, tạo thành một tổ hợp kì dị hình một cái trục cực lớn. Hai cánh tay bao trùm trong áo giáp màu vàng nhạt giơ lên, trong không gian một chùm tinh thể màu vàng từ từ ngưng tụ lại. Một đạo ánh sáng vàng hiện ra dọc theo thân nỏ, từ từ hiện rõ lên theo hướng cánh tay, có thể quan sát thấy rất rõ nguyên tố ma pháp khổng lồ lưu động xung quanh thân thể của Diệp Âm Trúc lúc này.
Trong quá trình chiến đấu tại bên trong thành Pháp Đế Duy Tư, Diệp Âm Trúc bằng một khúc Long Tường Thao giết chết 7 đầu Cự long, trong lúc vượt thành lại diễn tấu một trong tam đại thần khúc " Cao sơn lưu thủy ", mặc dù bây giờ hắn đã đạt cảnh giới Tử cấp thất giai nhưng tiêu hao như vậy cũng là quá lớn. Ngay vừa rồi, hắn lại tiếp tục thi triển tuyệt chiêu tiêu hao tinh thần lực ghê gớm nhất là Hư vô âm nhận. Lúc này, hắn cũng không cách nào dùng thực lực của bản thân mình khởi động sức mạnh của cây nỏ hủy diệt trước mắt. Hắn chỉ có biện pháp duy nhất là mượn nguồn năng lượng tinh thuần từ Thiểm và Lôi.
Từng điểm ánh sáng vàng từ bốn phương tám hướng tụ hội về, tập trung về trước mũi cây nỏ tràn ngập sát khí sắc bén.
Khai!
Diệp Âm Trúc quát lớn một tiếng, thanh âm lạnh như băng phảng phất như tiếng sét vang vọng giữa không trung. Ánh sáng màu vàng nhạt đang lan tỏa trong không trung nháy mắt hoàn toàn thu lại trên người hắn. Lượng nguyên tố khổng lồ đang dao động xung quanh cũng trong tích tắc dây nỏ giật lại biến mất không tung tích.
Kim huyền bạch tiễn (mũi tên bạc) vẫn lẳng lặng bảo trì trạng thái vững vàng, Diệp Âm Trúc mặc dù bị các bộ phận cơ khí bao phủ hai tay nhưng vẫn có thể điều khiển hướng nỏ từ bên dưới. Cả thân thể lấy điểm tựa là cơ toạ của nỏ làm trung tâm trong nháy mắt chuyển động. Góc độ của cánh nỏ điều chỉnh không một chút tiếng động.
Mũi tên tỏa ra sát khí sắc bén có sự bảo trì vững chắc của cơ khí chỉ tập trung vào một mục tiêu, phía dưới các cơ quan nỏ vẫn tự động điều chỉnh qua lại. Bất luận thân thể Diệp Âm Trúc di chuyển như thế nào, mũi tên thủy chung vẫn chỉ về một hướng duy nhất.
Đức Lạp Ngõa Lai lúc này chỉ có một cảm giác duy nhất, toàn thân lạnh như băng giống như đang rơi vào trong một hồ nước đá vậy. Hắn rõ ràng nhận thức được, ánh sáng màu vàng tựa như mặt trời chiếu khắp mọi phương hướng, cái cảm giác không chỗ nào ẩn núp thân thể mình làm cho hắn không tự chủ được run lên bần bật.
" Sát! " Ngay lúc Diệp Âm Trúc giật dây nỏ, Tử cũng đồng thời bộc phát.
Trọng kỵ binh vây xung quanh, đối với Tử mà nói cũng chỉ như đàn kiến. Vô số trường mâu, lợi kiếm không ngừng từ bốn phương tám hướng nhằm vào thân thể tử tinh khổng lồ chém tới. Đối địch với công kích của địch nhân, đệ nhất thần thú của Thú nhân tộc trong truyền thuyết bất chợt bộc phát. Quang mang màu tím trong nháy mắt cơ hồ tràn ngập thiên địa.
Tử tinh cự kiếm khổng lồ, mang theo quang mang màu tím chói mắt xuất hiện tại chiến trường. Hai tay cầm chặt chuôi kiếm, thân thể Tử cấp tốc xoay tròn. So với lần trước, lần này động tác của hắn càng thêm thành thục, càng thêm kinh khủng. Chỗ thanh kiếm khổng lồ quét qua, chỉ còn lưu lại từng vụn mạt phấn màu tím
Toàn phong kích quang trảm - tử tinh áo nghĩa, lại một lần nữa hiển hiện tại chiến trường Phật La vương quốc
Thần khí Tử tinh cự kiếm trong nháy mắt phát ra quang mang màu hồng dài đến hơn mười trượng. Lấy thân thể Tử làm trung tâm, trong nháy mắt xoay tròn. Chỉ trong một khoảnh khắc, đã hình thành nên một dòng suối ánh sáng tím bao phủ phương viên hàng trăm thước vuông.
Thân thể Tử biến mất trong dòng chảy của suối ánh sáng, lóe ra ánh sáng tím đặc trưng, tản ra tinh thể siêu cấp của Tử tinh Bỉ Mông. Lúc dòng suối tím này chảy qua, không hề có cảnh đầu rơi máu chảy cũng không có cảnh tượng gì quá kinh khủng xuất hiện. Có điều bất cứ kẻ nào đứng quanh chỉ cần dính phải một hạt tinh thể tím nhỏ thân thể cũng sẽ cứng lại như tượng, sau đó bị cuốn vào dòng suối màu tím nọ, cũng sẽ biến thành một phần của dòng ánh sáng đó, vĩnh viễn tan biến khỏi thế giới, không lưu lại chút gì của thân thể cũng như linh hồn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vị trí mà Diệp Âm Trúc nhảy xuống lúc trước chính là vị trí mà kỵ binh Phật La tập trung dày đạc nhất nhưng lúc này khi Tử ở chỗ đó, thi triển Toàn phong kích quang trảm của hắn, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã quét tan hơn một ngàn địch quân, kể cả toạ kị của bọn chúng. Giờ khắc này đã hoàn toàn biến thành bụi phấn tím phiêu tán trong không trung. Dòng suối tím kinh khủng này vẫn không ngừng di động, không ngừng nuốt chửng sinh mạng.
Càng bành trướng càng tiêu diệt thêm nhiều sinh mạng. Lúc này trận doanh của quân địch đã là một trường hỗn loạn.
Ba vạn kỵ binh, đường đường ba vạn kỵ binh, nhưng đối diện với công kích cường đại nhất của chiến sĩ Cầm Thành, đã tổn thất đến hơn một vạn. Mà từ khi bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, thời gian bất quá chỉ vài cái chớp mắt mà thôi.
Quốc vương Phật La Đức Lạp Ngõa Lai ngay cả cơ hội cảm thụ sự kinh khủng của Toàn phong kích quang trảm cũng không hề có. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có mảng ánh sáng vàng rực như mặt trời trong không trung kia. Hàn khí từ đỉnh đầu chạy dài đến tận gót chân. Bây giờ hắn mới hiểu rõ, đối phương 300 người mà chọi với ba vạn đại quân, nhìn qua cứ tưởng là hành vi tự sát, hóa ra mục tiêu chính là mình.
Đúng vậy, mục tiêu của Diệp Âm Trúc là Đức Lạp Ngõa Lai, nếu có thể tiêu diệt vị quốc vương của Phật La trước mắt này, vậy Phật La còn chỗ dựa nào để tấn công Mễ Lan, chỉ cần quốc vương chết đi, phiền toái sinh ra không chỉ ngày một ngày hai mà giải quyết được. Tới lúc đó Phật La vương quốc cũng có thể xem là đứng ngoài vòng cuộc đại chiến của cả đại lục này.
" Bệ hạ ". Đạt Lý Áo thất thanh hô lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt tiến lên đằng trước. Ngay lúc này, Đức Lạp Ngõa Lai cũng cắn chặt răng, một tầng ánh sáng bảy màu trong nháy mắt phủ lấy người hắn, hình thành một tầm chắn kì dị trước mặt. Tấm chắn hình tròn, mặt trước có khắc hình ngôi sao bảy cánh, mỗi một cánh đều có họa tiết phức tạp, cũng phát ra bảy màu ánh sáng khác nhau. 7 dải màu ánh sáng đó chính là biểu tượng của ngôi sao 7 cánh vẽ trên tấm chắn mang tới.
Tấm chắn vừa xuất hiện, Đức Lạp Ngõa Lai cảm thấy toàn thân nhẹ đi một chút, uy áp đến từ Diệt Thần Nỏ cũng bị tấm chắn này hoàn toàn ngăn chặn.
Giữa không trung, Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh, khi hắn nhìn thấy ánh sáng bảy sắc này xuất hiện đã biết đây chính là một kiện thần khí, một kiện phòng ngự thần khí.
Không còn thời gian điều chỉnh nữa, không chỉ bởi vì năng lượng mà Diệt Thần Nỏ súc tích đã bão hòa, đồng thời Diệp Âm Trúc trong lòng cũng biết rõ, mất đi tính tập trung, nếu cố phát động lại lần nữa, sợ rằng cũng không đủ hiệu quả đánh trúng mục tiêu.
Nương theo một luồng sát ý khổng lồ từ Diệt Thần Nỏ xâm nhập nội tâm Diệp Âm Trúc, ánh sáng màu vàng cam nhanh chóng chuyển thành đỏ chói. Toàn bộ cỗ nỏ trong nháy mắt phát ra một tiếng ông minh kì dị. Mũi tên màu bạc biến mất như tan vào hư vô, thậm chí ngay cả vệt tên để lại trong không khí cũng như chưa từng xuất hiện qua.
Lúc này, Thủ tướng Đạt Lý Áo đã nhảy lên lưng Kim Tinh Bạo Long Vương đang nằm xoài trên mặt đất, toàn thân phóng ra đấu khí Lam sắc, trực tiếp đẩy bay quốc vương Đức Lạp Ngõa Lai ra ngoài.
Oanh – tấm chắn với 7 dải ánh sáng màu sặc sỡ bộc phát ra một tiếng nổ ầm vang vô cùng, 7 dải ánh sáng đồng thời phóng thích mạnh mẽ cũng tựa như nước gợn, lan tràn như sóng trong không trung. Đám Huyết sắc vệ đội thủ hộ chung quanh Đức Lạp Ngõa Lai bị chấn văng đi hết, đám thủ hộ đứng gần nhất khoảng 10 tên như bị một lực khổng lồ ném bay ra xa, máu tươi tung tóe, mắt thấy đã không thể sống được.
Tấm chắn quả thật kì diệu, dưới sự oanh kích cường hãn như thế cũng chỉ không ngừng tản mát ra một làn sóng 7 màu rung động nhưng không hề có dấu hiệu bể nát. Đáng tiếc, mặc dù đồng dạng thần khí, đối mặt với Diệt Thần Nỏ công kích cực mạnh, cho dù phòng ngự lực của nó cường đại cỡ nào cũng hoàn toàn không có khả năng ngăn cản phong duệ của mũi tên.
Tiếng ngân trầm trầm từ từ tan mất, mũi tên cũng không xuyên qua được tấm chắn ngăn cản nhưng sát khí cùng phong duệ của Diệt Thần Nỏ ngưng tụ lại hóa thành mũi tên vô hình lặng lẽ lướt qua.
Phải biết rằng, ngay cả lúc trước Cửu cấp cự long với lực phòng ngự cực mạnh là Kim chúc long cũng vô pháp ngăn cản uy lực của một mũi tên này!
Đạt Lý Áo lẳng lặng ngồi ở trên lưng Kim tinh bạo long vương, đôi mắt tràn ngập duệ trí của hắn đang từ từ chuyển thành màu xám, ngay trước ngực hắn, một lỗ thủng đường kính hơn tám tấc hiện ra thông suốt đến tận sau lưng, đồng cảnh ngộ như hắn còn có Kim tinh bạo long vương hắn đang cưỡi. Mặc dù phòng ngự lực của Kim tinh bạo long vương mạnh mẽ, lại có thần khí là tấm chắn ngăn cản nhưng mũi tên vô hình ngập tràn sát ý cũng vẫn dễ dàng xuyên thủng thân thể của nó cùng với Đạt Lý Áo.
" Không –,Đạt Lý Áo". Bị đẩy ngã xuống khỏi lưng rồng, trong một tích tắc thoát khỏi lưỡi hái tử thần, Đức Lạp Ngõa Lai đau khổ rống lên.
Đạt Lý Áo là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, giờ đây, mắt nhìn vị Thủ tướng chết thay cho mình, Đức Lạp Ngõa Lai hai mắt đỏ bừng, nước mắt không kiềm chế được từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lơ lửng trong không trung, quang mang màu vàng từ từ thu lại. Diệp Âm Trúc trong lòng than thầm, đúng là người tính không bằng trời tính, quốc gia nào cũng không thiếu người tài giỏi. Bỏ lỡ cơ hội lần này, hắn đã không còn sức phát ra mũi tên thứ hai. mặc dù giương nỏ kéo tên là mượn lực lượng của Thiểm Lôi nhưng khi sát khí mạnh mẽ này xâm nhập cơ thể thì hắn phải dùng lực lượng chính mình hóa giải.
Thân hình nhẹ nhàng phiêu phiêu trong không trung, Diệp Âm Trúc từ từ đáp xuống đất, vừa lúc được Minh tiếp lấy. Lúc này Tử thần long lang kị binh đã từ trong đại quân của địch đột phá ra, tạo thành một hình cánh cung lớn, đang rút quân hướng về phía rừng cây.
Quang mang lóe lên, dòng suối màu tím đang chảy giữa trận địa quân địch nhanh chóng tiêu mất, mà chủ nhân của dóng suối cũng đã được triệu hồi. Về tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, Tử trực tiếp hóa thành hình người. Có sự trợ giúp của Minh nhảy lên bờ vai rộng của hắn. Minh sải bước thật nhanh, hướng về phía rừng rậm chạy như điên.
Bất kì hành động nào đều chừa lại đường lui. Diệp Âm Trúc cùng Tử sở dĩ không hề tiếc rẻ dốc hết toàn lực công kích bởi vì có Minh hậu thuẫn. Thử hỏi có ai đủ khả năng ngăn cản bước chân của Sơn lĩnh cự nhân đây?
Đức Lạp Ngõa Lai nhào lên lưng Kim tinh bạo long vương, liều mạng dùng đấu khí cố tìm cách khép miệng vết thương trước ngực Đạt Lý Áo. Đáng tiếc vết thương thật sự quá lớn, lực sát thương của Diệt Thần Nỏ thực sự quá kinh khủng. Nếu không phải có tấm chắn ngăn cản bớt, chỉ e rằng bây giờ ngay cả thi thể của Đạt Lý Áo cũng không còn.
"Đạt Lý Áo, Đạt Lý Áo, ngươi không thể chết được! Huynh đệ tốt của ta."
Đức Lạp Ngõa Lai khóc không thành tiếng, hắn rất rõ ràng, nếu không phải Đạt Lý Áo kịp thời đẩy hắn ra, bây giờ chết chính là hắn rồi.
Hai mắt của Đạt Lý Áo đã biến thành một mảng màu xám trắng, đấu khí cùng sanh mệnh lực của hắn đều đã từ cái lỗ lớn kinh khủng trước ngực nọ trôi đi.
"Bệ, bệ …… hạ ……, nghe …… thần một …… câu, Cầm Thành …… không thể địch……. Hướng Mễ Lan …… thần phục …… đi. Sự đáng sợ….. của…..Cầm …… thành ……, …… chúng ta …… không …… có …… khả năng …… đối phó …… được ……."
Nói xong một câu cuối cùng, Đạt Lý Áo toàn thân kịch liệt run lên, đấu khí của Đức Lạp Ngõa Lai rốt cuộc không thể bịt kín vết thương, máu tươi nhanh chóng trào ra, Phật La Quốc nhất đại danh tướng đã cáo biệt nhân gian, chết ở trong lòng của quốc vương.
Chiến sĩ Phật La cùng kêu lên một tiếng bi ai, vẻ mặt của Đức Lạp Ngõa Lai đã trở nên cứng lại, thần phục? Chính mình còn có cơ hội thần phục Mễ Lan sao? Mễ Lan sẽ tha thứ cho một minh hữu từng phản bội sao? Cho dù Mễ Lan khẳng tiếp nhận sự thần phục của chính mình, vậy, Phật La sẽ nghênh đón cái gì? Đại quân của Lam Địch Á Tư và Ba Bàng? Hay là thú nhân một lần nữa phát khởi công kích?
- Không, tuyệt không thể thần phục Mễ Lan. Đạt Lý Áo, ngươi hãy yên tâm đi đi, cừu của ngươi, ta nhất định sẽ báo.
Đức Lạp Ngõa Lai hai mắt đỏ như máu tràn ngập vô tận thù hận, nhìn phương xa, một thân hình khổng lồ cao đạt 50 thước nọ đang biến mất tại trong rừng rậm, ngón tay hắn nắm chặt, móng tay đã đâm sâu vào trong thịt.
Bên trong Pháp Đế Duy Tư thành, mấy vạn quân đội lúc này mới do Hy Lạp Lý thống lĩnh vọt đến, nhưng hắn đã tới chậm.
Mười lăm vạn, tổng cộng toàn thể mười lăm vạn ba ngàn liên quân tam quốc, tại dưới tình huống ban đầu xếp đặt tốt, cũng đã không thể lưu lại ba ngàn chiến sĩ Cầm thành. Đây là loại thất bại gì?
Nhưng Cầm thành thật sự đã thắng lợi sao? Không, lúc này với Diệp Âm Trúc cũng không có vui sướng thắng lợi chút nào.
Trong rừng cây không quá lớn, mười vị tinh linh tộc tự nhiên ma pháp sư bày ra các loại phòng ngự ma pháp, bất quá hết thảy việc này đều uổng phí rồi. Đại quân hỗn loạn của Phật La cũng không có ý định truy kích gì. Giữa không trung, Áo Lợi Duy Lạp cùng giác ưng kỵ sĩ đoàn của hắn một mực nghiêm trận chờ đợi, chỉ cần người Phật La dám truy kích, nghênh đón bọn họ đầu tiên chính là vũ tiễn của tinh linh kỵ sĩ.
- Âm Trúc, ngươi thế nào? Không có việc gì chứ.
Mai tông tông chủ Mai Như Kiếm nhìn thấy rõ ràng sắc mặt tái nhợt của Diệp Âm Trúc quan thiết hỏi. (quan tâm và thân thiết)
Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, nói:
- Lần này là ta tính toán sai lầm, đã tạo tổn thương cho các quân đoàn. Bây giờ chúng ta không thể dừng lại. Hướng phương đông bắc lui lại đi.
Hai tay nắm chặt đến tái nhợt biểu hiện nỗi thống khổ trong lòng hắn.
Phật La vương quốc tổn thất thảm trọng. Thủ tướng Đạt Lý Áo chết thảm, Cầm Thành nhất phương cũng tịnh không lạc quan. Nhìn qua bọn họ chỉ là bị thương tổn một phần mười chiến đấu lực, nhưng trên thực tế. Lúc này giờ phút này, trong đội ngũ chiến sĩ Cầm Thành, chân chính đang có chiến đấu lực chỉ là cực kỳ ít.
Tam đại ma pháp chủng tộc Đức Lỗ Y cùng Trịch Mâu tiêu hao hầu như không còn, cơ hồ mỗi người mang thương tích, đám Đông Long chiến sĩ trong đó đấu khí cũng tiêu hao nghiêm trọng, tử thần long lang kỵ binh- vừa rồi tại trong tràng 300 đối mặt trùng phong của ba vạn nọ, mặc dù toàn thân trở ra, nhưng bọn hắn khôi giáp kiên cố trên người cũng đã xuất hiện vô số dấu vết của địch nhân lưu lại. Va chạm cùng chiến đấu sinh ra tổn thương cùng tiêu hao. Đều không phải nội trong thời gian ngắn là có thể khôi phục lại được. Ngay cả đám Bỉ Mông cự thú bị thương cũng đồng dạng đông đảo, mặc dù bọn họ phòng ngự lực kinh người. Nhưng trước đó, trong thành đối mặt cũng là địch quân gấp trăm lần.
Chỉ cần từ tam đại thần thú trong đó có hai vị tiêu hao hết thể lực là có thể nhìn ra được bên trong đánh một trận là thảm thiết cở nào.
Phật La nhất phương tam quốc mười lăm vạn đại quân cường giả cơ hồ tiêu hao hầu như không còn, binh lính cũng tổn thất vượt qua ba vạn, nhưng Diệp Âm Trúc bọn họ cũng xem như là tàn binh bại tướng rồi.
Phật La vương quốc cùng Cầm thành. Một phương là bị đánh đến mất hết chiến ý, một phương khác tuy có chiến ý, nhưng không có được lực lượng chiến đấu.
- Bệ hạ,xin ngài nén bi thương, Cầm thành tặc khấu nọ đã chạy trốn, ngài xem ……
Thành nội bên trong tam quốc liên quân rốt cục cùng đám kỵ binh bên ngoài nhìn qua có chút kinh hoảng hội hợp cùng một chỗ, Hy Lạp Lý cố nén bi thống tang phụ, một chân quỳ xuống tại trước mặt Đức Lạp Ngõa Lai.
- Cha ngươi đâu?
Đức Lạp Ngõa Lai dù sao cũng là nhất quốc chi chủ, cố nén bi thống trong lòng, gạt bỏ nước mắt đứng lên.
Hy Lạp Lý đáy mắt trong đó toát ra oán độc thật sâu,
- Cha thần, người ……, đã vì quốc hy sinh rồi.
- Cái gì?
Đứng ở trên lưng kim tinh bạo long vương, Đức Lạp Ngõa Lai toàn thân run lên, suýt nữa té xuống, trên mặt huyết sắc đi hết,
- Hi Nhĩ Đặc nguyên soái hắn, hắn cũng bỏ ta rồi……, Cầm thành, hay cho một cái Cầm thành.
Nói cho cùng, hắn gần như dùng hàm răng sắt cắn nát xương của ta.
Hy Lạp Lý bi phẫn nói:
- Bệ hạ, xin ngài hạ lệnh đi, thần nguyện ý dẫn một đội nhân mã truy kích Cầm thành tặc khấu, cho cha thần, Đạt Lý Áo thủ tướng cùng đám chiến sĩ tử nạn báo thù.
Đức Lạp Ngõa Lai trên mặt toát ra một nụ cười khắc khổ,
- Ngươi có nắm chắc có thể tiêu diệt người Cầm thành? Hay là lại tống binh cho bọn hắn.
Hy Lạp Lý sửng sốt một chút, trên mặt một trận xanh trắng, nắm chắc? Trước mặt cường giả Cầm thành, ai dám nói chính mình có nắm chắc đây? Ngay cả Khố Tư Lặc nguyên soái dẫn đầu năm mươi vạn đại quân đều thua. Lúc này, lý lẽ căm phẩn xuất ra khỏi miệng của Hy Lạp Lý nhất thời trầm mặc rồi, nhưng oán hận trong lòng lại càng thêm tăng lên.
Đột nhiên, Đức Lạp Ngõa Lai sắc mặt đại biến, hướng đến phương hướng rừng rậm Cầm thành chiến sĩ thối lui nhìn lại,
- Không tốt, Cầm thành tặc khấu lui binh về hướng đó! Hy Lạp Lý, ta mệnh lệnh ngươi suất lĩnh tất cả kỵ binh có thể dùng, lập tức truy kích Cầm thành tặc khấu, như sự việc không thể giải quyết, cho dù chết cũng nhất định phải đem bọn chúng bức ly phương hướng đông bắc.
Thái độ của Đức Lạp Ngõa Lai đột nhiên chuyển biến khiến cho Hy Lạp Lý sửng sốt một chút, nhưng hắn cũng đồng thời rất là hưng phấn lên, rốt cục có cơ hội báo thù rồi. Lập tức khom người lĩnh mệnh, bay đi như chưa từng bay vậy.
Phán đoán đối với tình huống của Cầm thành quân đoàn, Hy Lạp Lý ngược lại xem ra so với Đức Lạp Ngõa Lai càng rõ ràng hơn một chút, bởi vì hắn ở trong thành cùng Cầm thành chiến sĩ tác chiến qua, cũng đã từng nhìn Đức Lỗ Y, Đông Long chiến sĩ vây công dưới tử vong, Cầm Thành các quân đoàn mặc dù cường đại, nhưng cũng không phải địa vị vô địch, bọn chúng cũng là huyết nhục chi khu, trước sau trải qua hai tràng đại chiến, bọn chúng thân mình tiêu hao cũng là thật lớn, mà khuyết hãm số lượng cũng làm bọn chúng có thể dụng binh càng ngày càng ít, bây giờ đúng là thời điểm truy kích tốt.
Cừu hận mãnh liệt khiến cho Hy Lạp Lý đã thấy ưu thế của chính mình đồng thời cũng đã quên một chuyện, hắn đối Cầm thành chiến sĩ cũng không phải chánh thức hiểu rõ. Hoặc giả nói, cho tới vị trí hiện tại, Phật La vương quốc cũng không có ai hoàn toàn rõ ràng tình huống cụ thể Cầm thành các quân đoàn của họ.
Lực hiệu triệu cùng lực ảnh hưởng của Hy Nhĩ Đặc nguyên soái tại trong quân là hơn mười năm thành lập, vì là nhi tử của hắn, Hy Lạp Lý dưới tình huống nhận lĩnh vương mệnh rất nhanh đã tập hợp một chi bộ đội, chỉ là số lượng kỵ binh cùng trên phán đoán của hắn so sánh xem ra ít hơn rất nhiều. Nguyên nhân rất đơn giản, trước ngoài thành ba vạn trọng kỵ binh nọ, cho dù là còn không có bị khí tức thần thú dọa chết, lúc này cũng đã mất đi năng lực chiến đấu.
Bởi vậy, trong thời gian ngắn, Hy Lạp Lý có thể từ trong hơn mười vạn đại quân còn thừa này chọn lựa kỵ binh, số lượng không đến hai vạn.
Hai vạn đánh với ba ngàn, tình huống như vậy nếu xuất hiện tại trong một hồi chiến tranh bình thường hiển nhiên là cục diện một bên lật đổ, chính là, Hi Lạp Lý đối mặt chính là người bình thường sao? Cầm thành quân đoàn có thể sử dụng hai chữ bình thường để phán đoán?
Nhưng là, Hy Lạp Lý chính là đuổi theo không được lùi bước, mặc dù hắn chỉ có không tới hai vạn người, nhưng Hy Lạp Lý hết sức tin tưởng, đám Cầm thành chiến sĩ lực chiến đấu lúc này cũng đã yếu nhược tới một trình độ nhất định, cho dù không thể đem địch nhân tiêu diệt, ít nhất cũng có thể gây cho đối phương tổn thất thật lớn, ý niệm báo thù trong đầu không ngừng kích thích lên đại não của hắn, tổng cộng hơn một vạn tám ngàn kỵ binh, tại dưới tình huống cơ hồ không có sĩ khí do Hy Lạp Lý đái lĩnh mà nói, hướng đến phương hướng đám Cầm thành chiến sĩ rời đi đuổi theo.
Một vạn tám ngàn kỵ binh, tự nhiên là hướng đến đường cũ của đám Cầm thành chiến sĩ rời đi đuổi theo, cho nên, bọn họ cũng đã tiến vào rừng cây. Mà sau một khắc, nghênh đón một vạn tám ngàn Phật La binh lính này, cũng là một tòa rừng rậm sống.
Bất luận là tinh linh tộc hay là Đức Lỗ Y nhất tộc, là chủng tộc phối hợp nhất với đại tự nhiên, mà tự nhiên hệ ma pháp của tinh linh tộc cũng là sở hữu ma pháp sanh mệnh khí tức tối cường, An Nhã từng đối Diệp Âm Trúc nói qua, nếu là ở trong một rừng cây, vậy, thực lực của một gã tinh linh ma đạo sư tuyệt đối có thể so sánh với đại ma đạo sư hệ khác.
Phải biết rằng, lam cấp và tử cấp chênh lệch trong đó dưới tình huống bình thường cơ hồ là không thể vượt qua được, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của tự nhiên ma pháp sư. Cùng so sánh với tự nhiên ma pháp sư, Phật La vương quốc cái loại huyết ma pháp sư này căn bản là không tính cái gì.
Hy Lạp Lý cùng kỵ binh của hắn đái lĩnh là tiến vào rừng rậm, cho nên, bọn họ nghênh đón, cũng là lần này Diệp Âm Trúc đái xuất Cầm thành mười vị nữ tế ti nọ đến từ tinh linh tộc có thực lực ma đạo sư lần đầu tiên thi triển ma pháp.
Cái gì là tự nhiên ma pháp? Lợi dụng lực lượng bên trong đại tự nhiên để công kích địch nhân, hoặc giả nói là chỉ huy lực lượng của đại tự nhiên công kích địch nhân, được gọi là tự nhiên ma pháp. Có sanh mệnh khí tức càng mãnh liệt tự nhiên lực lại càng dễ dàng bị tự nhiên ma pháp lợi dụng, rừng rậm, hiển nhiên là vũ đài tốt nhất của tinh linh ma pháp sư.
Cho nên, sau khi Hy Lạp Lý cùng đại quân của hắn tiến vào rừng rậm, khắp rừng rậm đều như sống dậy.
Khô thảo khô mềm mại đã biến thành dây thừng uống lượn cứng cỏi, cây cối thật lớn, tất cả nhánh cây đều đã biến thành lợi khí ngăn cản địch nhân tiến tới, thậm chí một mảnh lá cây nọ, tại lúc này cũng đã biến thành lưỡi dao sắc bén cắt đứt sanh mệnh.
Sanh mệnh tiêu vong nương theo đó là không ngừng xuất hiện tiếng kêu thảm thiết, chỉ trong phút chốc đã khuếch tán tràn ngập khắp trong rừng rậm. Cạm bẫy của mười tinh linh nữ tế ti bày ra, cho dù là Hy Lạp Lý bọn họ muốn chạy đi, cũng đã biến thành một chuyện khó khăn. Không biết thực lực chánh thức của đối thủ, kết quả tựu chỉ có một, chính là chết!
Cầm thành đại quân sớm trước khi Hy Lạp Lý dẫn người trùng nhập rừng cây đã từ trong phiến rừng rậm này rút ra ngoài, mặc dù tình trạng thân thể của đám chiến sĩ đều phi thường mệt mỏi, nhưng Diệp Âm Trúc hạ đạt mệnh lệnh lại như trước là gia tốc chạy đi.
Sau hai canh giờ, khi Cầm thành đại quân ngoại trừ Bỉ Mông quân đoàn cùng tử thần long lang kỵ sĩ đoàn còn có dư lực ra, mấy quân đoàn khác rốt cục chịu không nổi, bôn ba không ngừng trong thời gian dài, thân thể đã đến gần cực hạn, Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ hạ lệnh tu chỉnh, mà tại đây thì, giác ưng kỵ sĩ trên không trung lại truyền trở về một cái tin tức đặc biệt.