Tổng cộng chỉ có mười một người được nhập học, ai cũng lộ sắc mặt vui mừng, số còn lại mang theo thần sắc bất mãn rời khỏi lễ đường. Âm Trúc không có tên trong danh sách được ở lại, nhưng hắn cũng không chuyển động rời khỏi lễ đường, vẫn ngồi im một chỗ suy ngẫm về những lời mà bạch y nữ tử trước khi rời đi nói.
Lão phụ nhân trên bình đài đi xuống chỗ hắn: " Ngươi, đứng lên, nói cho ta biết tên ".
" Ý, Ny Na hệ chủ gọi ngươi đấy ". Nữ tử ngồi cạnh hắn từ đầu đến giờ khẽ huých một cái, nàng cũng là một trong những người được ở lại.
Âm Trúc lúc này mới bừng tỉnh, quay lại nhìn lão phụ nhân: " A! Ta tên là Diệp Âm Trúc. Ngài hảo, Ny Na nãi nãi ".
Yên tĩnh, cả lễ đường đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh một cách đáng sợ.
" Ta vừa nói gì không phải sao? ". Âm Trúc ngơ ngác hỏi nữ tử ngồi bên cạnh.
Lúc này, ánh mắt của mười nữ tử còn lại cũng đang tập trung vào Âm Trúc, mặt ai cũng tái mét vì sợ hãi. Ai cũng biết Ny Na - hệ chủ thần âm hệ ghét nhất người khác nói mình già.
" Sao vậy? … Gia gia của ta đã nói, thấy phụ nữ cao tuổi nên gọi là nãi nãi cho lễ phép ".
" Ngươi … ". Nhìn bộ dáng ngây ngô của Âm Trúc, Ny Na hận không thể xông tới bóp cổ cho hắn sùi bọt mép ra để hắn nhớ bài học ngày hôm nay. Nàng cố nén lửa giận trong lòng, hỏi: " Ngươi cũng đến bào danh thần âm hệ phải không? ".
Bích Cơ lúc này biết Ny Na đang tức giận nên vội trả lời thay cho Âm Trúc: " Đúng vậy, hệ chủ, hắn vừa mới báo danh, do ta dẫn tới. Ngài xem … ". Vừa nói, nàng vừa chăm chú nhìn Âm Trúc. Màn hợp tấu vừa rồi của Âm Trúc làm cho nàng thật sự rung động, nàng không thể tin được là cầm nghệ của Âm Trúc đã đạt tới mức này, cho dù là chanh cấp thần âm sư như nàng cũng biết không thể bằng hắn.
Ny Na hừ lạnh một tiếng, nói: " Không nghĩ tới còn có nam nhân theo học thần âm sư. Được rồi, ngươi cũng được nhận vào. Bây giờ các ngươi có thể chuẩn bị thu sếp để nhập học là vừa ". Nói xong, nàng quay đầu đi thẳng.
" Oa, một nam thần âm sư. Chức nghiệp này lại có thể tồn tại sao? Thật là thần kỳ ". Một tiếng reo hưng phấn vang lên làm Âm Trúc giật nảy mình. Chỉ thấy đó là một nữ tử vóc người thấp bé, tuổi chừng mười sáu, mười bảy đang chạy đến tò mò nhìn hắn. Các nữ tử còn lại cũng tập trung vây quanh hắn.
" Tại soa ngươi lại lựa chọn thần âm sư chức nghiệp a! Hình như cho đến bây giờ không có nam nhân nào nguyện ý lựa chọn loại ma pháp này. "
Đủ mọi loại hương phong xử nữ truyền đến mũi hắn. Đã được An Nhã dạy bảo một ít kiến thức vè chuyện nam nữ nên bây giờ bị cả đám nữ tử bao vây, Âm Trúc không khỏi đỏ mặt. Hắn cảm nhận tim mình đang đập thình thịch như trống, chưa bao giờ trong người lại có cảm giác kỳ lạ đến vậy, chỉ biết gãi gãi đầu nói: " Thần âm sư có gì bất hảo chứ? ".
" Hảo ý tứ a! Quả xứng đáng là một cây tùng cho vạn gốc mai nương tựa. Vừa rồi ta nghe ngươi đạn cầm hay lắm, ngươi học cầm lâu chưa? ". Cô gái lúc nãy reo lên lại hỏi tiếp.
Âm Trúc gật đầu: " Đúng vậy, ta học cầm nghệ đã gần mười sáu năm rồi ".
" Ngươi hảo, nhạc cụ của ta là tiêu ". Nguồn truyện: Truyện FULL
Âm Trúc con mắt sáng ngời, phải biết rằng tiêu là loại nhạc cụ có thể hòa tấu với cầm hoàn mỹ nhất. " Thật tốt quá, sau này nhất định phải lĩnh giáo kỹ nghệ thổi tiêu của ngươi ".
Lại có một nữ tử bận hồng y nói: "Ngươi đừng có mà thiên vị như vậy, chẳng lẽ ngươi chỉ thích những người thổi tiêu sao? ".
Âm Trúc nghệt mặt ra, hỏi: " Vậy chẳng lẽ các nàng đều thổi tiêu hết hay sao? ".
Tiếng cười đột nhiên vang dội khắp lễ đường, các nữ tử trong lòng đều không khỏi nảy sinh hảo cảm với Âm Trúc, thầm nghĩ nam tử đầu tiên của thần âm hệ quả thật rất dễ thương a.
Cô gái thổi tiêu bây giờ mới biết ý tứ gán ghép mình với Âm Trúc, nhất thời khuôn mặt trở nên đỏ bừng vì xấu hổ: " Các ngươi … đi chết hết đi ".
" Được rồi, các cô nương, nhiệt náo đã đủ chưa, sau này sẽ đều là đồng học của nhau cả, lo gì không có cơ hội. Bây giờ hãy theo ta nào ". Bích Cơ cố nén cười, nhìn đám người trẻ trung hoạt náo trước mặt, nàng có chút hâm mộ. Mười năm trước, chình bản thân nàng chẳng phải cũng nhí nhảnh yêu đời như vậy sao?
Theo sau Bích Cơ, tính cả Diệp Âm Trúc là mười hai người rời khỏi lễ đường. Âm Trúc đi ở sau cùng, nhìn các nữ tử phía trước vừa đi vừa cười đùa rúc rich không khỏi có cảm giác thoải mái trong lòng, thầm nghĩ cuộc sống sau này ở Mễ lan học viện chắc cũng sẽ không tệ.
" Ngươi hảo ". Một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai Âm Trúc, chính là nữ tử ngồi cạnh hắn lúc nãy, chủ nhân của ngọc vân cầm.
Nàng cao đến ngực Âm Trúc, bộ quần áo màu lam phối hợp với đôi mắt cùng màu tạo một cảm giác ôn nhu như nước, làm Âm Trúc có cảm giác rất giống khi ở bên An Nhã, chỉ có thanh âm là khác thôi.
Âm Trúc vội nói: " Ngươi hảo, vừa rồi ta quả thực vô lễ khi mượn cầm của ngươi … ".
Nữ tử dịu dàng nói: " Không sao đâu. Ngươi đạn cầm thật tốt, ca xướng cũng hay nữa ".
" Ngươi cũng nghe được ư? ". Âm Trúc kinh ngạc nhìn nữ tử, mặc dù vừa rồi hắn đã khống chế tâm tình cùng ma pháp lực của mình khiến cho người khác khó có thể cảm nhận, chỉ có bạch y nữ tử hò tấu cùng Âm Trúc mới có thể hiểu. Vậy mà nữ tử này lại nghe được, chứng tỏ thiên phú của nàng về âm nhạc cùng tinh thần lực không phải tầm thường.
Nữ tử gật đầu: " Đúng vậy! Nhưng ta chỉ nghe được đoạn đầu thôi, đoạn sau ta nhớ không rõ, tinh thần ta lúc ấy đã hoàn toàn đắm chìm vào trong sự hòa tấu cầm tranh của hai người. Ta biêt càm tranh không thể hòa tấu, vậy àm tại sao ngươi lại có thể làm được như vậy? À quên mất, tên ta là Lam Hi ".
Âm Trúc gật đầu đáp: " Cầm tranh quả thật không dễ dàng hợp tấu, nhưng nếu tập trung vào nhạc khúc, chú ý vận dụng một chút kĩ xảo thì có thể làm được. Chỉ bất quá là rất khó có thể hỗ trợ nhau mà thôi, chỉ có thể tấu hai loại chậm một nhịp so với nhau ".
Lam Hi chợt nói: " Nguyên lai là như vậy. Nhưng nếu không có kỹ xảo xuất sắc, sợ rằng rất khó có thể làm được. Ngươi đối với cầm tâm đắc như vậy, sau này có thể dạy ta được không? Ta còn mới nhập môn mà thôi ".
Diệp Âm Trúc mỉm cười: " Không có vấn đề gì. Ta không thể dạy ngươi được, chỉ có thể giúp ngươi thôi, trình độ của ta so với các vị sư phụ còn kém lắm. Sau này có chuyện gì ngươi cứ hỏi ta là được ".
" Cám ơn ngươi, ngươi quả thực là một người tốt. Vừa rồi các nàng giễu cợt ngươi, chẳng lẽ ngươi không tức giận chút gì sao? ".
Âm Trúc cười khổ nói: " Không phải không tức giận, chỉ là các nàng nói gì ta có chút không hiểu được ".
Lan Hi lè lưỡi ra trêu hắn, cử chỉ rất là đáng yêu: " Vừa rồi gan ngươi to đấy! Dám gọi hệ chủ là Ny Na nãi nãi, chẳng lẽ ngươi không biết nàng rất ghét bị gọi là người cao tuổi sao? May mà ngươi vừa rồi hòa tấu tuyệt vời, nếu không sẽ rất khó được nhập học ".
Âm Trúc kinh ngạc nói: " Thật không? Vậy mà ta lại không biết a! ".
Lam Hi thật sự đầu hàng hắn: " Ngươi cái gì cũng không biết. Chẳng lẽ trước khi khảo thí, ngươi không hề tìm hiểu thông tin về Mễ lan học viện sao? Đừng nói với ta là ngươi không biết tí gì về nơi này nhé! ".
Âm Trúc lại gật đầu một cách ngây ngô: " Ta quả thật không biết a! ".
Lam Hi chỉ biết trợn tròn mắt nhìn hắn: " Ca ngợi Pháp lam! Ngươi thật là …. như vậy mà cũng qua khảo thí được, xem ra vận khí ngươi rất tốt. Cũng may mà ngươi tham gia khảo thí ở thần âm hệ đấy, các thí sinh tham gia cực kì ít, chứ ngươi mà qua các hệ khác là bị loại ngay. Mỗi năm Mễ lan học viện có ít nhất hai mươi vạn thí sinh đến dự thi, nhưng số người trúng tuyển chưa bao giờ vượt qua hai ngàn, tỷ lệ chỉ có một phần trăm. Ngươi cũng nên biết một số điều cơ bản sau: Mễ lan học viện chia làm nam bắc lưỡng khu, nam khu gọi chiến sĩ khu, tất cả các chức nghiệp liên quan đến chiến đấu bằng vũ kĩ đều có ở đấy, còn chúng ta bên này là bắc khu hay còn gọi là ma pháp khu, bao gồm các hệ ma pháp. Bất luận nam khu hay bắc khu cũng đều thuộc trung tâm học viện, bên ngoài còn có những nơi giúp ngươi luyện tập kĩ năng chiến đấu. Hôm nay là ngày khảo thí nên tất cả các thí sinh đều tập trung cả ở đây, thần âm hệ chúng ta khảo thí muộn nhất nên ngươi mới thấy vắng vé như vậy ".
Lam Hi đang nói dở thì Bích Cơ đã dừng lại, mọi người chú ý thấy trước mặt mình có rất nhiều tân sinh khác đang đăng ký học hệ của mình, âm thanh vô cùng huyên náo.
Bích Cơ phất tay nói: " Được rồi, mọi người đăng ký xong thì đi tìm ký túc xá của mình đi. Ngày mốt mới chánh thức đi học, các ngươi có thể nghỉ ngơi trong các ký túc xá do học viện an bài, cũng có thể đi ra ngoài dạo chơi. Bất quá các ngươi phải chú ý tới sự an toàn của bản thân ". Nói xong, nàng liếc nhìn Âm Trúc giữa đám nữ tử một cái rồi mới gọi ngọc giác mã rời đi.
" Ca ngợi Pháp Lam! Mau nhìn kìa, những mỹ nữ tân sinh của thần âm hệ đang tới ". Không biết ai đã hô to như vậy. Mặc dù thần âm hệ cũng là một hệ của Mễ lan học viện nhưng thực lực lại không được mọi người thừa nhận, họ chỉ biết thần âm hệ là nơi tập trung những mĩ nữ xinh nhất học viện mà thôi.
Nhất thời mười một vị mỹ nử trở thành tiêu điểm, những tân sinh đang tiến hành đăng kí ánh mắt đều tập trung cả vào đây. Bất luận địa phương nào, sức ảnh hưởng của mỹ nữ quả thật quá lớn. Vài người đã ngay lập tức tỏ vẻ hào hoa, ân cần nhường lối cho các mỹ nữ: " Nơi đăng kí thần âm hệ ở kia kìa, các nàng cứ tiếp tục đi về phía trước đi ".
Các vị mỹ nữ không hề khách khí, đi theo con đường vừa mới tạo, không quên ban phát những nụ cười ngây ngất lòng người, khiến các nam nhân quanh đấy mê mệt. Âm Trúc cũng lẽo đẽo theo sau mười một mỹ nữ, đang chuẩn bị tiến tới bàn đẳng ký thì bị chận lại.
" Tiểu tử, ngươi là người hệ nào, muốn lợi dụng thời cơ đục nước béo cò sao? ". Hai thân hình cao to lực lưỡng " nghĩa hiệp " ra tay ngăn cản hắn, nhìn hắn bằng con mắt tóe lửa.
Âm Trúc sửng sốt hỏi: " Ta cũng là người đến đăng ký gia nhập thần âm hệ, tại sao ta không được đi? ".
" Ngươi là người thần âm hệ? Đúng là nói khoác không biết ngượng mồm, thần âm hệ có bao giờ tuyển nam nhân? ". Một trong hai gã có mái tóc hồng khinh miệt nói. Bởi vì diện mạo anh tuấn của Âm Trúc nên rất nhiều nam đệ tử ghen ghét, thấy hắn theo đuôi các mỹ nữ là ra tay ngăn chặn luôn.
" Ai nói thần âm hệ chúng ta không có nam nhân theo học. Chúng ta có thể chứng minh hắn thuộc thần âm hệ ". Nữ tử thổi tiêu không biết từ lúc nào đã quay lại bên Âm Trúc, gân cổ lên nói.
" A! ".
Trong phút chốc toàn trường lâm vào trạng thái yên tĩnh, mọi ánh mắt chuyển sự chú ý từ các mỹ nữ về Âm Trúc làm hắn có chút xấu hổ.
Hông phát nam đệ tử ngơ ngác nhìn Âm Trúc: " Hắn, hắn thật sự thuộc thần âm hệ sao? ".
Nữ tử thổi tiêu ngạo nghễ đáp: " Đúng vậy, ta thèm nói dối các ngươi sao ".
Các nam đệ tử sắc mặt đồng loạt biến đổi, nhìn rất khó coi. Đột nhiên có một người tiến lại gần Âm Trúc, vẻ mặt kích động nói: " Vĩ đại a! Ngươi nhất định là một tay tán gái cao thủ đúng không? Vì nghe đồn mỹ nữ tập trung hết tại thần âm hệ, ngươi không tiếc thân mình hi sinh để gia nhập thần âm hệ, bội phục, bội phục. Ngươi nhất định phải thu ta làm tiểu đệ, truyền hết tuyệt học tán gái cho ta ".
Bây giờ đủ mọi loại ánh mắt nhìn vào Âm Trúc, hâm mộ có, ghen ghét có, hiếu kỳ có, mà khinh thường cũng có. Sự xuất hiện của nam đệ tử đầu tiên của thần âm hệ đã trở thành tiêu điểm để bàn luận, âm thanh xì xào vang lên không ngớt, có lẽ Diệp Âm Trúc đã trở thành người nổi danh nhất của Mễ Lan học viện.
Âm Trúc khi nghe nam tử kia nói nhíu mày hỏi: " Hi sinh? Sao ta phải hi sinh? Thần âm hệ thật sự chưa từng có nam học viên nào hay sao? ".
Hông phát nam tử không chút do dự đáp: " Đương nhiên, từ khi Mễ lan học viện thành lập đến nay, qua mấy trăm năm tuyệt không có một ai cả. Ngươi thật quá vĩ đại a, vì mỹ nữ mà tổn hao tâm lực đến như vậy, ta thật không nghĩ tới. Ta là Tư Thiết Lạp thuộc kiếm sư hệ, ngươi phải nhớ kĩ nhé. Nếu ngươi là người thần âm hệ thì mau đi báo danh đi ". Vừa nói, trong lòng hắn thầm nghĩ, giờ mà đặt nền móng quan hệ tốt với tiểu tử này, biết đâu sau này hắn sẽ giới thiệu cho mình vài vị mỹ nữ. Nghĩ tới đây, khóe miệng hắn mỉm một cụ cười ẩn ý chỉ mình hắn hiểu.
Sau khi chứng minh được thân phận, Diệp Âm Trúc có thể đi thẳng tới chỗ báo danh àm không ai ngăn chặn.
" Một trăm kim tệ ". Vị sư phụ nơi đăng ký lạnh lùng nói, thanh âm lạnh như băng khiến cho người ta có cảm giác hơi run sợ.
" A! Đắt như vậy sao? ". Âm Trúc giật mình hỏi lại, toàn bộ tài sản của hắn bây giờ chỉ có mười kim tệ.
" Sư phụ, ta không có nhiều tiền như vậy ". Mặc dù biết học phí rất cao nhưng hắn không ngờ lại cao đến thế, một trăm kim tệ a, đủ cho một gia đình bình thường dùng trong mấy năm đấy.
" Không có tiền ngươi tới Mễ lan học viện làm gì? Đây mới chỉ là lệ phí đăng ký thôi, sua này còn có nhiều khoản thu khác, nếu ngươi đã không có tiền thì nên đi sớm đi ". Vị sư phụ phất tay đuổi Âm Trúc như đuổi một con ruồi.
" Ta tưởng rằng ngươi phê bình dong binh đoàn chúng ta thì phải có bản lĩnh cỡ nào chứ, ai ngờ ngay cả học phí cũng không đóng nổi, đúng là ngu ngốc ". Đám đông tự động tách ra nhường đường, một thân ảnh màu phấn hồng dần dần đi tới. Người này Diệp Âm Trúc có biết, chính là nữ tử thuộc dong binh đoàn cấp S mà hắn đã gặp ở dong binh tổng hội.
" Ta không ngu ngốc ". Âm Trúc trầm giọng nói.
Nữ tử hừ một tiếng: " Đến Mễ lan học viện mà ngay cả học phí cũng không có, hơn nữa còn gia nhập thần âm hệ, ngươi không ngu ngốc thì là gì? Một tiểu tử vô tri mà dám bình luận la lan dong binh đoàn chúng ta, ta nghĩ ngươi nên biến nhanh khỏi nơi này đi. Mễ lan học viện không chào đón cùng quỷ ( nghèo mạt rệp) ".
" Ngươi … ". Âm Trúc tức giận nhìn nữ tử trước mặt, hữu thủ đã nắm chặt thành quyền chuẩn bị xuất ra xong lại thu về. Hắn cố nén lửa giận trong lòng lại nói " Ta không đánh phụ nữ ".
" Ha ha … ". Nữ tử cười ha hả. " Thật chết cười, ngươi tưởng ngươi có thể đánh được ta sao? Bằng vào thực lực của một xích cấp ma pháp sư ư? Không có tiền nộp học phí thì nhanh cút đi, đừng làm cản trở người khác ". Trong lời nói của nảng tràn ngập ngữ khí khinh miệt.
" Ai nói hắn không có tiền nộp học phí, ta sẽ nộp thay hắn ". Một thanh âm lạnh như băng từ đám người xung quanh vang lên. Một thông đạo nữa lại được mở ra. Người mới xuất hiện chính là bạch y nữ tử vừa mới cùng hắn hòa tấu lúc nãy.
Nàng chậm rãi đi tới bên người Âm Trúc, đặt một viên hồng bảo thạch lên bàn, hướng tới người phụ trách báo danh nói: " Đây là học phí của hắn ".
Hồng bảo thạch trên đại lục lưu thông rất ít, chỉ có đại quý tộc mới sử dụng, tùy theo giá thị trường mà giá trị của hồng bảo thạch thay đổi nhưng lúc nào cũng có giá trên một trăm kim tệ.
" Hải Dương, là ngươi? Tại sao lúc nào ngươi cũng cùng ta đối nghịch thế? ". Nữ tử ma pháp sư tức giận nói.
" La Lan, ta không phải cùng ngươi đối nghịch, ta chỉ không để ngoại nhân khi dễ thần âm hệ đệ tử tân sinh mà thôi ". Thanh âm Hải Dương vẫn lạnh như băng vang lên nhưng trong lòng Âm Trúc lại có cảm giác thật ấm áp, khuôn mặt tái nhợt của nàng lúc này càng nhìn càng thấy cao quý.
La Lan chỉ vào Diệp Âm Trúc nói: " Hảo, coi như ngươi lần này thoát được. Bất quá nếu ngươi là nam nhân thì ba ngày sau hãy gặp ta trên lôi đài dành cho tân sinh. Nếu không đến thì mỗi lần thấy mặt ta hãy cút nhanh cho ta khỏi phải phiền toái ".
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, ánh mắt đầy sự châm chọc, giả bộ quan tâm hỏi: " A, ta quên mất, các ngươi là thần âm hệ đệ tử, thần âm hệ từ trước đến nay chưa bao giờ tham gia đại hội so tài tân sinh, nếu các ngươi tham gia so tài mà không có lực công kích thì biết làm sao đây? ".
" Ta sẽ tham gia ". Diệp Âm Trúc trực tiếp đáp ứng sự khiêu chiến của La Lan, không chút đắn đo suy nghĩ.
Hải Dương nhíu mày, thấp giọng nói: " Đừng quá xúc động … ".
" Ta sẽ tham gia ". Âm Trúc một lần nữa trang trọng nói, ánh mắt kiên định tỏ ý không gì lay chuyển được quyết định của mình. " Mặc dù ta không biết đại hội so tài tân sinh là cái gì nhưng ta chấp nhận sự khiêu chiến của ngươi ".
Giờ phút này, hắn nhớ lại ngày còn bé, ông nội lần đầu tiên truyền thụ cho hắn trúc đấu khí thì có nói qua: làm người không được có ngạo khí nhưng không thể không có ngạo cốt. Là trúc tông truyền nhân, ban thân phải giống cây trúc, cao vút, ngạo nghễ giữa trời.
La Lan hừ một tiếng: " Hảo a! Ta sẽ chờ xem tại lôi đài ngươi có thể gặp ta được hay không, sợ rằng ngươi ngay cả trận đấu đầu tiên cũng không thể vượt qua được, hoặc còn không đủ tư cách tham gia nữa cơ ". Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Hải Dương bên cạnh Diệp Âm Trúc, tựa hồ muốn nói gì xong lại thôi, xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng La lan bỏ đi, trong ánh mắt Âm Trúc lộ rõ quyết tâm, tựa hồ hắn đã lớn thêm vài phần.
" Ngươi thật sự muốn tham gia đại hội so tài tân sinh? Ngươi nên biết chúng ta thuộc thần âm hệ a ". Tuyết Linh – nữ tử thổi tiêu có chút bất an nói.
Diệp Âm Trúc gật đầu với Tuyết Linh: " Đúng vậy, ta sẽ tham gia. Gia gia ta đã nói: một nam nhân cho dù phải đối mặt với khó khăn gì cũng không được lùi bước ".
Tuyết Linh kinh ngạc nhìn Âm Trúc, suy nghĩ một chút rồi cười nói: " Hảo a! Vậy cứ tính thêm ta vào đội ngũ tham gia đại hội so tài tân sinh, ta sẽ giúp ngươi ".
" Còn có ta, ta cũng sẽ giúp ngươi ". Một thanh âm truyền đến, Âm Trúc nhận ra đó chính là Lam Hi.
Hải Dương thanh âm vẫn bình thản như trước: " Mối lần tân sinh quyết đấu có một người thuộc học hệ tham gia ".
Diệp Âm Trúc như chợt nhớ ra điều gì, vội nói: " Cám ơn ngươi, bất quá ta sợ sau này không có đủ tiền trả lại ngươi ". Hắn định quay lại lấy viên hồng bảo thạch trả lại cho Hải Dương nhưng vị sư phụ thu lệ phí đã cất đi lúc nào không biết.
Hải Dương xoay người rời khỏi chỗ này, lạnh lùng đáp: " Ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi, sau này không cần trả lại ". Nàng không biết rằng trong lòng Âm Trúc đã lưu lại ấn tượng sâu sắc về nàng.
" Đây là giáo phục của ngươi, đây là chìa khóa túc xá. Ngươi ngụ tại phòng số 623 hỗn hợp khu ". Vị sư phụ thu phí báo danh không thèm ngẩng mặt nhìn Âm Trúc, lạnh lùng đưa cho hắn giáo phục cùng chìa khóa.
" Phòng số 623 thuộc hỗn hợp khu? Nó ở đâu vậy? ". Âm Trúc có chút mờ mịt. Bên cạnh Lam Hi và Tuyết Linh đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
" Ta biết, để ta dẫn ngươi đi ". Tư Thiết Lạp chủ động nói.
" Cám ơn ngươi ". Diệp Âm Trúc trong lòng cảm thấy vui vẻ, vừa rồi sự xuất hiện của La Lan đã ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của hắn, đến bây giờ hắn mới bình tĩnh được. Hắn thầm nhủ: xem ra tại học viện này cũng có không ít người tốt.
" Vậy ngày mai gặp lại nhé, chúng ta cũng đi nhận phòng đây ". Tuyết Linh nhiệt tình vẫy tay chào Âm Trúc. Lam Hi thì mỉm cười, gật đầu chào hắn.
Sau một đợt báo danh phong ba, tân sinh lại tiếp tục công việc của mình. Tư Thiết Lạp vỗ vai Âm Trúc, nói: " Đi thôi, chúng ta chỉ đi bộ nên cần đi nhanh một chút ". Hai người rời khỏi đám đông, Tư Thiết Lạp chạy về phía trước, tuy tần suất hắn không phải rất nhanh nhưng do bộ phúc rất lớn nên tốc độ cũng không chậm.
Âm Trúc triển khai cước bộ chạy theo, vừa đi vừa hỏi: " Tư Thiết Lạp, hỗn hợp khu ở nơi nào vậy? Cách nơi này rất xa hay sao? ".
Tư Thiết Lạp cười nói: " Hình như lão sư phụ báo danh nhìn ngươi không thuận mắt nên mới an bài ngươi ở hỗn hợp khu. Nếu ngươi là nữ tử chắc hẳn sẽ được vào thần âm hệ túc xá, đáng tiếc ngươi lại là một nam nhân, không thể ở chung với các nữ tử được. Hỗn hợp khu là một nơi đặc biệt, hoàn cảnh kém các khu ký túc xá khác. Mễ lan học viện có phần lướn đệ tử là con cháu quý tộc nhưng cũng có không ít người do có tài năng nên được nhận vào, đều được an bài ở đấy. Học viện cũng không cấm những người đó đi làm thêm để kiếm tiền nộp học phí ".
Hai con mắt Diệp Âm Trúc sáng ngời: " Nói như vậy ta cũng có thể? ".
Tư Thiết Lạp đáp: " Đương nhiên rồi. Bất quá ngươi phải tự đi tìm việc. Mà này, ngươi thật sự muốn tham gia so tài ở tân sinh đại hội sao? ".
Âm Trúc gật đầu thừa nhận: " Đúng vậy. Nhưng ta chả biết chút gì về nó vả, ngươi có thể chỉ bảo thêm cho ta không? ".
Tư Thiết Lạp nghe vậy cước bộ hỗn loạn, lảo đảo suýt ngã, trợn tròn mắt nhìn Âm Trúc: " Không thể nào, ngươi không biết đại hội so tài tân sinh là cái gì mà cũng đã nhận lời khiêu chiến của La Lan tiểu ma nữ sao? Ngươi đúng là thần tượng trong lòng ta ". Miệng thì nói như vậy nhưng mắt hắn nhìn Âm Trúc, cảm thấy trước mặt mình quả thực là một đại ngu ngốc nhân.
Âm Trúc gãi gãi đầu đáp: " Ta từ A tạp địch á tới, đối với nơi này hết thảy đều không biết ".
Tư Thiết Lạp nói: " Thì ra là như thế. Hàng năm học viện chiêu mộ tân sinh đều tiến hành một đại hội so tài để kiểm tra tố chất của tân sinh. Khi ngươi vào được vòng trong sẽ chính thức được công nhận là đệ tử tiềm năng, sẽ được học viện quan tâm bồi dưỡng. Ngoài ra thắng một trận là có phần thưởng bằng kim tệ ".
" Như vậy thì tốt quá ". Âm Trúc kinh hãi nói. Hắn bây giờ đang rất thiếu tiền, ngay cả cơ hội trả cho Hải Dương một trăm kim tệ cũng rất khó. Mà sau này còn chi phí cho cuộc sống nữa a!
Tư Thiết Lạp tức đến phát điên lên, hỏi lại: " Tốt ư? Ngươi cho rằng đạt được những điều như vậy là rất dễ dàng sao? Tân sinh dựa theo học hệ mà phân biệt. Mỗi học hệ sẽ cử ra đội ngũ tân sinh mạnh nhất của mình tham gia, cho nên sẽ có ba ngày để mỗi học hệ tự điều chỉnh. Sau đó sẽ cử ra bốn người tân sinh cùng một đệ tử cấp cao của học hệ tham dự. Phương thức lựa chọn đối thủ là rút thăm, bên chiến sĩ chúng ta có mười bảy học hệ, bên ma pháp các ngươi có chín học hệ. Mà thần âm hệ các ngươi từ trước đến nay không được coi là một học hệ chính thức, chỉ là một tiểu hệ của tinh thần hệ thôi. Sau khi lựa chọn được học hệ đứng đầu của chiến sĩ và ma pháp, hai học hệ đó sẽ chính thức quyết đấu để giành ngôi quán quân. Có thể vào Mễ lan học viện thì phải là tinh anh trên toàn đại lục, mà những cuộc so tài này thuộc về tinh anh trong số tinh anh. Trong lịch sử của Mễ lan học viện, thần âm hệ chưa tham gia đại hội so tài tân sinh bao giờ. Tinh thần hệ ba năm gần đây liên tục chiến thắng, giành quyền tham dự trận đấu cuối cùng. Tiểu ma nữ La Lan vừa rồi là cháu gái của tộc trưởng đời thứ nhất la lan gia tộc, thiên tài phong hệ ma pháp sư, mới mười sau tuổi đạt hoàng cấp trung giai, có thể xem là một tân sinh đầy tiềm năng. Nhưng mà thần âm hệ các ngươi tham gia thi tài, sợ tìm đủ năm người cũng rất khó ".
Mặc dù phải nghe một tràng dài những lời giả thích của Tư Thiết Lạp nhưng trí nhớ của Âm Trúc quả thật siêu cường, không bỏ sót một từ. Hắn trong lòng thầm nghĩ xem ra lần này tham gia có chút khó khăn đây, nếu chỉ có một mình tham gia thì không có vấn đề gì nhưng bây giờ phải kiếm cả một đội ngũ năm người a! Vừa rồi Tuyết Linh, Lam Hi và Hải Dương đều đồng ý tham gia, ngoại trừ Hải Dương ra thì Tuyết Linh cùng Lam Hi tinh thần lực rõ ràng không cao, huống chi đội ngũ còn thiếu một người, khó trách La Lan tỏ ra coi thường đến vậy. Không được, bất cứ giá nào cũng phải tham gia, cho dù chỉ có mình ta vẫn cứ đi. Nghĩ tới đây, hắn hỏi tiếp: " Tư Thiết Lạp, vậy quy tắc so tìa là sao đây? Năm người chỉ cần ba người thắng là được sao? ".
Tư Thiết Lạp đáp: " Việc này có thể lực chọn, có ba phương thức tất cả. Nếu song phương từng người một ra thi đấu thì năm trận chỉ cần thắng ba. Phương thức thứ hai là sau một trận, nếu người thắng có thể tiếp tục thi đấu có thể yêu cầu được đấu tiếp với các thành viên còn lại của đối phương, cứ như vậy cho đến khi bị đánh bại mới thôi. Nếu ngươi có thực lực, thậm chí cỏ thể tiếp nhận sự khiêu chiến của đối phương. Phương án còn lại là cả hai đội cùng lên một lúc, hỗn chiến ".
" Hảo, ta đã hiểu rồi ". Nghe qua các loại phương thức, Diệp Âm Trúc trong lòng đã có quyết định, chuyện này do mình đáp ứng cứ để một mình bản thân lên ứng phó được rồi, có thể lần lượt đánh bại từng đối thủ. Lúc này hắn hoàn toàn không ý thức được thực lực của đối thủ mình, cho rằng mình có thể đảm đương tất cả.
Mễ lan học viện quả thực quá lớn, từ khu báo danh đến khu túc xá hỗn hợp, hai người phải chạy mất nửa canh giờ. Điều khiến Tư Thiết Lạp kinh ngạc là ngay cả hắn khi chạy đến nơi cũng phải thở dốc, mặt hơi đỏ, vậy mà hô hấp của Âm Trúc lại hoàn toàn bình thường, ngay cả sắc mặt cũng không biến đổi.
" Đây chính là phòng 623 ". Tư Thiết Lạp chỉ vào một gian phòng, trên cửa có ghi con số 623.
" Cảm ơn ngươi, Tư Thiết Lạp ". Âm Trúc có chút cảm kích nói.
Tư Thiết Lạp cười hắc hắc, nói: " Ta không nhận đâu. Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, sau này nếu ngươi cùng các mỹ nữ có hoạt động ngoại khóa gì cứ kêu ta qua là được a! Thế nhé ".
" A, cũng được ". Diệp Âm Trúc cũng không rõ hàm ý trong lời của Tư Thiết Lạp, tưởng rằng hắn là một người ham vui, muốn hòa đồng cùng bạn bè liền gật đầu đáp ứng.
Sau khi Tư Thiết Lạp rời đi, Âm Trúc dùng chìa khóa mở cửa đi vào. Nhìn căn phòng sẽ gắn bó với cuộc đời mình ở Mễ lan học viện, hắn không khỏi có chút cảm giác bùi ngùi. Phòng nội miễn cưỡng có thể chen vào thêm một người nữa để rửa tay, phòng khách có đúng một cái ghế dài đủ cho hai người ngồi, phòng ngủ có kê hai cái giường cũ kĩ, một bên có cửa sổ nhìn ra bên ngoài là một khoảng đất trống. Cuối phòng ngủ có một gian cửa sau thông ra ngoài. Bên ngoài cửa sổ đang có một tiểu thân ảnh quét dọn, động tác rất nhanh nhẹn. Người đó cao đến ngực Âm Trúc, mặc một bộ quần áo màu xám, nhìn qua có vẻ nhếch nhác nhưng rất sạch sẽ. Cả khu vực quanh đây cũng tương đối rộng lớn nhưng đại bộ phận đã được hắn quét dọn sạch sẽ.
" Ngươi hảo ". Âm Trúc bước tới gần thân ảnh đang làm việc cất tiếng chào, hắn đoán đây là bạn cùng phòng của mình.
Nghe tiếng bước chân lại gần, người nọ xoay người lại. Một khuôn mặt anh tuấn nhưng có chút nhợt nhạt khí sắc hiện ra trước mặt Âm Trúc. Mái tóc màu nâu khoát lên trên vai, một đôi mắt to hiện lên vẻ tức giận vì bị phá đám khi đang làm việc. Nhưng khi nhìn thấy Âm Trúc, chiếc chổi trên tay người đó rơi phịch xuống, người đó cũng không nhặt lên, cứ trân trối nhìn Âm Trúc.
Âm Trúc còn tưởng bản thân đã làm đối phương sợ hãi, vội nói: " Ta cũng ở tại gian phòng này, có lẽ chúng ta là bạn cùng phòng ".
" A! ". Lúc này người bạn cùng phòng với Âm Trúc mới phản ứng lại. " Đúng vậy, địa phương này hơi bẩn, ngươi hãy tránh ra để ta quét dọn cho sạch đã ". Hắn khom lưng cúi xuống nhặt cây chổi, quay lưng về phía Âm Trúc giả bộ tiếp tục làm việc để che dấu đôi mắt đang tràn đầy sự ngạc nhiên của mình.
Âm Trúc quay trở lại phòng ngủ, hành lý hắn chả có gì, chỉ có mỗi bộ giáo phục đặt trên giường. Đúng lúc đó, người bạn cùng phong của hắn cũng đã quay trở về.
" Ta tên là Diệp Âm Trúc, ngươi tên gì? ". Âm Trúc hướng tới người bạn cùng phòng hỏi. Vừa nói, hắn vừa đưa tay định bắt tay người bạn cùng phòng.
" Ngươi cứ gọi ta là Tô Lạp là được. A! Tay ngươi? ". Tô Lạp bắt tay Diệp Âm Trúc, phát hiện tay hắn chỉ có bốn ngón.
Âm Trúc thản nhiên nói: " Không có gì, trời sinh ta đã như vậy, chỉ có tám ngón tay ". Nói xong, hắn đưa nốt tay kia ra trước mặt cho Tô Lạp xem. " Nhưng không sao đâu, tám ngón hoàn toàn không gây ảnh hưởng bất lợi gì cho bản thân ta ".
To Lạp tươi cười hỏi: " Ngươi thuộc hệ gì? "
Diệp Âm Trúc đáp: " Ta thuộc thần âm hệ ".
" Thần âm hệ? Ngươi là thần âm sư? ". Tô Lạp trợn tòn mắt nhìn Âm Trúc.
Âm Trúc cười khổ hỏi: " Tại sao ai biết ta thuộc thần âm hệ cũng kinh ngạc vậy nhỉ? ".
Tô Lạp cố nén cười trả lời: " Ai mà chả kinh ngạc khi có một nam nhân theo học thần âm hệ. Đây là một trường hợp vô cùng đặc biệt ".
Âm Trúc nở nụ cười: " Chắc vậy, bọn họ đều bảo nam nhân theo học thần âm hệ rất hiếm. Mà ngươi quét dọn nưh vậy đã xong chưa? Có cần ta giúp không? ".
Tô Lạp cuống quít khoát tay, nói: " Không cần đâu, mình ta làm là được. Nếu ngươi thật sự muốn giúp thì hãy cho ta một ngân tệ đi ".
" Một ngân tệ? ". Diệp Âm Trúc sửng sốt.
Tô Lạp có chút xấu hổ nói: " Đúng vậy! Trên toàn đại lục này, vật gì cũng đều có giá cả, ngươi xem ta mất không ít công phu mới có thể quét dọn nơi này sạch sẽ, ta đòi một ngân tệ là hơi ít đấy ".
Diệp Âm Trúc lúc này mới hiểu được, nhìn bộ dáng của Tô Lạp, cũng không nói nhiều xuất ra một kim tệ đưa cho Tô Lạp: " Ta chỉ có loại này, không có ngân tệ ".
Tô Lạp đón nhận kim tệ trong tay Âm Trúc, trong mắt tràn ngập vẻ say mê: " Như vậy là tốt lắm, coi như là tiền công ta quét dọn ba tháng đi. Sau này chúng ta tại đây sinh hoạt, tốt nhất là nên tự nấu mà ăn, không cần ra thực đường cho tốn kém. Ta nhận trách nhiệm nấu nướng, một tháng chỉ cần ba kim tệ là được, ở thực đường học viện một tháng mười kim tệ sợ rằng cũng không đủ ". Vừa nói, hắn vừa giơ ba ngón tay trước mặt Âm Trúc, lộ vẻ hưng phấn.
" Được rồi ". Âm Trúc lại móc ra ba kim tệ đưa cho Tô Lạp.
" Tô Lạp, ngươi học hệ gì? ".
" Ta ư? Ta thuộc thích khách hệ, coi như là thiên môn học hệ. Ngươi xem, vóc dáng ta nhỏ thế này, làm thích khách không phải rất thích hợp sao! ".
" Thích khách a! ". Âm Trúc không nhịn được có chút hâm mộ nhìn Tô Lạp. Ông nội hắn từng nói: thích khách là một môn tu luyện phi thường gian khổ, chú trọng vào tấn công và khả năng ẩn dấu. Khi đạt tới thời điểm thích hợp sẽ một kích tiêu diệt đối thủ, nếu không thì chính mình sẽ xong đời bởi khả năng phòng thủ của thích khách rất kém, đối thủ không chết tất sẽ phản công lại. Vóc người nhỏ bé của Tô Lạp quả phi thường thích hợp cho chức nghiệp này.
" Vậy thích khách hệ của các ngươi có thâm gia đại hội tân sinh so tài không? ".
Tô Lạp kinh ngạc nhìn Âm Trúc: " Ngươi nói gì vậy? Có thích khách nào lại quang minh chính địa thi đấu trên lôi đài đâu. Như vậy sẽ không gọi là thích khách nữa. Đừng nói với ta là lần này ngươi cũng tham gia nhé? ".
Diệp Âm Trúc gật đầu: " Đúng vậy! Ta đã quyết định tham gia đại hội so tài tân sinh lần này ".