Kim Giáp Cấm Trùng dù sao cũng là thần thú thập cấp, bây giờ chúng nó còn đang là ấu trùng nên có chút dễ dãi nhưng cũng không có nghĩa là tương lai khi chúng phát triển cũng dễ dàng sai khiến nữa. Căn cứ hiểu biết của Tử đối với Kim Giáp Cấm Trùng dù chúng mới là ấu trùng nhưng chúng đã có một trí tuệ nhất định, dù chưa thể phát thoại nhưng cũng có thể tiến hành trao đổi thông qua tinh thần, một khi tiến vào trưởng thành kỳ thì ma thú thập cấp có thể huyễn hóa thành hình người, không cần phải đợi đạt đến thực lực cường đại tử giai, đó là ưu thế của chúng cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa thập cấp phát triển hình thần thú với ma thú cửu cấp. Nhưng Kim Giáp Cấm Trùng cũng có đặc điểm riêng, theo tổ tiên của Tử truyền lại thì trừ phi hoàn toàn trưởng thành nếu không Kim Giáp Cấm Trùng tuyệt đối không huyễn hóa thành hình người, về lý do thì không một ai biết cả.
Hai con Kim Giáp Cấm Trùng nằm trên mặt đất, phía trước mặt lộ ra một chiếc đùi heo, nhìn chúng thấy rõ vẻ hưởng thụ tựa hồ đã hoàn toàn quên hết những nguy hiểm vừa tao ngộ.
Diệp Âm Trúc sờ sờ thân thể mềm mại bóng loáng của chúng, nhìn cảnh chúng đang chăm chú ăn mà khó tin rằng loại đạn nguyên tố cường đại kia lại do thân thể yếu ớt nay phóng ra.
"Làm thế nào để trao đổi cùng chúng được đây?"
Diệp Âm Trúc thử phóng xuất một tia tinh thần lực để liên lạc cùng chúng nhưng hắn rất nhanh đã thất vọng, ý thức của Kim Giáp Cấm Trùng hoàn toàn nội uẩn trong cơ thể chúng mà tinh thần lực do hắn phát ra căn bản không thể tiến vào thân thể yếu ớt đó được. Phòng ngự lực của Kim Giáp Cấm Trùng tuy yếu nhưng chống cự về mặt tinh thần lại phi thường biến thái. Thân thể chúng như một bức vách thật thể đem toàn bộ ý thức của mình bảo vệ ở trong, Diệp Âm Trúc không ngừng suy tư, hai con Kim Giáp Cấm Trùng này trí tuệ còn kém thông qua ngôn ngữ rất khó cùng chúng trao đổi, lại không cách nào tiến hành trao đổi tinh thần, căn bản không cách nào hiểu được chúng. Sức ăn của hai con Kim Giáp Cấm Trùng mạnh kinh người, chiếc đùi heo to gần bằng thân chúng chỉ chốc lát đã biến mất, một con Kim Giáp Cấm Trùng còn tiến tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, nó khẽ cạ vào Diệp Âm Trúc sau đó nhếch thân trên lên phát ra vài tiếng hừ nhẹ " Ân"
Diệp Âm Trúc từ suy tư bừng tỉnh nhìn con Kim Giáp Cấm Trùng bên cạnh mỉm cười nói:
-Ngươi làm gì vậy, còn chưa ăn no sao?
Kim Giáp Cấm Trùng dùng sức lắc lắc đầu, từ thân hình tròn lẳn của nó vươn ra hai chiếc xúc tu khua loạn trong không khí, miệng thì phát ra thanh âm hừ hừ, từ đôi mắt màu vàng tràn đầy nét say mê, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
Con Kim Giáp Cấm Trùng còn lại cũng tiến tới làm một loạt động tác y như bạn nó, nghe thanh âm của chúng đột nhiên Diệp Âm Trúc như ngộ ra, hắn đoán rằng hai con Kim Giáp Cấm Trùng này như đang muốn nghe hắn đạn cầm cho chúng nghe a! Chẳng lẽ chúng ăn no xong muốn nghe một khúc nhạc sao?
Trong lòng Diệp Âm Trúc nổi lên vài tia yêu thích, quang mang lóe lên, HẢi Nguyệt Thanh Huy cầm lại một lần nữa được lấy ra, dù sao giờ đây cũng đang nhàn rỗi, đạn cầm cho chúng nghe đồng thời còn tu luyện cho chính hắn nữa mà.
Tám ngón đặt trên đàn, một khúc "Viên Mộng" thanh u vang lên, tiếng đàn còn vang vọng lan tỏa khắp cả chiếc hang nhỏ, hai con Kim Giáp Cấm Trùng như thỏa mãn nhất thời cùng im lặng, hai đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Diệp Âm Trúc bộ dáng thập phần hưởng thụ.
Hải Dương cười khúc khích nói:
-Chúng nó quả là khôn lanh, Âm Trúc, có thể để ta cùng hợp tấu một khúc với ngươi được không?
Khúc "Viên Mộng" này nàng cũng biết, hơn nữa thời gian này nàng đang rất cố gắng để linh hồn có thể dung nhập vào nhạc khúc nên khi nghe thấy Diệp Âm Trúc đạn tấu nàng cũng rất muốn thể hiện.
Diệp Âm Trúc mỉm cười:
-Không dám, ta còn mong không được mà, mời ngươi.
Quang mang chợt lóe lên trên tay Hải Dương đột nhiên đã có thể một cây cổ tranh, hai tay nàng khẽ đặt trên dây tranh chờ đến khi Diệp Âm Trúc kết thúc một tiểu tiết mười ngón tay mới cử động cùng hòa tấu cùng Diệp Âm Trúc. Tài nghệ dùng tranh của Hải Dương cũng rất xuất sắc, dù đối với sự kiến giải đối với nhạc khúc không thể so với người mười sáu năm chuyên luyện như Diệp Âm Trúc nhưng tại Thần Âm hệ nàng tuyệt đối là một cao thủ, dưới sự dẫn động của Diệp Âm Trúc tiếng tranh vang lên như tiên ngọc cùng hòa vào thanh âm trầm thấp ngân nga của cổ cầm phối hợp liền lạc như da trời. Diệp Âm Trúc vừa đạn tấu vừa nói với Hải Dương:
-Dụng tâm cảm thụ thâm ý trong nhạc khúc, trừ nó ra ngươi đừng để ý đến bất kỳ thứ gì khác.
Nói xong, hữu thủ của hắn khởi Tê Phượng sơ linh thế, tả thủ xuất Loan Phụng hòa minh thế, âm thanh cổ cầm chợt vang động, tâm huyền cùng cầm huyền trong nháy mắt dung hợp thành một giúp cho Hải Dương dễ dàng cảm thụ được giai điệu của nhạc khúc.
Khi tâm hồn của Hải Dương dung nhập hoàn toàn vào giai điệu của bản hợp tấu thì nàng chợt cảm thấy được tâm hồn của Diệp Âm Trúc cũng như tự cảm giác được sự tồn tại của linh hồn mình. Linh hồn Diệp Âm Trúc không hề có chút tỳ vết nào, "Viên Mộng" khúc, từ mỗi âm tiết rất nhỏ cũng đều khiến cho linh hồn cả hai tới gần nhau hơn, loại cảm giác tuyệt diệu này thậm chí còn mỹ diệu hơn nhiều so với những lời tỏ tình cảm động nhất.
Đúng lúc Hải Dương đã hoàn toàn đắm chìm trong giai điệu tuyệt vời thì Diệp Âm Trúc chợt phát hiện ngoài linh hồn của hắn và Hải Dương chợt xuất hiện hai tia tinh thần lực mỏng monh khác, chúng nó tựa hồ cũng dung hợp vào trong cầm khúc thế nhưng không tìm được đúng lối vào nên chỉ đành khẽ rung động theo giai điệu, thoáng kinh ngạc rồi Diệp Âm Trúc chợt đoán ra vội cẩn thận tiếp xúc với chúng rồi đem chúng đến gần tâm huyền của hắn. Vì hắn chỉ giúp hai tia tinh thần lực đến cạnh tâm huyền của hắn nên không hề ảnh hưởng chút nào đến Hải Dương đồng thời cũng không có bị nàng phát hiện. Đúng theo suy đoán của hắn, hai tia tinh thần lực kia chính là do hai con Kim Giáp Cấm Trùng kia phát ra.
Lúc tinh thần lực của chúng bắt đầu dung nhập vào cầm khúc của Diệp Âm Trúc thì cũng có chút sợ hãi nhưng dưới sự dẫn dắt cổ động của giai điệu và cảm nhận sự trong sáng của linh hồn Diệp Âm Trúc nên dần dần chúng cũng bình tĩnh lại rồi hoàn toàn tiến vào trạng thái hưởng thụ các giai điệu của cầm khúc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một khúc "Viên Mộng" rất nhanh kết thúc nhưng Diệp Âm Trúc không hề ngừng lại cũng không đổi sang bản nhạc khác mà hắn lại bắt đầu đạn tấu lại từ đầu. Dưới tác dụng của tâm huyền và cầm huyền hắn đã hoàn toàn liên lạc được với ý thức của hai con Kim Giáp Cấm Trùng, cầm huyền và tâm huyền thành hai chiếc cầu nối giữa hắn và Kim Giáp Cấm Trùng hơn nữa hắn còn không mất chút tinh thần lực nào cũng có thể dung nhập vào ý thức hải của Kim Giáp Cấm Trùng, cảm nhận được linh hồn cũng trí nhớ của chúng.
Đó là cực bắc hoang nguyên với băng thiên tuyết địa, có hai thân ảnh kim sắc xuất hiện giữa khung cảnh giá buốt đó, thân thể chúng đang run lên từng hồi nhưng không bởi vì cái rét mà vì sợ hãi. Hai thân ảnh dài chừng năm thước toàn thân bao phủ kim giáp huyễn lệ, từ đôi mắt to của chúng thấy rõ vẻ kinh hoàng, một trong hai con cự trùng còn có chiếc bụng rất lớn, ánh mắt nó không chỉ có nỗi sợ hãi mà còn có sự thống khổ. Đúng lúc đó, một tiếng rồng ngâm vang lên, một con cự long xuất hiện giữa không trung, toàn thân tản ra bạch sắc quang mang lộng lẫy, nó không phải là Bạch long trong thất đại long thành, cũng không có thân thể khổng lồ nhưng lại tràn ngập quang mang năng lượng các loại nguyên tố. Một đôi long mục tràn ngập vẻ hưng phấn cùng tàn nhẫn nhìn chăm chú vào hai con cự trùng phía dưới, năng lượng khổng lồ đã bắt đầu ngưng tụ quanh thân nó.
Nặc Khắc Hi, đó đúng là thần thánh cự long Nặc Khắc Hi a! -đang đắm chìm trong ký ức của hai con Kim Giáp Cấm Trùng mà Diệp Âm Trúc vẫn nhận ra ngay thân phận của con cự long kia. Vậy hai con kim sắc cự trùng kia không còn nghi ngờ gì nữa mà chính là hai con Kim Giáp Cấm Trùng trưởng thành.
Một tiếng rít chói tai từ miệng một con Kim Giáp Cấm Trùng phát ra, nó đã tiến lên chắn phía trước con Kim Giáp Cấm Trùng có chiếc bụng to rồi vận năng lượng toàn thân, một quang hoàn kim sắc xuất hiện bao phía ngoài thân nó rồi hình thành một viên đạn nguyên tố khổng lồ trực chỉ hướng cự long đang trên không tiến tới.
Trong mắt thần thánh cự long Nặc Khắc Hi toát ra vẻ khinh thường:
-Kim giáp nhất hệ di dân, hôm nay sẽ là ngày mà các ngươi bị diệt tộc.
Viên đạn nguyên tố bay tới trước người Nặc Khắc Hi thì bộc phát, vô số tia kình khí dày đặc bắn tới, đúng lúc đó trên long thân của Nặc Khắc Hi cũng xuất hiện một vòng tròn thất thải che phủ nó khỏi toàn bộ uy lực do kình khí của viên đạn nguyên tố phát ra.
Oanh một tiếng, uy lực của viên đạn nguyên tố hoàn toàn bị hóa giải, con Kim Giáp Cấm Trùng phía dưới chợt rống lên đầy giận dữ, lại phát ra thêm một viên đạn nguyên tố nữa nhưng công kích của nó hiển nhiên không có tác dụng gì, uy lực sánh với nửa cấm chú làm sao có thể gây uy hiếp cho một thần thoại của Long tộc được đây?
Sau khi ngăn cản đòn tấn công của hai viên đạn nguyên tố Nặc Khắc Hi cũng không vội công kích mà tỏ vẻ như mèo vờn chuột, nhìn nhìn về phía hai con Kim Giáp Cấm Trùng. Đúng khi đó con Kim Giáp Cấm Trùng còn lại đột nhiên cũng dụng toàn bộ sức mạnh của nó phát xuất một viên đạn nguyên tố, đồng thời con Kim Giáp Cấm Trùng kia cũng không hề do dự vận năng lượng cùng tấn công.
Hai viên đạn nguyên tố cùng bay về phía Nặc Khắc Hi, vẻ khinh thường trong mắt cự long đã tiêu mất, một giọng ngâm xướng trầm thấp không ngừng vang lên từ miệng Nặc Khắc Hi, một cột sáng thất thải từ trên trời chiếu xuống, chỉ nháy mắt đã hấp thu toàn bộ năng lượng trên người cự long. Hai viên đạn nguyên tố sau khi phát xuất một viên biến thành màu bạc con một viên mang màu vàng, sau đó chúng cùng dung hợp trên không rồi biến thành một viên đạn lớn gấp đôi, còn sau khi phát ra năng lượng con Kim Giáp Cấm Trùng phía trước nhất thời thu nhỏ lại còn một nửa lúc trước, con Kim Giáp Cấm Trùng có chiếc bụng to thì không ngừng run rẩy rồi một quả trứng màu vàng sậm từ người nó chui ra. Vừa thấy quả trứng cả hai con Kim Giáp Cấm Trùng liền cùng nhìn nhau, trong mắt chúng tràn ngập lòng quyết tâm. Vạn phần lưu luyến nhìn quả trứng dưới đất rồi con Kim Giáp Cấm Trùng vừa sinh ra quả trứng cẩn thận mang quả trứng giấu ở một lỗ hổng dưới đất rồi nhanh chóng dụng một tảng đá lớn che phía trên.
Lúc này, quang mang trên không mãnh liệt dao động khiến Nặc Khắc Hi không thể nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, sau lưng hai con Kim Giáp Cấm Trùng cùng có một đôi cánh màu vàng mỏng manh, sau đó cả hai con Kim Giáp Cấm Trùng cùng phóng thẳng về phía quang mang huyễn lệ trên không. Giờ cả hai con Kim Giáp Cấm Trùng đều không hề có chút sợ hãi nữa, cùng quyết tâm tử chiến chúng biến mất giữa vùng quang mang chói mắt nhất.
OANH - hai sắc nguyên tố đạn nổ mạnh cùng với chiếc cột sáng thất thải, phút chốc tất cả đều hãm vào một mảnh hắc ám. Tâm huyền của Diệp Âm Trúc không ngừng rung động, hắn cảm giác được sự tiếc nuối của hai con Kim Giáp Cấm Trùng trước khi chết đối với con của chúng, cảm giác được tình cảm của chúng với nhau đồng thời còn cảm nhận rõ ràng quyết tâm hy sinh để bảo vệ cho con mình.
Dù đã đoán được kết quả nhưng khi chung quanh chìm ngập trong bóng tối Diệp Âm Trúc vẫn không khỏi thầm cầu khẩn trong lòng vì bọn họ.
Bóng tối như thể vĩnh cửu, lúc này tựa hồ chỉ còn âm thanh của tiếng đàn do Diệp Âm Trúc phát ra vẫn đang rung lên. Đột nhiên, cảnh vật trước mắt lại biến đổi, chung quanh lại bừng sáng lên. Vẫn là nơi đó nhưng cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi, tuyết trắng bao trùm khắp mặt đất, nếu không thấy một hòn đá đang khẽ rung động thì có lẽ Diệp Âm Trúc không thể nào nhận ra được đây vẫn chính là nơi hai con Kim Giáp Cấm Trùng đã chiến đấu cùng Nặc Khắc Hi.
-Phanh một tiếng hòn đá lệch sang một bên để lộ ra quả trứng màu vàng sậm kia, căn bản không thể nào biết được đã trôi qua bao nhiêu năm nhưng giờ đây chỉ thấy trên vỏ quả trứng xuất hiện rất nhiều vết nứt, một tầng quang mang chợt bao lấy quả trứng, mơ hồ bên trong quả trứng có thể thấy hai thân thể đang không ngừng chuyển động. Theo một tiếng rắc rất nhỏ một chiếc đầu chậm rãi từ quả trứng chui ra, trên thân nó còn mang một tầng chất nhầy màu vàng, thậm chí ngay cả mắt nó cũng chưa mở ra, từ miệng nó phát ra tiếng trẻ con khóc rất rõ ràng, ngay sau đó lại thêm một con nữa chui ra, bộ dáng chúng cơ hồ giống nhau như đúc, khi nó từ vỏ trứng chui ra chỉ phút chốc phong vân chợt biến ảo, vốn bầu trời đang tĩnh lặng rất nhanh bị một tầng mây đen hoàn toàn bao phủ, toàn bộ tuyết vực nhưng lại rất yên lặng, vốn tuyết trắng không ngừng rơi xuống cũng ngừng bay, những cơn gió buốt cũng biến mất, dường như đã đến thời điểm tận cùng của cả thế giới, lúc này, hai ấu trùng vừa chui ra khỏi quả trứng thành trung tâm của hết thảy cảnh vật trước mắt.
Đôi mắt nhỏ chậm rãi mở ra, vì cách đó không xa nên Diệp Âm Trúc còn phát hiện ra một điểm bất đồng giữa hai con ấu trùng đó là con bên trái có tròng mắt màu vàng còn tròng mắt con kia mang ngân sắc. Bầu trời hôn ám đột nhiên sáng bừng lên, một tia chớp kim sắc lăng không đánh xuống, cùng lúc đó gần như ngay lập tức từ giữa đám mây đen đang quần tụ trên không trung lại hình thành một tia chớp ngân sắc, kim ngân song sắc lôi điện phân biệt đánh xuống người hai ấu trùng kia, tựa như chính quang mang mà cha mẹ chúng đã lưu lại trước khi qua đời.
Quang mang chói lòa khiến tất cả mọi vật đều trắng lòa, khi Diệp Âm Trúc khôi phục thị lực thì tất cả đều đã khôi phục lại như bình thường, bất quá chỉ có điều khác là thân thể của hai ấu trùng kia đã xuất hiện trên mặt đất, chiếc vỏ trứng đã tiêu mất, ngay cả huyệt động mà chúng ẩn thân cũng không thấy đâu, một kim một ngân sắc phân biệt tạc trên lưng hai ấu trùng.
Tiếng đàn vẫn ngân nga như trước chỉ có linh hồn Diệp Âm Trúc là quay trở lại với hiện thực, tất cả vẫn ở trong động như trước nhưng Diệp Âm Trúc phát hiện cả hai con Kim Giáp Cấm Trùng đã dán vào người từ lúc nào không biết, ánh mắt chúng còn hàm chứa vẻ cảm kích vô cùng, chúng khẽ cọ cọ vào hắn.
Dường như chúng cũng từ ký ức của Diệp Âm Trúc cảm nhận được rất nhiều việc. Âm thanh của cổ tranh và cổ cầm cùng chấm dứt, Diệp Âm Trúc nhận ra hai Hoàng kim bỉ mông cũng đã về tới nơi, còn Tô Lạp đang nấu ăn. Hắn bèn thu hồi Hải Nguyệt Thanh Huy cầm rồi ôm cả hai con Kim Giáp Cấm Trùng vào lòng, nhìn vào mắt con có tròng mắt bạc mỉm cười nói:
-Ngươi sinh ra trong lôi điện vậy tên ngươi sẽ là Thiểm, được không?
Ấu trùng kia có vẻ rất hài lòng không ngừng gật gật đầu, hưng phấn cạ lên ngực Âm Trúc, Diệp Âm Trúc cũng nhìn về con Kim Giáp Cấm Trùng còn lại nói:
-Còn tên ngươi sẽ là Lôi nhé.
Xong xuôi Diệp Âm Trúc vừa ôm chúng chuẩn bị đứng dậy đi ăn tối thì cả hai con Kim Giáp Cấm Trùng cùng hé miệng rồi cắn vào hai bên tay hắn. Hàm răng của Thiểm, Lôi đều sắc bén phi thường, từ cánh tay hắn truyền lên cảm giác đau buốt óc, Diệp Âm Trúc kêu lên một tiếng đau đớn, rõ ràng có thể được huyết dịch hắn đang chảy nhanh vào cơ thể chúng.
-Âm Trúc.
Vài tiếng kinh hô đồng thời vang lên, Tô Lạp và Tử là người đầu tiên chạy tới bên cạnh hắn, thậm chí Tô Lạp còn xuất ra Thiên Sứ Thán Tức định hạ thủ một con Kim Giáp Cấm Trùng ở trong lòng Âm Trúc. Thân hình Diệp Âm Trúc chợt nhoáng lên một cái chỉ còn lưu lại một hư ảnh nhợt nhạt, vừa lui về sau đến hơn hai thước Âm Trúc vừa nói:
-Không sao đâu, chúng không làm thương tổn ta đâu.
Dù hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng hắn lại chắc chắn tin tưởng, cả hai con Kim Giáp Cấm Trùng đều thông qua tâm linh tương thông nói với hắn chúng tuyệt không thương tổn hắn, sau khi tâm linh tương thông chúng đều xem hắn như là thân nhân.
Sau lưng Thiểm nổi lên một dây kim tuyến, còn bên Lôi là một dây ngân tuyến. Trong phút chốc kim quang và ngân quang trải rộng khắp toàn thân chúng, quang mang lóe lên rồi chợt dung nhập vào cơ thể Diệp Âm Trúc theo vết thương mà Thiểm, Lôi gây ra. Thấy rõ lưỡng sắc quang mang lan dần lên cánh tay Âm Trúc rồi từ hai bên tay tiến vào đại não, hai đạo linh hồn ấn ký gắt gao dung hợp cùng linh hồn hắn, Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện linh hồn mình tựa như đã dung hợp rồi chỉ trong nháy mắt đã chia ra làm ba, hai phần linh hồn tương đối yếu hơn phân biệt dung nhập xuống đôi tay hắn rồi cùng linh hồn chủ đạo trên đại não hình thành một tam giác kỳ dị. Một quang mang kim sắc từ mi tâm Diệp Âm Trúc xuất ra rồi vờn quanh thân thể hắn rồi chuyển dần thành đậm mầu. Sau khi quang mang tan hết cả hai vết thương trên tay Âm Trúc đều đã biến mất, chỉ còn chút họa tiết kim ngân nhị sắc trên tay hắn.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng vừa xảy ra làm cho kinh ngạc đến ngây ra, trong đó người kinh ngạc nhất là Tử và hai người đến từ Đông Long Bát Tông Mã Lương và Thường Hạo. Hai người bọn họ giật mình chính là bởi vì tu vi của Diệp Âm Trúc, bọn họ đương nhiên rõ đạm kim sắc ý nghĩa gì, với cầm tông mà nói chỉ có tiến vào cảnh giới thất giai Kiếm Đảm Cầm Tâm thì mới có hiệu quả như vậy, điều đó cũng tương đương có thực lực của Lam cấp sơ giai, mà bây giờ Diệp Âm Trúc mới chỉ có 16 tuổi mà thôi. So với bọn họ thì Tử còn kinh ngạc hơn bội phần vì chỉ có hắn mới là người biết rõ lai lịch của Kim Giáp Cấm Trùng, cũng chỉ có hắn mới hiểu hành động vừa rồi của hai con Kim Giáp Cấm Trùng đại biểu điều gì.
Tô Lạp vẫn không hiểu nên cất tiếng hỏi:
-Chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:
-Ta cũng không biết nữa nhưng ta đói bụng lắm, hay chúng ta đi ăn trước đi.
Thấy Diệp Âm Trúc không muốn nói thêm cũng không ai hỏi tiếp, mấy ngày nay cả đoàn đều gặp nhiều chuyện quái dị rồi, bữa ăn hôm nay cũng trở nên trầm lặng hơn, mỗi người đều đắm chìm trong sự suy tư chỉ có An Kỳ là vẫn hoạt bát như bình thường. Cả ngày mọi người đều đi đường khổ cực, hơn nữa những kinh biến buổi tối đã khiến mọi người đều trở nên uể oải không chịu nổi, sau khi ăn cơm tối mỗi người chọn một góc động rồi ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Đêm khuya yên tĩnh, tiếng gió bên ngoài tựa hồ càng thêm mãnh liệt khiến cho đống lửa đốt trong động cũng lay động, nương theo tiếng reo của lửa cháy Diệp Âm Trúc và Tử cơ hồ cùng mở mắt, cả hai nhìn nhau, không hề nói câu nào chỉ lặng lẽ đứng lên rồi bước ra khỏi động. Ngồi trên một mỏm đá, gió đêm lạnh lẽo xuy phất tóc cả hai, với thực lực giờ đây cả hai dĩ nhiên không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ buốt giá này nữa.
-Âm Trúc, ngươi biết không, từ sau khi quen ngươi, đây là lần đầu tiên ta phát hiện đã không cách nào hoàn toàn hiểu được ngươi.
Tử khẽ nói.
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút:
-Tại sao nói như vậy?
-Bởi vì ta đột nhiên phát hiện hình như trên người ngươi có một loại mị lực đặc thù, tiếng đàn của ngươi dường như có ma lực sinh ra lực hấp dẫn cực mạnh đối với ma thú, ma thú càng mạnh loại cảm giác đó lại càng mãnh liệt, ví dụ như con Ngân long kia, còn có ta lúc ban đầu và hai đầu Kim Giáp Cấm Trùng hôm nay nữa, đó là tác dụng của Xích Tử Cầm Tâm hay là dấu hiệu Đông Long sắp giác tỉnh?
Diệp Âm Trúc nhìn Tử:
-Có lẽ vậy. Tử, ta cảm giác như ngươi đang sợ hãi?
Tử cười khổ nói:
-Không sợ hãi sao được khi mới chỉ rời khỏi nhà có một năm mà ngươi đã tiến bộ như vậy, ta đã không thể nhìn rõ tương lai của ngươi cũng như của chính mình nữa rồi. Âm Trúc, có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?
-Cái gì?
-Đáp ứng với ta, bất luận sau này ngươi trở thành thế nào, chính ngươi cường đại thế nào thì cũng vĩnh viễn đừng xâm nhập cực bắc hoang nguyên, đừng phá hư mảnh đất mà thú nhân đã sinh tồn ngàn ngàn năm này.
Thần sắc trong mắt Âm Trúc hơi đổi, không biết tại sao khi nghe Tử nói vậy từ sâu trong linh hồn hắn chợt nảy ra một ý nghĩ cực kỳ đặc biệt
-Chỉ cần ngươi còn sống và làm chủ nhân của cực bắc hoang nguyên này thì bất luận là ta có thực lực cường đại cỡ nào chúng ta vẫn sẽ là huynh đệ, quan hệ của ta với cực bắc hoang nguyên cũng sẽ giống như quan hệ của ta với ngươi vậy.
Tử nở nụ cười:
-Có thể bảo vệ được bắc cực hoang nguyên hòa bình cũng coi như là ta đã hoàn thành trách nhiệm của mình rồi, à, Âm Trúc, nói cho ta biết về việc ngươi trao đổi được cùng Kim Giáp Cấm Trùng hôm nay đi.
Diệp Âm Trúc gật đầu rồi chậm rãi kể lại sự việc xảy ra vừa qua. Nghe xong Tử lặng im suy tư, đôi mắt tím tràn ngập vẻ kinh ngạc, hiển nhiên tình huống này tựa hồ không giống với những gì mà tổ tiên hắn lưu truyền lại về Kim Giáp Cấm Trùng.
-Chẳng lẽ có biến dị sao? Tại sao lại có ngân quang xuất hiện, thần thánh cự long Nặc Khắc Hi truy giết Kim Giáp Cấm Trùng thì ta có thể hiểu được nhưng ta chỉ không rõ là tại sao lại có ngân quang và xuất hiện đôi cánh, theo lời tổ tiên thì Kim Giáp Cấm Trùng đâu có năng lực phi hành, mà cũng không có chút nào lưu lại năng lượng ngân sắc đó là gì. Trong tứ đại thần thú thượng cổ trừ Tử Tinh Bỉ Mông chúng ta còn ba loại thần thú kia đều có những nhược điểm, trong đó nhược điểm của Kim Giáp Cấm Trùng là rõ ràng nhất. Nặc Khắc Hi là cường giả trong Long tộc muốn giết chết Kim Giáp Cấm Trùng chắc chắn không có khó khăn gì vì đạn nguyên tố không có tác dụng với nó nhưng theo như lời ngươi kể thì trong một kích cuối cùng cha mẹ của Thiểm Lôi đã dụng toàn lực nên đã khiến Nặc Khắc Hi bị trọng thương nếu không nó đã truy tìm chung quanh xem có hậu nhân của Kim Giáp Cấm Trùng hay không rồi.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
-Đúng vậy, ta cảm thấy lúc bọn họ dung hợp Nặc Khắc Hi rõ ràng tỏ ra có chút sợ hãi.
Tử nói:
-Vậy có thể có hai cách giải thích, một là hai Kim Giáp Cấm Trùng kia có sự đột biến nên năng lực của chúng cũng biến hóa theo, còn hai là do tổ tiên của ta không hề biết rõ về Kim Giáp Cấm Trùng nên căn bản không biết thực lực chính thức của chúng.
Nói đến đây ánh mắt của Tử lại hướng về Âm Trúc:
-Âm Trúc, ngươi có biết tại sao Thiểm Lôi lại cắn và hấp thu máu của ngươi không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:
-Đó cũng chính là lý do chính vì sao mà ta dụng tâm linh cảm ứng gọi ngươi ra ngoài này đấy.
Tử trầm giọng nói:
-Đó là huyết khế, nguyên thủy nhất và cũng là một trong tam đại khế ước từ thượng cổ, đồng cấp với Đồng Đẳng Bổn Mệnh mà chúng ta dùng đó.
-Huyết khế?
Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi:
-Không phải cả đời chỉ có thể thiêm ước cùng một ma thú thôi hay sao? Mà chúng ta đã thiết lập khế ước rồi thì sao chúng có thể...
-Thượng cổ tam đại khế ước còn được xưng là thượng cổ tam đại cưỡng chế khế ước, Đồng Đẳng Bổn Mệnh của chúng ta là cùng hưởng, nói cách khác chỉ cần một trong hai người thiêm ước Đồng Đẳng Bổn Mệnh khế ước có thực lực cường đại thì sức mạnh của hắn cũng sẽ truyền một bộ phận cho người kia mà tự thân một người cũng không có cách nào đạt tới đỉnh cao, chỉ khi cả hai cùng tăng lên mới có thể tạo được sự hỗ trợ cho nhau cùng tiến bộ, hơn nữa khế ước đồng đẳng bổn mệnh cùng cưỡng chế cả hai người, chỉ cần hoàn thành khế ước thì vĩnh viễn không thể phản bội nhau, một khi người nào vi phạm khế ước thì sẽ bị nó thôn phệ lại, còn huyết khế chính là loại bá đạo nhất trong ba loại.
Nghe lời nói của Tử trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi bồn chồn, căng thẳng, Tử mỉm cười nói:
-Âm Trúc, ta thật sự rất hâm mộ ngươi, ta nói bá đạo không phải là đối với người được thiêm ước mà là đối với người phát động cơ. Huyết khế là một khế ước bị động, một khi hoàn thành thì người phát động sẽ bị hạn chế rất lớn, đó chính là một dạng của khế ước nô dịch. Ngươi nghĩ xem có ai nguyện ý chủ động bị nô dịch cho người khác đây?
Diệp Âm Trúc vẫn chưa hiểu nên hỏi lại:
-Ngươi nói rõ hiệu quả của huyết khế cho ta đi.
-Huyết khế có ba tác dụng, thứ nhất vì khế ước này thiết lập bằng máu nên người phát động khế ước vĩnh viễn phải phụ thuộc vào người được thiêm ước, nếu người phát động rời khỏi người kia dù chỉ là một ngày nếu không sẽ bị hôi phi yên diệt, bất luận ma thú cường đại cỡ nào cũng sẽ bị hạn chế như vậy. Tiếp theo, huyết khế một khi thành công người phát động thiêm ước vĩnh viễn chịu sự sai khiến của người kia, không thể phản kháng mệnh lệnh cũng giống như khế ước của ma thú đôi với chủ nhân thông thường vậy. Cuối cùng quan trọng nhất là sau khi hoàn thành một khi người phát động thiêm ước bị chết thì người được thiêm ước sẽ hấp thu được sức mạnh của hắn còn nếu người được thiêm ước chết trước thì người phát động thiêm ước cũng liền chết theo.
-A.
Diệp Âm Trúc kinh hãi không thôi, bá đạo, quả nhiên là loại khế ước bá đạo nhất, có huyết khế này hắn có thể khống chế hoàn toàn hai con Kim Giáp Cấm Trùng, chúng nó vĩnh viễn không thể phản bội, một khi hắn chết chúng cũng chết theo, nếu như vậy tại sao chúng lại thiêm ước cùng hắn cơ chứ?
-Tử, chẳng lẽ khế ước này không có chút tác dụng gì với chúng sao?
-Chỉ có một tác dụng là chúng sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ngươi và sẽ không bao giờ sợ ngươi làm thương tổn chúng, bởi vì có mối quan hệ máu huyết nên khi ngươi phát động công kích với chúng cũng tựa như tự tấn công chính ngươi vậy. Âm Trúc, ngươi biết dưới tình huống nào mới có thể dụng khế ước này không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu vẻ không biết, vẻ mặt Tử chợt hơi cười:
-Huyết khế có thể dụng trên bất kì sinh vật nào, chính là do nhân loại các ngươi sáng tạo, nó còn dùng khi ngươi yêu một người mà không được đáp trả nên mới phải dụng loại khế ước cơ hồ tự tàn này để cho chính mình vĩnh viễn đi theo bên cạnh đối phương, vĩnh bất phân ly.
-Ặc...
Nghe xong lời giải thích của Tử, Diệp Âm Trúc hoàn toàn hiểu ra, dù thế nào hắn cũng không thể ngờ rằng hai con Kim Giáp Cấm Trùng lại coi trọng mình như vậy. Kỳ thật Âm Trúc không biết rằng, dù Thiểm Lôi còn là ấu trùng nhưng trí tuệ của chúng không hề kém nhân loại. Khi Diệp Âm Trúc trao đổi cùng chúng hắn có thể thấy hết ký ức của chúng đồng thời chúng cũng thấy được trí nhớ của hắn. Quan trọng nhất là kẻ thù giết phụ mẫu chúng thần thánh cự long Nặc Khắc Hi đã bị Diệp Âm Trúc hoàn toàn hủy diệt, dưới sự cảm kích vô bờ nên chúng mới quyết định dụng huyết khế để báo ân.