Toàn trường đã đạt đến mức hỗn loạn có chút không khống chế được. Lúc trước vây công Diệp Âm Trúc là số hai, số bốn, số bảy rồi tám (Số báo danh của thí sinh), thậm chí khi xông lên cũng không tuân theo quy định của giám sát quan. Bị mười tên cung đình võ sĩ của Lam Địch Á Tư đế quốc ngăn trở mới không bị thất thế.
- Ngừng tay! Nếu người nào có hành vi vượt quá sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu ngay lập tức.
Tại thời khắc mấu chốt, Mã Tây Mạc đại đế hơi thở trầm xuống, một tiếng hét lớn khiến cho toàn tràng một lần nữa ổn định xuống, mọi người ánh mắt đều tập trung lên người hắn.
Mã Tây Mạc ánh mắt chuyển đến người giám sát quan, trầm giọng nói:
- Đọc lại báo cáo chiến đấu, đã giải thích rõ ràng. Tại sao sau khi tiêu diệt hoàn toàn, thí sinh số một ngược lại chiến đấu lực lại tăng lên thêm bốn vạn, còn có số hai, bốn, bảy, tám, bốn thí sinh cùng vượt qua ba vạn chiến đấu lực, như thế nào lại biến mất.
- Đúng vậy, thưa chủ nhân.
Giám sát quan cung kính hướng Mã Tây Mạc hành lễ.
- Báo cáo chiến đấu chi tiết như sau: hiệp thứ 11 thì số 2, 4, 7, 8 bốn vị thí sinh đồng thời hướng về thí sinh số một công kích, từ mật lệnh, theo như tính toán, thì bản thân họ mỗi người tiêu hao 5 – 10% chiến đấu lực.
Mã Tây Mạc trầm giọng nói:
- Tường thuật lại mật lệnh.
Giám sát quan nói:
- Tại hiệp thứ tám sắp xếp, thí sinh số một đứng tại chỗ đợi lệnh của quân đội, một ngàn bốn trăm khinh kỵ binh tại chỗ tiến hành biến đổi thành bộ binh bình thường, chiến đấu lực từ 7000 biến thành 5600.
- Chờ một chút.
Một bên thí sinh số bảy nhịn không được nói:
- Khinh kỵ binh chiến đấu lực là 5, bình thường bộ binh chiền đấu lực chỉ có 2. Khinh kỵ binh mặc dù có thể tại chỗ tiến hành biến đổi, đương nhiên có thể, nhưng lực chiến đấu chính thức không thể là 5600 được.
Giám sát quan lạnh lùng nói:
- Báo cáo chiến đấu không sai, tại địa hình rừng cây, Khinh kỵ binh chiến đấu lực giảm 2, do đó 5 biến thành 3. Mà Khinh kỵ binh chuyển thành bộ binh bình thường chiến đấu lực mặc dù là 2, nhưng trong địa hình rừng cây thì chiến đấu lực tăng thêm 2 thành 4, một ngàn bốn trăm bộ binh bình thường vừa đúng chiến đấu lực 5600.
Thí sinh số bảy sắc mặt biến đổi, lui ra phía sau một bước, ngậm miệng không nói.
Mã Tây Mạc nghe giám sát quan nói xong, nhịn không được con ngươi sáng ngời. Diệp Âm Trúc để cho khinh kỵ binh biến thành bộ binh, chiến đấu lực ngược lại tăng lên. Ngay tại hiệp thứ 3, hắn đã quyết đoán làm như vậy, quyết định thật nhanh chóng.
Giám sát quan tiếp tục nói:
- Sau khi biến đổi thành bộ binh bình thường, thí sinh số một toàn bộ chiến đấu lực đều chấp hành theo mật lệnh và tiến hành chặt cây. Tiến tới hiệp thứ bảy, sau khi hiệp thứ 10 dừng lại. HIệp thứ 11, khi số 2, 4, 7, 8 bốn vị thí sinh đồng thời hướng thí sinh số một phát động công kích, thí sinh số một vì biến đổi thành bộ binh bình thường nên còn thừa tọa kỵ, đánh vào đuôi chúng điên cuồng hướng phía ngoài lao ra, căn cứ sự tính toán của chấp hành giả, phỏng chừng số 2 bốn vị thí sinh tổ thất 5 -10%. và không thể sai lầm được.
Nghe đến đó, Khắc Lỗ Tư nhịn không được than vãn:
- Tốt, lợi dụng tất cả nguồn lực sẵn có. Quả thật là một tướng lĩnh tài ba.
Mã Tây Mạc phất phất tay, ý bảo giám sát quan tiếp tục. Bốn thí sinh vây công Diệp Âm Trúc sắc mặt trở nên khó coi.
- Số 2, 4, 7, 8 bốn vị thí sinh còn thừa trên 90% binh lực phát động tổng công kích, thí sinh số một có 1400 bộ binh bình thường. lấy cây cối đốn được cản trở công kích của địch nhân, địa hình ưu thế chiến đấu lực tăng 3, mất đi rừng rậm chiến đấu lực giảm 2. Hiệp thứ 12, tổng cộng tổn thất 560, tiêu diệt địch 1100, thí sinh số một nghênh chiến, địa hình đồng bằng, Long kỵ binh chiến đấu lực tăng 5, bộ binh chiến đấu lực giảm 1. binh đoàn Long kỵ binh tấn công xuyên thứ hiệu quả, công kích, phòng ngự tăng thêm 5. Hiệp thứ 12, thí sinh số một Long kỵ binh tổn thất 13, tiêu diệt bộ binh địch 1600.
Lúc này thí sinh số hai kêu lên:
- Đồng bằng? sao lại là đồng bằng? dám chắc sai rồi.
- Ngu dốt, ngươi nghĩ người ta tám ngày đốn cây làm gi? Tám ngày có thể đốn rất nhiều, có thể tạo thành một mảnh địa hình đồng bằng. 1000 danh kỵ binh đương nhiên không thể trùng phong, nhưng nếu có 200 Long kỵ binh, sao không thể làm thành địa hình đồng bằng?
Người nói câu này là Mã Tây Mạc đại đế. Nhìn thí sinh số 2 tóc màu lam trong lòng rất là thất vọng.
Đây là người con thông minh nhất của mình. So sánh với sự trầm ổn của Diệp Âm Trúc, hắn cũng chỉ tựa như 1 đứa trẻ.
Giám sát quan mặt không chút thay đổi nói:
- Đúng vậy. Tám ngày có thể tạo nên 1 mảnh đồng bằng, đúng là Long kỵ binh có thể.
- Hiệp thứ 13: Số 2, 4, 7, 8 bốn vị thí sinh ma pháp sư tham gia chiến đấu, thí sinh số một bộ binh bị tiêu diệt toàn bộ…..
- Hiệp thứ 14: Thí sinh số một Long kỵ binh….
Kế tiếp, chiến đấu tựa hồ trở thành nơi biểu diễn của Long kỵ binh. Tại mảnh đồng bằng, khả năng công kích của Long kỵ binh được đề cao tới cực hạn, không ngừng tiêu diệt tiêu diệt lực lượng của đối phương. Mặc dù cũng bị tổn thất, nhưng so với số lượng tổn thất của đối phương thì không đáng gì.
- Hiệp thứ 18: thí sinh số một chủ tướng xuất động, thí sinh số 2, số 4 ma pháp sư hoàn toàn bị tiêu diệt, thí sinh số một Long kỵ binh hoàn toàn không tổn thất.
Thẳng đến hiệp 18, liên thủ bốn người chiến đấu lực tổn thất hơn phân nửa. Diệp Âm Trúc lực lượng mới hình thành rốt cuộc bị bọn họ tiêu diệt hoàn toàn, nhưng dưới tình hống vây công như vậy, Diệp Âm Trúc dựa vào một vạn chiến đấu lực, tiêu diệt gần hai vạn chiến đấu lực của đối phương đã có thể nói là chiến tích huy hoàng, huống chi hắn còn chiến đấu lực một vạn của các chủ tướng, thực lực tử cấp, tiêu diệt hoàn toàn mấy ngàn địch nhân là chuyện bình thường.
- Hiệp thứ 19: hai vạn tử vong chiến sĩ khôi phục chiến đấu lực, cộng với tinh thần không sợ chết, chiến đấu lực tăng thêm 1. Người điều khiển - thí sinh số một, phản công, tiêu diệt toàn bộ quân địch, số 2, 4, 7, 8 bốn thí sinh, toàn quân bị tiêu diệt.
- Hiệp thứ 20: tất cả người chết trong chiến đấu khôi phục chiến đấu lực, thuộc loại chiến mã của thí sinh số một, bất kể chết sống, toàn bộ hồi sinh, toàn quân của thí sinh số một không tổn thất. Chiến đấu lực 40,950 không tính kỹ năng không sợ chết. Báo cáo chiến đấu xong.
Giám sát quan khép báo cáo chiến đấu lại, giao cho một gã thị vệ bên cạnh, mang đến cho Mã Tây Mạc đại đế.
Mã Tây Mạc và các vị đại thần đều nghe rất cẩn thận.
Sau khi nghe Giám sát quan tuyên bố xong, phản ứng đầu tiên của họ là mấu chốt của chiến dịch này là hiệp thứ 18, cũng chính là lúc Diệp Âm Trúc chủ tướng xuất chiến.
Mã Tây Mạc trầm giọng nói:
- Giám sát quan, tại sao tại hiệp thứ 19 thí sinh số một lại khôi phục hai vạn chiến đấu lực?
Giám sát quan lắc lắc đầu nói:
- Thần không biết, hoàn toàn dựa theo báo cáo chiến đấu của chấp hành giả.
Mã Tây Mạc ánh mắt vừa chuyển tới năm tên chấp hành giả lại chuyển tới người Diệp Âm Trúc, hướng chấp hành giả nói:
- Nói, chuyện gì đã xảy ra?
Chấp hành giả nọ ánh mắt lóe lên quang mang sợ hãi:
- Khải bẩm bệ hạ, tại hiệp thứ 18, thí sinh số một sở dĩ khôi phục hai vạn chiến đấu lực, bởi vì hắn thi triển cấm chú là Vạn Hồn Hồi Xuân, khôi phục hai vạn chiến đấu lực của binh lính.
Mã Tây Mạc sững sờ nhìn về phía Lan Địch Nhĩ đại ma đạo sư:
- Vạn Hồn Hồi Xuân? Đại sư, ngài nghe nói qua về ma pháp này chưa?
Lan Địch Nhĩ nhíu mày nói:
- Ta chưa bao giờ nghe nói có loại cấm chú như vậy ah. Không, chờ một chút…
Trong ánh mắt của nàng tràn ngập sự hoảng sợ:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ đâu là một người, cái….
Nhìn thẳng vào Diệp Âm Trúc, nói rõ ràng từng chữ một:
- Vong – Linh - Cấm – Chú.
- Cái gì?
Một tiếng kinh hô đồng thời vang lên. Mọi người đều nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt khác thường, phải biết rằng, Vong linh ma pháp sư tại Long Khi Nỗ Tư đại lục chính là nỗi danh 2 chữ Tà Ác, tất cả ma pháp sư đều bài xích, một khi có Vong linh pháp sư xuất hiện, phần lớn các công hội ma pháp sư đều công kích, nhất là Vong linh ma pháp sư thực lực cường đại, càng là đối tượng cừu hận nhất.
Nếu Diệp Âm Trúc đúng là một tử cấp Vong Linh Đại ma đạo sư, thì báo cáo chiến đấu không có vấn đề gì, chuyện hồi phục bốn vạn chiến đấu lực, trong phạm vi của một cường giả Vong linh ma pháp sư mà nói, thì căn bản không là gì cả.
Nói đơn giản một chút. Bất kể chuyện gỉ xảy ra thì bên hắn vẫn còn hơn bốn vạn chiến đấu lực như trước. Có thể là do Vong linh đại quân ah.
- Thí sinh số một, có đúng như vậy không?
Mạc Tây Mặc hung hăng nhìn Diệp Âm Trúc. Trong nội tâm của hắn đã hình thành một cơn sóng lớn, lúc này hắn mới hiểu được tại sao Diệp Âm Trúc trước đây nói không cho ai tiết lộ bí mật của hắn, Mã Tây Mạc hối hận. Hối hận rất lớn, cũng không phải vì hắn bài xích Vong Linh ma pháp sư, nói đúng ra, hắn là người thừa kế Hắc Phượng Hoàng huyết mạch, hắn đối với hết thảy hắc ám sự vật chẳng những không bài xích, ngược lại còn muốn có lực lượng cường đại. Nếu sớm biết rằng Diệp Âm Trúc là một vị Vong linh đại ma đạo sư, hắn tuyệt sẽ không để cho Diệp Âm Trúc trước mặt nhiều người hiển lộ thực lực của mình.
Sa bàn bên kia, Khắc Lôi Na thần sắc cũng trở nên cổ quái, nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt khẩn trương. Thật ngu ngốc, như thế nào nói dối đây? thật là không thể…như vậy cùng ta tại một chỗ tùy tiện nói 1 chút mà thôi, thật ngốc, trước mắt ngươi chính là Lam Địch Á Tư đế quốc có uyền lực đế vương ah!
Diệp Âm Trúc tất nhiên không hiểu Khắc Lôi Na suy nghĩ cái gì, hắn vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước:
- Không sai, đúng vậy, ta chính là Vong Linh đại ma đạo sư. Với thực lực ma pháp của ta, hoàn toàn có thể làm được những điều như báo cáo chiến đấu thuật lại. Ta dẫn Vong Linh đại quân của ta, thừa dịp đối thủ bốn người còn không biết tình hình cụ thể trong rừng, hướng bọn họ phát động phản công, bằng vào Vong Linh ma pháp, chiến đấu lực không ngừng gia tăng, tuyệt đối không giảm bớt. Trận chiến đấu này người chiến thắng cuối cùng chính là ta, mà chiến đấu lực của bọn họ tất nhiên cũng chuyển hóa thành của ta. Thực lực ma pháp của ta có thể khống chế hơn mười vạn chiến đấu lực không thành vấn đề gì, đến lúc đó hướng bốn thí sinh kia phát động tiến công. Chỉ cần một kích tiêu diệt hoàn toàn.
Hắn chẳng những thừa nhận thân phận Vong Linh ma pháp sư của mình, đồng thời cũng hướng báo cáo chiến đấu giải thích, các thí sinh nhìn hắn sắc mặt trở nên tái nhợt. Cả đám nhìn Diệp Âm Trúc ánh mắt đều trở nên sợ hãi. Đương nhiên, Khắc Lôi Na không như vậy, nàng đã từng nhìn thấy Diệp Âm Trúc thi triển tinh thần hệ ma pháp, kể cả tinh thần hệ cấm chú cường đại " Đại dự ngôn thuật", nàng như thế nào cũng không tin tưởng Diệp Âm Trúc là một gã "tà ác" Vong Linh ma pháp sư.
Cảm nhận sự yên tĩnh xung quanh, Diệp Âm Trúc lại mở miệng:
- Văn Nhạc Thai chủ khảo các hạ, bây giờ có hay không tuyên bố, ta là người chiến thắng trong trận chiến này?
Mã Tây Mạc trải qua một chút hối hận, cũng dần dần yên tĩnh trở lại trong lòng thầm nghĩ, may là tập trung ở chỗ này cũng không có ngoại nhân, tất cả đều là thuộc hạ của mình, không sợ bọn họ tiết lộ ra ngoài, về phần mấy thí sinh không phải người của Lam Địch Á Tư Đế quốc, cần phải sử dụng thủ đoạn triệt tiêu, bất luận như thế nào cũng muốn lưu vị Đại ma đạo sư này lại, hắn là Tinh thần hệ cũng tốt, Vong Linh hệ cũng được, đối với Lam Địch Á Tư mà nói, đều thật sự quá quan trọng ah.
- Nếu sự thật đúng như ngươi nói, vậy trường chiến đấu này quả thật có thể kết thúc.
- Chờ một chúc, chủ khảo đại nhân, ta có chuyện muốn nói.
Lên tiếng chính là thí sinh số 4, chính là người đến từ Phật La Quốc tên Hy Lạp Lý.
Mã Tây Mạc nói:
- Thí sinh số bốn, ngươi có gì muốn nói gì?
Hy Lạp Lý nói:
Chủ khảo đại nhân, ta cho rằng, nếu một thí sinh là một Vong Linh đại ma đạo sư, chúng ta tất nhiên là thua, nhưng là, ta không tin hắn có thực lực đại ma đạo sư,càng không tin hắn là Vong Linh pháp sư, chúng ta và hắn đều phải trải qua gian nan mới có thể đi tới bước này, nếu thí sinh số một không thể chứng minh thực lực của mình, chứng minh hắn là Vong linh đại ma đạo sư, chúng ta rất khó khâm phục khẩu phục ah.
Điều Khắc Lôi Na lo lắng cuối cùng đã xuất hiện, nàng đã không còn nhìn Diệp Âm Trúc nữa, bởi vì hắn căn bản không nhìn tới nàng, cho tới bây giờ, vẻ mặt của hắn chưa từng có biến hóa, như trước không thay đổi, chẳng lẽ hắn không sợ chính mình sẽ bị phát hiện?
So với người khác Mã Tây Mạc là người muốn biết thực lực chân chính của Diệp Âm Trúc nhất, bởi vì phía sau còn có 2 trận đấu ma pháp và vũ kỹ nữa, cho nên hắn cũng không vội. lúc này nghe Hy Lạp Lý nói vậy, hắn tự nhiên sẽ không phản đối, đồng thời cũng muốn chứng minh sự công bằng của trận đấu này, gật gật đầu nói:
- Thí sinh số 4 nói có lý, thí sinh số 1, ngươi phải chứng minh được thực lực Vong Linh đại ma đạo sư của mình.
Đối với Diệp Âm Trúc, Mã Tây Mạc đã rất hài lòng rồi, không đề cập tới thực lực của hắn chỉ nhìn tình huống vừa rồi mà vẫn có thể bảo trì tỉnh táo, hơn nữa trong thời gian ngắn nhất đưa ra quyết định chính xác nhất, lấy thế mạnh của mình tấn công điểm yếu của địch, tại mọi phương diện có thể lấy đi vô số chiến đấu lực của đối phương. Điều này khẳng định khả năng lãnh đạo của hắn, có lẽ chưa đủ thành thục, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, ai có thể nói hắn sẽ không thể trở thành một Tây Đa Phu thứ hai đây?
Diệp Âm Trúc không cảm nhận được Mã Tây Mạc lúc này nội tâm nóng rực. Lạnh như băng hướng về phía thí sinh số 4 Hy Lạp Lý ở cách đó không xa:
- Thật sự muốn ta chứng minh Vong Linh đại ma đạo sư thực lực sao?
Hy Lạp Lý có chút cường ngạnh nói:
- Đương nhiên, nếu không ngươi dựa vào cái gì chiến thắng chúng ta. Nếu là nói, ta còn có thể nói thực lực của chính mình đạt tới mức siêu cấp ma pháp sư của Pháp Lam kìa.
Hắn đã nghe thí sinh số một đến từ A Tạp Địch Á, không có bối cảnh gì, bên cạnh hắn là thí sinh số hai, chính là nhi tử sủng ái nhất của Lam Địch Á Tư Mã Tây Mạc đại đế, hắn không có gì phải sợ hãi.
Diệp Âm Trúc gật gật đầu nói:
- Vậy được rồi, ta chứng minh cho ngươi xem.
Mọi người ánh mắt đều tập trung trên người Diệp Âm Trúc. Âm thanh bàn luận trầm xuống, cơ hồ mọi người đều đã nghe qua sự tồi tại của Vong Linh ma pháp sư, nhưng tận mắt nhìn thất thì đang ngồi đây không có ai cả.
Diệp Âm Trúc tia lạnh băng đột nhiên biến mất, lộ ra một nụ cười.
Khí chất ưu nhã cao qúy dường như dồn hết lại trong nụ cười này, nhất thời tạo nên ngạo khí hào hùng, nụ cười tràn đầy thân hoà lực khiến Khắc Lôi Na nhìn đến ngây người.
Nhưng là Hy Lạp Lý có chút đắc ý chờ đợi Diệp Âm Trúc ra tay. Trong khi Diệp Âm Trúc ra tay, tốc độ chính là mắt thường khó mà phân biệt, chỉ là trong nháy mắt, tất cả mọi người đã thấy Diệp Âm Trúc thân thể xuất hiện trước mặt Hy Lạp Lý.
Hy Lạp Lý bản thân cũng là Long Kỵ tướng, mặc dù chỉ là Kim Tinh thực lực, chính là Lam cấp thực lực. Nhưng lúc này trước mặt Diệp Âm Trúc, hắn chỉ như một tiểu hài tử bình thường, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có, trên người đấu khí màu Lam toát ra, động tác toàn thân ngưng trệ, bởi vì Diệp Âm Trúc đã phiêu phiêu hạ một chưởng xuống trán hắn.
Tử quang trong nháy mắt phóng đại lên, Hy Lạp Lý muốn ngăn cản nhưng tay đã bị đình trệ giữa không trung, trong tai vang lên một âm thanh quen thuộc:
- Nhớ cho kỹ, ta là Diệp Âm Trúc, bây giờ là ta vì 500 tử thần chiến sĩ mà báo thù.
Hy Lạp Lý trong mắt tràn ngập sự bất lực và sợ hãi. Hắn biết chỉ cần bây giờ chính mình hô to người trước mặt chính là Cầm Đế Diệp Âm Trúc, thì Diệp Âm Trúc coi như xong, nhưng hắn chính là phát hiện ra chính mình ngay cả 1 chữ cũng không nói nên lời, Diệp Âm Trúc như thế nào có thể để cho hắn cơ hội lên tiếng chứ?
Một tiếng kinh hô phát lên, Lam cấp thực lực Hy Lạp Lý chậm rãi ngã xuống đất, thất khiếu máu tươi đồng thời chảy ra, mà Diệp Âm Trúc vẻ mặt lạnh lùng, phảng phất như vừa làm một chuyện rất nhỏ vậy.
Khắc Lôi Na ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc, không lẽ nhận thức của mình không đúng,? hắn…
Mười mấy tên cung đình thị vệ xông tới trước tiên, thấp nhất là Thanh cấp đấu khí đã tập trung trên người Diệp Âm Trúc. Khắc Lôi Tư Ba, Khắc Lỗ Tư hai huynh đệ cũng nhanh chóng nhảy ra chắn trước mặt Mã Tây Mạc, Khắc Lỗ Tư trên người tỏa ra tử quang nhàn nhạt.
Khắc Lôi Tư Ba nổi giận nói:
- Thí sinh số 1, ngươi dám tại trường thi giết người?
Giết Hy Lạp Lý, rốt cuộc đã báo được thù, Diệp Âm Trúc trong lòng sướng khoái nói không nên lời, trên mặt toát ra một tia cười mỉm:
- Ta vừa rồi hỏi qua hắn, là hắn nhất định muốn ta chứng minh là Vong Linh pháp sư, xin hỏi mọi người ở đây, có ai thấy qua, trước mặt Vong linh pháp sư mà có thể sống chưa? nếu hắn muốn xem, sẽ phải là đối tượng để ta thực hiện Vong Linh ma pháp.
Vừa nói xong, trong miệng niệm một câu chú ngữ, Diệp Âm Trúc tiện tay vung lên, một đạo tử quang xuất hiện đảo qua người Hy Lạp Lý trên mặt đất, ngay sau đó, một màn kinh khủng xuất hiện, rõ ràng đã mất đi hơi thở tính mạng nhưng Hy Lạp Lý lại đứng lên, chỉ là trong hai mắt hắn con ngươi đã chuyển thành màu xám, nhưng trên người lại tỏa ra quang mang màu Lam, thực lực khi còn sống không chút hao tổn.
Lan Địch Nhĩ sắc mặt trở nên rất khó coi, thì thào nói:
- Tử thi chính là giữ lại toàn bộ thực lực khi còn sống, quả thực là tử cấp đại ma đạo sư. Bệ hạ, xin người ra lệnh bắt người này. Vong Linh ma pháp chính là ma pháp cấm kỵ của Ma Pháp sư công hội.
Bởi vì vô cùng bất ngờ, nên Lan Địch Nhĩ đã quên, lúc này Mã Tây Mạc chính là Văn Nhạc Thai chủ khảo, nghe nàng nói khiến tất cả các thí sinh trừ Khắc Lôi Na, Diệp Âm Trúc và thí sinh số hai, vài vị thí sinh kinh hô, quốc tịch Lam Địch Á Tư cơ hồ đều qùy xuống.
Mã Tây Mạc có chút không kiên nhẫn phất phất tay:
- Tốt lắm, đều đứng lên đi, hôm nay ta chỉ là Văn Nhạc Thai chủ khảo, Lan Địch Nhĩ đại sư, ta vừa rồi đáp ứng thí sinh số một, sẽ bảo vệ bí mật của hắn, chẳng lẽ ngươi muốn ta thất tín sao? Việc hôm nay, nếu ai nói ra ngoài, chính là địch nhân của Lam Địch Á Tư đế quốc.
- Vâng, bệ hạ.
Tới nơi này thăm Văn Bỉ quyết tái cùng, đều là tâm phúc của Mã Tây Mạc, cũng đều biết rõ thủ đoạn của hắn, ai dám trái mệnh lệnh của hắn?
Lan Địch Nhĩ nghe Mã Tây Mạc nói như vậy nhất trời trong lòng trầm xuống, nàng biết Mã Tây Mạc rất xem trọng Vong Linh ma pháp sư này, trong lòng thầm than một tiếng, cúi đầu nói:
- Bệ hạ, vừa rồi Văn Bỉ quyết đấu ta đang ngủ, cái gì cũng không thất được.
Mã Tây Mạc vừa lòng gật gật đầu nói:
- Tốt, nếu đã kiểm chứng thân phận Vong Linh đại ma đạo sư của thí sinh số 1, vậy ta tuyên bố, Văn Bỉ quyết đấu, quán quân chính là thí sinh số 1, còn lại vị trí thứ hai, Khắc Lỗ Tư và Khắc Lôi Tư Bao cùng bàn bạc ra quyết định.
- Vâng. Bệ hạ.
Mã Tây Mạc mỉm cười hướng Diệp Âm Trúc gật gật đầu. Vượt qua bọn thị vệ rời đi. Cung đình thị vệ vây bắt Diệp Âm Trúc cũng tự nhiên lui ra.
Sau khi bàn bạc, rất nhanh, thứ hạng đã được sắp xếp xong, bởi vì vây công Diệp Âm Trúc cả 4 người đều thầt bại, bởi vậy trừ Hy lạp Lý trở thành Vong linh cương thi, ba người còn lại đều xếp hạng cuối cùng, ngay cả vương tử của Lam Địch Á Tư đế quốc cũng không thoát khỏi, mà mặt khác biến đổi biểu hiện xuất sắc là Khắc Lôi Na xếp thứ hai, ngay sau Diệp Âm Trúc.
Đạt được vị trí thứ hai, nhưng Khắc Lôi Na một điểm hưng phấn cũng không có, nàng lúc này đã đứng cạnh Diệp Âm Trúc.
- Ngươi, ngươi thật sự là một tên Vong linh ma pháp sư sao?
Âm thanh của Khắc Lôi Na thoáng chút run rẩy, nhưng hoàn toàn không phải do sợ hãi.
Diệp Âm Trúc ánh mắt ôn hòa nhìn về hướng nàng hỏi lại:
- Tất cả Vong linh ma pháp sư đều là những người tà ác sao?
Khắc Lôi Na ngẩn người:
- Ta, ta không biết.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười:
- Tiếp sau còn có trận đấu Ma pháp, ta đi trước nghỉ ngơi một chút, Khắc Lôi Na, ngươi nhớ kỹ, tà ác hay chính nghĩa đều phụ thuộc vào thực lực mà thôi. Người thắng làm vua, người thua làm giặc, chính nghĩa luôn thuộc về người thắng. Hoặc có thể nói trên thế giới này vốn không có năng lực tà ác hay chính nghĩa. Nếu dùng làm chuyện tà ác thì chính là tà ác, nếu dùng làm chuyện chính nghĩa thì là chính nghĩa. Ta không nói là mình sử dụng có phải vào chuyện chính nghĩa hay không, nhưng ta dám chắc cũng không thẹn với lương tâm.
- Không thẹn với lương tâm?
Khắc Lôi Na nhìn thân ảnh Diệp Âm Trúc dần dần đi xa cũng không có đuổi theo, nàng đột nhiên phát hiện, chính mình và nam nhân lúc đó tựa hồ có một khoảng cách không thể vượt qua.
Tình huống chính thức trong Văn Bỉ ngoại giới tự nhiên không ai biết, thành tích cũng phải đợi kết thúc cả 3 vòng thi đấu mới có thể công bố.
Ra khỏi sân đấu, Diệp Âm Trúc cả người tựa như không còn vướng bận gì cả. Khi huynh đệ Khắc Lôi Tư Ba và Khắc Lỗ Tư tỉnh ngộ, muốn cho người đuổi theo hắn thì thân ảnh của hắn đã tiêu biến không thấy đâu.
Cảm giác băn khoăn quả thật rất khó chịu. Khắc Lôi Tư Ba thậm chí muốn điều động hộ vệ thành của Lam Địch Á Tư đi tìm Diệp Âm Trúc, nhưng hắn lại sợ kinh động Mã Tây Mạc đại đế. Bởi vậy, bọn hắn cũng chỉ có thể hy vọng, trận đấu ma pháp buổi chiều, ngươi trẻ tuổi thần bí kia sẽ xuất hiện.
Giữa ngày, ăn trưa xong, phần đông dân chúng liền tụ họp tại trường đấu từ rất sớm. Ma pháp đối với dân chúng bình thường mà nói chính là một năng lực cao cao tại thượng, những đôi mắt khao khát chứng kiến ma pháp quyết đấu hiện rõ trong trường đấu.
Mã Tây Mạc dại đế và đông đảo cao quan của Lam Địch Á Tư cùng với các Đại qúy tộc của các nước đồng minh đều đã ngồi trên đài dành cho khách qúy, cùng chờ đợi trên quyết đấu ma pháp.
Bên người Mã Tây Mạc là một người trẻ tuổi. Những quan viên qúy tộc khác không dám tới gần Mã Tây Mạc không phải là vì thân phận đế vương của hắn, mà là bởi vì sự lạnh lùng của người trẻ tuổi kia. Khuôn mặt lạnh như băng, thân hình nhỏ gầy, nhìn qua hết sức bình thường, nhưng bất luận là ai, chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn, trong sâu thẳm nội tâm cũng sẽ cảm thấy một tia lạnh người.
Tham gia quyết đấu lần này có năm gã Ma pháp sư thì lúc nảy bốn tên đã tới. Còn thiếu duy nhất chính là Thí sinh số một. Bọn hắn mặc trang phục giống nhau, nhìn qua không có điểm gì bất đồng. Đương nhiên, Khắc Lôi Na là ngoại lệ, Ai biết nàng là nữ hài tử đây?
- Khắc Lôi Tư Ba, thí sinh số một đâu? Như thế nào còn chưa tới?
Mã Tây Mạc hướng phía sau hỏi Khắc Lôi Tư Ba.
Khắc Lôi Tư Ba sau lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm, chần chờ nói:
- Bệ hạ, ta, ta… A, hắn tới rồi! Người nhìn xem, người đó không phải là hắn sao?
Nhìn thấy một thân ảnh cao lớn tiến vào trường đấu, giao ra lệnh bài của thí sinh số một. Khắc Lôi Tư Ba nhất thời như trút được gánh nặng, âm thầm thở ra.
Mã Tây Mạc theo hướng hắn chỉ nhìn qua, mặc dù lúc này Diệp Âm Trúc có mang mặt nạ, nhưng Mã Tây Mạc đối với hắn ấn tượng rất sâu. Bất luận từ ánh mắt hay vóc người đều khiến cho vị đế vương này không cách nào quên được:
- Uhm, quả nhiên là hắn.
Không biết tại sao, vẫn ngồi bên người Mã Tây Mạc, vẻ mặt lạnh lùng của người trẻ tuổi khi thấy Diệp Âm Trúc đi vào trường đấu cả thân thể đột nhiên run lên một chút. Nếu bây giờ có người ở trước mặt hắn, nhất định có thể thấy rõ ràng, con ngươi của hắn đang kịch liệt co rút lại, tinh thần lực hoảng loạn.
Khoảng cách của Mã Tây Mạc với người trẻ tuổi là gần nhất:
- Phượng Hoàng, ngươi làm sao vậy?
Đúng vậy, người trẻ tuổi bên người hắn chính là Hắc Phượng Hoàng đã thi triển thuật ngụy trang, Cũng chính là Tô Lạp. Lúc này hắn hoá trang chính là Tô Lạp so với lúc trước ở cùng với Diệp Âm Trúc tại Ma võ học viên hoàn toàn giống nhau, chỉ có vẻ mặt lạnh như băng là khác mà thôi.
- Ta không có việc gì.
Sau thời khắc ngắn ngủi giật mình, Tô Lạp trong đầu lại xuất hiện hy vọng. Không, không có khả năng là hắn ah.
Mã Tây Mạc nói:
- Không có việc gì là tốt rồi. Ngươi xem, người cuối cùng chính là thí sinh số một, cũng chính là người ta nói với ngươi. Sáng hôm nay, hắn tại Văn Bỉ chính là người vô địch. Đợi một lát ngươi cẩn thận quan sát, ta nghĩ tiểu tử này rất tốt ah, đúng vậy rất tốt ah.
Khiến cho Mã Tây Mạc có chút kinh ngạc chính là lúc này Tô Lạp cũng không có phản bác, ngược lại còn có chút gật đầu. Điểm biến hóa rất nhỏ này khiến cho vị đế vương của Lam Địch Á Tư tâm tình tốt lên rất nhiều. Có thể nói chuyện với con gái của mình - một người trẻ tuổi có tiềm năng vô hạn, hiển nhiên là một chuyện rất tốt ah.
- Phượng Hoàng, có một điều ta phải nói với ngươi.
Mã Tây Mạc do dự một chút, quyết định đem bí mật của Diệp Tô này nói cho nữ nhi biết. Hắn không hi vọng Tô Lạp đối với hắn có gì hiểu lầm.
- Điều gì?
Tô Lạp liếc nhìn Mã Tây Mạc một cái, khí tức băng lãnh khiến cho không khí xung quanh thân thể Mã Tây Mạc tiêu biến hết.
Mã Tây Mạc nói:
- Trước đây đánh giá người trẻ tuổi này còn chưa chính xác, hắn chẳng những là một gã Ma pháp sư tinh thần hệ cường đại, đồng thời cũng là một gã Vong linh ma pháp sư, Tử cấp vong linh ma pháp sư. Ta hy vọng ngươi có thể dành nhiều thời gian lôi kéo hắn, nhưng ta truyệt đối không ép ngươi với hắn ở cùng một chỗ. Có vấn đề gì, ta sẽ xử lý.
Nghe được năm chữ Vong Linh ma pháp sư, Tô Lạp trong lòng một chút hy vọng nhất thời vụt tắt, trong mắt tử khí lại hiện ra, ngay cả nói cũng không, chậm rãi cúi đầu, trong lòng tự nói với mình, người trong lòng mình chính là một thần âm sư, cũng là một ma pháp sư tinh thần hệ, nhưng làm sao có thể là vong linh ma pháp sư đây?
Diệp Âm Trúc tiến vào vị trí, ánh mắt hướng tới khán đài dành cho khách qúy, ánh mắt hắn ngước lên có chút khó khăn, bởi vì hắn rất sợ mọi cố gắng của mình sẽ uổng phí. Nhưng là, lúc này nội tâm hắn lại nổi lên một ngọn lửa hưng phấn, cho dù chỉ trong chốc lát, nhưng là gương mặt lạnh lùng tái nhợt đó cho dù là một vạn năm hắn cũng không thể quên.
Tô Lạp, chính là Tô Lạp, thật sự là nàng, tuy nàng có ngụy trang như thế nào, nhưng hình dáng ấy chính là nàng.
Rất khó tả cảm giác của Diệp Âm Trúc hiện giờ, máu toàn thân hắn giống như đang bay trên trời. Giờ phút này hắn cảm giác mình có lực lượng vô tận - Tô Lạp, người yêu của ta, ta tới đây.
Nắm chặt hai nắm tay, cố nén xúc động dâng trào, Diệp Âm Trúc yên lặng, tự nhủ: Tô Lạp, chờ ta, ta sẽ đạt được thắng lợi trong cuộc so tài này, ta sẽ đưa nàng trở về, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu thiệt thòi nữa, ta muốn cho nàng biết, nam nhân của nàng có thể bảo vệ cho nàng.
Lúc này, phía dưới nơi quyết đấu ma pháp, trên sàn đấu đã có ba vị ma pháp sư đi lên, trong đó có 2 người Diệp Âm Trúc đã gặp qua, phân biệt là thủy hệ đại ma đạo sư Lan Địch Nhĩ và người chế tạo không gian pháp trận cho trận đấu vũ kỹ chính là không gian hệ đại ma đạo sư Sâm Cách.
Đứng giữa hai người này, chính là một vị mặc ma pháp bào màu trắng, là một lão nhân, trong tay cầm một cây quyền trượng màu vàng trên đầu là một viên bảo thạch hình lục giác, trước ngực hắn cũng không có ma pháp huy chương, nhưng trên người hắn lại phát ra nồng đậm Quang minh ma pháp nguyên tố thuộc tính. Liếc mắt một cái, Diệp Âm Trúc chỉ biết, vị Quang minh hệ ma pháp sư này thực lực so với Sâm Cách là Lan Địch Nhĩ còn mạnh hơn. Có thể là hội trưởng Ma pháp sư công hội của Lam Địch Á Tư đế quốc
Quả nhiên như vậy, lão ma pháp sư này vượt qua Sâm Cách và Lan Địch Nhĩ bước tới trước, đối mặt với Diệp Âm Trúc và các thí sinh, trên mặt toát ra một nụ cười ôn hòa:
- Các ngươi khỏe chứ, những người trẻ tuổi. Có thể đứng ở chỗ này, các ngươi không thể nghi ngờ đều là những thanh niên ma pháp sư xuất sắc, hôm nay quyết đấu, hy vọng các ngươi có thể xuất ra hết thực lực mạnh mẽ của mình.
Thanh âm của Khắc Lôi Na vang lên bên tai Diệp Âm Trúc:
- Vị này chính là hội trưởng ma pháp sư công hội Lãng Cách đại nhân, hắn là một vị Quang minh hệ ma đạo sư, ngươi cũng nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để hắn nhìn ra ngươi là Vong linh hệ ma pháp sư. Vị đại sư này từng đi Pháp Lam, ngay cả Bệ hạ cũng không thể ra lệnh cho hắn tham gia chiến tranh. Hắn là một người cực kỳ sùng bái sự hòa bình.
Nghe xong Khắc Lôi Na giới thiệu, đối với vị Lão ma pháp sư này, Diệp Âm Trúc trong lòng ít nhiều nảy sinh sự kính phục, không khuất phục quyền thế đã chứng tỏ nhân phẩm của hắn.
Lãng Cách đại ma đạo sư ánh mắt chuyển hướng nhìn người kia nói:
- Bên dưới, cho mời vị ma pháp đại ma đạo sư chính là những chủ khảo tôn kính lên đài.
Bất luận là Lãng Cách hay người bên cạnh hắn là Sâm Cách và Lan Địch Nhĩ, lúc này trên mặt đều toát ra sự sùng kính. Cúi nửa người xuống, phải biết rằng đây chính là động tác đệ tử nghênh đón sư phụ mới có thể làm ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vây quanh sàn đấu không ít dân chúng đều nhận thức biết Lãng Cách trước kia chủ khảo của so tài ma pháp đều do hắn làm, bọn họ thật sự không nghĩ ra, tại Lam Địch Á Tư đế quốc, còn có người về mặt ma pháp có thể làm cho Lãng Cách tôn kính như vậy ah. Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt tò mò tập trung cùng một chỗ, nghênh đón thân ảnh của vị kia đến.
Khi người này tiến lên đài, trong một khắc tiếng kinh hô như thủy triều cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng nổi lên. Cơ hồ tất cả ánh mắt của dân chúng đều tràn ngập sự kinh ngạc. Bọn họ thật sự không cách nào tưởng tượng, khiến cho ba vị ma pháp sư công hội, cùng hội trưởng tỏ ra tôn kính lại là một người như vậy.
Bạch y trắng như tuyết, dung nhan kiều mị mang theo nụ cười động lòng người, mái tóc dài màu vàng xõa dài qua eo, chậm rãi tiến lên đài. Mặc dù mặc trường bào che dấu hoàn toàn vóc dáng của nàng, nhưng bất luận là ánh mắt của ai hạ trên người nàng, đều không hề có một tia dâm tà. Nàng như ánh mặt trời thánh khiết, nhìn thấy nàng xuất hiện, trong lòng mỗi người đều cảm thấy ấm áp, điềm tĩnh, các loại cảm giác tràn ngập tâm trí, khiến cho tâm tình trở nên thư thái.
Mã Lệ Na chậm rãi đi tới, hướng ba người Lãng Cách có chút khom người hành lễ nói:
- Người khỏe chứ, sư huynh?
Sư huynh? Dân chúng nhìn Mã Lệ Na tuổi còn rất trẻ, lại nhìn lên những nếp nhăn của Lãng Cách, như thế nào có thể tưởng tượng hai người là sư huynh muội. Nhưng những thứ làm mọi người kinh ngạc còn ở phía sau.