Đối với cô mà nói, đại khái chính là một chuỗi con số không hề có ý nghĩa gì ở trong tài khoản ngân hàng. Với Hàn Mộ Vũ cùng Lưu Băng Tinh bọn họ mà nói, thì có chính là mấy bộ quần áo xinh đẹp thôi. Còn với Hàn Tử Tư mà nói, có lẽ chính là tiền tiêu vặt mà ông ta cấp cho cô cùng với Hàn Mộ Vũ......
Nhưng mà đối với cha của cô gái đang quỳ ở đây thì lại khác, là sự tàn tật, là sự kết thúc của một cuộc sống lành lặn bình thường, là tứ chi đầy đủ hết nhưng thiếu đi một chân......
Theo như những lời ở trong sách đã nói bần phú chênh lệch rất xa, chính là như vậy sao?
Hàn Mộ Vi nhìn thấy mặt của cô gái trước mắt mình hiện tại khóc đến nỗi hô hấp trong người trở nên khó khăn hơn, còn có vẻ mặt bất đắt dĩ thường hay xuất hiện phổ biến của vị bác sĩ kia, bảo y tá kéo cô gái đang quỳ dưới đất ra, người bác sĩ liền tiến vào bên trong phòng phẫu thuật, tâm cô chậm rãi khẩn trương lên......
Người chung quanh tản dần ra, Hàn Mộ Vi đi lên phía trước, đem cô gái vạn phần thống khổ đang quỳ ở dưới đất đỡ lên, câu đầu tiên mở miệng liền nói: "Năm vạn tệ, tôi sẽ cho cô mượn."
Cô gái sửng sốt, trừng lớn đôi mắt mà nhìn Hàn Mộ Vi.
"Nếu không nhanh lên, chân của ba của sẽ không kịp giữ đó." Hàn Mộ Vi mặt vô biểu tình mà nhắc nhở cô gái trước mặt.
Cô gái kia như từ ở trong mộng tỉnh giấc, chạy nhanh tiến vào trong phòng phẫu thuật, ngăn cản cuộc phẫu thuật được diễn ra. Một cái người y tá đi theo cô gái ra ngoài, có chút hoài nghi mà nhìn Hàn Mộ Vi, rồi nhìn về cô gái kia nói: "Cô nói là, cô ấy đồng ý cho cô mượn năm vạn tệ sao?"
Cô gái kia bắt lấy tay của Hàn Mộ Vi, liều mạng gật đầu.
Vị y tá kia lại cảm thấy có chút không thể tin tưởng được, nhưng rốt cuộc cứu người là trách nhiệm công việc của mình, tuy rằng bên trong mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong rồi chỉ đợi tiến hành, lại trì hoãn khả năng sẽ ảnh hưởng đến công tác của bọn họ, kia nghĩ là hay là nên tiếp tục đi vào bên trong, rốt cuộc vị y tá kia cũng không muốn nhìn thấy một người rõ ràng là có khả chữa lành được như mà lại phải mất đi một chân, tuy rằng loại tình huống như thế vị y tá này cũng đã gặp được nhiều.
Tuy rằng có chút hoài nghi, vị y tá kia vẫn cùng cô gái kia đi theo phía sau Hàn Mộ Vi, nhìn thấy Hàn Mộ Vi lấy ra một sấp séc động tác lưu loát kí tên, còn có biên lai viện phí lập tức được giải quyết xong, vị y tá cùng cô gái kia vẫn có chút không thể tin tưởng được những điều đang được diễn ra ở trước mắt, đặc biệt là hành động của nữ sinh kia giống như việc này dường như chỉ có xảy ra trong mơ.
"Cô y tá ơi, chân của ba ta hiện tại có thể không cần cắt bỏ nữa được không?" Cô gái kia bắt lấy tay của cô y tá nắm chặt không buông.
Cô y tá kia gật gật đầu, cũng không có không kiên nhẫn, nói: "Được rồi. Yên tâm đi, dùng thuốc kịp thời, chỉ cần có thời gian để khôi phục sức khoẻ, là sẽ không có cái vấn đề gì nữa đâu. Bất quá, cũng không phải là hoàn toàn khoẻ hết được một trăm phầm trăm đâu, cô với người nhà vẫn nên là chuẩn bị tâm lí cho tốt."
"Cảm ơn cô rất nhiều, cảm ơn cô y tá......"
Cô gái kia không ngừng cảm ơn cô y tá bên cạnh, thấy cô y tá kia đã đi vào trong phòng phẫu thuật rồi, mới nhìn về phía Hàn Mộ Vi, đôi mắt lập tức liền đỏ, trực tiếp quỳ xuống!
"Cảm ơn, cảm ơn cô...... tôi, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho cô!! Cảm ơn cô đã cứu ba của tôi......"
Ngay cả hiện tại, cô gái kia cũng không thể nào tin tưởng được.
Làm sao lại có một người tốt bụng đến mức như vậy, số tiền kia là tới năm vạn tệ! Cô gái kia đã gọi điện thoại đến cho thúc thúc của cô ấy, cũng không được thúc thưc đồng ý giúp đỡ, thậm chí chỉ có mấy ngàn tệ cũng không muốn cho mượn, nhưng mà ở trước mắt chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, lại đồng ý cho cô ấy mượn đến năm vạn tệ......
Hàn Mộ Vi nhìn cô gấu kia, đột nhiên nói: "được."
Cô gái kia sửng sốt, "Cái gì?"
"Tôi nói là, được, nhớ rõ trả lại cho tôi. Năm vạn tệ."
Cô gái kia liều mạng gật đầu, "A...... Đương nhiên! Đương nhiên...... Tôi hiện tại sẽ lập tức đi viết giấy nợ đưa cho cô!!"
Cô gái chạy nhanh đến dãy ghế ngồi chờ cầm lấy cặp da của bản thân, lấy ra notebook cùng bút ra ngoài, viết xong còn kí tên cùng viết lại tên của mình, đi đến trước mặt của Hàn Mộ Vi đưa cho cô, "Cái này...... có cần thêm dấu tay không?"
Cô gái kia thoạt nhìn có chút bất an.
Hàn Mộ Vi lắc lắc đầu, tiếp nhận giấy nợ từ trong tay của cô gái kia, nhìn thoáng qua, "Cô tên là Quý Tình Phong sao?"
- ------