Sau đó liền không khỏi phân trần mà kéo hắn tiến vào bên trong!
Mặc Dung Uyên sửng sốt, nhìn cánh tay của mình, nhìn nhìn lại đóng cửa lại liền không để ý tới chính mình, nhìn cô gái nhỏ kia một mình đang ở trong phòng bếp bận rộn, nở nụ cười......
Mấy ngày nay vì phải chấp hành làm nhiệm vụ, hắn vẫn luôn không có ăn uống ngủ nghỉ cho đàng hoàng, thời điểm chấp hành nhiệm vụ không cảm giác thấy cái gì. Nhưng ngay sau lúc nhiệm vụ đã được hoàn thành thuận lợi. Cả người khẩn trương đã bắt đầu có thể thả lỏng ra một hơi, dạ dày cũng liền bắt đầu kháng nghị lên.
Từ trên đường quay trở về đây dạ dày đã bắt đầu đau lên, hắn vẫn luôn cố m chịu đựng. Các anh em ở trong đội cũng không có phát hiện ra, không nghĩ tới chỉ có một tư thế đơn giản như thế, thế nhưng Hàn Mộ Vi lại có thể nhìn ra được, không nói hai lời liền đi làm mì cho hắn ăn......
Trong lòng ấm áp, Mặc Dung Uyên nhìn cô gái nhỏ đang ở trong phòng bếp đến không chớp mắt, nhìn cô gái nhỏ ngay ngắn trật tự mà nấu thủy, xếp rau dưa vào thịt cắt ra để dưới sợi mì......
Ánh mắt không tự chủ được mà trở nên mềm mại lên......
Hắn giống như đã biết, nguyên nhân vì sao các anh em ở trong bộ đội, mỗi khi chấp hành nhiệm vụ xong rồi, liền gấp đến không chờ nổi mà chạy về nhà......
Nếu trong nhà có một người như thế cũbg đàn đợi hắn, hắn nhất định sẽ vô cùng cấp bách mà hy vọng có thể nhanh chóng quay trở về nhà......
Ánh mắt của hắn quả thật quá mức nóng bỏng. Khiến Hàn Mộ Vi nhất thời không có cách nào tập trung tinh thần làm việc được, nhìn hắn một cái, có chút không được tự nhiên. Cô lúc này mới nhớ tới, cái này hình như là sau khi bọn họ đã xác định mối quan hệ...... Lần đầu tiên đơn độc ở chung. Hơn nữa, vẫn là chính mình chủ động......
Hàn Mộ Vi cảm giác chính mình má lại đang đỏ lên.
Thật vất vả làm xong một bát mì, Hàn Mộ Vi đem mì đẩy ra trước mặt Mặc Dung Uyên. Mặc Dung Uyên biết cô đang thẹn thùng, cũng thật sự là đang đói bụng, cầm lấy chiếc đũa liền nghiêm túc mà bắt đầu ăn
Nước súp ấm áp bắt đầu tiến vào bên trong dạ dày, dạ dày chậm rãi ấm áp, đau đớn chậm rãi biến mất, Mặc Dung Uyên cô gái nhỏ đang ngồi đọc sách ở trên ghế sô pha, cảm giác chính mình đối với cô là thích đến mức không kiềm chế được......
Ngay lúc Hàn Mộ Vi đang nghiêm túc đọc sách đột nhiên nhận được thông báo từ hệ thống: "Mặc Dung Uyên đối với người tăng lên 10 điểm hảo cảm giá trị!"
Tiểu Bao Tử vô cùng hạnh phúc nói: "Đề nghị chủ nhân sau này nên thường xuyên nấu ăn cho Mặc thiếu tướng!"
"......"
Mặc Dung Uyên đã trở lại, khi Hàn Mộ Vi chạy bộ đã có nhiều hơn một người, hết thảy lại phảng phất về tới thói quen sinh hoạt của cô.
Hàn Mộ Vi không có nói cho Mặc Dung Uyên biết, mấy ngày nay lúc hắn không có ở đây. Ngay cả kho chạy bộ, cô cũng sẽ nhịn không được mà bắt đầu phát ngốc ra. Nghĩ ngày thường sẽ có người cùng chạy bộ với mình, thỉnh thoảng còn vò vò mái tóc của cô......
Lúc nấu cơm, ngẫu nhiên sẽ không cẩn thận nhiều làm một ít, cô là cái người rất có nguyên tắc, không thể lãng phí thức ăn. Nhưng lại không thể ép buộc bản thân ăn thêm nhiều hớn, bởi vậy thường xuyên làm cô có chút rối rắm.
Mỗi khi như thế, Tiểu Bao Tử liền có chút u oán, "Chủ nhân, người nhanh chónh thăng cấp đi a! Chờ lên tới đến lúc đạt đến cấp mười rồi, Tiểu Bao Tử là có thể phát triển ra thật thể rồi...... Đến lúc đó em liền có thể giúp chủ nhân chia sẻ bớt một phần mỹ thực này......"
Nhưng mà, cấp mười vẫn là một chuyện còn quá xa xôi, Hàn Mộ Vi nghĩ nghĩ, thậm chí sinh ra một loại xúc động muốn nuôi một chú chó nhỏ.
Cái này ý tưởng sau khi để Mặc Dung Uyên biết, hắn thập phần tán đồng.
Không đến một ngày thời gian, Mặc Dung Uyên liền mang đến một chút chó nhỏ nhắc, lông xù như bờm sư tử làm Hàn Mộ Vi liếc mắt một cái liền thích nó, vui vet mà đem nó dưỡng ở bên người.
"Nó lớn lên giống như sư tử, kêu nó " Tiểu Sư " đi." Hàn Mộ Vi nghiêm túc mà khởi tên.