Chỉ là một nụ cười, lại có thể làm người ta nhìn ra bọn họ hạnh phúc và cảm tạ. Lớn lên ở trong một gia đình như vậy, nên cô bé đó mới có thể duy trì được trạng thái lạc quan và tích cực được như thế!
Hàn Mộ Vi đã chịu cảm nhiễm, khóe miệng cũng không tự giác mà dương lên.
Mặc Dung Uyên nói: "Mà e lại bị bất hạnh ở chỗ tâm hồn, muốn chữa khỏi, cần phải có thời gian rất dài, còn có...... phải đúng người."
Âm thanh của hắn rất trầm và nhỏ, nhưng Hàn Mộ Vi lại nghe được lời nói nghiêm túc của hắn, hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đôi mắt đen thâm thuý của Mặc Quân Dư dừng ở trên mặt cô, chậm rãi phải ra sự dịu dàng, cô cảm thấy bản thân giống như bị hắn nhốt lại trong ánh mắt dịu dàng kia của hắn,cả người có một cảm giác ấm áp. Rồi sa đó, hắn từng câu từng chữ mà nói cho cô nghe: "Hàn Mộ Vi, anh hy vọng người được cho là đúng người này, chính là anh!"
Thời gian phảng phất trong nháy mắt này yên lặng.
Hàn Mộ Vi nghiêm túc mà nhìn hắn, mọi thứ xung quay hết thảy đều không nghe thấy, trong óc chỉ nghe được giọng nói của hắn quanh đi quẩn lại: "Hàn Mộ Vi, anh hy vọng người được cho là đúng người này, chính là anh...."
Để anh đến chữa lành vết thương đó cho em!
Cô từ đáy mắt của hắn thấy được những lời này.
Hốc mắt kiềm không được mà bắt đầu ươn ướt, Hàn Mộ Vi cúi đầu xuống, che dấu tâm trạng bây giờ của mình. Nhưng tim lại chậm rãi bắt đầu bị hoà tan......
Kỳ thật, hắn đã chữa khỏi.
Từ gặp được hắn ngày đầu tiên bắt đầu, hắn liền ở đem cô từ trong thế giới mà cô luôn phong bế chính mình ở đó đem ra ngoài, cô biểu lộ được bản thân chân chính của mình, khiến cô hoặc được chán ghét, học được yêu thích......
Tuy rằng có rất nhiều thứ cô vẫn còn rất bỡ ngỡ, còn đang chậm chạp mà học tập. Nhưng cô lại không còn bàng hoàng hay sợ hãi giống như ngày trước nữa. Bởi vì hiện tại cô, đã có hắn......
"Cảm ơn anh, Mặc Dung Uyên."
Ngẩng đầu, cô nghiêm túc mà nhìn hắn, rồi nói ra một câu chân thành như thế.
Tựa hồ có thể cảm nhận được nội tâm của cô kịch liệt dao động, Mặc Dung Uyên cũng cảm thấy xúc động rất sâu mà nhìn cô. Mặc Dung Uyên dường như sắp không kiềm chế được mà muốn ôm chầm lấy cô. Nhưng mà giây tiếp theo, một trận nhiệt liệt vỗ tay cắt ngang hai người họ.
Hai người lúc này mới phát hiện, thì ra trận thi đấu chung kết của bọn trẻ cũng đã kết thúc rồi.
Hơn nữa, làm phụ huynh của người đoạt giải nhất là Mặc Quân Dư, mà hai người bọn họ......lại trốn ở trong một góc mà nói chuyện yêu đương......
Có chút xấu hổ tiến lên để chúc mừng cho Mặc Quân Dư, nhưng mà Mặc Quân Dư dường như cũng không chú ý đến hai người họ vừa nãy đang làm cái gì. Ngay giờ phút này cậu bé đang đắc ý dào dạt mà ngẩng cằm đối với Vương Lỗi người chỉ được hạng ba mà nói: "Thế nào, đã đánh cược thì phải chịu thua! Từ nay về sau, cậu chính là tiểu đệ của anh đây!"
Mặc Quân Dư còn chưa được tám tưởi, nhìn bề ngoài nói là sáu tuổi còn có người tin nữa là. Vương Lỗi nghỉ đến bản thân thế mà phải gọi một người nhỏ hơn bản thân hơn 5 tuổi là "Đại ca", còn phải làm tiểu đệ cho người ta nữa, sắc mặt lúc thì xanh lúc thì tím, cả một buổi không nói ra được câu nào.
Mặc Quân Dư tất nhiên cũng biết cậu ta sẽ không chịu. Nhưng mà mục đích của cậu cũng không phải muốn Vương Lỗi làm tiểu đệ của mình......
Cậu bé cười lạnh một tiếng, nhìn tên nhóc cao to hơn mình nữa cái đầu, nói: "Hoặc là,làm tiểu đệ của anh đây. Hoặc là, rời khỏi nơi này! Đây chính là giao hẹn trước đó của chúng ta!"
Thật ra đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến bọn trẻ coi trọng cuộc thi số độc này như thế.
Vương Lỗi cắn chặt răng, nhìn ánh mắt của những đứa bé ở xung quanh đang hướng vào mình, ngoan hạ tâm tới, nói: "Được!"
"Được cái gì?" Mặc Quân Dư cười khẽ, ánh mắt lại thập phần lạnh băng.