"Hàn tiên sinh, ngài hiểu lầm."
Với phu nhân nhàn nhạt mà mở miệng: "Nửa tháng trước, lệnh thiên kim đã cứu tôi cùng con trai, tôi đã sớm muốn tìm cô ấy nói lời cảm tạ, không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này gặp được cháu...... Mộ Vi quả nhiên là con gái của Hàn tiên sinh a, đã thiện lương lại đáng yêu!"
Hàn Tử Tư sửng sốt một chút, hoàn toàn không dự đoán được sẽ nghe được lời như vậy, nhìn Hàn Mộ Vi ánh mắt đều thay đổi.
Nó...... Cứu với phu nhân cùng con trai của Với phu nhân? Như thế nào cứu? Chuyện khi nào?!
Ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa lên, duỗi tay tính sờ sờ đầu Hàn Mộ Vi, Hàn Mộ Vi một cúi người cái, làm bộ từ bên cạnh trên bàn cơm cầm lấy một ly nước trái cây, chuẩn xác mà tránh thoát cái động tác này.
Hàn Tử Tư tay vồ hụt, lại cũng không hiện xấu hổ, cười một chút, nói: "Thì ra là thế, hai nhà chúng ta xác thật có duyên a......"
Hắn lập tức đem quan hệ Hàn Mộ Vi cùng với phu nhân xả tới rồi Hàn gia cùng với gia mà nói, sau đó lại nói đến hai bên hợp tác đem vào, với phu nhân nghe được không kiên nhẫn, cúi đầu nhìn Hàn Mộ Vi đứng ở nơi đó, cười một chút, tiến lên một bước, bắt lấy tay Hàn Mộ Vi, "Ai, chúng ta đại nhân một liêu lên liền không dứt, Vi Vi còn bị đói đâu, trước để hài tử ăn một chút gì đi...... Tới, Vi Vi, thử xem nơi này tôm hùm, nhà hàng này làm tôm hùm rất ngom đó, dì cùng cùng thúc thúc con thường xuyên ăn......"
Với phu nhân đều nói như vậy, Hàn Tử Tư cũng không tiện lại nói chút cái gì, vừa lúc với tổng lại đây, hai cái nam nhân liền hàn huyên lên.
Phương Linh đi theo với phu nhân tới Hàn Mộ Vi bên cạnh, vẻ mặt từ ái mà nhìn cô ăn.
Hệ thống nhắc nhở: Phương Linh đối người tăng lên hảo cảm giá trị 3 điểm; Vu Băng Dao đối người tăng lên hảo cảm giá trị 10 điểm......
Hàn Mộ Vi ngẩng đầu nhìn mắt Vu Băng Dao, cô nhìn ánh mắt của bà, là thứ cô chưa bao giờ ở trên người Vệ Như Yên cảm nhận được......
Tiểu bao tử cảm khái: "Chủ nhân, em cảm thấy vị này với phu nhân đem người trở thành con gái của chính mình!"
Con gái sao......
Hàn Mộ Vi rũ xuống lông mi, tiếp tục an tĩnh mà ăn đã lột sạch vỏ tôm hùm.
Với phu nhân nói đúng là không sai, tôm hùm của nhà hàng này xác thật ăn rất ngon. Hàn Mộ Vi nghĩ.
Với phu nhân biểu đạt một chút chính mình chi tình cảm tạ, một lát sau, với tổng cùng Hàn Tử Tư cũng lại đây, với tổng vừa thấy đến Hàn Mộ Vi liền các loại khen ngợi, đối với Hàn Tử Tư tỏ vẻ cảm kích, Hàn Tử Tư vô hạn khiêm tốn mà tiếp nhận, nhìn Hàn Mộ Vi một bộ có chung vinh dự bộ dáng.
Hàn Mộ Vi buông trong tay điệp tử, đang muốn tìm khăn giấy để lau miệng, một bao nho nhỏ tiền giấy đột nhiên đưa cho cô. Hàn Mộ Vi cúi đầu, nhìn cậu nhóc luôn ngoan ngoãn im lặng đi theo mẹ mình từ đầu đến giờ, tiểu nam hài một thân áo bành tô màu đen, thoạt nhìn giống cái tiểu thân sĩ có lễ phép......
"Tiểu thư xinh đẹp, cảm tạ chị lần trước đã cứu mạng em!" tiểu bằng hữu Vu Tư Nguyên nghiêm trang mà đối với làm động tác cuối chào rất lịch sự, "Vì biểu đạt lòng biết ơn, mong chị hãy chờ em đến mười tám tuổi, chờ em thành niên, nhất định sẽ lấy thân báo đáp, báo đạt ơn cứu mạng của chị nha!"
"......"
Hàn Mộ Vi ngốc tại ngay tại chỗ.
Phương Linh lập tức liền cười phun, với phu nhân gợi lên khóe miệng, nhìn Hàn Mộ Vi chớp chớp mắt, "Hắn xem quá nhiều văn học phương Tây...... Nga, có lẽ còn có bạch xà truyện."
Hàn Mộ Vi không muốn cười, nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt nhỏ trước mắt này vô cùng chân thành tha thiết, khóe miệng đột nhiên không tự giác mà cong lên.
Ngồi xổm xuống, cô duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc: "Được. Vậy nhóc phải nhớ rõ, chờ nhóc mười tám tuổi, nhất định phải tới cưới chị!"
Tiểu thân sĩ nghiêm trang mà tỏ vẻ, "Nhất ngôn cửu định,tứ mã nan truy a!"
- ------