Đây là Hàn Mộ Vi nghe được Lưu tẩu kể qua, thời điểm lúc trước khi cô xuống dưới phòng bếp lấy bánh bao để ăn vô tình nghe được mấy lời này của Lưu tẩu lải nhải một hồi, tuy rằng lúc đó cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ là an tĩnh mà lắng nghe, nhưng kỳ thật cô đều nhớ hết mọi chuyện ở trong lòng.
"Nghe đến thật không thể nào tưởng tượng được có đúng không?" Hàn Mộ Vi cầm lấy tờ giấy nợ trên tay, mà nói: "Trên thế giới có một số người chính là như vậy đó, ngươi giúp cho họ, lần đầu bọn họ chắc chắn sẽ cảm kích ngươi. Đến sau khi dần tạo thành thói quen ỷ lại, liền không hề cảm kích. Thậm chí tới lúc cái thời điểm mà ngươi không có năng lực để giúp đỡ được cho bọn họ, bọn họ còn sẽ cảm thấy là ngươi thiếu bọn họ."
"Tiểu bao tử, ta không muốn lại ngu ngốc như vậy nữa, giúp người khác cuối cùng còn phải bị người khác oán mình. Tiền của ta tuy nhiều, cũng không để bụng, nhưng chúng nó nên được dùng cho những việc có ý nghĩa thật sự, ít nhất, không thể dùng ở những người mà không hiểu được biết ơn là như thế nào!"
Hàn Mộ Vi đôi mắt lượng lượng, thanh âm thập phần kiên định.
Tiểu Bao Tử trầm mặc thật lâu, "Chủ nhân, người trưởng thành rồi. So Tiểu Bao Tử...... người thông minh nhiều."
Tiểu bao tử nhớ tới lúc trước vô luận ai đều làm Hàn Mộ Vi hỗ trợ bộ dáng, nhịn không được có chút mặt đỏ.
Nó cái hệ thống này...... Thật là quá không đạt tiêu chuẩn!!
Không được, từ hôm nay trở đi, nó cũng muốn học tập thêm thật nhiều thứ hơn nữa mới được, phải làm một cái hệ thống thật ưu tú để giúp đỡ cho chủ nhân nó nhiều hơn mới được!!
Tiểu bao tử âm thầm lập quyết tâm.
Bất quá, nó thực mau lại nghĩ tới cái gì đó, "Nhưng mà, chủ nhân, người trực tiếp lấy đi cái tờ giấy nợ như vậy thì, người tên Quý Tình Phong kia...... sẽ còn cảm thấy cảm kích chủ nhân người sao?"
Giây tiếp theo, đáp án mà nó cần lập tức xuất hiện:
"Hệ thống thông báo: Quý Tình Phong đối ngài tăng lên một trăm điểm hảo cảm giá trị!"
Đại khái chắc là cuộc phẫu thuật của cha Quý Tình Phong hẳn là đã thành công rồi! Hàn Mộ Vi nghĩ.
Tiểu Bao Tử ngữ khí khẽ nhếch, "tiểu cô nương này, vẫn là rất biết cách cảm ơn! Không tồi, cái này giá trị tới tận năm vạn tệ!"
"...... Phải trả lại." Hàn Mộ Vi nói.
Tiểu bao tử vô ngữ, "Chủ nhân, người rõ ràng đã nói là không muốn tính toán......"
Hàn Mộ Vi cười một chút, "Nhưng mà, cô ấy vẫn sẽ trả lại cho ta."
Hàn Mộ Vi nhìn ra được, tiểu cô nương kia là thiệt tình. Nếu cô biết được thế nào là cảm ơn, cũng sẽ đương nhiên không tiếp nhận không sự giúp đỡ của người khác mà không trả lại cho người ta đâu, cô cũng không ngại thật sự giúp đỡ cho cô gái kia một phen, để có thể vừa tiếp tục việc đi học của cô ấy vừa có thể có công việc kiếm thêm tiền......
Hàn Mộ Vi chậm rãi tự nghĩ, thực mau liền sửa sang lại hành lý của mình cho tươm tất, rời khỏi cái phòng bệnh mà mình đã nằm suốt một tuần.
Hàn Mộ Vi cũng hề không có thông báo cho bất cứ ai biết về việc mình xuất viện, Hàn Tử Tư bọn họ không biết chuyện hôm nay cô xuất viện, ngay cả Với phu nhân bọn họ cũng không hay biết.
Vốn dĩ cho rằng sẽ im lặng như vậy mà rời đi, không nghĩ tới vừa mới ra tới cửa bệnh viện, hành lí đang cầm ở trong tay lại bị một bàn tay khác đoạt lấy!
Hàn Mộ Vi sửng sốt, nghĩ là có người ăn cướp đồ, sau đó lại nhìn thấy được một khuôn mặt khá quen thuộc......
"Phó...... Phó Tỉnh......" Hàn Mộ Vi có chút không thể nhớ rõ được tên người ở trước mặt ngay được.
"Phó Tỉnh Hạo!!" Người nọ mặt tối sầm, đưa tay đoạt lấy đồ đang cầm bên tay còn lại của Hàn Mộ Vi, bước đi về phía trước, "Đi thôi, tôi đưa cô trở về!"
"......"
Hàn Mộ Vi có chút há hốc mồm mà đi theo phía sau cậu ta, "cậu...... cậu làm sao biết được chuyện tôi nằm viện?"
Phó Tỉnh Hạo đem hành lí đồ đạc bỏ vào trong một chiếc Minibus, đem cô đẩy mạnh vào trong xe, hành động giống như là đang bắt cóc, thô thanh thô khí mà hô câu: "Đai an toàn, mau thắt vào đi!"
- ------