Hàn Mộ Vi suy nghĩ rất nhiều, lại phát hiện một chút không không thể sử dụng được, bởi vì Mặc Dung Uyên lại rời đi rồi. Từ trong lời nói của Lưu thúc Mặc Quân Dư có thể đoán ra được, hắn phỏng chừng lại là đi chấp hành nhiệm vụ. Hàn Mộ Vi cảm thấy có loại nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có chút buồn bã......
Cũng may cách kỳ thi đại học chỉ còn vỏn vẹn một tháng. Vừa đến trường học, Hàn Mộ Vi liền đem những việc này đều hoàn toàn vứt bỏ ra sau đầu, bắt đầu nghiêm túc ôn tập.
Chu Quân Hào cuối cùng quay lại trường học, thương tích của cậu ta đã hồi phục gần như hoàn toàn. Hơn nữa sau khi đi học trở lại, Chu Quân Hào cũng không còn thấp điệu như lúc trước, bắt đầu không hề che dấu mà nghiêm túc ôn tập lên.
Lao đến giai đoạn mỗi tuần thi thử một lần, Chu Quân Hào nhảy từ trong hạng ba mươi ba của lớp nhảy lên đến hạng mười ba, làm cho không ít người cảm thấy bất ngờ.
Có điều, ở thời điểm bây giờ đối với lớp 2/3 mà nói thì, đây cũng không được xem là chuyện hiếm lạ gì cả. Hàn Mộ Vi chính là từ hạng 45 cuối cùng trong lớp mà đã nhảy thẳng lên đến top 3, mà còn có không ít mấy người bạn học chính là vì ảnh hưởng bởi Hàn Mộ Vi mà bắt đầu thăng lên hạng cao hơn. Có một người bạn học thường xuyên đến tìm Hàn Mộ Vi hỏi bài đã từ hạng 42 mà trực tiếp nhảy thẳng lên hạng 24, tuy rằng thành tích vẫn là giống nhau. Nhưng thật sự cũng đã làm cho ba mẹ của bạn học sinh kia vô cùng mừng rỡ.
Lý lão sư cũng phi thường cao hứng, ánh mắt mỗi lần nhìn Hàn Mộ Vi cũng càng trở nên yêu thích hớn. Lý lão sư nhớ rất rõ ràng, khi các học sinh trong lớp của cô bắt đầu thay đôi, chính là bắt đầu từ Hàn Mộ Vi.
Ở ngay tiết thể dục, Hàn Mộ Vi và Chu Quân Hào cùng nhau đánh cầu lông. Bây giờ kỹ thuật đánh cầu lông của Hàn Mộ Vi càng ngày càng giỏi lên, ngay cả Chu Quân Hào cũng cảm giác thấy áp lực. Nhưng mà chính vì cảm thấy có áp lực, Chu Quân Hào mới càng thích đánh cầu lông với cô.
Đánh xong một trận, cả người cũng đổ mồ hôi, Chu Quân Hào cười đem vợt, bóng nhét vào trong tay Hàn Mộ Vi: "Ở đây chờ đi, mình đi mua đồ uống!"
Không đợi Hàn Mộ Vi đồng ý, liền một mình chạy ra khỏi chỗ sân cầu lông.
"Thật sự a? Hàn Mộ Vi cùng người ta ở chung? Cái gì, người nam kia còn có một đứa trẻ sao?!"
Vừa mới đến quầy bán quà vặt, mua xong đồ uống, Chu Quân Hào liền nghe được một câu như vậy, bước chân nhịn không được mà ngưng lại, Chu Quân Hào ngừng lại, nhìn về cái bàn nhỏ ở một góc phía trong quầy. Trong đó, rõ ràng chính là Hàn Mộ Vũ cùng với những cô bạn học cùng lớp với cô ta.
"Không thể nào? Tại sao cô ta lại đi tìm một người đàn ông trưởng thành mà còn hơn bản thân cô ta đến nhiều tuổi như thế chứ?" Trong đó một người nữ sinh tựa hồ có chút không tin, khó hiểu mà lên tiếng.
Một cái khác nữ sinh cười khinh một tiếng, "Vì cái gì mà không được? Tôi nói cho các cậu nghe, tôi cùng Hàn Mộ Vi chính là ở chung một tiểu khi......Trước đó còn luôn cam thấy kì lạ, vì sao cậu ta lại chuyển ra ngoài sống một mình như vậy. Sau đó đến lúc nhìn thấy người đàn ông kia dắt tay cậu ta đi. Tôi mới biết được, thì ra cậu ta căn bản không phải là bị đuổi ra ngoài ở! Mà chính là cậu ta dọn ra ngoài vì muốn ở chung với đàn ông!"
"Tôi vẫn là không tin...... Nếu như yêu sớm, thành tốt của cậu ta sao có thể duy trì được tốt đến như vậy?" Vốn là cái cô nữ sinh tóc ngắn kia dường như cảm thấy có chút không tin được.
Nữ sinh tóc dài nhìn về phía Hàn Mộ Vũ, nói: "Tôi nói thì các cậu không tin, vậy Hàn Mộ Vi nói các cậu không tin hay sao? Hàn Mộ Vũ, cậu nói đi, Hàn Mộ Vi có phải chính là chuyện yêu đương mới cãi nhau với ba mẹ cậu rồi dọn ra ngoài hay không?"
Hàn Mộ Vũ cắn cắn môi dưới, không nói một lời.
Nhưng ở trong mắt nữ sinh tóc dài nhìn thấy, cái này chính là một loại cam chịu, "Cái loại người chỉ vì muốn sống cùng với đàn ông mà giả vờ như là bị đuổi ra khỏi nhà như thế, lại còn đem trách nhiệm đẩy hết lên trên người người nhà của cậu như thế, cậu lại còn đang định giữ bí mật cho cô ta nữa sao? Hàn Mộ Vũ, cậu không phải cũng không ưa gì cậu ta hay sao? Trước đó còn dám đem rác đổ lên trên người mình, làm bộ là cậu ta làm...... Hừ, bây giờ bày đặt diễn vai lương thiện làm gì?!"