Bà ta cắn răng, muốn ngẩng lên cằm, bày ra dáng vẻ cười nhạo Vệ Như Yên, lại phát hiện ở Vệ Như Yên khí thế lớn mạnh. Bà ta căn bản là là bị áp chế hoàn toàn, chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu.
Vệ Như Yên đưa mắt lướt nhìn bà ta từ trên xuống dưới, khẽ cười nhẹ. Tiếng cười đó làm cho Lưu Băng Tinh cảm thấy vô cùng chói tai.
"Cô cười cái gì? Tôi mới là người phụ nữ Hàn Tử Tư yêu, là cô xen ngang vào chúng tôi. Cô mới là tiểu tam!!" Lúc ấy khi còn trẻ Lưu Băng bị tiếng cười của Vệ Như Yên chọc tức, đem tiếng nói trong lòng rống giận lên.
Vệ Như Yên lạnh lùng mà nhìn bà ta, giống như đang nhìn một người chết vậy.
Nhìn sợi dây chuyền kim cương lấp lánh trên cổ trơn bóng của Vệ Như Yên, Lưu Băng Tinh cảm thấy hai mắt của mình đều bị đau đớn.
Vệ Như Yên cũng không cùng bà ta cãi nhau, Vệ Như Yên thậm chí ngay cả một chút nét tức giận cũng không có. Chỉ cong khoé miệng lên, giống như đang cười nhạo sự chật vật và hoảng loạn của Lưu Băng Tinh "Cô cho rằng hắn ta yêu cô bao nhiêu? Nếu thật yêu cô như thế, vì cái gì không buông bỏ tất cả mọi thứ mà Vệ gia cho hắn, cùng cô song túc song phi*?"
Lưu Băng Tinh oán hận mà trừng mắt Vệ Như Yên: "Anh ấy là bất đắc dĩ, đều là Vệ gia các người ép buộc anh ấy!"
"Đừng lừa mình dối người." Vệ Như Yên cúi lông mi xuống,khẽ cười nhẹ. Nhưng biểu cảm lại có chút cô đơn: "Hắn ta chỉ có yêu mình hắn, không phải tôi, cũng không phải cô."
Nói xong,Vệ Như Yên cũng không quay đầu lại.
Lưu Băng Tinh vốn là đến ra oai phủ đầu. Lại không ngờ bị Vệ Như Yên nói mấy câu đơn giản thế đã đuổi về được, nội tâm tích tụ không thôi.
Nhưng sau khi Vệ Như Yên mất, bà ta dần dần đã cảm nhận được ý nghĩa trong lời nói của Vệ Như Yên. Bà ta cũng mới phát hiện, bà ta tự xưng là mối tình đầu của Hàn Tử Tư, lại người ông ta yêu, lại hoàn toàn không hiểu được ông ta giống như Vê Như Yên. Hàn Tử Tư là con người cực kỳ ích kỷ, ông ta không yêu Vệ Như Yên, bởi vì Vệ Như Yên quá hoàn mỹ quá mạnh mẽ, đánh vỡ sự kiêu ngạo của ông ta. Ông ta cũng không yêu bà ta, ông ta đối bà ta chỉ có yêu thích và thương tiếc, sau đó thì chỉ còn có trách nhiệm và thói quen. Ông ta yêu bản thân, đối với nó sùng bái và tín nhiệm vô điều kiện......
Nói đến cùng, Hàn Tử Tư cùng lắm chính là chủ nghĩa đại nam nhân, thích bà ta thuận theo thôi.
Sự thật này từng làm Lưu Băng Tinh lúc ấy đơn thuần đắm chìm ở trong tình yêu vô cùng khó chịu, nhưng đã có Hàn Mộ Vũ. Hơn khi trải qua cuộc sống của một phu nhân muốn cái gì có cái đó, bà ta căn bản không có khả năng rời khỏi ông ta, cũng không rời khỏi ông ta.
Nhiều năm như vậy, bà ta cũng đã gần như rõ ràng tính tình của Hàn Tử Tư. Chuyện gì cũng làm theo điểm mấu chốt trong phạm vi của ông ta mà làm, theo tính tình của ông ta. Thâm chí đối với Hàn Mộ Vi coi thường cùng hãm hại, cũng đều là đang làm Hàn Tử Tư cam chịu hạ làm( bằng nghĩa với cha làm con chịu)......
Lưu Băng Tinh vốn tưởng rằng nắm giữ cái chừng mực này, là có thể cùng Hàn Tử Tư vẫn luôn sẽ trải qua như thế. Lại nghĩ rằng, Hàn Mộ Vi đột nhiên thoát ly khống chế của mình......
Khi nhìn thấy lúc Hàn Mộ Vũ lấy sợi dây chuyền kia ra, Lưu Băng Tinh phảng phất lại thấy được Vệ Như Yên.
Hồi ức nảy lên trong lòng, Lưu Băng Tinh nghĩ đến ngày đó chính mình chật vật, chỉ cảm thấy vô cùng phẫn hận. Nghĩ đến Hàn Mộ Vi lại dám báo cảnh sát làm con gái mình trở thành kẻ ăm trộm trong mắt của mọi người. Bà ta đem sự chật vật của bản thân ngày đó cùng chật vật của con gái mình bây gời đều nhớ hết rồi đem đổ hết lên đầu Hàn Mộ Vi!
"Mẹ, làm sao bây giờ?" Lần đầu tiên bị đưa đến nơi như cục cảnh sát. Hàn Mộ Vũ có chút không biết theo ai, sớm đã không còn vẻ thiên kim tiểu thư kiêu ngạo ngày thường, nắm lấy sợi dây chuyền trong ta, có chút không cam lòng rồi lại bất an nói: "Thật sự phải đem dây chuyền trả lại cho chị ta sao?"
Trong lòng cô ta còn có chút không cam lòng rất đậm. Mộy là quá thích sợi dây chuyền này, hai là bởi vì đây là của Hàn Mộ Vi, cô ta hoàn toàn là không nghĩ trả cho cô! Hơn nữa, nếu như trả, còn không phải là thừa nhận cô ta thật sự trộm dây chuyền hay sao?