Mà lúc này, Mặc Quân Dư tò mò mà nhìn một góc ở kệ sách.
Mặc lão gia để ý thấy điều này, sắc mặt tức khắc trở nên nhu hòa lên, ngồi xổm xuống, nói: "Tiểu Dư phát hiện cái gì thú vị rồi? Có thể nói cho gia gia biết không?"
Bởi vì ông đi tới gần, cơ thể nho nhỏ của Mặc Quân Dư hơi căng cứng một chút, ngay sau đó lại rất nhanh đã thả lỏng lại.
Hành động của cậu bé rất nhanh chỉ có trong một giây, nhưng mà Mặc lão gia vẫn chú ý thấy.
Nghĩ đến lúc trước Mặc Quân Dư đối với Hàn Mộ Vi không chút nào, lại còn ỷ lại, Mặc lão gia thở dài.
Ông nghe nói, ở thời điểm bọn họ gặp phải nguy hiểm, cô bé kia vẫn luôn ôm lấy Tiểu Dư, che chở cho cậu bé đến cho tận lúc Mặc Dung Uyên đến......
Có lẽ cũng chính vì như thế, nên Tiểu Dư mới có thể tin tưởng cô đến như thế!
Ở khoảnh khác bản thân gặp phải nguy hiểm, ở bên cạnh mình lại không phải là người ngoại tổ phụ này, cũng không phải là vị cữu cữu ruột Mặc Dung Uyên, cũng khó trách Tiểu Dư sẽ có sự bài xích đối với hai người họ.
Có điều, dù sao cũng là người đầu tiên sau rất nhiều năm tiến vào lòng mình. Ông có thể nhìn ra được, Tiểu Dư vốn đã gỡ bỏ trạng thái phòng bị với Mặc Dung Uyên, không hề bài xích hắn, cũng đã bắt đầu chậm rãi tin tưởng hắn.
Nhưng sự tin tưởng này không giống như sự toàn tâm tin tưởng của lúc nhỏ nữa. Hiện tại Tiểu Dư dường như lại càng thêm độc lập, không còn bởi vì trong chốc lát không tìm thấy Mặc Dung Uyên mà vội vã chạy đi tìm hắn. Dường như cậu bé cũng bắt đầu theo bản năng mà trưởng thành lên hơn......
Mặc lão gia ý nhận ra được cậu ta đối với ông còn có sự phòng bị, trong lòng có chút khó chịu. Có điều, Tiểu Dư đã nhanh chóng thu hồi lại sự phòng bị của mình, nhìn Mặc lão gia cười: "Cái vòng cổ này thật xinh đẹp!"
Mặc lão gia nhìn theo tầm mắt của cậu bé, thấy được một hộp vòng cổ vuông ở trên kệ sách. Cái nhìn đầu tiên chỉ có thể thấy loá mắt. Với ánh mắt của ông tự nhiên có thể thấy được, cái vòng cổ với số kim cương hàng thật giá thật không thể đếm xuể, giá của nó ít nhất phải là hơn một ngàn vạn! Nhưng một thứ quý giá đến như thế, mà Hàn Mộ Vi lại không đem nó cất vào trong két sắt, cũng không có đến bảo quản ở ngăn hàng. Thậm chí cũng khôg có tìm một ngăn tủ có khoá để cất lại, lại tuỳ tiện để ở trên giá sách như vật sao?
Điều này làm cho Mặc lão gia cảm thấy có chút dở khóc dở cười, lại lần nữa cảm khái thái độ của Hàn Mộ Vi đối với tiền tài.
Nhưng mà giây tiếp theo, ông lại nhíu mà lại, nhìn chằm chằm vào cái vòng cổ này rất là lâu......
Cái vòng cổ này, sao lại cảm giác...... Có chút quen mắt?
Lúc Mặc lão gia rời đi sắc mặt ông có gì đó không ổ, Mặc Dung Uyên do dự một chút, nói: "Vi Vi, em giúp tôi chăm sóc cho Tiểu Dư một chút."
Thoạt nhìn nét mặt của hắn có chút gì đó kì lạ, Hàn Mộ Vi nhìn hắn một cái, không hỏi vì cái gì, gật gật đầu.
Mặc Dung Uyên liền đi ra ngoài, Hàn Mộ Vi ngồi xổm xuống, nói với Mặc Quân Dư: "Chị muốn đi làm bài tập, Tiểu Dư cùng đến thư phòng với chị được không?"
Mặc Quân Dư cười tủm tỉm gật gật đầu, đi theo phía sau lưng cô tiến vào thư phòng.
Vốn dĩ Hàn Mộ Vi là muốn lấy chuyện cổ tích cho Mặc Quân Dư xem để giết thời gian. Nhưng sau khi nhìn lên kệ sách cô cảm thấy có chút khó khăn.
Cô...... Sao lại ngay cả một cuốn sách truyện cổ tích dành cho trẻ nhỏ xem cô cũng không có?
Hàn Mộ Vi nhìn trên kệ sách, không phải là sách giáo khoa thì cũng là sách nước ngoài. Lần đầu tiên lại cảm thấy có chút khó xử bản thân mình bình thường có phải đã mua quá ít sách rồi không?
Có chút rối rắm mà mà lấy ra mấy quyển của mấy tác giả lớn có khả năng sẽ làm Mặc Quân Dư có hứng thú đọc, Hàn Mộ Vi hỏi: "Tiểu Dư xem cái này được không? Ở đây chị không có sách truyện cổ tích......"
Mặc Quân Dư cười tủm tỉm mà tiếp nhận lấy: "Chị, em chưa bao giờ đọc qua truyện cổ tích."
Bắt đầu từ khi còn nhỏ cậu bé đã thường xuyên bị bỏ một nình ở trong nhà, Úy Kỳ và Mặc Hàm Linh chưa bao giờ mua món đồ chơi gì cho Mặc Quân Dư. Cho dì là người khác tặng cho, bọn họ cũng sẽ trực tiếp đưa cho bảo mẫu của đứa trẻ