Căng cả da đầu mà đem hai cái ly kia rửa xong, xoay người đang muốn đem hai cái ly đặt lên trên kệ, lại phát hiện cái kệ để ly này có chút cao quá rồi. Có lẽ vì đề phòng việc Tiểu Dư với không tới sẽ làm rớt xuống có thể khiến cho cơ thể bị thương, những đồ vật dễ bể đều đã được đặt ở những vị trí khó lấy.
Hàn Mộ Vi bây giờ đã cao được hơn một mét sáu mươi. Nhưng mà khi nhón chân lên, vẫn không thể với tới để đặt chiếc ly trở lại vị trí ban đầu của nó. Một giây tiếp theo, một bàn tay to lớn mơn trơn bàn tay của cô, tiếp nhận lấy chiếc ly trong tay của cô, vững vàng mà đặt nó ở trên kệ. Hàn Mộ Vi ngẩn người ra, theo bản năng mà xoay người, lập tức đối diện với đôi mắt đen và nụ cười của Mặc Dung Uyên......
"Thịch, Thịch, Thịch......" Trái tim Hàn Mộ Vi đập nhanh lên rất nhiều.
Lúc này cô mới phát hiện, tay của mình đang bị hai tay của hắn nắm giữ lấy, khoảng cách giữa hay người bây giờ...... Gần gũi đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang phảng phất ở trên mặt của cô......
Tiếng sấm ở ngoài cửa sổ dần nhỏ đi, hạt mưa rơi xuống cửa sổ cũng dần dần nhẹ nhàng lại. Toàn bộ thế giới giống như là đang dần chìm vào im lặng......
"Tôi......" cô chậm rãi mở miệng, nhưng lại vì ánh mắt của hắn mà không biết nên phải nói gì cả.
Cổ họng của hắn giật giật, phải mất một lúc sau, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp mới chậm rãi vang lên, "...... Đi ngủ sớm một chút."
Đặt cái ly xong rồi, hắn đóng cửa kính của tủ lại, chậm rãi nói:
"Em vào ngủ cùng với Tiểu Dư đi."
Hàn Mộ Vi gật đầu, có chút hoảng loạn nói: "A? Được......"
Sau đó, liền nhìn Mặc Dung Uyên có chút cổ quái mà đi rồi, nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ còn có vài phần chật vật??
Hàn Mộ Vi chớp chớp mắt, có chút không kịp thích ứng. Ở nơi mà cô không nhìn thấy được, Mặc Dung Uyên đóng cửa lại, hít vào một hơi thật sâu, không kiềm chế được lại có chút đau đầu lên. Hắn phát hiện ra, khả năng tự chủ của bản thân hắn sao lại càng ngày càng kém đi như thế? Không, hoặc là phải nói rằng sức ảnh hưởng của Hàn Mộ Vi đối với hắn đã càng ngày càng lớn hơn......
Hàn Mộ Vi đi vào phòng, ngủ ở bên cạnh Mặc Quân Dư. Vốn cho là mình sẽ không thể được, nhưng không biết có do ly sữa bò mới nãy vừa uống hay không, trong phòng còn có thể ngửi thấy mùi hương của sữa bò. Cô vốn là không hề buồn ngủ, nhưng mà bây giờ lại có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại, Hàn Mộ Vi một đêm không mơ.
Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, không nghĩ tới ngày hôm sau mới vừa ra khỏi cửa nhà của Mặc gia, liền phải đụng dì Lâm nhà ở lầu dưới.
Dì Lâm cũng không biết vì sao lúc vừa mới lên đến đây, liền thấy được cảnh tượng Hàn Mộ Vi từ cửa nhà của Mặc gia đi ra khỏi.Hàn Mộ Vi sửng sốt, nhìn dì Lâm gật gật đầu chào hỏi, chưa nói cái gì liền đi vào trong nhà của chính mình.
Suy nghĩ của cô rất đơn thuần, sẽ không nghĩ quá nhiều. Ở trong lòng cô chỉ cho là, bản thân mình cũng lắm chỉ là ngủ cùng với Mặc Quân Dư một đêm. Nhưng lại không nghĩ tới, cảnh tượng này ở trong mắt người nào khác nhìn thấy lại hoàn toàn không giống nhau.
"Mới hơn sáu giờ sáng, vẫn còn đang mặc đồ ngủ, lại từ ở trong nhà đàn ông đi ra......"
Dì Lâm cười lạnh tanh, "Tôi nói mà Bà Lý cách vách tại sao lại đột nhiên đem nhà của mình bán đi đột ngột như thế, thì ra là kim chủ của người ta đến ở......"
Bà ta liền nói, từ sau khi người nhà Hàn gia đến lần trước. Bà ta tuy rằng biết trong nhà Hàn Mộ Vi có rất nhìn tiền, bản thân cô lại rất có tiền. Nhưng bắt đầu từ ngày đó quan sát bà ta biết, Hàn gia căn bản không thế nào coi trọng Hàn Mộ Vi, mẹ ruột của cô cũng đã chết. Chỉ còn lại có cái người mẹ kế không ưa thích cô đó là Lưu Băng Tinh kia. Nghĩ thôi cũng biết, có một người mẹ kế như thế thì làm sao có thể dễ dàng để cho ông chồng đem tài sản trao cho đứa con của vợ trước được?
Cho nên, Lâm a di đối với việc Hàn Mộ Vi có thể ở lại ở chỗ này lại có điều hoài nghi. Đặc biệt là chú ý từ sau khi người đàn ông ở nhà cách vách mới chuyển đến đây ở. Theo bà ta thấy, người đàn ông độc thân kia lại còn dẫn theo một đứa trẻ, tám chín phần là con riêng hay gì đó. Nếu không thì chính là vợ đã qua đời hoặc là đã ly hôn.