Mục lục
Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người đang ở lại chỗ này tâm trạng cũng đều vô cùng phức tạp. Lý Thi Cầm đi đến trước mặt Hàn Mộ Vũ, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô ta, "Lời của cậu ta nói có phải là sự thật không?"

Hàn Mộ Vũ còn chưa có mở miệng nói, "Bốp" một tiếng, một cái bàn tay không chút do dự đánh lên trên khuôn mặt của cô ta!

Hàn Mộ Vũ không dám tin tưởng mà trừng lớn đôi mắt, oán hận mà nhìn chằm chằm Lý Thi Cầm.

Lý Thi Cầm nhìn thấy được sự hận ý ở đáy mắt của cô ta, cười lạnh, "Cậu ta nói không sai, tôi đúng thật là tự làm tự chịu, mới có thể xem người như cô là bạn tốt!"

Nói xong, Lý Thi Cầm cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Chu Lệ mặt vô biểu tình mà đi đến trước mặt Hàn Mộ Vũ. Ở ngay thời điểm mọi người vây xem đều cho rằng Chu Lệ sẽ đánh Hàn Mộ Vũ, Chu Lệ chỉ là nhẹ nhàng cười, "Cảm ơn cô, lấy đi bài văn đó của tôi."

Quần chúng vây xem sửng sốt.

Giây tiếp theo, liền nghe Chu Lệ tiếp tục mở miệng nói, "Cô lấy đi bài văn tôi viết, chứng minh rằng cô không tự tin, cũng đã chứng minh được thực lực của tôi."

Lần đó không có đoạt giải, Chu Lệ vốn dĩ có chút hoài nghi thực lực của chính mình, nhưng cô lại không có như Lý Thi Cầm sinh ra bóng ma. Ngược lại càng bắt đầy nỗi lực thêm nhiều lần hơn nữa. Rồi đến sau này, bài văn của cô viết vẫn luôn là điểm cao nhất ở trong lớp.

"Cô cầm đi một giải thường của tôi, lại làm cho tôi càng thêm nỗ lực. Cho đến tận bây giờ...... đã lấy được vô số giải thưởng! Toii cảm ơn cô!!" Chu Lệ mỉm cười mà nói xong, xoay người rời đi.

Người chung quanh an tĩnh mà nhìn Hàn Mộ Vũ đang đứng ở giữa đám đônh, ánh mắt phức tạp.

Bọn họ đã không xác định có nên tin tưởng cái người học sinh mà bọn họ đã từng xem là đơn thuần lương thiện lại còn xuất sắc đang đứng trước mặt này nữa hay không......

Đoạn Thần Kiệt nhìn cô ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất là xa lạ.

Gia cảnh cậu ta tốt, từ nhỏ gặp qua qua cũng rất nhiều chuyện. Từ thái độ và vẻ mặt của Trần Duyệt Dao có thể thấy, cậu ta đã xác định, chuyện mà Trần Duyệt Dao nói ra, vô cùng có khả năng đều là thật sự.

Trước kia vẫn luôn một mực tin tưởng Hàn Mộ Vũ, nghe coi ta giải thích, ngoại trừ chuyện trước kia cậu ta thật sụ thích Hàn Mộ Vũ, thậm chí đối với cô ta sinh ra hảo cảm. Đó là bởi vì bởi vì chủ nghĩa đại nam tử( gia trưởng: kiểu bảo thủ, chỉ tin đến suy nghĩ của mình trước.)...... Ở tận sâu trong tâm cậu ta vần luôn hy vọng Hàn Mộ Vũ vẫn là là nữ sinh đơn thuần đáng yêu mà vẫn cần có sự bảo hộ của cậu ta. Cậu ta không muốn tin tưởng rằng một người con gái mình từng thích lại là một người bụng dạ thâm sâu tâm địa khó lường......

Chỉ là hiện tại, cậu ta cảm giác chính mình sai rồi.

Đoạn Thần Kiệt xoay người, mặt vô biểu tình mà rời khỏi chỗ này.

Người chung quanh dần dần tản ra, một mình Hàn Mộ Vũ cứ đứng ở chỗ đó. Nhìn đến bàn ghế trống rỗng, đôi mắt đều đỏ ửng lên, nước mắt cũng không hề rơi xuống một giọt nào......

Trần Duyệt Dao, Hàn Mộ Vi!!

Đều là bởi vì hai người họ......

Hàn Mộ Vũ nắm tay chậm rãi run rẩy lên. Cô ta thề, tuyệt đối sẽ không để cho hai người họ được sống yên ổn!

Hai người Trần Duyệt Dao và Hàn Mộ Vũ đã trải qua những ngày tiếp theo giống như là ở trên phim truyền hình.

Hàn Mộ Vi giờ phút này sinh hoạt lại thập phần bình tĩnh, nửa chút cũng không chịu ảnh hưởng.

Mặc Dung Uyên hoàn thành nhiệm vụ đã trở về. Đến hơn nữa đêm, Mặc Dung Uyên vừa mới trở về, liền đến gõ cửa nhà của Hàn Mộ Vi.

Không có biện pháp, ngày đó vừa mới thổ lộ rồi xác định mối quan hệ, hắn lại phải đi đi chấp hành nhiệm vụ. Sau khi dã xác định được trong lòng Hàn Mộ Vi có mình, Mặc Dung Uyên chấp hành nhiệm vụ mấy ngày vẫn luôn nghĩ đến cô. Lần đầu tiên, hắn lại muốn thật nhanh chóng hoàn thành cho xong nhiệm vụ, sau đó trở về tìm cô gái nhỏ này......

Cô gái nhỏ mặc một bộ quần áo ngủ có in hình hoạt tiết hoạ hình đi ra mở cửa. Đoi mắt trắng đen rõ ràng ở khoảnh khắc nhìn thấy hắn hiện lên một tia ngạc, còn có một tia...... Vui mừng.

Tia vui mừng kia đã làm khóe miệng Mặc Dung Uyên không tự giác mà bắt đầu cong lên, "Anh rất nhớ em......"

Cô gái nhỏ dường như không đoán ra được câu đầu tiên của hắn sẽ nói như thế, sửng sốt một chút, lỗ tai chậm rãi đỏ lên, cắn cắn môi dưới, hiển nhiên có chút xấu hỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK