Nghe nói thời điểm Hàn Mộ Vũ biết chuyện này, trên mặt cười đều cương, bởi vì cô chỉ thi được hạng mười sáu.
Chu Quân Hào xem như là người duy nhất không có phản ứng gì lớn, ở tiết thể dục biết cô không thể phản ứng quá mạnh, cậu cầm hộp cờ tướng cùng cô chơi.
Sau khi liên tục thua mười ván, Hàn Mộ Vi rốt cuộc thắng một ván.
Chu Quân Hào vẻ mặt quỷ dị mà nhìn cô, nói: "Hàn Mộ Vi, cậu có biết cậu rất thông minh không không?"
Hàn Mộ Vi sửng sốt một chút, cô không phải vừa thua mười ván sao?
Chu Quân Hào vừa thấy liền biết cô suy nghĩ cái gì, ánh mắt có chút phức tạp: "Kỳ thật cậu lần này thu tốt như vậy, tôi có chút kinh ngạc. Bất quá, sau khi suy nghĩ đến biểu hiện lúc trước của cậu, tôi liền không cảm thấy kinh ngạc."
"??"Hàn Mộ Vi vẻ mặt mờ mịt.
Chu Quân Hào cười, "Người khác như thế nào sẽ cảm thấy cậu ngốc đâu? Tôi thấy, bọn họ mới là mù. Cùng cậu chung một lớp đã được ba năm, cũng phân biệt không ra cái gì là trân châu cái gì là mắt cá."
"Hàn Mộ Vi, cậu không có phát hiện sao? Vô luận là cầu lông, bóng rổ...... Vẫn là hiện tại cờ tướng, ngay từ đầu cậu tuy rằng vẫn luôn thua, nhưng những lỗi sai cậu phạm phải cậu đều nhớ rõ, hơn nữa...... Rốt cuộc không phạm lại nữa!"
"Rất nhiều người...... Đặc biệt là vận động viên, bọn họ sở dĩ có nhược điểm, đó là bởi vì đã từng phạm một sai lầm quá nhiều lần, thói quen động tác lúc sau liền vẫn luôn dùng kia một bộ...... Chơi cờ phương pháp cũng là giống nhau. Người như vậy tuy rằng lợi hại, nhưng đương nhược điểm của người đó bị cụ thể phân tích qua, thiết kế ra một bộ chuyên môn nhằm vào nhược điểm khi đó của người đó, người đó liền không hề là cường giả."
"Mà cậu lại không giống nhau, cậu rất ít phạm sai lầm tương đồng, hơn nữa tùy cơ ứng biến. Cậu căn bản không có thói quen đi hình thành một loại thói quen...... Thậm chí, cậu luôn học hỏi mọi thứ từ trên người đối thủ của mình. Nếu cậu mà tập sự là đối thủ của tôi, tôi không thể không thừa nhận, cậu thực là một đối thủ rất đáng sợ!"
Hàn Mộ Vi vẫn là lần đầu tiên nghe cậu giảng nhiều như vậy lời nói, hơn nữa trong lời nói cuẩ cậu nội dung nhiều như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút tiêu hóa không hết.
Chu Quân Hào nhìn cô, đột nhiên bắt lấy mắt kính.
Hàn Mộ Vi lúc này mới phát hiện, cái người nam sinh này thoạt nhìn bình bình phàm phàm sau khi tháo xuống mắt kính, thù ra có một đôi mắt đôi trong trẻo có thần, hơn nữa là câu nhân đơn phượng nhãn. ngũ quan của cậu chỉ có thể xem như bình thường, nhưng không biết vì sao, có một đôi mắt như vậy, gương mặt này liền phảng phất nháy mắt sẽ sáng lên giống nhau, làm người không rời mắt được......
"Hàn Mộ Vi, cậu là người bạn cùng lứa đầu tiên làm tôi thấy khâm phục đó!"
Cậu hạ kết luận, "Hàn Mộ Vi, từ hôm nay trở đi, cậu chính là bằng hữu của Chu Quân Hạo tôi!"
"......" Bọn họ không phải đã sớm là bằng hữu sao?
Hàn Mộ Vi ánh mắt nói như vậy.
Chu Quân Hào có chút xấu hổ, "cái đó không giống nhau! Có thể cùng ta chơi bóng lại không chỉ là một người...... Chính là có thể làm tôi mong muốn giữ lại, cậu là người đầu tiên."
"Từ trước tôi tổng thể cảm thấy làm người muốn điệu thấp, muốn giấu tài, muốn cùng những người khác giống nhau, tốt nhất không nên để người khác chú ý đến mình...... Bất quá, từ sau khi quen biết cậu, tôi cảm thấy, giống như đặc biệt một chút cũng không có gì. Hàn Mộ Vi, từ hôm nay trở đi, tôi cũng muốn nỗ lực. Cậu cẩn thận một chút, đừng bị tôi đuổi theo đó!"
Nói đến một nửa, cậy lại phát giác chính mình lời này có điểm kỳ ý, lại lắp bắp mà giải thích, "tôi là nói...... Thành, thành tích!"
"Tóm lại, tiền tam không phải như vậy hảo đãi, cậu cẩn thận một chút, tôi thực mau liền đuổi kịp tới!"
Chu Quân Hào đôi mắt lượng lượng, tràn ngập tin tưởng.
Hàn Mộ Vi nhìn cậu, chậm rãi đã mở miệng: "Bạn học Chu, mục tiêu của tôi...... Cũng không phải là ở đó."
Chu Quân Hào không phản ứng lại đây. Chẳng lẽ cô cảm thấy lần này chỉ là may mắn, lần sau liền sẽ không?
- ------