Vừa lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên là điện thoại của Mặc lão gia.
Mặc Dung Uyên tâm tình không tệ mà đi đến ban công, tiếp điện thoại: "Gia gia?"
Mà bên kia lại là Trần Tử Phong- thư kí của Mặc lão gia, Trần Tử Phong nói: "Thiếu gia, bệnh cũng của Mặc lão gia tái phát."
Mặc Dung Uyên đầu tức khắc ngốc một trận. Mấy hôm trước sau khi chấp hành xong nhiệm vụ, hắn mới cùng gia gia gọi điện thoại với nhau, lúc ấy ônh không phải trung khí còn có đủ sao?
Hô hấp nhịn không được có chút dồn dập lên, "Thế nào?"
Bên kia giọng của Trần Tử Phong nghe thật áp lực, "Tình trạng...... Không tốt lắm."
"Thiếu gia, người tốt nhất vẫn là mang tiểu thiếu gia trở về một chuyến đi!" Trần Tử Phong nói xong, đầu bên kia hình như có người kêu, Trần Tử Phong lại nói thêm vài câu, liền cúp điện thoại.
Mặc Dung Uyên rũ lông mi xuống, trong lòng vô cùng lo lắng.
Cha mẹ kia của hắn là kiểu vợ chuẩn kiểu mẫu bằng mặt không bằng lòng trong truyền thuyết. Sinh ra hắn xong xem như đã hoàn thành sứ mệng của mỗi người, liền một lòng nhào vào trong công việc. Hai người họ bề ngoài thoạt nhìn ân ân ái ái, kỳ thật mỗi người đều có nhân tình riêng của mình. Hắn từ nhỏ là được gia gia nuôi lớn lên, Mặc lão gia có sức ảnh hưởng hơn cả tính mạng của hắn......
Hít sâu một hơi, Mặc Dung Uyên đi đến trong thư phòng, nhìn Mặc Quân Dư và Hàn Mộ Vi đang cùng nhau nghiên cứu một bài toán nói: "Tiểu Dư, gia gia bị bệnh rồi. Về nhà thu dọn đồ, chúng ta đi kinh thành thăm ông."
Mặc Quân Dư và Hàn Mộ Vi đều là sửng sốt.
Mặc Quân Dư buông trong tay bút, đứng lên, ngoan ngoãn nói: "Dạ."
Ở bên kia Lưu thúc đã nhận đượx thông báo, đang giúp bọn họ thu xếp đồ đạc.
Mặc Dung Uyên đi đến trước mặt Hàn Mộ Vi, đem cô ôm thật sâu vào trong lòng ngực mình, "Vi Vi, chờ anh trở lại......"
Thật...... Luyến tiếc cô a......
Mặc Dung Uyên phát hiện chân mình một chút cũng không muốn di chuyển. Thì ra khi bước vào trong tìmh yêu, một thiếu tướng trong mắt cấp dưới là máu lạng vô tình như là hắn đây cũng sẽ giống như những người bình thường khác, làm sao cũng không nỡ rời khỏi người yêu của mình được......
Hàn Mộ Vi trong lòng không tha, lại nỗ lực xả ra một mạt cười tới, "Ừm, đượ."
Nhón ngón chân lên, cô đặt lên trên môi hắn một nụ hôn, "Em sẽ chờ anh!"
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn, như chuồn chuồn lướt nước, loáng thoáng, lại có hương vị dụ dỗ...... Mặc Dung Uyên cúi người, thật sâu mà phong bế môi cô, chậm rãi hôn lên cánh môi của cô, lại không hề thâm nhập......
Bởi vì nếu là thâm nhập vào bên trong, hắn sợ bản thân mình sẽ không thể dừng lại được.
Nhưng mà trong thời gian mấy tháng nhắn ngủi, cô gái nhỏ này đã làm hắn như thế mê muội, khiến cho hắn giống như ăn phải thuốc phiện vậy, đã nghiện ròii, không thể dừng lại được......
Vào lúc ban đêm, Mặc Dung Uyên đã dắt Mặc Quân Dư rời khỏi Giang Thành.
Hàn Mộ Vi nhìn phòng trống rỗng, đột nhiên cảm giác thấy cô đơn.
Bên chân truyền đến tiếng kêu của chú chó nhỏ, Hàn Mộ Vi sửng sốt, đúng vậy, cô còn có Tiểu Sư mà!
Đem không tha vứt ra sau đầu, Hàn Mộ Vi ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tiểu Sư: "Tiểu Sư, đêm nay hai người bọn họ đều không có ở đây. Nếu như ta có không cẩn thậm làm nhiều đồ ăn quá, ngươi cố ăn nhiều thêm một chút nha!"
Chú chó ngao tạng nho nhỏ nhìn cô kêu một tiếng, ở người ngoài nghe thấy tiếng kêu có chút hung mãnh lại làm Hàn Mộ Vi nở nụ cười.
"Ta sẽ làm nhiều thịt ngươi thích ăn!"
Mặc Dung Uyên và Mặc Quân Dư rời đi nhìn như không có thay đổi cái gì.
Hàn Mộ Vi vẫn thức sớm chạy bộ, vẫn đi học bình thường, vẫn tiếp tục đi đến chợ mua thức ăn, tự mình nấu ăn. Chỉ là so với phía trước tới, thiếu mất đi hai người bên cạnh, lại còn có một chú chó nhỏ.
Cách kỳ thi đại học còn lại hai mưoi ngày, Giang Thành một trung cao tam sinh phụ lục cũng tiến vào gay cấn giai đoạn.