"Dạ!"
Mấy tên nam nhân áp tải kia thoạt nhìn tựa hồ bị thương, đem Chu Quân Hào trên mặt xanh xanh tím tím một mảnh áp tải đi.
"Từ từ......" người đàn ông dường như nghĩ ra được cái gì, nói: "Tìm được tiểu tử kia rồi, đừng để cho nó sống quá ngày mai!! Hư hết việc của lão tử!"
"Dạ!"
Người đàn ông lại dừng lại ở tại chỗ trong chốc lát, có vẻ cảm giác được có gì đó khác thường, hắn ta nhìn về phía trong dòng suối một chút, nhưng lại không phát sinh có cái gì dị thường.
Nhíu nhíu mày, người đàn ông xoay người rời đi.
Một lát sau, đầu của Đoạn Thần Kiệt cùng với Hàn Mộ Vi từ dưới nước nhô ra ngoài!
Đoạn Thần Kiệt sắc mặt đã có chút trắng bệch, tuy là cảnh tượng lúc nãy cậu ta không có nhìn thấy được gì, nhưng mà nghe được cuộc hội thoại lúc nãy cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.
Hàn Mộ Vi nhấp môi, ở trong đầu hỏi: "Tiểu Bao Tử, bọn đi bao xa?"
Sau khi biết được đáp án, Hàn Mộ Vi bình tĩnh nói với Đoạn Thần Kiệt: "Đoạn Thần Kiệt, trong tay của bọn họ có súng, tôi lo cho mọi người ở trong lớp nếu không cẩn thận sẽ gặp phải đám người đó......"
Đoạn Thần Kiệt lúc này cũng mới ý thức được điều này, cách chỗ này không xa chính là vị trí cắm trại của lớp bọn họ, tổng cộng có khoảng 40 mấy học sinh, nếu như có người đi lạc hoặc đụng phải đám người này, khẳng định sẽ không có chuyện tốt......
Bọn họ vừa mới nói cái gì "Không thể để cho nó sống quá ngày mai", rõ ràng chính là muốn giết người!
Những người này chắc chắn không phải là kẻ xấu bình thường, bọn họ cực kỳ nguy hiểm, trong tay còn có súng, hơn nữa không sợ giết người, tuyệt đối là những kẻ tội phạm!
Hàn Mộ Vi nói: "cậu lập tức trở về, thông báo cho người lớn với mọi người trong lớn biết! Còn có, nhanh chóng đi báo cho cảnh sát biết!!"
Ngữ khí của cô rất bình tĩnh, Đoạn Thần Kiệt theo bản năng liền gật gật đầu đồng ý, "Được!"
Sau đó lại ý thức được có chỗ nào đó không đúng, "Vậy còn cậu thì sao?"
Hàn Mộ Vi lắc lắc đầu, "tôi đi xem bọn họ bắt Chu Quân Hào đem đến chỗ nào......"
"Không được!" Đoạn Thần Kiệt sắc mặt biến đổi, "Như thế quá nguy hiểm!!"
Hàn Mộ Vi mặt lạnh nhìn hắn, "Vậy cậu định trơ mắt mà nhìn Chu Quân Hào bị bắt đi? Lỡ như cậu ấy xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?!"
Đoạn Thần Kiệt tức khắc không biết nên nói thêm gì nữa, "Tuyệt đối không được!! Cậu đi đến đó không phải dê vào miệng cọp sao?"
Cắn chặt răng, nói: "cậy trở về thông báo cho lão sư biết, tôu đi theo bọn họ!"
Hàn Mộ Vi từ trong sông bò lên, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cậu ta: "Đoạn Thần Kiệt, hiện tại không có thời gian để cãi nhau! Thời gian kéo đến càng lâu, mọi người và Chu Quân Hào lại càng thêm nguy hiểm! Cậu lập tức đi thông báo cho mọi người đi, cậu là lớp trưởng, nên có trách nhiệm với mọi người trong lớp! Còn về phần tôi nếu như bị bắt được, bọn họ chỉ xem tôi là một đứa con gái, sẽ không có cảnh giác gì với tôi nhiều đâu......"
Cô cắn răng, ấn bờ vai của cậu ta, nhìn thẳng vào mắt của cậu ta: "Đoạn Thần Kiệt, cậu chỉ cần nhớ kỹ, nhất định phải nhanh! Cậu phải nhanh chóng một chút thông báo cho mọi người để họ an toàn rời khỏi đây, nhanh đi báo án, tôi cùng Chu Quân Hào liền sẽ không có việc gì......"
Nói xong, cô liền không chút do dự hướng về phía đám người lúc nãy bắt Chu Quân Hào rời đi mà chạy theo hướng đó.
Đoạn Thần Kiệt cắn chặt răng, biết bản thân hiện tại chỉ có thể làm những điều mà Hàn Mộ Vi nói, chạy nhanh men theo đường cũ trở về chỗ cắm trại......
Sau khi xác định Đoạn Thần Kiệt đã đi rồi, Hàn Mộ Vi lúc này mới dừng bước chân lại, "Tiểu Bao Tử, bọn họ còn ở gần đây không?"
Tiểu Bao Tử sau khi rà quét chung quanh, mới nói: "Có một sơn động ở trong rừng cây...... Chủ nhân, người nhất định phải hết sức cẩn thận! Bọn họ có đến mười mấy người, trong tay họ đều có mang súng...... Cho dù người sử dụng đến chính nghĩa giá trị, viên đạn là không có mắt, không chắc chắn là người có thể tránh được......"
- ------