Mục lục
Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Mộ Vi cắn cắn môi dưới, "Anh...... Tìm tôi có chuyện sao?"

Cô cũng không hề biết, giờ phút này ánh mắt cô đong đưa, mái tóc dài hỗn loạn rớt ở trên lưng, một góc áo ngủ ở bả vai có một chút bị trượt xuống, để chân trần đứng ở đó, một cái ống quần còn bị cuốn lên, thoạt nhìn......

Có bao nhiêu vô lực, lại có bấy nhiêu...... Mê người.

Mặc Dung Uyên nuốt nuốt nước bọt, quơ quơ đầu, nhanh chóng đem cái suy nghĩ này ném ra khỏi đầu của mình, nhìn cô, nói: "Tiểu Dư...... Bị tiếng sét đánh doạ sợ, muốn em ngủ cạnh nó."

"......"

Cho dù là có bị doạ sợ mà nói, không phải còn có hắn ở đây sao? Tiểu Dư đối với cô dù là có ỷ lại bao nhiêu, cũng không có đến mức độ này chứ?

Cái suy nghĩ này cứ quay quay một vòng trong đầu của cô, rồi Hàn Mộ Vi mới chậm rãi gật gật đầu, "Được."

Cắn cắn môi dưới, nhìn hắn, "Anh chờ một chút."

Vào nhà đi lấy một cái áo khoác, sau đó sửa sang lại tóc tai một chút, lúc này Hàn Mộ Vi mới đi ra ngoài một lần nữa, đôi mắt lập loè, hơi mất tự nhiên nói: "Đi thôi!"

Vốn dĩ bầu không khí có chút kì lạ, sau khi qua đến nhà bên cách vách nhìn thấy Mặc Quân Dư, cuối cùng khôi phục bình thường.

Mặc Quân Dư nhìn thấy Hàn Mộ Vi đến đây liền vô cùng vui vẻ, ôm lấy cô nói: "chị Vi Vi, kể chuyện xưa cho em đi!"

Nhìn đôi mắt sáng ngời của Mặc Quân Dư, lòng Hàn Mộ Vi mềm thành một mảnh, mỉm cười gật gật đầu, "Được!"

Cái cô kể không phải là truyện cổ tích gì cả. Bởi vì ngay cả cô cũng chưa từng đọc qua truyện cổ tích, cho dù có muốn kể, thì cũng không kể ra được. Cái Hàn Mộ Vi kể chính là truyện thần thoại cổ xưa của Trung Quốc. Ngôn từ của cô rất đơn giản, nhưng mà chính cô và Mặc Quân Dư lại là người nói lời thì ít nhưng trí tưởng tượng thì lại cực kỳ phong phú. Chỉ là những miêu tả đơn giản, hai người liền phảng phất đi vào trong cái câu chuyện xưa kia. Mặc Quân Dư nghe đến chìm đắm vào trong câu chuyện đó, đôi mắt lượng lượng......

Mặc Dung Uyên cầm hai ly sữa bò nóng đi đến, nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy ở trước mắt, khóe miệng không kìm được mà cong lên.

Hệ thống nhắc nhở: Mặc Dung Uyên đối với ngài tăng lên 10 điểm hảo cảm giá trị; Mặc Quân Dư đối với ngài tăng lên 10 điểm hảo cảm giá trị......

Hàn Mộ Vi sửng sốt một chút, trong tay liền đã bị nhét vào một ly sữa bò nóng ấm, cô nhìn Mặc Dung Uyên đến có chút ngây ngốc.

Mặc Dung Uyên bất động thanh sắc, đem một ly sữa bò khác đưa  đến cho Mặc Quân Dư, xoa xoa đầu cậu bé: "Bây giờ không còn sớm nữa, uống xong ly sữa này thì phải mau mau đi ngủ!"

Mặc Quân Dư ngoan ngoãn mà gật đầu.

Hàn Mộ Vi nhìn ly sữa bò ở trong tay, lại không có lập tức uống nó.

Cô có chút ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào Mặc Dung Uyên, hắn...... Đây là đem cô trở thành như một đứa trẻ mà chăm sóc sao?

Biểu cảm của cô thật sự rất đáng yêu, trong lòng Mặc Dung Uyên vừa rung động một cái, vô cùng tự nhiên mà vươn tay tới, cũng xoa xoa đầu của cô: "Ngoan, uống hết ly sữa bò đi"

"......"

Sau đó, cô thật sự đã đem ly sữa bò kia uống cạn sạch hết rồi.

Đến lúc cô uống xong ly sữa, Hàn Mộ Vi mới có chút rối rắm lên. Vì cái gì mà cô lại phải nghe lời hắn đến như thế?

Nhưng mà, Mặc Dung Uyên đã vô cùng tiện tay cầm lấy cái ly trong tay của Hàn Mộ Vi, rồi mang hai cái ly đem đi ra bên ngoài.

Hàn Mộ Vi sửng sốt một chút, giúp cho Mặc Quân Dư đắp chăn đàng hoàng, rồi nói: "Tiểu Dư ngủ trước, chị đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ mau quay lại đây."

Mặc Quân Dư cười tủm tỉm gật gật đầu, ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại.

Đồng hồ ở trong phòng khách hiện tại đã điểm mười hai giờ ba mươi phút.

Hàn Mộ Vi lại phát hiện ra, bản thân cô ngay cả một chút buồn ngủ cũng không hề có.

Đi đến phòng bếp, nhìn thấy Mặc Dung Uyên đang rửa hai cái ly, cô nhịn không được mà nói: "Để đó cho tôi làm đi......"

"Em làm?" Mặc Dung Uyên nhìn cô một cái, liền ngay lúc Hàn Mộ Vi cho rằng Hàn Mộ Vi sẽ hết sức mà từ chối, thế nhưng người nam nhân này lại cười, buông bàn chải ở trong tay ra, nói: "Được, em làm đi!"

Hàn Mộ Vi liền yên lặng tiến lên tiếp nhận cái công việc rửa ly, Mặc Dung Uyên đứng ở bên cạnh, nhìn cô đang rửa ly.

Bị ánh mắt cực nóng của hắn nhìn chằm chằm đến như vậy, động tác của Hàn Mộ Vi cũng đều có chút cứng đờ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK