Mặc Dung Uyên cũng nhìn đến cô, nhướng mày, không nói gì.
Không biết vì sao, Hàn Mộ Vi có loại cảm giác mặt đỏ, nhanh chóng đem đầu rụt xuống dưới, sau đó lại cảm thấy chính mình hành động thực ngốc. Nghĩ đến chính mình hôm nay thế nhưng ngủ đến muộn như vậy, còn lỡ mất lời hứa với người ta, lại có chút không biết làm sao. Sau đó lại mâu thuẫn mà lầm bầm lầu bầu lên: "mình lại không đáp ứng muốn cùng hắn học thuật phòng thân cái gì...... Không tính lỡ hẹn!"
Lời tuy nói như vậy, mà khi lúc đánh răng rồi thay quần áo xuống lầu, nhìn đến cửa đã thấy Mặc Dung Uyên, Hàn Mộ Vi thế nhưng tụ nỗi lên chút chột dạ.
"Vừa thức dậy à?" Mặc Dung Uyên hỏi.
"...... Ân." Vốn dĩ không nghĩ để ý đến hắn, cũng không biết vì cái gì, cô vẫn là nhẹ giọng đáp.
Mặc Dung Uyên nhìn chân cô, đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo ống quần cô lên!
Hàn Mộ Vi sợ tới mức lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa té ngã.
"Anh...... anh làm gì?"
"Ngày hôm qua thiếu chút nữa đã quên, thương thế của em còn chưa có lành, hiện tại vẫn chưa thể học thuật phòng thân được." Mặc Dung Uyên ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cô đã bắt đầu phát thanh mắt cá chân, mày nhíu lại.
"Đi thôi! Tôi đưa em đến trường học đi." Hắn đứng lên, bắt lấy tay cô.
Hàn Mộ Vi theo bản năng mà muốn né tránh, nhưng hắn lại không dung nghi ngờ mà cầm tay cô, căn bản không cho cô cơ hội. trốn
Cô đành phải ngoan ngoãn mà đi theo hắn, uốn éo uốn éo mà đi đến chiếc xe của hắn.
Ngồi ở trên ghế phụ bên cạnh hắn, Hàn Mộ Vi tự thắt đai an toàn, mắt nhìn thẳng nhìn phía trước, chính là không dám nhiều xem Mặc Dung Uyên liếc mắt một cái.
Mặc Dung Uyên an tĩnh mà lái xe, đột nhiên dừng xe lại một cửa hàng bán đồ ăn sáng nhỏ, hắn mở cửa xuống xe, một lát sau, lại mua một túi bữa sáng đem vào trong xe, không nói nhiều lời trực tiếp nhét vào tay cô.
"Đi học vội vã như vậy, tới đồ ăn sáng cũng không ăn mà em không đói sao?"
Hắn nói, không chờ cô trả lời, tiếp tục lái xe đưa cô đến Giang Thành Nhất Trung.
"Thế cũng...... Cũng không cần mua một túi bữa sáng lớn như vậy a......"
Hàn Mộ Vi nhìn một túi to lớn tràn đầy và đủ tất cả các loại điểm tâm sáng, có chút bối rối.
"Ăn không hết thì cho các bạn học trong lớp của em ăn cùng." Rất nhanh đã đến Giang Thành một trúng, sáng sớm học sinh được các phụ huynh đưa đến đặc biệt nhiều, hắn chú ý tình hình giao thông, căn bản không nhìn qua cô, thực tự nhiên mà nói.
"Nga."
Hàn Mộ Vi an tĩnh mà cầm lấy chai sữa đậu nành, uống một ngụm.
Dừng xe, nam nhân nghiêm túc mà đảo xe, đem xe ngừng ở một qua lại hơn một chút để cô dễ xuống xe.
"Tới rồi. Xuống xe đi!"
Vẫn luôn không thể hiểu được ngoan ngoãn nghe lời Hàn Mộ Vi lại ngoan ngoãn mà ôm một túi bữa sáng xuống xe.
Mặc Dung Uyên nhô đầu ra, ánh mắt nhu hòa, "Vi Vi, ngày mai nhớ rõ...... Không nên đến trễ nữa."
Nói xong, hắn liền lái xe rời khỏi.
Hàn Mộ Vi ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, đột nhiên cảm giác có chút quái quái. Cô...... Khi nào cùng hắn thân thiết tới như vậy a? Đoạn đối thoại vừa mới nãy, rõ ràng không phải hắn cùng cô đang làm việc a?
Hơn nữa, hắn còn mua bữa sáng cho cô? Này rốt cuộc là tình huống như thế nào vậy? Cô như thế nào liền ngây ngốc mà tiếp nhận vậy?
"Hô......"
Thật sâu mà thở ra một hơi, Hàn Mộ Vi chậm rì rì mà hướng trong trường học đi vào.
Xe không thể tiến vườn trường, cho nên cô chỉ có thể một quải một quải vừa đi đi vào, chân bởi vì bị thương lại đang sưng lên đến cả giày thể thai cũng không mang được, cô một chân mang giày vải như bình thường, một chân khác thì chỉ có thể mang một chiếc dép lê......
Vác cặp sách trên vai, đôi tay còn ôm một cái túi to......
Quả thực thấy thế nào như thế nào cũng rất khó khăn đi từng bước!
Tiến phòng học, liền thu được vô số đôi mắt chú ý. Ngày hôm qua sự việc xảy ra mọi người trong lớp đều đã biết cả rồi, hiện tại nhìn đến Hàn Mộ Vi, quả thực nhìn cô đến như đang nhìn một vị anh hùng nào đó, ánh mắt nóng bỏng của cả đám người trong lớp đều nhìn chằm chằm vào cô.
- ------