Hàn Mộ Vi đứng ở tại chỗ, do dự thật lâu.
Nhiều năm như vậy, cô sở dĩ vẫn luôn ăn bánh bao, cũng không phải bởi vì cô thích. Chỉ là, bánh bao là loại thức ăn tiện lợi nhất, vô luận là đi đi học khi vẫn là ở nhà, chỉ cần một lấy là có thể ăn.
Chính là, nếu muốn tới bàn ăn vừa ăn cơm, phải đối mặt Hàn Tử Tư cùng mẹ con Hàn Mộ Vũ, khẳng định lại sẽ có rất nhiều phiền toái......
Cho nên, vì giảm bớt phiền toái, làm giảm đi sự tồn tại của mình, cô mới có thể vẫn luôn ăn bánh bao......
Cô nhớ rõ, nếu là ba tháng trước, mấy ngày hôm trước là lúc cô vừa thi xong trung khảo, mà cô lại nộp giấy trắng......
Hàn Tử Tư nhìn đến điểm số của cô, nhất định lại sẽ phát hỏa.
Cô tuy rằng không thông minh, nhưng lại cực kỳ nhạy bén. Hàn Tử Tư căn bản không phải để ý cô thi được không, ông ta là cảm thấy thành tích thi của cô như vậy thật là đem mặt mũi ông ta ném đi......
Thấy cô do dự, bánh bao hệ thống bỏ thêm một liều dược mạnh!
"Bánh bao bánh bao bánh bao, bánh bao bánh bao bánh bao, bánh bao bánh bao bánh bao......"
Âm nhạc như ma âm xuyên não đáng sợ ở trong đầu vang lên tới, kia tiếng ca quả thực để tuyên truyền giác ngộ! Hàn Mộ Vi nghe xong hơn mười phút, sắc mặt đều trắng bệch lên......
Ta khinh!
Hàn Mộ Vi nghĩ, nàng đời này đều không nghĩ lại ăn bánh bao......
Như là nghe được ý nghĩ trong đầu của cô, hệ thống đắc ý mà ngừng lại.
Hàn Mộ Vi run rẩy mà nâng lên tay tới, vô lực mà lau cái trán đầy mồ hôi lạnh.
Thấy cô không có phản ứng, hệ thống lại lần nữa phát lên bài hát đáng sợ đó: "Bánh bao bánh bao bánh bao, bánh bao bánh bao......"
"Dừng......"
Hàn Mộ Vi vô lực nói: "Ngươi thắng, ta đi xuống...... Ăn cơm."
Bánh bao hệ thống đắc ý mà dừng âm nhạc.
Hàn Mộ Vi hít một hơi sâu, mở cửa phòng ra, từng bước một chậm rãi xuống lầu, đi vào bàn ăn bên cạnh. Trên bàn đã dọn sẵn các món ăn mà Tiểu Bao Tử đã nói, hương thơm bay khắp nới, khích thích từ khứu giác đến thị giác của người khác.
Hàn Tử Tư cùng Lưu Băng Tinh, Hàn Mộ Vũ sớm đã ngồi ở bàn ăn bên bắt đầu ăn cơm, thấy cô xuống, Hàn Tử Tư nhướng mày, không nói gì, chỉ làm như không thấy cô
Ông ta từ trước đến nay là làm lơ sự tồn tại của cô, nếu không phải trong khoảng thời gian này ông ngoại cô hỏi thăm tình trạng hiện tại của cô, còn nói muốn an bài hôn sự cho Hàn Mộ Vi, ông ta thậm chí sớm đã quên mình còn có một đứa con gái là Hàn Mộ Vi cô
Lưu Băng Tinh thấy cô xuống dư, kinh ngạc cười một chút, ngay sau đó buông chén đũa, nhiệt tình mà đi tới, "Vi Vi, xuống a, vừa lúc có thể ăn cơm, tới, dì giúp con múc cơm......"
Lưu Băng Tinh là mối tình đầu của Hàn Tử Tư, trong tâm của Hàn Tử Tư bà ta luôn là một hùnh tượng đẹp đẽ, sau kết hôn, bà ta luôn sắm vai hiền thê lương mẫu, ít nhất ở trước mặt Hàn Tử Tư, bà ta tuyệt đối sẽ không đối Hàn Mộ Vi làm chuyện gì.
Hàn Tử Tư hừ lạnh một tiếng, "Để nó tự múc!"
"Lại không phải không bị phế tay...... Nhiều năm như vậy, đều ngốc chắc cũng biết múc cơm là gì!"
động tác Lưu Băng Tinh liền dừng một chút, nhìn thoáng qua Hàn Tử Tư, liền theo ý ông ta ngồi xuống.
Hàn Mộ Vũ trong lòng đắc ý,nhìn Hàn Mộ Vi n, tiểu tiện nhân lúc này nên lăn trở về phòng bếp đi ăn bánh bao của cô đi!
Ngoài dự đoán của ba người, Hàn Mộ Vi lại giống như không có việc gì, tiến phòng bếp cấp múc chén cơm, ngồi vào góc bàn ăn, an tĩnh bắt đầy ăn cơm......
Lưu Băng Tinh động tác dừng lại một chút, lại cười nói: "Sớm nên như vậy...... Mỗi ngày ở trên lầu, dần sẽ sinh bệnh a......"
- ------