Khấu Trọng thở dài nói: "Bao nhiêu công lao khó nhọc mới bắt được Thượng Quan Long, lại để Chúc yêu phụ một câu cám ơn cũng chẳng có mà cứ thế bắt người đi, càng nghĩ càng thấy tức".
Bạt Phong Hàn lắc đầu nói: "Phàm là việc gì cũng phải xem xét từ nhiều góc độ khác nhau. Đầu tiên là chúng ta vẫn sống vui vẻ khỏe mạnh, kế đó là cuối cùng chúng ta cũng đã chạm trán với nhân vật đỉnh thịnh nhất của đối phương, hiểu được võ công của bọn họ là thế nào. Chỉ cần không chết, thì đó chính là một sự rèn luyện tốt nhất".
Từ Tử Lăng vẫn còn chưa hết khiếp hãi nói: "Chỉ cần vừa rồi chúng ta thiếu một người, hai người kia chắc chắn sẽ mất mạng. Chỗ lợi hại nhất của Thiên Ma Đại Pháp chính là khiến đối phương hoàn toàn không nắm được lộ số võ công, cái gì mà đoán trước biết trước, Dịch Kiếm Đại Pháp đều vô tác dụng, nên chúng ta có lực mà cũng không biết thi triển vào đâu".
Bạt Phong Hàn nói: "Đó là vì trước tiên chúng ta đã bị Thiên Ma Âm làm nhiễu loạn tâm thần, may mà Từ Tử Lăng vẫn có thể nắm được phương hướng mụ ta tấn công, bằng không chúng ta đã nằm đó lâu rồi".
Khấu Trọng kinh hãi nói: "Thiên Ma Âm căn bản không phải võ công, mà là yêu thuật, làm sao mới ứng phó được đây?".
Bạt Phong Hàn vỗ ngực tự tin nói: "Tuyệt đối không nên thần thánh hóa Chúc Ngọc Nghiên như vậy, theo ta thấy Thiên Ma Âm cũng chỉ là một thứ võ công mà thôi, chỉ có điều đối tượng tấn công của nó là thính giác, nếu không phải chúng ta đều có ý chí kiên định, lúc ấy e rằng còn sinh ra ảo giác nữa cơ".
Từ Tử Lăng nhăn trán suy nghĩ nói: "Nhưng phải ứng phó thế nào đây?".
Khấu Trọng chau mày: "Nếu chúng ta vận chân khí bịt kín hai tai... hắc... đúng rồi! Thiên Ma Âm có thể chỉ là một loại võ công ảnh hưởng đến màng nhĩ mà thôi, giả như chúng ta có thể bảo vệ chỗ đó, vậy thì không sợ gì nữa rồi". Nói tới đây gã nhăn mặt thở dài: "Nhưng làm sao mới có thể bảo vệ màng nhĩ được đây, thanh âm vô ảnh vô hình chứ đâu phải là đao kiếm?".
Bạt Phong Hàn nói: "Tóm lại là sẽ có cách!".
Khấu Trọng bực bội nói: "Người bị cướp đi rồi, chuyện của Du dì phải làm sao đây?".
Ánh mắt Bạt Phong Hàn dừng lại ở Tịnh Niệm Thiền Viện, trầm giọng nói: "Hy vọng của chúng ta ở đó".
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Bạt Phong Hàn nói: "Nếu Vương Thế Sung không gạt người, Hòa Thị Bích ngoại trừ là ấn chứng của hoàng đế ra, còn là dị bảo để luyện võ, bằng không đám ni cô Từ Hàng Tịnh Trai cũng đâu lưu giữ nó trong Trai, Ninh Đạo Kỳ cũng không rảnh rỗi mà đến mượn bảo vật ba năm".
Khấu Trọng phấn chấn nói: "Nghe cũng có lý!" Đoạn lại quay sang Từ Tử Lăng hỏi: "Khi đó ngươi cảm ứng được sự tồn tại của Hòa Thị Bích trên người Tần Xuyên, tình hình như thế nào?".
Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Ngươi lại vui mừng quá sớm rồi! Đầu tiên là ta không dám khẳng định đó có phải là cảm ứng với Hòa Thị Bích hay không, thứ hai là cảm giác ấy không hề mạnh mẽ, chỉ là trong lòng cảm thấy hết sức bình yên mà thôi. Khi ta ra khỏi tửu điếm đó thì không còn cảm giác gì nữa".
Bạt Phong Hàn giật mình nói: "Nếu ở trong khoảng cách gần mới cảm nhận được thì cả tòa thiền viện lớn như vậy phải tìm làm sao?".
Khấu Trọng nói: "Đừng quên rằng Hòa Thị Bích sẽ không ngừng biến hóa, lúc mạnh lúc yếu, biết đâu khi Tiểu Lăng gặp Tần Xuyên, Hòa Thị Bích đang ở trạng thái yếu thì sao?".
Bạt Phong Hàn bất ngờ đứng vụt dậy: "Nghĩ nhiều cũng vô ích, nhân còn ba canh giờ nữa trời mới sáng, chúng ta đi thử vận khí một phen, bằng không nếu để Sư Phi Huyên lấy bảo vật đem tặng cho người ta, giấc mộng đẹp của chúng ta sẽ tan thành bọt nước đấy".
o0o
"Boong!".
Tiếng chuông âm âm từ tự viện trên đỉnh núi truyền tới.
Ba người bọn Khấu Trọng nấp trên một cây lớn bên ngoài, trong lòng thầm kêu khổ. Không ai ngờ rằng tòa tự viện này lại lớn như vậy.
Lúc đầu đứng trên ngọn đồi nhìn sang, do tự viện ẩn khuất sau tàng cây, nên cả ba đều tưởng rằng chỉ có vài gian điện, bây giờ đến ngoài cửa, mới biết trong tự có tới gần trăm ngôi điện lớn nhỏ, kiến trúc bố trí như một tòa thành nhỏ, chỉ có điều là bên trong trú toàn hòa thượng mà thôi.
Bạt Phong Hàn cười khổ nói: "Chỉ ở giữa đã có bảy gian đại điện, cái gì mà Văn Thù Điện, Đại Hùng Bảo Điện, Vô Lượng Điện chứ, phải tìm thế nào đây?".
Khấu Trọng ghé miệng thì thầm vào tai Từ Tử Lăng: "Có cảm ứng gì không?".
Từ Tử Lăng bực bội nói: "Ngươi thế này gọi là si tâm vọng tưởng đấy?". Tiếp đó ánh mắt sáng rực lên, chỉ tay vào một ngôi điện nhỏ ở phía sau, ánh đèn vàng vọt hiu hắt nói: "Ngôi tiểu điện kia rất quái dị, nhưng hình như còn có địa vị hơn cả những ngôi điện lớn hơn nó gấp mười lần".
Bạt Phong Hàn phấn chấn tinh thần nói: "Đó là một ngôi điện bằng đồng, có thể tồn tại mãi mãi với thời gian".
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều le lưỡi ngạc nhiên, lần đầu tiên cảm thấy ngôi Tịnh Niệm Thiền Tông chưa từng nổi danh trên giang hồ này không hề đơn giản.
Một ngôi điện dài rộng ba trượng, cao trượng rưỡi hoàn toàn làm bằng đồng, ắt hẳn cần một lượng đồng cực lớn, ngoài ra còn cần cao thủ xảo tượng chân chính mới làm nổi.
Dương Châu sản vật phong phú, đất đai phì nhiêu, con người giàu có vậy mà cũng không có một ngôi điện đúc bằng đồng như vậy.
Bạt Phong Hàn thở dài nói: "Lần này thì thành công rồi, nếu trong tự có Hòa Thị Bích, vậy tất sẽ giấu trong ngôi đồng điện kia cũng chỉ có đồng mới họa may có thể chắn những ảnh hưởng từ sức mạnh của Hòa Thị Bích đến cái đầu trọc của đám hòa thượng trong này".
Song mục Khấu Trọng sáng rực: "Vậy sao chúng ta còn chưa động thủ?".
Từ Tử Lăng không vui nói: "Cẩn thận chút được không? Bây giờ các tăng nhân mới bắt đầu vãn khóa, ít nhất cũng phải đợi bọn họ ngủ mới động thủ được".
Bạt Phong Hàn chỉ tay vào tòa lầu chuông nằm giữa hai tòa phật pháp, cao hẳn hơn những mái nhà lưu ly ngũ sắc của các ngôi điện: "Chuông tối đã gõ, vậy trên lầu chuông chắc không có người, chi bằng chúng ta tới đó ẩn thân trước, cẩn thận quan sát địa thế toàn bộ tự viện, để vạn nhất trộm bảo vật bị người ta phát giác cũng dễ đào tẩu hơn".
Hai gã đều vỗ đùi khen tuyệt. Bạt Phong Hàn nhảy xuống đất trước, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng theo sát phía sau, trong nháy mắt đã vượt qua tường cao, phóng đến lầu chuông.