Đích thân Tống Lỗ đi cùng với bọn họ, còn Thiếu soái quân thì tạm thời giao cho Hư Hành Chi và Tuyên Vĩnh xử lý, một người là văn quan, người kia là võ tướng.
Trên hai chiếc thuyền còn có một trăm năm mươi Phi Vân vệ. Họ là những chiến binh tinh nhuệ nhất của Thiếu soái quân và cũng là thân binh trung thành của Khấu Trọng, chắc là bọn họ sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài.
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đang ngồi trên mấy cái thùng đựng lương thực và nước ngọt phía đuôi thuyền, cùng nhau đọc phong thư của Tống Sư Đạo gửi tới.
Từ Tử Lăng đọc xong bèn đưa lại cho Khấu Trọng, cười nói:
- Công sức bọn ta bỏ ra thực không uổng chút nào, tuy Tống nhị ca không viết một chữ nào liên quan đến mỹ nhân trường chủ nhưng với việc Thương mỹ nhân chấp nhận giữ y lại, mời y giám định những trân phẩm trong bảo khố của Phi Mã mục trường thì có thể thấy nàng ấy rất có hảo cảm với Tống nhị ca.
Khấu Trọng cũng tỏ ra vui vẻ:
- Bọn họ rõ ràng mới gặp mà như đã quen từ lâu, lại có cơ hội phát triển tình cảm, đương nhiên trăng đến rằm trăng tròn. Bọn ta phái đặc sứ đi gặp Tống nhị ca, báo với huynh ấy tình thế hiện nay, nói huynh ấy chính thức cầu thân với Thương trường chủ. Sau đó chỉ cần xin ý kiến của Phiệt chủ thì coi như đại công cáo thành. Hà hà! Sự việc còn lý tưởng hơn bọn ta hi vọng.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, rốt cuộc là ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần việc thuyết phục nhạc phụ tương lai của ngươi?
Khấu Trọng trả lời:
- Vậy phải xem Lý Thế Dân là người như thế nào, có lọt được vào mắt xanh của Phiệt chủ như ta không.
Từ Tử Lăng lại hỏi tiếp:
- Ngươi có kế hoạch gì ứng biến không?
Khấu Trọng cười khổ:
- Nếu Phiệt chủ không đồng ý thì sự việc sẽ vô cùng rắc rối. Vì vậy bọn ta phải cố gắng hết sức thuyết phục ông ấy.
Chợt có tiếng bước chân vang lên.
Lý Thế Dân đi đến đuôi thuyền, ngồi xuống bên cạnh Khấu Trọng, thở dài:
- Ta không sao ngủ được.
Từ Tử Lăng tỏ vẻ đồng tình:
- Trong lòng Thế Dân huynh chắc chắn là đang đầy mâu thuẫn và thống khổ.
Lý Thế Dân chán nản nói:
- Tình thế sao lại phát triển đến mức này chứ? Bây giờ trong lòng ta như đang có trăm mối tơ vò, đầy những lo âu và thống khổ. Giờ ta rất muốn uống cho thật say để quên đi hiện thực tàn nhẫn vô tình này.
Từng cơn gió sông xuyên qua màn mưa tuyết thổi tới, hơi lạnh ghê người.
Khấu Trọng trầm giọng nói:
- Lão ca ngươi hãy trả lời ta ba câu hỏi!
Lý Thế Dân ngạc nhiên hỏi:
- Lại còn chuyện gì nữa đây?
Khấu Trọng nói:
- Câu hỏi thứ nhất, Thế Dân huynh có nhận định rằng lệnh đệ quyết tâm dồn ngươi vào chỗ chết?
Lý Thế Dân ngẩn ra hồi lâu, đoạn gật đầu:
- Đúng là như vậy!
Khấu Trọng hỏi tiếp:
- Còn lệnh huynh?
Lý Thế Dân cười khổ:
- Ngày nào ta còn chưa chết thì còn uy hiếp rất lớn đối với hoàng vị của y. Lần này y tranh việc xuất chinh chính là muốn hạ thấp chiến công của ta.
Khấu Trọng cất tiếng:
- Ta muốn nghe một câu trả lời rõ ràng!
Lý Thế Dân lộ vẻ chán nản:
- Đúng vậy, vương huynh cũng muốn giết ta.
Khấu Trọng nói:
- Hai câu trả lời đó thì người trong thiên hạ không ai không biết. Câu hỏi thứ ba mới là mấu chốt quan trọng nhất, Thế Dân huynh phải trả lời thật thẳng thắn. Có phải lệnh tôn đã động sát cơ đối với ngươi không?
Sắc mặt Lý Thế Dân hiện lên một vẻ bi thương không thể gọi tên, đôi mắt của hắn như không còn chút sinh khí, chỉ thấy một trời tuyệt vọng và bế tắc. Lý Thế Dân nhìn ra màn mưa tuyết xa xa, than thở:
- Khi ta biết được Phụ hoàng xử quyết Tĩnh thúc thì tia hy vọng cuối cùng của ta đối với người đã tan thành mây khói. Ta một lòng một dạ đánh lấy giang sơn cho Lý gia, chưa bao giờ nghĩ gì cho riêng mình, nhưng tình thế lại phát triển theo hướng từng bước một dồn ta vào chỗ chết. Ta càng sợ nếu ta xẩy ra chuyện thì Phụ hoàng sẽ tru gia diệt tộc tất cả những người theo ta, khi đó thì những tướng sỹ của ta ở ngoài sẽ khởi binh tự lập, khiến cho giang sơn Lý Đường trở nên chia năm xẻ bảy. Ài!
Khấu Trọng vỗ đùi nói:
- Thế Dân huynh đúng là người hiểu chuyện. Tình thế hiện nay của ngươi chính là lùi một bước thì chết không chỗ chôn thân. Do đó vì bản thân ngươi, vì vợ con thân quyến của ngươi, vì thủ hạ và gia nhân của ngươi, vì bách tính thiên hạ, ngươi phải dẹp bỏ sự lưỡng lự, toàn lực quyết đấu đến cùng với những kẻ tuy mang danh phụ tử huynh đệ nhưng không có chút tình huynh đệ phụ tử nào với ngươi để giành lấy thắng lợi cuối cùng. Ngươi phải nhớ câu nói của lão Bạt, ai đủ tàn độc mới có thể sống sót.
Lý Thế Dân chấn động:
- Ai đủ tàn độc mới có thể sống sót?
Nắm lấy vai hắn, Khấu Trọng nói:
- Chúng ta vừa mới trở thành huynh đệ, đương nhiên bọn ta chỗ nào cũng nghĩ cho ngươi. Hãy để bọn ta tính toán cho ngươi đi. Ta giả sử sau này xuất hiện tình huống là lệnh huynh đánh bại Lưu Hắc Thát, khải hoàn trở về, gây ấn tượng với người khác rằng tài năng của hắn không hề kém ngươi. Sau đó đám phi tần do Ma môn khống chế sẽ xúi giục lệnh tôn đi một nước cuối cùng, đó là triệu ngươi về Trường An, đoạt lại binh quyền, chờ đến khi ngươi không thể kháng cự được nữa thì đem xử tử. Lúc đó ta và Tử Lăng sẽ về Trường An cùng với ngươi để xem bọn họ diễu võ dương uy, hoành hành ngang ngược và bức ép ngươi như thế nào. Khi bọn họ đắc ý đến điên cuồng thì chúng ta sẽ dùng thế lôi đình vạn quân tiêu diệt hết tất cả mọi thế lực đối kháng với ngươi. Tiểu đệ bảo đảm lúc đó ngươi không những chẳng có chút hối tiếc nào mà còn thấy vô cùng thống khoái, bởi vì ngươi đã chịu áp bức quá nhiều rồi. Hà hà! Đó cũng là cơ hội tốt nhất để xem ai mới là bằng hữu, ai là người trung thành với ngươi.
Lý Thế Dân cất giọng thê thảm:
- Chỉ là Thiên sách phủ của ta không thể ứng phó nổi với liên quân của Vương huynh và Vương đệ. Huống gì Phụ hoàng còn luôn nắm chắc trong tay Cấm vệ quân, lại thêm sự ủng hộ của đám cao thủ Vũ Văn phiệt và Độc Cô phiệt. Ta sẽ liên lụy các ngươi.
Nhìn sang Từ Tử Lăng, Khấu Trọng hỏi:
- Ta có nên nói không?
Từ Tử Lăng đáp:
- Mọi người đều là huynh đệ, có gì mà phải giấu chứ!
Lý Thế Dân tỏ ra ngạc nhiên không hiểu.
Khấu Trọng cười ha hả nói:
- Lý Thế Dân có biết Dương Công Bảo khố không những trong khố có khố mà còn có chân khố giả khố không? Thật ra năm đó Dương Tố vì muốn làm phản nên đã nhờ Lỗ Diệu Tử thiết kế, đây là một kiệt tác của ông ta. Trong đó không những có một lượng lớn binh khí thượng phẩm mà còn có bí đạo thông ra ngoài thành. Chỉ cần bọn ta sử dụng một cách thích hợp thì có thể bố trí một đạo kỳ binh ba ngàn người bên trong, chuyện này hãy để ta lo, bảo đảm bọn họ đều là cao thủ có thể lấy một địch trăm. Khi đó thì còn sợ con bà nó Trường Lâm quân cái gì chứ.
Lý Thế Dân run lên, giọng như không thể tin nổi:
- Lại có việc kinh người như thế sao?
Từ Tử Lăng nói:
- Việc này tuyệt đối chính xác, không hề đùa giỡn chút nào.
Lý Thế Dân tròn mắt tắc lưỡi một hồi, sau đó nhìn Khấu Trọng nói:
- Nếu ngươi có thể lấy quân Ba Thục đánh chiếm Hán Trung, chẳng phải là có thể dễ dàng lấy được Trường An sao?
Khấu Trọng cười khổ đáp:
- Bọn ta đã từng có kế hoạch đó, đáng tiếc bị Sư tiên tử của chúng ta phá hỏng mất. Phi Huyên không nói với ngươi sao?
Lý Thế Dân hoang mang lắc đầu, trầm giọng:
- Nàng không nói! Ta chỉ biết Khấu Trọng ngươi đã bỏ qua cơ hội đánh bại Lý Đường ta mà lại đi giúp ta. Tấm lòng như vậy, Lý Thế Dân ta tự nhủ có cưỡi ngựa cũng khó mà theo được.
Từ Tử Lăng cười nói:
- Người nên nói cảm kích phải là Khấu Trọng. Hắn đang đau đầu vì cái chuyện làm Hoàng đế, thật may có ngươi đứng ra gánh giúp.
Ánh mắt đầy vẻ kiên quyết, Lý Thế Dân trầm giọng:
- Ta nghĩ kỹ rồi! Các ngươi đúng là đối tốt với ta, nếu Lý Thế Dân ta vẫn cứ lòng dạ đàn bà, thành sự không đủ thất bại có thừa, thì sao mà làm huynh đệ với các ngươi được.
Trời hửng sáng, mưa tuyết cũng đã ngớt. Ba người ngồi quanh chiếc bàn tròn trong khoang thuyền, cùng nhau ăn sáng, dáng vẻ bọn họ lúc này có chút ung dung nhàn nhã.
Vì không muốn có mối quan hệ thân mật với Lý Thế Dân trước khi được sự đồng ý của Tống Khuyết, Tống Lỗ ở trên chiếc thuyền còn lại.
Khấu Trọng bỗng nhiên cười nói:
- Thế Dân huynh có biết vì sao ta không sợ mạo hiểm bảo ngươi đến Lĩnh Nam không?
Từ Tử Lăng và Lý Thế Dân hiểu “mạo hiểm” mà Khấu Trọng nói ám chỉ nếu việc này lộ ra ngoài thì Lý Thế Dân khó mà thoát khỏi đại tội phản quốc, câu kết ngoại địch.
Lý Thế Dân bỏ bát xuống, ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ không phải là vì ba nguyên nhân như ngươi nói, một là thể hiện sự tôn trọng đối với Tống Phiệt chủ, hai là lấy hành động để chứng minh quyết tâm của ta, cuối cùng là lấy bản thân ta để thuyết phục ông ấy sao?
Khấu Trọng gạt đi:
- Thế Dân huynh có phải mang dòng máu của người Hồ?
Lý Thế Dân hơi ngớ ra, thản nhiên đáp:
- Tổ tiên mấy đời của Lý tộc ta là võ tướng, có quan hệ mật thiết với ngoại tộc ở Tây Bắc, mẹ ta có gốc gác là người Tây Bắc. Tổ tiên người vợ mang họ Trưởng Tôn của ta chính là người Thác Bạt Hoàng tộc của Bắc Ngụy, khi đó vì đảm nhiệm vai trò trưởng tộc nên đổi họ là Trưởng Tôn. Do đó nếu nói ta mang dòng máu người Hồ thì ta không hề phủ nhận.
Khấu Trọng nhìn nhân chứng của việc các dân tộc ở phương Bắc dung hòa với nhau ở trước mắt, mỉm cười nói:
- Chỗ khác biệt của Tống Khuyết và Thanh Huệ trai chủ chính là điểm đó, họ tranh luận với nhau xem rốt cuộc vị đế chủ tương lai của Trung thổ là người mang dòng máu của các dân tộc phương Bắc hay là người thuần Hán ở phương Nam. Vì vậy phương pháp duy nhất có thể thuyết phục được Tống Khuyết là phải bắt đầu từ điểm mấu chốt này, Thế Dân ngươi sẽ lấy bản thân làm bằng chứng để chứng minh rằng việc người Hán bị Hồ hóa có thể ưu tú như Thế Dân huynh, hơn nữa lại hấp thu được văn hóa phong tục của ngoại tộc và chấn hưng Hán tộc sau này.
Lý Thế Dân đỏ mặt nói:
- Ngươi nói làm ta thấy xấu hổ quá. Hy vọng hiệu quả không phải là ngược lại.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Về điều này thì ngươi có thể yên tâm. Nhãn lực của Tống Khuyết còn cao minh hơn ngươi nghĩ nhiều. Cách nói chuyện của lão nhân gia cũng sắc bén giống như cây Thiên Đao của người vậy, chỉ cần vài ba câu là có thể hiểu rõ được con người của ngươi. Tống Khuyết quan tâm đến đại cục, nhưng cũng xem trọng cá nhân. Ông ấy từng nói lịch sử do con người sáng tạo ra. Vì vậy ta tin tưởng rằng ông ấy sẽ có lựa chọn chính xác nhất. Ài!
Từ Tử Lăng không hiểu hỏi:
- Nếu đã tin tưởng như vậy, thì còn than thở gì nữa?
Khấu Trọng cười khổ đáp:
- Đừng hiểu lầm! Ta than là vì nhớ tới Ngọc Trí. Mọi việc trong thiên hạ đều có Âm có Dương, một biểu hiện của tình yêu lại chính là nỗi hận, yêu càng sâu càng nhiều thì hận cũng càng lắm. Vì vậy trong lòng thấy cảm khái.
Lý Thế Dân hạ giọng hỏi Từ Tử Lăng:
- Có phải là tam tiểu thư Ngọc Trí của Tống gia?
Từ Tử Lăng khe khẽ gật đầu, an ủi Khấu Trọng:
- Không cần nghĩ nhiều! Chỉ cần ngươi lấy trái tim của mình ra, dốc hết lòng thành thì nhất định lấy lại được tình cảm của Ngọc Trí đối với ngươi.
Đột nhiên Khấu Trọng nhìn sang Lý Thế Dân rồi hỏi:
- Tú Ninh công chúa có khỏe không?
Lý Thế Dân ngạc nhiên gật đầu, dường như không biết nên trả lời sao với câu hỏi đột ngột của gã.
Khấu Trọng nhìn ra ngoài song cửa, sắc mặt buồn bã, lại thở dài một tiếng.
Không biết Lý Thế Dân nghĩ đến điều gì mà cất giọng cảm thán:
- Ta càng ngày càng tin duyên phận. Cứ thử nghĩ xem nếu năm đó không phải hai vị đến thuyền của ta trộm đồ thì sao lại có những chuyện xẩy ra sau này chứ. Hôm nay chúng ta còn cùng ngồi ở đây bàn mưu góp sức vì việc nhất thống thiên hạ. Ài! Duyên phận đã đến thì không thể tránh được, duyên đến duyên đi, cũng chẳng ai hiểu rõ được nó.
Từ Tử Lăng nhớ đến lần gặp gỡ với Sư Phi Huyên ở Long Tuyền, chỉ vì hiểu lầm một câu nói mà quan hệ của họ đã thay đổi hẳn, có lẽ nào đó cũng là một dạng của duyên phận?
o0o
Cốc! Cốc! Cốc!
Từ Tử Lăng cất tiếng:
- Vào đi! Ta còn chưa ngủ.
Khấu Trọng đẩy cửa bước vào, thấy hắn đang ngồi ngẩn ở một góc, gã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thở dài:
- Có lẽ hoàng hôn ngày mai là đến Lĩnh Nam. Ài! Ta thật có chút lo lắng.
Từ Tử Lăng nói:
- Lo lắng chuyện gì?
Khấu Trọng gượng cười trả lời:
- Chuyện gì cũng lo. Nào là sợ rằng Tống Khuyết nổi giận rồi không chịu tiếp kiến Lý Thế Dân, sau đó đuổi bọn ta đi. Hoặc là Trí Trí sẽ nói với ta cái gì bát nước đã đổ đi không thể lấy lại được, coi ta như khất cái đuổi sang nhà khác, cầu xin cách nào cũng không được. Ta sợ mơ thấy ác mộng nên không dám đi ngủ, bèn tìm ngươi để nói chuyện phiếm.
Từ Tử Lăng nói:
- Ngươi không quá lạc quan thì ngược lại ta lại thấy yên tâm hơn. Nước cờ đầu tiên sau khi đến Lĩnh Nam là khó khăn nhất vì sự khởi đầu tốt đẹp có ý nghĩa rất quan trọng. Mấu chốt là việc làm sao để Tống Khuyết giữ được bình tĩnh khi gặp Lý Thế Dân.
Khấu Trọng cất tiếng:
- Ta đã thương lượng với Lỗ thúc, trước tiên ông ta sẽ nói chuyện với Tống Khuyết, ài! Nếu dường như có gì không ổn thì ta có nên đích thân đi gặp lão nhân gia không?
Từ Tử Lăng nhíu mày:
- Nhưng nếu ngươi và ông ta đối chọi với nhau thì sự việc sẽ không thể xoay chuyển được nữa.
Khấu Trọng trầm tư:
- Có thể nghĩ ra kỳ chiêu gì không? Hay là để ta nói chuyện với Ngọc Trí trước để nàng nói giúp với lão nhân gia thêm một tiếng.
Từ Tử Lăng nói:
- Trong lòng lão nhân gia vốn đã ghi khắc từ lâu rằng phương pháp duy nhất để chấn hưng Hán tộc là lấy người Nam để thống nhất miền Bắc. Không có kỳ chiêu thì rất khó thay đổi suy nghĩ của ông ấy trong nhất thời được.
Khấu Trọng vỗ đùi nói:
- Chi bằng ngươi đến gặp ông ấy trước có được không?
Từ Tử Lăng ngẩn người, đoạn hỏi:
- Ta đi gặp ông ấy? Có chỗ nào hay đâu?
Khấu Trọng đáp:
- Cái hay nằm ở chỗ đây là lần đầu tiên ông ấy gặp ngươi. Trong lúc còn có cảm giác mới mẻ, trước khi hiểu rõ ngươi là người như thế nào thì lão nhân gia sẽ không đuổi ngươi ra khỏi Ma Đao đường. Ông ấy chắc là sẽ có hứng thú muốn tìm hiểu về con người ngươi, vì sao lại có suy nghĩ như thế, đại khái như vậy.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Cái này gọi là việc nghĩa thì không thể từ chối rồi. Ài! Giờ đến phiên ta thấy lo đây, sợ sẽ không đảm đương nổi nhiệm vụ nặng nề này.
Khấu Trọng khích lệ:
- Không nên tự xem thường bản thân. Người có nhãn lực cao minh chỉ cần nhìn qua thì biết ngay ngươi là người tốt, tính tình đạm bạc không nhiều ham muốn. Đó là chỗ khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi. Hà hà! Ngươi khởi đầu là một tên lưu manh nhưng xưa nay chưa hề giống lưu manh. Khí chất là trời sinh, không thể giả mạo được.
Từ Tử Lăng không biết làm sao, chỉ đành gật đầu đồng ý:
- Ta sẽ gắng hết sức vậy.
Khấu Trọng thuận miệng hỏi:
- Vừa rồi ngươi nghĩ gì đấy? Sư Phi Huyên hay Thạch Thanh Tuyền?
Từ Tử Lăng mỉm cười trả lời:
- Lần này ngươi đoán sai rồi, cả hai đều không phải.
Khấu Trọng hơi chút ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ không phải ngươi buồn phiền vì chuyện đó à?
Từ Tử Lăng gật đầu đáp:
- Về mặt lý trí thì ta đã nghĩ thông việc này rồi. Chỉ cần ta hoàn thành được tâm nguyện của Phi Huyên để nàng có thể tiếp tục truy cầu Thiên đạo là đã chứng tỏ tốt nhất cho tình cảm sâu sắc của ta, ta không nên quấy rầy việc thanh tu của nàng nữa. Ài! Ta và Thanh Tuyền tuy chẳng có cái gì thề non hẹn biển, nhưng khi hai ta ở cùng với nhau thì tưởng chừng như trời đất cũng phải thay đổi, cảm giác hạnh phúc thực vô cùng rõ ràng, khoảng cách giữa ta và nàng càng lúc càng thu hẹp. Nếu ta còn không biết đường lựa chọn thì không những làm khổ Phi Huyên mà còn phụ lòng Thanh Tuyền. Ngươi nghĩ sao?
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Tuyệt đối tán thành. Chúng ta không những phải tuân theo chỉ dẫn của trái tim mà còn cần phải có quyết định sáng suốt. Cũng như việc ta đề xuất hôn ước với Trí Trí, từ lúc đó tâm ý của ta luôn luôn vững vàng, hơn nữa nàng thực sự là người trong mộng của ta.
Từ Tử Lăng lấy làm lạ hỏi:
- Ngươi không còn phiền não chuyện Thượng Tú Phương nữa sao?
Khấu Trọng thản nhiên đáp:
- Thật ra nếu nói trong lòng không đau đớn thì chỉ là nói dối thôi. Tuy nhiên khi ta đối diện với Thượng Tú Phương vẫn hay nghĩ đến Ngọc Trí, nhưng khi ta ở bên cạnh Ngọc Trí thì không còn nhớ đến ai nữa cả, từ đó có thể thấy người quan trọng nhất trong lòng ta vẫn là Trí Trí. Ài! Ta thực không phải đối với Tú Phương, nàng quả là một người con gái quyến rũ xứng đáng được tôn trọng, yêu thương và che chở.
Chợt có tiếng Lý Thế Dân vang lên ngoài cửa:
- Ta có thể vào không?
Khấu Trọng đứng dậy mở cửa rồi chỉ cho Lý Thế Dân ngồi vào chỗ của gã, còn bản thân thì ngồi xuống bên giường. Khấu Trọng hỏi:
- Thế Dân huynh cũng không ngủ được sao?
Lý Thế Dân cười khổ:
- Ta rất ít khi suy nghĩ vẩn vơ, nhưng từ sau khi lên thuyền bỗng nhiên lại nhớ đến rất nhiều việc mà tưởng như đã quên từ lâu, như những chuyện từ thời niên thiếu hay quãng thời gian mà ta trưởng thành ở ngôi Vũ công biệt quán bên bờ Vị Thủy, rồi những lời dạy dỗ của mẹ ta mà giờ vẫn còn vang bên tai. Hồi nhỏ ta không thích đọc sách, chỉ thích cưỡi ngựa bắn cung. Mẹ thường nói tính cách của ta quá cương liệt quật cường, có lẽ cũng vì thế mà không thích nịnh nọt vuốt ve người khác, khiến phụ hoàng càng ngày càng chán ghét ta.
Khấu Trọng thấy hắn càng nói mắt càng đỏ lên, vội vàng lảng sang chuyện khác:
- Thế Dân huynh chắc là thông thuộc Trường An hơn bọn ta, nếu phải đánh một trận chiến kiểu đường phố trong Cung thành thì ngươi có nắm chắc được không?
Lý Thế Dân nhíu mày trả lời:
- Việc bố trí phòng bị trong thành Trường An đều được điều động thay đổi sau một khoảng thời gian nhất định, điều đó là làm theo phương pháp của Cựu Tùy. Về mặt này thì chỉ có tứ đại thống lĩnh của Cấm Vệ quân và phụ hoàng hiểu rõ.
Khấu Trọng nhớ lại người “lão bằng hữu” Thường Hà. Tuy nhiên hắn là người của Lý Kiến Thành, muốn hắn hợp tác tuyệt không phải là chuyện dễ.
Lý Thế Dân than thở:
- Cho dù chúng ta có một con cờ Dương Công bảo khố thì vẫn chưa nắm chắc được phần thắng. Binh lực của Trường An được tập trung trong Cung thành, ở Huyền Vũ môn cũng luôn có trọng binh. Trong khi đó, nếu muốn người của chúng ta tiềm nhập bảo khố một cách thần không biết quỷ không hay thì nhân số không thể quá nhiều, theo ta thấy ba ngàn người là tối đa, hơn nữa còn phải chia nhỏ ra rồi lần lượt vào thành trong một khoảng thời gian kha khá. Vì vậy so với hai vạn Cấm vệ quân và mấy ngàn Trường Lâm quân, lực lượng của chúng ta mỏng manh đến mức đáng thương.
Khấu Trọng gật đầu nói:
- Vì vậy chúng ta phải dùng đến cái đầu, không thể chọi thẳng. Ngày nào chưa khống chế được Huyền Vũ môn thì ngày đó chưa tính là thành công.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Phó Dịch Lâm muốn đến Trường An phải không? Thế Dân huynh đã nghe qua chuyện này chưa?
Lý Thế Dân trả lời:
- Phụ hoàng đã chính thức tiếp nhận yêu cầu của Phó Dịch Lâm, nghe nói ông ta muốn gửi thư khiêu chiến với Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết.
Khấu Trọng giật mình nói:
- Có chuyện đó ư? Vì sao không nói sớm chứ?
Từ Tử Lăng gượng cười:
- Ta không muốn làm hỏng tâm trạng vui vẻ của ngươi.
Lý Thế Dân ngẩn ra hỏi:
- Không phải các ngươi có quan hệ mật thiết với Phó Dịch Lâm sao?
Khấu Trọng tỏ vẻ chán nản:
- Việc này một lời khó mà nói hết, để từ từ rồi nói cho ngươi sau. Xem ra Trường An còn có rất nhiều biến đổi khó mà lường được.
Lý Thế Dân nói:
- Còn nữa! Hoàng huynh đề nghị phụ hoàng mời Vũ Tôn Tất Huyền đến chơi, y hy vọng dựa vào ảnh hưởng mạnh mẽ của ông ta để hòa hảo với người Đột Quyết, giảm nhẹ áp lực ở phương Bắc để có thể đối phó với các ngươi và Tống Phiệt chủ.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đồng thời thất thanh kêu lên:
- Cái gì?
Lý Thế Dân nói tiếp:
- Cho dù là chấp nhận thỉnh cầu của Phó Dịch Lâm hay là mời Tất Huyền đến Trường An, đó đều là những sách lược đối phó với các ngươi. Lý tưởng nhất là bọn họ sẽ khiêu chiến Tống Khuyết hoặc Ninh Đạo Kỳ, nếu Tống –Ninh hai người không dám ứng chiến thì thanh thế sẽ bị giảm sút.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe vậy đưa mắt nhìn nhau. Tống Khuyết và Ninh Đạo Kỳ đều đang bị nội thương, trong thiên hạ còn ai có thể ứng phó hai vị vũ học đại tông sư từ xa tới đó?
Có thể Bạt Phong Hàn sẽ vui mừng vì Tất Huyền sắp đến, nhưng bọn gã lại lo cho hắn muốn chết.
Có hai đại tông sư đó tọa trấn Trường An thì đại kế mà việc thực hiện sẽ vô cùng khó khăn của bọn gã càng thêm nhiều biến cố.
Tương lai lại không còn nằm trong tầm tay bọn họ.
(