Y đối với hai gã Khấu, Từ rất khách khí nhưng cũng rất giữ khoảng cách, ngược lại đối với bọn Tiêu Hoàn và Hương Ngọc Sơn thì tương đối thân thiết hơn một chút, hiển nhiên không hề coi trọng hai gã. Cuối cùng bọn Khấu Trọng cũng tiến vào Dương Châu thành dưới sự hộ vệ của Độc Cô Thịnh và hơn trăm cấm vệ quân. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trở về cựu địa, lập tức cảm thấy ngứa ngáy chân tay, chỉ hận không thể lập tức nhảy xuống xe tìm lại bạn cũ chào hỏi, hoặc giả đi xem Ngôn lão đại còn sống khoẻ mạnh hay không?
Hương Ngọc Sơn ghé miệng vào tai hai gã nói: "Hai người thật may mắn, Dương Quảng hôm nay có ở trong cung. Hai vị không biết đấy thôi! Từ khi xưng đế, hắn ta chưa từng nghỉ ngơi một ngày, nếu không phải là xuất tuần thì là viễn chinh, khiến cho thiên oán nhân nộ, thần não quỷ sầu, bằng không đâu đến nỗi người người tạo phản, khởi nghĩa khắp nơi như hiện nay."
Tiêu đại tỷ thở dài than: "Hiện giờ hắn giao Tây Kinh Trường An cho tôn tử là Đại Vương Dương Hựu, giao Đông Đô Lạc Dương cho Việt Vương Dương Động quản chế, tự mình thì ẩn nấp ở đây, sợ đến độ thập lục viện phu nhân ở Lạc Dương cũng bỏ lại. Hừ, hôn quân đó đâu có biết rằng nếu Đỗ Phục Uy đánh tới Lịch Dương, Lý Tử Thông đánh tới Giang Đô, thiên hạ này còn có lạc thổ cho hắn ẩn nấp nữa hay sao?"
Hương Ngọc Sơn bực dọc tiếp lời: "Đại Vương, Việt Vương một kẻ mười hai, một đứa mười một vậy mà phải chưởng quản Đông Tây lưỡng kinh, quyền thế đều lọt cả vào tay bọn quyền thần như Dương Thế Sung cả. Nếu Dương Quảng có chuyện, thiên hạ này chắc chắn sẽ còn loạn hơn bây giờ gấp mười lần."
Từ Tử Lăng phát hiện hai mắt Khấu Trọng sáng rực lên. Độc Cô Thịnh ở bên ngoài nói: "Thánh thượng vừa tới Lâm Giang Cung, chúng ta phải thay đổi lộ trình!"
0O0
Từ khi xưng đế, Dương Quảng đã hạ chỉ xây dưng lại Dương Châu thành nơi y đã từng làm tổng quản, đổi tên thành Giang Đô. Không những mở rộng quy mô, xây dựng cung điện, tu bổ viên lâm, lại xây dựng các cung Hồi Nhạn, Hồi Lưu, Tùng Lâm ở thành bắc.
Có điều so vềy quy mô và sự hùng vĩ thì phải kể đến Lâm Giang cung bên bờ Trường Giang, chỉ cần Dương Quảng có hứng thú thì bất kể sớm hay muộn đều đến đây quan thưởng mỹ cảnh của dòng Trường Giang. Khi Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đến bái kiến tên hôn quân phá hủy cơ nghiệp của mình nhanh nhất trong lịch sử thì hắn đang cùng với hai sủng phi là Tiêu Ngọc và Chu Quý Nhi vui đùa uống rượu trên đài quan sát hướng ra mặt sông, quên hết mọi phong phong vũ vũ họa kiếp trùng trùng ở bên ngoài.
Bọn Khấu Trọng xuống xe trước quảng trường, chỉ thấy phòng thủ sum nghiêm phi thường, Độc Cô Thịnh tự tay kiểm tra người hai gã, sau khi chắc chắn cả hai đều không mang theo binh khí mới dẫn hai gã vào cung. Hương Ngọc sơn và Tiêu đại tỷ đều đứng chờ bên ngoài. Độc Cô Thịnh dẫn hai gã đi vào một dãy hành lang dài, sông Trường Giang nổi sóng ầm ầm dưới chân, tiếng nhạc từ nơi cung khuyết phía trước ẩn ẩn ước ước truyền lại. Hai gã mới lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh xa hoa mỹ lệ thế này, nhất thời cứ tròn mắt ra ngắm nhìn. Khấu Trọng thấp giọng nói: "Đây mới gọi là vinh hoa phú quý chứ!"
Độc Cô Thịnh đi phía trước lạnh giọng quát: "Không được nói chuyện!"
Khấu Trọng giật mình đánh thót, vội vàng im như thóc. Từ Tử Lăng lòng nhủ thầm: "Chỉ có quỷ mới muốn ở cái nơi ồn ào, tràn đầy tục khí thế này, ta chỉ muốn nương thân trong một căn nhà nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc, làm bạn với phong nguyệt chim thú, như vậy là đã mãn nguyện lắm rồi."
Trong cung chỗ nào cũng có quân cấm vệ, mỗi một lầu cao đều có người đứng cảnh giới, nếu như không có Độc Cô Thịnh dẫn đường, e rằng hai gã khó mà bước thêm được một bước. Khi Vọng Giang Đài ở trong tầm mắt thì có một viên quan bước ra cản ba người lại. Người này dáng vẻ ôn nhu nho nhã, niên kỷ ước chừng ba lăm, ba sáu. Độc Cô Thịnh liền giới thiệu với hai gã, thì ra chính là một trong những thị thần được Dương Quảng sủng ái nhất hiện nay, nội thị lang Ngu Thế Cơ.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thấy cước bộ của y phập phù không ổn định, biết được kẻ này chẳng những không biết võ công, mà thân thể còn bị suy nhược nặng nề do tửu sắc quá độ, nên dáng vẻ mới yếu ớt như gió thổi cũng bay như vậy. Theo lý thì nội thị lang phải do thái giám làm mới đúng, nhưng nhìn bề ngoài con người này lại tuyệt không có vẻ âm dương quái khí như lũ thái giám, điều này thật khiến người ta khó hiểu. Ngu Thế Cơ nhìn hai gã dò xét một hồi, đoạn quay sang Độc Cô Thịnh nói: "Đúng là bọn họ rồi!"
Độc Cô Thịnh gật đầu. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giờ mới biết có Ngu Thế Cơ tham dự vào chuyện này, xem ra một sủng thần khác của Dương Quảng là ngự sử đại phu Phỉ Uẩn cũng là phần tử trung kiên trong hành động đối phó với Vũ Văn phiệt lần này. Ngu Thế Cơ lại cẩn thận quan sát hai người một lượt nữa, nói: "Hãy đưa cuốn sổ cho ta trước, hai người sẽ đợi ở trong điện, khi thời cơ đến bản quan sẽ tự ra dẫn hai người vào triều kiến thánh thượng."
Khấu Trọng đưa mắt nhìn Từ Tử Lăng, dùng dằng một lát rồi lấy cuốn sổ ra, đặt vào tay Ngu Thế Cơ. Ngu Thế Cơ lập tức mở ra xem, được một nửa thì bật cười ha hả nói: "Thịnh tướng quân, lần này chúng ta thật sự đắc bảo rồi, lần này xem Vũ Văn phiệt còn phong quang được bao lâu nữa?" Độc Cô Thịnh nghe vậy cũng vuốt râu mỉm cười.
0O0
Hai gã đợi ở một gian điện bên cạnh Vọng Giang Đài cả hai canh giờ, đến khi mặt trời xuống núi vẫn không thấy Ngu Thế Cơ hay Độc Cô Thịnh tới dẫn hai gã đi gặp Dương Quảng. Bốn bề đều có quân cấm vệ canh giữ, bọn gã thì giống như phạm quân bị nhốt trong nhà tù là gian điện hoa lệ này. Từ Tử Lăng ngồi yên lặng ở một góc, nhìn điệu bộ bất an đi đi lại lại trong phòng của Khấu Trọng, chau mày nói: "Ngươi nhẫn nại một chút được không?"
Khấu Trọng dừng lại trước mặt gã, thở dài than: "Có thể chúng ta đến đây là một sai lầm, hiện giờ cả cuốn sổ cũng bị người ta lấy mất rồi, còn không biết làm sao để rời khỏi đây nữa?"
Từ Tử Lăng nói: "Yên tâm đi! Chỉ cần chúng ta chưa mất đi giá trị lợi dụng, bọn chúng còn phải dựa vào chúng ta. Đám người này đúng là những kẻ ngược đời, bên ngoài đánh nhua đến phiên thiên phúc địa thì không ai quản, lại chỉ muốn đấu đá với những người bên cạnh mình, chẳng trách mà thanh thế của nghĩa quân càng lúc càng lớn mạnh."
Gã ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: "Điều ta lo nhất chính là Tố tỷ, đợi sau khi gặp hôn quân kia rồi, chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây hội họp với Tố tỷ, lập tức chạy càng xa càng tốt. Bất luận là Vũ Văn phiệt có bị lật đổ hay không, nơi này đều không thể ở lâu."
Khấu Trọng ngồi xuống bên cạnh gã nói: "Ngươi nói đúng lắm, nếu Vũ Văn phiệt bị hôn quân hạ chỉ tru di, nhất định sẽ gây sóng to gió lớn, bọn Vũ Văn Hóa Cập tất sẽ toàn lực phản kích, lúc đó Giang Đô không loạn mới là lạ đó!"
Từ Tử Lăng nói: "Chớ quên rằng lão gia của chúng ta và tên Lý Tử Thông kia đều đang thèm thuồng nhìn ngó Giang Đô, chỉ cần hai kẻ đó biết Giang Đô đại loạn, tất sẽ xua quân đánh tới, ôi! càng nghĩ ta càng thấy sợ hãi!"
Khấu Trọng không biết đã nghĩ tới đâu, trầm ngâm không nói gì. Lúc này Ngu Thế Cơ bước vào, cùng đi với y còn có một viên quan béo mập, mắt híp mặt to, trên mặt lại có một chiếc mũi bã hèm, dáng vẻ gian xảo phi thường. Ngu Thế Cơ hưng phấn nói: "Hai vị tiểu huynh đệ mau đến tham kiến ngự sử đại nhân."
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thấy y gọi mình là tiểu huynh đệ, đều cảm thấy hơi sờ sợ, nhớ ra đây chính là người cùng với Ngu Thế Cơ được Dương Quảng sủng ái, ngự sử đại phu Phỉ Uẩn, vội vàng hành lễ theo như Tiêu đại tỷ đã dạy.
Phỉ Uẩn tỏ ra từ ái hoà nhã, cười ha ha nói: "Hai vị tiểu huynh đệ đã lập đại công, ngày sau bản quan nhất định sẽ tấu lên thánh thượng để trọng thưởng cho hai người."
Ngu Thế Cơ nói: "Rèn sắt phải nhân lúc nóng, thánh thượng có lẽ đã xem qua cuốn sổ đó rồi, hiện giờ ta sẽ dẫn hai vị huynh đệ đến khấu kiến thánh thượng, nhưng ngàn vạn lần không nên nhắc tới chuyện cuốn sổ ấy, dù là thánh thượng có hỏi tới, cũng cứ giả bộ không biết là được."
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngơ ngác nhìn nhau, cùng lúc hiểu ra công lao lấy cuốn sổ về đã bị hai tên gian thần tiểu nhân này nuốt trọn. Phỉ Uẩn cười cười nói: "Hai vị tiểu huynh đệ là người hiểu tình hiểu lý, sau này cứ theo bọn ta, đảm bảo sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết. Đi thôi!"
Hai gã nhìn nhau cười khổ, đành phải đi theo sau bọn Phỉ, Ngu. Hai tên tham quan đi trước một đoạn, vừa đi vừa thấp giọng thì thầm gì đó. Hai gã liền vận công vào song nhĩ, lập tức nghe không sót một chữ. Chỉ nghe tên họ Phỉ nói: "Lạc Dương một ngày liên tiếp nhận ba bản văn thư khẩn cấp. Tên Vương Thế Sung đó thật khốn kiếp, muốn chém đầu hai chúng ta chắc? Hừ! Ta đã đem mấy thứ văn thư đó đốt cả đi rồi!"
Ngu Thế Cơ nói: "Còn có chuyện khác đau đầu hơn nữa đây. Vừa rồi cầm quân thống lĩnh Tư Mã Đức Kham đã mặc kệ sự cản trở của ta, xông lên Vọng Giang Đài, nói cái gì mà lương thực của cấm vệ quân bị cắt giảm, sĩ tốt bữa đói bữa no, thêm vào đa phần bọn họ đều đến từ Quan Trung, biết được Lý phiệt khởi binh tạo phản, nên lo lắng chuyện nhà, lần lượt đào ngũ trốn khỏi Giang Đô, còn đòi thánh thượng hạ chỉ an ủi quân tâm cái gì nữa..."
Phỉ Uẩn cười khẩy nói: "Cũng may người cắt giảm quân lương chính là thánh thượng, còn chúng ta chỉ là kẻ chấp hành mà thôi. Hì! Thánh thượng có phải đã sai người lấy côn trượng rra đuổi tên không thức thời vụ Tư Mã Đức Kham ấy ra ngoài hay không?"
Ngu Thế Cơ nói: "Không biết có phải thánh thượng đã đổi tính rồi hay không? Hay là đã biết cấm vệ quân trung lang tướng Đậu Hiền cũng đã dẫn bộ hạ đào ngũ, biết sự tình đã đến mức nghiêm trọng, chỉ mắng Tư Mã Đức Kham một hồi, bắt y phải lập tức bắt Đậu Hiền trở lại, bằng không sẽ phải lấy cái đầu của y thay vào! Ta thật mong tên Đậu Hiền đó chạy nhanh một chút!"
Lúc này đã đi tới bậc thang lên Vọng Giang Đài, Phi Uẩn và Ngu Thế Cơ cũng thôi không nói chuyện nữa. Hai gã Khấu, Từ ở phía sau nghe hai tên gian thần nói chuyện mà thầm kinh hãi, Dương Quảng đích thực là hôn quân, bằng không làm sao lại xuất hiện loại gian thần như hai tên trước mặt này.
"Tiểu dân Khấu Trọng, Từ Tử Lăng kiến giá!"
Hai gã đi theo Ngu Thế Cơ và Phỉ Uẩn bước lên bậc cấp lại gần long tọa của Dương Quảng trong tiếng hô vang của viên quan canh cửa, tam quỳ cửu khấu, sau khi hoàn tất lễ nghi, lại nghe có tiếng hô vang: "Bình thân!"
Hai gã liền đứng lên theo Ngu Thế Cơ và Phỉ Uẩn, định thần nhìn lên, lập tức ngẩn người như trời trồng. Chỉ thấy trên long đài rộng hơn hai chục trượng toàn là các cơ thiếp cung nga xinh đẹp, ít nhất cũng phải tới năm sáu chục người, vây quanh một long tọa ở trên cao như quần tinh củng nguyệt, trên đó Tuỳ Dạng Đế Dương Quảng đang mải mê ăn hoa quả do các phi tử dâng lên tận miệng. Độc Cô Thịnh ngẩng cao đầu đứng bên dưới bậc cấp, tiếp đó là từng lớp từng lớp cấm vệ quân, đứng ngăn cách Dương Quảng với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng. Dương Quảng sờ mó gò ngực của ả cơ thiếp bên cạnh một hồi, rồi đưa mắt nhìn xuống phía dưới, tựa như chẳng hề nhìn thấy Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, chỉ cười vang nói với Phỉ Uẩn: "Phỉ khanh gia đến rồi à! Mau giúp trẫm giải quyết vấn đề này đã!"
Ngu Thế Cơ khom người cười nịnh nói: "Thánh thượng, hai vị này..."
Dương Quảng không kiên nhẫn ngắt lời y: "Trẫm biết rồi, những chuyện khác để sau hãy nói!"
Dưới ánh cung đăng chiếu rọi, sắc mặt Dương Quảng còn khó coi hơn cả Hương Ngọc Sơn lúc trước khi được hai gã chữa bệnh, trắng xanh nhợt nhạt như người chết, niên kyẻ ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu vai nhô cao, tuy rằng thân vận cửu long bào rực rỡ, đầu đội ngọc quan sáng ngời, nhưng hai gã cảm thấy giống như y đang mặc áo thọ vậy. Bất kỳ ai cũng nhận ra được hôn quân này khí số đã tận, sự tồn tại của Tùy thất e rằng cũng không còn được lâu nữa.
Phỉ Uẩn vội cung kính nói: "Xin thánh thượng tứ ngôn!"
Dương Quảng than: "Trẫm thật không thể hiểu nổi, Giang Đô có gì không tốt? Nam giáp Trường Giang, núi non thấp nhô, phong cảnh mê người, tự cổ đã là Giang Hoài đệ nhất thắng địa, vậy mà quân sĩ đào ngũ càng lúc càng nhiều, ngay cả Đậu Hiền cũng đã lén bỏ trốn, khanh gia thử nói xem đó là đạo lý gì vậy?"
Lần này cả Phỉ Uẩn và Ngu Thế Cơ đều không biết nói gì, những kẻ khác thì vì sợ tai bay vạ gió nên càng câm như hến. Phỉ Uẩn không thể không trả lời, đành ho khan một tiếng đáp: "Chuyện này nhất định là có người đã tung tin đồn nhảm làm dao động lòng quân, vị thần nhất định sẽ tra xét rõ ràng."
Dương Quảng cười lạnh nói: "Kẻ nào có thể kinh động, xúi giục quân đội của trẫm. Trẫm đây nam chinh bắc thảo, bình định thiên hạ, còn ba lần xuất chinh Cao Lệ, quân công cái thế, tướng sĩ nhất loạt từ trên xuống dưới đều kính phục như thần minh, làm gì có chuyện bọn họ nghe những lời xàm ngôn của lũ tiểu nhân đó chứ? Mau đi tra xét chuyện này cho ta!"
Khấu Trọng không nhịn nổi, đưa tay hích nhẹ vào hông Từ Tử Lăng, nhăn mặt tỏ vẻ không muốn nghe tiếp nữa. Không ngờ Dương Quảng đã nhìn thấy nét mặt của gã, tức giận quát: "Tên tiểu tử kia tại sao dám bất kính với trẫm?"
Độc Cô Thịnh và bọn Ngu Thế Cơ, Phỉ Uẩn lập tức hồn phí phách tán, chỉ sợ hai gã không kịp làm chứng đã bị Dương Quảng lôi ra ngoài trảm thủ thị chúng. Khấu Trọng dùng tay ra hiệu cho Từ Tử Lăng, bảo gã chuẩn bị xông ra ngoài chạy trốn, sau đó bước lên phía trước, chẳng thèm khấn đầu cái nào, cười hì hì nói: "Có thể là bản thân thánh thượng quá cao thâm rồi nên chỉ nghĩ đến những vấn đề cao thâm mà thôi, còn bọn tiểu dân chỉ là thân phận trùn kiến, cách nghĩ tự nhiên cũng đơn giản hơn rất nhiều. Vừa rồi tiểu dân chính là nghĩ không thông những điều cao thâm mạt trắc trong lời của thánh thượng nên mới chau chau cái khuôn mặt nhỏ này của mình ạ."
Chúng nhân đều thầm kêu hỏng bét, nên biết Dương Quảng ghét nhất là bị người khác dùng lời châm chọc, lần này Khấu Trọng thật sự là lành ít dữ nhiều, tự tìm cái chết. Chu Quý Nhi đang hầu hạ Dương Quảng ăn hoa quả cũng không dám lên tiếng giúp gã. Độc Cô Thịnh than thầm trong dạ, nếu y phải đích thân chém đầu hai gã tiểu tử này, thật không biết nên ăn nói với Ba Lăng Bang thế nào nữa. Dương Quảng nghe xong quả nhiên sa sầm mặt, lạnh lùng hỏi: "Cái gì mà cao thâm và đơn giản, ý của tiểu tử ngươi là gì?"
Khấu Trọng ngoài mặt chẳng hề sợ hãi, nhưng bên trong đã ngầm vận huyền công, thản nhiên nói: "Tiểu tử nghĩ nếu như kẻ nào cũng có thể trái ôm phải ấp như thánh thượng hiện giờ mà vẫn muốn làm đào binh, kẻ ấy nhất định không phải làm nam nhân chân chính."
Lúc này không ai là không dùng ánh mắt thương hại đối với một kẻ sắp chết để nhìn Khấu Trọng, bởi vì gã đã làm một chuyện tuyệt đối không nên làm trước mặt Dương Quảng, đó chính là nói thật. Dương Quảng thoáng ngạc nhiên, tiếp đó vỗ mạnh long tọa, cười nghiêng ngả giống như một đứa trẻ: "Quả nhiên đơn giản! Quả nhiên đơn giản!"
Chúng nhân đều thấp thỏm theo điệu cười của Dương Quảng, bởi ai ai cũng biết trước khi giết người, y đều cười lên như vậy. Từ Tử Lăng khẽ gật đầu với Khấu Trọng, đề khí dồn vào hai chân, chuẩn bị đào tẩu. Tiếng cười đột nhiên ngưng bặt. Dương Quảng ho khan thêm hai ba tiếng nữa, Chu Quý Nhi và Tiêu phu nhân lập tức lấy khăn lụa lau nước mắt cho y.
Lúc này y mới nhìn xuống nói với Khấu Trọng: "Trẫm đây là hoàng đế, mỗi ngày đều phải lo trăm công ngàn việc, vì vậy đầu óc chỉ cần chậm chạp một chút thôi là dễ dẫn đến hoạ quốc dân ngay. Tên tiểu tử ngươi vừa nói ra nguyên nhân là trẫm lập tức nghĩ ra đối sách ngay! người đâu!"
Đám phi tử, cung nga đều bật cười khúc khích để xum xoe nịnh hót. Độc Cô Thịnh còn tưởng rằng chuyện mà y sợ đã xảy ra, khom người đáp: "Có hạ thần!"
Dương Quảng ngạc nhiên nói: "Chuyện này khanh gia làm không được đâu, người đâu!"
Chúng nhân hoang mang nhìn nhau, đều không hiểu tại sao một người uy danh hiển hách trong cả triều đình lẫn giang hồ như là Độc Cô Thịnh lại không thể làm một chuyện đơn giản là xử tử hai gã miệng còn hôi sữa. Phỉ Uẩn và Ngu Thế Cơ vội đánh liều bước lên đồng thanh ứng đáp: "Xin thánh thượng tứ ngôn!"
Dương Quảng hân hoan nói: "Lập tức phái người đi các vùng quanh chiêu nạp các quả phụ, các nữ nhân đã đính hôn nhưng chưa gã cho người, hoặc giả ni cô đạo sĩ gì đó cũng được về phân chia cho binh sĩ của trẫm, hòng an định lòng quân."
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc biến sắc, như vậy không phải sẽ hại chết rất nhiều người sao? Chẳng ngờ Phỉ Uẩn và Ngu Thế Cơ lập tức xum xoe khen tuyệ, tán tụng thánh trí cao minh, khiến cho Dương Quảng cao hứng vuốt râu cười vang. Từ Tử Lăng nhịn không nổi, bước lên trước một bước nói: "Thánh thượng!"
Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, nói: "Đủ rồi! Hôm nay trẫm đã tốn quá nhiều thời gian xử lý quốc sự rồi, mau lui xuống hết cho trẫm!"
Lại có người hô vang: "Bãi triều!"
Ngu Thế Cơ lầm rầm tại thiên tạ địa, cùng với Phỉ Uẩn kéo Từ Tử Lăng và Khấu Trọng ra khỏi cung. Rời khỏi Vọng Giang Đài, Khấu Trọng giằng tay ra khỏi Ngu Thế Cơ nói: "Chuyện của chúng ta còn chưa nói, làm sao đã bãi triều như vậy được?"
Phỉ Uẩn đưa tay lau mồ hôi trên trán, tức giận nói: "Hừ! Chút nữa thì bị tên nô tài ngươi hại chết rồi!"
Khấu Trọng trợn mắt nói: "Ngươi vừa gọi ta là cái gì?"
Phỉ Uẩn bừng bừng tức giận định phát tác với Khấu Trọng, nhưng Ngu Thế Cơ đã ngăn lại nói: "Đều là người nhà cả, hà tất phải canh chấp chuyện nhỏ như vậy chứ?"
Nói đoạn quay sang nhìn Khấu Trọng: "Đầu của ngươi vẫn còn trên cổ, chỉ riêng chuyện này đã phải tạ ơn trời đất rồi, còn muốn lắm mồm nhiều chuyện nữa hay sao? Bây giờ bản quan sẽ an bài chỗ nghĩ ngơi cho các ngươi, khi nào có cơ hội, chúng ta sẽ sắp xếp để các ngươi kiến giá lần nữa."
Từ Tử Lăng rất có ác cảm với hai tên gian thân vô sỉ này, trầm giọng nói: "Chỉ cần cuốn sổ đó với ba tấc lưỡi của hai vị đây là đã quá đủ để hại chết Vũ Văn Hóa Cập rồi, hai chúng ta lưu lại nơi này cũng không có tác dụng gì, vì vậy chúng ta quyết định sẽ rời khỏi nơi này."
Phỉ Uẩn vẫn tức giận hằm hằm nhìn Khấu Trọng, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sông gã vậy, chỉ cần nhìn cái bụng lớn của y, cũng biết có thể ăn được một nửa gã Khấu Trọng mà không thấy no.
Ngu Thế Cơ đứng chắn giữa Khấu Trọng và Phỉ Uẩn, lên tiếng giàn hòa: "Chỉ là một chút hiểu lầm, hai vị huynh đệ ngàn vạn lần không nên xử sự theo tình cảm."
Khấu Trọng lạnh lùg nhìn Phỉ Uẩn, bình tĩnh nói: "Tiểu Lăng nói đúng lắm, chúngta cũng nên rời khỏi đây thôi! Nếu cứ muốn giữ hai huynh đệ chúng ta ở đây, chính ta cũng không biết lần sau sẽ nói những lời gì với thánh thượng nữa!"
Phỉ Uẩn cười lạnh nói: "Ngươi dám uy hiếp chúng ta?"
Ngu Thế Cơ trừng mắt nhìn Phỉ Uẩn, thị ý bảo y không nên nóng nảy, sau này mới nghĩ cách đối phó hai gã này, đoạn lại mỉm cười niềm nở nói: "Hai vị tiểu huynh đệ không biết đó thôi, cuốn sổ đã giao cho thánh thượng, nhưng lúc nào người mới mở ra xem thì e rằng ngay cả chính thánh thượng cũng không biết nữa."
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: "Ngu đại nhân không tấu trình lên thánh thượng hay sao?"
Ngu Thế Cơ nói: "Đương nhiên có nói rồi, nhưng thánh thượng mãi đùa vui cùng đám Tiêu phi nên dường như không nghe thấy, chỉ bảo ta đặt ở đó, khi nào rảnh rỗi người sẽ xem. Vì vậy chúng ta vẫn phải dựa vào hai người. Ôi! nghe Ngọc Sơn nói, Vũ Văn Hóa Cập là đại cừu của các ngươi, chúng ta đều có chung một kẻ thù, không nên để ý đến những hiềm khích nhỏ nhặt này nữa."
Khấu Trọng nhìn Từ Tử Lăng hỏi: "Tất cả đều theo ý của ngươi."
Từ Tử Lăng biết rõ trừ phi là trở mặt động thủ, bằng không hai gã tuyệt đối không thẻ rời khỏi nơi đáng sợ này. Nếu chỉ có mình hai gã, còn có thể liều mạng một phen, nhưng hai gã còn phải lo cho an toàn của Tố Tố, nên đành cố nhịn cơn tức trong lòng, miễn cưỡng nói: "Được rồi! Có điều chúng ta chỉ muốn nghỉ ngơi. Không cần cung nữ hầu hạ."
Ngu Thế Cơ thở hắt ra một hơi nói: "Hoàn toàn không có vấn đề, tất cả đều nghe theo yêu cầu của tiểu huynh đệ."
0O0
Khấu Trọng nằm trên chiếc trường kỷ sát cửa sổ, lắng nghe tiếng nước chảy ì oạp bên dưới, khoan khoái nói: "Tên hoàng đế này cũng thật biết hưởng thụ."
Từ Tử Lăng đang ngồi bên cạnh ngắm sao qua cửa sổ, thất thanh thốt: "Thấy dáng vẻ Dương Quảng như thế mà ngươi còn hứng thú làm hoàng đế sao?"
Khấu Trọng bật người dậy, ngồi bên cạnh Từ Tử Lăng, dõi mắt lên nhìn trời nói: "Ngươi có thể nghe mấy lời tâm sự của Khấu Trọng ta không?"
Từ Tử Lăng cảnh giác nói: "Không được nói dối!"
Khấu Trọng ngạc nhiên: "Ta đã từng nói dối ngươi sao?"
Từ Tử Lăng thở dài: "Ít nhất đây là lần thứ hai rồi. Lần đầu tiên ngươi nói ngươi chỉ sờ tay của mỹ nhân sư phụ thôi."
Khấu Trọng đỏ mặt nói: "Ngươi không phải đã đi hỏi bà nương đó xem lão tử đã sờ chỗ nào đấy chứ?"
Từ Tử Lăng không nhượng bộ, cười lạnh nói: "Cuối cùng thì ngươi cũng thừa nhận minh nói dối rồi?"
Khấu Trọng ra vẻ không hài lòng nói: "Những chuyện nam hoan nữ ai đó, ta tự nhiên không thể kể hết tình tiết cụ thể bên trong cho ngươi được."
Từ Tử Lăng nhạt giọng hỏi: "Dường như ta chưa từng nghe Trọng thiếu gia ngươi nói là yêu nàng ta bao giờ cả?"
Khấu Trọng cười khổ: "Coi như ta sợ ngươi đi! Được! Ta có chút không thành thực! Hì, trước giờ ta đâu phải là kẻ thật thà, Lăng thiếu gia ngươi là người rõ hơn ai hết mà?"
Từ Tử Lăng biết Khấu Trọng đã đoán được mình đã nhìn thấu dụng tâm của gã, thầm nhủ như vậy là đã đủ, liền đổi chủ đề nói: "Ngươi có tâm sự gì thì cứ nói đi?"
Khấu Trọng bật cười đứng dậy, ngồi lên thành ghế, đưa tay vỗ vai Từ Tử Lăng, mắt hổ tinh quanh sáng ngờ, nghiêm mặt nói: "Nói thì nói như vậy, nhưng thật sự ta cũng không muốn làm hoàng đế, mà chỉ muốn tham gia vào cuộc chơi tranh bá thiên hạ của quần hùng này thôi. Đây là một cuộc chơi không có quy tắc, nhân nghĩa đạo đức chỉ có thể nói bằng miệng chứ không thể hiện bằng hành động, thế lực của kẻ nào đủ mạnh, nắm đấm của kẻ nào đủ cứng, kẻ ấy có thể xưng vương."
Từ Tử Lăng trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói: "Ta hiểu ý của ngươi, từ nhỏ ngươi đã không thể chịu nổi tịch mịch, thứ ngươi cần chính là kích thích và sự khiêu chiến, ngươi muốn người khác tôn trọng ngươi, lấy lòng ngươi, trước giờ ngươi không sợ bất kỳ kẻ nào..."
Khấu Trọng ngắt lời gã: "Sai rồi! Ta không sợ trời, không sợ đất, nhưng chỉ sợ một mình ngươi mà thôi! Nếu ngươi mà trở thành kẻ thù của ta, e rằng ta không thể nào ngủ yên được."
Từ Tử Lăng thản nhiên nói: "Lúc đó liệu ngươi có bất chấp thủ đoạn để đối phó ta không?"
Khấu Trọng cười sặc sụa, thở hổn hển nói: "Đầu tiên là ngươi tuyệt đối sẽ không thành kẻ thù của ta, cùng lắm là ngươi chỉ không để ý đến ta nữa thôi! Dù Khấu Trọng này có thể vô tình với bất kỳ ai, nhưng khó mà nhẫn tâm đối phó với ngươi được. Hảo huynh đệ, không nên nghĩ vẩn nghĩ vơ nữa, hãy nghĩ cách thoát thân khỏi đây trước đã! Nhìn thần tình của tên béo khốn kiếp đó, e rằng sau khi chúng ta gặp Dương Quảng, bước ra khỏi điện sẽ có mấy trăm tên đao phủ xông ra để bằm chúng ta thành thịt vụn đó."
Từ Tử Lăng nháy mắt với gã một cái, vươn vai lười nhát nói: "Ta mệt chết đi được, ngủ đi đã!"