- Các ngươi lập tức rời khỏi đây, có thể đi xa tới đâu thì cứ đi. Sau này nếu còn xuất hiện trước mặt ta, đừng trách bọn ta không khách khí.
Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn nghe thế, bốn mắt nhìn nhau, lòng đầy nghi hoặc. Tông Tương Hoa không lập tức bạt kiếm công kích, hay gọi người của Đại Minh tôn giáo đến là đã nằm ngoài dự liệu, hơn nữa còn để cho hai gã bỏ đi. Quả thật vô cùng kỳ lạ.
Khách Tố Biệt vẫn giữ thái độ ôn hoà, than:
- Tông thị vệ trưởng được Tú Phương tiểu thư cho biết Thiếu Soái từng cam kết sẽ bảo vệ tính mệnh tài sản của bá tánh Long Tuyền, lại thấy các ngươi ở Tiểu Long Tuyền không làm khó dễ nên trong lòng không nghĩ sẽ cùng các ngươi trở thành cừu địch. Ài! Bọn ta... bọn ta…
Hai gã lập tức minh bạch, đồng thời biết được những lý do mà Khách Tố Biệt vừa nêu đều không quan trọng. Nguyên nhân chân chính khiến Tông Tương Hoa không muốn động thủ là vì nàng đối với cuộc chiến trước mắt đã mất đi đấu chí và hy vọng, chỉ có thể buông tay bất lực nhìn họa kiếp nhà tan cửa nát đến gần mà thôi.
Từ Tử Lăng vô cùng thông cảm, nhẹ nhàng nói:
- Thật sự vẫn còn cơ hội. Chỉ cần bọn ta tìm thấy Ngũ Thải thạch và quý thượng chịu bỏ việc lập quốc, chúng ta có thể giải thích rõ với Đột Lợi, nhờ hắn thuyết phục Hiệt Lợi.
Tông Tương Hoa chán nản lắc đầu, vầng trán ưu nhã lộ rõ suy tư.
Khách Tố Biệt nhìn phong cảnh sông nước tươi đẹp như tranh vẽ trước mắt, vẻ mặt đau đớn, thê thiết nói:
- Trước tiên chưa nói Đại Vương chỉ làm theo ý mình, đã hạ quyết tâm tử chiến. Cho dù bọn ta từ bỏ ý chí lập quốc mà dâng hiến Ngũ Thải thạch ra, người Đột Quyết cũng sẽ chẳng buông tha. Bạt huynh chắc hiểu quá rõ tác phong đuổi tận giết tuyệt của Hiệt Lợi rồi.
Từ Tử Lăng nhớ tới không khí sinh hoạt phồn thịnh của Chu Tước đại nhai khi gã lần đầu đến Long Tuyền, lại tưởng tượng ra quang cảnh đáng sợ lúc bá tánh yếu đuối bị gót sắt Lang quân Đột Quyết chà đạp, sinh linh đồ thán. Một luồng hơi nóng tràn dâng đầy ngực, gã đanh giọng thốt:
- Ta quyết không để Kim Lang quân của Hiệt Lợi đồ thành đâu!
Tông Tương Hoa nghiêng đầu nhìn gã, muốn nói lại thôi, nàng vẫn im lặng nhưng hàng mi thanh tú thoáng qua nét dịu dàng, không hề ẩn tàng địch ý.
Bạt Phong Hàn cau mày:
- Tại sao lại để sự việc biến thành thế này chứ? Không lẽ các ngươi chưa từng nghĩ đến việc lấy lực lượng mỏng manh để quyết chiến với Lang quân Đột Quyết hùng bá đại mạc, danh trấn thảo nguyên chỉ là lấy trứng chọi đá hay sao? Quân của Cái Tô Văn tuy là một đạo kỳ binh nhưng tối đa cũng chỉ kéo dài sự diệt vong của các người thêm một chút mà thôi.
Khách Tố Biệt ánh mắt thê lương, cảm khái nói:
- Đại Vương đúng là đã sai lại càng sai, nhưng nói cho cùng thì do Đại Vương bị Mã Cát mê hoặc, để tên gian thương đó dẫn dắt Phục Nan Đà làm Quốc sư, không chừa mọi thủ đoạn thu đọat tài vật, khuếch trương quân đội. Người lại đáp ứng Cái Tô Văn, tin tưởng vào lời của Phục Nan Đà cho rằng đó là thiên mệnh. Hiện tại Phục Nan Đà thân mình còn không giữ nổi, Đại Vương mới tỉnh cơn mê, nhưng thế đã cưỡi hổ không thể nào xuống được. Lúc trước Khách Tố Biệt ta cũng từng khuyên ngăn người không nên tín nhiệm Mã Cát và Phục Nan Đà, nhưng lại bị quát mắng một trận. Từ đó ta không được trọng dụng nữa, chỉ còn chuyên nhận làm những nhiệm vụ bên ngoài. Tối qua, ta và Tông thị vệ trưởng đều ra sức can gián Đại Vương không nên giam giữ Tống công tử, nhưng ông ấy không để lời chúng ta nói vào tai, khiến các ngươi công hãm Tiểu Long Tuyền, lại làm đệ tử của Phó Đại sư là Tường tiểu thư tức giận, mất đi sự chi viện lớn từ phía Cao Ly, rồi kết cục Phục Nan Đà bỏ mạng dưới tay Thiếu Soái. Ài! Ta thật không ngờ sự tình lại có thể phát triển đến mức này.
Tông Tương Hoa hồi phục vẻ mặt lãnh đạm, nhạt giọng:
- Đừng nhiều lời nữa! Hai người xin giúp bọn ta một việc, lập tức rời thành. Nếu không bọn ta khó mà giải thích với Đại Vương được.
Bạt Phong Hàn trầm giọng:
- Xin hai vị không nên đánh giá thấp Khấu Trọng và Từ Tử Lăng. Bọn họ từng nói gắng sức hóa giải một trường đại đồ sát tại Long Tuyền, nhất định sẽ có biện pháp làm được, song rất cần có sự hợp tác của hai vị. Các người dù không để sinh tử bản thân vào trong mắt, nhưng cũng nên nghĩ cho bình dân bách tính vô tội toàn thành chứ.
Tông Tương Hoa lạnh lẽo:
- Bạt Phong Hàn ngươi không phải vẫn được coi là có cái tâm cứng rắn như gỗ đá sao? Cớ gì bỗng nhiên lại trở thành một hiệp sỹ đầy lòng nhân ái thế? Ngươi nếu thực sự nghĩ cho bọn ta thì nên trả lại những hàng hóa mà các ngươi đã cướp. Ta bảo chứng Đại Vương sẽ giao người cho các ngươi.
Bạt Phong Hàn hiểu rõ tâm tình của Tông Tương Hoa, tuy khích bác mỉa mai nhưng không hề nổi giận thực sự, bèn liếc mắt ra hiệu cho Từ Tử Lăng nói chuyện với nàng.
Từ Tử Lăng hiểu ý, thản nhiên:
- Xin các vị suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta một vấn đề: Hai vị tận tâm làm việc là vì Bái Tử Đình hay vì Túc Mạt tộc? Mong hai vị trả lời thẳng thắn vì ta cần biết thực lòng của các người. Túc Mạt tộc lúc này đang ở vào thời khắc sinh tử tồn vong, có thể câu trả lời của các vị sẽ quyết định tương lai vận mệnh toàn tộc đó.
Tông Tương Hoa và Khách Tố Biệt đồng thời lộ ra thần sắc kinh hãi, nhìn thẳng vào gã.
---oOo---
Khấu Trọng trà trộn trong nhóm mười bảy người của Bình Diêu thương, bị đưa lên những cỗ xe la vốn dùng để vận chuyển hàng hóa, dưới sự áp giải của Cung Kỳ và hơn trăm quân cấm vệ đi về phía Hoàng cung.
Những người dân trên đường vẫn còn vô cùng tức giận. Họ tuy bị cản trở không thể mang bọn người Hán trên những xe đó xuống ăn tươi nuốt sống nhưng không ngừng chửi rủa, tưởng chừng còn muốn ném đá vào họ, làm bọn La Ý sợ hãi đến nỗi mặt không còn giọt máu, run rẩy co rúm thành một cục.
Khấu Trọng đương nhiên cũng ra vẻ sợ hãi kinh khiếp như bọn họ, nhưng thật ra trong lòng vô cùng thoải mái, lại cầu trời khấn Phật cho Cung Kỳ đem họ giam vào cùng chỗ với nhóm Tống Sư Đạo.
Khả năng này rất lớn vì đem hết con tin giam vào một chỗ sẽ tiện cho việc phòng thủ cũng như áp giải họ.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa rộn lên, một số kỵ sỹ từ phía sau phóng tới, đi đầu không ngờ lại là Hàn Triều An.
Nhìn thấy cừu nhân trước mặt, Khấu Trọng bừng lên lửa giận, suýt chút nữa bạt đao xuất thủ. Sau khi làm thịt Thâm Mạt Hoàn và Phục Nan Đà, người mà gã muốn giết nhất hiện nay chính là tên gian ác này, sau đó đến Liệt Hà. Cung Kỳ quay sang nói:
- Hàn huynh từ Biệt viện trở về sao?
Sắc mặt Hàn Triều An trầm xuống, không thèm đưa mắt nhìn qua bọn Khấu Trọng trong xe tù, tiến thẳng tới bên cạnh Cung Kỳ, vẻ tâm sự nặng nề hỏi:
- Sự tình đã biến hóa đến nước này, lại có thể xoay chuyển thế nào nữa đây? Việc để cho tên tiểu tử Khấu Trọng công hạ Tiểu Long Tuyền, đoạt mất ba thuyền hàng quan trọng đó, đã làm mất hết thể diện của Bột Hải rồi. Lại để hắn dưới sự chứng kiến của toàn thành, sau khi công nhiên kích sát quý Quốc sư còn thoải mái tự do chạy mất. Ngươi nói cho ta xem thế là thế nào? Ngày mai chúng ta lấy gì mà đánh lui địch quân đây? Chỉ bằng một mình tên khốn đó đã đủ làm Long Tuyền sụp đổ rồi.
Nếu Cung Kỳ là người Túc Mạt tộc, khẳng định gã không thể chịu đựng nổi mấy lời này.
Cung Kỳ thấp giọng nói:
- Hàn huynh không cần tức giận. Sự việc diễn ra không được như ý muốn. Bọn ta sai lầm ở chỗ đánh giá thấp bản lĩnh đào tẩu của Khấu Trọng. Nhưng nếu như chúng ta không tiếp thụ đề nghị ám toán Tống Sư Đạo của Hàn huynh, tình hình cũng không phát triển đến mức này.
Hàn Triều An cũng cố hạ thấp giọng nhưng không giấu nổi sự tức giận thốt:
- Rõ ràng là do các ngươi làm kế hoạch thành ra thất bại, tại sao lại trách ta? Các ngươi đã đem Tống Sư Đạo đi xử quyết chưa?
Khấu Trọng giật mình kinh hãi, lập tức xâu chuỗi được những sự việc có liên quan. Cung Kỳ không những nói ra việc bắt giữ Tống Sư Đạo là do Hàn Triều An đề nghị mà còn nói từ “ám toán”, có thể tưởng tượng khi đó hắn xuất thủ trước khiến Tống Sư Đạo vốn không hề mang tâm phòng bị lâm vào thế hạ phong, rồi lại do Phục Nan Đà trợ công làm Tống Sư Đạo hoàn toàn thất thủ. Nếu không, với võ công được chân truyền từ Tống Khuyết, có thể y sẽ lực chiến đến chết chứ tuyệt không dễ dàng chịu nhục giam cầm.
Hàn Triều An vì sao phải làm như vậy? Nếu như mọi chuyện thành công đúng như kế hoạch của hắn, Tống Sư Đạo và Khấu Trọng đều bị giết, Bái Tử Đình sẽ cùng với kỳ binh của Cái Tô Văn dùng tư thế như lôi đình xuất kích, đại quân trực chỉ Tiểu Long Tuyền, nhất cử trừ diệt Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn và bọn Cổ Nạp Thai. Khi đó sỹ khí sẽ lên cao như mặt trời chính ngọ, ý chí chiến đấu vững vàng. Đó là hiệu quả tức thời.
Tác dụng sâu xa hơn là làm Cao Ly vương và Dịch kiếm Đại sư Phó Dịch Lâm cũng bị lôi cuốn vào sự kiện này. Con rể tương lai và con ruột Thiên Đao đồng thời vong mạng tại Long Tuyền, Cao Ly với tư cách là đồng minh của Bái Tử Đình khó có thể tránh trách nhiệm liên quan. Tương lai nếu như Dịch kiếm Đại sư đi vào Trung thổ, Tống Khuyết khẳng định sẽ sinh tử quyết chiến với Phó Dịch Lâm, mà Thiên Đao Tống Khuyết khẳng định là người có đủ tư cách khiêu chiến vị tôn sư võ học oai danh trấn nhiếp hào kiệt xứ Cao Ly ấy.
Đối với Cái Tô Văn và Hàn Triều An mà nói, Phó Dịch Lâm là trở ngại lớn nhất của bọn họ trên con đường trở thành Cao Ly Vương, vì thế muốn diệt trừ ông ta càng nhanh càng tốt.
Những ý niệm đó như tia chớp lướt qua trong đầu Khấu Trọng, gã lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng trước mắt.
Hàn Triều An mau chóng quay lại đây, tịnh không phải chỉ đơn giản tìm người trút giận, mà chính là nhằm giết Tống Sư Đạo diệt khẩu, làm người Cao Ly vĩnh viễn không biết được hắn đã góp phần bắt giữ bằng hữu của Dịch Kiếm môn. Nếu không, Hàn Triều An sẽ trở thành người đầu tiên mà Phó Dịch Lâm sẽ không thể bỏ qua.
Khấu Trọng âm thầm toát mồ hôi lạnh. May là gã trong lúc vô tình nghe được việc này, nếu không sẽ là mối hận suốt đời, lại không còn cách nào quan hệ với Tống gia được nữa.
Cung Kỳ thản nhiên đáp:
- Việc liên quan đến Tống Sư Đạo, tốt nhất là để Hàn huynh tự thân đi hỏi Đại Vương. Bọn ta vốn là thuộc hạ, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh.
Khấu Trọng trong lòng chợt hiểu, đoán được Hàn Triều An không biết Cung Kỳ chính là người của Đại Minh tôn giáo.
Hàn Triều An ngoái đầu lướt qua bọn Khấu Trọng đang bị trói trên xe hỏi:
- Đây là những người nào thế?
Cung Kỳ đột nhiên trên lưng ngựa nghiêng người về phía Hàn Triều An, vận công dùng phương pháp tụ âm thành tuyến nói với hắn ta mấy câu. Khấu Trọng tuy đã vận công vào song nhĩ nhưng cũng không nghe rõ hắn nói gì, trong lòng thầm kêu không hay.
Quả nhiên Hàn Triều An tinh thần đại chấn, cười gian giảo nói:
- Nhân tiện tiểu đệ đang rảnh rỗi, sẽ cùng Cung tướng quân đến nhà lao trong nội cung một phen. Hà! Cung tướng quân quả là hảo bằng hữu.
Khấu Trọng trong lòng trầm xuống, đoán ra những câu trao đổi bí mật vừa rồi.
Cung Kỳ căn bản không phải có hảo tâm gì, muốn mượn tay Hàn Triều An để giết Tống Sư Đạo. Điều đó có thể làm Khấu Trọng lâm vào cục thế tiến thoái lưỡng nan. Tại Hoàng cung nội uyển, dù Khấu Trọng ba đầu sáu tay cũng khó mà an toàn cứu được người. Hơn nữa nhóm người của Bình Diêu thương sức đều trói gà không chặt, khả năng phản kháng chẳng còn. Một khi động thủ, kẻ bị nạn đầu tiên chính là bọn họ. Nhưng gã làm sao có thể điềm nhiên nhìn Hàn Triều An hại chết Tống Sư Đạo?
---oOo---
Vẻ mặt Tông Tương Hoa trắng bệch không còn chút huyết sắc, không kiềm chế được nhè nhẹ lắc đầu. Khách Tố Biệt thần tình liên tục biến đổi, lộ rõ là hắn đang có xung đột về tư tưởng.
Bạt Phong Hàn cất tiếng lạnh băng:
- Sai lầm của một người, tại sao lại bắt tất cả tộc nhân gánh chịu chứ!
Tông Tương Hoa giọng lạc hẳn đi:
- Đừng nói nữa được không!
Khách Tố Biệt khẽ nói với Tông Tương Hoa:
- Xin Tông thị vệ trưởng bình tĩnh. Lời bọn họ không phải không có đạo lý.
Tông Tương Hoa run giọng:
- Ngươi định phản bội Đại Vương ư?
Khách Tố Biệt cười khổ:
- Ta chỉ mong một tia hy vọng để có thể cứu được Long Tuyền mà thôi.
Tông Tương Hoa từ sàn thuyền phóng lên, đảo người một cái, phóng mình lên bờ, qua Tiểu Hồi viên nhưng lại không vào mà thoáng trong chốc lát đã mất hút.
Khách Tố Biệt thu hồi mục quang dõi theo nàng, nói thẳng thắn:
- Hai vị yên tâm. Tông thị vệ trưởng là người rất hiểu sự tình, tuyệt sẽ không báo chuyện này với Đại Vương đâu.
Từ Tử Lăng tránh việc người của Đại Minh tôn giáo đi thuyền đến sẽ phát hiện bọn họ ở đây liền nói:
- Chúng ta tạm chuyển sang chỗ khác rồi thương lượng tiếp.
---oOo---
Trước mắt đã thấy Chu Tước đại môn. Khấu Trọng không có diệu kế nào hơn, chỉ còn cách liều đánh một canh bạc, ra giọng van cầu:
- Các vị tướng quân đại nhân. Tiểu nhân xin đại biểu cho những người ở đây có một đề nghị.
Cung Kỳ và Hàn Triều An đang song song ruổi ngựa trước tiên, tỏ vẻ khó chịu quay đầu ngó gã. Bọn La Ý thì trống ngực đánh như trống làng, chằm chằm nhìn gã.
Khấu Trọng đã sớm thu liễm nhãn thần, giả vờ vô cùng kinh hoảng, cúi đầu nói:
- Bọn tiểu nhân đều là những thương gia rất có danh vọng ở Bình Diêu, chỉ cần…
Cung Kỳ quát lớn:
- Câm mồm.
Khấu Trọng vẫn ra vẻ khiếp sợ, cố gắng lần cuối:
- Bọn tiểu nhân xin bảo chứng sẽ không cáo tố chuyện này với ai.
Cung Kỳ tức giận nói:
- Còn dám nói thêm một câu nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi ngay.
Trong khi bọn La Ý đều không hiểu chuyện gì thì Hàn Triều An được Khấu Trọng đề tỉnh, vội ghé tai thì thầm với Cung Kỳ.
Khấu Trọng trong lòng cười thầm, hiểu rõ Hàn Triều An đã trúng kế, tỉnh ngộ nếu như khi Hàn Triều An hắn vào nơi giam giữ Tống Sư Đạo rồi y bị giết thì ai ai cũng sẽ hoài nghi chính hắn là người hạ độc thủ. Tối thiểu thì Cung Kỳ cũng sẽ không dại gì mà gánh lấy việc này, trở thành cừu nhân giết con của Thiên Đao Tống Khuyết đâu phải chuyện đùa, hơn nữa lại cũng trở thành tử địch của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng. Vì thế hai người không chỉ không thể để bọn Bình Diêu thương nhân biết được việc này, hơn nữa còn cần tìm cách lừa gạt hết thảy những binh lính Túc Mạt khác. Cũng nhờ thế nên địch nhân mà Khấu Trọng cần phải đối phó sẽ giảm thiểu rất nhiều.
Vấn đề duy nhất là Khấu Trọng gã làm sao có thể thoát thân ngăn cản không cho thảm kịch phát sinh. Gã chỉ còn tìm cách xem tình hình mà hành sự.
Xe la dưới sự áp giải nghiêm ngặt xuyên qua Chu Tước đại môn, tiến vào Hoàng cung.
Quả nhiên Cung Kỳ dừng ngựa, phát lệnh giao toàn bộ lính Túc Mạt trong đội ngũ cho tướng giữ cửa thành môn, chỉ giữ lại hơn mười tên thủ hạ thân tín, chỉ nhìn qua bộ dạng bên ngoài cũng biết là lang tặc, ngoài ra còn có bảy tên thủ hạ của Hàn Triều An.
Cung Kỳ nói với viên tướng thủ môn:
- Lập tức cáo bẩm Đại Vương, Bình Diêu thương nhân toàn thể đã bị bắt, áp giải vào giam trong nội cung.
Tiếp đó lại phát lệnh, xe lừa chầm chậm tiến qua cửa vào nội cung.
Khấu Trọng trong lòng khen tuyệt, tiếp theo Cung Kỳ sẽ đưa bọn gã đến một nơi kín đáo tạm giữ một thời gian. Sau khi bọn chúng xử lý xong xuôi mọi việc (giết Tống Sư Đạo) sẽ đưa bọn gã tống vào lao ngục.
Gã thầm cầu thần khấn Phật, đồng thời tụ công vào song nhĩ, tập trung lắng nghe nội dung đối thoại của Cung, Hàn, tâm thần tiến vào cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt.
Không ngoài dự đoán của gã. Khi xe lừa vào đến cửa nội cung, Cung Kỳ cùng Hàn Triều An đã nói với nhau mấy câu.
Khấu Trọng trong lòng cười khổ vì gã chẳng nghe được câu nào.
Vào trong cung nội, Cung Kỳ cố ý thụt lùi lại phía sau, phân phó công việc cho một tên thủ hạ, sau đó nói:
- Thỉnh Hàn huynh tự mình đi gặp Đại Vương. Mạt tướng có việc quan trọng, thứ cho không bồi tiếp được.
Hàn Triều An vui vẻ nói:
- Cung tướng quân không cần khách khí.
Dưới sự dẫn đường của mấy tên lang tặc thủ hạ của Cung Kỳ, bọn Hàn Triều An giục ngựa đi về phía chính điện.
Ngoại trừ Cung Kỳ, chỉ có Khấu Trọng đoán biết hai người ước hẹn sẽ gặp nhau bên ngoài lao ngục nội cung, hợp lực lấy mạng Tống Sư Đạo.
---oOo---
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng rời thuyền lên bờ, âm thầm tiến tới cửa chính của ngoại viện Tiểu Hồi viên. Bạt Phong Hàn cười nhẹ:
- Ta rất hy vọng có thể phá cửa xông vào, gặp người thì giết, hạ thủ thoải mái, sạch sẽ gọn gàng. Đáng tiếc Tử Lăng không thích tác phong này, đổi lại là Khấu Trọng, khẳng định gã sẽ giơ tay đồng ý.
Từ Tử Lăng nói:
- Mong muốn lớn nhất của ta hiện tại là xâm nhập vào nội cung để cứu người, nhưng cách hành sự đó sẽ làm Khách Tố Biệt không thể nào thuyết phục được những tướng lĩnh khác. Thời gian không nhiều, bọn ta chỉ còn cách nhẫn nại thôi.
Bọn gã từ được Khách Tố Biệt cho biết Bái Tử Đình phái hai người bọn họ tới là để thăm dò ý hướng của Đại Minh tôn giáo, xem dưới tình hình chuyển biến nhanh chóng như hiện tại giáo phái này có tiếp tục khẳng định ủng hộ hắn không.
Đại Minh tôn giáo chuyển bản doanh tới đây, với ý tưởng muốn thu thập Thiên Trúc giáo của Phục Nan Đà. Theo Khách Tố Biệt, bọn chúng hy vọng liên hiệp thế lực của Túc Mạt và Hồi Hột, lợi dụng cuộc nội chiến Hiệt Lợi - Đột Lợi để đục nước béo cò nhằm khuếch trương ảnh hưởng của Đại Minh tôn giáo đối với nền chính trị nơi này. Nhưng người tính không bằng trời tính, bọn chúng lại cảm thấy nguy cơ khi Phục Nan Đà đưa ra chiêu bài Ngũ Thải thạch, làm Bái Tử Đình phải đơn thân trực diện đối kháng với sự xâm lược của liên quân Đột Quyết. Bái Tử Đình trong tình hình đó không còn lựa chọn nào khác, dẫn sói vào nhà, cầu viện trợ quân của một kẻ vốn có tà tâm là Cái Tô Văn. Kể cả nếu đánh lùi được Lang quân Đột Quyết, Bái Tử Đình cũng sẽ bị Phục Nan Đà và Cái Tô Văn liên thủ kiềm chế, hơn nữa có thể bị hại chết. Đại Minh tôn giáo tại Long Tuyền sẽ không còn đất dung thân.
Thế yếu của Đại Minh tôn giáo không chỉ có thế. Bồ Tát đã thành công đoạt lại được quyền vị đã mất tại Hồi Hột, đại biểu cho việc Đại Minh tôn giáo bị trục xuất khỏi đó. Tin tức này của Khách Tố Biệt đã chứng thực lời của Đỗ Hưng là thật.
Bạt Phong Hàn cầm vòng cửa đập mạnh một cái, âm thanh vang rền truyền sâu vào trong Tiểu Hồi viên, ung dung cười nói:
- Hãy nhớ! Liệt Hà là của ta.
Tiếng bước chân truyền tới.
Tiếng nữ nhân hỏi:
- Xin hỏi là vị quý khách nào vậy?
Bạt Phong Hàn điềm đạm đáp:
- Liệt Hà công tử có ở trong không? Xin thông báo một tiếng, có Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng bái phỏng.
Hơi thở của nữ nhân sau cửa lập tức trở nên khẩn trương, ứng thanh thốt:
- Xin hai vị đợi cho một chút.
Tiếng bước chân xa dần.
Bạt Phong Hàn sờ cánh cổng, nói:
- Cánh cổng này vô cùng kiên cố. Ngươi nói xem ta có thể chỉ bằng một chưởng chấn vỡ được không?
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Không cần phải kịch liệt vậy chứ.
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên rồi lại bật cười:
- Nghe Khấu Trọng nói, tại Trường An, ngươi trong thân phận Nhạc Sơn tới phủ đệ Hoảng Công Thác tìm lão trút giận thì cũng không nói không rằng phá cửa mà vào. Hào khí khi đó bây giờ đi đâu mất rồi?
Từ Tử Lăng lắc đầu than:
- Ta đầu hàng ngươi rồi! Đối phó nhân vật phi thường phải có thủ đoạn phi thường, ác nhân cần phải để ác nhân trị. Xin lão ca cứ thẳng tay mà làm, tiểu đệ sẽ toàn lực ủng hộ.
Bạt Phong Hàn cười rộ:
- Ta không muốn miễn cưỡng Tử Lăng làm việc khó khăn. Có người tới rồi.
“Kẹt” một tiếng, đại môn mở rộng vào trong, Liệt Hà xuất hiện với vẻ mặt tươi cười. Chưa có cơ hội mở lời nói chuyện, Bạt Phong Hàn đã phóng ra một ngọn phi cước, đá thẳng vào ngực hắn.
Liệt Hà kinh hãi thét lên một tiếng, vội vàng lùi lại, đứng ở trước thềm vào nhà chính.
Bạt Phong Hàn làm như không có chuyện gì xảy ra, ung dung tiến vào, cười lớn nói:
- Hảo thân thủ! Không hổ danh là kẻ đứng đầu Ngũ Minh tử của Đại Minh tôn giáo.
Từ Tử Lăng theo sau Bạt Phong Hàn bước vào trong.
Liệt Hà ra vẻ mặt oan khuất, phản đối:
- Bạt huynh nếu muốn thử thách thân thủ của ta cũng không cần đột kích chính diện khi ta mở cửa thế, lỡ xảy ra án mạng thì sao?
Bạt Phong Hàn đảo mắt nhìn bốn phía, ngoại trừ Liệt Hà không có ai khác, bèn thản nhiên cười:
- Ta không có thời gian rảnh rỗi để thử thách thân thủ của ngươi đâu. Hôm nay đến đây là để tìm ngươi trút hận. Có thể giữ mạng được hay không, phải xem bản lĩnh của Liệt Hà ngươi như thế nào.
(