Sáng nay sau khi thoát thân, bọn gã lao vào trong một khu rừng rậm ở bờ bắc Đại Hà, mượn cây cối yểm hộ chạy một mạch về hướng Đông Bắc. Đến chỗ này họ mới dám ngồi xuống trị thương.
Trải qua hai canh giờ nghỉ ngơi hành khí, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hồi phục lại trước. Tuy hai gã vẫn cảm thấy thân thể hư nhược do mất máu quá nhiều, nhưng không còn cảm thấy sức tàn lực kiệt, tinh thần suy sụp như lúc chạy thục mạng không hề nghỉ ngơi nữa.
Bạt Phong Hàn liều lĩnh hơn bọn gã nhiều nên thương thế cũng nặng hơn, vì vậy hắn vẫn ở lại trong sơn cốc điều dưỡng.
Nhìn kỹ bầu trời, Khấu Trọng nói:
- Thật là kỳ quái! Sau khi vượt sông thì chẳng hề trông thấy bóng dáng con ưng của Khang Sao Lợi nữa. Lý Thế Dân không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy chứ?
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Đằng nào bọn ta cũng phải quay lại Lạc Dương, sớm muộn cũng không chạy thoát khỏi tay Lý Thế Dân, hắn phí sức đuổi theo làm gì? Nói không chừng Lý tiểu tử còn tức giận nếu bọn ta không kéo được Đậu quân đến, để hắn có thể thu thập một lần toàn bộ ba đại kình địch là Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức và Thiếu Soái ngươi đó.
Khấu Trọng lắc đầu:
- Đậu Kiến Đức sẽ không thua đâu. Chỉ cần lão đồng ý đến cứu viện thì ta sẽ động viên toàn bộ Thiếu Soái quân, cùng với lão chia binh làm hai đường đánh phá các thành của Hổ Lao. Nếu Lý Thế Dân đến phòng thủ Hổ Lao, ta sẽ cho hắn một trận đại bại bình sinh chưa từng có.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Nếu ngươi đến đánh Hổ Lao thì ai sẽ giúp Vương Thế Sung phòng thủ Lạc Dương?
Khấu Trọng thở dài đáp:
- Đó chính là việc khiến ta đau đầu nhất. Nhưng lương thực của Lạc Dương tối đa cũng chỉ chống chọi được nửa tháng nữa nên nếu trong thời gian đó không chiếm được Hổ Lao thì Lạc Dương nguy mất. Vì thế nếu ta vẫn cố giữ Lạc Dương thì thật không thông minh cho lắm. Chi bằng giúp Đậu Kiến Đức toàn lực đánh chiếm Hổ Lao, đây cũng là phương pháp duy nhất để cứu viện Lạc Dương. Giống như khi đánh cờ vây, hai cửa sinh hợp lại thì có thể sống còn, biết đâu có thể quay lại cắn con rồng lớn là Lý Thế Dân một miếng.
Từ Tử Lăng lại hỏi:
- Ngươi nắm chắc trong vòng nửa tháng sẽ đánh chiếm được Hổ Lao sao? Đường thủy nối liền các thành phía đông Lạc Dương đều nằm dưới sự khống chế của Lý Thế Dân. Ngươi không có cách nào cô lập Hổ Lao hết.
Khấu Trọng chán nản nói:
- Thật ra ta không hề nắm chắc chút nào. Ài! Gặp Đậu Kiến Đức rồi hãy tính! Ta còn chưa có cơ hội hỏi Lăng thiếu gia là Thạch Thanh Tuyền đã tâm sự những gì với ngươi?
Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:
- Ta không biết.
Khấu Trọng kêu lên thất thanh:
- Không biết? Đó là câu trả lời kiểu gì vậy? Chẳng phải ngươi từng bảo đã tâm sự cả đêm với nàng sao? Chẳng lẽ cả đêm ngươi và nàng chỉ nói đi nói lại câu “không biết” sao?
Từ Tử Lăng bực mình nói:
- Không biết ở đây là chỉ sự phát triển trong tương lai giữa ta và Thanh Tuyền. Ài! Hiện giờ, căn bản ta không có tư cách theo đuổi nàng. Vừa rồi chút nữa thì mất mạng, mà tương lai cũng chưa biết liệu có ngày tháng nào tốt đẹp không nữa.
Thò tay ra nắm chặt vai gã, Khấu Trọng nói với vẻ áy náy:
- Ta thật không tốt khi lôi kéo ngươi vào vũng nước đục này. Nhưng nếu không có ngươi giúp thì Khấu Trọng này đã sớm xong đời rồi, sáng nay ta cũng sẽ cùng lão Bạt mất mạng tại Đại Hà.
Từ Tử Lăng than:
- Đều là huynh đệ, nói những lời đó làm gì! Nếu có chết thì tất cả cùng chết. Chắc kiếp trước ta nợ nần ngươi nhiều lắm đây.
Giật mình buông tay ra, Khấu Trọng ngây người nhìn gã một lát rồi gãi đầu hỏi:
- Ngươi thực sẽ vì ta mà đối đầu với Lý Thế Dân sao?
Ngưng thần nhìn về phía núi rừng xa xa, Từ Tử Lăng điềm đạm nói:
- Lúc khởi đầu, ta rất hoài nghi động cơ giành thiên hạ của ngươi, phải chăng chỉ đơn giản là tranh hơi hiếu thắng, hay là do cái gì mà “Nam nhân phải thành đại nghiệp, nắm giữ danh lợi quyền lực”. Khi ngươi bảo mình tuyệt không muốn làm Hoàng đế, ta lại cho rằng ngươi tùy tiện mà nói vậy. Nhưng trong lúc ngươi bận đến mức tưởng không thể phân thân mà vẫn đến Trường An cùng ta sánh vai đối phó Thạch Chi Hiên, việc đó đã chứng minh ta không hề nhìn lầm ngươi. Khấu Trọng đúng là hảo huynh đệ của ta.
Trong lòng Khấu Trọng vô cùng kích động. Gã cúi đầu nói với chút ngượng ngùng:
- Nói thật thì ban đầu ta từng lập chí phải tạo ra sự nghiệp bất hủ. Chẳng phải lý tưởng to tát cao siêu gì đâu, chỉ là không muốn bị người của cao môn đại phiệt mãi mãi giẫm đạp lên đầu mà thôi, cũng lại muốn chứng minh với Lý Tú Ninh rằng ta ưu việt hơn nhiều so với Sài Thiệu. May mà có ngươi ở bên làm tấm gương soi sáng cho ta. Ngươi càng đạm bạc không tranh danh đoạt lợi lại càng lộ rõ nhân cách cao quý của mình so với kẻ phàm tục thấp hèn này. Thực ra ta luôn noi theo lão ca ngươi. Việc Ngọc Trí không chịu hiểu và thông cảm càng khiến ta vô cùng hối hận về những hành vi muốn tranh công đoạt lợi trong quá khứ đó. Con mẹ nó chứ! Làm Hoàng đế thì có gì mà hay? Xem Lý Uyên làm Hoàng đế đó, khổ sở đến thế nào mà ta còn chưa tỉnh ngộ hay sao? Khi quyết định nhường đế vị cho Đậu Kiến Đức, thật lòng ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm không biết đến thế nào mà nói nữa. Ta chỉ chưa biết giải thích với Tống Khuyết thế nào thôi. Ài! Với tính tình của lão nhân gia, nói không chừng sẽ bạt đao làm thịt ta mất.
Từ Tử Lăng xoay tay nắm vai gã rồi mỉm cười nói:
- Khi tới đầu cầu tự nhiên sẽ thông! Bọn ta còn một đoạn đường rất dài phải vượt qua. Cho đến hôm nay Lý Thế Dân vẫn chiếm hết thượng phong.
Khấu Trọng lắc đầu:
- Lý Thế Dân cũng không còn bao nhiêu ngày tốt đẹp nữa đâu. Lý Uyên sai Lý Nguyên Cát đến làm phó cho hắn rõ ràng là để đề phòng hắn tự lập ở Lạc Dương hoặc kết minh với bọn ta chống lại Quan Trung. Sáng nay khi đối thoại bên sông, ta có trực giác là Lý Thế Dân tuyệt không muốn giết, còn hận không được thả cho bọn ta đi dẫn Đậu quân đến giải vây Lạc Dương là đằng khác.
Gã suy nghĩ một lát rồi tiếp:
- Nếu ta là Lý tiểu tử thì sẽ không vội thu thập Thiếu Soái quân và lão Đậu. Kình địch của nhà Đường càng ít thì giá trị lợi dụng của hắn càng thấp. Chẳng có lý do gì mà hắn không hiểu đạo lý đó.
Từ Tử Lăng nói:
- Trên chiến trường Lý Thế Dân là một thống soái vô tư, giữ vững nguyên tắc được làm vua, thua làm giặc. Về việc riêng thì hắn cũng là một người trọng tình nghĩa và rất cao thượng, nếu không Phi Huyên đã chẳng lựa chọn hắn làm minh chủ tương lai một cách đơn giản như vậy. Lý Thế Dân phải trừ diệt hết những mối uy hiếp lớn nhất ngoài Quan Ngoại, mục đích không phải cho riêng mình hắn mà là suy nghĩ vì đại cục. Trước tiên là tận trung với gia tộc, kế đó là đến bảo vệ sự toàn vẹn của Trung Thổ. Có thể nói chắc chắn rằng Trung Nguyên càng mau thống nhất thì người Đột Quyết càng ít cơ hội lợi dụng. Điều Lý Thế Dân hướng tới không phải vì bản thân mà là vì thiên hạ.
Khấu Trọng trầm ngâm:
- Ngươi thực là tri kỷ của hắn. Trong mắt ta, Lý Thế Dân chỉ là một tên ngốc ngu trung ngu hiếu. Bản thân thì đi đánh sống đánh chết để cho kẻ khác hưởng thành quả, chưa biết chừng còn nhận kết cục chả ra gì đâu.
Từ Tử Lăng phản bác:
- Hắn tuyệt không phải là loại người như ngươi nghĩ đâu. Ngươi còn nhớ cảnh Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành chống đối nhau trong buổi dạ yến trừ tịch năm đó không? Hắn là người biết tranh thủ cho bản thân mình. Ngày Lý tiểu tử đánh chiếm được Lạc Dương rồi trở về Trường An chính là lúc hắn và Lý Uyên ngửa bài đó. Lý Thế Dân sẽ hết sức khuyên giải Lý Uyên, nhưng nếu lão vẫn không nghe lời thì nói không chừng hắn phản lại Trường An.
Khấu Trọng than:
- Hiện giờ Lý Uyên người đông thế mạnh, Lý Thế Dân có tư cách gì để tạo phản? Nhưng chờ đến lúc đó thì chắc bọn ta đã toi mạng trên sa trường rồi. Mắt không được nhìn thấy việc đó, mà cũng chẳng liên quan gì đến bọn ta hết.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói:
- Dường như ngươi còn bi quan hơn cả ta nữa.
Khấu Trọng nhăn nhó cười đáp:
- Vì ngươi chưa từng trải qua việc đối đầu với hắn trên chiến trường, còn ta đã từng đại bại ở Từ Giản. Con mẹ nó! Thủ đoạn của tên tiểu tử này quả thật quỷ thần khó đoán. Tuổi tác không lớn hơn bọn ta bao nhiêu, nhưng hắn vừa trầm ổn vừa tàn nhẫn, thắng mà không kiêu, bại mà không nản. Thủ hạ tướng sỹ người nào cũng bán mạng cho Lý Thế Dân, dường như hắn vĩnh viễn không bao giờ phạm sai lầm vậy. Quân đội của Vương Thế Sung và Đậu Kiến Đức so với quân Đường thật còn kém một bậc. Đám Thiếu Soái quân non nớt mới ra đời của bọn ta càng kém nhiều lắm. Ta quả thực có chút khiếp sợ hắn đó.
Từ Tử Lăng bật cười:
- Ngươi rất ít khi thành thực như thế này.
Khấu Trọng ngửa mặt nhìn trời đêm đầy sao. Hai mắt gã sáng bừng lên, giọng nói trầm xuống:
- Đó gọi là biết người biết ta. Việc đối phó với Thạch Chi Hiên liên tục thất bại chính vì bọn ta không đánh giá đúng bản lĩnh của lão. Bởi thế đối với Lý Thế Dân, ta không muốn phạm phải sai lầm tương tự nữa. Bất kể trước đây mối quan hệ giữa ba người chúng ta như thế nào, từ tối hôm nay trở đi, bọn ta và hắn đã ở vào thế một mất một còn, kể cả Lăng thiếu gia ngươi cũng sẽ là những kẻ mà Lý Thế Dân muốn giết. Con mẹ nó! Đó chính là cái gọi là chí công vô tư của hắn.
Từ Tử Lăng thầm thở dài, muốn nói lại thôi.
Vỗ vỗ vai gã, Khấu Trọng kết luận:
- Cuộc nói chuyện tối nay của hai huynh đệ bọn ta rất có tính xây dựng. Cả hai đều nói ra những lời đã đè nén từ lâu trong lòng. Con bà nó là con gấu! Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách theo đúng như kế hoạch đi gặp lão Đậu, để xem lão Thiên gia rốt cuộc có chịu giúp đỡ hay không.
o0o
Tiếp tục lên đường ngay đêm đó, bọn gã dùng toàn lực phi hành, đến lúc trời sáng đã tiến vào phạm vi thế lực của Đậu quân. Cả ba đi thẳng tới Lê Dương, trên đường gặp một doanh trại liền hỏi rõ nơi Đậu Kiến Đức đang đóng quân. Đến giữa trưa ngày hôm sau ba gã mới đến được Vũ Lăng ở bờ tây Trung Thủy, một con sông nhánh của Hoàng Hà. Đậu Kiến Đức đang dừng chân ở đây.
Chỉ xem bên ngoài thành Vũ Lăng doanh trướng liên miên, thuyền đội tập trung nhiều như mây là biết Đậu Kiến Đức có ý tiến lên phía Tây tấn công quân Đường.
Vì Bạt Phong Hàn không có hứng thú gặp Đậu Kiến Đức nên sau khi thương lượng một hồi, hắn và Từ Tử Lăng quyết định lưu lại trên một ngọn núi bên ngoài chờ tin tức.
Khấu Trọng một mình vào thành. Đậu Kiến Đức đang cùng các tướng lĩnh tiến hành hội nghị. Nghe tin Khấu Trọng từ Lạc Dương đột vây chạy tới, lão vô cùng vui mừng, vội giữ đám văn thần võ tướng là Lưu Hắc Thát, Từ Viên Lãng, Mạnh Hải Công mới quy hàng và đại tướng Trương Thanh Thi, “Trung Thư Xá Nhân” Lưu Bân, “Quốc Tử Tế Tửu” Lăng Kinh ở lại trong đại đường soái phủ để tiếp đón gã.
Trừ Từ Viên Lãng và Mạnh Hải Công, những người khác đều đã tiếp xúc với gã trong chiến dịch Lê Dương, nên khi gặp lại liền tay bắt mặt mừng vô cùng náo nhiệt.
Mạnh Hải Công tuổi chừng bốn mươi, nét mặt thô hào, thần tình nghiêm túc, rất ít khi cười. Có điều trực giác của Khấu Trọng mách bảo rằng y là người ngoài lạnh trong nóng, không dễ kết giao bằng hữu với ai, nhưng một khi đã trở thành bạn thì dù đao kề cổ cũng không nhíu mày.
Từ Viên Lãng so với Mạnh Hải Công ít nhất cũng nhỏ hơn mười tuổi, dáng cao gầy nhưng rắn rỏi, cử chỉ ung dung. Khi y nhìn mọi người đều như muốn soi thấu vào tận bên trong, thăm dò suy nghĩ trong lòng họ. Y là nhân vật tài ba và đảm lược, trí dũng song toàn.
Hai người này đều từng uy chấn một phương. Sau khi đầu hàng Đậu Kiến Đức đã trở thành nòng cốt quan trọng nhất của lão.
Phân chủ khách ngồi xuống xong, Đậu Kiến Đức và thủ hạ thay nhau hỏi han tình hình Lạc Dương, cho thấy sự quan tâm rất lớn của họ đối với nơi này. Khấu Trọng trả lời tất cả câu hỏi một cách rõ ràng, thản nhiên thuật lại tình cảnh nước sôi lửa bỏng ở đó. Cuối cùng gã nói:
- Từ khi Tống Kim Cương bị Lý Thế Dân đại phá ở Bách Bích, âm mưu xâm nhập Trung Nguyên của Đại hãn Đột Quyết là Hiệt Lợi bị kìm chế. Thế chân vạc là nhà Đường ở Quan Trung, nhà Hạ ở Hạ Bì, nhà Trịnh ở Trung Nguyên không còn giữ được nữa. Khí thế nhà Đường cành thịnh thì Hạ và Trịnh càng bất lợi. Với uy thế Thái Sơn áp đỉnh, Lý Thế Dân dẫn hai mươi vạn đại quân chia binh thành nhiều hướng chiếm đoạt các thành trì lân cận như tằm ăn dâu, hiện giờ đang trùng trùng vây khốn Lạc Dương. Ngày Lý Thế Dân chiếm được Lạc Dương cũng là lúc hắn xua quân ngược Bắc tấn công nhà Hạ. Vào lúc sinh tử tồn vong này, sao Đậu gia không bỏ qua thù oán cũ mà xuất binh cứu Trịnh nhân lúc quân Đường đang công thành? Chỉ cần có thể chiếm được Hổ Lao thì quân Đường tất phải lui. Khi đó uy danh Đậu gia sẽ chấn động thiên hạ, ai dám không nghe lời?
Đậu Kiến Đức cười nhẹ hỏi:
- Phải chăng tên thỏ đế Vương Thế Sung nhờ Thiếu Soái đến gặp ta cầu viện?
Khấu Trọng cười khổ:
- Ta cũng vì nghĩ cho Thiếu Soái quân của mình nữa.
Đậu Kiến Đức đưa mắt nhìn mưu thần hàng đầu của quân Hạ là Lăng Kính, ra hiệu cho hắn nói.
Lăng Kính lên tiếng:
- Thiếu Soái và chúng ta quan hệ mật thiết, ngài gặp nạn đương nhiên đại vương tuyệt không ngồi nhìn. Nhưng tên Vương Thế Sung đó phản phúc vô thường, không thể tin tưởng được. Giả sử đột nhiên lão hàng Đường thì chẳng phải bọn ta bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan sao?
Khấu Trọng đưa mắt nhìn Lưu Hắc Thát cầu cứu. Hai mắt hắn lộ vẻ bất lực, khẽ lắc đầu tỏ ý mình không tiện xen lời.
Khấu Trọng đã hiểu ra vấn đề! Chẳng phải Đậu Kiến Đức không chịu xuất binh, mà lão muốn tranh thủ điều kiện có lợi nhất cho mình. Không chỉ riêng với Vương Thế Sung, lão còn muốn cả Khấu Trọng gã cũng phải khuất phục.
Đậu Kiến Đức lần này khác hẳn so với con người mà gã đã gặp ở Lê Dương. Tuy vẫn tỏ ra bao dung nhưng không giấu nổi vẻ tự đắc, thần thái tự mãn coi cả thiên hạ như nằm dưới chân mình đã biến lão trở thành một người khác.
Khấu Trọng không còn cảm giác thân thiết dễ gần như trước nữa. Gã không khỏi nhớ lại lời bình phẩm của Lý Thế Dân, rằng Đậu Kiến Đức mới thắng Mạnh Hải Công, tướng thì kiêu, binh thì mệt mỏi. Những thành công liên tiếp quả thực có thể làm người ta thay đổi.
Gã than:
- Khấu Trọng ta có thể bảo đảm với đại vương rằng sẽ không phát sinh chuyện đó. Ở một mức độ nào đó thì Lạc Dương không còn do Vương Thế Sung nói năng làm chủ nữa, trừ khi lão có thể giết chết Khấu Trọng ta và năm ngàn tinh nhuệ Thiếu Soái quân. Đó là chuyện mà thực lực hiện nay của Vương Thế Sung không thể làm nổi.
Từ Viên Lãng trầm giọng:
- Nếu bọn ta giải vây cho Lạc Dương thì Vương Thế Sung được lợi gì nhỉ? Lão đã không đủ sức giữ thành, vậy Lạc Dương nếu không rơi vào tay Thiếu Soái thì cũng sẽ bị Đại Hạ ta chiếm lấy. So với việc bị Đại Đường chiếm có gì khác đâu?
Trong lòng Khấu Trọng bừng lên cảm giác ngột ngạt khó chịu. Trước khi tới đây, gã vẫn tưởng tất cả sẽ thoải mái nói chuyện như người một nhà, việc gì cũng có thể thương lượng. Nhưng giờ hai bên gặp nhau, Lưu Hắc Thát lại tỏ vẻ bất đắc dĩ như trong lòng có điều gì khó nói, làm gã cảm thấy Đậu Kiến Đức mang bụng đề phòng mình, mặc cho thủ hạ xúm vào chất vấn, khiến gã dù đầy một bụng mưu kế để đánh bại Đại Đường cũng không thể nói ra được. Muốn thuyết phục Đậu Kiến Đức xuất quân chi viện đã không còn là việc dễ dàng nữa.
Khấu Trọng nghiêm trang nói:
- Trước tiên, Khấu Trọng ta xin trịnh trọng đảm bảo rằng Lạc Dương hoặc bị nhà Đường chiếm, hoặc trở thành vật trong túi của Đậu gia chứ không bao giờ rơi vào tay Khấu Trọng này. Mục đích của ta chỉ là đánh bại Lý Thế Dân, đuổi quân Đường trở về Quan Trung.
Ngừng một lát gã nói tiếp:
- Còn như Vương Thế Sung tại sao lại mặt dày cầu viện đại vương, theo ta đoán là do lão có lòng cầu may. Vào lúc sơn cùng thủy tận này, nếu Vương Thế Sung đầu hàng Lý Uyên thì những thành tựu từ trước tới nay lão vất vả gây dựng nên sẽ như nước chảy xuống sông hết. Hơn nữa tình thế của Vương Thế Sung rất khác với Lý Mật, nếu lão bắt buộc phải đầu hàng thì những phong quang ngày trước khi xưng đế làm vua chắc chắn sẽ một đi không trở lại. Chỉ cần Vương Thế Sung nghĩ đến tình cảnh và kết cục của Lý Mật ở Trường An thì đương nhiên hiểu rằng quay lại không được mà đi tiếp cũng khó khăn. Lão sẽ nhân lúc vẫn còn chút vốn liếng để giẫy giụa tìm cách chơi liều con mẹ nó một ván. Lý tưởng nhất là Đậu gia và Lý Thế Dân đánh nhau lưỡng bại câu thương như tình huống diễn ra năm trước giữa Lý Mật và Vũ Văn Hoá Cập. Từ góc độ đó mà xét thì việc đầu hàng nhà Đường hay cầu viện đại vương khác biệt rất lớn.
Một mưu thần khác của Đậu Kiến Đức là Lưu Bân cười rộ:
- Tài hùng biện lưu loát của Thiếu Soái thật làm người ta khâm phục. Nhưng sách lược vượt sông đánh phá Hổ Lao của ngài vẫn còn có chỗ cần tính toán lại. Hùng mạnh như quân binh Đại Hạ bọn ta mà thắng bại cũng thật khó dự liệu. Thượng sách chi bằng tránh mạnh đánh yếu, nhân lúc quân Đường vây thành Lạc Dương, Đại Hạ ta theo Tể Hà đánh chiếm Hoài Châu và Hà Dương, sau đó sai tướng giỏi phòng thủ rồi thiết lập đường vận lương. Đến khi trận cước ổn định sẽ vượt qua Thái Hành để vào Thượng Đảng, Tuẫn Phấn, Tấn, Xu Phố Tân. Làm như thế có ba điều lợi, trước hết là khu vực đó ít quân địch, có thể đảm bảo thắng lợi. Tiếp theo là mở rộng được đất đai, thu phục được nhân dân làm thanh thế nước Đại Hạ ta thêm mạnh. Cuối cùng là khi đó Quan Trung sẽ chấn động khiếp hãi, vòng vây nhà Trịnh sẽ tự được giải. Hiện nay không có sách lược nào hay hơn thế.
Khấu Trọng ngây người thốt:
- Lời của đại phu đúng là thượng sách, sẽ tạo thành sự kiềm chế cực lớn đối với quân Đường. Nhưng lại có hai vấn đề nghiêm trọng. Thứ nhất, đối thủ của chúng ta là Lý Thế Dân. Nếu biết đại vương không vượt sông mà kéo lên mặt Tây thì chắc chắn hắn sẽ gác lại tất cả những chuyện khác để toàn lực đánh phá Lạc Dương. Chỉ cần quân Đường phong tỏa được Đại Hà thì Đậu gia chỉ có thể tạm thời xưng hùng ở bờ Bắc mà thôi. Vấn đề thứ hai, Lạc Dương chỉ còn lương thực dùng cho nửa tháng, không chống chọi được bao lâu nữa. Nếu đại vương nhất quyết không vượt Đại Hà thì ta chỉ còn cách cùng thủ hạ rút khỏi Lạc Dương trở về Bành Lương xem có thể làm gì được không.
Mạnh Hải Công cất giọng nặng nề:
- Thiếu Soái lời lẽ đầy vẻ uy hiếp, thật là thiếu suy nghĩ.
Khấu Trọng trong đầu lửa giận bừng bừng, thầm nghĩ lần này đến cầu viện với tấm lòng vô tư, mục tiêu là giúp cho vạn dân thiên hạ. Các ngươi chẳng những không lượng tình mà còn liên tục bức bách làm người ta tức giận.
Lưu Hắc Thát lên tiếng giảng hòa:
- Thật ra Thiếu Soái chỉ có lòng cầu thị. Lưu Hắc Thát dám lấy tính mạng ra mà đảm bảo lần này Thiếu Soái đến Đại Hạ với mục đích trong sáng.
Cũng biết đắc tội với Khấu Trọng thì thật là bất trí, Đậu Kiến Đức bèn gật đầu nói:
- Đã từng kề vai tác chiến với nhau nên ta hiểu rõ mục đích của Thiếu Soái là vì dân. Hải Công lần đầu gặp Thiếu Soái nên mới hiểu lầm như thế.
Mạnh Hải Công tuy thấy Lưu, Đậu hai người thay nhau nói tốt cho Khấu Trọng nhưng vẫn không chịu xin lỗi. Hắn mặt nặng mày nhẹ ngồi im không nói gì.
Đậu Kiến Đức nhìn Khấu Trọng một lát rồi trầm giọng:
- Hiện giờ tình thế khác trước, Thiếu Soái không phải đơn độc tác chiến. Tống Khuyết lại mới chiếm được Hải Nam, hạm đội của Tống gia bất cứ lúc nào cũng có thể kéo đến làm tình thế phương Bắc càng thêm phức tạp. Nếu như Đại Hạ bọn ta giằng co bất phân thắng bại với Lý Thế Dân ở Lạc Dương mà đại quân của Tống Khuyết đánh tới thì sẽ ra sao? Đại Hạ và nhà Đường có lợi, hay rốt cuộc chỉ có Tống Khuyết chiếm hết tiện nghi do được làm ngư ông? Thiếu Soái có thể giải tỏa mối nghi ngờ này của ta không?
Khấu Trọng giật mình tỉnh ngộ. Mấu chốt vẫn là ở nơi Tống Khuyết, người mà bất cứ ai trong thiên hạ cũng kính sợ. Lý Uyên vì thế mà ăn ngủ không ngon, Đậu Kiến Đức cũng vì thế mà sinh lòng úy kỵ. Trong tình hình này thì Thiếu Soái quân của gã đừng hòng có thể hợp tác một lòng với Hạ quân để đánh chiếm Hổ Lao.
Đậu Kiến Đức có thể là đối thủ của Lý Thế Dân sao? Bỗng nhiên tất cả sự lạc quan của gã tan thành mây khói. Tiền đồ mung lung mờ mịt, khả năng tử chiến ở Lạc Dương càng tăng, lại còn liên lụy đến hai vị hảo huynh đệ là Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn nữa.
Thờ dài một hơi, Khấu Trọng đứng lên nghiêm mặt nói:
- Ta xin dùng danh dự và nhân cách của mình để bảo đảm, rằng khi Lạc Dương thắng bại còn chưa rõ, chỉ cần Khấu Trọng này còn một hơi thở thì Tống gia sẽ tuyệt không nhúng tay vào. Hơn nữa Lý Tử Thông và Trầm Pháp Hưng vẫn còn đó, trận cước của Tống gia ở Hải Nam chưa thể ổn định. Phải chờ tới mùa xuân hoa nở sang năm hạm đội của Tống gia mới có thể ngược Bắc. Chỉ cần Đậu gia đáp ứng xuất quân giải vây thì Khấu Trọng ta sẽ tử thủ Lạc Dương chờ đón đại giá. Giờ ta phải lập tức quay trở lại Lạc Dương, chỉ còn đợi một câu nói của ngài mà thôi.
Gã không còn nhẫn nại nữa nên muốn đánh bài ngửa.
Sảnh đường im phăng phắc, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Đậu Kiến Đức. Đang ngồi trên Long ỷ tại đài cao phía Bắc sảnh đường, hai mắt Đậu Kiến Đức lấp loáng nhìn Khấu Trọng một lát, đoạn lão cười dài nói:
- Được! Thiếu Soái người mau lời lẹ, Đậu Kiến Đức này sao lại lề mề chậm chạp được. Trong vòng ba ngày, cánh quân tiên phong của ta sẽ vượt Đại Hà. Nếu ông trời cho rằng Đậu Kiến Đức này xứng đáng làm Hoàng đế thì trong vòng nửa tháng hai bên sẽ hội sư bên ngoài thành Lạc Dương. Khi đó hy vọng Thiếu Soái có thể cho ta một đáp án rõ ràng về phương hướng tương lai của mình. Hắc Thát hãy tiễn Thiếu Soái thay ta.
(