Bọn họ ân cần thăm hỏi các chiến sỹ thủ thành, an ủi khích lệ họ nhằm cải thiện tâm tình, đề cao sỹ khí.
Bên ngoài thành, ánh lửa từ các doanh trại và tiễn lâu nối tiếp trải dài. Khí thế hùng mạnh của Đường quân quả thực có thể khiến người ta sinh lòng khiếp sợ, không đánh mà tan.
Cuối cùng ba gã đi tới Thượng Đông môn ở phía đông bắc, leo lên toà lầu trên tường thành, nhìn về phía soái trại của Lý Nguyên Cát ở giữa Tào Cừ và Lạc Thuỷ phía xa xa. Với công sự phòng ngự kiên cố và được hào sâu bảo vệ, soái trại của hắn có thể phong tỏa cả hai con sông, uy hiếp Lạc Dương.
Các chiến sỹ giữ toà lầu lặng lẽ rút lui để ba gã tiện nói chuyện.
Khấu Trọng khẽ than:
- Nếu ta có thể đánh chiếm soái trại, chém đầu Lý Nguyên Cát, khẳng định có thể thay đổi tất cả vận mệnh trong tương lai.
Từ Tử Lăng cười nói:
- Đó gọi là ham lập công lớn, cũng là không biết tự lượng sức.
Khấu Trọng chỉ cười:
- Ta chỉ muốn nói mấy câu để phát tiết sự uất ức trong lòng mà thôi. Sau khi ngủ được một giấc, hiện giờ ta đã hoàn toàn hồi phục tinh lực, đấu chí sung mãn. Nói thật, trên đường trở lại Lạc Dương, tâm tình ta chán nản không biết thế nào mà nói. Qua một giấc ngủ dài, tỉnh dậy ta mới thấy tâm trạng hồi phục lại.
Bạt Phong Hàn cười nhẹ:
- Bất kể tâm tình ngươi không được tốt đến thế nào cũng không thể biểu hiện ra mặt được vì trong thành ai nấy đều nhìn vào ngươi, phải nói là nhìn sắc mặt ngươi để hành động.
Hai mắt thần quang lấp loáng, Khấu Trọng trầm giọng:
- Khấu Trọng ta không bao giờ nhận thua. Muốn giết ta cũng không dễ, muốn ta đầu hàng lại càng không thể.
Từ Tử Lăng thấp giọng hỏi:
- Ngươi có tín toán gì đối với Vương Thế Sung không?
Bạt Phong Hàn chen lời:
- “Tiên phát chế nhân,hậu phát chế vu nhân。”
Khấu Trọng nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nhăn nhó cười đáp:
- Con rết trăm chân, chết rồi vẫn còn chân cựa quậy. Đừng thấy thủ hạ tướng sỹ Vương Thế Sung có lòng lìa bỏ lão, theo sự bố trí từ lâu của lão thì đại bộ phận binh quyền nằm trong quyền khống chế của các tướng lĩnh trong họ Vương. Nếu chúng ta xuất thủ đối phó Vương Thế Sung, rất có khả năng sẽ làm bùng lên cuộc nội chiến trong thành. Khi đó thì không cần địch nhân tới tấn công mà chúng ta tự tan vỡ trước rồi.
Bạt Phong Hàn nói:
- Nếu Vương Thế Sung bí mật mở cửa thành đầu hàng thì chúng ta sẽ bị toàn quân tiêu diệt.
Khấu Trọng cất tiếng:
- Ta hiểu rất rõ con người Vương Thế Sung! Lão lưu luyến quyền lực, chưa đến lúc kế cùng lực kiệt thì lão chưa chịu buông tay đâu. Lão chỉ cần đầu hàng thì quân Đường sẽ không giết lão nên với tính cách của lão đương nhiên sẽ cố gắng chống đỡ tới giây phút cuối cùng rồi mới quyết định. Trước mắt, lão vẫn còn hy vọng vào cuộc chiến giữa quân Đường, Hạ nên sẽ không dễ dàng buông tay. Vì thế, chúng ta chỉ cần giám thị chặt chẽ động tĩnh của Vương Thế Sung là có thể đảm bảo không sợ gì.
Từ Tử Lăng quét mắt một lượt thăm dò tình hình bên ngoài thành, nhẹ giọng:
- Lạc Dương trước mắt ta như một hòn đảo cô độc, không những giao thông bị chặn đứng mà còn cách biệt với trần thế nên không biết tình hình hai quân Đường, Hạ giao chiến thế nào. Khi Lý Thế Dân đại phá Đậu Kiến Đức, dẫn quân trở lại Lạc Dương thì không những chúng ta phải ứng phó hoạ hoạn bên ngoài, mà còn phải ứng phó với mối lo bên trong nữa.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ Lăng thiếu gia lại ủng hộ đề nghị tiên phát chế nhân của lão Bạt?
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Ta chỉ lấy việc luận việc mà thôi. Ta có thể không để chuyện sống chết trong lòng, nhưng không thể nghĩ cho những huynh đệ đang kề vai tác chiến với mình.
Bạt Phong Hàn trầm giọng:
- Chiến tranh là một trò chơi tử vong, xem ai tàn độc hơn. Khấu Trọng ngươi không nên có lòng dạ đàn bà, nếu không sẽ chỉ làm hỏng việc.
Khấu Trọng giơ tay nắm vai hai gã, cười nhẹ:
- Lão ca ngươi trách đúng lắm. Nhưng thời cơ hành động thì phải tính kỹ. Ta còn có một kế nữa là khi Đậu Kiến Đức thực sự ôm hận ở Hổ Lao thì đích thân Lạc Kỳ Phi sẽ tới, đốt lên ba đống lửa ở đỉnh núi phía đông nam Lạc Dương. Đó là lúc chúng ta hành động. Hiện giờ, chúng ta phải giả vờ chuẩn bị cho cuộc phản kích toàn diện quân Đường bên ngoài, nhưng trong thành thì bố trí cẩn thận, ngấm ngầm khống chế toàn thành mà không để Vương Thế Sung hay biết. Khi đó thì không sợ lão bán đứng chúng ta nữa.
Bạt Phong Hàn vui vẻ nói:
- Hảo tiểu tử! Quả nhiên có chút đường lối.
Khấu Trọng tiếp:
- Ta vốn có một ý là trước tiên đả thông đường hầm rồi phái thám tử thông qua địa đạo về Trần Lưu thông tin với quân ta. Nhưng ta lại sợ vì chuyện nhỏ làm hỏng chuyện lớn, làm lộ đường hầm nên mới bỏ ý định đó.
Ngừng một chút, gã tiếp:
- Việc khẩn cấp nhất trước mắt là chúng ta phải bảo toàn thực lực, một khi thành bị phá sẽ toàn lực đột vây, đi xuống phía Nam đánh chiếm Tương Dương. Chiếm được thì chiếm, không chiếm được thì có thể theo đường thuỷ trở về Chung Ly rồi quyết một trận thư hùng với Lý Thế Dân.
Bạt Phong Hàn cười nhẹ:
- Ta đang đợi một ngày như thế đó. Những ngày tháng khổ sở phòng thủ Lạc Dương thật không dễ chịu chút nào, là sự khổ luyện trên con đường tu hành võ đạo.
Khấu Trọng bỏ tay trên vai hai gã xuống, hỏi:
- Tình hình lương thảo dự trữ của Lạc Dương thế nào?
Từ Tử Lăng đáp:
- Lương thực và nhu yếu phẩm có thể cung cấp cho hai chục ngày nữa. Việc cắt giảm ăn mặc là đương nhiên, ngoài ra cũng không được dùng nhiều dược phẩm quá. Đó chính là một trong những nguyên nhân mà chúng ta không dám phát động phản kích quy mô lớn.
Bạt Phong Hàn nhíu mày:
- Không dùng một đường hầm đã đào xong phải chăng là bất trí?
Khấu Trọng cười:
- Đúng là ý tưởng lớn gặp nhau. Ta cũng đang động não về việc đó. Nếu như chúng ta có thể sai người theo địa đạo ra ngoài mà thần không biết quỷ không hay, rồi bảo Tuyên Vĩnh sai người vận chuyển lương thực, dược phẩm và binh khí cung tên tới, một phần chuyển vào trong thành qua đường hầm, một phần cất giấu ở nơi kín đáo gần cửa ra đường hầm thì khi chúng ta bỏ chạy cũng không sợ thiếu lương thực cung tên. Cho dù Lý Thế Dân có đuổi mãi không tha thì chúng ta vẫn có vốn mà chơi với hắn.
Từ Tử Lăng quyết đoán:
- Việc này để ta đi cho!
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn còn dị nghị gì được nữa. Với linh giác thiên hạ vô song của Từ Tử Lăng, thoát khỏi đất địch thật dễ như trở bàn tay. Gã lại có thể dẫn quân vận chuyển lương thảo âm thầm tới mà thần không biết quỷ không hay.
Khấu Trọng vui mừng nói:
- Tất cả trông cậy vào Lăng thiếu gia.
Đưa tay chỉ về phía soái trại của Lý Nguyên Cát, gã nói tiếp:
- Nếu chúng ta đào một đường hầm đến tận ổ chó của Lý Nguyên Cát thì thế nào?
Bạt Phong Hàn bật cười:
- Thế thì trước hết phải làm thịt Vương Thế Sung mới được.
Khấu Trọng hỏi:
- Giết Lý Nguyên Cát thì vòng vây Lạc Dương sẽ tự giải khai. Vương Thế Sung làm sao lại không đồng ý?
Từ Tử Lăng hiểu rõ ý Khấu Trọng không muốn trơ mắt ngồi nhìn Đậu Kiến Đức thất bại nên gã lựa lời khuyên can:
- Đào một đường hầm như vậy thì ít nhất phải mất hai chục ngày, đó là dưới đất không gặp đá lớn hoặc mạch nước ngầm. Hơn nữa, lại gây trở ngại cho công trình đào địa đạo ở phía Nam thành nên kể cả khi Vương Thế Sung thành thực hợp tác thì về mặt thời gian vẫn không thực hiện được.
Khấu Trọng chán nản thốt:
- Được rồi. Tất cả cứ y kế tiến hành. Hy vọng Đậu Kiến Đức có thể đại triển thần uy, đánh chiếm được Hổ Lao. Khi đó thì chúng ta sẽ rút lui, tiện thể xuôi xuống phía nam đánh chiếm Tương Dương, hưởng chút phúc nhàn.
Hoàng hôn ngày hôm sau, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn dẫn quân xuất kích, hư trương thanh thế, thu hút sự chú ý của quân vây thành. Trần Lão Mưu nhân đó đả thông địa đạo, cửa ra được thiết kế rất xảo diệu và bí mật. Từ Tử Lăng lợi dụng cơ hội đó trở về Trần Lưu để vận chuyển lương thực, binh khí tới.
Nhằm che tai mắt địch, bọn Khấu Trọng luân phiên xuất kích, lấp hào phá tiễn lâu. Dưới lòng đất, Trần Lão Mưu toàn lực thi công, lợi dụng đường hầm thứ nhất mà phát triển rộng ra theo chiều ngang, đồng thời từ đó đào thêm hai đường hầm nữa. Năm ngày sau, Từ Tử Lăng nhân khi trời tối đã dẫn đội vận lương tới, đồng thời mang theo một tin tức xấu.
Chuyện là Lý Thế Dân cố ý truyền tin tức ra ngoài, giả vờ là ngựa của quân Đường đã hết cỏ ăn nên điều động một số quân lớn đi Hà Bắc lấy thức ăn cho ngựa.
Đậu Kiến Đức nghe tin cả mừng, cho rằng đây là cơ hội tốt để đánh chiếm Hổ Lao. Lão liền dẫn quân rời ổ, phát động đại quân từ Bản Phan đến bãi Ngưu Khẩu lập thành thế trận dài tới hơn hai chục dặm, phía bắc tới Hoàng Hà, phía Tây tới Phiếm Thuỷ, phía nam dựa vào Thước Sơn, rồi nổi trống trận khiêu chiến.
Lý Thế Dân kết trận ở bờ bên kia Phiếm Thuỷ để nghênh chiến, chỉ thủ không công, biến thành cục diện giằng co.
Vấn đề là quân Đậu thiếu lương trong khi Lý Thế Dân quân lính tinh nhuệ, lương thảo sung túc, lấy nhàn nhã đối phó với mỏi mệt. Sau lưng hắn lại có Hổ Lao hậu thuẫn nên nếu giằng co một thời gian thì quân Đường sẽ chiếm lợi thế lớn. Vì thế, bọn Tuyên Vĩnh, Hư Hành Chi mới không lạc quan về Đậu Kiến Đức.
Vào lúc đại quân Đường, Hạ quyết chiến đến nơi thì không khí trong thành Lạc Dương cũng ngày càng khẩn trương.
Khấu Trọng gọi Đơn Hùng Tín. Bạt Dã Cương tới cơ sở ở phía nam thành tiến hành hội nghị bí mật. Trước tiên, Khấu Trọng hỏi:
- Các vị từng nói Lý Nguyên Cát phụng mật dụ của Lý Uyên, ngoại trừ người trong tộc Vương Thế Sung thì những tướng lĩnh khác đều giết hết không tha. Tin tức này từ chỗ nào mà có?
Bạt Dã Cương đáp:
- Là do Trương Chấn Chu sai người tới bí mật thông báo, khuyên ta nếu thấy tình hình không hay thì phải lập tức dẫn huynh đệ thủ hạ đào tẩu, không nên bán mạng cho tên tiểu nhân Vương Thế Sung.
Khấu Trọng gật đầu:
- Trương công là người tính tình trung thực, nói một là một hai là hai, không dùng lời hoang đường doạ khiếp chúng ta đâu.
Đơn Hùng Tín ngạc nhiên hỏi:
- Lúc trước, sao Thiếu Soái không trực tiếp hỏi cho rõ ngay?
Khấu Trọng thản nhiên:
- Vấn đề là Bạt đại tướng quân và Quách đại tướng quân là những người đã theo Vương Thế Sung nhiều năm nên sau khi trải qua một thời gian quan sát, ta mới dám khẳng định thành ý của các vị. Mong các vị đừng trách.
Bạt Dã Cương đáp:
- Thiếu Soái có suy nghĩ đó cũng hợp tình hợp lý.
Đơn Hùng Tín vui vẻ nói:
- Cuối cùng, Thiếu Soái cũng chịu thu nhận bọn ta rồi!
Khấu Trọng nói:
- Ta đã nói mọi người là huynh đệ thì sẽ là huynh đệ. Không biết có bao nhiêu tướng lĩnh không thuộc Vương hệ đứng về phía chúng ta?
Bạt Dã Dương dùng ngón tay đếm, đáp:
- Còn có hơn mười tướng lĩnh như Đoạn Đạt, Vương Long, Thôi Hoằng Chu, Tiết Đức Âm, Mạnh Hiểu Văn, Quách Thập Trụ, Vương Đức Nhân, Bỉnh Nguyên Chân, Dương Uông. Trừ Lang Phụng và Tống Mông Thu là hai con chó trung thành của Vương Thế Sung thì các tướng lĩnh ngoài họ Vương một lòng hướng về Thiếu Soái, hy vọng sau này có thể theo Thiếu Soái đánh thiên hạ, đánh vào Quan Trung, cắt cái đầu chó của Lý Uyên xuống.
Chỉ nghe ngữ khí của bọn Bạt Dã Cương đối với Lý Uyên là biết các tướng khác họ ở Lạc Dương vì thủ hạ và chiến hữu thương vong quá nhiều nên đã kết thành mối thâm thù không thể cởi bỏ được với nhà Đường ở Trường An rồi. Nếu không thì họ đã không đầu hàng Khấu Trọng mà chỉ cần mở cửa thành đón Lý Nguyên Cát là có thể được bái tướng phong hầu.
Khấu Trọng hỏi:
- Tình hình quân lính thủ hạ của các vị thế nào?
Đơn Hùng Tín lạnh lùng đáp:
- Quân số thuộc Vương Thế Sung bị tổn thất rất lớn. Trừ một vạn cấm vệ quân vẫn trung thành với lão thì gần hai vạn binh tướng còn lại đều là người của chúng ta. Chỉ cần Thiếu Soái hạ lệnh một tiếng, chúng tôi có thể lập tức đánh vào Hoàng cung, giết Vương Thế Sung không còn manh giáp.
Khấu Trọng lắc đầu:
- Đó chỉ là hạ sách. Chúng ta nếu đã là huynh đệ thì ta cũng không giấu các vị nữa. Bọn ta đã đào ba đường hầm, khi tình thế nguy cấp có thể rời khỏi Lạc Dương, không cần ngồi trong thành chờ chết.
Hai người nghe xong vừa kinh hãi vừa vui mừng.
Đơn Hùng Tín hỏi:
- Thiếu Soái cũng không lạc quan về Đậu Kiến Đức sao?
Khấu Trọng hỏi ngược lại:
- Các vị lại lạc quan sao?
Hai người đồng thời lắc đầu.
Bạt Dã Cương nói:
- Thì ra Thiếu Soái đã để lại đường lùi rồi. Bọn ta phải phối hợp thế nào?
Khấu Trọng đáp:
- Chúng ta trước tiên phải nghiên cứu thật chi tiết việc rút lui để khi tình thế nguy cấp thì ai nấy đều biết mình phải làm gì. Chính là non xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun. Biết là không thể mà vẫn làm là việc người trí không bao giờ làm, việc hy sinh một cách vô vị càng không có ý nghĩa gì. Nhưng một ngày Đậu Kiến Đức vẫn chưa thua thì Vương Thế Sung và chúng ta vẫn có chung lợi ích. Đồng thời, chúng ta có thể nắm được tình hình Hổ Lao sớm hơn Vương Thế Sung một bước nên quyền chủ động nằm trong tay chúng ta chứ không phải Vương Thế Sung nên hai vị có thể yên tâm.
Sau khi ba người thương lượng kỹ càng những chi tiết từ việc đối phó với tình hình trước mắt cho tới đại kế rút lui xong, bọn họ nhanh chóng chia tay. Khấu Trọng đến khu phía nam thành tìm Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đang thử nghiệm đường hầm. Lúc này, hai gã đang đứng ở cửa vào địa đạo nói chuyện. Lính công binh dưới sự chỉ huy của Trần Lão Mưu miệt mài làm việc. Những thùng đất cát ùn ùn vận chuyển lên mặt đất rồi đưa tới địa điểm bí mật.
Bạt Phong Hàn thấy Khấu Trọng tới, vui vẻ hỏi:
- Chúng ta ra đầu kia đường hầm hít thở một chút không khí tươi mát bên ngoài thành được không?
Khấu Trọng cười đáp:
- Đương nhiên là tuân lệnh!
Ba gã với tâm tình thưởng thức khám phá cùng tiến vào địa đạo. Lập tức cả ba rơi vào một khoảng không gian dưới lòng đất được các cây cột gỗ và ván gỗ chống đỡ. Cứ cách mười trượng lại có treo một ngọn phong đăng, ánh lửa khẽ lay động trước những cơn gió nhẹ do hơn mười chiếc máy thông khí thổi vào đường hầm làm ba gã phát sinh cảm giác âm u quỷ dị. Lính công binh vẫn đang miệt mài đào đất, dùng cột và ván gỗ chống đỡ, thi công hai đường hầm khác. Ba gã thoải mái di chuyển trong đường hầm rộng một trượng, cao tám thước trong lòng đất.
Tại điểm dưới trại trên đồi cao là một không gian rộng rãi như một gian phòng khách.
Đây chính là nơi giao nhau của ba đường hầm, có một cầu thang lát đá dốc đứng lên trên. Bên trên còn một lớp đất dày chừng một trượng chưa đào, được chống đỡ bằng những cây cột và ván gỗ chắc chắn. Với nhĩ lực tinh nhạy của ba gã có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng bước chân trong cao trại bên trên.
Bốn phía không gian rộng rãi bên dưới được đào nhiều hầm vừa sâu vừa rộng để làm nơi chứa đất khi đào lên phía trên. Về thiết kế thật không có gì phải phàn nàn. Vương Thế Sung tích trữ một lượng lớn gỗ nguyên liệu trong thành vốn định dùng để tu sửa cung điện. Thật không ngờ giờ đây số gỗ đó bị Trần Lão Mưu mang xuống xây đường hầm.
Ba gã dừng lại ngắm nghía nghiên cứu một lát rồi tiếp tục theo đường hầm thứ nhất để tới lối ra của đường hầm này ở phía nam.
Khấu Trọng ngạc nhiên thốt:
- Thật kỳ lạ. Sao đi tới đây mà vẫn không hề có cảm giác ngột ngạt khó thở nhỉ.
Từ Tử Lăng đáp:
- Là vì chúng ta lợi dụng trổ những lỗ thông hơi ở dưới đáy những con hào của địch, lại bố trí máy thông khí đưa không khí vào trong hầm nên trong này mới thông thoáng như vậy. Sau khi hoàn thành đường hầm thứ nhất thì lại bố trí thêm những lỗ thông hơi ở lối ra. Nếu không thì chúng ta đã không thể thoải mái đi tới đây được.
Bạt Phong Hàn nói:
- Sức hấp dẫn của Thiếu Soái thật bất phàm nên mới có thể thu hút được nhiều nhân tài ưu tú làm việc cho ngươi như vậy. Như Trần Lão Mưu rất có thể sẽ trở thành Lỗ Diệu Tử thứ hai. Nếu không có lão, cho dù có nghĩ đến cách đào địa đạo cũng không có bản lĩnh để thực hiện.
Khấu Trọng cười:
- Ít nhất thì Trần công cũng đã ngang với một nửa Lỗ đại sư rồi. Ông ấy mà kết hợp với một nửa khác của Lỗ đại sư là Lôi lão ca lại thì khẳng định sẽ là một Lỗ Diệu Tử hoàn chỉnh. Hà hà!
Trong lúc nói cười, ba gã đã tới đoạn cuối đường hầm. Bậc thang đá dẫn ngược lên trên chừng hai trượng tới nắp hầm làm bằng sắt dày. Xem ra cánh cửa này rất nặng.
Từ Tử Lăng hiểu rõ nhất tình hình cửa ra đường hầm, gã giải thích:
- Bản thân cánh cửa này nặng hơn trăm cân, bên trên lại được trải đất cát cỏ cây để nguỵ trang, nằm giữa một đám cây cối rậm rạp, vô cùng bí mật. Sau khi mở ra lại được cột gỗ đỡ nên tiện cho chúng ta ung dung thoát ra ngoài.
Khấu Trọng vui vẻ trèo lên bậc thang đá, hai tay đỡ lên nắp hầm, tắc lưỡi:
- Ít nhất cũng phải nặng hơn hai trăm cân.
Gã vận công vào hai tay, nắp hầm dày nặng hé lên. Gió bên ngoài thổi qua khe hở nắp hầm tạo thành tiếng hù hù. Đồng thời, tiếng cành lá khua rì rào trong gió cũng vọng xuống đường hầm.
Khấu Trọng nhìn qua khe ra bên ngoài, than:
- Tại sao mà cảm giác khi nhìn bầu trời đêm từ trong thành Lạc Dương và nhìn từ chỗ này lại khác nhau đến thế? Vẫn là một bầu trời duy nhất mà!
Bạt Phong Hàn cười nhẹ:
- Bầu trời không có gì khác, nhưng nỗi lòng con người lại khác. Một đằng là cảm giác của người bị vây khốn trong một toà thành trơ trọi, ở đây thì lại là trời đất tự do cho mình thoả sức tung hoành.
Bọn họ theo nhau phóng vọt ra. Cửa ra được bố trí ở sườn một con đồi nhỏ, bốn phía cỏ dại mọc đầy, cây cối mọc thành một khu rừng thưa. Sau khi đậy nắp hầm lại, cửa hầm đã hoàn toàn hoà lẫn vào trong đám cây cỏ um tùm.
Ba gã cẩn thận tiến lên đỉnh đồi, nằm phục xuống để theo dõi tình hình. Ánh đèn lửa trong cao trại cách khoảng hai trăm trượng trước mặt rọi tới. Thành Lạc Dương ở ngay trước mặt cách chừng một dặm.
Khấu Trọng khoái chí nhìn tình hình trong doanh trại trên cao, cười nhẹ:
- Nếu ta và Phi Vân Kỵ từ phía sau đánh úp thì đảm bảo sau khi vượt qua hào vào trại địch nhân mới phát giác.
Bạt Phong Hàn chỉ bốn toà tháp canh cao phía nam doanh trại nói:
- Phải cho bọn lính trên tháp canh đó ngủ đi mới được.
Khấu Trọng nói:
- Bằng thân thủ chúng ta thì có thể giải quyết các tháp canh đó trước, trong lúc chúng không hề phòng bị đúng không?
Lạc Thuỷ, Y Thuỷ uốn lượn chảy qua hai bên. Lạc Thuỷ chảy thẳng tới Lạc Dương, từ mé tây thành chảy vào trong thành. Dòng chính của Y Thuỷ thì chảy qua phía đông nam thành Lạc Dương. Một nhánh của nó chảy vào trong thành.
Khấu Trọng trầm ngâm:
- Đại kế rút lui của chúng ta có thể chia thành ba phần. Trước tiên cho mâu thuẫn thủ và đao tiễn thủ thông qua ba đường hầm bí mật tản ra bố trí ở sườn đồi này. Tiếp đó dùng kỳ binh từ đường hầm nhảy lên đánh úp doanh trại trên cao kia. Sau đó ba cửa thành mặt nam đồng thời mở toang, ùa ra đánh chặn quân địch định lên tiếp viện cho cao trại. Sau khi hội hợp với quân đánh úp cao trại thì rút về đây. Quân đội bố trí sẵn ở đây sẽ đón đánh truy binh địch, sau đó tất cả vừa đánh vừa lùi về phía nam. Thành công hay không phải xem chúng ta có thể tốc chiến tốc quyết, tiến vào quận Hoằng Nông trước khi quân Đường đóng ở hai thành Y Khuyết và Thọ An thấy động kịp tới chặn đường, sau đó men theo bờ đông Chiết Thuỷ thẳng tới Tương Dương.
Bạt Phong Hàn bàn:
- Ngươi nói nghe có vẻ dễ dàng, nhưng nếu muốn tốc chiến tốc quyết thì chúng ta phải đưa một lượng lớn chiến mã tới chỗ này. Trước hết phải lấp hào, phá huỷ trận địa địch nhân bố trí bên bờ hào đã.
Khấu Trọng cười đáp:
- Vì thế mới nói dụng binh trước hết phải dùng mưu, quan trọng nhất là phải động não. Chỉ cần chúng ta đào thêm đường hầm tới bên dưới trận địa chỗ mấy toà tiễn tháp của địch, đào rỗng bên dưới rồi dùng cột và ván gỗ chống đỡ. Khi phát động tấn công thì dùng dầu thiêu rụi con bà nó những cột trụ gỗ đó. Khi cột gỗ bị thiêu rụi thì trận địa tiễn tháp tự nhiên sẽ đổ sụp, chúng ta không cần phí sức mà cũng có thể đại phá trận địa kiên cố đó của địch.
Bạt Phong Hàn bật cười:
- Đúng là vừa học xong đã ứng dụng rất linh hoạt. Thật không tưởng nổi ngươi lại nghĩ ra được chiêu số tàn độc thất đức như vậy.
Khấu Trọng vui vẻ đáp:
- Toàn là nhờ lão ca ngươi chỉ điểm, càng tàn độc thì càng có cơ hội giành thắng lợi. Con mẹ nó! Ta đã sớm biến thành lòng như sắt đá rồi!
Từ Tử Lăng đề nghị:
- Lều trại, lương thực, vật dụng đều phải vận chuyển ra những chỗ bí mật bên ngoài trước thì mới thuận tiện cho chúng ta trên con đường rút chạy.
Khấu Trọng phấn khởi nói:
- Bọn ta đúng là ba tên thợ da thối hợp lại thành một Gia Cát Lượng. Dù cho Lý Thế Dân hắn trí kế như trời, Thiên Sách Phủ mãnh tướng như mây, mưu thần như mưa thì vẫn không thể bì kịp Ngoạ Long tiên sinh danh truyền thiên cổ. Con bà nó là con gấu. Lý tiểu tử muốn ta chết dễ dàng làm sao được. Ồ!
Ba gã đồng thời biến sắc.
Phía sau vang lên tiếng y phục xé gió cho thấy có người đang phi thân rất nhanh về phía bọn họ.
(