Khấu Trọng choàng tỉnh, gã cảm thấy bình yên tự tại trong ngôi nhà lợp cỏ thanh vắng tĩnh lặng. Bất chợt gã thấy lòng băn khoăn không hiểu cao thủ giết chết Thôi Kỉ Tú là thần thánh phương nào, thì chợt bên ngoài nhà có tiếng ồn ào hỗn loạn. Khấu Trọng giật mình một cái, hắn vội nắm lấy thanh đao để đề phòng. Qua cửa gã nhìn thấy cư dân trong thôn lại bắt đầu náo loạn trốn chạy. Khấu Trọng thấy rõ cô gái chủ nhà với vẻ mặt hoang mang đầy sợ hãi đang cuống quít cùng dân làng xuống núi, gã liền hét lớn
- Phải chăng hải tặc quay lại?
Chẳng hiểu nguyên nhân gì mà cư dân trong làng đều tháo chạy không còn một ai. Khấu Trọng thầm nghĩ có lẽ nào lại là quân cứu viện của Thôi Kỉ Tú quay lại đánh chiếm làng. Tuy nhiên nếu trong khi quân lính địa phương và quân sĩ Lí Liêu Âu Dương Thiến vẫn còn ở làng bên thì đám tặc đạo của Lâm Sĩ Hồng không thể nào đạt được mục đích. Khấu Trọng phóng ra khỏi làng, gã thuận đường chạy về phía bãi cát. Băng qua một khu rừng, dưới ánh dương quang chiếu rọi, biển trước mặt dường như trải rộng đến không ngờ. Đột nhiên gã nhìn thấy có một chiếc thuyền nhỏ ở bãi cát ven bờ biển. Khấu Trọng chăm chú quan sát rồi phấn chấn kêu lên một tiếng và phóng mình về phía bãi cát, đồng thời cổ họng phát ra một tiếng hú dài. Gã đã nhận ra chiếc thuyền đó chính là chiến thuyền nguỵ trang do Bốc Thiên chí điều khiển.
Khi Khấu Trọng vừa nhảy lên boong thuyền thì Bốc Thiên Chí đã ôm chắc lấy gã, trong khi những người khác thì vây quanh hai người nổi tiếng hoan hô như sấm dậy. Khấu Trọng cười lớn:
- Các ngươi không sao chứ?
Mọi người đều đồng thanh:
- Không sao!
Bốc Thiên Chí nắm chặt lấy bả vai Khấu Trọng, cười đầy sảng khoái:
- Tuy biết rõ rằng những người Cao Lệ chẳng làm gì được Thiếu soái, nhưng suốt hai ngày hai đêm qua bọn tại hạ quả thực rất lo lắng.
Khấu Trọng cười mà rằng:
- Cái đó gọi là thiên ý! Thật là trời giúp ta, nếu không phải là trận bão táp bất ngờ tràn đến rất đúng lúc thì đến lão thiên cũng không thể biết được hươu chết về tay ai. Nhưng ít nhất thì đến lúc này sự thực là chiếc lâu hạm phi thuyền của Kim Chính Tông đã biến thành con hươu sống dở chết dở rồi. Cầu mong hải thần hãy phù hộ cho họ.
Mọi người ai nấy đều thoải mái cười vang tạo nên không khí hừng hựcc náo nhiệt. Khấu Trọng vung tay hô lớn:
- Các huynh đệ, chúng ta hãy lập tức nhổ neo lên đường thẳng đến Lĩnh Nam
Tất cả chúng nhân có trên thuyền đều nhao nhao hô vang hưởng ứng.
*
Từ Tử Lăng đã thức dậy. Gã vốn đã có kế hoạch rời Thành đô xuyên qua Tam Hiệp.
Trải qua bốn canh giờ tĩnh dưỡng tất cả nội thương do Tịch Ứng gây ra đã hoàn toàn hồi phục. Do vậy mà sau khi vận khí kiểm tra nội tâm gã trở nên phấn khích vô cùng. Kể từ ngày rời xa Dương Châu lưu lạc nơi chân trời góc bể, Từ Tử Lăng và Khấu Trọng từ hai tiểu tử vô danh không quê không quán, sống nơi đầu đường xó chợ, trải bao hiểm cảnh cũng như kỳ ngộ đã thực sự tỏ rõ tài năng của mình và dương danh trong chốn giang hồ. Từ lúc phải cầu may hợp lực hạ sát Nhậm Thiếu Danh và cho đến bây giờ đã có thể dương oai độc đấu khiến cho một trong số Bát đại cao thủ của Ma môn là Thiên quân Tịch Ứng phải ôm hận vong hồn. Thiên đạo thật bao la kỳ ảo, sự thật này dù có mất mười ngày mười đêm cũng không kể hết, còn như tường thuật cụ thể thì e rằng vô phương. Đêm qua dưới áp lực của Tịch Ứng, tất cả mọi võ công tâm pháp của gã thực sự đã quy nguyên đồng nhất, thông suốt thấu đáo, liền lạc với nhau tựa áo trời. Từ Huyết chiến thập thức của Lý Tịnh, Trảm thủ đoạn mạch của Thúc Mưu hay các chiêu thức mà gã ngẫu hứng sáng tạo ra trong các lần giao thủ đều hợp nhất. Điều này khiến cho gã hoan hỉ vô cùng. Chính tử địch đại cao thủ kia đã giúp cho gã nhảy vọt một bước lớn trên con đường tu hành võ đạo của mình.
Đột nhiên nhớ đến cuộc hẹn với Hầu Hy Bạch gã liền bỏ cái mặt nạ của Nhạc Sơn ra, khoác chiếc áo dài vào và lắc mình biến thành Cung Thần Xuân với bộ mặt sẹo. Gã rời khỏi hậu viện là nơi vừa náu mình tránh mắt thế nhân, rồi đi về phía Sái Lầu của khu phố Hạ Liên theo như đã hẹn trước. Đại đa số những người du khách đến dự tết Trung thu ở Thành đô vẫn chưa đi khỏi, vì vậy trong thành vô cùng huyên náo. Nếu nói Lạc Dương là thành phố phức tạp của vùng Hán Hồ, thì Thành Đô chính là trung tâm mà người Hán và đa số các dân tộc thiểu số Ba Thục giao dịch trao đổi buôn bán với nhau. Đây chính là nơi tập trung đầy đủ phong tục tập quán của các dân tộc khác nhau, điều này đương nhiên tạo thêm sự sinh động, đa dạng và náo nhiệt cho Thành Đô. Dù sức hấp dẫn của Từ Tử Lăng đã giảm đi nhiều do cái mặt nạ của đại hiệp sẹo, nhưng thân hình tráng kiện cao lớn của gã vẫn thu hút những ánh mắt hoặc ghen tỵ hoặc xu phụ. Từ Tử Lăng đã quyết ý là sau khi gặp Hầu Hy Bạch xong, gã sẽ rời khỏi Tứ Xuyên để cho những chuyện thị phi vừa qua dần dần tan biến vào quá khứ xa mờ. Với hành vi dường như hữu tình mà lại vô tình của Thạch Thanh Tuyền, bình nhật thì gã có thể bỏ ý nghĩ nhớ nhung nàng. Nhưng, hỡi ôi, vào những khi rảnh rỗi không có việc gì làm, gã không thể ngăn cấm được sự tơ tưởng trong tâm hồn, khó mà tránh khỏi tức cảnh sinh tình. Vậy nên nếu để lâu, e rằng gã thậm chí không thể tự kìm nén được cảm xúc lại đi tìm nàng để xem có còn thể cứu vãn được tình cảnh dang dở này nữa không. Thạch Thanh Tuyền không giống như Sư Phi Huyên, đó là nàng không tự bước chân vào tình cảm luyến ái nam nữ. Hôm qua đã có một khoảnh khắc làm thực sự gã rung động, đó chính là cái lúc mà nàng liếc nhìn gã với ánh mắt ngạc nhiên dưới ánh đèn khi lần đầu tiên kiến diện gã ở Thành Đô. Cảm giác ôn nhu diễm tình đó cho đến tận bây giờ vẫn cứ vấn vương trong lòng gã.Gã không muốn một lần nữa bị tình cảm luyến ái nam nữ gây xáo trộn nội tâm, chính vì vậy biện pháp duy nhất là rời xa chỗ này.
Ở Thành Đô rất nhiều đường phố đều đặt theo tên sông hồ cầu cống, ví như phố Hạ Liên Trì mà gã đang đi trên đó, h như các con phố Vương Gia Đường, phố Thanh Thạch Kiều, phố Củng Bối Kiều, phố Vương Đới Kiều, v.v… Khi đến Thành Đô du khách sẽ nhanh chóng nhận biết rằng không lâu nữa họ sẽ được tham quan rất nhiều cầu khác nhau. Điều này thật thú vị. Trong khi gã đang mơ tưởng về nơi mình sẽ đến thì bên tai vang lên thanh âm của Hầu Hy Bạch vọng ra từ một ngõ nhỏ:
- Mời Cung huynh qua bên này!
Từ Tử Lăng quay người về phía con ngõ nhỏ thì thấy Hầu Hy Bạch đang nhìn gã, mặt mày hớn hở. Gã liền cười nói:
- Phải chăng Hầu huynh đã có bước đột phá mới trong Bất tử Ấn pháp?
Hầu Hy Bạch dẫn gã đi xuyên sang bên kia khu phố, vừa đi vừa nói:
- Có thể nói như vậy. Hôm qua tiểu đệ đã gặp Phi Huyên, đệ được mặc sức đàm đạo với nàng suốt mấy canh giờ. Cảm giác thú vị khôn tả! Vậy nên tâm trạng đương nhiên là vui vẻ rồi.
Từ Tử Lăng nghĩ thầm hoá ra là như vậy. Xem ra Sư Phi Huyên đối với Hầu Hy Bạch rất có cảm tình. Gã khẽ cười mà rằng:
- Vậy thì ta phải chúc mừng Hầu huynh! Mà không phải chúng ta đã hẹn gặp mặt trên lầu sao?
Hầu Hy Bạch nhiú mày:
- Tiểu đệ bị nàng man nữ điêu ngoa Phạm Thái Kỳ quấn quýt đến nỗi súyt mất mạng vậy nên nhất quyết không dám lộ mặt trước công chúng. Mà Tử Lăng chắc hẳn đã biết Tịch Ứng đã vong mạng rồi chứ?!
Từ Tử Lăng giả vờ như không biết kêu lên thất thanh:
- Cái gì!!
Hầu Hy Bạch thở một hơi dài rồi nói:
- Có thể nói đó là sự ện lớn gây chấn động nhất giới võ lâm trong những năm gần đây. Hôm qua dưới sự áp trận của An Long và Vu Ô Quyển, Bá Đao Nhạc Sơn đã phá tan Thiên la tử khí của Tịch Ứng. Sự việc còn ly kỳ hơn nữa là theo các cao thủ võ lâm có mặt tại đấu trường thì Nhạc Sơn chẳng cần dùng tới dao kiếm gì đã có thể lấy được mạng của Tịch Ứng, một kẻ khinh thiên đệ nhất ngông cuồng tự cao tự đại. Tử Lăng từ nay không phải đau đầu nhức óc về Tịch Ứng nữa nhé.
Từ Tử Lăng bề ngoài thì tỏ vẻ thờ ơ, nhưng gã không kìm nén được cảm giác bồng bột trong lòng. Vì không muốn tiết lộ bản thân, gã vờ như không biết, mà lại còn liên tục hỏi dồn thêm mấy câu, rồi sau cùng thừa cơ nói:
- Mọi việc ở thành phố nay tiểu đệ đều đã thấu đáo và đã kết cục cả rồi. Bây giờ đệ sắp phải rời xa nếu ngày khác có duyên gặp lại xin được cùng Hầu huynh uống rượu hàn huyên.
Hầu Hy Bạch ngạc nhiên nói:
- Tử Lăng tại sao lại vội đi như thế, bây giờ vẫn chưa quá đến nửa ngày mà. Huyng hãy nhân cơ hội thanh nhàn không có việc gì làm hiếm có này để cho tiểu đệ dẫn đi du lịch Tông Hoa Hề ở phía tây coi như để giữ lại một hồi ức đẹp trước khi rời thành.Như thế mới thật thoả lòng, thỏa chí.
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Đệ vội đi bởi vì đã có hẹn với Khấu Trọng
Hầu Hy Bạch cươì lớn ngắt lời Từ Tử Lăng, mà rằng:
- Tử Lăng đã kiên trì như vậy, thì hãy để ta tiễn huynh một quãng, xin được cùng huynh tản bộ qua sơn đạo uốn lượn quanh núi ở Tứ Xuyên. Rồi sau đó huynh có thể sau khi rời Tứ Xuyên qua đường Tam Hiệp, việc đó ta tự sắp xếp cả rồi.
Từ Tử Lăng nghe xong mà lòng cảm động, đối với gã phong cảnh mĩ lệ của thiên nhiên còn có giá trị hơn bất kì báu vật nào. Đương nhiên là gã gật đầu ưng thuận.
*
Vào lúc hoàng hôn, thuyền buồm gặp được một trận gió lớn, con thuyền tăng tốc xuyên nhanh qua biển Nam Hải. Bốc Thiên Chí đến gần Khấu Trọng:
- Bên phải ven bờ là quận Hợp Phố, còn bên trái của đảo chính là quận Châu Nhai, đó cũng là trọng địa của phái Nam Hải.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Thảo nào người ta nói đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, lại nói trăm nghe không bằng mắt thấy. Bất luận trước đây mọi người hình dung về Lĩnh Nam như thế nào thì cũng không thể bằng bây giờ được tận mắt nhìn thấy. Này, cái cây cao tới năm trượng ở đằng kia là loại cây gì vậy, ta thấy hình dáng nó rất kì cục.
Thiên Chí đáp:
- Đó là cây dừa là đặc sản của Châu Nhai, cây này xanh tốt suốt bốn mùa, không những thế loại cây này toàn thân cây đều hữu dụng. Thân cây cứng cáp có thể dùng để xây dựng nhà ở, quả thì cùi dầy và nhiều nước, vỏ của quả có thể làm được nhiều đồ dùng, dụng cụ khác nhau thậm chí có thể chống đỡ gió biển.
Khấu Trọng nhìn ra xa, gã thấy bóng dừa chi chít chằng chịt rải khắp ven đảo. Bóng cây um tùm tạo nên một dải xanh đậm như sẵn sàng tiếp nhận phong ba bão táp, thân cây như họa theo tiếng sóng lớn vỗ vào bờ. Dưới ánh mặt trời lúc hoàng hôn hòn đảo trông giống như chốn bồng lai tiên cảnh giữa chốn nhân gian.Ven bờ hơn chục chiếc thuyền đang dương buồm quay về bờ, bằng mắt thường chỉ nhìn thấy thân thuyền nặng trĩu cũng có thể thấy đoàn thuyền vừa có đợt đánh bắt bội thu. Dưới mặt nước biển dập dềnh trong suốt có thể nhìn thấy cảnhật thiên hình vạn trạng ánh lên trong màu sắc sặc sỡ của dải san hô. Khấu Trọng thầm nghĩ nếu không phải vì vội lên đường thì ta sẽ lặn xuống để dò tìm thắng cảnh, điều đó chắc thú vị lắm. gã xúc cảm cất tiếng than nhẹ:
- Xem ra đúng là Lăng tiểu tử vẫn thông minh hơn mình, phong cảnh đẹp giữa thiên địa tự nhiên nhiều như vậy làm sao có thể du ngoạn cho hết, tội gì phải vất vả mà đi lên trời xuống bể!
Vừa lúc Bốc Thiên Chí đi ngang qua, nghe vậy cười mà nói:
- Có những lúc Chí thúc này cũng như những huynh đệ ở đây đã nảy sinh tâm trạng mệt mỏi chán chường, nhưng chỉ trong chốc lát là quên sạch. Con người ai cũng có nhu cầu vui chơi và nghỉ ngơi mà. Dường như Thiếu soái quá mệt rồi đấy!
Khấu Trọng cười ngập ngừng:
- Ta chỉ buột miệng nói vậy thôi. Về Nam Hải phái ta chỉ nhớ mỗi một người là Hoảng Công Thác, ngoài ra còn nghe nói chưởng môn của phái này hình như là một thanh niên công lực rất cao, tên hắn là gì vậy?
Bốc Thiên Chí nói:
- Hắn ta tên là Mai Tuần, năm nay 27 tuổi. Ngay từ khi mới tám tuổi hắn đã tinh thông nội công và sử dụng binh khí thành thạo. Hắn quả là cao thủ lừng danh trong thế hệ cao thủ mới của Lĩnh Nam. Luận về tên tuổi y chỉ đứng sau Tống Sư Đạo, nhưng mà về võ công thì tuyệt đối không thua kém Tống Sư Đạo, có chăng chỉ vì Tống Khuyết uy danh quá lớn nên Tống Sư Đạo được đặt cao hơn một bậc.
Khấu Trọng tò mò hỏi:
- Tại sao Nam Hải phái và bọn Tống phiệt lại trở nên mâu thuẫn?
Bốc Thiên Chí nói:
- Cái đó gọi là, hai hổ không thể sống chung một ngọn núi. Nam Hải phái chỉ chiếm được một phần quận thành ở khu vực ven biển, chỉ cần tiến sâu thêm một chút là đã đến lãnh địa Tống gia, Thiếu soái thử nói xem như thế làm sao phái Nam Hải có thể chịu khuất phục được.
Khấu Trọng cảm thấy hứng thú mà rằng:
- Với tư cách tự cao tự đại của Tống Khuyết, tại sao y không tìm đến Châu Nhai, đánh cho Hoảng lão đầu quỳ lạy mà xin tha thứ. Như vậy không phải là giải quyết được mọi việcsao?
Thiên Chí bật cười khanh khách nói:
- Thiếu soái nói những lời này giống như một đứa trẻ ngây thơ vậy. Để mà đả bại được Hoảng Công Thác, đối với Tống Khuyết mà nói là vô cùng khó khăn. Dù có làm được đi chăng nữa thì cũng tạo thành thế không đội trời chung, trở thành kẻ thù một mất một còn với Nam Hải phái. Như vậy lưỡng bại câu thương, cả hai bên đều không có lợi, chính thế mà giảng hoà là biện pháp hay nhất.
Khấu Trọng nói:
- Hôm nay ta sẽ lên bờ ở đâu?
Thiên Chí đáp:
- Sau hai canh giờ nữa chúng ta sẽ đến Khâm Giang, sau đó Thiếu soái có thể lên bờ ở Tuân Hoa, rồi theo hướng bắc đến Úc Thuỷ, tiếp đến sẽ vượt qua Úc Thuỷ mà vào quận Úc Lâm. Sơn thành của Tống gia chính là ở phía tây của quận Úc Lâm, ta đã chuẩn bị sơ đồ đường đi rất tỉ mỉ rồi, Thiếu soái sẽ không khó khăn gì để có thể tìm đựoc Tống tam tiểu thư.
Khấu Trọng cười lớn:
- Ngay đến Chí thúc mà cũng đùa tiểu điệt ư?
*
Từ Tử Lăng bình thản uống trà thưởng ngọHầu Hy Bạch thong thả quay trở lại, y ngồi xuống rồi nói một cách vui vẻ:
- Tiểu đệ may mắn không nhục mệnh đã hoàn thành nhiệm vụ được thượng cấp phân phó. Chẳng hiểu sao mấy ngày gần đây lượng du khách quá đông mà không biết vì lý do gì mà các thuyền khách đều không muốn dời bến, may thay tiểu đệ tìm được một bang hội thực lòng giúp đỡ. Đó là bang Ô Giang, bây giờ chỉ có những thuyền vận chuyển do họ kinh doanh mới không chịu ảnh hưởng của tình thế chính trị, tối nay sau bữa cơm tối tiểu đệ sẽ dẫn Tử Lăng lên thuyền.
Từ Tử Lăng trầm lặng một lúc rồi hỏi:
- Phải chăng Tiêu Tiễn và Chu Xán đang giao chiến rất quyết liệt?
Hầu Hy Bạch than thở mà rằng:
- Đại khái là như vậy đó. Đáng lẽ huynh phải rõ hơn đệ chứ,ba ngày trước hai bên đã giao chiến một trận ác liệt trên một con sông gần Ba Đông. Toàn bộ quân của Chu Xán bị giết hết, còn phía Tiêu Tiển cũng bị tổn thất rất nặng nề.
Từ Tử Lăng nghĩ thầm chiến thuyền của bên Tiêu Tiển rất có thể do Vân Ngọc Chân chỉ huy, nghĩ đến cô nương đó trong lòng gã cảm thấy bất mãn. Không chỉ vậy mà gã còn cảm thấy rằng bản thân hoàn toàn không thể hiểu nổi nàng ta, không rõ những hành động trước đây của nàng ta rốt cuộc mang lợi lộc gì cho bản thân nàng ta.
Hầu Hy Bạch nói:
- Chu Xán và Tiêu Tiễn đều có người phái đến Thành Đô làm thuyết khách với hi vọng có thể bảo toàn được tam thế trung lập cho Ba Thục,chỉ có điều là thanh thế của Lí Phiệt bây giờ đang cuồn cuộn như sức xuân thì dù có nói gì có lẽ cũng là vô ích mà thôi.
Từ Tử Lăng cười mà rằng:
- Thuyết khách của Chu Xán chắc hẳn là Chu Mị, nếu đem so với Sư Phi Huyên thì chẳng khác gì đem mặt mặt trời sánh với lửa trại, chắc là cô ta chẳng làm nên cơm cháo gì đâu!
Hầu Hy Bạch do dự một lúc rồi nói:
- Bây giờ tình thế rất rõ ràng có thể cùng tranh giành thiên hạ với Lý Phiệt, xét về lực lượng mà nói có ba thế lực đó là Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức và Lưu Vũ Châu, nhưng nếu đứng trên phương diện nhân tài mà nói thì chỉ có duy nhất một người.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói:
- Sao lại có thể như thế được?
Hầu Hy Bạch nói:
- Đó không phải là lời của tại hạ, mà đó là do Phi Huyên xuất khẩu khi nàng luận đàm phân tích tình hình. Sở dĩ Lý Phiệt có được thế đứng như ngày hôm nay tất cả đều nhờ vào Lý Thế Dân ở phía sau điều binh khiển tướng. Lý Thế Dân giống như ánh trăng sáng tỏa rọi, quần hùng thiên hạ chỉ là những đốm tiểu quang tinh làm nền mà thôi. Cả ba thế lực Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức và Lưu Vũ Châu hợp lực lại tuy có thể đọ sức được với Thế Dân. Nhưng cuối cùng rồi cũng vì khả năng chính trị và quân sự không thể sánh được với họ Lý mà sẽ chịu bại trận. Xét ra thì Kiến Đức và Vũ Châu còn khá hơn một chút, Đậu Kiến Đức có Lưu Hắc Thát, Vũ Châu có Tống Kim Cương đều là những mãnh tướng trí dũng song toàn.Còn Vương Thế Sung tuy có danh tướng nhưng không biết trọng dụng nhân tài, có lẽ sẽ là kẻ chịu thảm bại sớm nhất.
Từ Tử Lăng gật đầu mà rằng:
- Cái đó thì tại hạ đã rõ, nhưng mà nói về nhân tài duy nhất thì là cao nhân phương nào vậy?
Hầu Hy Bạch nhìn gã chăm chú một lúc rồi nói:
- Theo Phi Huyên thì còn người nào khác ngoài huynh đệ sinh tử tri giao ừ huynh.
Từ Tử Lăng cười mà rằng:
- Sư Phi Huyên có vẻ quá đề cao tên tiẻu tử đó rồi.
Hầu Hy Bạch lắc đầu nói:
- Phi Huyên không bao giờ tuỳ tiện mà cất nhắc ai đâu. Lý Thế Dân mạnh cả về quân sự lẫn chính trị, phóng khoáng độ lượng, thêm vào đó y lại am hiểu cái đạo trọng người quả thực là nhân tài xưa nay hiếm có. Mà người duy nhất có thể so tài với Thế Dân chính là Khấu Trọng. Nếu như Tử Lăng không có ý muốn tranh giành thiên hạ thì toàn bộ quyền lực có khả năng dồn về tay Khấu Trọng, như vậy không khéo thì chính Lý Thế Dân cũng phải ôm hận mà rút lui thôi.
Từ Tử Lăng cực kỳ ngạc nhiên thất thanh:
- Hầu huynh không phải là muốn tâng bốc chúng tôi đấy chứ? Hai người chúng tôi chẳng qua là gặp may mà sống đến ngày hôm nay thôi. Cứ theo tình thế hiện nay mà nói thì bọn tại hạ hoàn toàn không có gì trong tay và cũng không thể có bất kì tác động nào.
Hầu Hy Bạch cười nói:
- Thật tình thì lúc đó tại hạ cũng đã nói với Sư Phi Huyên là nàng đã đánh giá cao Khấu Trọng, nhưng nàng chỉ cười mà không nói gì cả. Điều đó cho thấy nàng rất tin tưởng vào cách nhìn nhận của mình.
Từ Tử Lăng đắn đo hồi lâu rồi nói:
- Có thể cho phép tại hạ hỏi Hầu huynh một câu hỏi riêng tư được không?
Hầu Hy Bạch vui vẻ đáp:
- Tử Lăng xin cứ nói thẳng, ta thực sự đã coi huynh như người tri kỷ rồi.
Từ Tử Lăng chớp mắt một cái,thong thả nói:
- Bản thân huynh làuệ của Hoa Gián phái, lệnh sư rốt cuộc kỳ vọng gì vào huynh? Mà dù thế nào đi nữa thì con người không thể chỉ sống vì cái vẻ bề ngoài, hát hay múa đẹp, tình ý khuê các được.
Hầu Hy Bạch cười nói:
- Xin Từ Tử Lăng đừng cười ta. Vì bản thân ta vô cùng đam mê và ngưỡng mộ cách sống đó. Tuy nhiên cái mà ta theo đuổi không phải là vẻ đẹp bên ngoài mà là cái khí chất, cái hồn thực sự sinh động hấp dẫn bên trong của nó kia, vì chỉ như thế mới có thể trong ngoài nhất quán và nếu cả nội tâm ngọai thần có thể hoà hợp lại với nhau thì thật là tuyệt diệu. Tử Lăng nói như vậy phải chăng là có ngầm nghi ngờ dụng ý của đệ? Từ trước đến nay đệ không biết giải thích như thế nào về tính cách của bản thân, tuy nhiên được Tử Lăng hỏi đến lại là trường hợp ngoại lệ. Trời ơi, ta không biết nên nói thế nào cho đúng.
Từ Tử Lăng chợt lảng sang chuyện khác:
- Nếu như khó nói đến thế thì huynh không nói cũng được.
Hầu Hy Bạch cười nói:
- Kỳ vọng duy nhất của Thạch ân sư vào ta là thống nhất lưỡng môn lục phái của Ma Môn. Thiên Ma sách hiện nay có sáu tập riêng lẻ phải quy về một mối. Huynh hãy thử nói xem với tình hình hiện nay liệu ta có thể làm được không?
Từ Tử Lăng nói một cách nghi hoặc:
- Hầu huynh và Tào Ứng Long cho rằng Thiên Ma sách chỉ có sáu tập nhưng Sư Phi Huyên lại nói Thiên Ma sách có mười tập, vậy rốt cuộc là như thế nào?
Hầu Hy Bạch nói:
- Thiên Ma sách vốn có mười tập nhưng lưu truyền đến bây giờ chỉ có sáu tập, sự thực chính là như vậy đó. Thôi, tiệc rượu đã chuẩn bị xong ta cụng ly với nhau align="justify">Từ Tử Lăng vẫn tiếp:
- Hầu huynh đã là hậu duệ của Ma Môn, tại sao lại có mâu thuẫn với những người khác trong môn phái, chí ít là xung đột với Dương Hư Ngạn tạo nên hai phe khác nhau?
Hầu Hy Bạch cầm chiếc bánh bao đưa cho Từ Tử Lăng, rồI nói:
- Có lẽ trước sau đều có quan hệ với nhau, ta tuy là người làm việc theo cảm hứng, nhưng chính sự đam mê nghệ thuật đã làm ta cảm thấy không còn hứng thú gì trước quyền lực và vinh hoa phú quý. Trên thực tế đó cũng chính là truyền thống của phái Hoa Gián, mưu cầu tự hoàn thiện mình, tuyệt đối không thể thả mình trôi nổi theo dòng, gió chiều nào xoay chiều ấy được.
Từ Tử Lăng nói:
- Tại sao Hoa Gián phái lại bị coi là tà ma ngoại đạo?
Hầu Hy Bạch khẽ nhếch mép cười một cách ngập ngừng, cảm tưởng nhưn y không biết trả lời thế nào, nhưng rồi y cũng lấy lại bình tĩnh trả lời:
- Đầu tiên là Nguyệt Tự công trong Thiên Ma sách của Hoa Gián phái, đây mới là sự sai lầm cốt yếu, không đáng để bàn thêm. Thứ hai là tâm pháp mà phái Hoa Gián yêu cầu là nhập tình sau đó lại xuất tình, đối với nhiều người mà nói đó thực sự là một việc hoàn toàn ma quái kỳ dị.
Từ Tử Lăng gật đầu nói:
- Chúng nhân quả thật khó chấp nhận những tư tưởng đó.
Hầu Hy Bạch than thở mà rằng:
- Tâm pháp của bản phái huyền diệu phi thường, nên Tử Lăng khó mà vừa nghe đã hiểu thấu.Thạch ân sư sở dĩ trăm phương nghìn kế để tạo ra Bất tử Ấn pháp cũng chính vì muốn phá được tâm pháp của phái Hoa Gián, nếu không như vậy sẽ vì Bích Tú Tâm mà mãi không thể nhập được vào chân tông chính đạo, họa chăng chỉ đạt được một phần của tâm pháp chứ không để đạt được mức thập toàn thượng thừa được.
Từ Tử Lăng trong lòng xao động nói:
- Hầu huynh không có cách nào thể hiện được Phi Huyên bằng nét đan thanh của mình, phải chăng cũng vì chỉ có thể nhập nhưng không thể xuất không?
Hầu Hy Bạch nói:
- Cuối cùng Tử Lăng cũng thấu hiểu rồi đó.Tệ phái muốn dạo chơi chốn quần hoa, đạt được mục đích tiêu dao tự tại, hữu tình mà vô tình. Một khi chạm đến tình thì sẽ vì tình mà che giấu, vì tâm mà nhân cơ hội, cho nên quyển Bất tử Ấn pháp tuy chỉ có được một nửa cũng vô cùng có ý nghĩa đối với tại hạ.
Từ Tử Lăng cười nhẹ mà nói:
- Thôi, thời gian cũng không còn nhiều nữa hãy để cho tiểu đệ này chúc huynh một chén.