- Hứa sư huynh xin chậm bước!
Tiếng chân đuổi theo về phía thiên tỉnh nối liền với hậu viện.
Từ Tử Lăng kêu thầm trời giúp ta rồi, liếc nhìn vào trong tẩm thất lần nữa. Bạch Thanh Nhi vẫn đang nhắm mắt vận công, bản thân đối với bên ngoài không nghe không hỏi.
Văn Thải Đình đã cùng nam tử đó đi về phía sau, vừa đi vừa nói chuyện. Từ Tử Lăng không rảnh để nghe trộm nữa, xuyên cửa sổ phóng vào, bắt đầu tìm kiếm. Sau vài khắc quan sát, gã khẳng định dưới đất quả nhiên có xây cất một địa khố, vấn đề chỉ là chưa tìm ra được lối vào.
Từ Tử Lăng tâm niệm chuyển động, mục quang chợt nhìn tới phía Nam tẩm thất, nơi một nhóm ba chiếc tủ cao ngang đầu người dựa vào bức tường. Gã đang định qua bên đó tìm thử, chợt nghe tiếng bước chân và tiếng nói đã đến ngoài cửa.
Từ Tử Lăng tự biết rằng mình vì quá để tâm tìm lối vào địa khố nên mới có sơ sót như vậy. May mắn sao, ngay bên phải gã có một tấm bình phong dựa vào trong góc, có lẽ để chủ nhân tẩm thất tiện dùng. Gã liền nhanh chóng trốn vào.
Một giọng nam lạ vang lên từ bên ngoài bình phong:
- Mọi việc của Thanh Nhi tiểu thư có thuận lợi không?
Giọng Văn Thải Đình vang lên:
- Theo như lời của Hứa sư huynh, Thanh Nhi tiến triển tốt đẹp hơn cả dự kiến, Sanh Xuân bất tất phải lo lắng.
Thì ra Trì Sanh Xuân đã về tới, lại không có nhân vật họ Hứa ở đó. Từ Tử Lăng cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, thầm nghĩ cho dù có bị phát hiện cũng có thể dễ dàng xông ra.
Văn Thải Đình lại nói tiếp:
- Ta còn tưởng rằng ít nhất sau canh ba ngươi mới trở lại?
Trì Sanh Xuân đáp lại:
- Ta vừa thu được vài tin tức rất quan trọng, phiền Văn trưởng lão lập tức phát tin đến Lạc Dương cho các môn đệ sẵn sàng chuẩn bị.
Từ Tử Lăng trong lòng hơi hoảng sợ, rốt cục cũng khẳng định được Ma Môn quả nhiên liên thủ trợ giúp Vương Thế Sung đối phó đại quân Lý phiệt. Nếu đúng Trì Sanh Xuân là trưởng tử của Hương quý, Hương gia và Ma Môn Diệt Tình Đạo tất có quan hệ mật thiết.
Trì Sanh Xuân nói tiếp:
- Lần này Lý phiệt dùng toàn lực đối phó Vương Thế Sung. Cuộc Đông chinh thu phục Lạc Dương lần này, Lý Thế Dân mang theo bảy vị Tổng quản và hai mươi lăm danh tướng, binh lực vượt quá mười vạn. Nghe nói rằng hắn chuẩn bị lâu như vậy là do muốn thiết lập trạm chuyển vận bằng đường sông ở Hoạt Thủy và Hoàng Hà, bảo đảm cung ứng cho đại quân nơi tiền tuyến. Thêm vào đó, việc Lê Dương rơi vào tay Đậu Kiến Đức khiến cho Lý Uyên đau đầu nhức óc, vì thế lão đang lo lắng gấp rút điều động đối phó việc này.
Văn Thải Đình hỏi:
- Lý Uyên có phương pháp gì ứng phó không?
Trì Sanh Xuân đáp:
- Nghe nói Lý Uyên dự định phái Lưu Thế Nhượng lãnh quân tiến đến đồn trú tại Thổ Môn. Nếu Đậu Kiến Đức có hành động bất bình thường sẽ xua quân tập kích Minh Châu của Hạ quân, nhằm khống chế họ Đậu.
Văn Thải Đình cười lạnh nói:
- Quân Hà Bắc của Đậu Kiến Đức sức chiến đấu cường thịnh, tầm thường như Lưu Thế Nhượng làm sao khống chế được.
Trì Sanh Xuân nói:
- Đây chỉ là kế quyền nghi. Điểm mấu chốt là Lý Kiến Thành tự động thỉnh mệnh, đòi Bắc thượng phòng thủ Bồ Pha, củng cố chiến tuyến phương Bắc để phòng Đột Quyết lợi dụng tình thế Nam hạ. Lý Uyên đã đáp ứng thỉnh cầu của hắn, còn phái Đoạn Đức Thao làm Hành quân Tổng quản đến thủ Duyên Châu, phòng bị Lương Sư Đô. Đây là những vấn đề mà trước đó chúng ta chưa tính đến, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới kế hoạch của chúng ta.
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Lý Kiến Thành cũng là bất đắc dĩ, lần này bắt buộc phải để Lý Uyên thấy rõ hắn đã phân rõ giới tuyến với người Đột Quyết, thêm nữa chứng minh với các đại thần cùng tướng lĩnh nhà Đường tài năng quân sự của hắn. Những chuyện khác ta sẽ bàn với Trưởng lão sau, giờ ta phải quay lại tiếp đãi Vương Bá Đương.
Từ Tử Lăng giờ mới minh bạch vì sao Trì Sanh Xuân trở lại tẩm thất nói chuyện với Văn Thải Đình, cũng vì Vương Bá Đương đang ở nội thính phía trước đợi hắn. Không cần nói cũng biết, họ Vương muốn lợi dụng quan hệ giữa Trì Sanh Xuân và Lý Nguyên Cát, nhờ hắn thuyết phục Nguyên Cát ủng hộ việc Lý Mật mượn cớ rời khỏi Trường an.
Tiếng cửa tủ mở ra, sau đó nghe thanh âm thay đổi y phục sột sột soạt soạt, hoặc giả đây là cái cớ để Trì Sanh Xuân trở vào nội thất.
Văn Thải Đình cười duyên nói:
- Thân thể nhà ngươi coi cũng được lắm!
Chỉ cần là nam nhân bình thường cũng có thể hiểu được những lời khen hàm ý trêu chọc này của mụ.
Trì Sanh Xuân hiển nhiên đối với việc này không có hứng thú, chuyển đề tài nói:
- Vương Bá Đương nói Lý Mật muốn trong thời khắc đặc biệt này vì nhà Đường tận hết sức lực, thuyết phục những bộ tướng cũ phản Trịnh quy Đường. Văn trưởng lão có tin hắn không?
Văn Thải Đình trả lời:
- Chỉ có quỷ mới tin vào hắn.
Trì Sanh Xuân vừa đi vừa hỏi:
- Có tin tức gì về Từ Tử Lăng không?
Từ Tử Lăng nghe hắn nhắc tới tên của mình, liền tập trung tinh thần lưu tâm lắng nghe.
Văn Thải Đình tiễn hắn ra tới ngoại môn, đáp:
- Sau khi hắn cùng Khấu Trọng chia tay thì biệt vô tăm tích. Bọn ta đoán rằng tên tiểu tử này đã đi Ba Thục tìm Thạch Thanh Tuyền.
Âm thanh xa dần.
Từ Tử Lăng tự nhủ lúc này không chạy còn đợi lúc nào, bèn luồn ra khỏi bình phong, xuyên qua cửa sổ rời đi.
---oOo---
Trong chớp mắt, với một hơi chân khí, trước khi hạ xuống đất, Khấu Trọng khí thế như cầu vồng hướng vào nhân vật được liệt vào “Tà đạo Bát đại cao thủ” Tử Ngọ kiếm Tả Du Tiên chém liền mười mấy nhát, không hề có dấu hiệu báo trước nào. Mỗi đao không những công lực đầy đủ, mà còn có góc độ quỷ dị xảo diệu, hoàn toàn không cho kẻ địch một chút kẽ hở để phản công. Trước khi Vinh Phụng Tường, Tích Thủ Huyền cùng Kinh Triệu Trữ tiến đến trợ thủ, gã đã cuồng công tới mức Tả Du Tiên không có cách nào chống đỡ, liên tục thối lui.
Tuy vậy, Khấu Trọng cũng biết rất rõ Tả Du Tiên thuộc hạng đại cao thủ cấp nguyên lão của Ma môn, khí mạch rất dài, cho dù không có ai khác quấy nhiễu gã cũng không dễ dàng hạ sát. Vì vậy, Khấu Trọng lập tức ngưng lại, nhanh như thiểm điện lách sang ngang, nghênh đón Kinh Triệu Trữ vốn huyết khí chưa kịp hồi phục, một đao bổ tới làm hắn phải ôm Thiết Cốt tán lảo đảo thối lui. Đoạn gã lại biến lùi thành tiến, một đao chém vào giữa Tích Thủ Huyền cùng Vinh Phụng Tường đang phóng tới.
Giữa chừng, Khấu Trọng đột nhiên xoay người một cái, Tỉnh Trung Nguyệt quay đúng một vòng, trước sau đánh trúng trường kiếm Vinh, Tích hai người. Trước tiên, gã xảo diệu hấp thụ một phần chân khí của Tích Thủ Huyền, sau đó dùng kình lực gạt lão ra, đến khi chém vào kiếm Vinh Phụng Tường thì toàn lực tống xuất kình khí, cùng họ Vinh ngạnh đối một chiêu.
"Đang!"
Loa Hoàn kình tựa như sóng biển phá đê, như nước lũ bộc phát dũng mãnh công vào Vinh Phụng Tường. Lão như bị Khấu Trọng cùng Tích Thủ Huyền liên thủ trọng kích, không chịu đựng nổi, hô thảm một tiếng, ngã về phía sau.
“Keng! Keng! Keng!”
Trước khi Tả Du Tiên dùng Tử Ngọ kiếm công đến, Khấu Trọng đã liên tục chém ra ba đao tràn đầy ý vị thảm liệt vào Tích Thủ Huyền. Với sức của lão mà cũng phải chống đỡ vô cùng vất vả, vội vàng lùi ra ngoài tránh né.
Giao chiến đến lúc này, Tả Du Tiên và Vinh Phụng Tường không những hoàn toàn thay đổi nhận xét trước đây đối với Khấu Trọng, thậm chí trong tâm bọn họ còn nảy sinh cảm giác sợ hãi. Bởi vì từ lúc khởi đầu trận đánh, quyền chủ động đều nằm trong tay gã, bọn chúng không những không có khả năng hình thành trận thế bao vây, mà còn bị Khấu Trọng xỏ mũi dắt đi, sáu người một chết một thụ thương, rõ ràng nằm ở thế hạ phong.
Khấu Trọng cười to một tiếng, chân đạp kì bộ, đột nhiên di chuyển tới bên trái Tả Du Tiên, khiến cho Vinh Phụng Tường đang lùi ra ngoài ở mé bên kia vô phương phối hợp vây công. Tỉnh Trung Nguyệt tựa như tùy ý nhằm Tả Du Tiên chém tới.
Tâm trí của Tả Du Tiên vốn đã sớm bị mười mấy đao vừa rồi của Khấu Trọng đoạt mất. Một đao này của gã nhìn tựa như không có gì lợi hại, song phối hợp với bộ pháp và thân pháp súc địa thành thốn vô cùng huyền bí đã tạo thành uy hiếp cực lớn, làm lão không dám chống đỡ, lùi vội về sau.
Khấu Trọng đao thế không đổi, xoay người một cái đã di chuyển đến chỗ Tích Thủ Huyền vốn trận cước còn chưa vững, Tỉnh Trung Nguyệt hướng vào cổ lão chém tới. Sử đao xảo diệu tự nhiên như vậy, quả thật không ngôn ngữ nào có thể hình dung được
Tích Thủ Huyền quá bất ngờ. Lão không tưởng nổi một đao Khấu Trọng tấn công Tả Du Tiên lại biến thành chém vào mình. Tích Thủ Huyền nào dám tiếp chiêu, liền bay lùi lại phía sau.
Vậy là ba kình địch vây công đã bị Khấu Trọng đánh cho bỏ chạy tan tác.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền lại tiếng người kêu la cùng với tiếng nổ "bụp, bụp, bụp,bụp", rõ ràng là tiếng lửa cháy. Khấu Trọng đương nhiên đoán ra được là Linh Lung Kiều đã phóng hỏa khắp nơi trong Vinh phủ để giải vây cho gã. Bọn Vinh Phụng Tường nghe thấy tiếng hô hoán đồng lọat biến sắc.
Khấu Trọng sợ Linh Lung Kiều nhịn không được tiến vào tiếp ứng, bèn thu hồi công thế, hoành đao dừng lại, cười nói:
- Hôm nay tới đây chấm dứt. Nếu các ngươi muốn giết Khấu Trọng ta, bổn nhân sẵn sàng phụng bồi.
Gã nói xong chuyển mình phóng lên, phá vỡ mái ngói, tránh qua cả trăm mũi tên do địch nhân nhắm mắt bắn đại đến, trên không trung di hình hoán khí, cải biến phương hướng, nghênh ngang phá vòng vây chạy mất.
---oOo---
Từ Tử Lăng hơi do dự, đoạn dùng ngón tay gõ vào cửa sổ bằng gỗ theo ám hiệu đã ước định với Trầm Lạc Nhạn. Phủ tướng quân của Lý Thế Tích ở Trường An nằm tại Bố Chánh phường, chỉ cách Hoàng thành đại lộ An Hóa, chếch về phía Tây. Lúc này đã gần nửa đêm, ánh trăng chiếu xiên xiên, cảnh vật về khuya thật yên tĩnh.
Từ Tử Lăng trước đó định sáng mai mới liên lạc Trầm Lạc Nhạn, nhưng sợ làm lỡ thời cơ, đành phải theo phương pháp y ước định sẵn đến tìm nàng.
“Kẹt, kẹt!”
Hai cánh cửa mở ra, Trầm Lạc Nhạn xuất hiện với gương mặt tú lệ, trông dáng vẻ như vừa ra khỏi giường, không chút phấn son, tóc tai tán loạn, tạo nên vẻ phong tình tự do tùy ý làm động lòng người.
Trầm Lạc Nhạn nói nhỏ:
- Vào nhanh lên!
Gã tiến vào trong, Trầm Lạc Nhạn nhẹ nhàng kéo tay áo dẫn gã tới trường kỷ để tại góc khuê phòng ngồi xuống, xong thẹn thùng cười duyên nói:
- Hiện tại chắc bộ dạng ta xấu xí lắm phải không!
Từ Tử Lăng không dám nhìn Trầm Lạc Nhạn trong bộ y phục mỏng manh đơn giản, làm lộ rõ hết các đường cong mỹ miều của thân thể. Gã có vẻ ngần ngại nói:
- Xin thứ cho ta mạo muội tới gặp. Bởi vì ta vừa nghe được tin tức có liên quan tới Mật Công.
Tiếp đó gã kể ra việc Vương Bá Đương đến tìm Trì Sanh Xuân.
Trầm Lạc Nhạn nghe xong nhăn mặt nhíu mày, nói:
- Mật Công tại sao lại trở nên ngu xuẩn thế! Nếu thật sự muốn thuyết phục bộ hạ cũ phản Trịnh hàng Đường, chỉ mình Ngụy Trưng làm là được rồi. Lẽ nào Mật Công không biết bản thân ông ta hàng Đường đã khiến cho mọi người thất vọng đến tận cùng rồi sao?
Ánh mắt nàng sau đó long lanh chăm chú nhìn Từ Tử Lăng hỏi:
- Vì lý do gì nhà ngươi đi dò xét phủ đệ Trì Sanh Xuân?
Từ Tử Lăng biết không thể dấu nàng ta, nhưng không định nói ra, đành phải cười khổ đáp:
- Để sau mới trả lời được không? Hiện tại sự việc khẩn cấp, nàng phải khuyên Lý Mật bỏ ý định này đi, nên an phận thủ thường lưu lại Trường An. Nếu không, ta sợ rằng hắn sẽ vĩnh viễn không thể ra được Đồng Quan.
Trầm Lạc Nhạn buồn rầu nói:
- Muốn Lý Uyên ‘thả hổ về rừng’, Mật Công thật là vọng tưởng. Ta đã không thể khuyên nổi nên để ông ta đề xuất với Lý Uyên, rồi để Lý Uyên cự tuyệt ông ta là được rồi.
Từ Tử Lăng suy nghĩ giây lát, trầm giọng hỏi:
- Giả như Lý Uyên đáp ứng thỉnh cầu thì sao?
Trầm Lạc Nhạn ngẩn người, buột miệng nói:
- Như vậy chứng tỏ Lý Uyên có lòng hạ sát Mật Công.
Giờ thì tới phiên Từ Tử Lăng ngơ ngác, gã im lặng một lúc rồi mới lên tiếng lại:
- Ta không hiểu rõ lắm!
Trầm Lạc Nhạn thở dài giải thích:
- Đạo lí rất đơn giản, Lý Uyên tuyệt đối không buông tha Mật Công trở về căn cứ địa khởi nghiệp của ông ta, vì như vậy Thế Tích sẽ rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan. Ngay thời điểm tiến công Lạc Dương cực kỳ quan trọng này, Lý Uyên tuyệt không cho phép xuất hiện bất kỳ biến cố gì. Vậy nên, nếu Lý Uyên đáp ứng thỉnh cầu Mật Công thì chỉ là giả ý chấp thuận. Sau đó, Lý Uyên âm thầm dò xét, chờ khi Mật Công lộ ra ý xấu thì cho người hạ sát. Như vậy, thiên hạ không một ai cho rằng Lý Uyên không đúng.
Từ Tử Lăng đột nhiên đại ngộ, gật đầu nói:
- Đây là quả là kế sách tối thượng, Trầm quân sư nhất định phải khuyên Lý Mật bỏ ý định này. Một khi đã đề xuất e là không thu hồi được.
Trầm Lạc Nhạn chán nản lắc đầu, giọng đầy thương cảm:
- Vô dụng thôi. Ta đã khuyến cáo Mật Công không nên hàng Đường nhưng ông ta một mực không nghe. Hiện tại nếu ta khuyên ông ta không nên phản Đường, ông ta cũng sẽ không nghe theo.
Tiếp theo song mục nàng hiện ra sắc nét kỳ dị, dịu dàng nói:
- Lạc Nhạn rất cảm kích Tử Lăng tới đây thông báo tin tức bí mật. Nói cho cùng, Mật Công với ngươi và Khấu Trọng là địch nhân, Tử Lăng cũng không cần để ý đến chuyện này
Từ Tử Lăng lắc đầu nói:
- Nhìn tình huống xuống dốc hiện tại của Lý Mật, bao nhiêu hận thù của ta đối với hắn đã tiêu tan hết. Chúng ta lại là bằng hữu mà! Quân sư phải cẩn thận một chút, đừng vì Lý Mật mà đắc tội Lý Uyên, khiến cho Thế Tích huynh rơi vào cảnh bất lợi.
Trầm Lạc Nhạn gật đầu nói:
- Ta biết nên làm sao rồi! Thật sự người mà ngươi phải lo lắng là Khấu Trọng. Nghe nói đại tướng thủ hạ của Vương Thế Sung là Lý Quân Tiễn cùng La Sĩ Tín đều đã hàng Đường. Bọn họ cùng Thế Tích đều là cựu tướng theo phò Mật Công, nghe theo sự du thuyết của Ngụy Trưng mà đầu hàng nhà Đường. Khấu Trọng nếu biết thức thời thì lập tức ly khai Vương Thế Sung, chuyển về phương Nam để phát triển, nếu không khó tránh khỏi binh bại nhân vong.
Từ Tử Lăng nghe tới tâm phiền ý loạn, lắc đầu không biết nói gì.
Trầm Lạc Nhạn lại nói:
- Đậu Kiến Đức sau khi công chiếm Lê Dương đã tuyên bố dời đô đến Minh Châu. Triều đình tại Trường An đoán chỉ trong một thời gian ngắn hắn sẽ xưng đế để đối kháng lại việc Vương Thế Sung xưng đế. Niềm hy vọng duy nhất của Lạc Dương hiện tại là cứu binh của Đậu Kiến Đức, nhưng Vương Thế Sung quá tự tôn tự đại, thành ra việc hợp tác cùng họ Đậu trở thành mây khói. Trong tình huống đó, Khấu Trọng muốn lợi dụng Trịnh quân và Lạc Dương đánh lui Lý Thế Dân thì khác nào đơm đó ngọn tre, không thể thành công được.
Từ Tử Lăng muốn nói mà không ra lời.
Trầm Lạc Nhạn điềm đạm nói tiếp:
- Giả như Vương Thế Sung hàng Đường, ngươi nói Khấu Trọng sẽ rơi vào tình cảnh thế nào?
Từ Tử Lăng chấn động đáp:
- Việc này chắc không có khả năng, nếu không lão làm sao dám xưng đế?
Trầm Lạc Nhạn khẽ nhún vai đáp lại:
- Trong thời đại biến loạn này, không có gì mà không có khả năng xảy ra. Trước đó ai có thể nghĩ được Đỗ Phục Uy lại quy hàng nhà Đường? Nếu điều đó không xảy ra, cục diện hiện tại sẽ không như bây giờ.
Từ Tử Lăng lại càng thêm phiền não, nói:
- Quân sư nghỉ ngơi cho thật tốt, ta muốn trở về để từ từ bình tĩnh suy nghĩ lại.
---oOo---
Khấu Trọng quay trở về trạch viện cũ ở Lạc Dương. Dương Công Khanh cùng Trương Trấn Châu đến đang chờ gã quay về, cả hai đều thần sắc nghiêm trọng.
Ngay sau khi ngồi xuống, Trương Trấn Châu trước tiên lên tiếng hỏi:
- Thiếu soái vừa rồi đi đâu?
Khấu Trọng coi như không có việc gì nói:
- Tới Lạc Dương đương nhiên phải ghé lại thăm lão bằng hữu Vinh Phụng Tường, thuận tay giết luôn Thượng Quan Long. Có việc gì rất quan trọng hay sao mà hai vị đang đêm không về ngủ mà đến đây bồi tiếp tại hạ?
Dương Công Khanh ngẩn ra hỏi
- Giết Thượng Quan Long rồi?
Khấu Trọng cười nói:
- Chỉ là những rắc rối nhỏ nhoi không đáng. Ta còn gặp được thủ hạ đại tướng vô địch dưới trướng Tiết Cử, Tông La Hầu, cho hắn một đao đến khí giới cũng bỏ mất, có thể họ Tông không còn mặt mũi nào lưu lại Lạc Dương nữa. Đúng rồi! Rốt cuộc hai vị có việc gì?
Trương Trấn Chu nói:
- Theo tin tức thu được hồi chiều, đạo binh thứ nhất của Lý Thế Dân đã tới Tân An.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
- Thành Tân An không phải là nằm ở phía Tây của Từ Giản sao? Đây là chính là địa bàn của Vương Thế Sung. Sao Trương công nói tựa như Đường quân đã chiếm đóng và đồn trú tại đó vậy?
Dương Công Khanh cười khổ đỡ lời:
- Đạo lý rất đơn giản, nhân vật mang trọng trách phòng thủ thành đó là chánh, phó đại tướng La Sĩ Tín cùng Lý Quân Tiễn dẫn quân dân toàn thành hàng Đường. Từ Giản coi như nằm trong hiểm cảnh vì bị trực diện tấn công.
Từ Giản nằm ranh giới phía tây Lạc Dương, Hổ Lao thuộc ranh giới đông Lạc Dương. Nên biết, ở hướng bắc Lạc Dương là dãy bắc Mang Sơn địa thế hiểm trở, phía sau là sông Hoàng Hà, núi cao sông lớn trở thành hàng rào phòng thủ thiên nhiên cho thành Lạc Dương. Lạc Thủy là một nhánh của Hoàng Hà từ đông bắc chảy tới, đến phía đông Lạc Dương phân chia ra làm hai nhánh Lạc Thủy và Y Thủy. Lạc Thủy chảy qua Lạc Dương thì chuyển qua phía tây. Y Thủy chảy về phương nam.
Thọ An cùng Y Khuyết nằm cạnh Lạc Thủy và Y Thủy, lần lượt là hai thành trì trọng yếu nhất ở mặt nam Lạc Dương.
Đại quân Lý Thế Dân đông chinh, nhất định phải lấy được Từ Giản nếu muốn vây công Lạc Dương. Nếu thành công chiếm được Từ Giản, Lý Thế Dân có thể chia đại quân ra làm hai lộ. Lộ thứ nhất tiến đóng tại bắc Mang Sơn, công đả Lạc Thành ở bờ nam Hoàng Hà, thậm chí đông tiến công kích Hổ Lao. Lộ thứ hai nhắm hướng Thọ An tiến quân, chiếm Thọ An trước sau đó quay lại công đả Y Khuyết. Vì vậy, sự tồn vong của Từ Giản liên quan đến cả công cuộc tấn công và phòng thủ Lạc Dương, không thể bị mất.
Trương Trấn Châu đau lòng tiếp lời:
- Tân An thành phòng thủ nghiêm chặt, lại thêm có Từ Giản tại hướng đông hô ứng, vững chắc như Thái Sơn, ngay cả nếu Lý Thế Dân có năng lực đoạt được Tân An, tất phải chịu tổn thất nặng nề. Hiện tại, hắn lại không mất một quân nửa tốt mà chiếm được Tân An. Kế hoạch của Vương Thế Sung mượn Tân An cản trở Đường quân đã không thành, vì thế lão đối với những tướng lĩnh ngoại tộc lại càng có lòng phòng hờ.
Niềm an ủi duy nhất của Khấu Trọng lúc này đó là biết rõ Trương Trấn Châu không có ý định hàng Đường. Nếu không lão sẽ vì Lý Thế Dân mà cao hứng chứ không đau lòng thế này.
Dương Công Khanh nói:
- Vừa rồi ta cùng Trấn Châu nghiêm túc nghiên cứu. Phương pháp duy nhất có khả năng đánh lùi Lý Thế Dân chỉ có một.
Khấu Trọng vui mừng hỏi:
- Ta cứ tưởng không có phương pháp nào có thể đánh bại được Lý Thế Dân, mau nói ra nghe thử.
Dương Công Khanh cùng Trương Trấn Châu nhìn nhau, khó nói nên lời, tựa như chỉ trông vào đối phương nói ra cho.
Khấu Trọng cảm thấy quá kỳ quái, tức thì gã tỉnh ngộ, run run hỏi:
- Các vị không phải muốn lật đổ Vương Thế Sung chứ?
Trương Trấn Châu thở dài hỏi lại:
- Còn có cách nào tốt hơn ư?
Dương Công Khanh cười khổ nói:
- Hiện tại đó là biện pháp duy nhất có thể làm. Vương Thế Sung chỉ trọng dụng thân tộc, mất hết nhân tâm! Nếu như Thiếu soái chịu thay thế chủ trì đại cuộc, quân tâm sẽ phấn chấn. Ai không biết Thiếu soái là tối đại công thần đánh bại Lý Mật, lại là người duy nhất mà Lý Thế Dân úy kỵ
Khấu Trọng nhíu mày nói:
- Vấn đề quan trọng hiện tại là quân quyền và quyền khống chế thành trì đều nằm trong tay hoàng thân quốc thích của Vương Thế Sung. Nếu như lão ta có mệnh hệ gì, toàn bộ Trịnh quốc sẽ loạn thành một đám, quân không ra quân, chỉ thêm tiện nghi cho Lý Thế Dân.
Trương Trấn Chu cười lạnh nói:
- Vô độc bất trượng phu. Chỉ cần bọn ta có kế hoạch chu toàn, hành sự thẳng tay, nhanh gọn giết hết toàn bộ tộc nhân họ Vương tại Lạc Dương, phong tỏa mọi tin tức, tiếp đó giả mạo nét bút Vương Thế Sung ban phát chỉ lệnh thì có thể chiếm giữ từng thành trì một. Sau cùng, đối với các tướng lĩnh thân tộc họ Vương ra tay diệt trừ từng người một, lúc đó lo gì đại sự bất thành.
Khấu Trọng biết rõ Ma Môn cùng Đột Quyết dồn toàn bộ lực lượng ủng hộ Vương Thế Sung, nên hiểu rõ muốn lật đổ lão nói thì dễ nhưng làm vô cùng khó. Đồng thời gã cũng minh bạch tại sao Vương Thế Sung lại cố kỵ mình như vậy, đại khái lão sợ có thể phát sinh tình huống như trước mắt đây.
Dương Công Khanh nói tiếp:
- Sự việc này không phải là ta và Trấn Châu nghĩ đến đầu tiên. Đây là do Lễ bộ Thượng thư Bùi Nhân Cơ, Tả phụ Đại tướng quân Bùi Hành Nghiễm cùng Thượng thư Tả thừa Vũ Văn Nho cùng kéo nhau đến gặp ta, đề xuất việc này. Họ hy vọng ta có thể cùng Thiếu soái thương lượng, thỉnh Thiếu soái xuất thủ ám sát Vương Thế Sung. Bất quá, mục đích của họ là muốn đưa Dương Đồng Trọng, người bị Vương Thế Sung phế vị lên ngôi hoàng đế. Thế nhưng chuyện đó đã khiến ta có cách suy nghĩ như vậy. Sau đó, ta tìm Trấn Châu thương lượng, bọn ta đều nghĩ rằng việc đó không phải là không làm được.
Khấu Trọng cảm thấy nhức đầu đáp:
- Để ta suy nghĩ đã!
Trương Trấn Châu gật đầu nói:
- Nếu muốn động thủ thì nên động thủ vào sáng sớm mai khi thượng triều. Nếu để cho Vương Thế Sung thống lĩnh đại binh đi bảo vệ Từ Giản, coi như chúng ta mất đi cơ hội ngàn vàng.
Khấu Trọng hạ quyết tâm, cương quyết nói:
- Được thôi! Các vị lập tức chuẩn bị, sáng sớm mai chính là ngày chết của Vương Thế Sung.
(