Mục lục
Đại Đường Song Long Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Thanh Tuyền yêu kiều đứng lên, cười nhẹ:

- Theo người ta lại đây được không?

Không đợi Từ Tử Lăng trả lời, nàng cứ để chân trần, y phục lất phất bước trên những mỏm đá nhô lên giữa dòng suối đi về phía đầu nguồn nằm khuất trong đám rừng phía sau căn nhà nhỏ.

Từ Tử Lăng chẳng biết làm sao, đành rời khỏi chỗ ngồi, bám sát sau lưng nàng, theo nàng luồn lách men theo bờ suối tiến sâu vào khu cây rừng rậm rạp. Tưởng chừng đã tới ngọn nguồn dòng suối, bỗng nhiên trước mặt mở rộng, một con thác nhỏ tràn đầy sức sống từ lưng chừng núi ào ào đổ xuống, chảy theo vách đá xanh thẫm, đến chân vách núi hình thành một đầm nhỏ. Do bị rừng già ngăn cách nên chỉ ở bên kia thì không thể thấy được chỗ này lại có quang cảnh động thiên ngoài cõi tục như thế. Cũng không thể nghe thấy tiếng thác đổ như tiếng nhạc tiên.

Thạch Thanh Tuyền đứng trên một tảng đá lớn duy nhất trước dòng thác, vẻ mặt vui tươi hớn hở, nàng quay lại gọi:

- Mau qua đây!

Từ Tử Lăng sao dám không vâng lời, liền đến bên cạnh nàng.

Thác nước như một bức màn trắng xoá buông xuống, làm bắn lên hoa nước tung toé. Những giọt nước tung lên khắp chốn, dưới ánh sao sáng phảng phất như ngàn vạn hạt châu lấp lánh, vô cùng sống động.

Từ Tử Lăng lặng lẽ lắng nghe tiếng nước chảy như tiếng nhạc tiên, bốn phía côn trùng hoà tiếng ca vang, phảng phất hương thơm quyến rũ tỏa ra từ tấm thân yêu kiều của Thạch Thanh Tuyền. Ở trên cao bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, từng làn gió núi khẽ vờn lên khuôn mặt gã. Bỗng nhiên, Từ Tử Lăng quên hết mọi phiền não của bản thân, quên hết mọi phân tranh ngoài cõi thế, lâng lâng phiêu lãng không biết mình đang ở chỗ nào.

Thạch Thanh Tuyền quay đầu nhìn gã, vô tư cười nói:

- Hỡi khách nhân từ phương xa tới, chỗ này đẹp không? Ngoài mẹ ra, Tử Lăng là người đầu tiên mà Thanh Tuyền dẫn tới đây đó.

Từ Tử Lăng chỉ cần dịch lại gần nàng thêm chút nữa là có thể vai kề vai, tiếp xúc thân mật. Nhưng cự ly ngắn ngủi đó lại tưởng chừng như một vực sâu ngăn cách không thể vượt qua. Trong lòng nóng bừng, gã gật đầu đáp:

- Ta chưa có lúc nào lại quên hết ưu phiền sầu não như thế này, quá khứ và tương lai đều không còn tồn tại, giờ khắc này như vĩnh hằng bất diệt. Cuộc sống hạnh phúc mà ta truy cầu chính là như thế này đây. Nhưng suy nghĩ này làm ta cảm thấy thống khổ. Thanh Tuyền có hiểu ý ta không?

Thạch Thanh Tuyền ôn nhu đáp:

- Hiểu được một chút! Nghe giọng điệu Tử Lăng thì dường như bên ngoài cốc chàng còn có việc không thể dứt bỏ được phải không?

Từ Tử Lăng than thở:

- Ta muốn nói thẳng nói thật tâm sự của mình ra, chỉ mong Thanh Tuyền không trách ta là được.

Thân hình run khẽ, Thạch Thanh Tuyền hỏi:

- Người ta làm sao mà trách Tử Lăng được? Chỉ sợ bản thân không thể tiếp thụ nổi. Thanh Tuyền có tập quán sống cô độc một mình, chưa từng nghĩ sẽ thay đổi. Chàng cũng hiểu chứ?

Từ Tử Lăng trong lòng dậy sóng, gã dịch lại gần nàng hơn một chút, tự nhiên kề sát vai nàng, cảm giác được huyết mạch đang đập rộn dưới da thịt nàng. Không còn khống chế được cơn ba đào trong tâm nữa, gã nhìn sâu vào đôi mắt mê hồn của nàng, trầm giọng nói:

- Nếu đã thế, tại sao nàng còn cho ta biết chỗ tiểu cốc này? Từ ngày đó trở đi, U Lâm tiểu cốc trở thành nơi thần bí nhất, đẹp đẽ nhất trong lòng ta. Ta tuy vẫn lăn lộn giữa hồng trần bên ngoài nhưng chưa giây phút nào không nghĩ về tiểu cốc. Cuối cùng hôm nay đã tới đây rồi! Lại còn được chia sẽ bí mật của của tiểu cốc với Thanh Tuyền nữa. Phải chăng nàng cũng nên gánh một phần trách nhiệm?

Thạch Thanh Tuyền hơi ngạc nhiên, rồi đôi mắt ánh lên nét cười tinh nghịch, lườm gã một cái nói:

- Được rồi! Chúng ta nói thẳng nói thật, chàng mới chỉ hưởng một phần bí mật của tiểu cốc. Còn một phần ở đằng kia nữa!

Vừa nói, nàng vừa chỉ lên cây cổ thụ bên trên đầu ngọn thác.

Nàng không hề dịch vai né tránh sự tiếp xúc của gã, làm trong lòng gã nóng bừng như lửa đốt, rồi từng luồng khí ấm áp lan toả khắp toàn thân. Cảm giác hạnh phúc lâng lâng như không biết bản thân mình đang ở nơi đâu, chẳng khác nào đã lạc vào tiên giới. Đã tới nước này, dũng khí của gã bất chợt tăng mạnh.

Gã chẳng phải là chưa từng tiếp xúc thân mật với những thiếu nữ khác như với Trầm Lạc Nhạn hoặc Thương Tú Tuần. Nhưng chưa bao giờ cảm giác lâng lâng xúc động làm con tim gã xao động như lúc này.

Nhìn theo tay nàng, gã vui vẻ hỏi:

- Thanh Tuyền chuẩn bị chia sẻ với ta sao?

Dưới ánh mắt nóng bỏng của Từ Tử Lăng, Thạch Thanh Tuyền lườm gã một cái thâm tình vạn trượng, rồi cúi thấp đầu xuống, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, đẹp như cổ thiên nga, dịu dàng hỏi:

- Chẳng phải chàng có tâm sự muốn nói sao? Hãy nói trước cho người ta nghe được không?

Từ Tử Lăng buột miệng thốt:

- Nàng không sợ không chịu nổi sao?

Sắc mặt Thạch Thanh Tuyền hồi phục vẻ bình tĩnh, ngưng thần nhìn nơi ngọn thác chảy ra, giọng hờ hững:

- Chàng muốn người ta phải gánh trách nhiệm đây mà! Thanh Tuyền chỉ còn cách gánh trách nhiệm cho Từ Tử Lăng chàng coi.

Từ Tử Lăng nói chậm rãi từng chữ một:

- Ta không những muốn chung hưởng những bí mật của tiểu cốc, mà còn muốn chung hưởng những bí mật trong lòng của Thanh Tuyền tiểu thư nữa. Để biết tại sao mà Thanh Tuyền tiểu thư lại có thể tạo ra những tiếng tiêu làm xúc động đến tận tâm phế người ta như vậy.

Thạch Thanh Tuyền mềm người ra dựa vào người gã, khẽ thở dài:

- Đây không phải là điều mà khi nãy chàng muốn nói, đúng không?

Từ Tử Lăng thản nhiên đáp:

- Đúng là không phải. Nhưng không cần gấp vội vì hiện giờ ta hồ đồ đến mức không còn biết gì nữa, chỉ biết chọn những lời mà ta muốn nói nhất để nói ra cho nàng biết. Ta bỗng cảm thấy bất kể là ta nói gì với nàng, Thanh Tuyền thực sự sẽ không trách cứ.

Thạch Thanh Tuyền yêu kiều cười phì một tiếng, đứng thẳng người lên. Nàng lườm gã một cái, nói:

- Nói mau! Xem ta có thể nhẫn nại chịu được đến mức nào.

Từ Tử Lăng xoay người lại mặt đối mặt với nàng, cất giọng tình thâm như biển:

- Ta muốn mặt đối mặt thành thật nói với Thanh Tuyền.

Thạch Thanh Tuyền không theo lời gã. Khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của nàng lộ vẻ khổ não, nhẹ nhàng nói:

- Tử Lăng chàng à! Đừng bức bách người ta quá đáng có được không?

Từ Tử Lăng cảm thấy tất cả những việc gã nỗ lực tranh thủ hạnh phúc cho bản thân đều xuất phát từ chân tâm, không khống chế được tình cảm nữa, hồn nhiên chân thật. Chưa bao giờ gã có cảm mãnh liệt không muốn bỏ lỡ hạnh phúc như lúc này. Gã nói với giọng chầm chậm nhưng kiên định:

- Vì nếu ta không nói ra bây giờ thì có thể sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội nói ra những lời đó. Thanh Tuyền phải chăng chuẩn bị rời khỏi U cốc?

Thân hình Thạch Thanh Tuyền khẽ run lên, mặt hoa thoáng trắng bạch. Cuối cùng nàng cũng xoay người lại nhìn gã, nàng hỏi với ngữ điệu đặc biệt bình tĩnh:

- Tại sao chàng lại đoán được?

Đưa tay ra nắm lấy đôi vai nàng, nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng thâm sâu của nàng, Từ Tử Lăng đáp:

- Đó là một loại trực giác không thể giải thích được. Vì Thanh Tuyền sợ phải gặp lại ta, càng sợ gặp lại Thạch Chi Hiên.

Thạch Thanh Tuyền toàn thân run rẩy, dường như bàng hoàng không biết Từ Tử Lăng đang nắm hai vai nàng, chỉ muốn trốn chạy khỏi ánh mắt nóng bỏng của gã. Nàng lẩm bẩm:

- Thạch Chi Hiên? Từ Tử Lăng?

Trong lòng Từ Tử Lăng bừng lên niềm thương yêu không thể áp chế, không muốn bức bách nàng thêm. Gã ghé sát lại cách mặt nàng chỉ vài phân, dịu dàng hỏi:

- Không cần nghĩ tới ông ta, chỉ cần nghĩ tới chuyện của hai chúng ta. Tại sao nàng muốn trốn tránh ta?

Thạch Thanh Tuyền hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một chút. Ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nhìn gã, nàng nói:

- Coi như người ta van xin chàng có được không? Đừng có hỏi nữa. Ôi! Chàng nắm vai người ta đau quá!

Trong lòng Từ Tử Lăng đau đớn khổ sở.

Gã làm sao có thể dùng lực quá mạnh mà nắm vai nàng? Câu ”Chàng nắm vai ta đau quá!” thật ra có hai nghĩa, nói với giọng van cầu là mong gã buông tha cho nàng để nàng tiếp tục cuộc sống độc thân. Câu này đương nhiên là rất có tình ý vì tỏ rõ nàng không kháng cự nổi sự lấn tới của gã.

Thật ra, từ đầu tới giờ, Thạch Thanh Tuyền chưa từng che dấu hảo cảm và tình ý của nàng đối với Từ Tử Lăng. Do đó trong lòng nàng đã hình thành mâu thuẫn và tâm lý tránh né, dùng dằng không quyết. Hoàn cảnh nội tâm của nàng rất vi diệu. Một ngày nàng không rời khỏi U Lâm tiểu cốc thì ngày đó nàng không thể cắt đứt được ân oán dây dưa với thế gian bên ngoài. Khi nàng cho Từ Tử Lăng biết vị trí tiểu cốc thì nàng đã có ý rời khỏi nơi này để cắt mối tơ lòng. Chỉ có như thế thì nàng mới có thể thực sự sống một cuộc sống ẩn cư tránh thế.

Nhưng nàng vẫn còn tâm nguyện chưa thành là Bất Tử Ấn quyển giấu trong cốc và lời trăn trối của Nhạc Sơn. Hai việc đó, dù trực tiếp hay gián tiếp đều do Từ Tử Lăng hoàn thành cho nàng. Nhưng tạo hoá trêu ngươi, nàng lại làm Từ Tử Lăng thêm phần kiên quyết ngăn cản sự tránh thế của nàng. Vì vậy nên Thạch Thanh Tuyền mới nói: “Đừng bức bách người ta quá đáng”.

Từ Tử Lăng cuối cùng cũng đến tiểu cốc, thêm vào đó là Đại Minh tôn giáo lại đến xâm phạm. Tất cả đã khiến nàng đau khổ hạ quyết tâm rời khỏi nơi làm nàng không thể quên được quá khứ thương tâm này. Khúc tiêu lúc nãy nói lên tâm trạng từ chỗ buồn đau dần dần vượt lên nhẹ nhàng phiêu dật, chính là biểu thị cho ý nguyện muốn giải thoát khỏi thống khổ của nàng.

Giờ là lúc gã phải tranh thủ cơ hội cuối cùng này. Nếu như gã bỏ lỡ sẽ trở thành nỗi hận vĩnh viễn.

Từ Tử Lăng không những không buông tay, ngược lại còn giữ chặt hơn. Gã nhìn sâu vào mắt nàng, kiên quyết lắc đầu:

- Từ Tử Lăng ta sẽ không buông tay trừ khi Thạch Thanh Tuyền cho ta biết nàng sẽ đi đâu.

Thạch Thanh Tuyền lộ vẻ mệt mỏi do giằng xé nội tâm, thân thể vô lực. Nếu Từ Tử Lăng buông hai tay ra thì chắc chắn là nàng sẽ rơi xuống nước.

Trong tiếng thác nước dạt dào như khúc nhạc đầy âm sắc phong phú của thiên nhiên, Thạch Thanh Tuyền buồn bã hỏi:

- Chàng không sợ ta sẽ tuỳ tiện gạt chàng sao?

Từ Tử Lăng vừa thương vừa yêu, chút nữa thì không khống chế nổi mình mà hôn lên đôi môi thần thánh bất khả xâm phạm của nàng. Gã dịu dàng:

- Nàng sẽ không gạt ta đâu. Đúng không?

Thạch Thanh Tuyền cúi thấp đầu, cất tiếng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy:

- Chàng đã sớm biết chỗ đó rồi. Ài! Chàng đúng là oan gia, người ta bị chàng hại thật thảm.

Một luồng máu nóng dâng trào lên tận đỉnh đầu làm Từ Tử Lăng toàn thân tê dại. Nỗi vui mừng đến điên khùng dâng lên tận óc khiến trời đất như xoay chuyển quay cuồng.

Nơi mà Thạch Thanh Tuyền nói tới chính là toà thạch ốc hoang phế gần Dạ Đế Miếu. Năm trước, lần đầu tiên Từ Tử Lăng gặp gỡ Thạch Thanh Tuyền, khi rời khỏi động dơi, nàng đã dẫn gã tới chỗ đó, để gã ngắm nhìn cảnh sắc xúc động lòng người khi nàng cách một bức mành trang điểm. Đó chính là nơi ẩn cư mà chỉ có hai người nàng và gã biết đến.

Thạch Thanh Tuyền từ U Lâm tiểu cốc tới đó, không những đối với Từ Tử Lăng tình riêng chưa dứt mà còn ngầm giấu ý vị thử thách.

Chỉ cần Từ Tử Lăng đi tìm nàng, bất kể chân trời góc bể, thì chắc chắn gã sẽ không bỏ qua nơi mà hai người gặp gỡ đó.

Hai bàn tay ngà ngọc của Thạch Thanh Tuyền mềm nhũn vô lực đặt lên khuôn ngực rộng rãi vững chắc của gã. Từ Tử Lăng chợt nhận ra mình đã ôm nàng vào lòng. Thạch Thanh Tuyền lại không hề kháng cự.

Gã cúi đầu nhìn xuống. Thạch Thanh Tuyền ngẩng mặt nhìn lên, my xinh khẽ nhíu, vẻ mặt lại bình tĩnh như mặt nước, nhẹ nhàng nói:

- Người ta nói có thể thật, có thể giả. Sau đám cây rừng rậm rạp ở trên đầu ngọn thác có một động huyệt thiên nhiên có thể thông tới một nơi bí mật khác trong dãy núi. Đó mới thực sự là nơi Thanh Tuyền trú ngụ. Chính vì thấy trong cốc lại có cốc nên Lỗ Đại sư mới xây dựng mấy gian nhà trúc, vốn định dùng làm nơi ông tránh thế sống đến già. Sau khi biết mẹ đã mang thai ta, ông mới tặng tiểu cốc cho mẹ. Sơn cốc trong cốc đó lại có một con đường khác để rời khỏi núi. Giờ Thanh Tuyền sẽ theo lối đó bỏ đi. Tử Lăng đừng nói gì nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại cho người ta. Thanh Tuyền không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng sẽ không bao giờ quên giờ phút này.

Từ Tử Lăng biết nếu mình còn bức bách nàng sẽ làm nàng coi thường, thậm chí có thể làm nàng phản cảm. Dù sao gã vẫn là một người tiêu sái tự nhiên, lần này gã tận lực “tranh thủ” đã là ngoại lệ của ngoại lệ.

Từ Tử Lăng tiêu sái buông tay ra, nhắm hai mắt lại.

Thạch Thanh Tuyền ghé sát môi gã, hôn nhẹ phớt qua một cái như chuồn chuồn điểm nước rồi tung mình đi mất.

---oOo---

Khấu Trọng một mặt đưa đại quân tiến về Đông Hải, mặt khác bí mật vận chuyển binh lính của Dương Công Khanh theo đường thuỷ tới. Sau hơn mười ngày vất vả, Dương Công Khanh đã đưa quân đội tới an trí ở một doanh trại bí mật được xây dựng dự phòng gần Lương Đô. Lão cùng Ma Thường cũng tới đó gặp Khấu Trọng, đồng thời đem tới tin xấu là Trịnh Châu bị chiếm.

Trong nội đường, Ma Thường nói:

- Vương Thế Sung binh bại như núi đổ, lần lượt từng thành đầu hàng Lý Thế Tích. Quách Khánh ở Quản Châu đầu hàng đã sớm làm nhân tâm các thành mặt đông Hổ Lao hoảng hốt. Tên thỏ đế Vương Huyền Ứng lại không đánh mà lui, khiếp sợ rõ ràng. Vì vậy Lý Thế Tích có cơ hội tiến quân áp sát Vinh Dương. Tướng thủ thành Vinh Dương là Nguỵ Lục làm sao chấp nhận hy sinh vô vị cho Vương Thế Sung được, vì thế khi hắn đầu hàng thì không ai trách hắn.

Khấu Trọng trong lòng cười khổ. Lá gan của hai cha con Vương Thế Sung và Vương Huyền Ứng chắc là làm bằng thứ gì đó. Vương Thế Sung ở Từ Giản chưa phân thắng bại đã rút lui. Cha chó sinh con chó. Vương Huyền Ứng càng tiến bộ hơn cha của hắn, chưa đánh đã lùi, chẳng khác gì đem cả một dải thành trì dâng tặng cho Lý Thế Tích.

Dương Công Khanh nói:

- Tình cờ là Vương Thế Sung phái Trương Chí đến Vinh Dương với ý đồ điều quân viện trợ Hổ Lao lại bị Nguỵ Lục bắt sống giao cho Lý Thế Tích. Hắn còn hiến kế cho họ Lý, nói Trương Chi là người truyền mệnh do Vương Thế Sung chỉ định nên rất hiểu rõ Vương Thế Sung. Chỉ cần thuyết phục Trương Chí nguỵ tạo thủ lệnh của Vương Thế Sung đem tới Trịnh Châu, lệnh cho tướng thủ Trịnh Châu là Vương Yếu Hán và Trương Từ Bảo buông bỏ Trịnh Châu rút quân về Hổ Lao là lập tức có thể phục binh trên đường, một đòn tiêu diệt.

Ma Thường tiếp lời:

- Trương Chí quả nhiên làm theo. Vương Yến Hán sau khi nhận tin không hề nghi ngờ, ai ngờ trên đường bị Lý Thế Tích đánh úp, lại nghĩ Hổ Lao khó mà giữ được nên mới quyết ý đầu hàng. Trước tiên hắn chém chết người trung thành một lòng với Vương Thế Sung là Trương Từ Bảo, rồi mở cửa hàng nhà Đường. Hiện giờ những trọng trấn quân sự mặt đông Hổ Lao đã mất hết, Hổ Lao biến thành một toà thành cô độc. Vương Huyền Ứng chắn chắn là không thể giữ được bao lâu nữa.

Dương Công Khanh nhíu mày hỏi:

- Hổ Lao sắp thất thủ đến nơi rồi. Lý Thế Dân sẽ trực tiếp đánh phá Lạc Dương. Thiếu Soái có phương pháp ứng phó nào không?

Ma Thường thần sắc ngưng trọng nói:

- Tình thế đối với chúng ta vô cùng bất lợi. trước khi quân Đường xuôi Đông thì không một ai tưởng nổi Lý Thế Dân có thể trong hai tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn cô lập Lạc Dương.

Khấu Trọng dẫn họ vào trong phòng hội nghị. Trong phòng có một chiếc bàn gỗ lớn rất chắc chắn hình vuông. Trên mặt bàn có một mô hình lập thể chế tạo bằng đất sét, dựng theo trục của Vận Hà. Hai bên bờ Vận Hà có những khối lớn nhỏ khác nhau đại biểu cho các thành trì hoặc huyện trấn, núi sông rừng rú đều rõ ràng.

Khấu Trọng cười nhẹ:

- Đây là cái ta học trộm được từ Đậu Kiến Đức. Lão xuất thân từ thợ thủ công, kỹ thuật siêu quần. Ta đương nhiên không có bản sự như lão. Ta thám thính, đo đạc, Trần Lão Mưu vẽ lại, rồi cho thợ lành nghề chế tạo mô hình.

Dương Công Khanh và Ma Thường ngạc nhiên đến mức trợn mắt nhìn nhau, không tưởng nổi Khấu Trọng lại có thể cẩn thận chi li đến thế.

Khấu Trọng đứng trước đồ hình địa thế lập thể phân tích:

- Từ kênh Thông Tế đi xuống phía Nam sẽ vào Hoài Thuỷ. Nếu chúng ta dùng Phi Luân chiến thuyền xuất phát từ Lương Đô, men theo kênh Thông Tế xuôi dòng đi xuống, thì chỉ một đêm có thể vào Hoài Thuỷ. Giả sử tiếp tục đi theo Hoài Thuỷ sang phía Đông thì có thể thông qua Vận Hà xuôi Nam tới thẳng Giang Đô. Trong tình hình đó, mấu chốt phòng thủ của Lý Tử Thông là hai toà thành Chung Ly và Cao Bưu. Lý Tử Thông hiểu rõ điều này nên mới bố trí trọng binh và đóng thuỷ sư thuyền đội ở hai thành này, đề phòng chúng ta đánh úp Giang Đô. Nếu sau khi vào Hoài Thuỷ, chúng ta tiến sang phía Tây đánh Chung Ly thì địch nhân ở Cao Bưu có thể tới cứu viện. Còn nếu chúng ta xuôi Đông đánh phá Cao Bưu thì tình thế càng nguy hiểm vì Chung Ly và Giang Đô có thể giáp kích chúng ta từ hai mặt Nam Bắc. Vì thế, Chung Ly, Cao Bưu và Giang Đô hình thành một khu vực tam giác sắt không thể phá nổi.

Dương Công Khanh và Ma Thường gật đầu đồng ý vì Chung Ly ở phía Tây nơi kênh Thông Tế và Hoài Thuỷ giao nhau, giống như miệng chó chực chờ đường qua Vận Hà tới Giang Đô và Cao Bưu. Vì thế nên nếu không cứu Chung Ly mà chỉ thủ ở Cao Bưu thì so với tự sát không khác gì. Cao Bưu lại nằm ở chỗ tất phải đi qua nếu muốn tới Giang Đô nên Chung Ly, Cao Bưu có thể hỗ trợ lẫn nhau, hình thành một tuyến phòng ngự chiến lược quan trọng nhất ở mặt bắc Giang Đô.

Ma Thường hỏi:

- Nếu theo đường biển vào Trường Giang đánh úp Giang Đô thì sao?

Khấu Trọng đáp:

- Thế lại càng không được. Giang Đô nằm ở bờ đông bắc Trường Giang, bờ bên kia có một trọng trấn quân sự khác là Duyên Lăng. Hai toà thành lớn nhỏ này phối hợp như môi với răng. Bất kể chúng ta đánh úp thành nào thì Lý quân cũng sẽ vượt sông ứng cứu. Chúng ta trước sau thụ địch, chỉ còn cách giằng co. Đến khi địch nhân từ Chung Ly, Cao Bưu mau chóng về cứu viện thì chúng ta chỉ sợ không còn một ai có thể chạy ra ngoài biển nữa.

Dương Công Khanh đau đầu hỏi:

- Theo như tình thế trước mắt, chúng ta tất phải trước hết lấy được Chung Ly, sau đó mưu lấy Cao Bưu thì mới có cơ hội uy hiếp Lý Tử Thông ở Giang Đô. Chung Ly có bao nhiêu quân?

Khấu Trọng thản nhiên đáp:

- Quân phòng thủ kể cả thuỷ sư ước chừng từ ba tới bốn vạn người. Chủ soái là Tử Hiếu Hữu, là đại tướng hàng đầu của Lý Tử Thông. Có thể thấy Lý Tử Thông trọng thị thế nào đối với Chung Ly.

Ma Thường tặc lưỡi hỏi:

- Chúng ta có năng lực đánh chiếm Chung Ly không?

Khấu Trọng cười nhẹ đáp:

- Vì thế nên chúng ta phải dùng kế. Chỉ cần gạt cho Lý Tử Thông cho rằng chúng ta theo đường biển chạy về Hải Nam, phái binh chia theo Vận Hà và đường biển tấn công thì chúng ta sẽ có cơ hội lợi dụng, trước tiên đánh chiếm Chung Ly.

Tiếp đó, gã đem kế hoạch nói ra, lại cho hai người biết đảo Hải Nam đã rơi vào tay Tống Khuyết.

Dương Công Khanh than:

- Nói đến kỳ chiêu dụng binh thì thiên hạ không ai qua được Thiếu Soái. Nếu ta là Lý Tử Thông thì cũng rất có thể trúng kế.

Ma Thường hỏi:

- Đến giờ, Lý Tử Thông có phản ứng gì?

Khấu Trọng vui vẻ đáp:

- Cứ theo như thám tử báo về thì Lý Tử Thông đang điều thuỷ sư từ Cao Bưu đến Chung Ly, mặt khác lại tập kết thuỷ sư thuyền đội ở Giang Đô, trưng dụng cả thuyền dân. Hay nhất là hắn tuyệt không biết chúng ta bí mật tới đây, càng không biết sự tồn tại của hai mươi tám Phi Luân chiến thuyền. Bây giờ ta hành động vô cùng cẩn thận, rời khỏi Thiếu Soái phủ luôn đeo mặt nạ, toàn tâm toàn ý đợi Lý Tử Thông đến đánh. Ta dám bảo đảm quân Chung Ly của Tả Hiểu Hữu đến được mà không về được. Khi một cánh quân khác của Lý Tử Thông vẫn còn ở trên biển chịu sóng gió thì chúng ta xua quân tới Cao Bưu. Sau khi ổn định trận cước sẽ đánh lấy Giang Đô. Khi đó thì Lý Thế Dân còn đang khổ sở công đả Lạc Dương chỉ còn cách trừng mắt lên mà nhìn chúng ta. Giang Đô nếu đã là của Khấu Trọng ta thì Trầm Pháp Hưng chỉ còn một trong hai lựa chọn là diệt vong hay đầu hàng mà thôi. Hà hà.

Dương Công Khanh và Ma Thường đều cảm thấy việc này có thể thành công nên tinh thần phấn khởi.

Lúc này, Hư Hành Chi thần sắc trầm trọng đến báo Quế Tích Lương và Hạnh Dung cầu kiến.

Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:

- Bọn họ biết ta vẫn còn ở Lương Đô sao?

Hư Hành Chi lắc đầu đáp:

- Theo ta thấy thì họ chỉ đến thăm dò thôi. Chúng ta có nên cự tuyệt họ, nói Thiếu Soái đã đến Đông Hải không?

Khấu Trọng mười phần tin tưởng nói:

- Họ là là bằng hữu từ nhỏ của ta, không có vấn đề gì đâu. Ta sẽ gặp họ trong nội đường.

Hư Hành Chi muốn nói lại thôi, rồi cũng lĩnh mệnh đi ra.

Khấu Trọng nhìn Dương, Ma hai người nói:

- Ta đi xem họ có chuyện gì rồi sẽ quay lại cùng hai vị nghiên cứu chi tiết.

Bước khỏi cửa lớn của phòng hội nghị, Khấu Trọng nhớ lại thần sắc Hư Hành Chi vừa rồi rõ ràng là phản đối gã gặp Quế, Hạnh hai người, sợ tiết lộ bí mật quân sự là gã vẫn đang ở Lương Đô.

Quế Tích Lương và Hạnh Dung liệu có bán đứng mình không?

Khấu Trọng bật cười, lắc đầu cho quên ý nghĩ đáng cười đó đi. Trước hết không nói giao tình giữa các bên, chỉ riêng chuyện lợi hại được mất của việc Lý Tử Thông chống lưng cho Thiệu Lệnh Chu thì hai người đã đứng về phía gã rồi.

(

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK