- Tiểu đệ có việc phải đi! Hẹn Mạc tiên sinh lúc nữa cùng uống rượu nghe hát, tiểu đệ xin được làm chủ.
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:
-Mai chưởng môn phải đi đâu vậy?
Thường Hà vừa cười vừa xen vào:
- Nào phải Mai chưởng môn phải đi đâu, chẳng qua là có chỗ ngồi đặc biệt nên tạm thời phải chia tay chúng ta vậy.
Mai Tuần cất tiếng cười lớn rồi quay mình bước đi.
Thường Hà kéo Khấu Trọng đi lại gần phía bàn chủ tọa, hạ giọng giải thích:
- Ở nơi này Kiến Thành thái tử có tám ghế, Tần Vương có sáu ghế, còn Tề Vương được sắp xếp bốn ghế. Đây là những vị trí tôn quý nhất, Mai Tuần chính là ngồi ở chỗ Tề Vương đó.
Khấu Trọng giờ đã minh bạch, nói:
- Chắc là tiểu đệ cùng Thường Hà đại gia cùng ngồi ở chỗ của Thái tử Điện hạ rồi. Có phải vậy không?
Thường Hà cười đáp:
-Lão ca ngươi thì lại là tân khách đặc biệt, được ngồi ở chỗ của Hoàng thượng cơ, đi nào!
Khấu Trọng vừa tiến lại ghế ngồi ở hàng thứ ba, hai đại quan ngồi đó liền đứng dậy chào:
-Mạc tiên sinh, mời ngồi!
Khấu Trọng định thần nhìn kĩ, hóa ra là Lưu Chánh Hội cùng vị quan ở Ngoại Sự Tỉnh là Ôn Ngạn Bác, người mà hôm nay gã đã gặp ở Tứ Phương lâu, liền lập tức đáp lễ.
Lưu Chánh Hội tự mình giới thiệu với gã các quan khách ngồi đó, tất cả đều là những người đứng đầu các bộ hoặc các địa phương của Đại Đường.
Khấu Trọng ngồi xuống giữa Lưu Chánh Hội và Thường Hà, bỗng thấy ở đó vẫn còn hai ghế chưa có ai ngồi.
Trong lúc đàm luận dăm câu ba điều với mọi người, Khấu Trọng không kìm được hỏi:
- Còn ai vẫn chưa tới vậy?
Lưu Chánh Hội cười đáp:
- Việc đó thì phải hỏi lão Ôn kia mới biết được.
Ôn Ngạn Bác nói:
- Đó là khách ngoại quốc quan trọng, theo lễ mà nói thì chúng ta nên chờ họ, không nên để họ phải đợi. Tiểu đệ phải ra đây một chút.
Khấu Trọng vẫn chưa yên tâm, ghé sát lại gần Thường Hà hỏi:
- Loại yến hội này thật khiến người ta buồn bực muốn chết, rốt cuộc đến lúc nào thì mới ra ngoài chơi được?
Thường Hà cũng nhỏ giọng đáp:
- Ta vốn tưởng huynh được bố trí ngồi ở chỗ Thái tử Điện hạ, chỗ đó có khi còn trốn ra được, hiện tại thì...
Lưu Chánh Hội thấy hai người chụm đầu lại thì thầm, tò mò hỏi:
-Có chuyện gì thế?
Khấu Trọng cười khổ nói:
-Không có gì! Đại kế ra ngoài du ngoạn của tại hạ thế là đi tong rồi.
o0o
Chúng nhân trong Thiên Sách phủ cùng ngồi ở một chỗ, bao gồm Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, vợ chồng Lý Tịnh, Bàng Ngọc, La Sỹ Tín, Lưu Đức Uy.
Ở đó vẫn còn bốn chỗ chưa có ai ngồi, không biết là chỗ của ai. Từ Tử Lăng không giống Khấu Trọng, tuy trong lòng thầm thắc mắc nhưng cũng biết là mình không nên hỏi.
May mắn là Trưởng Tôn Vô Kỵ không ngồi cạnh gã, nếu không lại phải trả lời những câu hỏi bất ngờ của y rồi.
Trong lúc một thái giám đang rót rượu vào cốc của gã, thì chợt nghe tiếng Bàng Ngọc than thở bên cạnh:
- Không hiểu tối nay ai có diễm phúc được ngồi cạnh Tú Phương tiểu thư nhỉ?
Hiện tại, trong đại điện đã đầy đủ khách mời. Vì đây là buổi yến hội được tổ chức trong cung đình nên người người đều tỏ vẻ trang trọng, không dám lớn tiếng cười nói huyên thuyên, không khí đầy vẻ khắc chế nghiêm túc.
Hồng Phất Nữ nhẹ giọng cười đáp:
- Theo ta suy đoán, trong lòng Tú Phương đã có nơi có chốn, Ngọc công tử si tâm vọng tưởng rồi!
Chúng nhân ngồi đó bất đồ đều động dung, thần sắc lộ vẻ ghen tỵ.
“Ngọc công tử” chính là biệt hiệu của Bàng Ngọc trong Thiên Sách phủ, hắn nghe thế liền vội nói ngay:
- Người đó quả thật khiến cho người khác phải ghen tỵ với sự may mắn của hắn. Nếu biết được hắn là ai, chỉ cần bổn công tử tung tin này ra, đảm bảo sẽ có nhiều người muốn lấy cái mạng của hắn.
Hồng Phất Nữ nói:
- Tên của người này vô cùng bí mật, thứ cho Hồng Phất không thể tiết lộ, bởi thật sự ta cũng chỉ đoán mò thôi.
- Tại hạ không có diễm phúc được lọt vào mắt xanh của Tú Phương tiểu thư, nhưng thật lòng rất quan tâm đến chung thân hạnh phúc của tài nữ này. Không hiểu đại tỷ đoán người trong mộng của Tú Phương là ai vậy?
Hồng Phất Nữ ngần ngừ một lát rồi lên tiếng:
- Hôm qua Hồng Phất vào Thượng Lâm Uyển để thăm nàng ấy, thấy nàng ta đang viết trên giấy mấy câu:
”Trường tương tư
Trường tương ức
Châu lệ phân phân thấp khỉ la
Thiếu niên công tử phụ ân đa”
Tạm dịch:
“Nhớ nhau hoài
Nhớ nhau mãi
Lệ rơi nhạt má hồng
Thiếu niên công tử có biết không?!”
Những câu thơ này, được nàng viết đi viết lại mười mấy lần. Khi thấy ta đến, nàng vội vàng vơ những tờ giấy đó cất đi. Nếu trong lòng không phải đang tương tư sầu khổ, sao có thể như vậy được?
Bàng Ngọc nói:
- Đa tạ đại tỷ đã chỉểm. Những lời thơ như vậy tuyệt không phải dành cho tiểu đệ rồi.
Đột nhiên Lý Tịnh lên tiếng:
- Xem ai đến kìa!
Chúng nhân đều dõi theo ánh mắt của y, liền thấy một nhóm người đang ngang nhiên lên điện, hai người đi giữa chính là Đông Đột Quyết Khang Sao Lợi cùng đại Long đầu của Kinh Triệu Liên Minh là Dương Văn Can. Dương Văn Can hiển nhiên rất nổi danh trong những người quyền quý ở Trường An, chỉ thấy hắn không ngừng chào hỏi những quan lại đang ngồi ở hai bên.
Đi cùng với họ còn có Đại Tiên Hồ Phật cùng con gái Hồ Tiểu Tiên, không thể tưởng tượng được kỳ nữ nức danh đổ giới này cũng được mời.
Mỹ mục của Hồ Tiểu Tiên cũng đang hướng tới Từ Tử Lăng, đôi môi của nàng nở nụ cười mê hồn, thần thái có vẻ u uất.
La Sĩ Tín ngồi cạnh Từ Tử Lăng thấy vậy hỏi:
- Mạc lão sư biết Hồ Tiểu Tiên à?
Từ Tử Lăng cảm thấy ngại ngùng, hàm hồ đáp:
- Mới chỉ gặp có một lần thôi!
Hồng Phất Nữ lúc này ấn nhẹ vào Lý Tịnh, nói:
- Thế Tích và phu nhân cũng đến kìa!
Từ Tử Lăng nghe vậy, trong lòng không khỏi chấn động, bất giác trong lòng thầm kêu khổ, vội đưa mắt nhìn ra cửa điện. Quả nhiên, Lý Thế Tích đang cùng Trầm Lạc Nhạn với dáng vẻ yểu điệu bước vào.
o0o
Trong lòng hết kiên nhẫn, Khấu Trọng bèn hướng tới Lưu Chánh Hội hỏi về kiến trúc của Mã kiều, vừa được vài câu đã thấy tất cả mọi người đều đứng dậy. Gã đang thắc mắc, không biết có chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy Trần công công, người phụ trách buổi yến tối nay, dẫn người ngọc Thượng Tú Phương vào và tự tay sắp xếp, dọn dẹp chỗ ngồi cho nàng. Chúng nhân gần đó thần sắc đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Khấu Trọng bừng tỉnh, vội vàng theo chúng nhân đứng dậy nghênh đón nàng, trong lòng thầm nghĩ Thượng Tú Phương lại được xếp ngang hàng với đại quan, cự phú ở đây, quả thật là có mị lực.
Trần công công tự tay kéo ghế cho Thượng Tú Phương, mời nàng ngồi xuống, bỗng nhiên Thượng Tú Phương nói:
- Tú Phương có lời yêu cầu này, có thể cho tiểu nữ ngồi cạnh Mạc tiên sinh được không? Tiểu nữ muốn hỏi Mạc tiên sinh mấy vấn đề trong y học.
Nếu đổi lại Khấu Trọng là một nhân vật phong lưu như Bàng Ngọc hoặc Hầu Hy Bạch, chúng nhân đều đoán thần nữ hữu tâm. Bất quá Khấu Trọng đang ở trong cái lốt thần y xấu xí, tự nhiên không có ai hoài nghi về phương diện đó cảLưu Chánh Hội đứng dậy nhường chỗ, lập tức có hai tiểu thái giám tiến đến mang ghế cho Thượng Tú Phương. Nàng an nhiên đến bên cạnh Khấu Trọng ngồi xuống, mọi người cũng lần lượt quay trở về chỗ ngồi của mình.
Thường Hà ghé tai Khấu Trọng cười nói:
- Lão huynh ngươi phải cẩn thận đấy! Nếu không là không giữ được đồng thân đâu.
Khấu Trọng chỉ có thể cười khổ mà đáp lại hắn.
Thượng Tú Phương sau khi ngồi xuống thì thành đích ngắm của chúng nhân, kể cả Thường Hà. Người người đều hướng tới nàng nói những câu khen ngợi, nhưng nàng vốn thông minh miệng lưỡi lanh lợi, không làm phật lòng người nào cả.
Khấu Trọng chỉ im lặng, thỉnh thoảng liếc về cửa điện thì thấy trước sau Lý Mật, Vương Bá Đương, Hoảng Công Thác và Khả Đạt Chí cùng tiến vào điện.
Đến khi gã thấy Đông Minh công chúa Đơn Uyển Tinh cùng phu tế là Thượng Minh tiến vào điện thì Thượng Tú Phương cũng đã thoát được mọi người, ghé vào tai hắn cất tiếng ôn nhu:
- Mạc tiên sinh có biết tại sao Tú Phương lại muốn ngồi cạnh ngài không?
Khấu Trọng trong lòng chấn động, chỉ biết thấp giọng hỏi lại:
- Thật sự không biết nguyên nhân vì sao?
Chúng nhân ở đó đều tưởng họ đang thảo luận vấn đề gì trong y học, tất cả đều không quấy nhiễu nữa, liền quay ra nói chuyện với nhau.
Thượng Tú Phương nói:
- Đó là vì Tú Phương đặc biệt yêu cầu như vậy. Ôi! Con người chàng đó! Lừa thiếp đến khổ!
Khấu Trọng trong lòng kịch chấn, ngạc nhiên nhìn nàng.
Thượng Tú Phương nở nụ người mê hồn, làm như không có chuyện gì, dịu dàng hỏi:
- Mạc thần y có trị được bệnh của Tú Phương không?
Khấu Trọng vẫn chưa minh bạch hàm ý của nàng khi nói “lừa thiếp đến là khổ” là gì, chỉ biết cười khổ đáp:
- Tú Phương tiểu thư đã có lệnh, tiểu nhân không dám không tuân. Bất cứ khi nào tiểu thư cần người, tiểu nhân sẽ lập tức đến bái kiến.
Thượng Tú Phương cười yêu kiều, thần sắc câu hồn nhiếp phách, đôi mắt lấp lánh nhìn vào gương mặt xấu xí của gã, ghé sát lại gần, hơi thở ấm áp thơm tho như hoa lan, nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn:
- Tân xuân giai tiết, Thiếu soái tới Thượng Lâm uyển cùng Tú Phương đón năm mới được không? Lần này không được lỡ hẹn đó!
Khấu Trọng tức thì cảm thấy choáng váng, hoàn toàn không hiểu được đã lộ ra nhược điểm ở chỗ nào đề nàng biết được chân tướng của mình, vội nói:
- Tiểu nhân đâu dám không tuân mệnh!
Lúc này Ôn Ngạn Bác đã quay lại, đi theo là mậu dịch Sứ giả của Đông Đột Quyết, Mạc Hạ Nhi.
Âm nhạc bắt đầu cất lên.
Đại Đường Hoàng đế giá đáo, gần nghìn tân khách lập tức đứng dậy cung nghênh.
o0o
Từ Tử Lăng bỗng cảm thấy muốn đất nứt toác ra để gã chui vào mà trốn.
Thì ra bốn chỗ ngồi chưa có ai ngồi đó là để dành cho phu thê Lý Thế Tích (Từ Thế Tích được đổi thành họ Lý, họ vua), Trầm Lạc Nhạn và phu thê Đơn Uyển Tinh, Thượng Minh.
Nghe thấy người ta xưng tụng “phò mã gia”, Từ Tử Lăng hiểu chuyện chung thân của Đông Minh công chúa Đơn Uyển Tinh đã an bài, nàng đã “nạp” Thượng Minh làm chồng. Chợt hiểu tại sao ở lần gặp trước, nàng ta vô cùng cẩn trọng, nói chuyện không lộ ra tư tình nam nữ gì cả.
Mỹ mục của Trầm Lạc Nhạn chăm chú nhìn vào đôi mắt của gã, mặc dù thần tình vẫn giả như không để ý gì đến gã, nhưng Từ Tử Lăng có thể khẳng định nàng đã nhìn ra gã là Từ Tử Lăng.Đơn Uyển Tinh cố nhiên nghi ngờ gã có liên quan đến “Ung Tần”, nhưng không thể khẳng định, nhãn thần cứ nhìn gã đăm đăm, khiến gã ngồi cũng không yên.
Tuy nói Từ Tử Lăng và hai nữ nhân này chưa phát sinh quan hệ thật sự gì, cũng chưa từng đàm tình thuyết ái, lại sớm biết hoa đã có chủ; nhưng giờ lại ngồi đối diện nhau, nhìn hai nàng thành đôi thành cặp, trong lòng gã chợt có cảm giác khó chịu rất kỳ quái chỉ có mình gã biết.
May thay lúc này Lý Uyên cùng với phi tần, ba hoàng tử cùng các hoàng thân quốc thích tiến vào, theo sau là hàng trăm cận thần tiền hô hậu ủng, khiến người người đều chú ý, gã tạm thời thoát được tình cảnh trớ trêu này.
Trong số phi tần của Lý Uyên, Từ Tử Lăng chỉ biết có Đổng Thục Ni, đi ngay sau Duẫn Đức phi và Trương tiệp dư, với diễm sắc hoa nhường nguyệt thẹn, nổi bật trong đám mỹ nữ, chẳng trách nàng được Lý Uyên cực kỳ sủng ái.
Trong số các hoàng tử, chỉ có Lý Kiến Thành mang theo phi tần của mình. Đi ngay sau đám người Kiến Thành là Lý Thế Dân, tiếp đó là Lý Nguyên Cát, sau cùng là Lý Thần Thông, Lý Nam Thiên và các thành viên trong khác trong Lý phiệt.
o0o
Từ khi Lý Tú Ninh vào điện mục quang của Khấu Trọng không rời khỏi nàng. Điều khiến gã đau đớn nhất là Sài Thiệu công nhiên đi cùng nàng, cho thấy danh phận đã định, mọi chuyện đã an bài.
Sau khi những người của Lý phiệt đã ngồi vào ghế chủ tọa, quần thần tân khách trong điện, được hai vị đại thần thân cận nhất của Lý Uyên là Lưu Văn Tĩnh cùng Bùi Tịch dẫn đầu, hướng tới Lý Uyên cùng chúc rượu ba lần, không khí trong điện đột nhiên sôi nổi hẳn lên.
Lý Uyên nói vài lời bảo mọi người không cần phải giữ lễ, cuộc vui liền lập tức bắt đầu, hơn trăm danh ca vũ kỹ do Kỷ Thiến dẫn đầu như đàn hồ điệp từ trong hậu điện tiến ra, cổ nhạc du dương, bắt đầu ca múa.
Nổi bật ở giữa đoàn ca kỹ chính là Kỷ Thiến, trong đám ca đông đảo như vậy nhưng tư thái nhẹ nhàng duyên dáng của nàng vẫn nổi bật lên. Nàng cất tiếng hát trong trẻo, các ca nữ khác cùng hòa theo, thanh âm tuyệt mỹ, tuy chưa thể so sánh với phong cách đặc biệt của Thượng Tú Phương, nhưng cũng có phong vận riêng, quả đúng là danh kỹ tài danh bậc nhất của Trường An.
Tiếng ca uyển chuyển, phiêu đãng của Kỷ Thiến làm động lòng người, lại thêm tư sắc khuynh quốc khuynh thành, nhất thời chúng nhân trong điện, kể cả Lý Uyên đều không thể rời mắt khỏi nàng được.
Khấu Trọng nhìn qua Kỷ Thiến, không kiềm chế được cũng tạm quên đi nỗi sầu do Lý Tú Ninh mang lại. Gã đang nhìn đến như say như mê, bỗng bên tai vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của Thượng Tú Phương:
- Mạc tiên sinh phải chăng đã động lòng rồi?
Khấu Trọng chợt bừng tỉnh, cảm thấy hương thơm đậm đà trên người mỹ nữ này, không kịp nghĩ gì đã thuận miệng đáp trả:
- Chỉ có mình Tú Phương tiểu thư, mới khiến tiểu đệ độ
Thượng Tú Phương ngạc nhiên, mặt hoa chợt hồng lên, liếc gã một cái, nhỏ nhẹ nói:
- Lại lừa người ta rồi!
Lần này đến phiên Khấu Trọng ngạc nhiên, thầm nghĩ không chừng Thượng Tú Phương đã chấm trúng mình, nếu không sao lại tỏ ra thần sắc si mê như vậy, lại dùng khẩu khí đó để nói chuyện với gã.
Mọi người hiện đều chăm chú hân thưởng ca vũ, không ai để ý đến khúc nhạc mới phát sinh giữa gã và nàng.
Kỷ Thiến ca lên rằng:
”Hoa ngạc lâu tiền vũ lộ tân
Trường An thành lý thái bình nhân
Long hàm hỏa thụ thiên trọng diễm
Kê đạp liên hoa vạn tuế xuân
Đế cung tam ngũ hí xuân thai
Hành vũ lưu phong mạc đố lai
Tây vực đăng luân thiên ảnh thụ
Đông hoa kim khuyết vạn trọng khai”
Tạm dịch:
”Hoa lạc ngoài hiên mưa ướt sân,
Trường An ca khúc thái bình nhân
Rồng mây rực rỡ trời cao rộng,
Hoa nở trần gian mãi mãi Xuân
Hoàng cung vui đón tiết Xuân sang,
Mưa nhẹ gió bay khắp nẻo đàng.
Cảnh sắc trời Tây ngàn xưa cổ,
Hoa nở phương Đông vạn xóm làng”
Tiếng hát vừa dứt, đèn nến trong điện phụt tắt, trên tay mỗi ca kỹ liền xuất hiện một cái đèn lồng sặc sỡ, ánh sáng tỏa ra cũng nhảy múa theo người, không gian trong đại điện biến hóa không ngừng theo ánh lửa, người người xem ca vũ đều như say như mê.
Khi đèn đóm trong điện sáng trở lại, đoàn ca vũ kỹ đã rút khỏi đại điện từ lúc nào.
Những tiếng tán thưởng nổi lên ồn ào khắp nơi.
Vị đại thần ngồi kế bên Khấu Trọng vừa vỗ tay vừa hướng tới Thượng Tú Phương tán tụng:
- Tú Phương tiểu thư biên đạo ra vũ khúc này thật sự tinh diệu tuyệt luân, khiến mọi người bội phục.
Khấu Trọng giờ đã hiểu tại sao Thượng Tú Phương lại có mặt ở Thượng Lâm uyển, nguyên do là nàng phụ trách huấn luyện đoàn ca kỹ biểu diễn vũ khú
Thượng Tú Phương vội lên tiếng đáp tạ, nói mấy lời khiêm tốn.
Lúc này, cao lương mỹ vị đã được dọn lên, rượu cũng được rót đầy chung, nhất thời không khí nhiệt náo bao trùm khắp mọi chỗ.
Tiếp đó Lý Uyên hướng tới chúng nhân chúc rượu, mọi người cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.
Phía dưới kia, Từ Tử Lăng trong lòng chợt có cảm giác, Đại Đường thanh thế như mặt trời trên cao, dạ yến tối nay thật sự thể hiện khí thế cao tuyệt đó. Nếu như trong Đường thất không có tranh đấu quyền lực, thì Đại Đường quả thật là có cái thế thùy dữ tranh phong, không thể đối chọi lại được.
Sau khi rượu được ba tuần, ba trăm cấm quân vệ sỹ thân mang chiến giáp từ ngoài cửa tiến vào, bày thành các loại trận thế, tay cầm đao thương kiếm thuẫn, biểu diễn một loạt “binh trận” đẹp mắt để giúp vui.
So với vũ khúc tuyệt diệu trước đó, thì binh trận này lại có đầy vẻ dương cương, nhưng cũng khiến cho chúng nhân mê hoặc.
Màn biểu diễn “binh trận” vừa kết thúc, Lý Kiến Thành dẫn Lý Thế Dân, Lý Nguyên Cát cùng vương thân quốc thích hướng tới Lý Uyên chúc rượu, làm không khí càng lúc càng sôi nổi thêm.
Sau khi chúc rượu xong, Lý Kiến Thành vươn người dứng dậy, cao giọng nói:
- Đại Đường ta vốn khởi binh từ Thái Nguyên, đã trải qua nhiều lần chiến đấu, dùng võ để lập quốc, lại chiêu nạp được hiền tài bốn phương. Buổi tiệc tối nay, theo truyền thống của Đại Đường, không thể thiếu chuyện tỷ võ được. Bản điện hạ sẽ mở đầu, nay phái xuất Trường Lâm quân đô úy Khả Đạt Chí tướng quân, tiếp nhận khiêu chiến, chỉ điểm tới là dừng, bất kể thắng bại thế nào, hai bên đều được thưởng mười lượng hoàng kim để trợ hứng.
Trong điện lập tức tiếng hò la phấn khích nổi lên rầm rầm.
Từ Tử Lăng trong lòng thầm kêu, không ngờ chuyện tỉ võ lại đến nhanh như vậy.
Trước ánh mắt chúng nhân, Khả Đạt Chí vươn người đứng dậy, ngang nhiên bước tới trước điện, hướng tới Lý Uyên mà quỳ xuống.