Khấu Trọng giận dữ nói:
- Nếu như chúng ta đuổi theo sau Toa Phương, khẳng định có thể tìm được vị trí con thuyền bà ta ẩn thân, Kim Hoàn Chân mười phần hết chín là bị giam trên đó.
Chúc Ngọc Nghiên điềm đạm hỏi:
- Vậy sao Thiếu Soái không đuổi theo?
Khấu Trọng cười nhẹ đáp:
- Vì truy theo bà ta hiện giờ chỉ là hạ hạ chi sách, dù cho chúng ta tìm được con thuyền đó, trừ phi lập tức động thủ xông thẳng lên thuyền, nếu không sáng mai bọn họ nhổ neo rời đi, ẩn vào một nhánh sông hoặc một cái hồ bí mật nào đó thì việc truy đuổi theo của chúng ta chỉ phí công phu. Chi bằng lấy tĩnh chế động còn khôn ngoan hơn.
Chúc Ngọc Nghiên nhíu mày hỏi:
- Toa Phương hiển nhiên đã chịu nội thương không nhẹ. Với tác phong của Thiếu Soái ngươi, sao lại có thể bỏ qua cơ hội sát địch cứu người này?
Khấu Trọng than rằng:
- Hoàn toàn là vì lão nhân gia bà đó. Nếu bọn ta truy đuổi theo theo Toa Phương, mụ ta không đoán ra được quan hệ không bình thường giữa chúng ta mới là lạ.
Chúc Ngọc Nghiên cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm.
Sư Phi Huyên ôn nhu nói:
- Âm Hậu có kế hoạch gì không?
Chúc Ngọc Nghiên cẩn thận dò xét ánh mắt của nàng, gật đầu hỏi ngược lại:
- Phi Huyên có đề nghị gì?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong lòng bội phục sự đại lượng của Chúc Ngọc Nghiên. Vị cao thủ Ma môn này tuyệt không vì Sư Phi Huyên là đồ đệ của địch nhân hay là vì thân phận hậu bối của nàng mà thấy ngại ngần khi hỏi ý kiến.
Sư Phi Huyên vừa rồi đã nhìn thấy trước hành động tối nay không có kết quả gì một cách chính xác, chứng tỏ trí tuệ trác việt, khiến Chúc Ngọc Nghiên cũng phải xuống giọng nhẹ nhàng cầu nàng chỉ giáo.
Khấu Từ hai gã đều rất thích nghe Sư Phi Huyên nói chuyện, thích được ngắm thần thái mê nhân của nàng, lúc này cả hai đều đang nhìn nàng chăm chú.
Sư Phi Huyên đưa mắt nhìn về phía hướng Thạch Chi Hiên rời đi, nhẹ nhàng nói:
- Việc Âm Hậu không đuổi theo Thạch Chi Hiên tất nằm ngoài dự đoán của lão, khiến lão nghi thần nghi quỷ, khó mà an tâm.
Khấu Trọng nhíu mày nói:
- Có một điểm ta thật không hiểu, chuyện quan trọng nhất của Thạch Chi Hiên bây giờ là hấp thụ tà … à, không phải, là thánh khí của Xá Lợi, sau khi thành công mới quay về Trung Nguyên thống nhất lưỡng phái lục đạo. Vậy tại sao lão vẫn mạo hiểm mà dẫn dụ Âm Hậu bà đến đây? Phải chăng Thạch Chi Hiên không hề sợ chiêu “Ngọc Thạch Câu Phần” của bà?
Khóe miệng Chúc Ngọc Nghiên chợt lộ chút tiếu ý mang vẻ cay đắng, bà ta đáp:
- Vấn đề đó, trước khi nhìn thấy Thạch Chi Hiên tối nay ta thật sự không cách nào cho ngươi một câu trả lời chính xác. Nhưng thời khắc này ta đã có thể hiểu rõ, Thạch Chi Hiên đang lợi dụng ta.
Khấu Trọng chấn động nói:
- Ta hiểu rồi! Thạch Chi Hiên đang không ngừng hấp thụ thánh khí của Xá Lợi. Ôi mẹ ơi!
Chúc Ngọc Nghiên than rằng:
- Thạch Chi Hiên lợi dụng áp lực của ta để tạo một động lực cho chính mình. Cổ nhân có nói gặp nguy thường dũng cảm, cái cảm giác đang hãm thân trong hiểm cảnh, phải kiên cường từng bước tiến lên có thể khiến lão không còn phân tâm nhớ lại chuyện đau thương ngày trước.
Sư Phi Huyên nói:
- Phân tích của Âm Hậu đối với Thạch Chi Hiên vô cùng chính xác. Nếu Phi Huyên đoán không nhầm, tối mai Thạch Chi Hiên tất sẽ tiếp tục khiêu khích Âm Hậu, vì thế bọn ta không phải không có cơ hội thứ hai để liên thủ trừ khử lão.
Khấu Trọng cười hỏi:
- Thế giờ bọn ta nên về thành làm một giấc ngon lành chăng?
Sư Phi Huyên lại trách gã:
- Thiếu Soái hình như quên ước hẹn với Lão Thán giả rồi thì phải.
Khấu Trọng mỉm cười nói:
- Lão Thán giả làm sao mà có thể phân thân đến hai nơi hẹn khác nhau cùng một thời gian được? Toa Phương thì lại đang thụ thương, muốn đối phó với Sư tiểu thư cũng hữu tâm vô lực. Chúng ta tốt hơn là không nên mất công thêm lần nữa chứ.
Chúc Ngọc Nghiên nhíu mày hỏi:
- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?
Từ Tử Lăng giải thích một hồi, đoạn nói:
- Chúc Tông chủ mời cứ về thành nghỉ ngơi trước. Dù đã biết là sẽ uổng công một chuyến nhưng bọn ta cũng phải phó ước, để không khiến Lão Thán giả sinh nghi.
Chúc Ngọc Nghiên hơi tỏ vẻ do dự, sau đó lại quyết định nói ra:
- Xem hai tên tiểu tử ngươi suy nghĩ cho ta như vậy, ta cũng vì các ngươi mà tiết lộ vài tin tức vốn không truyền ra bên ngoài Ma Môn. Tích Trần từng đích thân nói với ta, ngoài Đại Tôn và Nguyên Tử thâm sâu khó dò ra, trên danh nghĩa võ công cao nhất ở Đại Minh Tôn Giáo là Toa Phương. Tuy vậy, hai người Liệt Hà trong Ngũ Minh Tử và “Độc Thủy” Vi Na của Ngũ Ma đều được Đại Tôn đích thân chân truyền, vì thế chắc cũng không dưới Toa Phương đâu. Nếu hai kẻ đó xuất mã, phối hợp với nhân thủ của chúng tuyệt đối không được xem thường.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Vậy mới hay chứ!
Chúc Ngọc Nghiên bật cười lớn:
- Ta suýt nữa quên mất là việc lo lắng thay cho Khấu Trọng ngươi có vẻ đã hơi thừa rồi! Các ngươi tự bảo trọng.
Nói xong tiến vào rừng sâu, nhanh chóng rời xa.
Mục quang của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tự nhiên quay sang nhìn Sư Phi Huyên, bộ dạng cả hai giống như đang đợi mệnh lệnh và phân phó của nàng.
Sư Phi Huyên hơi giận hỏi:
- Vì sao lại nhìn ta thế, hai người không phải thích nhất là tự tung tự tác sao?
Từ Tử Lăng gượng cười:
- Tiểu thư lại tính toán chuyện cũ rồi.
Trong lòng thầm nghĩ Từ Tử Lăng ta thích nhất là ngắm nhìn sắc thái nữ nhân này của nàng, chỉ khi Sư Phi Huyên bộc lộ phản ứng như thế này, gã mới cảm giác sâu sắc được nàng cũng là người có thất tình lục dục.
Khấu Trọng cười hi hi nói:
- Phi Huyên càng ngày càng xinh đẹp hơn.
Sư Phi Huyên hiển nhiên không có cách nào đối phó gã, thở ra nói:
- Có phải bây giờ chúng ta nên chia ra hành sự không?
Từ Tử Lăng nói:
- Chúc Ngọc Nghiên nói rất đúng, chúng ta không thể có ý khinh địch được.
Khấu Trọng nói:
- Hai địa điểm ước hội, chỉ cách nhau khoảng mười dặm, chỉ cần hai người đi chậm một chút, nếu ta đến điểm hẹn không thấy người nào thì có thể lập tức đuổi theo. Đến lúc đó dù cho Đại Minh tôn giáo tung toàn bộ lực lượng ra, bọn ta ít nhất cũng có thể tự bảo vệ đột vây, chỉ cần có thể quay lại thành nội là bình an đại cát rồi.
Sư Phi Huyên nói:
- Bọn chúng nhất định có phương pháp khiến ngươi phải lưu lại đó.
Khấu Trọng vỗ một cái vào Tỉnh Trung Nguyệt, cười nhẹ bảo:
- Thế thì phải hỏi người bạn già trên lưng tiểu đệ đây này. Ta sẽ hành động theo hoàn cảnh, tùy cơ ứng biến.
Từ Tử Lăng nói:
- Cứ làm vậy đi.
Khấu Trọng cười ha hả một tiếng, rồi cũng giống như Chúc Ngọc Nghiên biến vào rừng sâu, sau đó đi đến điểm phó ước.
---o0o---
Lúc này chỉ còn lại hai người Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên, không khí lập tức sinh ra những biến hóa rất vi diệu, cả hai đều trầm mặc một cách kỳ dị.
Sư Phi Huyên như muốn phá đi cái không khí “Vô thanh thắng hữu thanh” này, nhẹ giọng nói:
- Phi Huyên trước đây đã sớm trinh sát vị trí và hình thế của đình Kính Bạc. Tòa đình bằng đá này đứng nhìn ra hồ, một bên là rừng rậm, khá là kín đáo.
Từ Tử Lăng ngửa bàn tay ra, để phía trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu thư có thể vẽ vị trí của thạch đình ra đây, rồi chúng ta có thể phân ra phó hội.
Sư Phi Huyên hơi do dự, rồi đưa ngọc thủ tuyệt đẹp của nàng ra, dùng đầu ngón tay vẽ trên bàn tay Từ Tử Lăng hình trạng của hồ Kính Bạc, sau đó điểm một cái ở phía Bắc hồ, nói:
- Đây là vị trí doanh trại của Mã Cát.
Lại điểm chếch về phía Tây Bắc nói:
- Vị trí của đình Kính Bạc ở khoảng chỗ này, địa thế khá cao, không khó nhận ra đâu.
Nói xong thu ngọc thủ lại.
Từ Tử Lăng ngẩn ra nhìn bàn tay vẫn đang xòe ra của mình, trong lòng nổi lên một cảm giác rất kỳ diệu, hiểu rõ gã vĩnh viễn không thể quên được cảm giác ngây ngất khi ngón tay nàng vẽ lên bàn tay mình.
Đây cũng là lần đầu tiên gã cùng Sư Phi Huyên tiếp xúc “thân mật” như thế.
Sư Phi Huyên có vẻ hơi giận nói:
- Đã hiểu chưa vậy?
Từ Tử Lăng cuối cùng cũng rút tay về, trong lòng thầm nghĩ nếu lúc này nói với nàng “từ nay về sau sẽ không rửa tay nữa”, không biết vị tiên tử này đối với lời nói khinh bạc nhưng dũng cảm đó sẽ có phản ứng thế nào? Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong đầu gã mà thôi, không bao giờ có thể làm thế được.
Gã cười nhẹ đáp:
- Hiểu rõ vô cùng. Ngón tay của tiểu thư cũng rất ổn định và chuẩn xác giống như Sắc Không kiếm.
Sư Phi Huyên điềm đạm hỏi:
- Thủ chưởng của chàng cũng rất đặc biệt, có phải sau khi luyện Trường Sinh Khí biến thành như thế không?
Từ Tử Lăng tiêu sái nhún vai, làm như không có chuyện gì đáp:
- Sự thật ta cũng không rõ nữa, dường như là sau khi học hiểu Ấn Pháp xong, song thủ của ta mới bắt đầu có biến hóa. Bây giờ vẫn còn chút thời gian, chúng ta có thể nói chuyện tiếp vài câu chăng?
Sư Phi Huyên thở ra nhè nhẹ nói:
- Người ta không nghe có được không?
Từ Tử Lăng nghe vậy trong lòng cảm thấy hẫng hụt, thầm cảnh cáo mình tuyệt không thể coi Sư Phi Huyên là một nữ tử tục thế được, nếu làm thế nàng sẽ không coi trọng Từ Tử Lăng gã nữa, gật đầu đáp:
- Đương nhiên là được, mọi việc do tiểu thư quyết định.
Sư Phi Huyên hồi phục bình tĩnh, vẫn với vẻ điềm đạm cố hữu nói:
- Chàng nói đi.
Từ Tử Lăng tự nhiên có cảm giác muốn ôm nàng vào lòng, gã sợ hãi vội vàng đè nén ham muốn đó xuống, hít sâu vào một hơi hỏi:
- Lúc này tiểu thư có cảm giác gì đặc biệt không?
Sư Phi Huyên trầm mặc hồi lâu, ôn nhu nói:
- Chàng có nghe thấy âm thanh côn trùng rả rích không?
Từ Tử Lăng hơi ngạc nhiên, gật đầu đáp:
- Sau khi nàng đề tỉnh, ta bỗng nhiên phát giác mình như đứng giữa trung tâm của ngàn vạn côn trùng đang cất tiếng đồng ca. Âm thanh của bọn chúng tổ hợp với nhau tạo nên một thế giới phong phú tràn đầy các cung bậc cảm xúc, mỹ lệ đến mức khiến người ta cảm động. Kỳ quái nhất là trước đây ta hoàn toàn không để ý đến bọn chúng.
Sư Phi Huyên vui vẻ nói:
- Không ngại nói với chàng điều này, Phi Huyên thật sự rất thích cùng chàng nói chuyện. Tử Lăng huynh đối với chuyện này có lĩnh hội gì không?
Từ Tử Lăng cười khổ đáp:
- Lĩnh hội rất sâu sắc! Nếu một lần nữa gặp phải bài học phân ly, ta có thể sẽ có cách chống đỡ. Vấn đề là ái tình cũng giống như một cái bẫy, đã rơi vào rồi thì có thể vĩnh viễn sẽ không cách nào thoát ra để cảm nhận được những sự vật khác làm rung động lòng người bên ngoài hố bẫy.
Sư Phi Huyên tỏ vẻ thích thú:
- So sánh như thế thật là chính xác, có thể từ trong bẫy thoát ra ngoài hay không đều phải dựa vào nỗ lực và quyết tâm của cá nhân, ngoài ra còn phải xem chàng có coi ái tình là mục tiêu cuối cùng của đời mình không nữa. Tất cả những sự việc phát sinh trong nhân thế này cũng chỉ là một bộ phận trong vũ trụ vô thường mà thôi.
Từ Tử Lăng cười lớn:
- Tiểu thư nếu tự đem mình hãm thân vào cạm bẫy ái tình, sau đó lại từ đó thoát ra ngoài, không hiểu có thể ‘phá trước lập sau’ để đạt đến cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh chăng?
Khóe môi Sư Phi Huyên chợt lộ ra một nét tiếu ý ôn nhu, lườm gã một cái, giống như nói “đã sớm hiểu rõ thế nào chàng cũng hỏi đến vấn đề kích động người ta này rồi”, trả lời với vẻ dửng dưng:
- Tử Lăng huynh có phải muốn nói về tình yêu nam nữ thuần túy tinh thần?
Từ Tử Lăng cảm thấy vô cùng kích thích, câu nói vừa rồi của Sư Phi Huyên đề cập đến sự tiếp xúc thân mật nam nữ, chứng tỏ ít nhất nàng cũng từng nghĩ đến điều đó hoặc có cơ hội sẽ phát sinh khả năng này. Tuy nhiên gã thực sự không có ý chiếm hữu thân thể như tiên của nàng, vì thế không nhân mấy lời vừa rồi mà tiến tới theo hướng đó. Gã cười nhẹ:
- Đương nhiên là vậy, tiểu thư có đề nghị gì hay không?
Sư Phi Huyên chợt bật cười lanh lảnh vang động cả nơi hoang dã, nói:
- Người ta vẫn còn suy nghĩ mà.
Nói xong yêu kiều đi mất.
---o0o---
Khấu Trọng đi tới Nguyệt Trì nổi tiếng ở phía ngoài Đông môn của Long Tuyền. Đây là khu nước nóng tự nhiên, nước từ lòng đất phun trào ra, vì ao có hình bán nguyệt nên được đặt tên là Nguyệt Trì.
Nhiệt khí bốc lên mù mịt, mặt ao và rừng cây xung quanh đều bị che phủ trong làn hơi nước, thêm vào ánh trăng chênh chếch chiếu xuống, thực mang một vẻ quỷ khí khiến người ta không rét mà run.
Khấu Trọng tuyệt không hề tin vào quỷ thần, chỉ tán thưởng không khí và mỹ cảnh như mộng ảo do nước nóng và ánh trăng hòa quyện tạo thành.
Vô số bọt khí tranh nhau nổi lên trên mặt nước, liên tục tạo nên tiếng kêu ùng ục. Chiều rộng của Nguyệt Trì chỉ khoảng hai trượng, nước phun lên rồi chảy ra ngoài qua một khe nhỏ xuyên qua rừng về phía thành Long Tuyền.
Khấu Trọng thầm nghĩ đêm nào đó sẽ cùng Từ Tử Lăng đến đây tắm, tất sẽ vô cùng khoan khoái. Rồi lại mơ tưởng vẩn vơ một lúc, nghĩ nếu người cùng gã tắm ở đây là mỹ nhân quốc sắc thiên hương Thượng Tú Phương thì chắc là say sưa biết bao nhiêu. Bỗng nhiên gã cảm thấy có điểm khác lạ, định thần nhìn kỹ, chỉ thấy một vật màu đen đen, đang nổi lờ đờ gần bãi cỏ bên miệng ao.
Khấu Trọng trong lòng chợt thấy kinh hãi, tung mình nhảy qua phía bên kia, hạ xuống chỗ gần vật đó nhất.
Gã nhìn kỹ, trong lòng chợt thấy sợ hãi, hóa ra đó là một thây người. Y phục này tương đồng với những gì Lão Thán giả mặc hôm nay, song do mặt úp xuống đáy ao nên không sao nhìn rõ mặt.
Khấu Trọng làm sao mà tin được Ám Khí Chu Lão Phương trong Ngũ Ma lại dễ dàng chết như thế, thầm nghĩ chẳng lẽ thằng cha này định trá tử lừa mình, cười ha hả nói:
- Nước nóng như vậy, lão huynh ngươi chịu được bao lâu?
Đồng thời dỏng tai lên nghe bốn phương tám hướng, xem xem có phải mình đã trúng kế bị địch nhân bao vây không.
Sau đó một lúc, gã tự biết có gì không ổn, vội thò tay cầm vào dây lưng của Chu Lão Phương, nhấc lão ra khỏi mặt hồ.
Chu Lão Phương lăn ra bãi cỏ trên bờ, mặt ngửa lên trời, hai mắt mở lớn, hiển nhiên đã sớm tuyệt khí từ lâu.
Khấu Trọng cũng chưa từng nghĩ đến tình huống như vậy xảy ra, ngẩn người trợn mắt nhìn thi thể không còn một tí khí tức của sự sống kia, nhất thời trong đầu cuống lên.
Sau đó gã hít vào một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kiểm tra nguyên nhân cái chết của lão, tiếp đó nhanh chóng ly khai.
---o0o---
Khi thấy Từ Tử Lăng phát xuất tín hiệu hồi đáp, tâm tình Khấu Trọng lập tức thấy nhẹ nhõm. Đại Minh tôn giáo đã khiến hai gã thấy đáng sợ hơn so với dự đoán rất nhiều, nay biết Từ Tử Lăng “vẫn khỏe”, đương nhiên vị tiên tử khả kính chắc cũng an nhiên không có vấn đề gì.
Khấu Trọng tiến vào trong rừng, đi sâu khoảng ba trượng, phóng mình lên một cây cổ thụ, Từ Tử Lăng đang an nhiên ung dung ngồi ở một chạc ba, Khấu Trọng cũng ngồi xuống. Từ góc độ này nhìn ra thấy đình Kính Bạc yên tĩnh ở ven bờ hồ, bốn phía côn trùng kêu rả rích, cùng với ánh trăng đêm hòa thành không khí khá tịch mịch.
Trong đình không thấy bóng dáng người nào hết.
Từ Tử Lăng nhìn gã một cái, động dung nói:
- Công phu thăng bằng của ngươi có tiến bộ rất lớn, khó nhất là đứng thẳng mình ở trên độ cao năm trượng này mà không phải dang hai tay ra, khi nãy có cảm giác ngươi tự nhiên như đứng đất bằng vậy.
Khấu Trọng thì thào bên tai hắn:
- Tiên tử của ngươi đâu rồi?
Từ Tử Lăng cười khổ đáp:
- Tiên tử từ trước đến nay không phải của ta, tương lai cũng không phải của ta, còn việc vì sao đến giờ nàng vẫn chưa xuất hiện trong đình thì phải nói là tiên tâm khó đoán, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Có phải là đã uổng công một chuyến rồi không?
Khấu Trọng thở dài:
- Chu Lão Phương biến thành một cái xác chết ngâm trong Nguyệt Trì. Lão bị người ta đánh một chưởng con bà nó vào ngay bối tâm, tâm mạch đứt đoạn tức thì cái mạng ô hô. Dù cho Đại La Kim Tiên cũng khó mà khiến lão thở thêm một hơi nào nữa.
Từ Tử Lăng thất thanh kêu lên:
- Cái gì?
Khấu Trọng cười nhẹ:
- Nếu như nghĩ Chu Lão Phương là Lão Thán thật, ắt phải nộ hỏa xung thiên, lập tức kéo đến trang viên thần bí nọ sát nhân phóng hỏa.
Từ Tử Lăng gật đầu nói:
- Có đạo lý! Kế này thật thâm độc phi thường, không những mượn đao của bọn ta để giết người, mà còn mượn đao của người khác giết chúng ta nữa.
Khấu Trọng lo lắng nói:
- Chủ nhân của trang viên đó tất không phải thiện nam tín nữ gì, ai có thể nói ta biết hắn là thần thánh phương nào nhỉ?
Từ Tử Lăng ngưng thần nhìn về phía đình Kính Bạc bảo:
- Ta dám lấy đầu trên cổ ra đánh cược, Lão Thán giả sẽ nhanh chóng xuất hiện trong đình kìa thôi.
Khấu Trọng nói:
- Cái đó gọi là “anh hùng sở kiến lược đồng”, cái thây ở Nguyệt Trì chắc chắn là Lão Thán không phải Chu Lão Phương. Ài! Chu Lão Phương có còn được coi là người nữa không? Ngay cả huynh trưởng song sinh mà cũng có thể lang tâm lạt thủ giết hại. Tuy nhiên Lão Thán thật cũng không phải nhân từ gì cho cam.
Từ Tử Lăng bảo:
- Hay có thể do Toa Phương lui khỏi vòng tranh đoạt Xá Lợi, vì thế vợ chồng Chu Lão Thán không còn giá trị lợi dụng nên bọn chúng mới sát nhân như vậy, đồng thời lại có thể nhất cử lưỡng tiện lừa chúng ta đi đánh đấm oan uổng nữa?
Khấu Trọng đáp:
- Nói như vậy, bọn Đại Minh tôn giáo có thể thực sự không biết ngươi có thể phân biệt được Chu Lão Phương là Lão Thán giả. Từ đó mà suy ra, Hứa Khai Sơn chắc không phải là người của Đại Minh tôn giáo.
Từ Tử Lăng nhíu mày nói:
- Vẫn còn khó nói lắm. Lần thứ nhất gặp Hứa Khai Sơn ở Yến Sơn tửu trang, ta đã cảm thấy hắn có phần giống như “Tà Vương” Thạch Chi Hiên. Nếu hắn cao minh đến mức cố ý không đem chuyện đó nói cho Chu Lão Phương, mượn điều đó để tiêu trừ sự hoài nghi của bọn ta đối với hắn thì sao? Chuyện này hoàn toàn không phải không có khả năng.
Khấu Trọng hít vào một hơi khí lạnh nói:
- Nếu hắn cao minh đến vậy thì thật là đáng sợ.
Từ Tử Lăng nói:
- Ngươi có nhận ra Toa Phương cố ý bỏ qua việc tranh đoạt Xá Lợi để giảm nhẹ sự đề phòng của Thạch Chi Hiên và Chúc Ngọc Nghiên đối với Đại Minh tôn giáo không?
Khấu Trọng giật mình, gã đang định đáp lời thì nghe tiếng Từ Tử Lăng nói khẽ:
- Đáp án đến rồi!
(