Xác của địch nhân được tập trung vào một nơi để hỏa táng, những kẻ bị thương thì gom lại làm tù binh.
Trong cuộc chiến này, phía Đột Lợi tử vong hơn tám trăm người, bên Hiệt Lợi là gần ba nghìn. Có thể khẳng định đây là một chiến thắng huy hoàng, chỉ tiếc là người ngựa đều đã mỏi mệt, không thể thừa thế lập tức truy kích địch nhân để làm cho chiến tích thêm rực rỡ.
Binh lính Hắc Lang tử trận được tập trung tại hơn hai mươi chiếc lều. Đến lúc hoàng hôn, một lễ tế lớn được cử hành chung cho tất cả.
Ngựa bị giết ở trước lều để tiến cúng vong linh. Dưới sự chủ trì của Đột Lợi, binh lính quây làm bảy vòng, mỗi khi đến cửa lều thì lấy đao trích lên cánh tay mà khóc, tiếp đó đem đốt những vật dụng hàng ngày của những tử binh để bồi táng, cuối cùng là thu thập cốt hôi chờ sau này mang về cố hương mai táng.
Sau khi tiến hành nghi lễ hỏa táng binh lính tử trận, toàn quân ăn mừng đại sự, mọi người nắm tay nhau ca hát và nhảy múa. Mùi thịt nướng lan toả khắp doanh trại, nơi nơi tràn ngập không khí thắng lợi.
Đột Lợi, Khấu Trọng và các tướng lĩnh chủ chốt đi tuần thị quanh doanh trại, cùng ăn mừng và khích lệ sĩ khí, sau đó đi về chủ trướng rồi mới cử hành yến tiệc cùng các tướng lĩnh.
Thắng trận này thực không dễ dàng, các tướng lĩnh đều biết là nhờ Khấu Trọng bày mưu tính kế, lại thêm bội phục chiến công của ba gã tại Hách Liên bảo kháng cự đại quân của Hiệt Lợi, tất cả đều một lòng kính phục như thần minh.
Sau ba tuần rượu, Đột Lợi kính phục hướng đến Khấu Trọng đang ngồi bên phải mình nâng chén rồi nói:
- Ta và Thiếu soái đời đời kiếp kiếp là huynh đệ. Trong tương lai, Thiếu soái tranh đoạt Trung Nguyên nếu như cần ở huynh đệ điều gì, Đột Lợi ta xin hướng tới cao sơn trên thảo nguyên mà lập thệ, dù cho dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.
Kết Xã Suất cùng với hơn mười vị tướng lĩnh toàn thể đều nâng chén, nhãn thần kiên định nhìn Khấu Trọng.
Gã vội vàng nâng chén đáp lễ, trong lòng vô cùng kích động. Câu nói này chẳng khác gì việc Đột Lợi từ bỏ lập trường nghiêng về Lý Thế Dân và ngả sang phía gã. Người Đột Quyết vốn rất trọng chữ tín, câu nói này tịnh không phải là chuyện nhỏ, nó sẽ ảnh hưởng lớn đến cục diện Trung Thổ.
Từ Tử Lăng không biết nên buồn hay nên vui. Hiện tại Khấu Trọng phía Bắc có Đột Lợi, phía Nam có Tống Khuyết, hai lực lượng mạnh mẽ toàn lực ủng hộ, so với Lý Thế Dân thì đã không còn ở tình thế vô lực đấu tranh. Lại thêm trong trận chiến tại Bôn Lang Nguyên, gã đã thể hiện sách lược quân sự chấn nhiếp nhân tâm, khiến cho ngay đến lão bằng hữu thân hơn huynh đệ là Từ Tử Lăng cũng nảy sinh cảm giác thâm bất khả trắc. Ý định ủng hộ Lý Thế Dân lên làm hoàng đế của Sư Phi Huyên sẽ không còn dễ dàng thực hiện như trước nữa.
Mọi người cùng nhau ồn ào đối ẩm.
Đột Lợi chuyển hướng tới Bồ Tát đang ngồi cạnh Khấu Trọng kính tửu rồi nói:
- Đợi cho đại cuộc ổn định, ta sẽ phái sứ giả thông tri cho Thời Kiện và yếu nhân các tộc lớn, yêu cầu bọn họ bầu ra Hầu cân mới, thử xem bọn họ có dám không chọn huynh không.
Bồ Tát cảm tạ rối rít, khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng.
Trước trận chiến tại Bôn Lang Nguyên, Thời Kiện có Hiệt Lợi ở phía sau chống lưng, căn bản không cần dựa dẫm vào Đột Lợi. Hiện tại tình thế thay đổi, đương nhiên mọi việc sẽ khác.
Đột Lợi muốn đưa Bồ Tát lên vị trí đứng đầu Hồi Hột, bởi vì nếu không tính đến Đột Quyết thì ở trên thảo nguyên Hồi tộc đó là một trong những dân tộc hùng mạnh nhất. Thêm một đồng minh như thế, Đột Lợi sẽ không cần phải để Hiệt Lợi trong mắt nữa.
Thấy Bạt Phong Hàn đang nhìn chằm chằm vào giữa ngọn lửa vàng lung linh bất định, Đột Lợi xẻ một miếng từ chiếc đùi dê nướng toả hương ngào ngạt đưa cho hắn rồi nói:
- Hiệt Lợi có Tất Huyền thì Đột Lợi ta cũng có Phong Hàn huynh, còn phải sợ gì hắn nữa.
Chúng nhân cao giọng khen hay, lần lượt nâng chén tỏ lòng kính trọng.
Bạt Phong Hàn loáng thoáng nghe thấy tên đại địch, mắt hổ lập tức lóe sáng. Hắn cười lớn rồi nói:
- Chén này là vì Tất Huyền, cạn!
Nói xong y ngửa cổ một hơi uống hết.
Dường như Đột Lợi đã trở thành một người khác, hào khí can vân, tràn đầy tự tin.
Từ Tử Lăng chợt hỏi:
- Khả hãn có biết Mã Cát không?
Đột Lợi thoáng chút ngạc nhiên, ngập ngừng đáp:
- Đương nhiên là biết. Ta còn chưa có cơ hội hỏi các huynh vì sao mà đến Tái Ngoại, không lẽ có liên quan tới người này sao?
Khấu Trọng cười khổ trả lời:
- Ta cũng không rõ còn liên quan đến bao nhiều người nữa. Một kẻ khác có những mối quan hệ phức tạp tên là Đỗ Hưng, hắn từng nói ngươi với hắn là bằng hữu.
Đột Lợi hỏi Kết Xã Suất:
- Có phải Đỗ Hưng có giao tình gì với ngươi không?
Kết Xã Suất hơi đỏ mặt đáp:
- Hắn thường mang lễ vật đến cho tôi vì mục đích mua bán chiến mã.
Đột Lợi lạnh giọng:
- Nếu như hắn dám xúc phạm huynh đệ của ta, ta sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn thây.
Trong lòng Từ Tử Lăng cảm thấy dường như gã thích một Đột Lợi lúc trước kia cùng trải qua hoạn nạn, hơn là một Đột Lợi bây giờ với đủ thứ quyền lực và khí thế của một bá chủ, muốn là có thể quyết định sinh tử của người khác.
Bạt Phong Hàn đề nghị:
- Thiếu soái sao không tường thuật chi tiết chuyện lần này ngao du đến thảo nguyên, biết đâu có khi nhiều việc lại được giải quyết dễ dàng?
Một người trong các tù trưởng gật đầu nói:
- Chỉ cần không nằm ngoài khả năng, bọn ta sẽ tận lực giúp đỡ Thiếu soái.
Chỉ qua câu nói này, có thể thấy sự khác nhau giữa chế độ quân thần của Trung Thổ và du mục Hãn quốc. Ở Trung Thổ, chỉ có đấng quân vương mới có thể gật đầu tác chủ, còn tại Đột Quyết Hãn quốc, lãnh tụ là do tù trưởng của các bộ lạc tuyển chọn ra, quân đội do các bộ lạc tập hợp lại mà thành, tù trưởng của các bộ lạc đều có quyền quản sự. Thậm chí đến Hiệt Lợi là đại hãn cũng phải thông qua những tiểu hãn như Đột Lợi trong việc thống trị cả Hãn quốc rộng lớn.
Khấu Trọng vừa ăn uống vừa kể lại đầu đuôi sự tình, sau cùng cất giọng bực tức nói:
- Khẳng định rằng Mã Cát là nhân vật chủ chốt. Nếu tìm được hắn thì mới có khả năng khiến cho bọn lang tặc khai ra tám vạn tấm da dê của Đại tiểu thư, sau đó chúng ta sẽ quay lại tìm Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn tính sổ.
Bạt Phong Hàn mỉm cười hỏi:
- Tìm Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn tính sổ chuyện gì? Hai người bọn chúng, một đóng vai thằng hề, một đóng vai người tốt, khẳng định sẽ phủi tay sạch sẽ, ngươi có thể một đao giết chết bọn chúng sao? Quy củ giang hồ lại vốn trọng nhất một chữ lý.
Khâu Trọng thất vọng nói:
- Ngươi nói đúng, hai tên ấy đúng là trơn nhẵn không dấu vết, rất khó để nắm được cái đuôi hồ ly của chúng.
Đột Lợi phá lên cười:
- Có Đột Lợi ta ở đây, các người có thể an tâm. Không cần nói đến vấn đề khác, cứ cho ta thời gian ba tháng, ta có thể kiếm được cho các ngươi tám vạn tấm da dê, trước tiên là liên lạc với đại tiểu thư, sau đó sẽ sai người chuyển đến cho nàng.
Bạt Phong Hàn kiên quyết lắc đầu cự tuyệt:
- Tám vạn tấm da dê không phải là một con số nhỏ, huống gì làm như thế thật là thiếu lạc thú. Ta muốn bắt Mã Cát phải nôn số da dê đó ra.
Đột Lợi tỏ vẻ đồng ý:
- Ta hiểu cảm giác của Phong Hàn, Mã Cát là cái thá gì? Hiện tại, ta bắt hắn quỳ xuống, hắn vĩnh viễn không dám đứng lên.
Nói xong, hắn quay sang đám tướng lĩnh hỏi:
- Có ai biết Mã Cát giờ đang ở đâu không?
Bồ Tát đáp:
- Ta biết!
Khấu Trọng vô cùng mừng rỡ vội vã cất tiếng hỏi.
Bồ Tát nói:
- Ta không biết bây giờ hắn ở chỗ nào, chỉ biết rằng hắn đến Long Tuyền tham gia lễ lập quốc đại điển của Bái Tử Đình, đồng thời cùng y tiến hành một cuộc mua bán lớn.
Đột Lợi hai mắt sát cơ đại thịnh gằn giọng:
- Tên Mã Cát này lại dám không xem ta vào đâu!
Khấu Trọng thừa cơ hỏi:
- Vụ lập quốc của Bái Tử Đình rốt cuộc là cái gì vậy?
Kết Xã Suất trả lời:
- Đó là âm mưu của người Cao Ly và Hiệt Lợi nhằm khống chế người Khiết Đan, không để họ nhúng tay vào rắc rối của bọn ta với Hiệt Lợi. Thành thật mà nói, người Khiết Đan tuy ám trợ chúng ta nhưng cũng không có ý tốt gì, chỉ để bọn ta và Hiệt Lợi chia rẽ đánh nhau không ngừng, khi đó bọn chúng có thể tự do phát triển và tăng cường thực lực.
Từ Tử Lăng giật mình, lôi ra từ trong ngực một hòn đá ngũ sắc rồi nói:
- Cái này là Ngũ Thải thạch, do Mỹ Diễm phu nhân ở Thống Vạn thành trao cho chúng ta, nhờ chúng ta chuyển đến Bái Tử Đình.
Đột Lợi không hề thay đổi sắc mặt, hiển nhiên là biết rõ lai lịch của hòn đá này rồi. Bồ Tát thì lộ vẻ chấn động, hắn hỏi vội:
- Đó chẳng phải là trấn tộc chi bảo của người Mạt Hạt hay sao? Mỹ Diễm phu nhân sao có thể giao thứ dị bảo này cho các ngươi?
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng cùng Bạt Phong Hàn đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cùng nghĩ viên đá này không phải cướp từ tay người Khiết Đan sao? Tại sao lại là trấn quốc chi bảo của Mạt Hạt được?
Đội Lợi đưa tay ra nói:
- Đúng hay sai, hãy cứ đưa ta xem đã.
Từ Tử Lăng không hề do dự đặt Ngũ Thải thạch lên bàn tay của Đột Lợi. Hắn kẹp lấy bằng hai ngón tay, đưa lên trước mắt rồi nói:
- Vào thời Nam Bắc triều của đất nước các ngươi, Lặc Loan còn chưa bị phân thành thất bộ, gọi chung là Mạt Hạt. Chúa của Mạt Hạt lấy được bảo vật này trong tay của người Ba Tư, liền dùng nó để trang trí quan mạo của đại tộc trưởng, Ngũ Thải thạch cũng vì thế mà thành vật tượng trưng cho lãnh tụ Mạt Hạt. Sau khi bị Khiết Đan xâm lược, Mạt Hạt diệt vong, tộc nhân chạy tản ra các địa phương, hình thành nên Mạt Hạt thất bộ. Hùng mạnh nhất là Hắc Thuỷ Mạt Hạt ở phía Bắc cùng Lật Mạt Mạt Hạt ở phía Nam, còn lại năm bộ đều yếu không cần nói đến. Ngũ Thải thạch này vì vậy đã rơi vào tay người Khiết Đan. Nếu Bái Tử Đình lấy được Ngũ Thải thạch thì cũng như người Trung Thổ các người có được Hòa Thị Bích, có thể khiến thanh thế đại tăng, nhân cơ hội này mà thuận lý thành chương lập quốc.
Ba người đột nhiên hiểu ra, đồng thời thầm kêu bất diệu, nếu vậy thì vật này đối với Đột Lợi chỉ có hại chứ không hề có lợi. Nhưng nếu như đem Ngũ Thải thạch cho Đột Lợi, làm sao bọn họ trả lời với Mỹ Diễm phu nhân đây? Cái đó gọi là quy củ giang hồ.
Khấu Trọng hỏi:
- Liệu viên đá này có phải là giả không?
Đột Lợi cười khẽ, ngoài dự tính của mọi người, đưa Ngũ Thải thạch trả lại Từ Tử Lăng rồi lắc đầu than:
- Thứ dị bảo này làm sao mà giả được, mà có là đồ giả cũng chẳng sao, chỉ cần Bái Tử Đình lấy giả làm thật cũng có hiệu quả.
Đột Lợi không hổ là nhân vật có thực lực thứ hai của Đông Đột Quyết, đã phân tích là trúng vào cốt lõi của vấn đề.
Từ Tử Lăng gượng cười, gã nhìn vào Ngũ Thải thạch ở trên tay rồi hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Nghe nói người Khiết Đan đã câu kết với dân du mục để hợp sức đoạt lại viên đá này.
Kết Xã Suất tức giận nói:
- Mỹ Diễm phu nhân quả thực ác độc, chắc chắn đây là kế ly gián chúng ta với người Khiết Đan.
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Nếu người Khiết Đan có xung đột với Khấu Trọng, Đột Lợi ở vị trí trung gian khẳng định sẽ rất khó xử.
Bồ Tát cau mày nói:
- Xưa nay Mỹ Diễm phu nhân cùng Bái Tử Đình không hề có giao tình qua lại, vì sao lại giúp Bái Tử Đình một việc lớn như vậy? Mà Ngũ Thải thạch rơi vào tay thị trong trường hợp nào?
Vấn đề hắn hỏi đương nhiên không ai có thể giải đáp.
Bạt Phong Hàn lấy làm lạ nói:
- Bồ Tát huynh đối với những sự việc phát sinh trên thảo nguyên thật hiểu rõ như lòng bàn tay.
Bồ Tát cười đáp:
- Chuyện này vốn là việc duy nhất trước đây ta có thể làm được.
Đột Lợi ung dung nói:
- Cứ coi như ta chưa từng nhìn thấy viên đá này. Ngày mai ta sẽ đưa Bồ Tát huynh về nước, tự thân thông báo cho Thời Kiện về chiến công huy hoàng của con trai ông. Đúng là vừa già vừa hồ đồ, ông lão ấy nên sớm nhường ngôi cho người con siêu việt này mới phải.
Chúng nhân đều cảm thấy ngạc nhiên, vừa mới đây Đột Lợi còn nói sẽ phái người đến nói chuyện với Thời Kiện. Giờ đột nhiên lại biến thành tự mình hộ tống Bồ Tát về nước đoạt vị, khiến cho mọi người không sao hiểu được.
Kể cả Bồ Tát cũng giật mình ngây ngốc.
Bạt Phong Hàn thấy lạ liền hỏi lại:
- Khả hãn không cần truy sát Hiệt Lợi sao?
Đột Lợi thở dài:
- Ngũ Thải thạch đã khiến ta thay đổi chủ ý. Nếu như ta viễn chinh tới Cân Sơn, với tình hình biến động không ngừng ở Đông Bắc, lúc về ai biết sẽ gặp cảnh ngộ thế nào. Ta đành bỏ cái ý định hấp dẫn đó, trước hết phải an nội sau mới đến trừ ngoại. Chỉ cần Bồ Tát huynh giữ vững Hồi Hột, ta không tin Hiệt Lợi lại dám xua quân Đông tiến.
Khấu Trọng đồng tình nói:
- Đó đúng là hành động sáng suốt. Vả lại Hiệt Lợi đã bị giáo huấn qua, tất sẽ không dễ dàng để chúng ta muốn làm gì thì làm như vừa rồi nữa.
Rồi gã lại khoác vai Đột Lợi nói tiếp:
- Lão huynh, chúng ta lại phải chia tay rồi! Ta thật không muốn xa ngươi.
Đột Lợi cũng vòng tay qua lưng gấu của gã và nói:
- Phân phân hợp hợp, nhân sinh là như thế, ta thật sự rất cảm kích các ngươi.
Từ Tử Lăng thúc nhẹ vào sườn Bạt Phong Hàn hỏi:
- Lão Bạt không phải là đến để gặp mặt một người sao?
Đột Lợi nói:
- Các ngươi trước khi đi nhất định phải đến U Đô để cho tiểu đệ trọn nghĩa gia chủ. Nhưng có lẽ chẳng cần đợi đến lúc đó, vì chúng ta sẽ còn gặp lại ở Long Tuyền.
Khấu Trọng hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi lại muốn đến tham gia lập quốc đại điển của Bái Tử Đình sao?
Đột Lợi cười dài nói:
- Hắn ta có gan lập quốc, ta tất có gan đến, có gì phải sợ chứ!
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Đột Lợi tạm thời không tiếp tục động binh tuyệt không phải là cho Bái Tử Đình cơ hội trở thành bá chủ thống nhất Cận Ngân, mà thực ra việc đại quân của Hắc Thuỷ và Túc Mạt hai bộ dính líu vào khiến tình thế chuyển biến, Đột Lợi không thể không cân nhắc. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn từ bỏ việc truy sát Hiệt Lợi. Nhìn từ góc độ khác, sách lược của Hiệt Lợi trong việc trợ giúp Bái Tử Đình đã thu được kết quả. Nó khiến cho Đột Lợi không thể động đậy được.
Bạt Phong Hàn cười lớn:
- Đêm nay chúng ta không say không về!
Chúng nhân cũng hào sảng cười theo, tất cả lại tiếp tục đối ẩm.
Đột Lợi ghé tai Khấu Trọng nói bằng Hán ngữ:
- Nếu như không gặp nhau ở Long Tuyền, nhớ đến U Đô tìm tiểu đệ. Đột Lợi này có một lễ vật cần tự tay giao cho ngươi.
Hai mắt Khấu Trong lập tức sáng lên, hỏi vội:
- Có phải là cái thứ biết bay không?
Đột Lợi mỉm cười gật đầu, rồi lại thấp giọng nói:
- Nhớ khuyên lão Bạt tới gặp Ba Đại Nhi, ta thực không để ý gì đâu.
Dứt câu này hắn nhấc tay lên, vận nội công rồi ngửa mặt hỏi lớn:
- Ba vị huynh đệ Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn của ta liên thủ, khắp đại thảo nguyên còn ai có thể làm khó họ không?
Toàn thể Hắc Lang quân thét vang đáp lại:
- Không có!
Âm thanh vang vọng khắp bầu trời đầy sao tráng lệ, khiến cho thảo nguyên sơn dã cũng phải chấn động rung chuyển.
Không ai bảo ai, trong lòng ba gã đồng thời nghĩ đến Tà vương Thạch Chi Hiên.
-------------------------------------------------
Tạm chú thích:
Thùy năng nại hà: kẻ nào có thể gây khó dễ (tạm dịch), cái tên này xuất phát từ câu nói của Đột Lợi ở cuối hồi, lúc hỏi các binh sĩ kẻ nào có thể gây khó khăn cho ba người Khấu Từ Bạt khi họ liên thủ.
quan mạo: một loại mũ đội đầu.
Cật Ngân: hiên nay bọn tại hạ vẫn chưa rõ nghĩa từ này là địa danh nào, đang đoán là chữ bị thiếu nét. Theo như lht nói thì khi bỏ vào google, chỉ thấy ở …Đại Đường Song Long Truyện tập 39. Nhóm DD sẽ cố gắng bổ khuyết vấn đề này, tất nhiên nếu có huynh đệ nào chỉ giáo thì thật quá tốt. Tại hạ tạm đoán có lẽ là Mạt Hạt (vì Bái Tử Đình là người Mạt Hạt) hoặc Đông Bắc (do thành Long Tuyền ở Đông Bắc).
Lạm bàn:
Ngũ Thải thạch: đối với các tộc khác thì có lẽ Ngũ Thải thạch chỉ là một viên đá quý cực kỳ quý báu, đối với người Khiết Đan thì là chiến lợi phẩm khi họ đánh tan các bộ tộc Mạt Hạt, nhưng đặc biệt đối với người Mạt Hạt thì đó là trấn quốc chi bảo, tương tự Ngọc tỷ của người Hán – vật mà làm vua thì phải có, ai có trong tay có thể tính chuyện lập quốc xưng vương (vì lúc này Mạt Hạt quốc đã tan rã). Bái Tử Đình là người Mạt Hạt, vì vậy viên đá này nếu lọt vào tay hắn sẽ giúp hắn lợi thế rất lớn, thuận lý thành chương (có cớ, có lý do hợp lý) để lập quốc.
Đột Lợi tuy thắng Hiệt Lợi một trận nhỏ, nhưng xung quanh hắn còn có Bái Tử Đình và người Hồi Hột, vậy nên hắn đã quyết định lôi kéo những người Hồi Hột vốn lâu nay vẫn chịu sự ảnh hưởng của Hiệt Lợi trước, việc mà hắn đang có một cơ hội rất hiếm có để thực hiện; chứ không tiếp tục xuất quân truy kích Hiệt Lợi, vì vậy hắn nói an nội là ý đó.
Ngoài ra với việc Đột Lợi chia tay ba người để đi cùng Bồ Tát đến Hồi Hột thì hắn có thể tránh giáp mặt với người Khiết Đan vốn đang đuổi theo để cướp lại viên đá, người Khiết Đan vốn lâu nay ngầm ủng hộ Đột Lợi trong cuộc chiến với Hiệt Lợi, có lẽ Đột Lợi cũng có phần cố kỵ.
(