Mục lục
Đại Đường Song Long Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai gã đi ngang qua Đại Hùng Bảo Điện, tới đình viên nơi mà Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên nói chuyện tối qua, tiếng tụng kinh vẫn truyền lại liên miên bất tuyệt từ phía sau Đại Hùng Bảo Điện, bốn phía không một bóng người, chỉ có hoa tuyết nhẹ nhàng phiêu lãng bay bay.

Khấu Trọng cười nói:

- Ta có một cảm giác mình giống như biến thành mật ngọt vậy, tỏa ra mùi thơm khiến cho ong bướm tốt xấu gì cũng bu đến kiếm chút lợi.

Hai gã để mặc tuyết bám trên người, chân không ngừng bước thẳng tiến Thiên Vương Điện nằm đối diện xa xa với Đại Hùng Bảo Điện. Phía sau điện là một ngôi phật tháp thanh cao, mái ngói trùng trùng, bên trái là nơi ở của tăng lữ, bên phải là trai đường, kiến trúc thượng đẳng, quy mô hoành tráng.

Từ Tử Lăng lắc đầu cười nói:

- Tên tiểu tử ngươi, thường hay nói toàn những lời bất luân bất loại, bươm bướm vờn hoa, chỉ thích hợp cho các tình huống trai gái tán tỉnh nhau. Bọn ta đích thị đang một thân đầy phiền não, ai muốn phiền phức tốt nhất nên kiếm bọn ta.

Trong Thiên Vương Điện, ở giữa là Di Lặc Phật bụng phệ, Bối Tố Vi Đà, tả hữu phân hàng Tứ Đại Thiên Vương, chia nhau bảo vệ đông tây nam bắc. Phương thức tạc tượng tinh tuyệt, có cả hình và thần, thực là sinh động.

Tứ Đại Thánh Tăng, ngồi trên bốn bồ đoàn đối diện đại môn phía trước phật đàn. Hai bên tả hữu đích thị Đạo Tín Đại Sư và Trí Tuệ Đại Sư đã từng giao thủ với Từ Tử Lăng, ngồi ở giữa chính là người Khấu Trọng đã thấy qua, Hoa Nghiêm Tông Đế Tâm Tôn Giả, phía sau là một tăng nhân gầy gò, người mặc tăng bào màu xám, chính là người mà Chúc Ngọc Nghiên tôn kính đã luyện thành Khô Thiền Huyền Công, Tam Luận Tông Gia Tường Đại Sư

Tứ tăng im lặng tọa thiền, y như bốn bức tượng bồ tát, thực tế không những không làm người ta cảm thấy đột ngột, mà còn như đã hòa nhập không gian của miếu đường.

Một luồng thanh hương từ một cây nhang cắm ở chính giữa lư hương, tỏa ra mùi thơm bao phủ toàn bộ phật điện.

Khấu Trọng chẳng hề bị không khí thần thánh hiếp người này trấn áp, bước tới một bước, cười nói:

- Tứ vị đại sư thánh giá an tường, hai tiểu tử Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tới tham kiến!

Tứ tăng đồng niệm phật hiệu.

Tứ Tăng thanh âm bất nhất, thanh điệu cũng khác nhau. Đạo Tín giọng nhẹ nhàng, Trí Tuệ giọng trong trẻo, Đế Tâm giọng hùng hồn, Gia Tường giọng trầm ấm. Nhưng khi thanh âm bốn người hợp nhất, liền giống như trống đánh chuông kêu, chấn đ̕ng điện đường, làm bất kỳ ai đang thâm mê trong giấc mộng xuân thu trong bể khổ nhân thế cũng phải tỉnh dậy, giác ngộ nhân sinh chỉ là một giấc mộng xuân nồng.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng xuất hiện cảm thụ khác nhau

Gia Tường Đại Sư cất giọng trầm và sâu, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng, như luồng thanh âm cất từ lòng đất nói:

- Hai vị thí chủ thực là người biết giữ chữ tín, nếu có thể đình chỉ can qua, thực là công đức vô lượng.

Khấu Trọng cười nhẹ ung dung nói:

- Khó mà theo được lời chỉ dẫn của đại sư, Khấu Trọng ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vầy, chỉ không biết làm sao để có thể qua được ải của tứ vị đại sư?

Đại Tín Đại Sư cười lớn nói:

- Đại đạo vô môn, hư không tuyệt lộ, hai vị thí chủ chỉ cần có thể rời khỏi đây quay về, sau này hai vị có làm gì, bọn ta tuyệt không can thiệp.

Hai người nghe xong kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau

Lời của Đạo Tín ám tàng huyền cơ, vô môn ở đây chỉ đại môn Thiên Vương Điện, cũng có thể chỉ sơn môn ngoại viện, hai cái rõ ràng gần xa khác nhau, phân biệt rất lớn

Tứ Tăng lúc này vẫn hướng lưng về phía hai gã, ngoài điện gió tuyết ù ù, không khí thực huyền dị không thể tả được.

Từ Tử Lăng cảm thấy rơi vào thế hạ phong, hỏi cũng không được, không hỏi cũng không được. Ngầm kết Đại Kim Cương Luân Ấn, trầm giọng phát xuất chân ngôn.

- "Lâm!"

Tứ Tăng vẫn không hề động đậy gì, nhưng ánh mắt hai gã đã vốn rất lợi hại, đã nhìn ra những cọng lông sau gáy của họ dều dựng đứng lên, hiển nhiên bị chân ngôn xuất phát từ phật môn tối cao tâm pháp của Từ Tử Lăng làm động chân tâm. Chính là dùng gậy ông đập lưng ông

Đế Tâm Tôn Giả cất giọng hùng hồn nói:

- Thiện tai! Thiện tai! Từ thí chủ tinh thông chân ngôn chú pháp, làm lão nạp cảm thấy bất ngờ. Chân ngôn xuất ra, núi xanh nước trong, cái gì cũng phân biệt rõ ràng. Không biết nguồn gốc pháp môn này từ đâu, xin được chỉ giáo.

Sau lúc Từ Tử Lăng phát xuất chân ngôn thì áp lực tâm linh và không khí kỳ dị phi thường đã bị phá tan vô ảnh vô tung, cực kỳ huyền dị, ai chưa trải qua thực khó mà hiểu nổi.

Từ Tử Lăng điềm đạm cười nói:

- Đó là nhờ Chân Ngôn Đại Sư đã truyền cho tiểu tử.

Trí Tuệ Đại Sư trầm giọng niệm phật, nhu thanh nói:

- Tâm mê pháp hoa chuyển, tâm ngộ chuyển pháp hoa. Nguyên lai Từ thí chủ đã đạt được phự chân ngôn phật môn bí pháp, không có gì khó hiểu khi tối qua đến bọn ta cũng không hề làm thí chủ sợ hãi.

Gia Tường đại sư đột nhiên nói:

- Lưỡng vị thí chủ xin ra tay đi.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn nhau, tứ tăng an tường tự đắc, lại quay lưng về phía bon gã, dưới không khí trang nghiêm trong phật điện, phối hợp với bọn họ tĩnh như núi cao vực sâu, hành động mạc trắc cao thâm, tự có một cỗ khí thế bất khả xâm phạm, làm bọn gã không biết xuất chiêu như thế nào.

Tứ tăng như biến thành một thể, thật có khí khái không đánh cũng có thể thu phục người, viên mãn vô song, khó mà tìm được chổ hở.

Nhìn thấy "phật trận" xuất chiêu, hai gã trước giờ tự phụ tự tin, nhưng giờ lại sợ hãi cảm thấy mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm lấy diệt vong

Quay đầu bỏ chạy ư? Có nghĩa là chấp nhận hạ phong, lại còn mâu thuẫn với lời Khấu Trọng nói khi nãy. Dưới khí thế hư ngược đó hai gã thật không dám xuất chiêu trước.

Bọn gã nhanh chóng thông suốt, một chiêu nhẹ nhàng này của Gia Tường đại sư, lại một lần nữa chiếm thế thượng phong, đã khiến bọn gã rơi vào liệt cảnh tiến không được lùi cũng không xong.

Khấu Trọng cười lớn một tràng dài, làm chấn động cả đại điện.

- "Kha kha kha kha"!

Trong tràng âm thanh cương dương của tiếng cười của gã, Gia Tường đại sư gõ lên chiếc mõ gỗ (mộc ngư) trước mặt hết sức tự nhiên, dường như chẳng ăn nhập gì với tràng cười của Khấu Trọng cả.

Khấu Trọng phát giác khó mà tiếp tục cười như cũ, mau chóng thu lại tràng cười.

Tiếng mõ cũng đồng thời dừng lại, quái dị cùng cực.

Khấu Trọng ngạc nhiên nói:

- Đại sư thật là lợi hại, đó có phải cái gọi là Mộc Ngư Chân Ngôn?

Đạo Tín cười lớn nói:

- Tiểu Khấu Trọng thực là chân tình chân tính, không hề giả tạo, hoàn toàn tự nhiên, thực là khó kiếm khó kiếm!

- "Đang"

Khấu Trọng rút Tĩnh Trung Nguyệt sau lưng ra, lại cười dài, chém ra một đao.

Tứ Tăng đồng thời động dung.

Từ Tử Lăng thầm kêu "tuyệt", tất cả những gì nãy giờ quả thực là diệu pháp duy nhất dùng để phá t

Một đao chém ra thực sự không phải nhằm vào chỉ một người trong tứ tăng, mà chém vào khoảng không chừng một trượng sau lưng tứ tăng, đầu mũi đao phát xuất kình khí, thực sự bao trùm toàn bộ tứ tăng.

Phải biết rằng vừa nãy hai gã thực là công cũng không xong, thủ cũng không được, vì không hề thấy có một điểm nào để bắt đầu. Cũng như tràng cười của Khấu Trọng bị phá, đồng thời gã bị bức vào thế hạ phong, thực không có cách gì đối phó, tình thế càng lúc càng xấu đi. Nhưng vì gã đột nhiên xuất đao, đã làm mọi chuyện đảo ngược, hễ mà tứ tăng vận công kháng cự để cân bằng khí thế. Khấu Trọng đã phá xong cục diện khó khăn, không có điểm bắt đầu, không công không thủ của bọn họ. Lại lợi dụng khí thế có được, Khấu Trọng đã chuyển từ thế bị động sang chủ động, khiến chiêu "Kì dịch" có thể biến hóa thành những chiêu số lợi hại khác trong "Tĩnh trung bát pháp". Đến giờ thì gã tiến có thể công, lui có thể tránh, một lần nữa lấy lại ưu thế lúc trước.

Đế Tâm Tôn Giả cao giọng niệm phật hiệu, không biết từ lúc nào trong tay ông ta đã cầm một thiền trượng, đồng thời cũng phóng người vọt lên, phi thân đến khoảng không phía trước Khấu Trọng giơ trượng đánh tới.

Khấu Trọng hô lớn một tiếng „hảo“, phát động thể nội chánh phản chân khí, lui về phía sau. Từ Tử Lăng bước qua sát người gã ngầm vận Đại Kim Cương Luân Ấn, xuất ra một quyền đánh trúng đầu trượng. Hai gã di hình hoán vị như chim bay trong rừng, cá quẫy dưới suối, tư thế đều phát ra hết sức tự nhiên hoàn toàn không có tì vết.

Đại viên mãn trượng pháp” của Đế Tâm Tôn Giả chú trọng “tùy xứ tác chủ, lập xử giai chân” (lúc nào cũng làm chủ được, chỗ nào cũng là thật cả), đạt đến cảnh giới tự do viên mãn không từ đâu đến cũng không đi về đâu cả. Bất luận đối phương phòng thủ nghiêm mật thế nào Đại viên mãn trượng của ông ta cũng có thể như nước chảy qua rừng trúc rậm rạp mà tấn công. Mới đầu ông ta vốn dự định là Khấu Trọng chỉ có thể vận đao đón đỡ, còn ông ta thì triển khai trượng pháp đến mức không có chổ hở, làm người ta không biết đánh vào đâu như thủy ngân đổ ra mặt đất khiến đấu tâm của Khấu Trọng bị tiêu hủy triệt để.

Nào hay Khấu Trọng không tiến mà lùi để Từ Tử Lăng lên thay, gã lại dùng thủ pháp đại xảo nhược chuyết kinh nhân đối phó với trượng pháp của ông ta, kịp đánh ra một quyền áp chế trượng phong, khiến cho thiện tâm tu hành nhiều năm của Đế Tâm Tôn Giả cũng phải nổi lên một trận sóng gió.

Đạo Tín, Trí Tuệ hai người cùng giật mình, biết rằng sau trận chiến hôm trước Từ Tử Lăng đã có đột phá.

- “Cạch”

Một âm thanh vang lên như củi khô chạm nhau.

Từ Tử Lăng cảm thấy nội kình Đại viên mãn trượng của Đế Tâm Tôn Giả cao thâm thuần hòa, lại như dòng thác chảy từ trên đỉnh núi cao xuống mặt hồ, mạnh mẽ vô biên, nếu dùng chân khí ngạnh công thì cũng như ném một hòn đá vào một không gian vô biên, tối đa cũng chỉ nghe được một tiếng vọng mà thôi. Lúc đó gã đã có một quyết định sáng suốt, đương nhiên không bắt chước tối qua dùng tá kinh đả kình mà ngầm vận ấn quyết, đem trượng kình của đối phương chuyển ngang qua.

Đế Tâm Tôn Giả chân mày nhíu lại nói:

-Từ thí chủ quả là cao minh.

Ông ta vừa nói vừa để thiền trượng trước tiên di chuyển ngang qua thuận theo kình lực sau đó bất ngờ bật lên, biến thành bóng trượng đầy trời công kích Từ Tử Lăng.

Từ Tử Lăng dường như đã sớm biết ông ta sẽ ra chiêu này, nhanh như chớp bước ngang qua. Khấu Trọng đang đứng chờ sẵn tung người đến xuất một chiêu “Kích kì”, Tĩnh Trung Nguyệt hóa tác hoàng mang, ngạnh công tiến đến chổ trượng ảnh dày đặc như cuồng phong bạo vũ.

- “Keng!”

Trượng ảnh tức thì tan hết.

Đế Tâm Tôn Giả chống trượng dừng lại. Khấu Trọng đang hoành đao lập thế cách đó 10 bộ, song mục tinh mang ánh lên, thật có khí thế hoành tảo thiên quân. Hai người đứng cách xa nhau lập thành thế đối lập, không ngừng thôi thúc nâng cao khí thế, tức thời trong nội điện kình khí tràn ngập không gian, hàn khí bức nhân.

Đạo Tín, Trí Tuệ và Gia Tường cùng niệm phật hiệu, nhanh chóng di chuyển về các góc điện khác nhau, tạo thành vòng cung bao cả ba người vào trong.

Gia Tường đại sư khi đứng lên so với Khấu Từ hai người còn cao hơn ba bốn thốn, ốm như một cây trúc khô, mặt dài, song mục như mở mà cũng như nhắm, tay trái cầm mõ gỗ tay phải cầm dùi gỗ, tự có phong phạm của một cao tăng đắc1;o khó mà tả được.

Trí Tuệ đại sư nhỏ giọng nói:

- Hai vị thí chủ so với tưởng tượng của bọn ta còn cao minh hơn, bần tăng bội phục.

Có thể bức bốn vị đại sư quyết ý đồng thời xuất thủ, nói ra quả thật rất đáng tự hào.

Trên khóe miệng Đế Tâm Tôn Giả xuất hiện nét cười, nhẹ giọng nói:

- Một đao này của Khấu thí chủ đã đạt được yếu chỉ của đao đạo, vạn thiên vạn biến hóa thành bất biến, bức đến lão nạp phải bỏ biến hóa thủ nhất, biến thủ thành công. Thiên hạ trừ „Thiên Đao“ Tống Khuyết e rằng không ai có thể xuất ra chiêu đao thế này.

Khấu Trọng trì đao đến lúc này mới hồi phục lại được, nghĩ đến mình có thể cùng với nhân vật hàng đầu của phật môn tựa như tiên phật này ngạnh tiếp một chiêu mà không thổ huyết thụ thương gì, lập tức lòng tin tăng vọt, ung dung cười nói:

- Cũng may hôm nay không phải cùng các vị đại sư quyết trận sống chết, chi bằng chúng ta hãy lấy cây hương này lập ước, nếu như đã tàn hết mà bọn ta vẫn chưa rời khỏi điện này thì xem như bọn ta thua, vậy được không?

Đạo Tín cười nói:

- Tiểu Khấu Trọng quả là khoái nhân khoái ngữ, cứ quyết định như vậy đi. Nếu không thì bốn lão trọc chúng ta quá hẹp hòi rồi

Khấu Trọng gầm lên một tiếng dài, thần thái uy phong lẫm lẫm, tràn đầy hào khí, lạnh lùng nói:

- Cây hương này chỉ trong nửa thời thần là tàn, tiểu tử sẽ không bỏ qua cơ hội, trước tiên xin thỉnh giáo sự cao minh của tôn giả, bất quá xin chư vị đại sư lưu ý là tiểu tử lúc nào cũng có thể bỏ chạy đấy.

Nói xong bước lên ba bước.

Song mục Đế Tâm Tôn Giả mở to, tinh mang cực thịnh, thế nhưng trong mắt chỉ thấy bộ pháp của Khấu Trọng khiến ông ta không biết gã sẽ đi về hướng nào còn góc độ xuất đao thì lại càng khó đoán. Song Đế Tâm Tôn Giả là hạng nhất đẳng cao thủ chỉ cần nhìn kĩ thì thấy Khấu Trọng dùng bộ pháp để vận động chân khí kì dị trong thể nội, tiếp theo khi xuất đao sẽ bất ngờ khó đỡ, thế tất như lôi đình vạn quân, uy chấn thiên hạ.

Với tính cách của Đế Tâm Tôn Giả sẽ không để cho gã toàn lực xuất đao thiền trượng quét ngang qua, nào ngờ Khấu Trọng cười lớn nói:

- Tôn giả trúng kế rồi!

Đồng thời đạp xuất bước thứ tư.

Mọi người ở đương trường bao gồm cả Từ Tử Lăng đều cảm thấy một bước này của Khấu Trọng có ẩn tàng một sự huyền ảo kinh thế hãi tục, xem ra chỉ là một bước nhưng như có thể thu hẹp khoảng không tránh ra ngoài trượng thế của Đế Tâm Tôn Giả. Vị tôn giả này đã bị ba bước trước của gã mê hoặc, nhất thời thất sách đã đánh ra một trượng tưởng như lăng lệ vô th, thế nhưng không hề uy hiếp được đối thủ nhỏ hơn ông ta mấy chục tuổi chút nào.

Từ Tử Lăng cũng cảm thấy bội phục, gã không phải chưa lĩnh giáo qua bộ pháp kì dị mà Khấu Trọng đã học được từ Thiên Đao Tống Khuyết, chỉ là không ngờ gã có thể trong tình huống hỗn tạp như vậy đem bộ pháp sử ra một cách hoàn toàn tự nhiên. Trước tiên dụ địch xuất thủ, sau lại thừa lúc đối phương không kịp đề phòng đột nhiên thi triển, điều đáng nể nhất là hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước nào.

- “Xoẹt, xoẹt, xoẹt!”

Một loạt ba đao liên hoàn chém ra, khí kình phát xuất bao bọc cả Đế Tâm Tôn Giả vào trong, chỉ thấy Tĩnh Trung Nguyệt hóa tác hoàng mang nhanh như thiểm điện, mỗi đao đều từ giác độ mà người ta không ngờ tới chém vào trượng ảnh như tường như núi, mỗi đao đều chặn đứng thế biến hóa của Đế Tâm Tôn Giả khiến cho vị phật môn cao nhân này không cách gì toàn lực thi triển đại viên mãn trượng pháp. Ngay cả Từ Tử Lăng cũng cảm thấy khó mà tin được sự thật kinh người đang diễn ra trước mắt, còn cảm giác của ba vị cao tăng kia thì lại càng không cần phải nói.

- „Keng keng keng!“

Khấu Trọng thu đao lùi về bên cạnh Từ Tử Lăng vuốt đao nói lớn:

-Thống khoái! Thống khoái! Thật là thống khoái!

Đế Tâm Tôn Giả chắp tay than:

- Khấu thí chủ quả nhiên là võ học kì tài, lão nạp bội phục

Đạo Tín đại sư tiếp lời:

- Theo ta thì trận này không cần phí thời gian đánh thử nữa, vì nếu bốn lão trọc chúng ta cùng xuất thủ thì tiểu Khấu Trọng khó mà dùng thủ pháp ảo diệu như vậy khiến Tôn giả có lực mà không đánh ra được, nếu có xảy ra tổn thương gì mọi người đều không vui.

Mấy câu này là nói vì Khấu Trọng quá lợi hại cả Đạo Tín cũng không có lòng tin có thể không phát ra sát khí mà áp phục được gã. Khấu Trọng dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào người Từ Tử Lăng mỉm cười nói:

- Lăng thiếu gia nghĩ sao?

Từ Tử Lăng tiêu sái nhún vai một cái đáp:

- Ta thì có ý kiến gì chứ? Đều xem tên tiểu tử ngươi thôi!

Tứ cao tăng trong lòng không khỏi thầm than. Chỉ thấy hai gã dưới áp lực võ công to lớn của bọn họ nhưng vẫn tỏ ra nhàn nhã như không, đàm tiếu dụng binh, chỉ điểm này đã ẩn tàng phong độ của bậc võ học tôn sư, cao thủ bình thường thật không so sánh được.

Khấu Trọng cười một tràng dài lòng đầy tự tin lắc đầu nói:

- Lời này của Đạo Tín đại sư sai rồi! Nếu chỉ có một mình tên tiểu tử Khấu Trọng ta thì lúc này đã vội bỏ đao nhận thua rồi, song Khấu Trọng lại có thêm Từ Tử Lăng, mục tiêu của bọn ta chỉ là rời khỏi cửa điện thì lại là một chuyện khác.

- „Cắc!“

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy hoảng sợ đến kinh hồn lạc phách, đây là thanh âm do Gia Tường đại sư gõ vào mõ mà tạo ra, tựa như có dị lực có thể xuyên tường thấu bích,lại có thể tiến đến chổ thâm sâu nhất trong tâm linh hai gã.

Đột nhiên Gia Tường đại sư người được tôn là đứng đầu tứ tăng di chuyển đến trước mặt hai gã. Đế Tâm Tôn Giả lập tức lùi về phía sau cùng với hai vị đại sư đang trấn thủ hai bên tả hữu đại môn là Đạo Tín và Trí Tuệ lập thành một tam giác trận vây hai gã vào giữa.

Khuôn mặt vừa dài vừa ốm của Gia Tường không hề có chút biểu tình gì, mộc mõ đã sớm được cất vào trong áo, đôi tay gầy đét lộ ra từ trong tăng bào màu xám rộng thùng thình, tay phải đặt trước ngực, tay trái buông thõng nhạt giọng nói:

- Lưỡng vị thí chủ hôm nay bị bại chính vì quá tự tin, bốn người bọn ta gần 20 năm rồi không cùng ai giao thủ, đã sớm không còn lòng tranh đấu gì. Thế nhưng nếu chỉ là giữ hai vị thí chủ trong điện đường một khoảng thời gian thì cũng miễn cưỡng làm được. Sự việc liên quan thiên hạ thương sinh, xin thứ bần tăng đắc tội.

Khấu Trọng cầm đao đứng thẳng người lên hướng về phía Gia Tường không ngừng phát ra những đợt sóng kình khí đối kháng với khí thế kinh tâm động phách của ông ta nói rõ ràng từng chữ:

-Bọn ta không phải quá tự tin, chỉ là muốn đối mặt với khiêu chiến, nên mới lập ra một mục tiêu rõ ràng. Khấu Trọng ta sở dĩ không bỏ đao nhận thua cũng chính vì thiên hạ thương sinh. Chỉ vì lập trường hai bên bất đồng, các người và ta có lập luận tương phản mà thôi.

Đạo Tín cười ha hả nói:

- Thanh thanh thúy trúc, tẫn thị chân như, úc úc hoàng hoa, vô phi bàn nhược. Tiểu Khấu Trọng có hiểu không?

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Cái gì là chân như, cái gì là bàn nhược? Ta lần đầu tiên nghe thấy, làm sao hiểu được chứ?

Trí Tuệ đại sư hai tay chắp lại một chuỗi phật châu bằng đàn mộc theo đó tuột xuống khuỷu tay kiên nhẫn giải thích:

- “Chân như” chỉ sự vật nào cũng có chân tướng ẩn tàng bên trong vĩnh hằng bất biến, “bàn nhược” chính là trí tuệ của Phật, thí chủ minh bạch chưa?

Khấu Trọng liếc Từ Tử Lăng đang cúi đầu suy nghĩ một cái, cười nói:

- Tiểu Lăng so với ta có phật tính cao hơn, hỏi y là được rồi!

Từ Tử Lăng không nhịn được bật cười:

- Có phải ý nói là phàm vật nào cũng có ẩn tàng phật tính, thúy trúc hoàng hoa cũng là vật thể, đương nhiên có chân lí và trí tuệ của phật trong đó. Chỉ là tiểu tử không hiểu chuyện đó với điều mà Khấu Trọng nói là hai bên lập trường bất đồng lại có quan hệ gì?

Đạo Tín vui vẻ nói:

-Tùy duyên nhi động, ứng cơ nhi vi. Bọn ta là tùy duyên mà động, hai ị thí chủ sao lại không hiểu chứ. Duyên đến duyên đi, nhân quả tuần hoàn, thế nên vào thời khắc này mới có định ước trước mắt. Thí chủ tuy có thể hiểu rõ được bản thân mình nhưng lại không minh bạch được việc trước mắt. Càng cố chấp càng dễ mất sẽ đi vào đường rẽ, chi bằng để mặc cho tự nhiên, đừng nên miễn cưỡng?

Khấu Trọng đưa tay nhấc trường đao lên phát xuất một trận cười chấn động thản nhiên nói:

- Đa tạ điểm hóa, khiến đệ tử hôm nay học được nhiều đạo lý mà trước nay chưa hề nghĩ qua. Tứ vị đại sư xin tiếp tục tứ giáo!

Gia Tường đại sư niệm phật hiệu, rốt cuộc cũng xuất thủ.

(

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK