Khả Đạt Chí nói:
- Thiếu Soái quả nhiên gan dạ hơn người. Phải chăng tin rằng cho dù bọn ta trở mặt động thủ, Thiếu Soái vẫn có khả năng đột vây đào tẩu?
Khấu Trọng cười nhẹ:
- Niềm tin thì đương nhiên có, hiệu nghiệm hay không lại là chuyện khác. Thật ra, theo sự phán đoán của ta thì các ngươi không đến nỗi ngu xuẩn như thế. Động thủ lúc này đối với các ngươi có gì tốt chứ?
Khả Đạt Chí bật cười khanh khách:
- Bọn ta rất có khả năng sanh cầm Thiếu Soái. Thiếu Soái cũng biết bọn ta có nhiều thủ đoạn, có thể khuất phục bất kỳ kẻ cứng đầu nào.
Khấu Trọng đáp:
- Giết ta còn có chút ít hy vọng, muốn sanh cầm ta thì tuyệt không có khả năng. Khả huynh muốn thử không?
Mục quang Khả Đạt Chí toát ra vẻ thâm hiểm, nét cười trên mặt hoàn toàn biến mất. Hắn lạnh lùng nói:
- Rất tiếc hôm nay toàn do Ngôn Soái tác chủ. Nếu không, Khả mỗ cùng Thiếu Soái vui đùa một phen, chắc sẽ vô cùng thống khoái.
Khấu Trọng nghe xong cảm thấy ngứa ngáy tay chân, toàn thân hưng phấn:
- Đề nghị của Khả huynh thật muốn trêu chết người ta. Chi bằng để ta chủ động đề xuất với Ngôn Soái. Chỉ cần ước định không làm tổn hại đến tính mệnh của đối phương thì sẽ không ảnh hưởng tới đại cục.
Khả Đạt Chí chưa bao giờ gặp một kẻ háo hức đối với lời khiêu chiến của hắn như vậy. Hắn, trái lại, trở nên do dự. Không phải vì hắn sợ Khấu Trọng, mà là hắn tự hiểu bản thân, một khi đã động thủ, căn bản không có khả năng dừng tay. Hắn đành than:
- Hôm nay thực sự không thích hợp cho việc tỷ võ. Nếu chẳng may Thiếu Soái đột nhiên mất đi một cánh tay, đối với Thái tử điện hạ sẽ giải thích thế nào? Tình cảnh của Khả mỗ cũng giống như vậy.
Khấu Trọng cũng biết việc chính cấp bách, không muốn gây thêm rắc rối. Thực ra, trong lòng gã vốn có chủ ý, định nhân cơ hội lấy đi cái mạng nhỏ của Khả Đạt Chí. Làm vậy sẽ tiêu hao thực lực của Triệu Đức Ngôn, nhưng nguyên nhân sâu xa lại chính là vì Sa Chỉ Tinh. Bằng vào con người Triệu Đức Ngôn, ắt sẽ không vì việc Khả Đạt Chí bỏ mạng mà không màng tất cả nhằm vào gã báo thù, bỏ qua cả Tà Đế Xá Lợi. Khả Đạt Chí tuy coi Khấu Trọng là kình địch, kỳ thật đối với Khấu Trọng không có mấy ác cảm. Hắn sẽ không tưởng tượng nổi Khấu Trọng lại lập tâm giết hắn. Khấu Trọng thầm tiếc, nhưng cũng không thể bức bách Khả Đạt Chí ngạnh đấu một trận.
Khả Đạt Chí quẹo về bên trái, đi theo con đường đá xuyên qua hậu viên. Băng tuyết phủ đầy cây cối hai bên đường. Phía tường sau hậu viện, cảnh sắc u tịch, thấp thoáng một căn nhà. Triệu Đức Ngôn cao gầy, đứng ngạo ngễ trên bậc thềm ngoài cửa, nhãn thần sắc nhọn như dao nhìn Khấu Trọng đang tiến lại gần. Toàn thân hắn toát ra một thần thái rất khó hình dung, vừa khí phách lại vừa tà dị, thật khiến người ta phát run khi nhìn vào.
Khấu Trọng một chút cũng không nhường, nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe miệng hiện ra nụ cười đầy vẻ khiêu chiến. Gã đưa tay tháo mặt nạ, cười ha hả một tràng, hào khí ngút trời:
- Mưu kế của ngươi thật thâm hiểm. Đừng nói lời thừa, Triệu Đức Ngôn ngươi nếu muốn có được Thánh Xá Lợi, hãy lập tức giải tà thuật trên người huynh đệ của ta, bằng không, không còn gì để bàn nữa.
Triệu Đức Ngôn ở khoảng cách hai trượng, giơ ngón tay cái tán dương:
- Khá lắm! Anh hùng xuất thiếu niên! Bổn nhân đã gặp qua ngàn vạn người, nhưng nhân vật uy dũng tựa thần long mãnh hổ như Khấu Thiếu Soái, thật bình sinh hiếm thấy. Khó trách Thiếu Soái có thể tung hoành thiên hạ, hô mưa, gọi gió. Chỉ là Triệu Đức Ngôn ta từ trước đến nay không dễ tin người. Xin hỏi Thiếu Soái có cách gì khiến bổn nhân tin rằng sau khi cứu người, Thiếu Soái sẽ giữ lời, giao ra Thánh Xá Lợi.
Khấu Trọng tiếp tục bước về phía Triệu Đức Ngôn. Khả Đạt Chí dừng lại ở phía sau, không cùng đi tiếp.
Nhìn bề ngoài, Triệu Đức Ngôn không mảy may cử động, nhưng Khấu Trọng biết rõ hắn đang toàn lực giới bị. Trong sát na, khí thế hắn dâng đến cực điểm. Chỉ riêng với công lực này, do Khấu Trọng đã từng gặp qua cao thủ chí thượng của tà đạo, có thể khẳng định hắn đã đạt tới cảnh giới tương đương với Chúc Ngọc Nghiên. Khấu Trọng tự thấy bản thân khó có thể, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tập trung công lực tới trạng thái cực điểm như vậy. Từ đó cho thấy, chỉ luận riêng nội công, Triệu Đức Ngôn thật đã trên Khấu Trọng gã một bậc.
Sát khí hừng hực. Kình khí trùng trùng như những đợt sóng từ người Triệu Đức Ngôn dũng mãnh ập về phía Khấu Trọng. Khấu Trọng dừng bước, thúc phát kình khí, ngăn cản áp lực kinh người của Triệu Đức Ngôn.
Điểm dừng chân của gã thật khôn ngoan khéo léo. Nếu Khấu Trọng bước thêm nửa bước, do kình khí dẫn dắt, Triệu Đức Ngôn sẽ bị bức bách mà phải xuất thủ. Khấu Trọng đã dừng ngay tại ranh giới giới bị của hắn.
Hai người đối diện, cách chừng một trượng, không ai nhường ai. Không khí trở nên căng thẳng, chỉ cần một tác động nhỏ là sẽ lập tức bộc phát. Khả Đạt Chí bàng quan đứng phía sau, song mục lộ ra tia nhìn cháy bỏng. Từ khi hắn tới Trung Nguyên, chưa bao giờ gặp kẻ nào bá khí mười phần như Khấu Trọng, tài năng hiển lộ, đúng là nhân vật siêu việt đang giành thế thượng phong ở mọi mặt.
Khấu Trọng song mục thần quang lăng lệ, dáng vẻ hiên ngang sừng sững, cao thâm đến khó dò. Gã ung dung nói:
- Ngôn Soái thi triển thủ pháp âm hiểm, tà ác lên mình huynh đệ Lôi Cửu Chỉ của ta. Ta làm sao biết được sau khi cứu lại rồi còn có di chứng gì không. Nếu như Ngôn Soái không ra tay cứu người trước, tất cả không cần bàn bạc nữa. Hai chữ “Khấu Trọng” của ta chính là chiêu bài hoàng kim để bảo chứng cho việc này.
Triệu Đức Ngôn gật đầu đáp:
- Khấu Thiếu Soái nói có lý. Có điều sự việc liên quan rất lớn. Hơn nữa, Thiếu Soái tuyệt không phải là người cam tâm khuất phục. Bổn nhân nào dám không đề phòng Thiếu Soái. Triệu Đức Ngôn ta tuy không phải là thiện nam tín nữ gì, càng không thèm nói nhân nghĩa đạo đức mấy lời sáo rỗng giả dối, nhưng lại nói được làm được. Chỉ cần trước giờ Tuất tối ngày mốt, Thiếu Soái đưa người và Thánh Xá Lợi đến, ta có thể bảo đảm Lôi huynh sau khi nghỉ ngơi một tháng, sẽ phục hồi hoàn toàn.
Khấu Trọng cười thầm trong bụng, biết là mình hư trương thanh thế nãy giờ cũng đã có hiệu quả, khiến cho Triệu Đức Ngôn tin rằng Lôi Cửu Chỉ vẫn bị Thất Châm Chế Thần khống chế.
Khấu Trọng bất thình lình lùi lại. Triệu Đức Ngôn thoáng giật mình, đôi mắt tà ác cuối cùng cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Phải biết hai người đang ở thế đối đầu, kiềm chế lẫn nhau, muốn thoát thân không phải chuyện dễ. Nhưng trước khi lùi lại, Khấu Trọng đã nhanh như thiểm điện nhằm hai bên tả hữu phát chưởng, sau đó giống như cá quẫy khỏi lưới, dịch chuyển thoát thân, thể hiện thân pháp và trí tuệ rất cao minh.
Khấu Trọng dám khẳng định Hương Ngọc Sơn đang nấp ở trong phòng nghe gã và Triệu Đức Ngôn đối đáp, nhằm giúp Triệu Đức Ngôn phân biệt lời gã nói là thật hay giả. Trong phòng có lẽ còn có những cao thủ Đột Quyết khác như Khang Sao Lợi. Giả như Hương Ngọc Sơn đoán ra Lôi Cửu Chỉ đã được giải dị thuật Thất Châm Chế Thần, tất sẽ thông báo cho Triệu Đức Ngôn, lập tức huy động toàn quân bắt lấy Khấu Trọng. Đương nhiên đó là hạ sách, bất đắc dĩ mới sử dụng. Đây chính là một loại trực giác của đại cao thủ.
Võ công Khấu Trọng luyện chính là Trường Sinh Quyết khí công đặc biệt kỳ ảo của Đạo gia. Tuy không thể hơn được linh cảm mẫn duệ của Từ Tử Lăng, nhưng nếu toàn thần chú ý thì cũng phát sinh cảm ứng. Ngay từ lúc nhìn thấy Triệu Đức Ngôn đứng ngoài cửa, Khấu Trọng trong lòng đã cảm nhận được có người đang ngầm theo dõi gã.
Đột nhiên gã có ý nghĩ táo bạo, đầy đảm lược, giả như gã phá cửa xông vào, biết đâu trước khi có kẻ kịp cản trở, gã đã giết chết Hương Ngọc Sơn?
Triệu Đức Ngôn thấy gã ưu tư không nói, lại cho rằng gã còn chưa định rõ chủ ý, bèn hòa hoãn nói:
- Thiếu Soái lo bọn ta nói mà không giữ lời, bởi vì không hiểu lập trường chân chính của bọn ta. Đối với Đông Đột Quyết bọn ta mà nói, bất kỳ kẻ nào đối đầu với Lý Thế Dân, bọn ta cũng đều hết lòng ủng hộ.
Khấu Trọng cảm thấy tức cười, thầm chửi Triệu Đức Ngôn dám nghĩ Khấu Trọng gã là kẻ ngu dốt. Chỉ dựa vào mối quan hệ của Khấu Trọng gã với Đột Lợi khả hãn, Hiệt Lợi đại hãn của Đông Đột Quyết cũng đã hận gã thấu xương. Hiệt Lợi có thể ủng hộ Lưu Vũ Châu, Lương Sư Đô, thậm chí Vương Thế Sung, Tiêu Tiễn, nhưng tuyệt đối sẽ không ủng hộ Khấu Trọng gã. Trong thiên hạ, ai mà không biết Khấu Trọng gã chỉ có thể chi phối người khác, chứ tuyệt đối không để người khác chi phối mình. Hiệt Lợi chính là muốn một con rối biết nghe lời để hoàn thành âm mưu xâm chiếm Trung Nguyên của hắn. Trong lịch sử Trung Nguyên, vọng tưởng xâm chiếm Trung Nguyên của ngoại tộc Tây Bắc chưa bao giờ dứt. Vấn đề chỉ là có thực lực để xâm chiếm hay không thôi.
Cho đến giờ phút này Khấu Trọng vẫn chưa rõ mối quan hệ giữa Triệu Đức Ngôn và Hương Ngọc Sơn. Giả như Hương Ngọc Sơn toàn tâm quy phục Đông Đột Quyết, Hiệt Lợi lập tức có khả năng hoàn toàn nắm rõ những biến cố, phát triển mới nhất của Trung Nguyên. Đây là điều mà trước đây Hiệt Lợi nằm mơ cũng không tưởng tới. Trước đây, hắn chỉ có thể đưa người vào các thành thị lớn của Trung Nguyên, tin tức có được không phải là tin tức cơ mật quan trọng gì mà chỉ là nghe phong thanh. Còn Hương gia từ thời họ Dương, do kinh doanh thanh lâu, sòng bạc, ngầm buôn bán phụ nữ, đã phân bố tay chân khắp nơi. Mạng lưới tình báo vì thế vô cùng hoàn hảo, bảo rằng thiên hạ vô song e rằng cũng không phải là quá khoa trương. Hiệt Lợi nếu có được phụ tử Hương Quý làm tai mắt, đương nhiên không còn giống trước đây nữa. Bất luận nhìn từ góc độ nào để suy xét, Khấu Trọng gã cũng muốn diệt trừ tận gốc thế lực của Hương gia.
Khấu Trọng bắt đầu hiểu tại sao Hương Ngọc Sơn lại tham dự âm mưu đối phó với Lý Thế Dân.
Khấu Trọng nhìn thẳng vào Triệu Đức Ngôn, song mục tinh quang sáng rực, gằn từng tiếng:
- Ta tin Ngôn Soái một lần. Nếu như Ngôn Soái nuốt lời, Khấu Trọng ta lập thệ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để báo thù.
Sát khí trong mắt Triệu Đức Ngôn từ từ thu lại, hiện rõ vẻ miễn cưỡng. Hắn cười cười:
- Thiếu Soái yên tâm. Triệu Đức Ngôn ta nói một là một, nói hai là hai. Nếu không, làm sao thống lĩnh ba quân.
Khả Đạt Chí từ phía sau nhắc nhở:
- Khi nào Thiếu Soái đưa người và Thánh Xá Lợi đến, khi đó bọn ta sẽ thi pháp cứu người. Ngàn vạn lần không được để quá giờ Tuất tối ngày mốt. Nếu không, cho dù là thần tiên cũng đành bó tay.
Khấu Trọng hừ lạnh một tiếng, làm ra vẻ phẫn nộ, bất đắc dĩ, rồi quay người bước đi.
Triệu Đức Ngôn nói với theo:
- Thiếu Soái xin cứ yên tâm rời khỏi, Đức Ngôn không tiễn. Tỉnh Trung Nguyệt đã trở về chỗ cũ, mời Thiếu Soái thu nhận.
Khấu Trọng thầm than, nếu như lần này Tử Lăng không may mắn cứu được Lôi Cửu Chỉ, lại thêm Sư Phi Huyên biết giải dị thuật, thì chuyến này đúng là trở tay không kịp.
Rốt cuộc, vấn đề vẫn nằm ở tên tiểu tử Hương Ngọc Sơn. Hắn tuy võ công bình thường, nhưng mưu mô giảo hoạt có thể thắng bất cứ loại kỳ công nào. Chắc là Tố tỷ trên trời linh thiêng phù hộ bọn gã, nếu không, chuyến này đại bại mà vẫn không biết bại trong tay Hương Ngọc Sơn.
Gã sẽ đưa “Lôi Cửu Chỉ” đến. Hương Ngọc Sơn tất sẽ xuất hiện chủ trì đại cuộc. Lúc đó sẽ là cơ hội tốt nhất để giết chết hắn.
oOo
Từ Tử Lăng đích thân hộ tống Lôi Cửu Chỉ, theo đường thủy bí mật rời thành. Dọc đường cho người ẩn phục hai bên bờ, sau khi khẳng định không có kẻ nào theo dõi mới lên bờ. Kế đó, đi nửa đường, rồi lại xuống thuyền ở một nhánh sông Hoàng Hà. Chỉ cần ra đến sông chính, thành công coi như đã không còn xa.
Hiện tại người người của những đại thế lực ở Trường An đều bận rộn, gã lại được Thiên Sách phủ ngầm ám trợ. Nếu như không phải sợ quân Đột Quyết và Hương gia phát giác, căn bản không cần dùng nhiều thủ pháp che tai mắt như vậy.
Lôi Cửu Chỉ giấu mình trong thùng vuông vận chuyển hàng hóa, đến Tử Lăng cũng không thấy chút gì sơ hở. Kỳ diệu hơn nữa, huynh đệ áp tải đúng là người sống ở vùng này, tại một thôn phụ cận. Khoảng hai năm trước họ đã lấy vợ sinh con, thoát ly Song Long bang, bây giờ mới quay lại giúp sức.
Trước khi đóng nắp thùng, Lôi Cửu Chỉ nói:
- Suýt nữa thì quên nói với đệ. Hôm qua Hồng phu nhân cho thuộc hạ tới nhắn rằng bỏ chuyện đánh bạc. Còn nói nếu có an bài lại thì sẽ báo cho đệ.
Từ Tử Lăng đáp:
- Ả cũng nên sắp xếp như vậy. Lôi đại ca không cần vì chuyện của bọn ta mà lo nghĩ. Huynh nghỉ ngơi cho thật tốt, sẽ có một ngày bọn ta lại tung hoành nơi đổ quán, giết cho Hương gia chúng tả tơi hoa lá.
oOo
Lôi Cửu Chỉ an toàn rời khỏi. Từ Tử Lăng cùng Cao Chiếm Đạo, Ngưu Phụng Nghĩa, Sát Kiệt và một nhóm huynh đệ lên thuyền đánh cá, quay trở lại Trường An.
Bọn Cao Chiếm Đạo từ tối hôm trước biết được Dương Công bảo khố đã có đầu mối, tất cả đều nhanh chóng gạt bỏ lo lắng, tinh thần phấn chấn lên cao.
Tử Lăng tiễn Lôi Cửu Chỉ xong, trong lòng thư thái, ngắm nhìn cảnh sắc hai bên bờ sông, không nói gì chỉ lặng lẽ cảm nhận. Gió sông mát lạnh thổi đến càng khiến cho tinh thần mỗi người thêm hưng phấn.
Cao Chiếm Đạo hỏi:
- Trước mắt Từ gia muốn bọn thuộc hạ làm gì?
Ba người Cao Chiếm Đạo từ khi theo Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, tuy tin tức liên quan đến hai vị thủ lĩnh trẻ tuổi lúc có lúc không, nhưng vẫn biết hai gã thanh thế ngày một lớn, không gì cản nổi. Có điều, vẫn chưa có cơ hội kề vai tác chiến. Lần này Khấu Trọng và Tử Lăng tới Trường An, coi Trường An như một nơi chơi đùa, đã khiến bọn họ tâm phục khẩu phục. Ngay cả chuyện Lôi Cửu Chỉ đột nhiên bị bắt cóc, hai gã cũng có biện pháp xảo diệu cứu người trở về, càng làm bọn họ coi hai gã như thần minh. Hiện tại đã tìm ra tông tích nơi cất giấu Dương Công bảo khố, sĩ khí phấn khích, tất cả đều sẵn sàng liều mạng.
Tự nhiên Tử Lăng nhớ tới cảnh chết thảm của Vu Ô Quyển, lại nghĩ đến Kim Hoàn Chân, và Châu Lão Thán đang mất tăm tích. Gã thầm nhủ giá như có tài vẽ chân dung như Hầu Hy Bạch, gã sẽ vẽ hình Châu Lão Thán thật sinh động, để bọn Cao Chiếm Đạo theo tranh tìm người, không cho hắn ẩn náu.
Tử Lăng trầm giọng:
- Tạm thời mà nói, các người sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng rất nhiều khả năng đã nằm trong sự theo dõi của địch nhân, bao gồm cả Thiên Sách phủ. Vì vậy, các người chỉ cần thoát khỏi tầm giám sát của địch nhân là đã giúp bọn ta rất nhiều. Bọn ta nếu không có gì phải lo lắng thì đã ở vào thế bất bại rồi.
Ngưu Phụng Nghĩa hắng giọng nói:
- Khoảng thời gian mấy năm bọn thuộc hạ ở Trường An không phải là lãng phí. Tại nơi ẩn nấp hiện thời, có một mật đạo dài hơn mười trượng, thông đến gần hậu viên của một trạch viện. Người trong trạch viện đó tịnh không biết việc này.
Từ Tử Lăng chau mày hỏi:
- Giả như kẻ địch nhân lúc các người không ở đó, vào điều tra, liệu có phát hiện ra mật đạo không?
Sát Kiệt đáp:
- Trong nhà lúc nào cũng có người. Hơn nữa, nơi vào mật đạo được thiết kế tinh tế, không dễ gì phát hiện được. Bọn thuộc hạ còn có bố trí đặc biệt, chỉ cần có người mở lối vào mật đạo, sẽ không qua mắt được chúng ta.
Cao Chiếm Đạo nói thêm:
- Vấn đề là mật đạo này chỉ dùng để đào sinh. Sau khi dùng mật đạo chạy trốn, nhất định phải rời thành. Nếu không, cuối cùng cũng sẽ bị kẻ địch tìm ra.
Từ Tử Lăng mỉm cười:
- Trốn ở trong Dương Công bảo khố thì thế nào?
Bọn Cao Chiếm Đạo hết sức ngạc nhiên.
Từ Tử Lăng giải thích:
- Ta không phải nói đùa. Dương Công bảo khố là do Dương Tố, được sự giúp đỡ của Lỗ Diệu Tử, dày công thiết kế thành nơi căn cơ vững chắc dưới lòng đất, khi cần có thể dùng để lật đổ Tùy Văn Đế - Dương Kiên. Tiến có thể công, lùi có thể thủ, có nơi nào ẩn náu an toàn hơn nơi đó. Theo bọn ta suy đoán, bảo khố chắc chắn có mật đạo thông với ngoại thành.
Lần đầu tiên bọn Cao Chiếm Đạo lĩnh giáo sự tinh minh quyết đoán khi phán xét sự việc của Từ Tử Lăng. Đối với gã lại có thêm cái nhìn và cảm nhận đặc biệt.
Ngưu Phụng Nghĩa thở liền hai hơi, dùng lực tự vỗ vào đầu:
- Nhanh chóng và dễ dàng như vậy, lại còn là cách tuyệt diệu vô luận. Tại sao bọn thuộc hạ không nghĩ ra, cứ vì chuyện vận chuyển tài vật ra khỏi Trường An mà đau đầu nhỉ.
Cao Chiến hướng về phía Từ Tử Lăng hỏi:
- Bọn thuộc hạ sẽ theo sự sai khiến của Từ gia. Nên phối hợp thế nào đây?
Tử Lăng đáp:
- Có thể hôm nay Thiếu Soái sẽ tìm ra lối vào chính của Dương Công bảo khố. Hy vọng tối nay sẽ có tin tốt lành cho các người. Bọn ta muốn thời gian đầu toàn bộ ở hết trong bảo khố. Chỉ cần có thể tránh tai mắt của kẻ địch, bọn ta sẽ chiếm được thượng phong, nắm thế chủ động.
Sát Kiệt lại hỏi:
- Từ gia dự định xử lý Tà Đế Xá Lợi như thế nào?
Từ Tử Lăng đáp:
- Chuyện này để Thiếu Soái quyết định. Thiếu Soái sẽ có sắp xếp ổn thỏa. Việc cần thiết là khiến Ma Môn tam đại thế lực tàn sát lẫn nhau, tự gây rắc rối, không còn rảnh mà quan tâm đến chuyện của bọn ta.
Cao Chiếm Đạo trong lòng thán phục:
- Hai vị nhân gia thật đã có tính toán cẩn mật. Có thể vì Khấu gia và Từ gia mà ra sức, đó chính là phúc phần của bọn thuộc hạ.
Tử Lăng cười khổ:
- Về đến Bành Lương hãy nói. Đó sẽ là lộ trình gian khổ nhất.
(