Chờ đến khi hai người đều bình tĩnh trở lại, sau đó mới bước ra phố xá sầm uất.
Quý Biệt Vân hồi tưởng lại lời nói của lão nhân ở chợ đen vừa rồi, nghĩ thầm thật đúng là nguy hiểm, một khi đã hoài nghi một người, lập tức có thể tìm được dấu vết mà đối phương để lại từ nơi khác.
Cái chết của Trịnh Vũ thật sự là do Thừa Tướng làm?
Quan Trần mới vừa rồi bị hắn trêu ghẹo, hiện giờ liền an tĩnh phảng phất như người câm, không chút nào quan tâm đối với tin tức mà hắn nghe được ở chợ đen, lúc nãy chỉ là ngẫu nhiên lên tiếng nhắc nhở hắn một câu.
Mắt thấy phố xá sầm uất cách càng ngày càng gần, Quý Biệt Vân mở miệng hỏi: “Nếu chùa Huyền Thanh là quốc chùa, nói vậy ngươi đối với việc trong triều cũng hiểu biết không ít.”
Quan Trần nặng nề nói: “Đúng vậy.”
“Thừa Tướng là người như thế nào?”
Lời này vừa hỏi ra, chẳng khác nào đem manh mối thu thập được ở chợ đen nói cho Quan Trần biết. Quý Biệt Vân là tin tưởng Quan Trần, cũng nghĩ chuyện lần này sẽ không có gì đáng ngại về sau.
Quan Trần lặng im một lát, đáp: “Hiền tướng.”
Quý Biệt Vân sửng sốt, chỉ hai chữ ngắn ngủn, lại so với lời nói thao thao bất tuyệt càng có trọng lượng.
Người làm quan trên thế gian này, có kẻ ham công danh nóng lòng tiến tới, có kẻ tầm thường chỉ cầu tự bảo vệ được mình, cũng có người lòng mang thiên hạ. Bất quá vô luận nội tâm như thế nào, đại đa số quan viên đều muốn cầu thanh danh. Quan Trần nói như vậy, nhưng lại chứng minh thanh danh của Phương Tuy Thừa Tướng thật không tồi.
Bất quá, trên quan trường phẩm hạnh cùng đức hạnh ngầm đều không thể quy chung làm một, chỉ xem chiến tích còn chưa đủ. Cho nên Quý Biệt Vân lại hỏi: “Vậy hắn làm người lại như thế nào?”
Quan Trần lúc này trả lời có phần mau lẹ: “Không tiếp xúc nhiều với hắn, ấn tượng phần lớn đến từ tin vỉa hè.”
Hắn cũng không ngại: “Vậy ngươi đem tin vỉa hè nói ra, ta cũng tùy tiện nghe một chút.”
Trong bóng tối, hòa thượng tựa hồ quay đầu nhìn về phía hắn, thanh âm so với bóng đêm còn trầm tĩnh hơn.
“Thừa Tướng làm người chính trực công minh, tác phong làm việc chính sự tuy thiên hướng trung lập nhưng lúc cần thiết lại rất có quyết đoán. Hắn cũng không phải là người Lương Quốc, mắt thấy quốc gia của mình tối tăm không ánh sáng, muốn tự cứu lấy chính mình, liền đến cậy nhờ làm môn hạ dưới trướng Thái Tổ, hiệp trợ Thái Tổ lập nhiều chiến công vĩ đại. Từ đó về sau hơn hai mươi năm, hành sự rất cẩn trọng, cũng được bá tánh kính yêu.”
Quý Biệt Vân nghe được rõ ràng.
Hình tượng loại này quả thực là tuyệt thế hiền thần, cùng kẻ vu hại triều thần một trời một vực.
Quan trọng nhất chính là, nếu người đứng phía sau thật sự là đương kim Thừa Tướng, như vậy hắn muốn vặn ngã đối phương sẽ càng thêm khó khăn.
Quan Trần hỏi: “Thí chủ cảm thấy hung thủ vụ án của thị lang là hắn sao?”
“Không xác định, không có chứng cứ thì nói cái gì cũng đều không thể tin.” Quý Biệt Vân ngữ khí trầm thấp: “Ngươi vẫn là mau chóng trở về đi, thời điểm này người trong chùa nếu còn không thấy bóng dáng ngươi, thật sự không thể nào giải thích……….Hôm nay việc này đa tạ ngươi tương trợ.”
Quan Trần vốn đã xoay người, rồi lại quay đầu hỏi: “Quý thí chủ định đi đâu?”
Hắn cười cười: “Nếu ta đã trộm xuống núi, tự nhiên cũng phải trộm trở về.”
“Cũng được” Quan Trần tựa hồ đã buông được gánh nặng trong lòng, chắp tay trước ngực nói: “Bần tăng đi trước một bước.”
Chờ Quan Trần đi xa, Quý Biệt Vân mới chậm rãi đi ra ngoài.
Vào ban đêm, đường phố đã lên đèn nhưng trên đường đám người vẫn chưa giảm bớt, khuôn mặt mọi người dưới ánh đèn dầu càng thêm ôn nhu. Quý Biệt Vân chậm rãi đi trong đám người tấp nập, lại không bị lây dính bởi sự ấm áp của đám đông, cả người lạnh đến không tự chủ, giống như một giọt nước lạnh lẽo rơi vào bên trong biển lửa.
Trên đường trở về Huyền Thanh Sơn, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Bất luận kẻ thù của hắn có phải Thừa Tướng hay không, hắn cũng phải một bước leo lên tòa tháp cao quyền lực. Chỉ có trong tay nắm quyền lực, hắn mới có thể lập lại án oan của Liễu gia bốn năm trước, mới có thể lôi người đứng đằng sau ra ánh sáng, bắt hắn nói ra chân tướng sự việc, đòi lại sự trong sạch cho Liễu gia.
Chỉ bằng một thân vải bố như hiện giờ, muốn tra rõ chân tướng chính là si tâm vọng tưởng. Sự kiện năm đó liên lụy đến nhiều quan viên, còn có cả tiên đế, đều không phải nhân vật tầm thường.
Hắn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức để mấy ngày sau có thể nghênh chiến.
Ngoại trừ thi khoa cử, đó là cơ hội duy nhất có thể “Một bước lên trời”.
**
Trở lại chùa Huyền Thanh, Quý Biệt Vân còn chưa đến phòng cho khách liền bị tiểu hòa thượng quen mặt ngăn cản, nói là có người tới tìm hắn, đã đợi rất lâu ở khách xá.
Hắn hỏi là ai, tiểu hòa thượng lại lộ vẻ mặt khó xử, nói là hắn mới vào chùa không lâu, gặp rất ít người cho nên cũng không nhận ra là ai.
Quý Biệt Vân cũng không làm khó tiểu hòa thượng, xoay người hướng về phòng cho khách, trong chốc lát suy đoán thật sự không nghĩ ra được còn có ai. Hiền Thân Vương kim tôn ngọc quý, nếu tìm hắn có việc cũng sẽ không ở nơi đó chờ hắn.
Chẳng lẽ là Từ Dương?
Hắn đi vào tiểu viện, tức khắc bừng tỉnh lại, trách bản thân lá gan không đủ lớn, tại sao vừa rồi không dám can đảm suy đoán, có thể là thiếu gia phủ Thừa tướng sẽ đến?
Phương Mộ Chi cầm một cái đèn lồng đặc biệt sáng ngời, từ ghế đá đứng dậy, cho dù đã đợi rất lâu nhưng trên mặt vẫn giữ ý cười như cũ.
“Biệt Vân, thật là làm ta mong chờ.”
Quý Biệt Vân giơ tay hành lễ cho có lệ: “Không biết Phương công tử có chuyện gì, thế nhưng lại không ngại gió lạnh mà chờ tại đây?”
“Không bằng vào phòng nói chuyện?” Tuy là cử chỉ của Phương Mộ Chi rất có lễ nhưng lúc này nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ. Không biết là bởi vì đã đợi quá lâu hay là vì lời kế tiếp muốn nói.
Trong lòng hắn đã đoán trước, nếu Thừa Tướng thật sự là người đứng sau bức màn, bây giờ phái nhi tử thân sinh tới thăm hắn, nếu chứng thực Quý Biệt Vân hắn chính là Liễu Vân Cảnh, nói không chừng sẽ muốn giết người diệt khẩu.
Quý Biệt Vân trong lòng tính toán, trên mặt lại không biểu lộ chút do dự nào, giơ tay nói: “Mời.”
Đi vào phòng, một bên hắn đem mấy cái đèn dầu đều thắp sáng, một bên nói: “Nơi này chỉ có ngươi và ta hai người, Phương công tử cứ việc nói.”
Hắn làm như vô tình mà đem hoàn đao đặt ở trên tủ phía sau, nếu là Phương Mộ Chi làm khó dễ, hắn cũng có chuẩn bị.
Phương công tử xoay người đem cửa phòng đóng lại, sau đó xoay nửa vòng đánh giá tình hình trong phòng.
“Nơi này thật là thanh bần” Phương Mộ Chi ngậm cười nhìn về phía hắn: “Lúc trước nhà ngươi tốt xấu gì cũng là gia đình giàu có và đông đúc, sao lại rơi vào thảm trạng như thế?”
Quý Biệt Vân trên tay cứng đờ, bất quá chớp mắt một cái liền khôi phục trạng thái tự nhiên, giơ tay đem que diêm thổi tắt, lại khảy khảy bấc đèn.
“Lần đầu tiên gặp mặt đã bị ngươi phát hiện?”
Trước khi đến đây, Phương Mộ Chi cũng đã có chuẩn bị tốt, tiểu tử này nếu bị hắn vạch trần thân phận tất nhiên sẽ năn nỉ hắn giữ kín, suy cho cùng hắn đường đường là con trai Thừa Tướng, Quý Biệt Vân nếu tính toán giết hắn, trước tiên cũng phải suy xét đến hậu quả.
Nhưng mà giờ phút này, nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh đến cực điểm của Quý Biệt Vân, hắn thực sự không dự đoán được, sao có thể một chút kinh hoàng cũng đều không có?
“Ta chỉ là tò mò muốn xem ngươi rốt cuộc định làm cái gì.” Hắn lạnh lùng nói: “Lúc trở về, ta liền kêu người đi tra xét, hóa ra ngươi mạo danh thân phận của Quý Dao là muốn leo lên quyền quý, Hiền Thân Vương là người cao quý thế nào mà ngươi cũng muốn leo lên, thật là thủ đoạn cao thâm. Vậy ngươi nhất định là gặp qua Quý Dao, hắn hiện giờ ở nơi nào?”
Nếu đã bị người phát hiện, tiếp tục ngụy trang cũng vô ích. Quý Biệt Vân cũng lười khách sáo, trực tiếp nửa dựa người vào tủ, quay người đẩy cửa sổ ra, trấn định tự nhiên mà hướng ra phía ngoài nhìn trong chốc lát.
Bốn phía cực kỳ an tĩnh, tựa hồ cũng không có người khác theo tới, vừa rồi khi tiến vào tiểu viện hắn cũng chú ý qua, cũng không có gì dị thường.
Chẳng lẽ tên thiếu gia này thật sự là tới đây một mình? Đây cũng xem như lớn gan hay là thực sự ngu ngốc mà không sợ?
Hắn quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Phương công tử cùng Quý Dao là quan hệ gì? Dựa vào cái gì tới chất vấn ta?”
Hai người cách nhau bởi bàn tròn đối diện, Phương Mộ Chi bởi vì những lời này của hắn, vẻ mặt tức giận càng thêm rõ ràng, kích động mà vung ống tay áo, cả giận nói: “Ta cùng với hắn quan hệ ra sao cũng không ảnh hưởng đến việc ta chất vấn ngươi! Ngươi dùng thân phận của hắn tới kinh thành vấy bẩn, trong lòng ngươi có an ổn không, rốt cuộc lại là mục đích gì!”
Quý Biệt Vân nhìn ra vị thiếu gia này quả thật là quân tử nhẹ nhàng, đã là loại tình huống này còn giữ cái vẻ phong độ, mắng chửi người còn có thể mắng văn nhã như thế.
Hắn cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Ta đây cũng muốn hỏi, Lễ Bộ thị lang trước khi chết mấy ngày, lệnh tôn lại cho người mua thạch tín, lại là trù tính cái gì?”
Nếu như chuyện hôm nay đã đi đến nước này, Quý Biệt Vân còn không bằng nhân cơ hội chất vấn hắn, thuận tiện giải tỏa mối nghi hoặc trong lòng.
Phương Mộ Chi tức khắc ngây ngẩn cả người, tựa hồ không dự đoán được đề tài này sẽ đột nhiên chỉa hướng sang phụ thân hắn. Sau một lúc lâu mới nhíu mày hỏi: “Ngươi thuận miệng bịa chuyện cũng nên tìm lý do nào hợp lý một chút, phụ thân ta sao có thể làm ra loại chuyện này?”
Một bàn tay Quý Biệt Vân sờ đến sau lưng, nhìn như đang suy tư điều gì, kỳ thật ở sau người sờ đến chuôi đao.
“Ngươi nếu không tin, có thể hồi phủ hỏi Thừa Tướng một chút, hắn tự nhiên sẽ không giấu ngươi. Lễ Bộ thị lang uống thuốc độc tự sát, nghĩ đến Phương công tử đối với người này cũng không xa lạ, lấy hiểu biết của các hạ, thực sự tin tưởng thị lang là tự sát hay sao?”
Phương Mộ Chi đích xác biết, vụ án của Lễ Bộ thị lang đều nháo đến mọi người ai cũng biết, cơ hồ có liên quan đến nhiều người trong quan trường, vì vậy đa số mọi người đều cảm thấy tam tư quyết định quá mức qua loa, có vài người cũng không tin tưởng Trịnh Vũ sẽ tự sát. Chi tiết hồ sơ vụ án tuy nói không công bố ra ngoài nhưng đối với Phương Mộ Chi cũng xem như là công khai bí mật, bởi vậy hắn cũng biết Trịnh Vũ là do trúng độc thạch tín mà chết.
Nhưng người trước mắt này lại nói phủ Thừa Tướng mua thạch tín……
Hắn nhịn không được ở trong nhà đi qua đi lại, trong lòng tất nhiên là phủ nhận. Rất muốn phản bác nhưng trong lúc nhất thời ngoại trừ tin vào nhân phẩm của phụ thân, cũng không nghĩ ra chứng cứ đáng tin nào khác.
Càng suy tư lại càng khó thở bức bối, cuối cùng dưới sự giận dữ trực tiếp hướng về Quý Biệt Vân đánh tới: “Ngươi tên tiểu nhân này, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!”
Tuy rằng lời này nói được khí thế hào hùng nhưng thân thủ của Phương thiếu gia không đáng nhắc tới, ngược lại cực kỳ giống một con ngựa đứt cương.
Quý Biệt Vân vừa thấy cảnh này so với trò con nít cũng không hơn không kém, liền đao cũng lười rút ra, trực tiếp giơ tay, dùng vỏ đao chĩa vào yết hầu của thiếu gia, đem con ngựa chấn kinh này ngăn lại.
Phương Mộ Chi tức khắc che lại yết hầu liên tục lui về phía sau, ngồi xổm trên mặt đất thống khổ mà ho khan.
Hắn nhất thời không có lời nào để nói, đành phải thu hồi đao.
Khi mới gặp, hắn còn tưởng rằng Phương Mộ Chi là người rất gan dạ, hiện tại xem ra, lá gan kia đều là làm bằng giấy, chọc một cái liền thủng.
Hay cho một tiểu thiếu gia ngốc nghếch phong độ nhẹ nhàng.